- Bình luận
- 150
- Số lượt thích
- 1,514
- Location
- Dòng sông mùa hè
- Team
- Luân Hồi
- Fan não tàn của
- Dành tất cả sự tôn trọng cho Phương Minh Hoa
Đều là đồng nhân gây họa
Chu Giang
Chu Trạch Khải. Giang Ba Đào
Tác giả: Thanh Mộc
Biên tập: Lạc An
Beta: Kazeshizu
-x-
1
Chu Giang
Chu Trạch Khải. Giang Ba Đào
Tác giả: Thanh Mộc
Biên tập: Lạc An
Beta: Kazeshizu
-x-
1
Chu Trạch Khải hình như đang có tâm sự.
Bữa cơm tối Chu Trạch Khải chỉ ăn hai miếng khoai tây, ngay cả món thịt sườn kho cùng gà tiềm ớt hiểm xanh yêu thích cũng không động đũa.
Người đầu tiên nhận ra có điều không đúng là Phương Minh Hoa, anh bưng khay đồ ăn đến bên cạnh Chu Trạch Khải, cười hì hì hỏi.
“Tiểu Chu làm sao thế?”
Mấy ngày hôm nay trông Chu Trạch Khải giống như bị cảm cúm, người ngã bệnh dĩ nhiên ăn không ngon miệng. Quan sát một hồi, Phương Minh Hoa càng không cười nổi, đưa tay sờ trán Chu Trạch Khải.
“Tiểu Chu có phải bị bệnh rồi không?”
Nhiệt độ trong lòng bàn tay vô cùng bình thường.
Phương Minh Hoa thở phào một cái, nhưng vừa ngó qua lại thấy Chu Trạch Khải vốn đang ngồi yên đột nhiên “A” một tiếng rồi đứng bật dậy, gương mặt đỏ bừng.
“…Chuyện gì đang xảy ra?!” Phương Minh Hoa giật mình.
Chu Trạch Khải làm gì tự mình có thể giải thích mọi chuyện đầu đuôi rõ ràng, vì vậy Phương Minh Hoa nhìn thấy Thương Vương nhà mình mím môi đến nửa ngày cũng không nói được một chữ. Cuối cùng Chu Trạch Khải lại bưng dĩa thức ăn trước mắt chạy ra ngoài.
2
Nhất định là có chuyện bất thường đã xảy ra.
Hai phút sau Phương Minh Hoa tập hợp những thành viên còn lại trong Luân Hồi mở một cuộc họp nhỏ. Chuyện vốn không có gì quá rắc rối, chẳng qua nói qua nói lại một hồi tâm tình lại càng xuống dốc, rốt cuộc không có một ý kiến khả thi nào, năm mồm bảy miệng nói nửa ngày cũng không đoán ra được nguyên nhân.
Người đáng tin duy nhất là Giang Ba Đào hai ngày nay lại không ở trong đội, Phương Minh Hoa tính đi tính lại, cảm thấy chuyện liên quan đến con át chủ bài của Luân Hồi không thể lơ là được, vẫn là phải thận trọng tìm hiểu.
Vì vậy mười lăm phút sau, Lữ Bạc Viễn tay cầm đĩa sườn xào chua ngọt cùng đùi gà, mặt đầy đau khổ đến gõ cửa phòng Chu Trạch Khải.
3
Chu Trạch Khải mới vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt, còn có vài giọt nước theo đường tóc chảy xuống.
Bất quá bây giờ không có thời gian quản nhiều như vậy, cậu dùng khăn lông một tay lau tóc, một tay kéo ghế cho Lữ Bạc Viễn ngồi.
Lữ Bạc Viễn như bị một đôi mắt sắc bén nhìn thấu, nhất thời cảm thấy áp lực kinh khủng, tay cũng không biết đặt đâu. “Đội trưởng sấy khô tóc trước đi, để như vậy sẽ bị cảm đó.”
Chu Trạch Khải gật đầu, chỉ trong chốc lát tiếng máy sấy ù ù vang lên.
Tiếng ồn của máy sấy quá lớn, rõ ràng là không thích hợp nói chuyện phiếm vào lúc này, Lữ Bạc Viễn ngồi thẳng người thật lâu cũng bắt đầu có chút mệt mỏi. Vừa vặn nhìn thấy màn hình máy tính của Chu Trạch Khải sáng lên, cậu liền muốn chơi game.
Lữ Bạc Viễn nói. “Đội trưởng, cho tui mượn máy một chút nha.”
Cậu vừa nói vừa đi đến bàn máy tính ở bên cạnh.
Lữ Bạc Viễn vẫn biết, đội trưởng vĩ đại nhà mình, át chủ bài Luân Hồi, Thương Vương Chu Trạch Khải, nói một cách chủ quan thì đội trưởng khá là phóng khoáng. Chuyện nhỏ thì là thích ăn bánh kẹo, chuyện lớn thì là chiếc đồng hồ hàng hiệu mà đội trưởng vừa mới mua, Chu Trạch Khải đều chia sẻ với mọi người. Phẩm chất tốt đẹp như vậy, nếu là ở trong trường mẫu giáo, đội trưởng nhất định có thể được đeo đầy một trăm huy hiệu hoa hồng.
Nhưng mà thật không nghĩ tới, hôm nay đồng chí Chu Trạch Khải lại phản bội cái huy hiệu hoa hồng bé ngoan của cậu.
Lữ Bạc Viễn còn chưa kịp đụng đến bàn phím, Chu Trạch Khải đang còn ở phía bên kia căn phòng đột ngột nhanh như gió nhảy qua hướng bên này, lợi dụng ưu thế chân dài của mình nhanh như chớp một cước đá rớt cái chuôi cắm nguồn máy chủ.
Chu Trạch Khải mặt đầy vô tội: “Màn hình đen.”
Lữ Bạc Viễn: “….”
4
Lữ Bạc Viễn lập tức mở một cái group chat, tên là “Hội những người chăm sóc Chu Trạch Khải.”
Vân Sơn Loạn: “Tui cảm thấy gần đây áp lực trong lòng đội trưởng tương đối lớn.”
Nhất Diệp Chi Thu: “Là tại đội trưởng không cho ông xem máy vi tính?”
Tĩnh Lặng Gào Thét: “Yên tâm, mọi người đều cùng là đàn ông, trong máy vi tính của đàn ông trưởng thành ai mà không có mấy cái file mà không tiện cho người khác xem? Đừng trách đội trưởng.”
Vân Sơn Loạn: “….”
Vân Sơn Loạn: “Tui cũng là đàn ông mà, nếu như thấy mấy cái đó thì có sao đâu?”
Tĩnh Lặng Gào Thét: “Dù sao đội trưởng cũng là người dễ xấu hổ.”
Ngô Sương Câu Nguyệt: “Hay là đội trưởng cảm thấy ông không đủ đàn ông?”
Vân Sơn Loạn: “Một cái bạt tay.jpg”
Tĩnh Lặng Gào Thét: “Chẳng lẽ là tài nguyên quý giá?”
Ngô Sương Câu Nguyệt: “Hoặc là khẩu vị khác người?”
Vân Sơn Loạn: “Không nghĩ được đội trưởng chính là người như vậy.”
Tiếu Ca Tự Nhược: “…….”
Hệ thống kêu “đing đoong” một tiếng, thông báo nhảy lên: Nhất Diệp Chi Thu nâng cấp thảo luận nhóm thành đoàn, đoàn đổi tên thành: “Hội những người chăm sóc sức khỏe tinh thần của Chu Trạch Khải.”
Người nhân lúc giải lao đi uống sữa đậu nành Giang Ba Đào liếc nhìn lịch sử trò chuyện không nhịn được phun sữa ra ngoài, bị sặc suýt chết.
Giang Ba Đào nói, “Tui buồn quá.”
Đỗ Minh an ủi hắn, “Đội phó không nên như vậy, đứa trẻ nào muốn lớn lên cũng phải qua được giai đoạn này.”
“Không phải.” Giang Ba Đào buồn bã mở mic, âm thanh ôn hòa truyền vào tai mọi người, “Tui đang nghĩ thời gian huấn luyện chắc là không đủ, mọi người hẳn là chưa đủ hưng phấn nên mới ở đây thảo luận chuyện của đội trưởng, nếu không tăng thời gian huấn luyện sợ là mọi người chán đến chết.”
Avatar của từng người lần lượt tối màu.
Vô Lãng: “Nụ cười thâm sâu.jpg”
5
Tuy nói như thế nhưng trên thực tế Giang Ba Đào cũng cảm thấy chuyện này cũng rất đáng quan tâm.
Thân là đội phó Luân Hồi kiêm luôn bậc thầy tinh thần của toàn đội, cậu cảm thấy mình đang gánh trên vai cái thúng nặng trĩu.
Giang Ba Đào cảm thấy đi đường vòng thì thật không có tiền đồ, nghĩ tới nghĩ lui, cậu quyết định dùng cách thức đơn giản thô bạo.
Cậu gửi một tin nhắn cho Chu Trạch Khải.
Vô Lãng: “Tiểu Chu tiểu Chu tiểu Chu tiểu Chu…”
Nhất Thương Xuyên Vân: “?”
Vô Lãng: “Cậu đang làm gì vậy?”
Nhất Thương Xuyên Vân: “Huấn luyện.”
Vô Lãng: “Tui nghe nói gần đây cậu có tình yêu nha.”
Nhất Thương Xuyên Vân: “?”
Nhất Thương Xuyên Vân: “Không có.”
Nhất Thương Xuyên Vân: “Bao giờ trở lại?”
Đứa trẻ lớn này cũng đã biết đánh trống lảng rồi, Giang Ba Đào tay cầm điện thoại di động có xúc động vui mừng muốn khóc của mẹ hiền. Tuyển thủ nhà nghề có một điểm không tốt, chính là tay vĩnh viễn nhanh hơn não, cho dù Giang Ba Đào trong lòng thừa biết đây chỉ là một chiến thuật cấp thấp nhưng vẫn không kiềm được lướt tay trên bàn phím.
Vô Lãng: “Chắc là hai ngày nữa.”
Nhất Thương Xuyên Vân: “???”
Ba dấu chấm hỏi có thể hiểu là Chu Trạch Khải rất kinh ngạc, Giang Ba Đào cũng biết mình đi cũng rất lâu rồi, chỉ đành phải thẳng thắn thừa nhận để mong nhận được khoan hồng.
Vô Lãng: “Tui cũng không muốn, chẳng qua là có chút chuyện đột nhiên xảy ra, cần phải xử lý một chút.”
Nhất Thương Xuyên Vân: “Bị bệnh?”
Vô Lãng: “Không phải.”
Vô Lãng: “Ở lại xem mắt.”
Nhất Thương Xuyên Vân offline.
6
Hóa ra Chu Trạch Khải thật sự có tâm sự.
Nhưng hiện tại thì đại khái đơn giản là tâm tình không tốt.
Chu Trạch Khải tạo một đấu trường rồi ném số phòng cho mọi người. Tôn Tường cầm đầu, Đỗ Minh phụ họa, hưởng ứng nhiệt liệt.
Nhưng mà mấy ván sau không có ai tự nguyện chơi với cậu.
Tôn Tường nói: “Đội trưởng ăn nhầm thuốc súng à?”
Mới không có. Chu Trạch Khải trong lòng thầm nói, xuyên qua đám khói lửa rực cháy lại nhào đến, thuận tiện liếc mắt nhìn màn hình di động của mình.
Màn hình máy tính nhảy lên một tin nhắn lại nhảy tiếp một tin nhắn.
Giang Ba Đào là một người rất có kiên nhẫn, nhất là những lúc nói chuyện với Chu Trạch Khải, vì vậy tin nhắn nhảy liên tục trên màn hình.
Vô Lãng: “Tiểu Chu tiểu Chu tiểu Chu tiểu Chu”, hò hét tên tiểu Chu.
Vô Lãng: “Tiểu Chu có ở đây không? Nhận được tin nhắn liền trả lời tui.”
Vô Lãng: “Tiểu Chu đang đánh trong phòng đấu với Tường Tường hả? Muốn đánh với tui một ván không?”
Vô Lãng: “Quả đúng là tiểu Chu nha, thật đẹp trai.”
Vô Lãng: “Tiểu Chu sao lại offline rồi…”
Vô Lãng: “Tiểu Chu tiểu Chu tiểu Chu…”
7
Tên lừa gạt dám đi coi mắt này.
Chu Trạch Khải tức giận tắt tab tin nhắn.
Không thèm để ý cậu.
8
“Đã từng có một tình cảm chân thành đặt trước mặt tui nhưng tui lại không có quý trọng…”
Phương Minh Hoa: “Nói tiếng người.”
“Tiểu Chu giận em.” Giang Ba Đào chua xót nói.
“Biết nguyên nhân không?” Phương Minh Hoa hỏi.
Giang Ba Đào: “Biết đại khái tám phần.”
9
Giang Ba Đào nói: “Nhưng mà em thật ra có nỗi khổ tâm mà.”
Chuyện này kể ra thì rất là dài dòng.
Đơn giản mà nói thì là Giang Ba Đào là con trai độc nhất trong nhà. Cha của Giang Ba Đào cũng là con trai độc nhất trong nhà, vừa khéo ông nội Giang Ba Đào cũng là con trai độc nhất trong nhà. Tóm gọn lại là nhà họ Giang của Giang Ba Đào là ba đời đơn truyền.
Vấn đề chỉ sinh được một đứa là một loại áp lực, nhưng đối với nhà họ Giang, áp lực này lại đến ba lần, đến đời Giang Ba Đào là lớn nhất.
Loại áp lực này thường được bộc phát trên bàn cơm vào ngày lễ hay ngày tết.
Một người hơn hai mươi tuổi có nhà có xe có tài khoản ngân hàng nhưng lại còn độc thân, thì sẽ bị tra tấn bằng mấy câu hỏi gì? Rất dễ đoán phải không?
Vì vậy, Giang Ba Đào mỗi ngày đều bị chìm trong một đống câu hỏi của các bậc trưởng bối: “Khi nào kết hôn?”, “Có người yêu chưa?”, “Yêu được mấy năm rồi?” toàn là hỏi chuyện tình yêu.
Mà nói về vấn đề này, thật là bi ai.
Đồng chí đã kết hôn Phương Minh Hoa liên tục gật đầu, bày ra vẻ mặt “vấn đề này tuy anh bất lực nhưng anh đồng cảm sâu sắc với cậu”.
Phương Minh Hoa: “Nhưng mà rốt cuộc tiểu Chu vì sao mà giận em?”
Giang Ba Đào nắm chặt điện thoại di động, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao.
Giang Ba Đào: “Là em không tốt.”
Giang Ba Đào: “Em đã hứa làm bạn cả đời với cậu ấy, có lẽ em thật không nên lén lén lút lút đi xem mắt.”
10
Chu Trạch Khải ngồi trước máy vi tính bạo phát tốc độ tay.
Hai phút trước cậu đùng đùng xóa hết một đống lớn đồng nhân, bây giờ lại vào thùng rác phục hồi từng cái một.
Những bản đồng nhân mới này đều được nén trong một tập tin, là hai ngày trước Giang Ba Đào gửi cho cậu.
Thời điểm Chu Trạch Khải nhận được tập tin này, mặt cậu đầy vạch hắc tuyến. Được rồi, dùng từ này hình dung có vẻ không quá chính xác.
Trên thực tế lúc nhận được file này, Chu Trạch Khải đang mơ màng ngủ, nhưng khi nhìn lại mấy lần liền bị dọa tỉnh ngủ.
Điều này cũng không thể trách cậu, Chu Trạch Khải cảm thấy bản thân cậu rất có tư chất tốt đẹp. Nhưng mà tính tình có tốt đến mấy cậu cũng không thể thản nhiên tiếp thu được đội phó nhà mình hơn nửa đêm gửi tới đồng nhân văn.
Hiện tại Vinh Quang đang rất nổi tiếng, người hâm mộ hay truyền nhau một ít đồng nhân như này, Chu Trạch Khải ít nhiều cũng có hiểu biết một chút.
Nhưng chính vì hiểu cậu mới kinh ngạc.
Chu Trạch Khải nhìn mớ đồng nhân gắn tag Chu Giang, còn có một vài cái đánh dấu R18 R21 màu đỏ nửa ngày mới lấy lại tinh thần, ngón tay run run tìm số điện thoại của Giang Ba Đào trong danh bạ.
Nhất định là bị ai đó trộm số. Nhất định là như vậy. Chu Trạch Khải ở trong lòng thầm cầu khấn.
Nhưng rõ ràng là cậu sai rồi, bởi vì bên kia điện thoại vừa trả lời cậu liền nghe được tiếng cười của Giang Ba Đào.
“Tiểu Chu.” Giang Ba Đào nói, “Cậu nhận được tài liệu tui gửi chưa?”
Chu Trạch Khải hoảng sợ. Cậu nghĩ đi nghĩ lại mới cẩn thận hỏi lại lần nữa để xác định. “Thật sự là cậu?”
Giang Ba Đào rất thản nhiên trả lời: “Là tui á.”
Giang Ba Đào: “Cậu rất ngạc nhiên sao tiểu Chu?”
Giang Ba Đào: “Tui thật sự là không có cách nào khác, lời tui muốn nói cũng ở trong đó. Cho nên, tiểu Chu, cậu có thể suy nghĩ thật kỹ một chút không?”
Đêm hôm đó Chu Trạch Khải mất ngủ. Cậu lần nữa mở mấy cái đồng nhân kia ra.
Bởi vì mình là nhân vật chính, quả thật có chút hồi hộp. Bởi vì đồng nhân thực sự là quá nhiều, văn phong cùng độ dài truyện cũng không đồng đều. Nhưng mà tất cả đều không có ngoại lệ, mỗi một truyện đều là Giang Ba Đào thích Chu Trạch Khải.
Hoặc là nói, Giang Ba Đào đều cố chấp thầm mến Chu Trạch Khải.
Giang Ba Đào nói lời cậu ấy muốn nói đều ở trong đồng nhân, cộng thêm mấy cái này đều là Giang Ba Đào thầm mến Chu Trạch Khải. Ám chỉ thế này cũng đã quá rõ ràng rồi, Chu Trạch Khải cũng sẽ không giả bộ không hiểu.
Giang Ba Đào còn nói cậu ấy không có biện pháp khác, hy vọng cậu có thể suy nghĩ thật kỹ một chút.
Cân nhắc cái gì chứ?
Cậu đối với người này…
Cậu đối với Giang Ba Đào….
Chính chính xác xác là không giống đối với người khác. Chu Trạch Khải biết rõ như thế.
Từ nhỏ đến lớn, cậu nhận được vô số lời khuyên, nhưng chỉ có lần này cậu sẽ không tìm lời khuyên nữa.
Bởi vì người kia là Giang Ba Đào.
11
Nhưng đây là có chuyện gì?
Trước kia Chu Trạch Khải vẫn cảm thấy, một ngày lại một ngày sống chung cả hai đều hiểu rõ lẫn nhau.
Nhưng hôm nay Giang Ba Đào như vậy thật sự là đem toàn bộ những gì cậu biết về cậu ấy nhiều năm qua đảo lộn lên hết.
Cậu ấy một giây trước dùng đồng văn tỏ tình với cậu, một giây sau liền trở về nhà xem mắt. Còn đi liên tục năm ngày! Một ngày ba lần! Kêu về cũng không về.
Nhớ lại mấy ngày qua cậu tâm trạng không yên, liên tục mất ngủ, vành mắt sắp đen hơn cả gấu trúc, Chu Trạch Khải cảm thấy tủi thân, vô cùng tủi thân, đến độ cậu đã có chút kiềm chế không nổi nữa.
Không nghĩ ra Giang Ba Đào là người như vậy. Cái gì mà yêu thì cần phải chuẩn bị kỹ càng, chính là trong nồi trong chén đều muốn ăn thì có.
Đây quả thực là lừa gạt! Lừa gạt tình cảm!
Tui sẽ không tha thứ cho cậu đâu. Chu Trạch Khải kiên định nghĩ.
12
Đồng chí kiên định Chu Trạch Khải nửa giờ sau liếc mắt nhìn cái điện thoại di động một cái, không có động tĩnh gì.
Không nhịn được, cậu liếc thêm một cái nữa.
Vẫn là không có động tĩnh gì.
Vì vậy Chu Trạch Khải có chút không kiên nhẫn được nữa, phương thức bày tỏ của cậu rất trực tiếp, cậu rất nhanh liên tiếp gửi mười cái tin nhắn.
Một phút sau cậu mới nhận được tin nhắn trả lời.
Vô Lãng: “Tiểu Chu cậu chậm một chút. Điện thoại di động của tui không đánh chữ được.”
Vô Lãng: “Cậu không tức giận chứ?”
Không tức giận mới là lạ! Chu Trạch Khải nghĩ trong lòng.
Nhất Thương Xuyên Vân: “Không giận.”
Vô Lãng: “Thật không?”
Vô Lãng: “Vậy thì quá tốt ✪ω✪“
Chu Trạch Khải: “….”
Nhất Thương Xuyên Vân: “Bao giờ về?”
Vô Lãng: “Ngày mai.”
Nhất Thương Xuyên Vân: “?”
Nhất Thương Xuyên Vân: “Không xem mắt?”
Vô Lãng: “Từ chối hết rồi.”
Nhất Thương Xuyên Vân: “A.”
Nhất Thương Xuyên Vân: “Ngày mai rảnh, đi đón cậu.”
13
Vô Lãng: “Xong rồi.”
Vô Lãng: ảnh chụp màn hình.jpg
Tiếu Ca Tự Nhược: “Em đúng là ngày mai trở về.”
Vô Lãng: “Dĩ nhiên, em cũng mua vé máy bay rồi.”
Tiếu Ca Tự Nhược: “Thật đúng là vì em đi xem mắt, tiểu Chu cũng thật là, bản thân mình còn độc thân thì cũng không cho người ta thoát kiếp độc thân.”
Vô Lãng: “Tiểu Chu không có người yêu?”
Vô Lãng: “Thật không có? Vậy thì tốt. Thật là dễ thương ~”
Tiếu Ca Tự Nhược: “………”
Tiếu Ca Tự Nhược: “Em có nghe qua truyền thuyết này chưa, khi một người phụ nữ cảm thấy một người đàn ông rất dễ thương thì tám mươi phần trăm mối quan hệ sẽ kết thúc.”
Vô Lãng: “Cái này hình như cũng không liên quan đến em.”
Tiếu Ca Tự Nhược: “Dĩ nhiên, em là vế sau của truyền thuyết.”
Tiếu Ca Tự Nhược: “Khi một người đàn ông cảm thấy một người đàn ông khác rất dễ thương thì tám mươi phần trăm là sắp cong.”
Vô Lãng: “……………………..”
Tiếu Ca Tự Nhược: “Chúc hai đứa hạnh phúc.”
14
Buổi tối Chu Trạch Khải ăn thêm một chén cơm.
Đỗ Minh vô cùng vui mừng, “Bệ hạ tối hôm nay ăn nhiều, sắc mặt lại hồng nhuận, có chuyện gì vui sao?”
Chu Trạch Khải nghiêm túc nhai cá khô, má phồng lên, không rảnh trả lời.
Ngược lại Phương Minh Hoa bình tĩnh nhấp một hớp trà, “Nhìn lên trời kìa.”
Đỗ Minh: “A? Cái gì?”
Phương Minh Hoa: “Hồng Loan tinh động.”*
(còn tiếp)
*Chú thích:Hồng Loan: Ngôi sao đại diện cho vị trí Đào hoa này vượng về đời sống hôn nhân, có quan hệ mật thiết tới chuyện vợ chồng có quan hệ tốt đẹp hay không. Chúng ta thường dùng câu nói “Hồng Loan tinh động” (sao Hồng Loan chuyển động) để hình dung tới một cuộc tình duyên tốt đẹp nào đó sẽ tiến tới hôn nhân.)