Hoàn [Writing Event - Niệm 2020] Hàn Diệp - Hi vọng là một đóa hoa

Takanashi

Phó bản trăm người
Bình luận
22
Số lượt thích
229
Team
Gia Thế
#1

HI VỌNG LÀ MỘT ĐÓA HOA
_Takanashi_
“Thằng khốn này tao sinh ra mày làm gì cơ chứ, khốn nạn, khốn nạn.”

Tiếng người đàn ông mắng chửi vang lên, chân hắn liên tục đạp lên tấm lưng của đứa nhỏ đau cong người lại ôm lấy đầu như con tôm, run run rẩy rẩy giữa những đòn đấm đá của cha nó. Người đàn ông hành hạ đứa nhỏ nhưng trên mặt đã tràn đầy nước, nước mắt, nước mưa, nước chảy dài liên tục như chuỗi ngọc đứt làm cả khuôn mặt vốn loang lổ bùn đất càng nhòe nhoẹt dơ bẩn, vị mặn rơi cả vào miệng ông ta. Đứa trẻ co người trên đất cũng khóc, nó nấc lên khe khẽ trong tiếng thở đứt quãng.

Xung quanh đầy người, họ đi tới lui xung quanh nhưng ai cũng như cái bóng dưới màn mưa, đôi mắt mỗi người xám xịt đầy những hoảng loạn bất an, cũng không có ai đến can ngăn hay đứng xung quanh xem xét chỉ trỏ, âu cũng là điều hiếm có, có lẽ tâm lý hóng chuyện kia chỉ có thể xuất hiện trong lúc thái bình thịnh nhạc chăng? Khi đó người ta mới muốn tìm niềm vui cho mình từ chuyện của người khác. Còn lúc bất an thì chẳng ai buồn liếc nhìn nhiều thêm một lần.

Mưa vẫn rơi liên tục không dứt.

Hơn tháng trước trời đã bắt đầu mưa liên tục, đó là một cơn bão nhỏ đến theo mùa mà người dân ở đây vốn đã vô cùng quen thuộc, họ đều đã chuẩn bị sẵn sàng đón nhận món quà sau những tháng hạn.

Lần nay cũng mở đầu bằng một trận mưa lớn dai dẳng, nước sông dâng cao từng ngày rồi một buổi tối, người ta nghe được tiếng nứt vỡ giòn tan lạnh người như xương vỡ, từ thượng du có một dòng nước rất nhỏ chảy xuống thôn làng. Trong khoảnh khắc còn chưa hiểu chuyện gì, dòng hồng thủy ngập trời ngập đất đã nuốt trọn toàn bộ chướng ngại trên đường nó đi, các thôn xóm nằm ở vị trí thấp dưới hạ lưu trong một đêm biến mất không còn tung tích, sợ rằng những người đang ngủ lúc mở mắt ra đã không còn trên trần thế.

Đê vỡ.

Nhưng thôn làng ở vị trí cao may mắn thoát chết, người dân dắt díu kéo cả nhà nhanh chóng chạy thẳng lên núi chẳng kịp mang theo đồ đạc gì. Dân thường chẳng mấy chốc đã biến thành dân lưu vong.

Thánh thượng biết tin long nhan đại nộ, con đê này được xây dựng giám sát cực kì kỹ lưỡng, hằng năm đều được tu sửa, cớ gì lại vỡ? Bệ hạ lập tức gửi đi hàng hóa và vật dụng tiếp tế, song song đó là thánh chỉ cử Khâm sai lập tức lên đường điều tra, dọn sạch ung nhọt, tiền trảm hậu tấu.

Đêm đó từ Hoàng thành vô số thư tín truyền đi, ngựa không dừng vó.

Từ đêm đê vỡ đến khi đến tai Hoàng thượng là hai ngày, chạy chết mấy con ngựa tốt, lúc Khâm sai nhận được Thánh chỉ lập tức chuẩn bị, trời chưa sáng đã khởi hành không ngừng nghỉ đến nơi cũng phải hơn ba ngày.

Trong mấy ngày này, quan địa phương đã khoanh vùng một khu vực cho dân chạy nạn, đơn giản chỉ là mấy cái lều lớn người người nhà nhà chen chúc, húp cháo qua ngày. Lúc này lại đột nhiên thấy tâm tính con người đúng là muôn hình vạn trạng, có người vừa tỉnh táo lại đã vuốt mặt mũi tỉnh táo rồi đi giúp đỡ quan binh xây thêm vài cái nhà tạm, vận chuyển tiếp tế được gửi cấp tốc từ các khu vực lân cận. Có người lại thơ thơ thẩn thẩn rồi nghệt ra như người mất hồn, có người thì như người đàn ông kia, trút giận lên kẻ khác.

Nhưng biết sao được, nhìn được biểu hiện mà chẳng thể nhìn thấu nguyên nhân, bên ngoài lớp vỏ đó có khi là sự sắt đá vững vàng, có khi là những tổn thương lỗ chỗ chẳng thể ngưng chảy máu. Mất tài sản, mất nhà cửa ruộng vườn, thôn làng, ngay cả thứ người ta cố giữ gìn nhất là con người, cha mẹ, vợ con, bằng hữu cũng chẳng biết còn sống hay đã chết, vài ngày nay đã phát hiện được mấy thi thể còn mắc lại trên những cành cây, vách đá chìa ra, nhưng không tìm ra một người sống nào cả, có lẽ tất cả đã bị cuốn đi vài trăm dặm tới một nơi hoàn toàn khác.

Người đàn ông kia dắt con trai lên trấn, ngày cuối cùng thằng bé ham chơi lạc mất không về được, cuối cùng ngày hôm đó lúc tìm được chỉ có thể ở lại trấn một đêm, vừa sáng nghe tin thôn làng bị cuốn trôi, nếu ở lại cả hai ít nhất cũng nương nhờ được chỗ người họ hàng nhưng cuối cùng, họ vẫn hoảng loạn cuốn quít trở lại, họ không tin nước đã cuốn đi nhà họ, một người ông một người bà, một người mẹ.

Cuối cùng tận mắt nhìn thấy tất cả biến mất, qua mấy ngày ngơ ngẩn như người trên mây hôm nay ông ta lại lôi thằng bé ra đánh đập, trong lòng ông ta là như thế nào? Có lẽ không thế nào cả, chỉ là muốn phát hay tận sâu thẳm ông ta cũng không biết mình đang làm gì, hay ông ta lại muốn ở nhà vào lúc dòng lũ cuốn tới chăng?

Đê vỡ mang tới lũ lụt, lũ lụt đi cùng với dịch bệnh. Những người y sĩ xung quanh cũng đã bị quan phủ gọi tới, nhiều nhân sĩ giang hồ cũng xung phong ở lại hỗ trợ, ngày ngày xây lều dựng lán, nấu ăn, rải vôi, chuẩn bị thuốc thang. Thi thể nhất định phải đem đi hỏa táng nhanh chóng, nhưng nơi này mưa liên tục thời tiết ẩm ướt đành phải vận chuyển ra một đoạn xa mới có thể hỏa táng.

Trên đường về sau khi hỏa táng thi thể, một người tách ra khỏi đoàn phẩy phẩy tay với những người còn lại rồi dừng lại ở một vách đá cao. Dưới lớp áo tơi chẳng nhìn rõ đó là người thế nào, hắn đứng trên vách đá, sau lưng là rừng, trước mắt là dòng sông hình thành chỉ trong mấy ngày qua, dòng sông như dải kẹo mạch nha khổng lồ màu xám xịt đục ngầu kéo dài từ đầu này đến tít xa, phóng hết tầm mắt cũng chẳng thấy điểm cuối. Nhìn xuống dòng nước có những đợt sóng dậy, mưa từ trên cao rơi xuống chưa kịp thành đốm nước loang đã bị dòng nước đẩy nhẹ rồi trôi mất. Không khí không có mùi thanh thanh thoát thoát sạch sẽ mà nồng mùi đất, mùi ẩm ướt và một thứ mùi tanh hôi không rõ hỗn hợp vào nhau. Rất gay mũi.

Hắn hít một hơi, giống mùi ôi. Cái mũi vốn đã quen với mùi này vậy mà cũng cảm thấy chẳng muốn thở nữa. Hắn nhìn đã chán dòng nước đen rồi nhưng từ vị trí này, khung cảnh bên dưới khiến hắn có chút rung động, mang theo một cái đẹp của sự chết chóc, tàn nhưng rất ma mị, cái ma mị cuốn hút tới từ cảm giác bí bách trong không khí, từ khung cảnh toàn màu xám, đen, xanh đen nặng nề.

Có tiếng bước chân đến gần, tiếng bước chân ban đầu rất khẽ nhưng dần hỗn loạn, trong khoảng khắc, hơi thở như trật đi một nhịp, hắn quay người. Còn chưa kịp đứng vững, tiếng bước chân mạnh mẽ đã tới, một người mang theo gió lạnh cuốn lấy hắn. Giật mạnh vạt áo tơi, cắn lên môi hắn.

Từ chóp mũi cảm nhận được một hơi thở dài quét qua, phất cả lên má bên kia, vạt áo bị túm chặt như muốn dán sát hai người. Môi bị một cái cắn bật máu, đau đớn ập tới, vị giác còn chưa cảm nhận được mùi máu đã bị môi người kia chạm phải, liếm lấy rồi lại cắn, gặm, vị sắt bị dây ra lẫn giữa răng môi hai người. Những giọt nước mưa chảy xuôi từ mũ tơi rơi xuống mặt rồi len vào khe hở giữa hai khuộn mặt dính sát, từ khóe miệng hắn rỉ ra một vệt nước hồng nhàn nhạt.

Lưỡi người kia chạm tới, hắn nheo mắt rồi mở miệng, vươn lưỡi cùng người kia quấn lấy nhau. Hai bên không hề nể nang mà mạnh mẽ đấu, gặm, cắn, quấn quít, hơi thở vươn theo khí lạnh trộn lẫn không thể tách rời, chóp mũi, bên má cảm nhận được làn da đối phương, hít thở được mùi vị của đối phương, lạnh. Tiếng nước vang lên giữa kẽ môi răng. Một nụ hôn tàn bạo mà nồng nàn tưởng như sẽ đến lúc tận trời cuối đất cuối cùng kết thúc bằng một cú cắn mạnh vào lưỡi kẻ nắm vạt áo hắn, người kia cũng không buông mà liếm qua vòm họng hắn, để lại mùi máu, răng day day vết cắn ở môi dưới của hắn, để mùi máu ngập trong khoang miệng hai người rồi mới thả ra.

Ngực cả hai phập phồng, tay đang nắm chặt lấy vạt áo hắn vẫn không buông ra, cả hai dính sát vào nhau. Từ rìa hai cái mũ áo tơi rơi xuống những giọt nước. Hắn nhấm nháp mùi máu trong miệng, đến cả hít thở cũng toàn mùi sắt.

Hắn mổ nhẹ lên môi người cưỡng hôn mình, chỗ cắn bật máu còn âm ỉ tê đau. Hít hà cảm nhận vị rỉ sét chân thật, rồi hắn ở một nụ cười cực kỳ thoải mái, cực kỳ khiêu khích liếm môi.

“Vị đại ca này, năm nay nơi này hạn hán rồi lũ lụt huynh không làm vua núi cướp của được thì xuống núi cưỡng đoạt dân nam sao? Đầu năm nay thổ phỉ sống cũng không dễ dàng.”

Người kia nhìn mặt hắn từ trên xuống dưới, nhìn thấy động tác của hắn, hầu kết nhích nhẹ rồi lưỡi cũng vô thức liếm môi, cảm giác lưỡi đau đớn, đúng là cắn không lưu tình.

Nhếch miệng cười, “Đúng là không dễ dàng, áp trại phu nhân của ta đột nhiên rời nhà bỏ trốn, trên núi lại thiếu thốn, đột nhiên thấy một tiểu mỹ nhân đúng là phải hưởng dụng một chút. Tiểu mỹ nhân, có muốn cho bản qu, đại gia biết tên ngươi?”

Mẹ kiếp diễn cũng sâu thật, mấy năm lăn lộn đúng là khiến người ta nhìn bằng cặp mắt khác xưa. Tiểu hổ dễ trêu trước kia cũng đã thành đại lão hổ rồi.

“Đại gia, ta đây là người đã có gia đình, ngươi làm cưỡng đoạt nhân nam phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, ta đây phải kiện. Nghe đâu Hoàng thượng đã ban chiếu để một vị Khâm sai tới điều tra, người này quyền cao chức rộng lại làm người thanh sạch quyết đoán, yêu dân như con, chắc chắn sẽ không để ngươi lộng hành.” Ha, so độ dày mặt với hắn.

Người kia hơi cúi đầu híp mắt nhìn hắn, bên trong là sự nguy hiểm tàn bạo, “Ngươi đã lập gia?”

Chậc, hóa ra trọng tâm đặt ở đây, “Chẳng giấu gì ngài trước kia ta từng ở trên núi, ý trung nhân chính là tìm được ở đó, còn chơi trò đóng giả áp trại phu nhân một thời gian. Vậy giờ ngài có thể thả ta đi chưa?”

Người kia nghe vậy thì không nói thêm nữa, đưa tay kéo nghiêng mũ nón tơi của mình ra sau gáy rồi chen chúc đầu dưới vành nón hắn, còn kéo vạt áo tơi hắn, há mồm liền cắn, day day phần thịt giữa cổ vai hắn.

“Ai ai… Này lão Hàn, ngươi còn diễn nữa không? Không diễn nữa thì đừng như muốn ăn thịt ta. Lần này đúng là ngươi làm Khâm sai tới xét xử?”

Người kia cuối cùng cũng thương tình tha cho cái cổ hắn, kéo lại nón tơi rồi đứng thẳng. Một chút cũng không còn bộ dáng như muốn nhai nuốt hắn ban nãy.

“Ừ, lần này Hoàng thượng muốn nhân dịp xửa lý vụ ăn chặn tài nguyên tu sửa đê đập kéo hết đám cành lá của Thừa tướng ra giết một trận.” Hắn cũng không giấu, nhìn thẳng vào Diệp Tu mà nói. “Còn ngươi sao lại ở đây?”

“Ta vô tình du lịch ngang qua vùng này, vô tình biết được ít chuyện cuối cùng ở lại hỗ trợ.” Diệp Tu kéo lại quần áo, kéo vạt áo che đi vết cắn trên cổ rồi chỉnh lại áo tơi, còn có chút cảm giác ẩm ướt dưới áo, không biết là vì mưa hay là nước miếng của tên nào kia. “Không phải một ngày nữa mới tới sao, ngươi cấp tốc lên đường vậy là muốn nhìn thực chất tình trạng đê đập và lưu dân đi, xong chưa, có cần ta dẫn ngươi đi một vòng không?”

Hôm nay mới là hai ngày rưỡi sau khi Hoàng thượng ban chỉ, tốc độ này e là cũng không khác gì đi liên tục không ăn ngủ mới có được.

“Không cần, tình hình đê và lưu dân ta đã xem qua, còn chưa tới mức. Mấy tên kia biết sẽ có Khâm sai xuống tất nhiên không dám qua loa để bị chém đầu tại trận.”

“Nhưng cũng không chắc sẽ giữ được đầu bao lâu, đằng nào cũng là ngươi cầm đao không phải sao?”

Hàn Văn Thanh liếc qua hắn rồi nói.

“Vậy ngươi chờ ở đây tức là có tin. Liên quan tới tham ô của bè cánh Thừa tướng hay là thông tin về Thừa tướng?”

Hắn biết người này sẽ không đơn giản mà chờ ở lại để gặp Khâm sai, nếu đã chờ chắc chắn chuyện không đơn giản. Nếu là bè cánh thì chỉ là vặt ít cành lá để dằn mặt, còn liên quan tới đích thân Thừa tướng, trong đầu Hàn Văn Thanh lướt qua rất nhiều suy nghĩ.

Diệp Tu nhếch môi cười, “Đúng như ngươi nghĩ, nhưng không ngờ là chờ được ngươi.”

Hàn Văn Thanh và Diệp Tu năm năm trước lên kinh thi, hai người dùng hai bài luận khiến Thái thượng hoàng không ngớt tán thưởng, Trạng Nguyên không biết đưa cho ai, dứt khoát đưa cho cả hai người. Năm đó cả nước có hai Trạng Nguyên quan lộ rộng rãi, còn thân thiết với Thái tử, năm thứ ba sau khi làm quan đã dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai từ quan Tam phẩm thành công phò trợ Thái tử lên ngôi giữa vô số tranh đấu lên hàm Nhất phẩm, nhận được tin tưởng của Tân hoàng, được người người kính ngưỡng, có thể nói đã lên đến đỉnh cao của nhân sinh.

Thế nhưng, cùng năm phò trợ Thái tử thành công một vị lập tức xin treo ấn từ quan. Chẳng ai biết được lý do, thế mà Hoàng thượng lòng mang tiếc nuối cuối cùng cũng không giữ được phải thả người. Từ đó vị Trạng Nguyên năm xưa biến mất chẳng thấy tin tức.

Đến nay đã hơn một năm, vị Trạng Nguyên còn lại vẫn là quan to đầu triều, đứng đầu thế lực mới, còn đề ra không ít cải cách kinh tế đặc biệt là đang trong quá trình soạn thảo một bộ luật mới, đang là cây to đón gió, bị các thế lực nhìn chằm chằm. Người này làm người cứng rắn, nói một không nói hai, còn được Hoàng thượng thiên vị, đúng là thế lên không gì cản nổi.

Mà nay hai vị Trạng Nguyên năm đó lại gặp nhau ở nơi thế này, tình hình lúc gặp mặt cũng không thể kể ra ngoài.

Hai người nhìn nhau, cảm nhận sự thay đổi của đối phương trong thời gian không nhìn thấy người, khoảng cách của hai người vẫn rất sát, Diệp Tu vươn tay, tay hơi nắm, dùng ngón tay cái cọ cọ cái cằm lún phún râu của người kia. Vẫn như trước thôi. Hàn Văn Thanh mặc tay Diệp Tu, chỉ nhìn chăm chăm vào hắn.

“Ta vẫn luôn thắc mắc vì sao ngày trước ngươi phải đi thi Văn giành vị trí với người ta, với khuôn mặt này thi Võ tuyệt đối không có đối thủ, thân thủ cũng không tệ, làm Võ tướng không phải bớt việc, không phải đâm đầu vào vũng nước đục càng khuấy càng đen này.” Những lời sau đó hắn cũng không nói nữa.

“Ừm.” Hàn Văn Thanh không nói gì chỉ ừm một tiếng.

Hắn biết, là Diệp Tu tiếc hắn.

Sau cuộc gặp gỡ dưới chân là bách tính thiên hạ, trước mặt là người thương. Hai người lại tách ra như chưa từng gặp gỡ.

Hàn Văn Thanh trở lại với thân phận Khâm sai xét xử, cầm một thanh kiếm ngự ban hoành hành giữa chốn đấu đá quyền lực, đấu trí đấu dũng lôi ra một sự kiện tham ô rúng động một cả nước, trong quá trình liên tục tập kích ám sát, hạ độc ám toán, âm mưu dương mưu nhiều không kể xiết. Tiếc là không cách nào có thể hạ được hắn. Diệp Tu từng nói hắn thi tuyệt đối có thể làm Võ Trạng Nguyên cũng không chỉ vì gương mặt mà thân thủ đủ sức gánh lấy danh hiệu đó, trí dũng song cũng toàn chỉ đến thế.

Tay cầm kiếm có thể nói là đi một bước lại lấy đầu người, thậm chí cả những vụ án cũ cũng được lôi ra soạn lại tính sổ tới cùng có thể nói đã huyết tẩy cả vùng phía Nam, tin tức tuyệt mật sau khi được lẫn giữa vô số tin hôm nay có tham quan nào rơi đầu và tin giả cuối cùng kín đáo truyền tới tay Hoàng thượng. Thánh thượng nhận được tin cũng bất ngờ hăng hái chuẩn bị đè đầu Thừa tướng. Làm quan chỉ thấy vị Khâm sai họ Hàn này như tôn sát thần, đi tới đâu máu chảy đầu rơi, còn bách tính không ít hả hê, vừa cười sung sướng vừa đau đớn nghĩ đến những người thân đã mất.

Vai trò của Diệp Tu có bao nhiêu trong lần huyết tẩy này thì không ai rõ, cũng chẳng có bao nhiêu người ngoài thân tín của Hàn đại nhân biết hắn. Tiếp tế tới, trời từ mưa to trở thành mưa nhỏ, mưa vậy mà vẫn liên tục không dứt. Người ta đi đường cũng cảm thấy đất dưới chân sắp thành bùn mất rồi.

Nhưng tâm trạng dân chúng đã từ từ thoát khỏi bi thương, một lần nữa nỗ lực mà bước, chọn nơi xây nhà, hỗ trợ người khác. Dịch bệnh vốn dĩ khiến người lo sợ vừa xuất hiện đã được các y sĩ dưới lệnh của vị quan mặt sắt vừa phòng vừa chữa, còn chưa tạo thành dịch đã bị đè không ngóc đầu lên được. Lúc này người ta biết được chuyện của vị quan Khâm sai này lại cảm thấy thật thần kỳ, người đột nhiên xuất hiện, trấn áp hết thảy tai ương như thể mang theo hào quang khiến người an tâm. Lúc Diệp Tu nghe được mấy lời này đã cười suốt cả ngày đem thành chuyện trêu chọc vị quan mặt sắt có hào quang.

Tháng thứ hai sau khi đê vỡ, mọi chuyện cơ bản đã vào nếp, tình trạng chân không chạm đất bận đấu đá của quan trường miền Nam đã hạ xuống. Sau một trận cứng rắn xử lý của Hàn Văn Thanh trên cơ bản đã lọc gần sạch máu của vùng này, những người còn lại cũng như đứng đống lửa ngồi đống than nghiêm nghiêm túc túc làm việc. Sắp tới là việc an trí cho dân chúng và điều quan tới nơi này là một chuyện khác. Và những rối rắm sau khi về kinh thành của hắn lại là một chuyện khác nữa.

Giày bước trên bức tường cao như tường thành trước kia từng là con đê đem tới sự no đủ cũng từng cướp đi sinh mạng của vô số bách tính. Hàn Văn Thanh đi tới cạnh Diệp Tu đang nhàn nhã ngồi, chân thoải mái duỗi ra ngoài tường đê vung nhẹ.

Giữa hẻm núi cao có một bức tường vỡ, dưới chân là dòng nước đã hạ thấp, trên mặt nước ánh lên ánh sáng cam vàng, tất cả mang theo một ý vị vừa hoang tàn vừa tĩnh lặng lại bất giác khiến lòng người tĩnh lặng. Không gian rộng lớn chỉ còn tiếng gió, màu nước đen trước kia đã trong trở lại, phía Tây là mặt trời cam đỏ rực rỡ.

Ngẩng đầu, mây đen đã tan từ lâu, trời trong và cao, thanh như thể người ta chẳng còn thấy thứ gì trong hơn xanh hơn thế. Không gian không còn rộng, nó chỉ như hình chữ thập kì lạ, một đường ngang chính là con đê vỡ nhìn như nối liền hai ngọn núi, phía trên một màu xanh rì sức sống, dưới chân núi là những mảng nâu lởm chởm vì bị lũ cuốn phăng chỉ còn đất đá. Đường dọc chính là không gian từ bầu trời cao kia nối thẳng xuống cái khe của con đê vỡ, gióng thẳng xuống mặt nước. Cao, sâu, rộng mà hẹp, cảm giác đó khiến người đột nhiên hít thở không thông.

Hàn Văn Thanh và Diệp Tu, người đứng người ngồi trên con đê, ngắm nhìn không gian màu cam, cảm nhận bầu trời dần tối rồi kéo theo cả không gian vốn cao trong dần thấp xuống, sẫm dần.

Diệp Tu tay cầm một đóa hoa trong tay xoay xoay, một đóa hoa dại nhỏ tí tẹo màu hồng nhạt.


Chúc mừng Event Hàn Diệp.
_Takanashi_

___​

Truyện thuộc
Writing Event 2020 - Niệm
Event có những bộ truyện do fan Việt viết về couple Hàn Văn Thanh Diệp Tu rất thú vị, các bạn có thể ghé qua nhé!
 
Last edited:

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,087
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#2
Không khí ban đầu nhuốm đầy một màu xám xịt: thiên tai, dịch bệnh, khổ cực của dân chúng. Mọi thứ mang theo một sự bức bách, dồn nén đến khó thở.

Nhưng đến khi Hàn và Diệp xuất hiện, dù Taka không cho quá nhiều chi tiết về cả hai nhưng Lãi thật sự cảm nhận được sự bùng sáng luôn í. Từ những cái hôn, ánh mắt đến từng hành động, lời nói đều có thể thấy được sống ngầm sâu trong lòng họ dữ dội như thế nào.

Hai người nhìn nhau, cảm nhận sự thay đổi của đối phương trong thời gian không nhìn thấy người, khoảng cách của hai người vẫn rất sát, Diệp Tu vươn tay, tay hơi nắm, dùng ngón tay cái cọ cọ cái cằm lún phún râu của người kia. Vẫn như trước thôi. Hàn Văn Thanh mặc tay Diệp Tu, chỉ nhìn chăm chăm vào hắn.

“Ta vẫn luôn thắc mắc vì sao ngày trước ngươi phải đi thi Văn giành vị trí với người ta, với khuôn mặt này thi Võ tuyệt đối không có đối thủ, thân thủ cũng không tệ, làm Võ tướng không phải bớt việc, không phải đâm đầu vào vũng nước đục càng khuấy càng đen này.” Những lời sau đó hắn cũng không nói nữa.

“Ừm.” Hàn Văn Thanh không nói gì chỉ ừm một tiếng.

Hắn biết, là Diệp Tu tiếc hắn.
Cả hai luôn là vậy. Luôn độc lập và mạnh mẽ như vậy, vẫn luôn đứng đó như một người chứng kiến hết thảy những quyết định của đối phương, chưa bao giờ oán trách một lời, nhưng vẫn không cách nào phủ nhận tình cảm của cả hai: Sâu và nặng hơn bất cứ thứ gì khác.

Ngẩng đầu, mây đen đã tan từ lâu, trời trong và cao, thanh như thể người ta chẳng còn thấy thứ gì trong hơn xanh hơn thế. Không gian không còn rộng, nó chỉ như hình chữ thập kì lạ, một đường ngang chính là con đê vỡ nhìn như nối liền hai ngọn núi, phía trên một màu xanh rì sức sống, dưới chân núi là những mảng nâu lởm chởm vì bị lũ cuốn phăng chỉ còn đất đá. Đường dọc chính là không gian từ bầu trời cao kia nối thẳng xuống cái khe của con đê vỡ, gióng thẳng xuống mặt nước. Cao, sâu, rộng mà hẹp, cảm giác đó khiến người đột nhiên hít thở không thông.

Hàn Văn Thanh và Diệp Tu, người đứng người ngồi trên con đê, ngắm nhìn không gian màu cam, cảm nhận bầu trời dần tối rồi kéo theo cả không gian vốn cao trong dần thấp xuống, sẫm dần.

Diệp Tu tay cầm một đóa hoa trong tay xoay xoay, một đóa hoa dại nhỏ tí tẹo màu hồng nhạt.
Sau khi mọi chuyện trôi qua, ngước đầu lên vẫn sẽ là trời xanh, dưới chân mình vẫn sẽ là mặt đất, cuộc sống vẫn sẽ tốt đẹp khi mình chưa từ bỏ.

Hãy sống như một đoá hoa, vì khi hoa nở chính là lúc bạn rực rỡ nhất.

Cám ơn Taka vì đã đặt một cái kết trọn vẹn cho pj Hàn Diệp nhé!
Hi vọng có thể đọc thêm những sản phẩm của bạn trong tương lai. =3=/<3
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook