- Bình luận
- 473
- Số lượt thích
- 2,954
- Team
- Khác
- Fan não tàn của
- Tô Mộc Thu
[OneShot] 26 Đề Mục BE
Pairing: Tu Tán
Author: cyan-ft@lofter (fic gốc)
Translator: QT + Google dịch
Editor: Trang Hoàng
Tình trạng: Đã hoàn
Pairing: Tu Tán
Author: cyan-ft@lofter (fic gốc)
Translator: QT + Google dịch
Editor: Trang Hoàng
Tình trạng: Đã hoàn
Do mình hoàn toàn không biết tiếng Trung nên chỉ đảm bảo được 70-80% độ chính xác.
Bản dịch cũng chưa được sự đồng ý của tác giả.
Alive
Tô Mộc Tranh đôi khi từng nghĩ qua, nếu anh trai còn sống thì thật tốt biết mấy.
Cô thậm chí còn tưởng tượng ra một cuộc đời có anh ở bên, tưởng tượng ra cảnh hai anh em cùng Diệp Tu - cả ba người cùng giơ lên cúp quán quân, cùng vui vẻ đùa giỡn bên nhau như hình với bóng mà không cần lo sợ điều gì.
Không dựa vào ai cũng được tính là một loại trưởng thành nhưng cô thà mãi được sống dưới sự che chở của Tô Mộc Thu, vô lo vô nghĩ.
Chỉ cần anh còn sống.
Chỉ cần vậy thôi.
Blood
Diệp Tu ngây người đứng ngoài phòng phẫu thuật, mãi đến khi Tô Mộc Tranh dè dặt níu gấu áo, hắn mới tỉnh ra, mình đứng như này bao lâu rồi. Hắn đã định ngồi xuống, kết quả hai chân cứ không ngừng run lên, chẳng rõ là vì sao.
Trên ống quần hắn còn vương máu Tô Mộc Thu, chắc là bắn lên lúc bị xe kia cán qua.
Diệp Tu vô thức nắm lấy ống quần, ngón tay không ngừng chà xát chỗ vết máu không to không nhỏ kia, tưởng chừng làm thế có thể đem nó biến đi vậy.
Cherish
“Diệp Tu, tui nói cậu hay, đừng có vội đắc ý, cố mà quý trọng quãng thời gian còn thắng được tui đi! Tới ngày tui giỏi hơn cậu, có khóc cũng kịp!”
Dazzle
Diệp Tu lại nằm mơ.
Trong mơ, Tô Mộc Thu đứng yên lặng một chỗ mà hắn vai mang Vinh Quang, không hề quay đầu, hướng tới tương lai.
Except
Về già, Diệp Tu cũng đã biết cách pha một ấm trà Long Tĩnh, tựa lưng vào ghế, chậm rãi nhấp từng ngụm nhỏ, đoạn nhớ lại biết bao chuyện thời trẻ.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy cuộc đời mình thực sự rất đáng giá, những thứ hắn hết lòng theo đuổi: Vinh Quang, quán quân, tất cả đều đã nằm trong tay hắn
God
Ngạn ngữ có câu, Thượng Đế lấy của ai thứ gì sẽ đền bù người đó bằng một thứ khác.
Giống như Thượng Đế lấy đi tốc độ tay của Dụ Văn Châu và trao cho hắn ý thức không gì sánh bằng.
Vậy nên Diệp Tu có cả tốc độ tay lẫn ý thức, ngài liền kiên quyết lấy đi người hợp tác tốt nhất của hắn.
Habit
Diệp Tu mỗi sáng tỉnh dậy đều thấy mình đang nằm ở mép giường.
Ignore
Tô Mộc Thu bình tĩnh nhìn Diệp Tu đi xuyên qua thân hình trong suốt của mình.
July
Hàng năm, vào một ngày tháng Bảy nào đó, Diệp Tu và Tô Mộc Tranh đều trở nên trầm mặc kì lạ.
Nhưng khi nói chuyện với người khác, miệng vẫn mỉm cười.
Killer
Thời gian vô tình cướp đi sinh mạng nhưng cũng là liều thuốc giảm đau tốt nhất.
Lie
“Ông nói dối!”
Tô Mộc Tranh khản giọng gào lên với bác sĩ phẫu thuật vừa bước ra từ phòng mổ.
Miss
“Xe cứu thương không đủ chỗ, cậu bắt tạm xe khác tới bệnh viện đi.” Một hộ sĩ mặc áo trắng nói với hắn.
Diệp Tu gật gật đầu, nhìn nhóm y bác sĩ đang vội vã đưa Tô Mộc Thu lên cáng, đám người vây xem xung quanh cũng dần tản đi.
“Anh…” Diệp Tu mở miệng, còn chưa kịp nói gì đã bị người đang nằm trên cáng ngắt lời.
“Tôi… Không sao.” Nói xong còn cười cười, gượng đưa ngón tay lên đôi môi trắng bệch, ra dấu đừng nói gì cả.
“Bệnh nhân đừng lộn xộn!” Ai đó nghiêm khắc lớn tiếng quát.
Nervous
Diệp Tu vỗ vỗ tay rồi đứng dậy, nói. “Tất cả cùng cố lên nào!”
“Diệp đội không lo lắng sao?” Có thành viên hỏi.
Diệp Tu vung tay đầy phóng khoáng, ra vẻ bản thân không chút áp lực.
Nhớ trước kia cũng từng có người hỏi mình như vậy. “Diệp Tu, cậu nói xem, cũng sắp tới chung kết rồi, không thấy lo lắng sao?
“Lo lắng thì có ích gì.” Hắn bình tĩnh điều khiển Nhất Diệp Chi Thu đánh chết đối thủ. “Anh thì sao?”
“Tui? Tui làm gì có chuyện lo lắng. Tui còn muốn cầm cả ba quán quân đấy!” Tô Mộc Thu khinh bỉ.
Hắn không khỏi cười thầm trong lòng, đầu nghĩ không lo lắng mới là lạ, anh chỉ đang ngang bướng không chịu nhận thôi.
Trước không chịu nhận, giờ càng không thể.
Oblivion
Chủ nhân lặng lẽ biến mất, Thu Mộc Tô từng oai phong một cõi ở khu Một cũng dần theo tháng năm mà chìm vào quên lãng.
Pale
Nụ cười của Tô Mộc Thu trong bức ảnh in trên bia mộ vốn rạng rỡ vô cùng, cuối cùng vì bị thời gian bào mòn mà trở nên nhợt nhạt, vô lực.
Quarter
Những tháng ngày Diệp Tu cùng sóng vai bên Tô Mộc Thu, tính ra cũng chỉ là một phần tư ngắn ngủi của tuổi thanh xuân.
Right
Diệp Tu nói với bản thân, mọi chuyện đều đã qua rồi.
Đã qua rồi, cũng nên quên đi thôi.
Sad
Hắn vô thức cầm hai thẻ tài khoản lật qua lật lại, mắt khô khốc, muốn khóc mà không khóc nổi.
Tired
“Anh… Anh nói đi… anh trai em… Anh ấy có sao không…” Tô Mộc Tranh nhìn hắn qua làn nước mắt, nói không ra hơi.
“Em yên tâm, anh trai em chắc chắn không sao đâu. Mộc Tranh, đừng khóc.”
Diệp Tu mỉm cười, cảm thấy có chút mệt mỏi không chịu nổi.
Until
Trong mơ, họ ở bên nhau, cùng nói chuyện, cùng cười đùa, cùng hôn nhau đầy dịu dàng, triền miên mà lưu luyến, giống như muốn khoảnh khắc ấy kéo dài tới tận khi thế gian tàn lụi.
Value
Dù đã giải nghệ nhiều năm nhưng Diệp Tu vẫn nhớ rõ, những gì Tô Mộc Thu để lại đã tỏa sáng như thế nào trên chiến trường.
Without
Nhất Diệp Chi Thu vung Khước Tà phá vỡ trận địa địch, thẳng tiến phía trước, không hề lùi bước.
X
Sinh mệnh anh được Vinh Quang kéo dài ra vô tận.
Young
Anh sẽ vĩnh viễn ở lại tuổi thanh xuân ấy, dạo chơi cùng thời gian.
Zero
Có người còn không có nổi một cơ hội để theo đuổi cúp quán quân.
-END-
Last edited: