- Bình luận
- 784
- Số lượt thích
- 6,233
- Team
- Bá Đồ
- Fan não tàn của
- Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
By 张佳乐头上的小花儿:
201
Trương Giai Lạc thừa nhận vừa nãy chỉ là một cái não động thuận miệng nói thôi chứ chả có ý nghĩa gì to tát.
Dù sao thì anh cảm thấy những người trước mặt, không rõ vì sao, đều có sát khí khá nặng trên người.
Biết mình nói đùa không đúng lúc, Trương Giai Lạc ảo não gãi đầu.
"Lúc nãy tôi nói bừa, muốn thay đổi bầu không khí thôi. Nhưng mấy người thật sự không đúng lắm đâu, mấy người bỏ ai cũng được, chứ sao có thể bỏ lão Hàn? Ổng là Hàn Văn Thanh đó!" Liếc quản lý một phát là quản lý biến thành không khí, Bá Đồ lão đại Hàn Văn Thanh!
Cái gì gọi là bỏ ai cũng được.
Lâm Kính Ngôn lườm một cái thấy rõ, lấy kính mắt xuống: "Cậu nói bọn tôi bỏ cậu, là ở đâu, khi nào?"
Người ở đây đều không phải trẻ lên ba, cho dù là Tống Kỳ Anh nhỏ nhất hội cũng không thể tự dưng ngu đột xuất trong tình huống kia.
Nếu Trương Giai Lạc trước mặt đúng là Trương Giai Lạc, vậy Trương Giai Lạc trước đó là ai.
Nếu Trương Giai Lạc này đúng là Trương Giai Lạc, vậy Hàn Văn Thanh là ai.
Mà Tống Kỳ Anh là ai nữa.
202
Phòng khách vốn rất rộng nhưng đã bị mảnh vỡ đèn treo chiếm mất phần lớn, hầu như không còn đất đặt chân.
Trương Giai Lạc lẩm bẩm một câu "Ủa rơi xuống hồi nào vậy", đứng yên tại chỗ. Trước mặt hắn là Trương Tân Kiệt, Lâm Kính Ngôn và Tống Kỳ Anh, đã khống chế ba hướng phía trước, bên trái và bên phải.
"Sao chả có ghế mà ngồi luôn thế."
Trương Giai Lạc tiếp tục than phiền, nhưng cũng không nói ra mấy câu đại loại như "Mình đi kiếm chỗ nào ngồi xuống nói chuyện đi".
"Mình tới đây để tìm người, lão Hàn dắt mình tới. Xe đậu ngoài cửa, sau đó mọi người cùng bước xuống. Đi tới cửa tôi phát hiện quên cầm điện thoại." Trương Giai Lạc vỗ vỗ túi áo, "Tôi bèn quay về xe lấy điện thoại, nói mọi người đứng ở cửa chờ. Ai ngờ tôi lấy điện thoại quay lại, ở cửa đã không còn ai, vừa mở cửa liền thấy mọi người trong này rồi." Vừa nói, Trương Giai Lạc vừa thuận tay mở khóa màn hình điện thoại, "Ờm, ở ngoài không có tín hiệu, quả nhiên trong nhà càng không."
Trương Giai Lạc trước mặt này có vẻ như nhìn nhận vấn đề còn "hoàn chỉnh" hơn bọn họ. Anh ta biết mình tới đây làm gì, và đi cùng những ai.
Anh ta cũng giống như Tống Kỳ Anh vậy, đều nói có một người có tên là "Hàn Văn Thanh".
Thế là Tống Kỳ Anh cũng biến thành khả nghi theo.
Nếu Trương Giai Lạc trước mặt không phải Trương Giai Lạc bọn họ quen, thì ai chứng minh được rằng, tiểu Tống trước mặt chính là tiểu Tống mà bọn họ biết?
203
Tống Kỳ Anh im lặng không lên tiếng.
Cậu cũng sực nhận ra mình đang trong diện khả nghi, thậm chí bắt đầu nghi ngờ trí nhớ của mình.
Rốt cuộc, có thật sự có một vị đội trưởng Hàn Văn Thanh, người cực kỳ quan trọng với họ như thế?
Trí nhớ của con người luôn rất mông lung. Mà lòng người lại khó dò, một khi nảy sinh ngờ vực, sẽ không cách nào gạt bỏ.
Trương Tân Kiệt buông bàn tay đang nắm Tống Kỳ Anh.
Cậu nhóc cảm thấy hơi nhói lòng, nhưng vẫn kiềm nén.
Không sao cả, dù có bị nghi ngờ.
Cậu vẫn muốn đưa các tiền bối ra ngoài.
Bất kể là bao nhiêu lần đi nữa.
204
Trương Tân Kiệt tin tưởng những gì mình tận mắt nhìn thấy, đồng thời cũng chắc chắn 100% về suy luận của mình.
Cậu chưa bao giờ nghi ngờ quyết định do mình đặt ra, bởi nếu nghi ngờ, cậu sẽ không hạ quyết định.
"Có lẽ do nơi này quá hỗn loạn."
Trương Tân Kiệt hiếm thấy sử dụng một từ thiếu chính xác như "có lẽ", "Nhưng, đồng đội là không được phép nghi ngờ."
Cậu chấp nhận người trước mặt là Trương Giai Lạc, cũng tin tưởng Tống Kỳ Anh đã đi cùng họ từ đầu đến giờ.
Nếu đã vậy, cho dù Trương Giai Lạc này có phải Trương Giai Lạc mình quen hay không, anh ta đang là đồng đội mình.
Trương Tân Kiệt chưa bao giờ nghi ngờ đồng đội.
205
Trương Giai Lạc vẫn chả hiểu cho lắm, nhưng dù vậy, anh đại khái cũng biết tình hình trước mắt không đơn giản.
"Cho nên, mấy ông gặp phải cái gì?"
Tình hình lúc này, Trương Giai Lạc cảm thấy cần chia sẻ những gì mỗi người biết được, cùng nhau phân tích.
"Chúng ta..."
Lâm Kính Ngôn đang định nói chuyện, một tràng âm thanh nghe như lưỡi dao rít trên mặt kính vang lên, làm người ta rất muốn úp lỗ tai lại.
Vách tường bên trái bốn người bỗng rạn nứt dần từ dưới lên trên, như có gì đó từ địa ngục chui ra.
Họ vẫn chưa thấy rõ gì cả, chỉ ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc khiến đầu óc tê dại.
"Chạy."
Trương Tân Kiệt phát biểu gọn lỏn.
Giữa một tràng hoảng loạn, Trương Giai Lạc không biết bị cái gì vướng chân, té ập xuống đất.
Anh cũng không kịp xem mình có bị thương không, mà dùng cả tứ chi bò dậy.
Giờ phút này anh bắt đầu biết ơn hạng mục rèn luyện sức khỏe bắt buộc hằng ngày ở Bá Đồ.
"Trương Giai Lạc, sao cậu nằm ra đất vậy?"
Lâm Kính Ngôn không biết khi nào đứng cách khoảng 2 - 3 bước, ngạc nhiên nhìn anh: "Không phải cậu nói để quên tai nghe trên xe, muốn đi lấy à?"
"Hả?"
Trương Giai Lạc mờ mịt ngẩng đầu, nhìn người trước mặt.
Mà chẳng hề biết người này, rốt cuộc là quen hay lạ.
206
Tiếng bước chân, tiếng thở dốc.
Không ai trao đổi, không ai nói chuyện, chỉ có thỉnh thoảng lôi kéo nhau, tránh cho bất kỳ một người nào rơi khỏi đội ngũ.
Lâm Kính Ngôn không biết mùi máu tanh nồng nặc mình ngửi thấy, rốt cuộc là thứ quái dị sau lưng, hay tại mình chạy quá mức.
Hắn nhớ đến thời vẫn còn đi học, lần đầu chạy marathon đường dài, lảo đảo chạy theo bạn học đến đích, chạy xong nôn thốc nôn tháo.
Nhưng lần này không như lần đó.
Lần đó chỉ là hoạt động mùa thu hàng năm.
Lần này chết người.
207
Tống Kỳ Anh đẩy một cánh cửa.
"Ở đây ạ."
Cậu hô lên, liếc vội ra sau bọn họ quan sát.
Trong tòa nhà không quá sáng, nhiều nơi bị bóng tối bao trùm. Rõ ràng cuối hàng lang có cửa sổ, nhưng chỉ như đồ nội thất, như được vẽ lên tường mà thôi. Không có bất kỳ ánh sáng nào chiếu qua cửa sổ, hoặc có lẽ, vốn chẳng hề có cửa sổ.
Vốn đã không có, trừ phi là phép màu, ai cũng không biến ra được.
Lý lẽ đơn giản như thế, nhưng luôn có người muốn thử thách, muốn tạo nên "phép màu".
Tống Kỳ Anh chỉ nhìn thấy một hình thù mờ mờ, không rõ có nên tính là hình thù "con người", bởi quá mờ, nhưng mùi máu tanh dù cách đến mấy chục mét, vẫn nghe thấy. Cái "thứ" kia đi không nhanh, trong tay dường như đang cầm gì đó.
Cậu không kịp nhìn thêm quá lâu, thấy các tiền bối đều tiến vào phòng, bèn vội vàng đóng cửa.
Tống Kỳ Anh nhớ mang máng là, đóng cửa có thể cản chân quái vật.
Căn phòng này tuân theo một nguyên tắc vật lý kỳ lạ.
Nếu Tống Kỳ Anh nhìn kỹ hơn, cậu sẽ phát hiện cái mà "thứ" kia cầm trong tay là gậy bẩy.
Hay còn gọi, thánh kiếm của vật lý học.
208
Vừa đóng cửa, như lập tức tiến vào thế giới khác.
Tống Kỳ Anh có khi cảm thấy, chỉ cần đóng cửa lại, ở trong phòng mình, cái gì cũng không cần sợ.
Nhất định sẽ an toàn.
Ý nghĩ thả lỏng này mới xuất hiện, liền bị Tống Kỳ Anh gạt đi.
Nơi này không có bất kỳ chỗ nào là an toàn, nơi này căn bản không có khái niệm an toàn.
Chỉ có nguy hiểm, nguy hiểm và nguy hiểm.
"... Trương Giai Lạc đâu?"
Lâm Kính Ngôn dựa lưng vào tường, đếm thử số người, đột nhiên hỏi.
"Trương Giai Lạc mới nãy ấy, đâu rồi?"
Hắn bổ sung.
209
"Có phải... rơi lại lúc chạy rồi không?"
Tống Kỳ Anh không biết làm sao thể hiện cảm xúc.
Khả năng là hoang mang, e ngại lẫn thở phào đều có.
Sự xuất hiện của Trương Giai Lạc kia vô cùng khó hiểu, làm người ta không khỏi nghi ngờ. Hiện tại anh ta ở đâu không biết, lại khiến Tống Kỳ Anh cảm thấy đỡ phải đấu tranh nội tâm đối phương rốt cuộc có phải tiền bối Trương Giai Lạc không.
"Mới nãy em không thấy bên ngoài."
Là người cuối cùng đóng cửa, Tống Kỳ Anh bổ sung một câu.
"Có khi nào chạy vào căn phòng khác không?"
"Không đâu."
Lâm Kính Ngôn quả quyết: "Nếu cậu ta tìm thấy chỗ an toàn, nhất định sẽ kêu chúng ta cùng đi." Cũng như Tống Kỳ Anh đã làm vậy.
Trừ phi đó không phải Trương Giai Lạc.
Hoặc ngay từ đầu, Trương Giai Lạc đã chỉ là ảo giác?
210
"Phim kinh dị nước mình toàn end vậy mà đúng không, chơi với con người rất vui?"
Lâm Kính Ngôn toàn thân thoát lực, ngồi xuống đất. "Có thể chúng ta bị hạ độc, như chuột bạch tụt IQ ấy, chạy tới chạy lui trong tòa nhà. Có thể có người đang xem chúng ta qua camera, như giải trí trong bữa cơm vậy."
"Ảnh hưởng tiêu hóa lắm."
Trương Tân Kiệt cũng tựa lưng vào tường, chưa thể thở đều. Cách cậu tiếp lời khiến Lâm Kính Ngôn không khỏi bật cười: "Tôi coi như cậu đang đùa nhạt." Hắn nói, ngửa đầu nhìn trần nhà: "Ồ, giá sách cao thật. Sách để tuốt trên có với tới nổi không nhỉ?"
—— giá sách?
Con ngươi Tống Kỳ Anh rụt lại.
Trương Giai Lạc chậm rãi bò dậy.
"Cậu sao thế?"
Lâm Kính Ngôn đưa tay về phía anh, muốn kéo Trương Giai Lạc lên.
Trương Giai Lạc tránh khỏi tay Lâm Kính Ngôn.
"Anh mới nói là, tôi đi lấy tai nghe?"
"Đúng." Lâm Kính Ngôn nhíu mày, "Sao thế, không mang theo trên xe? Cậu đừng nói muốn về lấy đó."
"... Trong túi tôi này."
Trương Giai Lạc lấy tai nghe trong túi áo ra.
Ở cái nơi lạ lùng này, ai cũng đừng tin.
Cho dù là mình.
Cũng đừng tin.
211
Giá sách thu hút sự chú ý của họ trong thoáng chốc.
Nhưng chỉ là thoáng chốc ngắn ngủi.
Ghê nhất vẫn là cái thứ... máu thịt be bét, không rõ là gì ngoài cửa kia.
Cửa là cửa gỗ chắc và dày, không có mắt mèo hay gì, ai cũng không biết thứ bên ngoài đi đâu rồi, có tới trước cửa chưa, hay là đi luôn.
"Lỗ khóa?"
Lâm Kính Ngôn đề nghị.
Ánh mắt mọi người cùng tập trung vào lỗ khóa nhỏ bằng tiền xu dưới tay nắm cửa.
"Nếu lúc mình nhìn ra ngoài, bên ngoài cũng vừa khéo nhìn vào mình thì sao."
Lâm Kính Ngôn đặt câu hỏi, một câu hỏi chẳng ai muốn suy nghĩ trả lời.
By Gingitsune
212.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Không ai biết bên ngoài có phải cũng hoàn toàn yên tĩnh hay không, nhưng cũng không ai dám đi kiểm chứng.
Sự tĩnh lặng này duy trì được chừng 10 phút.
Ai cũng biết đây không phải là cách giải quyết —— cũng không thể chờ trong phòng cả đời.
Bọn họ đến là để ——
- Hình như chúng ta đến là để tìm người.
Lâm Kính Ngôn lẩm bẩm một mình, “Đến tìm đám người Hưng Hân”.
- Thật sự chỉ vì vậy? Phát hiện bọn họ mất tích?
Một số ký ức đang dần trở nên mờ nhạt.
- Kì quái. Phát hiện có người mất tích, vì sao chúng ta không báo cảnh sát, mà lại tự mình chạy đến đây?
Bọn họ không phải người có khả năng đặc biệt, cũng không phải dân chuyên nghiệp. Người Bá Đồ bọn họ cùng lắm là một đám người trẻ tuổi phơi phới, khá khỏe mạnh, là một đám người bình thường yêu nước và cũng yêu chơi game.
Bọn họ không có dị năng, không có siêu năng lực, cũng không theo chủ nghĩa anh hùng cá nhân ngày nay.
Đội viên Bá Đồ chưa bao giờ quay đầu xem bom nổ.
Bởi vì lúc đó họ nhất định đang bận gọi điện báo cảnh sát.
213.
Lâm Kính Ngôn không nhớ được vì sao mình lại hùng hổ như thế, không suy nghĩ nhiều mà trực tiếp đâm đầu vào.
Tuy nói theo kết cấu trước mắt của đội, trên căn bản Trương Tân Kiệt làm người chỉ huy trung tâm. nhưng dù là Lâm Kính Ngôn hay Trương Giai Lạc cũng đã từng có kinh nghiệm làm đội trưởng trước đây. Khi cần một cái đầu lạnh để bình tĩnh phân tích, bọn họ không hề kém cạnh Trương Tân Kiệt.
Rốt cuộc là vì sao?
—— Chẳng lẽ đây cũng chỉ là một giấc mơ, nên mới không đầu không đuôi như vậy?
Cũng có thể cả bọn đã bị một loại thuốc kỳ quái nào đó thôi miên, hoặc là bị cái gì đó khống chế tư tưởng?
Cũng có thể, họ đã bị định sẵn sẽ phải tiến vào nơi này.
Bất luận giãy giụa thế nào, cũng không có cách nào thoát khỏi « Vòng xoáy ».
214.
Chuyện gì bắt đầu cũng phải có một nguyên do.
Nếu không thể thoát ra, cũng không biết lúc nào có thể thoát ra, không bằng tiếp tục cảnh giác, tỉ mỉ suy xét sự tình.
Lâm Kính Ngôn cúi đầu suy nghĩ. Trương Tân Kiệt hiển nhiên cũng đang trầm tư.
Khác với Lâm Kính Ngôn, cậu không nghĩ về quá khứ, càng không cố nhớ lại cách bọn họ đã xuất phát.
Trương Tân Kiệt đang sắp xếp lại những tin tức bọn họ đã thu thập được, hy vọng tìm được “đầu sợi” của mớ dây rối như tơ vò này.
Cậu phân loại từng chi tiết trọng yếu hoặc vụn vặt trong đầu mình, sắp xếp chúng thành loại có quan hệ mật thiết, hơi liên quan, hoặc không quan hệ.
Chắc chắn, có một thứ gì đó đang xâu chuỗi tất cả những sự kiện này.
215.
Hai tiền bối đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân. Tống Kỳ Anh tạm thời vẫn chưa thể thuyết phục bản thân mình nhìn qua lỗ khóa để xem xét tình hình bên ngoài, bèn ngửa đầu nhìn cái giá sách sừng sững trong phòng.
Sách ở trên kệ đều là dạng bìa cứng, còn đều là văn học nước ngoài, Tống Kỳ Anh quyển hiểu quyển không. Trên cái kệ sách hơi thấp hơn so với tầm mắt của cậu, giữa một đám sách bìa cứng chợt lẫn vào một quyển sổ tay bọc da.
Tống Kỳ Anh vừa rút quyển sổ kia ra liền thấy dòng chữ ký đập vào mắt –
Hàn Văn Thanh.
Khóe mắt cậu giật một cái. Chữ viết trên bìa sổ cực kỳ quen mắt, nhưng lại rất non nớt, cảm giác như người viết chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi.
Đội trưởng Hàn Văn Thanh mười mấy tuổi.
Ở đây?
-- Mà quyển sổ này, phải chăng, trước đây cậu đã từng thấy?
Lúc Tống Kỳ Anh cẩn thận suy nghĩ, chợt nhận ra… hình như… ký ức của cậu không mấy rõ ràng.
Lúc này đây cậu cầm sổ, đắn đo không biết có nên mở ra nhìn hay không.
216.
“Trương Giai Lạc, cậu nhìn không ổn lắm”.
Lâm Kính Ngôn chần chờ nhìn Trương Giai Lạc. “Sao nhìn cậu cứ thẫn thờ, chẳng lẽ di động của cậu, ngoài việc hấp thu bụi bặm cùng hấp dẫn sự chú ý của cậu hằng ngày, còn có cả chức năng hấp hồn?”
“Không… không có gì!”
Trương Giai Lạc dụi dụi mắt. “Tôi chỉ nghĩ là mình thật hay vứt đồ lung tung ”.
Vừa vứt di động, lại ném tai nghe.
Lần này, ngay cả đồng đội ban đầu cũng đánh mất.
“Mọi người đói chưa ? Tôi hơi đói.”
Hắn buông tay, nhìn người trước mặt. “Chỗ này có bếp không nhỉ? Có đồ ăn không ha?”
217.
Tống Kỳ Anh cầm sổ, chân như dính chặt xuống sàn.
Cậu nghiêm túc đắn đo: liệu có nên mở sổ ra hay không. Nói cho cùng, đây là riêng tư của Hàn đội. Trực tiếp mở ra … hình như không tốt lắm?
-- Tóm lại là đến tận bây giờ, Tống Kỳ Anh vẫn còn suy xét đến sự riêng tư của người khác. Nói thế nào chăng nữa, xâm phạm quyền riêng tư cũng là phạm pháp mà.
Giống như trong trò chơi nào đó, đến ngày tận thế còn kiên trì, bền bỉ tuân thủ chế độ đi làm 8 tiếng một ngày.
Nói cho cùng, đây là tân thời, hay không tân thời?
Có lẽ do Tống Kỳ Anh đứng bất động khá lâu, Lâm Kính Ngôn quay sang nhìn cậu. “Sổ tay?”
Lâm Kính Ngôn vươn tay, chọc chọc quyển sổ. “Loại sổ này bây giờ cũng rất khó tìm, thời đi học anh vẫn thường dùng nó ghi bài, còn thường trữ sẵn cả thùng trước khi khai giảng”.
“… Lâm Kính Ngôn tiền bối, đây không phải lúc hoài niệm đâu”.
Tống Kỳ Anh thật dở khóc dở cười.
218.
Lâm Kính Ngôn lầm bầm “xin lỗi” mộ tiếng, liền lui sang bên, bắt đầu quan sát cả căn phòng sách này.
Bên dưới giá sách là một bàn trà cùng chiếc ghế đẩu. Tống Kỳ Anh đến bên bàn, ngồi xuống, tiếp tục nghiên cứu quyển sổ trên tay.
Có thể mình nghĩ hơi nhiều, đây chẳng phải nhật ký gì, mà là vở bài tập ?
Tống Kỳ Anh hít sâu, vẫn quyết định mở sổ ra.
Hoàn toàn không quan tâm việc ai sẽ đem vở bài tập đến chỗ như thế này.
219.
Mấy trang đầu của quyển sổ đều ghi đầy những việc trong sinh hoạt hằng ngày. Việc ghi chép cũng không liền mạch, có vẻ như chỉ ghi lại những sự kiện quan trọng.
Chưa lật được mấy trang thì một cái tên quen thuộc đã xuất hiện.
“Diệp Thu”.
Diệp Thu chính là Diệp Tu, chuyện này cũng chẳng phải bí mật gì.
Tên “Diệp Thu” xuất hiện không lâu, cái tên thứ hai liền xuất hiện. “Tô Mộc Tranh”.
Rồi cái tên thứ ba, một cái tên lạ “Tô Mộc Thu”.
Ai đây? Anh chị em của Tô Mộc Tranh?
Tống Kỳ Anh nhìn chằm chằm cái tên lạ, trầm ngâm.
220.
Lâm Kính Ngôn tiện tay nhặt một quyển sách, lật vài trang thì phát hiện toàn là những ký tự không quen thuộc. Vậy nên hắn buông quyển này, đổi một quyển khác.
Đổi liên tục vài quyển sách trên giá, hắn lại quay về kệ sách ban đầu.
Nếu đều đọc không được, ít ra quyển đầu tiên có tranh minh họa, nhìn hình còn hơn không.
Nghĩ vậy, Lâm Kính Ngôn cầm lại quyển sách đầu tiên, từ chính vị trí hắn vừa cất vào.
-- dự định là vậy. Lâm Kính Ngôn xác định mình không đi nhầm chỗ, không lấy nhầm sách.
Nhưng mà quyển sách trong tay hắn, trên bìa in tiếng Trung rõ ràng.
“Luận Trì Cửu Chiến*”
*Đánh lâu dài: chiến lược nổi tiếng của Mao Trạch Đông.
221.
Có nói gì đi chăng nữa, một quyển sách tiếng nước ngoài xem không hiểu một chữ cũng khác xa “Luận Trì Cửu chiến”. Sự khác biệt đó, nếu phải so sánh, thật chẳng khác nào việc hẹn Trương Giai Lạc đi xem phim, kết quả đến chỗ hẹn lại là tổng thống Mỹ.
Lâm Kính Ngôn ngơ ngác lật vài trang sách rồi đặt xuống.
A.
Quả thật là “Luận Trì Cửu Chiến”.
Lâm Kính Ngôn cất sách vào vị trí cũ, lại nhìn lướt qua mấy quyển sách chung quanh. Khoảng một phút sau, lại rút ra quyển sách từ chỗ hắn vừa cất vào.
Lúc này, hắn cầm trên tay “Giới thiệu thao tác Vinh Quang”.
TBC
201
Trương Giai Lạc thừa nhận vừa nãy chỉ là một cái não động thuận miệng nói thôi chứ chả có ý nghĩa gì to tát.
Dù sao thì anh cảm thấy những người trước mặt, không rõ vì sao, đều có sát khí khá nặng trên người.
Biết mình nói đùa không đúng lúc, Trương Giai Lạc ảo não gãi đầu.
"Lúc nãy tôi nói bừa, muốn thay đổi bầu không khí thôi. Nhưng mấy người thật sự không đúng lắm đâu, mấy người bỏ ai cũng được, chứ sao có thể bỏ lão Hàn? Ổng là Hàn Văn Thanh đó!" Liếc quản lý một phát là quản lý biến thành không khí, Bá Đồ lão đại Hàn Văn Thanh!
Cái gì gọi là bỏ ai cũng được.
Lâm Kính Ngôn lườm một cái thấy rõ, lấy kính mắt xuống: "Cậu nói bọn tôi bỏ cậu, là ở đâu, khi nào?"
Người ở đây đều không phải trẻ lên ba, cho dù là Tống Kỳ Anh nhỏ nhất hội cũng không thể tự dưng ngu đột xuất trong tình huống kia.
Nếu Trương Giai Lạc trước mặt đúng là Trương Giai Lạc, vậy Trương Giai Lạc trước đó là ai.
Nếu Trương Giai Lạc này đúng là Trương Giai Lạc, vậy Hàn Văn Thanh là ai.
Mà Tống Kỳ Anh là ai nữa.
202
Phòng khách vốn rất rộng nhưng đã bị mảnh vỡ đèn treo chiếm mất phần lớn, hầu như không còn đất đặt chân.
Trương Giai Lạc lẩm bẩm một câu "Ủa rơi xuống hồi nào vậy", đứng yên tại chỗ. Trước mặt hắn là Trương Tân Kiệt, Lâm Kính Ngôn và Tống Kỳ Anh, đã khống chế ba hướng phía trước, bên trái và bên phải.
"Sao chả có ghế mà ngồi luôn thế."
Trương Giai Lạc tiếp tục than phiền, nhưng cũng không nói ra mấy câu đại loại như "Mình đi kiếm chỗ nào ngồi xuống nói chuyện đi".
"Mình tới đây để tìm người, lão Hàn dắt mình tới. Xe đậu ngoài cửa, sau đó mọi người cùng bước xuống. Đi tới cửa tôi phát hiện quên cầm điện thoại." Trương Giai Lạc vỗ vỗ túi áo, "Tôi bèn quay về xe lấy điện thoại, nói mọi người đứng ở cửa chờ. Ai ngờ tôi lấy điện thoại quay lại, ở cửa đã không còn ai, vừa mở cửa liền thấy mọi người trong này rồi." Vừa nói, Trương Giai Lạc vừa thuận tay mở khóa màn hình điện thoại, "Ờm, ở ngoài không có tín hiệu, quả nhiên trong nhà càng không."
Trương Giai Lạc trước mặt này có vẻ như nhìn nhận vấn đề còn "hoàn chỉnh" hơn bọn họ. Anh ta biết mình tới đây làm gì, và đi cùng những ai.
Anh ta cũng giống như Tống Kỳ Anh vậy, đều nói có một người có tên là "Hàn Văn Thanh".
Thế là Tống Kỳ Anh cũng biến thành khả nghi theo.
Nếu Trương Giai Lạc trước mặt không phải Trương Giai Lạc bọn họ quen, thì ai chứng minh được rằng, tiểu Tống trước mặt chính là tiểu Tống mà bọn họ biết?
203
Tống Kỳ Anh im lặng không lên tiếng.
Cậu cũng sực nhận ra mình đang trong diện khả nghi, thậm chí bắt đầu nghi ngờ trí nhớ của mình.
Rốt cuộc, có thật sự có một vị đội trưởng Hàn Văn Thanh, người cực kỳ quan trọng với họ như thế?
Trí nhớ của con người luôn rất mông lung. Mà lòng người lại khó dò, một khi nảy sinh ngờ vực, sẽ không cách nào gạt bỏ.
Trương Tân Kiệt buông bàn tay đang nắm Tống Kỳ Anh.
Cậu nhóc cảm thấy hơi nhói lòng, nhưng vẫn kiềm nén.
Không sao cả, dù có bị nghi ngờ.
Cậu vẫn muốn đưa các tiền bối ra ngoài.
Bất kể là bao nhiêu lần đi nữa.
204
Trương Tân Kiệt tin tưởng những gì mình tận mắt nhìn thấy, đồng thời cũng chắc chắn 100% về suy luận của mình.
Cậu chưa bao giờ nghi ngờ quyết định do mình đặt ra, bởi nếu nghi ngờ, cậu sẽ không hạ quyết định.
"Có lẽ do nơi này quá hỗn loạn."
Trương Tân Kiệt hiếm thấy sử dụng một từ thiếu chính xác như "có lẽ", "Nhưng, đồng đội là không được phép nghi ngờ."
Cậu chấp nhận người trước mặt là Trương Giai Lạc, cũng tin tưởng Tống Kỳ Anh đã đi cùng họ từ đầu đến giờ.
Nếu đã vậy, cho dù Trương Giai Lạc này có phải Trương Giai Lạc mình quen hay không, anh ta đang là đồng đội mình.
Trương Tân Kiệt chưa bao giờ nghi ngờ đồng đội.
205
Trương Giai Lạc vẫn chả hiểu cho lắm, nhưng dù vậy, anh đại khái cũng biết tình hình trước mắt không đơn giản.
"Cho nên, mấy ông gặp phải cái gì?"
Tình hình lúc này, Trương Giai Lạc cảm thấy cần chia sẻ những gì mỗi người biết được, cùng nhau phân tích.
"Chúng ta..."
Lâm Kính Ngôn đang định nói chuyện, một tràng âm thanh nghe như lưỡi dao rít trên mặt kính vang lên, làm người ta rất muốn úp lỗ tai lại.
Vách tường bên trái bốn người bỗng rạn nứt dần từ dưới lên trên, như có gì đó từ địa ngục chui ra.
Họ vẫn chưa thấy rõ gì cả, chỉ ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc khiến đầu óc tê dại.
"Chạy."
Trương Tân Kiệt phát biểu gọn lỏn.
Giữa một tràng hoảng loạn, Trương Giai Lạc không biết bị cái gì vướng chân, té ập xuống đất.
Anh cũng không kịp xem mình có bị thương không, mà dùng cả tứ chi bò dậy.
Giờ phút này anh bắt đầu biết ơn hạng mục rèn luyện sức khỏe bắt buộc hằng ngày ở Bá Đồ.
"Trương Giai Lạc, sao cậu nằm ra đất vậy?"
Lâm Kính Ngôn không biết khi nào đứng cách khoảng 2 - 3 bước, ngạc nhiên nhìn anh: "Không phải cậu nói để quên tai nghe trên xe, muốn đi lấy à?"
"Hả?"
Trương Giai Lạc mờ mịt ngẩng đầu, nhìn người trước mặt.
Mà chẳng hề biết người này, rốt cuộc là quen hay lạ.
206
Tiếng bước chân, tiếng thở dốc.
Không ai trao đổi, không ai nói chuyện, chỉ có thỉnh thoảng lôi kéo nhau, tránh cho bất kỳ một người nào rơi khỏi đội ngũ.
Lâm Kính Ngôn không biết mùi máu tanh nồng nặc mình ngửi thấy, rốt cuộc là thứ quái dị sau lưng, hay tại mình chạy quá mức.
Hắn nhớ đến thời vẫn còn đi học, lần đầu chạy marathon đường dài, lảo đảo chạy theo bạn học đến đích, chạy xong nôn thốc nôn tháo.
Nhưng lần này không như lần đó.
Lần đó chỉ là hoạt động mùa thu hàng năm.
Lần này chết người.
207
Tống Kỳ Anh đẩy một cánh cửa.
"Ở đây ạ."
Cậu hô lên, liếc vội ra sau bọn họ quan sát.
Trong tòa nhà không quá sáng, nhiều nơi bị bóng tối bao trùm. Rõ ràng cuối hàng lang có cửa sổ, nhưng chỉ như đồ nội thất, như được vẽ lên tường mà thôi. Không có bất kỳ ánh sáng nào chiếu qua cửa sổ, hoặc có lẽ, vốn chẳng hề có cửa sổ.
Vốn đã không có, trừ phi là phép màu, ai cũng không biến ra được.
Lý lẽ đơn giản như thế, nhưng luôn có người muốn thử thách, muốn tạo nên "phép màu".
Tống Kỳ Anh chỉ nhìn thấy một hình thù mờ mờ, không rõ có nên tính là hình thù "con người", bởi quá mờ, nhưng mùi máu tanh dù cách đến mấy chục mét, vẫn nghe thấy. Cái "thứ" kia đi không nhanh, trong tay dường như đang cầm gì đó.
Cậu không kịp nhìn thêm quá lâu, thấy các tiền bối đều tiến vào phòng, bèn vội vàng đóng cửa.
Tống Kỳ Anh nhớ mang máng là, đóng cửa có thể cản chân quái vật.
Căn phòng này tuân theo một nguyên tắc vật lý kỳ lạ.
Nếu Tống Kỳ Anh nhìn kỹ hơn, cậu sẽ phát hiện cái mà "thứ" kia cầm trong tay là gậy bẩy.
Hay còn gọi, thánh kiếm của vật lý học.
208
Vừa đóng cửa, như lập tức tiến vào thế giới khác.
Tống Kỳ Anh có khi cảm thấy, chỉ cần đóng cửa lại, ở trong phòng mình, cái gì cũng không cần sợ.
Nhất định sẽ an toàn.
Ý nghĩ thả lỏng này mới xuất hiện, liền bị Tống Kỳ Anh gạt đi.
Nơi này không có bất kỳ chỗ nào là an toàn, nơi này căn bản không có khái niệm an toàn.
Chỉ có nguy hiểm, nguy hiểm và nguy hiểm.
"... Trương Giai Lạc đâu?"
Lâm Kính Ngôn dựa lưng vào tường, đếm thử số người, đột nhiên hỏi.
"Trương Giai Lạc mới nãy ấy, đâu rồi?"
Hắn bổ sung.
209
"Có phải... rơi lại lúc chạy rồi không?"
Tống Kỳ Anh không biết làm sao thể hiện cảm xúc.
Khả năng là hoang mang, e ngại lẫn thở phào đều có.
Sự xuất hiện của Trương Giai Lạc kia vô cùng khó hiểu, làm người ta không khỏi nghi ngờ. Hiện tại anh ta ở đâu không biết, lại khiến Tống Kỳ Anh cảm thấy đỡ phải đấu tranh nội tâm đối phương rốt cuộc có phải tiền bối Trương Giai Lạc không.
"Mới nãy em không thấy bên ngoài."
Là người cuối cùng đóng cửa, Tống Kỳ Anh bổ sung một câu.
"Có khi nào chạy vào căn phòng khác không?"
"Không đâu."
Lâm Kính Ngôn quả quyết: "Nếu cậu ta tìm thấy chỗ an toàn, nhất định sẽ kêu chúng ta cùng đi." Cũng như Tống Kỳ Anh đã làm vậy.
Trừ phi đó không phải Trương Giai Lạc.
Hoặc ngay từ đầu, Trương Giai Lạc đã chỉ là ảo giác?
210
"Phim kinh dị nước mình toàn end vậy mà đúng không, chơi với con người rất vui?"
Lâm Kính Ngôn toàn thân thoát lực, ngồi xuống đất. "Có thể chúng ta bị hạ độc, như chuột bạch tụt IQ ấy, chạy tới chạy lui trong tòa nhà. Có thể có người đang xem chúng ta qua camera, như giải trí trong bữa cơm vậy."
"Ảnh hưởng tiêu hóa lắm."
Trương Tân Kiệt cũng tựa lưng vào tường, chưa thể thở đều. Cách cậu tiếp lời khiến Lâm Kính Ngôn không khỏi bật cười: "Tôi coi như cậu đang đùa nhạt." Hắn nói, ngửa đầu nhìn trần nhà: "Ồ, giá sách cao thật. Sách để tuốt trên có với tới nổi không nhỉ?"
—— giá sách?
Con ngươi Tống Kỳ Anh rụt lại.
Trương Giai Lạc chậm rãi bò dậy.
"Cậu sao thế?"
Lâm Kính Ngôn đưa tay về phía anh, muốn kéo Trương Giai Lạc lên.
Trương Giai Lạc tránh khỏi tay Lâm Kính Ngôn.
"Anh mới nói là, tôi đi lấy tai nghe?"
"Đúng." Lâm Kính Ngôn nhíu mày, "Sao thế, không mang theo trên xe? Cậu đừng nói muốn về lấy đó."
"... Trong túi tôi này."
Trương Giai Lạc lấy tai nghe trong túi áo ra.
Ở cái nơi lạ lùng này, ai cũng đừng tin.
Cho dù là mình.
Cũng đừng tin.
211
Giá sách thu hút sự chú ý của họ trong thoáng chốc.
Nhưng chỉ là thoáng chốc ngắn ngủi.
Ghê nhất vẫn là cái thứ... máu thịt be bét, không rõ là gì ngoài cửa kia.
Cửa là cửa gỗ chắc và dày, không có mắt mèo hay gì, ai cũng không biết thứ bên ngoài đi đâu rồi, có tới trước cửa chưa, hay là đi luôn.
"Lỗ khóa?"
Lâm Kính Ngôn đề nghị.
Ánh mắt mọi người cùng tập trung vào lỗ khóa nhỏ bằng tiền xu dưới tay nắm cửa.
"Nếu lúc mình nhìn ra ngoài, bên ngoài cũng vừa khéo nhìn vào mình thì sao."
Lâm Kính Ngôn đặt câu hỏi, một câu hỏi chẳng ai muốn suy nghĩ trả lời.
By Gingitsune
212.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Không ai biết bên ngoài có phải cũng hoàn toàn yên tĩnh hay không, nhưng cũng không ai dám đi kiểm chứng.
Sự tĩnh lặng này duy trì được chừng 10 phút.
Ai cũng biết đây không phải là cách giải quyết —— cũng không thể chờ trong phòng cả đời.
Bọn họ đến là để ——
- Hình như chúng ta đến là để tìm người.
Lâm Kính Ngôn lẩm bẩm một mình, “Đến tìm đám người Hưng Hân”.
- Thật sự chỉ vì vậy? Phát hiện bọn họ mất tích?
Một số ký ức đang dần trở nên mờ nhạt.
- Kì quái. Phát hiện có người mất tích, vì sao chúng ta không báo cảnh sát, mà lại tự mình chạy đến đây?
Bọn họ không phải người có khả năng đặc biệt, cũng không phải dân chuyên nghiệp. Người Bá Đồ bọn họ cùng lắm là một đám người trẻ tuổi phơi phới, khá khỏe mạnh, là một đám người bình thường yêu nước và cũng yêu chơi game.
Bọn họ không có dị năng, không có siêu năng lực, cũng không theo chủ nghĩa anh hùng cá nhân ngày nay.
Đội viên Bá Đồ chưa bao giờ quay đầu xem bom nổ.
Bởi vì lúc đó họ nhất định đang bận gọi điện báo cảnh sát.
213.
Lâm Kính Ngôn không nhớ được vì sao mình lại hùng hổ như thế, không suy nghĩ nhiều mà trực tiếp đâm đầu vào.
Tuy nói theo kết cấu trước mắt của đội, trên căn bản Trương Tân Kiệt làm người chỉ huy trung tâm. nhưng dù là Lâm Kính Ngôn hay Trương Giai Lạc cũng đã từng có kinh nghiệm làm đội trưởng trước đây. Khi cần một cái đầu lạnh để bình tĩnh phân tích, bọn họ không hề kém cạnh Trương Tân Kiệt.
Rốt cuộc là vì sao?
—— Chẳng lẽ đây cũng chỉ là một giấc mơ, nên mới không đầu không đuôi như vậy?
Cũng có thể cả bọn đã bị một loại thuốc kỳ quái nào đó thôi miên, hoặc là bị cái gì đó khống chế tư tưởng?
Cũng có thể, họ đã bị định sẵn sẽ phải tiến vào nơi này.
Bất luận giãy giụa thế nào, cũng không có cách nào thoát khỏi « Vòng xoáy ».
214.
Chuyện gì bắt đầu cũng phải có một nguyên do.
Nếu không thể thoát ra, cũng không biết lúc nào có thể thoát ra, không bằng tiếp tục cảnh giác, tỉ mỉ suy xét sự tình.
Lâm Kính Ngôn cúi đầu suy nghĩ. Trương Tân Kiệt hiển nhiên cũng đang trầm tư.
Khác với Lâm Kính Ngôn, cậu không nghĩ về quá khứ, càng không cố nhớ lại cách bọn họ đã xuất phát.
Trương Tân Kiệt đang sắp xếp lại những tin tức bọn họ đã thu thập được, hy vọng tìm được “đầu sợi” của mớ dây rối như tơ vò này.
Cậu phân loại từng chi tiết trọng yếu hoặc vụn vặt trong đầu mình, sắp xếp chúng thành loại có quan hệ mật thiết, hơi liên quan, hoặc không quan hệ.
Chắc chắn, có một thứ gì đó đang xâu chuỗi tất cả những sự kiện này.
215.
Hai tiền bối đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân. Tống Kỳ Anh tạm thời vẫn chưa thể thuyết phục bản thân mình nhìn qua lỗ khóa để xem xét tình hình bên ngoài, bèn ngửa đầu nhìn cái giá sách sừng sững trong phòng.
Sách ở trên kệ đều là dạng bìa cứng, còn đều là văn học nước ngoài, Tống Kỳ Anh quyển hiểu quyển không. Trên cái kệ sách hơi thấp hơn so với tầm mắt của cậu, giữa một đám sách bìa cứng chợt lẫn vào một quyển sổ tay bọc da.
Tống Kỳ Anh vừa rút quyển sổ kia ra liền thấy dòng chữ ký đập vào mắt –
Hàn Văn Thanh.
Khóe mắt cậu giật một cái. Chữ viết trên bìa sổ cực kỳ quen mắt, nhưng lại rất non nớt, cảm giác như người viết chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi.
Đội trưởng Hàn Văn Thanh mười mấy tuổi.
Ở đây?
-- Mà quyển sổ này, phải chăng, trước đây cậu đã từng thấy?
Lúc Tống Kỳ Anh cẩn thận suy nghĩ, chợt nhận ra… hình như… ký ức của cậu không mấy rõ ràng.
Lúc này đây cậu cầm sổ, đắn đo không biết có nên mở ra nhìn hay không.
216.
“Trương Giai Lạc, cậu nhìn không ổn lắm”.
Lâm Kính Ngôn chần chờ nhìn Trương Giai Lạc. “Sao nhìn cậu cứ thẫn thờ, chẳng lẽ di động của cậu, ngoài việc hấp thu bụi bặm cùng hấp dẫn sự chú ý của cậu hằng ngày, còn có cả chức năng hấp hồn?”
“Không… không có gì!”
Trương Giai Lạc dụi dụi mắt. “Tôi chỉ nghĩ là mình thật hay vứt đồ lung tung ”.
Vừa vứt di động, lại ném tai nghe.
Lần này, ngay cả đồng đội ban đầu cũng đánh mất.
“Mọi người đói chưa ? Tôi hơi đói.”
Hắn buông tay, nhìn người trước mặt. “Chỗ này có bếp không nhỉ? Có đồ ăn không ha?”
217.
Tống Kỳ Anh cầm sổ, chân như dính chặt xuống sàn.
Cậu nghiêm túc đắn đo: liệu có nên mở sổ ra hay không. Nói cho cùng, đây là riêng tư của Hàn đội. Trực tiếp mở ra … hình như không tốt lắm?
-- Tóm lại là đến tận bây giờ, Tống Kỳ Anh vẫn còn suy xét đến sự riêng tư của người khác. Nói thế nào chăng nữa, xâm phạm quyền riêng tư cũng là phạm pháp mà.
Giống như trong trò chơi nào đó, đến ngày tận thế còn kiên trì, bền bỉ tuân thủ chế độ đi làm 8 tiếng một ngày.
Nói cho cùng, đây là tân thời, hay không tân thời?
Có lẽ do Tống Kỳ Anh đứng bất động khá lâu, Lâm Kính Ngôn quay sang nhìn cậu. “Sổ tay?”
Lâm Kính Ngôn vươn tay, chọc chọc quyển sổ. “Loại sổ này bây giờ cũng rất khó tìm, thời đi học anh vẫn thường dùng nó ghi bài, còn thường trữ sẵn cả thùng trước khi khai giảng”.
“… Lâm Kính Ngôn tiền bối, đây không phải lúc hoài niệm đâu”.
Tống Kỳ Anh thật dở khóc dở cười.
218.
Lâm Kính Ngôn lầm bầm “xin lỗi” mộ tiếng, liền lui sang bên, bắt đầu quan sát cả căn phòng sách này.
Bên dưới giá sách là một bàn trà cùng chiếc ghế đẩu. Tống Kỳ Anh đến bên bàn, ngồi xuống, tiếp tục nghiên cứu quyển sổ trên tay.
Có thể mình nghĩ hơi nhiều, đây chẳng phải nhật ký gì, mà là vở bài tập ?
Tống Kỳ Anh hít sâu, vẫn quyết định mở sổ ra.
Hoàn toàn không quan tâm việc ai sẽ đem vở bài tập đến chỗ như thế này.
219.
Mấy trang đầu của quyển sổ đều ghi đầy những việc trong sinh hoạt hằng ngày. Việc ghi chép cũng không liền mạch, có vẻ như chỉ ghi lại những sự kiện quan trọng.
Chưa lật được mấy trang thì một cái tên quen thuộc đã xuất hiện.
“Diệp Thu”.
Diệp Thu chính là Diệp Tu, chuyện này cũng chẳng phải bí mật gì.
Tên “Diệp Thu” xuất hiện không lâu, cái tên thứ hai liền xuất hiện. “Tô Mộc Tranh”.
Rồi cái tên thứ ba, một cái tên lạ “Tô Mộc Thu”.
Ai đây? Anh chị em của Tô Mộc Tranh?
Tống Kỳ Anh nhìn chằm chằm cái tên lạ, trầm ngâm.
220.
Lâm Kính Ngôn tiện tay nhặt một quyển sách, lật vài trang thì phát hiện toàn là những ký tự không quen thuộc. Vậy nên hắn buông quyển này, đổi một quyển khác.
Đổi liên tục vài quyển sách trên giá, hắn lại quay về kệ sách ban đầu.
Nếu đều đọc không được, ít ra quyển đầu tiên có tranh minh họa, nhìn hình còn hơn không.
Nghĩ vậy, Lâm Kính Ngôn cầm lại quyển sách đầu tiên, từ chính vị trí hắn vừa cất vào.
-- dự định là vậy. Lâm Kính Ngôn xác định mình không đi nhầm chỗ, không lấy nhầm sách.
Nhưng mà quyển sách trong tay hắn, trên bìa in tiếng Trung rõ ràng.
“Luận Trì Cửu Chiến*”
*Đánh lâu dài: chiến lược nổi tiếng của Mao Trạch Đông.
221.
Có nói gì đi chăng nữa, một quyển sách tiếng nước ngoài xem không hiểu một chữ cũng khác xa “Luận Trì Cửu chiến”. Sự khác biệt đó, nếu phải so sánh, thật chẳng khác nào việc hẹn Trương Giai Lạc đi xem phim, kết quả đến chỗ hẹn lại là tổng thống Mỹ.
Lâm Kính Ngôn ngơ ngác lật vài trang sách rồi đặt xuống.
A.
Quả thật là “Luận Trì Cửu Chiến”.
Lâm Kính Ngôn cất sách vào vị trí cũ, lại nhìn lướt qua mấy quyển sách chung quanh. Khoảng một phút sau, lại rút ra quyển sách từ chỗ hắn vừa cất vào.
Lúc này, hắn cầm trên tay “Giới thiệu thao tác Vinh Quang”.
TBC
Last edited: