- Bình luận
- 8,454
- Số lượt thích
- 19,156
- Team
- Bách Hoa
- Fan não tàn của
- Nhìn hình
Ngu Mỹ Nhân
Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân
Tác giả: 魏安斜教的小姑凉
Edit: @Mạc Tư Thân Ngoại & Lá
Cổ trang cung đình, Song Hoa, Hàn Trương, chưa hoàn.
Chú: Lá dịch đồng nhân rất điên, thỉnh nhiều tha thứ. Thương xót fuuka sensei phải điên theo 5s.
Trong này Nhạc = Lạc.
Trong này Nhạc = Lạc.
~~~
Tiết tử
Loạn thế phiêu diêu, quân thần khác biệt. Cho rằng chỉ cần ngươi bình an, ta liền có thể nhẫn nhịn mọi tương tư khổ. Lại bất tri bất giác, dần dần để lỡ ngươi của từng thời từng khắc.
"Thanh kiếm này của tướng quân, rốt cục đã từng giết bao người?"
Khẽ vuốt trường kiếm rắn rỏi, Hương Phù dùng ngón tay trắng nõn của nàng chạm trên thân kiếm đầy rẫy vết hằn. Dù rằng hiện tại thân kiếm sáng rực như tuyết, nhưng Hương Phù vẫn nghe được mùi máu tanh đáng sợ vương vất đâu đây.
"Rất nhiều." Nam tử say mèm ngẩng đầu từ chén rượu, hai mắt mịt mờ đã nhuộm đẫm tửu khí nồng nặc. Hắn nấc một tiếng như đang hồi tưởng, lại không biết do rượu quẩn quanh hay đã quá nhiều không thể nhớ rõ. Nam tử lảo đảo nghĩ ngợi hết nửa ngày, sau cùng chỉ nói ra một câu: "Nhiều đến mức ngươi không muốn biết."
Hương Phù khẽ cười, nàng buông bỏ trường kiếm, đứng dậy đỡ nam tử ngã trái ngã phải: "Tướng quân ngươi say rồi."
Nam tử đổ ập vào lòng Hương Phù, miệng lẩm bẩm tựa hồ đang gọi tên ai. Chén rượu cũng theo bàn tay vô lực của hắn buông ra lăn xuống mặt bàn. Trong chén ngả nghiêng vẫn còn nửa phần rượu chưa kịp uống xong, rượu rót lên gấm trải bàn, chảy thành một mảnh màu tối, như một đóa hoa úa tàn ảm đạm tràn ra trong mắt Hương Phù.
Đỡ cơ thể nặng trầm của nam tử đến bên giường, Hương Phù một nữ tử yếu gầy nếu không phải đã sớm làm quen, chỉ sợ không nhích nổi bậc vũ phu quanh năm phóng ngựa giết địch này. Lau mồ hôi nhạt trên trán, Hương Phù lấy chăn cừu nhè nhẹ đắp lên người nam tử.
Dù đã chìm sâu trong mộng, giữa mày nam tử vẫn nhíu chặt.
Thêm chút than vào lò sưởi, Hương Phù lặng lẽ mở cửa phòng mà đi. Lúc khép mành cửa, nàng nhịn không nổi lại nhìn về nam tử đã ngủ say như chết kia.
Nơi này là Long Hương các, chốn yên hoa lớn nhất kinh thành. Nam nhân đến đây không phải tìm hoa vấn liễu thì là mua lấy một đêm phong lưu. Chỉ có người này, mỗi lần đến đều chỉ đơn thuần mua say. Mấy vò nữ nhi hồng ướp cũ, thậm chí cả đồ nhắm rượu cũng không, một mình hắn có thể ngồi nhìn ánh nến uống suốt một đêm.
Bất luận nam tử ra ngoài là đại tướng quân chinh chiến cả đời thế nào, ở đây hắn vĩnh viễn chỉ là một kẻ si tình, cô độc mua say. Cũng như Hương Phù chờ không được người nhà đã thất tán trong loạn thế, vị tướng quân này há lại chờ đến người hắn muốn chờ? Rốt cục là loạn thế trêu ngươi, hay lòng người khó đoán, Hương Phù cũng chẳng từng biết.
Lách qua biển người lui lui tới tới lầu hoa, Hương Phù đẩy mở một cánh cửa khác sát bên khuê phòng. Hai gian phòng chỉ cách nhau một bức vách, lại tuyệt nhiên là hai thế giới khác biệt.
Cúi mình thi lễ với bóng người cũng một mình rót nến sau bình phong, Hương Phù vén vài sợi tóc rối bên tai, lúc này mới bước qua bình phong vào trong.
"Hắn ngủ rồi?"
Giọng nói ưu nhã ôn hòa bị tửu khí thúc cho có chút phập phù, nhưng hòa vào mùi đàn hương đốt, lại có hương vị phong tình đặc biệt. Nửa điểm không dính tục khí ngả ngớn chốn yên hoa. Hương Phù không thể không thầm than, bất luận vị công tử này hay vị tướng quân say mèm bên phòng mình kia, vốn đều là tường thụy giữa mây trời, lại đều tội gì sa vào mảnh ao cạn vẩn đục hoa lâu.
"Thưa, Tôn tướng quân ngủ rồi."
Nhấc bầu rượu ngọc trên bàn, Hương Phù giúp công tử tuấn tú ngồi bên bàn rót đầy một chén đã cạn hồi lâu. Hai gian phòng kề sát vào nhau, Hương Phù tự nhiên biết rõ, đối thoại giữa mình và tướng quân đã sớm rơi vào tai vị công tử này một chữ không lọt. Hỏi một câu, chẳng qua hỏi ra vướng mắc sâu trong tâm khảm hắn. Cho nên Hương Phù đáp, đáp cũng chẳng qua để hắn an lòng.
Đặt bầu rượu xuống ngoan ngoãn lùi về một bên, Hương Phù cúi đầu không dám thất lễ. So với tướng quân đã say ngủ kia, vị công tử trước mắt thân phận thấy rõ càng thêm hiển hách. Tuy hắn chưa bao giờ đề cập, nhưng Hương Phù nhìn ra được ngọc bội bên hông hắn quá nửa đến từ thiên gia*.
*tức hoàng gia
Công tử tuấn tú bưng chén rượu nghe xong gật đầu, hắn một hơi cạn sạch chén rượu trong tay, đứng dậy để lại một chiếc hà bao trĩu nặng. Chỉ là lần này Hương Phù không như thường ngày mang đến áo khoác cho hắn, mà vẫn gục đầu đứng ở một bên, như thể vẫn còn lời gì chưa nói.
"Tôn tướng quân đã ngủ say lắm rồi..." Cắn môi cân nhắc nửa ngày, Hương Phù rốt cục vẫn muốn vì tướng quân nói mấy câu: "Trương công tử thật sự không đến nhìn hắn một chút sao?"
Thấp cổ bé họng, Hương Phù không hi vọng có thể vì tướng quân cầu xin nhiều hơn, nhưng cho dù chỉ trong giấc ngủ, ít nhất cũng để tướng quân có thể một lần gặp được người hắn một mực chờ đợi, cũng tốt.
"Công tử biết người tướng quân muốn gặp, trước nay không phải Hương Phù..." Lấy dũng khí ngẩng đầu, Hương Phù không biết mình ngỗ nghịch như thế sẽ mang đến hậu quả gì, nhưng nàng luôn cảm thấy, hai người có nhau trong lòng, không nên thông qua nàng mới có thể chuyện trò.
Một cơn gió lặng thinh thổi qua phòng, thổi đến ánh nến chập chờn khắp nơi. Trong ánh nến mông lung, diện dung Hương Phù trông có mấy phần giống vị công tử này. Chỉ là khí độ giữa hai đầu mày tuyệt nhiên khác biệt, Hương Phù là nữ tử kiều nhược nhiễm trọn phong trần, xinh đẹp lại thê ai, mà công tử kia lại như hàn mai ngạo tuyết nở rộ trên đỉnh núi cao, dù có u buồn, vẫn là cao quý hoàn mỹ.
Đó cũng là lý do vì đâu Hương Phù được chọn hầu hạ tướng quân.
Công tử cười một tiếng, không trách tội Hương Phù vượt phép. Thế nhưng ý cười tan tác của hắn lại dạy Hương Phù nhìn đến đau đớn tâm can.
"Hầu hạ Tôn tướng quân cho tốt." Vỏn vẹn để lại một câu, công tử vẫn quay lưng rời khỏi.
Hương Phù vô lực ngồi xuống nơi công tử vừa ngồi, vuốt tay trên chén rượu còn vương hơi ấm từ hắn, ngẩn ngơ nhìn hoa tuyết bồng bềnh phiêu đãng ngoài song.
Quả nhiên vẫn không thể sao? Hương Phù hụt hẫng.
Ngày mai là ngày tướng quân xuất chinh, chiến hỏa biên quan nguy ngập đến cả một nữ tử không hỏi thế sự như nàng cũng phải nghe nhiều mà thuộc. Quốc loạn phiêu linh, rốt cục ai làm chủ được một đời chìm nổi? Hương Phù xưa nay chưa từng quan tâm. Nhưng về sau chỉ sợ sẽ rất lâu không gặp lại đôi người kỳ quái này nữa.
Tự rót một chén rượu cho chính mình, rượu lạnh vào miệng liền là một trận quặn đau. Hương Phù cũng muốn say mèm không tỉnh như tướng quân, dù sao cũng tốt hơn gắng gượng thanh tỉnh mà nếm trải hương rượu đắng cay như công tử. Vì sao nhân thế sẽ luôn có quá nhiều thứ mong mà không được? Hỏi quân có thể bao nhiêu sầu, khéo như xuân thủy chảy về đông...
Một đêm này trời đã định, không ai có thể chờ đến người mình muốn chờ.
TBC
Last edited: