Hoàn [Kinh dị] Quỷ Bá Đồ

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#21
By 张佳乐头上的小花儿:

201

Trương Giai Lạc thừa nhận vừa nãy chỉ là một cái não động thuận miệng nói thôi chứ chả có ý nghĩa gì to tát.

Dù sao thì anh cảm thấy những người trước mặt, không rõ vì sao, đều có sát khí khá nặng trên người.

Biết mình nói đùa không đúng lúc, Trương Giai Lạc ảo não gãi đầu.

"Lúc nãy tôi nói bừa, muốn thay đổi bầu không khí thôi. Nhưng mấy người thật sự không đúng lắm đâu, mấy người bỏ ai cũng được, chứ sao có thể bỏ lão Hàn? Ổng là Hàn Văn Thanh đó!" Liếc quản lý một phát là quản lý biến thành không khí, Bá Đồ lão đại Hàn Văn Thanh!

Cái gì gọi là bỏ ai cũng được.

Lâm Kính Ngôn lườm một cái thấy rõ, lấy kính mắt xuống: "Cậu nói bọn tôi bỏ cậu, là ở đâu, khi nào?"

Người ở đây đều không phải trẻ lên ba, cho dù là Tống Kỳ Anh nhỏ nhất hội cũng không thể tự dưng ngu đột xuất trong tình huống kia.

Nếu Trương Giai Lạc trước mặt đúng là Trương Giai Lạc, vậy Trương Giai Lạc trước đó là ai.

Nếu Trương Giai Lạc này đúng là Trương Giai Lạc, vậy Hàn Văn Thanh là ai.

Mà Tống Kỳ Anh là ai nữa.

202

Phòng khách vốn rất rộng nhưng đã bị mảnh vỡ đèn treo chiếm mất phần lớn, hầu như không còn đất đặt chân.

Trương Giai Lạc lẩm bẩm một câu "Ủa rơi xuống hồi nào vậy", đứng yên tại chỗ. Trước mặt hắn là Trương Tân Kiệt, Lâm Kính Ngôn và Tống Kỳ Anh, đã khống chế ba hướng phía trước, bên trái và bên phải.

"Sao chả có ghế mà ngồi luôn thế."

Trương Giai Lạc tiếp tục than phiền, nhưng cũng không nói ra mấy câu đại loại như "Mình đi kiếm chỗ nào ngồi xuống nói chuyện đi".

"Mình tới đây để tìm người, lão Hàn dắt mình tới. Xe đậu ngoài cửa, sau đó mọi người cùng bước xuống. Đi tới cửa tôi phát hiện quên cầm điện thoại." Trương Giai Lạc vỗ vỗ túi áo, "Tôi bèn quay về xe lấy điện thoại, nói mọi người đứng ở cửa chờ. Ai ngờ tôi lấy điện thoại quay lại, ở cửa đã không còn ai, vừa mở cửa liền thấy mọi người trong này rồi." Vừa nói, Trương Giai Lạc vừa thuận tay mở khóa màn hình điện thoại, "Ờm, ở ngoài không có tín hiệu, quả nhiên trong nhà càng không."

Trương Giai Lạc trước mặt này có vẻ như nhìn nhận vấn đề còn "hoàn chỉnh" hơn bọn họ. Anh ta biết mình tới đây làm gì, và đi cùng những ai.

Anh ta cũng giống như Tống Kỳ Anh vậy, đều nói có một người có tên là "Hàn Văn Thanh".

Thế là Tống Kỳ Anh cũng biến thành khả nghi theo.

Nếu Trương Giai Lạc trước mặt không phải Trương Giai Lạc bọn họ quen, thì ai chứng minh được rằng, tiểu Tống trước mặt chính là tiểu Tống mà bọn họ biết?

203

Tống Kỳ Anh im lặng không lên tiếng.

Cậu cũng sực nhận ra mình đang trong diện khả nghi, thậm chí bắt đầu nghi ngờ trí nhớ của mình.

Rốt cuộc, có thật sự có một vị đội trưởng Hàn Văn Thanh, người cực kỳ quan trọng với họ như thế?

Trí nhớ của con người luôn rất mông lung. Mà lòng người lại khó dò, một khi nảy sinh ngờ vực, sẽ không cách nào gạt bỏ.

Trương Tân Kiệt buông bàn tay đang nắm Tống Kỳ Anh.

Cậu nhóc cảm thấy hơi nhói lòng, nhưng vẫn kiềm nén.

Không sao cả, dù có bị nghi ngờ.

Cậu vẫn muốn đưa các tiền bối ra ngoài.

Bất kể là bao nhiêu lần đi nữa.

204

Trương Tân Kiệt tin tưởng những gì mình tận mắt nhìn thấy, đồng thời cũng chắc chắn 100% về suy luận của mình.

Cậu chưa bao giờ nghi ngờ quyết định do mình đặt ra, bởi nếu nghi ngờ, cậu sẽ không hạ quyết định.

"Có lẽ do nơi này quá hỗn loạn."

Trương Tân Kiệt hiếm thấy sử dụng một từ thiếu chính xác như "có lẽ", "Nhưng, đồng đội là không được phép nghi ngờ."

Cậu chấp nhận người trước mặt là Trương Giai Lạc, cũng tin tưởng Tống Kỳ Anh đã đi cùng họ từ đầu đến giờ.

Nếu đã vậy, cho dù Trương Giai Lạc này có phải Trương Giai Lạc mình quen hay không, anh ta đang là đồng đội mình.

Trương Tân Kiệt chưa bao giờ nghi ngờ đồng đội.

205

Trương Giai Lạc vẫn chả hiểu cho lắm, nhưng dù vậy, anh đại khái cũng biết tình hình trước mắt không đơn giản.

"Cho nên, mấy ông gặp phải cái gì?"

Tình hình lúc này, Trương Giai Lạc cảm thấy cần chia sẻ những gì mỗi người biết được, cùng nhau phân tích.

"Chúng ta..."

Lâm Kính Ngôn đang định nói chuyện, một tràng âm thanh nghe như lưỡi dao rít trên mặt kính vang lên, làm người ta rất muốn úp lỗ tai lại.

Vách tường bên trái bốn người bỗng rạn nứt dần từ dưới lên trên, như có gì đó từ địa ngục chui ra.

Họ vẫn chưa thấy rõ gì cả, chỉ ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc khiến đầu óc tê dại.

"Chạy."

Trương Tân Kiệt phát biểu gọn lỏn.

Giữa một tràng hoảng loạn, Trương Giai Lạc không biết bị cái gì vướng chân, té ập xuống đất.

Anh cũng không kịp xem mình có bị thương không, mà dùng cả tứ chi bò dậy.

Giờ phút này anh bắt đầu biết ơn hạng mục rèn luyện sức khỏe bắt buộc hằng ngày ở Bá Đồ.

"Trương Giai Lạc, sao cậu nằm ra đất vậy?"

Lâm Kính Ngôn không biết khi nào đứng cách khoảng 2 - 3 bước, ngạc nhiên nhìn anh: "Không phải cậu nói để quên tai nghe trên xe, muốn đi lấy à?"

"Hả?"

Trương Giai Lạc mờ mịt ngẩng đầu, nhìn người trước mặt.

Mà chẳng hề biết người này, rốt cuộc là quen hay lạ.

206

Tiếng bước chân, tiếng thở dốc.

Không ai trao đổi, không ai nói chuyện, chỉ có thỉnh thoảng lôi kéo nhau, tránh cho bất kỳ một người nào rơi khỏi đội ngũ.

Lâm Kính Ngôn không biết mùi máu tanh nồng nặc mình ngửi thấy, rốt cuộc là thứ quái dị sau lưng, hay tại mình chạy quá mức.

Hắn nhớ đến thời vẫn còn đi học, lần đầu chạy marathon đường dài, lảo đảo chạy theo bạn học đến đích, chạy xong nôn thốc nôn tháo.

Nhưng lần này không như lần đó.

Lần đó chỉ là hoạt động mùa thu hàng năm.

Lần này chết người.

207

Tống Kỳ Anh đẩy một cánh cửa.

"Ở đây ạ."

Cậu hô lên, liếc vội ra sau bọn họ quan sát.

Trong tòa nhà không quá sáng, nhiều nơi bị bóng tối bao trùm. Rõ ràng cuối hàng lang có cửa sổ, nhưng chỉ như đồ nội thất, như được vẽ lên tường mà thôi. Không có bất kỳ ánh sáng nào chiếu qua cửa sổ, hoặc có lẽ, vốn chẳng hề có cửa sổ.

Vốn đã không có, trừ phi là phép màu, ai cũng không biến ra được.

Lý lẽ đơn giản như thế, nhưng luôn có người muốn thử thách, muốn tạo nên "phép màu".

Tống Kỳ Anh chỉ nhìn thấy một hình thù mờ mờ, không rõ có nên tính là hình thù "con người", bởi quá mờ, nhưng mùi máu tanh dù cách đến mấy chục mét, vẫn nghe thấy. Cái "thứ" kia đi không nhanh, trong tay dường như đang cầm gì đó.

Cậu không kịp nhìn thêm quá lâu, thấy các tiền bối đều tiến vào phòng, bèn vội vàng đóng cửa.

Tống Kỳ Anh nhớ mang máng là, đóng cửa có thể cản chân quái vật.

Căn phòng này tuân theo một nguyên tắc vật lý kỳ lạ.

Nếu Tống Kỳ Anh nhìn kỹ hơn, cậu sẽ phát hiện cái mà "thứ" kia cầm trong tay là gậy bẩy.

Hay còn gọi, thánh kiếm của vật lý học.

208

Vừa đóng cửa, như lập tức tiến vào thế giới khác.

Tống Kỳ Anh có khi cảm thấy, chỉ cần đóng cửa lại, ở trong phòng mình, cái gì cũng không cần sợ.

Nhất định sẽ an toàn.

Ý nghĩ thả lỏng này mới xuất hiện, liền bị Tống Kỳ Anh gạt đi.

Nơi này không có bất kỳ chỗ nào là an toàn, nơi này căn bản không có khái niệm an toàn.

Chỉ có nguy hiểm, nguy hiểm và nguy hiểm.

"... Trương Giai Lạc đâu?"

Lâm Kính Ngôn dựa lưng vào tường, đếm thử số người, đột nhiên hỏi.

"Trương Giai Lạc mới nãy ấy, đâu rồi?"

Hắn bổ sung.

209

"Có phải... rơi lại lúc chạy rồi không?"

Tống Kỳ Anh không biết làm sao thể hiện cảm xúc.

Khả năng là hoang mang, e ngại lẫn thở phào đều có.

Sự xuất hiện của Trương Giai Lạc kia vô cùng khó hiểu, làm người ta không khỏi nghi ngờ. Hiện tại anh ta ở đâu không biết, lại khiến Tống Kỳ Anh cảm thấy đỡ phải đấu tranh nội tâm đối phương rốt cuộc có phải tiền bối Trương Giai Lạc không.

"Mới nãy em không thấy bên ngoài."

Là người cuối cùng đóng cửa, Tống Kỳ Anh bổ sung một câu.

"Có khi nào chạy vào căn phòng khác không?"

"Không đâu."

Lâm Kính Ngôn quả quyết: "Nếu cậu ta tìm thấy chỗ an toàn, nhất định sẽ kêu chúng ta cùng đi." Cũng như Tống Kỳ Anh đã làm vậy.

Trừ phi đó không phải Trương Giai Lạc.

Hoặc ngay từ đầu, Trương Giai Lạc đã chỉ là ảo giác?

210

"Phim kinh dị nước mình toàn end vậy mà đúng không, chơi với con người rất vui?"

Lâm Kính Ngôn toàn thân thoát lực, ngồi xuống đất. "Có thể chúng ta bị hạ độc, như chuột bạch tụt IQ ấy, chạy tới chạy lui trong tòa nhà. Có thể có người đang xem chúng ta qua camera, như giải trí trong bữa cơm vậy."

"Ảnh hưởng tiêu hóa lắm."

Trương Tân Kiệt cũng tựa lưng vào tường, chưa thể thở đều. Cách cậu tiếp lời khiến Lâm Kính Ngôn không khỏi bật cười: "Tôi coi như cậu đang đùa nhạt." Hắn nói, ngửa đầu nhìn trần nhà: "Ồ, giá sách cao thật. Sách để tuốt trên có với tới nổi không nhỉ?"

—— giá sách?

Con ngươi Tống Kỳ Anh rụt lại.


Trương Giai Lạc chậm rãi bò dậy.

"Cậu sao thế?"

Lâm Kính Ngôn đưa tay về phía anh, muốn kéo Trương Giai Lạc lên.

Trương Giai Lạc tránh khỏi tay Lâm Kính Ngôn.

"Anh mới nói là, tôi đi lấy tai nghe?"

"Đúng." Lâm Kính Ngôn nhíu mày, "Sao thế, không mang theo trên xe? Cậu đừng nói muốn về lấy đó."

"... Trong túi tôi này."

Trương Giai Lạc lấy tai nghe trong túi áo ra.

Ở cái nơi lạ lùng này, ai cũng đừng tin.

Cho dù là mình.

Cũng đừng tin.

211

Giá sách thu hút sự chú ý của họ trong thoáng chốc.

Nhưng chỉ là thoáng chốc ngắn ngủi.

Ghê nhất vẫn là cái thứ... máu thịt be bét, không rõ là gì ngoài cửa kia.

Cửa là cửa gỗ chắc và dày, không có mắt mèo hay gì, ai cũng không biết thứ bên ngoài đi đâu rồi, có tới trước cửa chưa, hay là đi luôn.

"Lỗ khóa?"

Lâm Kính Ngôn đề nghị.

Ánh mắt mọi người cùng tập trung vào lỗ khóa nhỏ bằng tiền xu dưới tay nắm cửa.

"Nếu lúc mình nhìn ra ngoài, bên ngoài cũng vừa khéo nhìn vào mình thì sao."

Lâm Kính Ngôn đặt câu hỏi, một câu hỏi chẳng ai muốn suy nghĩ trả lời.

By Gingitsune

212.

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.

Không ai biết bên ngoài có phải cũng hoàn toàn yên tĩnh hay không, nhưng cũng không ai dám đi kiểm chứng.

Sự tĩnh lặng này duy trì được chừng 10 phút.

Ai cũng biết đây không phải là cách giải quyết —— cũng không thể chờ trong phòng cả đời.

Bọn họ đến là để ——

- Hình như chúng ta đến là để tìm người.

Lâm Kính Ngôn lẩm bẩm một mình, “Đến tìm đám người Hưng Hân”.

- Thật sự chỉ vì vậy? Phát hiện bọn họ mất tích?

Một số ký ức đang dần trở nên mờ nhạt.

- Kì quái. Phát hiện có người mất tích, vì sao chúng ta không báo cảnh sát, mà lại tự mình chạy đến đây?

Bọn họ không phải người có khả năng đặc biệt, cũng không phải dân chuyên nghiệp. Người Bá Đồ bọn họ cùng lắm là một đám người trẻ tuổi phơi phới, khá khỏe mạnh, là một đám người bình thường yêu nước và cũng yêu chơi game.

Bọn họ không có dị năng, không có siêu năng lực, cũng không theo chủ nghĩa anh hùng cá nhân ngày nay.

Đội viên Bá Đồ chưa bao giờ quay đầu xem bom nổ.

Bởi vì lúc đó họ nhất định đang bận gọi điện báo cảnh sát.

213.

Lâm Kính Ngôn không nhớ được vì sao mình lại hùng hổ như thế, không suy nghĩ nhiều mà trực tiếp đâm đầu vào.

Tuy nói theo kết cấu trước mắt của đội, trên căn bản Trương Tân Kiệt làm người chỉ huy trung tâm. nhưng dù là Lâm Kính Ngôn hay Trương Giai Lạc cũng đã từng có kinh nghiệm làm đội trưởng trước đây. Khi cần một cái đầu lạnh để bình tĩnh phân tích, bọn họ không hề kém cạnh Trương Tân Kiệt.

Rốt cuộc là vì sao?

—— Chẳng lẽ đây cũng chỉ là một giấc mơ, nên mới không đầu không đuôi như vậy?

Cũng có thể cả bọn đã bị một loại thuốc kỳ quái nào đó thôi miên, hoặc là bị cái gì đó khống chế tư tưởng?

Cũng có thể, họ đã bị định sẵn sẽ phải tiến vào nơi này.

Bất luận giãy giụa thế nào, cũng không có cách nào thoát khỏi « Vòng xoáy ».

214.

Chuyện gì bắt đầu cũng phải có một nguyên do.

Nếu không thể thoát ra, cũng không biết lúc nào có thể thoát ra, không bằng tiếp tục cảnh giác, tỉ mỉ suy xét sự tình.

Lâm Kính Ngôn cúi đầu suy nghĩ. Trương Tân Kiệt hiển nhiên cũng đang trầm tư.

Khác với Lâm Kính Ngôn, cậu không nghĩ về quá khứ, càng không cố nhớ lại cách bọn họ đã xuất phát.

Trương Tân Kiệt đang sắp xếp lại những tin tức bọn họ đã thu thập được, hy vọng tìm được “đầu sợi” của mớ dây rối như tơ vò này.

Cậu phân loại từng chi tiết trọng yếu hoặc vụn vặt trong đầu mình, sắp xếp chúng thành loại có quan hệ mật thiết, hơi liên quan, hoặc không quan hệ.

Chắc chắn, có một thứ gì đó đang xâu chuỗi tất cả những sự kiện này.

215.

Hai tiền bối đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân. Tống Kỳ Anh tạm thời vẫn chưa thể thuyết phục bản thân mình nhìn qua lỗ khóa để xem xét tình hình bên ngoài, bèn ngửa đầu nhìn cái giá sách sừng sững trong phòng.

Sách ở trên kệ đều là dạng bìa cứng, còn đều là văn học nước ngoài, Tống Kỳ Anh quyển hiểu quyển không. Trên cái kệ sách hơi thấp hơn so với tầm mắt của cậu, giữa một đám sách bìa cứng chợt lẫn vào một quyển sổ tay bọc da.

Tống Kỳ Anh vừa rút quyển sổ kia ra liền thấy dòng chữ ký đập vào mắt –

Hàn Văn Thanh.

Khóe mắt cậu giật một cái. Chữ viết trên bìa sổ cực kỳ quen mắt, nhưng lại rất non nớt, cảm giác như người viết chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi.

Đội trưởng Hàn Văn Thanh mười mấy tuổi.

Ở đây?

-- Mà quyển sổ này, phải chăng, trước đây cậu đã từng thấy?

Lúc Tống Kỳ Anh cẩn thận suy nghĩ, chợt nhận ra… hình như… ký ức của cậu không mấy rõ ràng.

Lúc này đây cậu cầm sổ, đắn đo không biết có nên mở ra nhìn hay không.

216.

“Trương Giai Lạc, cậu nhìn không ổn lắm”.

Lâm Kính Ngôn chần chờ nhìn Trương Giai Lạc. “Sao nhìn cậu cứ thẫn thờ, chẳng lẽ di động của cậu, ngoài việc hấp thu bụi bặm cùng hấp dẫn sự chú ý của cậu hằng ngày, còn có cả chức năng hấp hồn?”

“Không… không có gì!”

Trương Giai Lạc dụi dụi mắt. “Tôi chỉ nghĩ là mình thật hay vứt đồ lung tung ”.

Vừa vứt di động, lại ném tai nghe.

Lần này, ngay cả đồng đội ban đầu cũng đánh mất.

“Mọi người đói chưa ? Tôi hơi đói.”

Hắn buông tay, nhìn người trước mặt. “Chỗ này có bếp không nhỉ? Có đồ ăn không ha?”

217.

Tống Kỳ Anh cầm sổ, chân như dính chặt xuống sàn.

Cậu nghiêm túc đắn đo: liệu có nên mở sổ ra hay không. Nói cho cùng, đây là riêng tư của Hàn đội. Trực tiếp mở ra … hình như không tốt lắm?

-- Tóm lại là đến tận bây giờ, Tống Kỳ Anh vẫn còn suy xét đến sự riêng tư của người khác. Nói thế nào chăng nữa, xâm phạm quyền riêng tư cũng là phạm pháp mà.

Giống như trong trò chơi nào đó, đến ngày tận thế còn kiên trì, bền bỉ tuân thủ chế độ đi làm 8 tiếng một ngày.

Nói cho cùng, đây là tân thời, hay không tân thời?

Có lẽ do Tống Kỳ Anh đứng bất động khá lâu, Lâm Kính Ngôn quay sang nhìn cậu. “Sổ tay?”

Lâm Kính Ngôn vươn tay, chọc chọc quyển sổ. “Loại sổ này bây giờ cũng rất khó tìm, thời đi học anh vẫn thường dùng nó ghi bài, còn thường trữ sẵn cả thùng trước khi khai giảng”.

“… Lâm Kính Ngôn tiền bối, đây không phải lúc hoài niệm đâu”.

Tống Kỳ Anh thật dở khóc dở cười.

218.

Lâm Kính Ngôn lầm bầm “xin lỗi” mộ tiếng, liền lui sang bên, bắt đầu quan sát cả căn phòng sách này.

Bên dưới giá sách là một bàn trà cùng chiếc ghế đẩu. Tống Kỳ Anh đến bên bàn, ngồi xuống, tiếp tục nghiên cứu quyển sổ trên tay.

Có thể mình nghĩ hơi nhiều, đây chẳng phải nhật ký gì, mà là vở bài tập ?

Tống Kỳ Anh hít sâu, vẫn quyết định mở sổ ra.

Hoàn toàn không quan tâm việc ai sẽ đem vở bài tập đến chỗ như thế này.

219.

Mấy trang đầu của quyển sổ đều ghi đầy những việc trong sinh hoạt hằng ngày. Việc ghi chép cũng không liền mạch, có vẻ như chỉ ghi lại những sự kiện quan trọng.

Chưa lật được mấy trang thì một cái tên quen thuộc đã xuất hiện.

“Diệp Thu”.

Diệp Thu chính là Diệp Tu, chuyện này cũng chẳng phải bí mật gì.

Tên “Diệp Thu” xuất hiện không lâu, cái tên thứ hai liền xuất hiện. “Tô Mộc Tranh”.

Rồi cái tên thứ ba, một cái tên lạ “Tô Mộc Thu”.

Ai đây? Anh chị em của Tô Mộc Tranh?

Tống Kỳ Anh nhìn chằm chằm cái tên lạ, trầm ngâm.

220.

Lâm Kính Ngôn tiện tay nhặt một quyển sách, lật vài trang thì phát hiện toàn là những ký tự không quen thuộc. Vậy nên hắn buông quyển này, đổi một quyển khác.

Đổi liên tục vài quyển sách trên giá, hắn lại quay về kệ sách ban đầu.

Nếu đều đọc không được, ít ra quyển đầu tiên có tranh minh họa, nhìn hình còn hơn không.

Nghĩ vậy, Lâm Kính Ngôn cầm lại quyển sách đầu tiên, từ chính vị trí hắn vừa cất vào.

-- dự định là vậy. Lâm Kính Ngôn xác định mình không đi nhầm chỗ, không lấy nhầm sách.

Nhưng mà quyển sách trong tay hắn, trên bìa in tiếng Trung rõ ràng.

“Luận Trì Cửu Chiến*”

*Đánh lâu dài: chiến lược nổi tiếng của Mao Trạch Đông.

221.

Có nói gì đi chăng nữa, một quyển sách tiếng nước ngoài xem không hiểu một chữ cũng khác xa “Luận Trì Cửu chiến”. Sự khác biệt đó, nếu phải so sánh, thật chẳng khác nào việc hẹn Trương Giai Lạc đi xem phim, kết quả đến chỗ hẹn lại là tổng thống Mỹ.

Lâm Kính Ngôn ngơ ngác lật vài trang sách rồi đặt xuống.

A.

Quả thật là “Luận Trì Cửu Chiến”.

Lâm Kính Ngôn cất sách vào vị trí cũ, lại nhìn lướt qua mấy quyển sách chung quanh. Khoảng một phút sau, lại rút ra quyển sách từ chỗ hắn vừa cất vào.

Lúc này, hắn cầm trên tay “Giới thiệu thao tác Vinh Quang”.

TBC
 
Last edited:

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#22
222.

Nghĩ như thế nào đi chăng nữa, chuyện này cũng rất quái dị!

Lâm Kính Ngôn cất sách vào lần thứ ba, lui lại một bước.

“Tân Kiệt.”

Hắn hướng về phái Trương Tân Kiệt, nói: “Giúp tôi việc này được không? Một việc nhỏ thôi.”

Trương Tân Kiệt nhẹ nhàng gật đầu, chẳng hề hỏi Lâm Kính Ngôn muốn hắn làm gì.

“Giúp tôi lấy quyển sách kia xuống được không?”

Trương Tân Kiệt nhìn giá sách, xác nhận vị trí, lại nhìn Lâm Kính Ngôn.

Quyển sách Lâm Kính Ngôn cần không ở vị trí đặc biệt gì, không quá cao, cũng không quá thấp.

Nó nằm song song với tầm mắt, không bị che chắn bởi bất kỳ thứ gì.

… Chẳng lẽ là bị viêm cơ vai?

Trương Tâm Kiệt trầm mặc một chốc, vươn tay lấy quyển sách trên kệ, giao cho Lâm Kính Ngôn.

“A, tạm thời khoan đưa tôi”.

Lâm Kính Ngôn giơ hai tay lên. “Có thể đọc cho tôi nghe tên quyển sách này không?”

Trương Tân Kiệt trầm mặc lâu hơn một chút.

223.

“Đây là Tiểu Vương Tử **, bản tiếng Pháp”.
** Le Petit Prince: một quyển truyện thiếu nhi nổi tiếng của Pháp

Cuối cùng, Trương Tân Kiệt vẫn trả lời câu hỏi của Lâm Kính Ngôn.

“… Cậu còn biết cả tiếng Pháp à?”

Lâm Kính Ngôn nhìn trang bìa. Đúng như Trương Tân Kiệt nói, toàn là những chữ cái hắn không biết.

“Đã từng đọc bản tiếng Trung”.

Trương Tân Kiệt đáp, lại quay sang cất sách vào chỗ cũ.

“Phiền cậu lại lấy một lần nữa đi.”

Lâm Kính Ngôn lại buông lời.

Trương Tân Kiệt lại cầm lấy quyển sách kia một lần nữa.

“Tên sách?”

“Thạch đầu ký”.

224.

Bây giờ hắn đã có thể khẳng định là cùng một giá sách, cùng một vị trí, nhưng mỗi lần đều sẽ rút được một quyển sách khác nhau.

Làm thế nào được? Chẳng lẽ mọi người đều thấy ảo giác? Ảo giác này còn có thể khiến mọi người đều thấy cảnh tượng giống nhau?

Lâm Kính Ngôn cho rằng đây rõ ràng là tình tiết phim ma trong nước, hoàn toàn không phù hợp trào lưu quốc tế.

Nếu không phải ảo giác, vậy chỉ có thể là bản thân quyển sách đang không ngừng đổi tới đổi lui.

“Nguyên do lại là gì nhỉ…”

Lâm Kính Ngôn vò đầu bứt tai, không biết phải làm gì.

Trương Tân Kiệt để sách lại chỗ cũ, mắt không rời quyển sách. Sau nửa phút, cậu lại cầm sách lên lần nữa.

Sách lại thay đổi. Màu sắc trang bìa, độ dày, chữ viết đã hoàn toàn khác biệt.

Thử đi thử lại mấy lần đều không ngoại lệ, hoàn toàn không lặp lại. Trương Tân Kiệt nhướng mày.

Cậu cẩn thận kiểm tra từng ngóc ngách của kệ sách, xác nhận không có bất cứ cơ quan nào.

Không có cơ quan, vậy ai, hay cái gì đang thay đổi quyển sách?

225.

Trương Tân Kiệt rút điện thoại ra khỏi túi. Không tín hiệu, không cuộc gọi nhỡ. Điện thoại mà không có tín hiệu thật chẳng khác nào cục gạch, chọi người còn chưa chắc đau bằng.

Nhất là khi điện thoại của Trương Tân Kiệt còn chẳng phải Nokia.

Cậu giơ điện thoại, mở chức năng quay phim, nhắm ngay giá sách.

Bắt đầu ghi hình.

226.

Những cảnh tượng người ta thấy khi nhìn qua màn hình điện thoại di động luôn có chút khác biệt về màu sắc, thế nào cũng sẽ có chút thay đổi.

Điện thoại của Trương Tân Kiệt không phải đời mới nhất, thậm chí hai bên cạnh đều đã bay màu.

Dù vậy, muốn quay chụp video, hoàn toàn không thành vấn đề.

Lâm Kính Ngôn đứng sau lưng Trương Tân Kiệt, nhìn vào màn hình điện thoại của cậu.

“ … Điện thoại của cậu còn dán cả màn hình chống nhìn trộm ?”

Lâm Kính Ngôn phải canh đứng ngay sau lưng Trương Tân Kiệt, thay góc độ khác liền nhìn không thấy.

Thông tin trong điện thoại là bí mật thương mại à?

Chắc là bí mật thương mại thật…

Lâm Kính Ngôn cũng không dám xác định.

Trương Tân Kiệt lột màn hình chống nhìn trộm ra.

227.

Tóm lại, lúc này đây Lâm Kính Ngôn có thể nhìn rõ màn hình của Trương Tân Kiệt.

Hình ảnh hiển thị trên màn hình giống như hình chụp bình thường, không có gì thay đổi.

Tay Trương Tân Kiệt thật vững.

Nhìn chằm chằm vào màn hình gần năm phút, Lâm Kính Ngôn bắt đầu hơi buồn ngủ. Mới vừa trải qua một đống chuyện loạn thất bát tao, bây giờ chợt phải nhìn đăm đăm vào cái màn hình chẳng có chút biến hóa nào, khó tránh việc mất tập trung.

Trong một tích tắc, màn hình chợt có một điểm khác biệt rất nhỏ.

Trương Tân Kiệt lập tức nhấn pause.

228.

“Vừa mới có gì đó biến đổi phải không?”

Động tác của Trương Tân Kiệt khiến Lâm Kính Ngôn chợt tỉnh.

“Có”.

Trương Tân Kiệt trả lời ngắn gọn, liền mở album dò tìm đoạn clip vừa thu.

“… Không thấy có gì khác cả.”

Lâm Kính Ngôn nhìn hình ảnh cuối cùng của video, lại nhìn khung cảnh trước mắt.

Chỉ nhìn video một chốc, sách trên giá lại thay đổi.

“Cảnh video quay được, so với những gì mắt thấy, hình như không giống.”

229.

“Hay là để người khác thử xem?”

Lâm Kính Ngôn đưa điện thoại của mình cho Tống Kỳ Anh. Từ nãy đến giờ, cậu vẫn giữ im lặng, cúi đầu xem quyển sổ trong tay.

“… Xin hỏi, em cần làm gì?”

Đột nhiên bị tiền bối dúi một cái điện thoại vào tay, Tống Kỳ Anh ngơ ngác chẳng hiểu gì.

“Ghi hình giá sách. Chụp ảnh hay quay phim đều được.”

Lâm Kính Ngôn nói với Tống Kỳ Anh, nhân dịp nhìn lướt qua quyển sổ trong tay cậu. “Sổ tay? Là loại chúng ta hay dùng lúc nhỏ à…”

“A… Vâng”.

Tống Kỳ Anh giơ điện thoại bằng một tay, tay kia vẫn không buông quyển sổ.

230.

Tống Kỳ Anh chụp vài tấm hình, sau đó lại quay vài đoạn clip.

Làm xong, Lâm Kính Ngôn cùng Trương Tân Kiệt tụ lại, châu đầu nhìn màn hình, không biết đang nghiên cứu gì.

Tống Kỳ Anh lại tập trung vào quyển sổ.

“Bốn người bọn tôi cùng bước vào nơi này. Rốt cuộc vì sao lại vào nơi đây, tôi không còn nhớ được nữa”.

“Hình như bọn tôi muốn tìm gì đó, hoặc ai đó. Không nhớ nổi”.

“Trong sổ cũng không ghi chép lại. Có thể là quá đột nhiên, không có thời gian ghi chép”.

“Việc chủ yếu bây giờ là thoát khỏi đây. Nhưng không tìm được biện pháp thoát khỏi”.

“Cửa không mở được. Cửa sổ không mở được. Nơi này có qúá nhiều việc trái với lẽ thường.”

“Dù là người chết hồi sinh, tôi cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc nữa”.

Chỉ là chút lời vụn vặt, chữ viết vẫn còn non nớt, nhưng đã thấp thoáng nét chữ ngày sau.

Chỉ là, qua vài trang, câu cú bên trong bắt đầu trở nên kỳ quặc.

“Thời gian chảy ngược”.

“Người chết hồi sinh”.

231.

Thời gian chảy ngược?

Theo bản năng, Tống Kỳ Anh đóng sầm quyển sổ lại, ngăn những dòng chữ kia ảnh hưởng tới suy nghĩ của mình. Cậu bắt đầu nghiền ngẫm ý nghĩa của từng câu chữ.

Tình huống trong quyển sổ cùng tình huống của bọn họ lúc này cũng có chút tương tự. Thời gian chảy ngược. Người chết phục sinh.

Ý gì đây? Chẳng lẽ trước khi cả đội đến nơi này, Hàn Văn Thanh đã từng tới tòa nhà này?

Hoặc là, đội trưởng chắc chắn đã từng đến nơi đây, chỉ là cả bọn Tống Kỳ Anh không nhớ rõ, giống như cách các tiền bối bây giờ không nhớ rõ Hàn Văn Thanh.

Nhưng mà… bốn người?

Tống Kỳ Anh mở sổ, xác nhận lại từng chữ bên trong.

Quả thật viết “bốn người”. Nhưng mà cả nhóm Bá Đồ, rõ ràng có năm người mà.

Hay là, từ ban đầu, vốn đã thiếu một người?

Là mình, hay là một trong các tiền bối?

232.

-- Không đúng.

Hàn Văn Thanh mà bọn họ quen, nét chữ không non nớt như vậy.

Vậy đây… là đội trưởng từ rất lâu, rất lâu trước kia sao?

Một đội trưởng Hàn Văn Thanh mà họ không nhận ra, không quen biết.

Vậy người đến nơi đây với anh ấy là bốn người nào?

Nếu nói có ai đã quen Hàn Văn Thanh từ rất lâu…

Kết hợp với đoạn bên dưới, nhất định là Diệp Thu – Diệp Tu, với lại “Tô Mộc Thu”.

Vậy còn một người nữa đâu?

Tiền bối Tô Mộc Tranh?

Tống Kỳ Anh cười khổ.

Khoan đã, tiền bối Diệp Tu?

Chẳng phải bọn họ đến nơi này để tìm kiếm các tiền bối Hưng Hân đã “mất tích” sao?

Tât cả những chuyện này, đều liên quan với nhau?

233.

“Vừa làm cái gì vậy?”

Lâm Kính Ngôn nhô đầu ra.

Tống Kỳ Anh cúi đầu nhìn rồi giao quyển sổ trên tay mình cho Lâm Kính Ngôn.

“Tiền bối, anh nhìn cái này đi.”

Ban đầu, không biết vì sao hắn chẳng muốn để các tiền bối thấy quyển sổ này. Nhưng mà sau khi đọc hết những gì ghi bên trong, hắn cảm thấy mình nên đem nó cho các tiền bối xem.

Tống Kỳ Anh không cho là mình hiểu rõ đội trưởng hơn các tiền bối.

“Sổ này ai viết? Hàn Văn Thanh?”

Dù vẫn luôn nghi ngờ những gì Tống Kỳ Anh nói về Hàn Văn Thanh, nhưng ít ra, Lâm Kính Ngôn vẫn nhớ kỹ cái tên này.

A.

Tống Kỳ Anh nhíu mày buồn rầu.

Vừa rồi hắn không nhớ ra việc các tiền bối đều “quên” đội trưởng.

Lâm Kính Ngôn nhanh chóng lật đến trang cuối cùng, sau đó nhìn ngược lại vài trang trước.

“Cậu nhìn phần cuối chưa?”

“A? Vẫn chưa. Có vấn đề gì à?”

Tống Kỳ Anh ngơ ngác – hắn còn chưa lật đến tờ cuối cùng.

“A, không có gì. Viết như kể chuyện huyền huyễn, hoàn toàn không có giá trị tham khảo.”

Mấy câu cuối quyển sổ có nét chữ hỗn loạn, hiển nhiên, người viết đã không còn thanh tĩnh lắm.

“Bước vào nơi đây, ngay từ đầu, đã là một sai lầm.”

“Chỉ cần đi vào, ai cũng không ra được”.

“Tuyệt đối không thể chạy thoát”.

Mấy lời này, tốt nhất không cho trẻ em nhìn.

Lâm Kính Ngôn xoay người, làm mặt quỷ bất đắc dĩ với chính mình.

234.

“Nói một cách đơn giản, những gì tôi thấy, cùng những gì anh thấy, là không giống nhau”.

Cho dù chúng ta đứng cùng vị trí.

“Chúng ta không có đứng cùng vị trí nha”.

Lâm Kính Ngôn chợt đáp lại những tổng kết của Trương Tân Kiệt. “Không phải trong trò chơi, chúng ta chẳng thể đứng trên cùng một tọa độ, dù như thế nào chúng ta cũng hơn kém một ô, đúng không?”

Vừa nói, Lâm Kính Ngôn vừa cầm điện thoại lên, chụp một pô. Tiếp đó hắn lại lôi Trương Tân Kiệt đến trước mặt mình, nhét điện thoại vào túi người sau. “Nhìn nè, cũng chẳng khác việc chụp ảnh là bao nhỉ?”

“Đứng ở vị trí khác nhau, thấy những thứ không giống nhau?”

Trương Tân Kiệt nhíu mày.

“Được rồi, tôi nghĩ chúng ta cũng đừng nên suy nghĩ.”

Lâm Kính Ngôn ra vẻ đăm chiêu, duỗi dài lưng.

“Chúng ta cũng không là nhà bác học”.

“Chi bằng suy nghĩ cách thoát khỏi nơi này trước đã”.

235.

Cả chuyện như vậy cũng xảy ra, kịch bản này phục bút hơi nhiều nhỉ.

Tống Kỳ Anh quyết định tổng hợp lại những tin tức hiện có.

-- Kết luận: tới chỗ này lâu như vậy, bọn họ thậm chí còn chưa dò xét hết căn biệt thự, nói gì đến việc tìm cách ra ngoài.

Tin tức thiếu thốn, ngay cả Trương Tân Kiệt cũng không tìm được cách thoát khỏi nơi đây.

“Hay là quay lại chỗ cũ, kiếm cách rời đi từ điểm xuất phát?”

“Khoan đã!”

Tống Kỳ Anh vội nói: “Bên ngoài… vẫn còn thứ đó chứ? Mà nếu nó đi rồi, thì hiện giờ nó đang ở đâu?” Phải chăng bọn họ nên chuẩn bị vũ khí hay gì đó.

A, đúng rồi.

Bọn họ là vì trốn “nó”, nên mới đến đây.

236.

Thứ ngoài kia cuối cùng cũng đi rồi ư?

Việc này rất khó nói – dù sao cửa này không có mắt mèo, cũng không phải bán trong suốt.

Thậm chí, nó còn không phải cửa gỗ kiểu xưa, đi kèm lỗ chìa khóa.

Tóm lại, mọi thủ đoạn nhìn lén đều không thể thực hiện, là một cánh cửa chân chính.

Nếu muốn biết chuyện xảy ra bên ngoài, chỉ có thể ngoan ngoãn mở cửa.

“Thật lòng mà nói, em không muốn ra ngoài cho lắm”.

Lâm Kính Ngôn cười khổ, gật đầu. “Anh thậm chí còn chẳng muốn biết bên ngoài có nguy hiểm hay không. Cảm thấy mình như con mèo Schrodinger (*)”.

Truớc khi cửa được mở ra, hắn thậm chí còn chẳng xác định được bản thân sống hay chết.

Có lẽ mở cửa ra, liền sẽ chết.

Hoặc có lẽ mở cửa ra, vẫn sẽ sống.

*Mèo Schrodinger: 1935, nhà vật lý học người Áo tên Erwin Schrodinger tưởng ra một chú mèo trong hộp kín có khí gas độc. Trong cách hiểu này, khi con mèo bị tách rời khỏi mọi nhiễu loạn, trạng thái của con mèo sẽ chỉ có thể biết được ở dạng chồng của các trạng thái lượng tử cơ bản (trạng thái riêng). Trạng thái sống và chết của mèo nằm trên hai nhánh của vũ trụ, cả hai nhánh đều có thật, nhưng không tương tác với nhau. Trong thí nghiệm tưởng tượng này bản thân con mèo phải là quan sát viên (nếu nó sống, nó chỉ nhớ là mình đã luôn sống) hoặc là sự tồn tại của nó ở một trạng thái xác định đòi hỏi sự can thiệp của một quan sát viên bên ngoài.


237.

Đương nhiên, trốn mãi trong phòng cũng không phải là biện pháp.

Bá Đồ chưa bao giờ có người nhu nhược.

Có điều, mở cửa hay không, đó mới là vấn đề. Chắc cần suy nghĩ thêm một lát.

Lâm Kính Ngôn cùng Tống Kỳ Anh đồng loạt nhìn hướng Trương Tân Kiệt.

-- Nếu Hàn Văn Thanh ở đây, tất nhiên anh là người quyết định.

Ý nghĩ này chợt xuất hiện trong đầu Tống Kỳ Anh, rồi tan biến cũng nhanh như lúc tới.

“Mở nha”. Lâm Kính Ngôn hỏi.

“Đợi một chút!”

Trương Tân Kiệt cần suy nghĩ một chút.

Chí ít ngay bây giờ, căn phòng này an toàn.

Nhân dịp này, phải cẩn thận suy nghĩ.

238.

“Thật ra đã suy nghĩ rất lâu nhỉ”.

Có lẽ do đứng hơi mệt, Lâm Kính Ngôn dứt khoát ngồi xuống đất, miệng lẩm bẩm lớn tuổi, uống cẩu kỷ cũng không giúp được (*).
(*) một cách nói của netizen Trung Quốc: người lớn tuổi, uống cẩu kỷ ngâm nước ấm, có tác dụng dưỡng sinh.

“Không đủ thông tin, tôi không thể kết luận bất cứ chuyện gì. Tân Kiệt thì sao?”

Trương Tân Kiệt không trả lời.

“Tiểu Tống?”

“Mở cửa thử xem?”

Có lẽ mạo hiểm, là lựa chọn duy nhất vào lúc này.

Dù sao nguyên chuỗi sự kiện, nếu không mạo hiểm, sẽ chẳng có tiến triển gì.

239.

Đối thoại kết thúc, không khí trầm mặc lại bao trùm.

“Vậy bây giờ làm thế nào?”

Lâm Kính Ngôn lẩm bẩm, ngẩng đầu nhìn trần nhà.

“… Có phải trên trần nhà có cái cửa không?”

Lâm Kính Ngôn giơ tay, chợt thấy mình nói cũng không phải, không nói cũng không phải.

Dù gì thì hắn cũng thật sự nhìn thấy một cánh cửa đàng hoàng.

Cửa không có bất cứ then cài nào, nhưng từ chỗ này, bọn họ vẫn thấy rõ khe hở giữa cửa và trần nhà.

“Rốt cuộc… chúng ta đang ở lầu mấy? Trên mặt đất hay dưới lòng đất?”

Không phải là tầng hầm đâu…nhỉ.

Lâm Kính Ngôn hoang mang.

240.

Hiện tại, trước mặt họ là hai cánh cửa.

Một cái, cửa bình thường, biết đại khái.

Một cái, cửa trên trần nhà, hiển nhiên không biết.

“Tôi thấy mở cả hai đương nhiên không khả thi. Vậy chọn cái nào?”

Lâm Kính Ngôn đứng lên, tay vươn hướng trần nhà.

Miễn cưỡng đẩy được một chút. Phía trên chắc không bị vật gì đè.

“Lần này, không bằng… làm theo trực giác?”

Nếu khoa học không cứu được chúng ta, vậy thì đành thử huyền học vậy.

Lâm Kính Ngôn lấy ra một đồng xu.

TBC

Tới đây, chúng ta đã đuổi kịp các độc giả Trung. Đây là lúc mọi người hãy cùng team edit tung ra các giả thuyết : cánh cửa này dẫn đi đâu? Thiết lập cùng nguyên lý của căn nhà này là gì? Thật sự có bao nhiêu version Bá Đồ? Bao nhiêu con quỷ? Trương Giai Lạc chết được bao nhiêu kiểu rùi? Hoặc là… bạn đọc chương mới lúc mấy giờ? Đọc xong có dám đi toilet ko?

Cầu tác giả đại đại sớm viết tiếp.
 
Last edited:

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#26
241.

Thời cấp hai, Tống Kỳ Anh đã học qua các lý thuyết xung quanh việc tung đồng xu.

Đương nhiên, chúng ta không phải đang bàn về cách tung đồng xu, bởi đó không phải là lý thuyết, đó là thực hành.

“Trong môi trường cố định, khi ta tung đồng xu, khả năng xuất hiện của mặt sấp và mặt ngửa là như nhau, mỗi bên một phần hai.”

Lâm Kính Ngôn xoa xoa đồng tiền trong tay, lướt nhìn đồng đội của mình.

“Chúng ta… vẫn khoa học chút thì hơn.”

Hắn nhét đồng tiền vào lại trong túi áo. “Tốt nhất vẫn nên xem xét cánh cửa bên dưới cùng cánh cửa phía trên. Mọi người nên nghiêm cẩn, tin tưởng vào khoa học nào.”

Tống Kỳ Anh suýt không kiểm soát được nét mặt của mình.

Cậu cảm thấy ở nơi đây, nói chuyện tin tưởng khoa học mới là việc làm không khoa học.

242.

Thật ra Trương Tân Kiệt cũng thích dùng cách khoa học để giải quyết vấn đề hơn. Ít nhất cũng nên lựa chọn với lý do rõ ràng, không phải bằng niềm tin như việc ném đồng xu.

-- Dù rằng có câu nói “Trên đời không có việc gì là ngẫu nhiên”.

Nhưng căn phòng này, cơ bản không phải thư phòng bình thường: từ lúc nào đó, những quyển sách không ngừng thay đổi đã loại căn phòng này khỏi phạm trù “bình thường”.

Nói một cách đơn giản, chẳng có gì có thể chứng minh nơi này tương đối an toàn, hoặc cánh cửa trên kia sẽ dẫn họ đến đâu.

“Lại nói, căn phòng này không có cửa sổ.”

Lâm Kính Ngôn cảm thấy hơi oi bức, định mở cửa sổ lấy chút gió lùa, mới chợt nhận ra điều này. “Có phải chúng ta chỉ trông thấy cửa sổ ở cuối hành lang? Kiểu kiến trúc chết chóc gì thế này?” Trong phòng thậm chí chẳng có được một cái cửa sổ.

“Có khi nào chúng ta đang ở dưới đất nên không có cửa sổ?”

Tống Kỳ Anh hỏi.

243.

“Vậy có khả năng trong phòng không có cửa sổ - hoặc căn bản là cả cửa sập cũng không có.”

Căn bản không có cửa sổ.

“Như vậy không phải càng dễ sợ sao? Lớp trong là phòng ốc, lớp ngoài lại có một vỏ bọc – trong quan ngoài quách* à?"
*Quách là lớp vỏ ngoài của quan tài

Lâm Kính Ngôn thở dài: “Không biết chủ căn nhà này là ai, quả thật đầy sáng kiến.”

“Có khi nào chúng ta đều sẽ chết trong này không?”

“Sẽ không!”

Tống Kỳ Anh chợt lớn tiếng: “Sẽ không! Chúng ta nhất định sẽ thoát khỏi đây!”

Lâm Kính Ngôn bị dọa nhảy dựng.

“Ừ, ừm… đúng, nhất định nhất định.”

Nhóc này hơi khẩn trương thì phải.

Lâm Kính Ngôn nghĩ thầm. Chẳng lẽ áp lực quá lớn? Hoặc là quá sợ?

“Bình tĩnh nào.”

Trương Tân Kiệt nói với thiếu niên.

Tống Kỳ Anh không nói thêm nữa, thoáng lùi một bước, yên lặng mà đứng.

Quả thật cậu hơi kích động, nói thế nào đi nữa, cũng khá dọa người.

244.

Sau khi xoắn xuýt tới lui vài vòng trong phòng, Lâm Kính Ngôn lại lấy đồng xu ra khỏi túi.

“Thật ra tung đồng xu cũng là một cách khoa học đúng không? Ít ra đây là duy vật, không phải duy tâm.”

Lâm Kính Ngôn cũng chẳng biết mình có thể nói bừa như vậy từ khi nào.

Đại khái là hắn cũng khá khẩn trương.

Nếu hỏi Trương Tân Kiệt, chỉ dựa vào những tin tức trước mắt thì hoàn toàn không thể làm ra bất kỳ phán đoán đáng tin nào.

Trong tình huống này, việc cấp thiết nhất đương nhiên là “thu thập càng nhiều tin tức”.

Bởi vậy, chọn cánh cửa nào cũng không khác biệt mấy trong mắt Trương Tân Kiệt.

Dù sao cũng đều không biết mọi việc sẽ đi đến đâu.

“Mặt ngửa là cửa phía trên, mặt sấp là cửa ban đầu.”

Lâm Kính Ngôn quy định hai mặt tiền xu.

Sau đó, hắn tung đồng xu lên không.

245.

Lâm Kính Ngôn đẩy cửa lên trên. Chẳng thể mở quá lớn, vừa hé ra chừng ba mươi độ, cửa đã bị chặn bởi vật gì đó.

Nhưng cố một chút cũng có thể luồn ra từ khe hở này.

“Nâng tôi một chút.”

Lâm Kính Ngôn nói với phía dưới, xong liền dốc hết sức, leo lên khỏi cánh cửa chỉ với không gian hạn hẹp.

Hắn bò về phía có ánh sáng, phát hiện mình vừa bò lên từ dưới gầm giường.

Một căn phòng đơn giản, không tựa như có chủ, càng giống như phòng ngủ dành cho khách – hắn chẳng thấy vật trang trí cá nhân nào.

Trước không bàn chuyện này.

Lâm Kính Ngôn nhìn lướt qua không gian trong phòng, kéo đệm giường che khuất cửa nhỏ ra, lại túm Trương Tân Kiệt cùng Tống Kỳ Anh lên.

“Nói chung là,”

Lâm Kính Ngôn thở hồng hộc, ngồi phịch lên giường.

“Lại là một căn phòng.”

246.

Đây là một căn phòng sạch sẽ quá mức.

Chỉ có một giường đơn bọc khăn phủ ca-rô xanh trắng, trước giường là một cái TV treo tường của một nhãn hiệu trong nước khá nổi tiếng. Phía dưới TV là một bàn học, trên bàn trống trơn. Không có ghế.

Phòng cũng không lớn mấy, một người vừa đủ, hai người miễn cưỡng chen lọt, ba người thì ngay cả xoay người cũng khó.

Để giúp hai người còn lại chui ra, Lâm Kính Ngôn đã kéo giường sang một bên, vừa vặn chắn cái bàn học. Vậy nên hắn cũng đành ngồi trên giường, nhường không gian còn lại cho Trương Tân Kiệt cùng Tống Kỳ Anh.

“Tóm lại, chúng ta hiện đang ở trên chỗ vừa rồi một tầng.”

Lâm Kính Ngôn nói một câu vô nghĩa.

Miễn cưỡng xem như tổng kết thành quả của giai đoạn này.

247.

Nghĩ đến việc đã cách “Nó” một tầng lầu, cả bọn – ít nhất là Lâm Kính Ngôn cùng Tống Kỳ Anh – đều nhẹ nhàng thở ra.

“… Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.”

Lâm Kính Ngôn không nhớ mình đã than thở mấy lần. “Thật sự không thể tưởng tượng… Tôi vẫn nghĩ Trương Giai Lạc sẽ xuất hiện, nói cho chúng ta rằng tất cả chỉ là ảo giác.” Hắn tự nói tự vỗ tay. “Tiêu chí của truyện ma quốc nội: yêu ma quỷ quái đều là ảo giác.”

Trương Tân Kiệt quan sát căn phòng, lại mở mỗi ngăn kéo thấy được ra kiểm tra một lần.

“Nhật ký.”

Từ tủ đầu giường, cậu tìm thấy một bản nhật ký bìa mềm.

“Tôi thật không muốn gặp lại mấy quyển nhật ký này.”

Lâm Kính Ngôn lẩm bẩm.

248.

Giờ phút này, mấy lời phàn nàn tựa có tựa không của Lâm Kính Ngôn đương nhiên sẽ bị Trương Tân Kiệt bỏ ngoài tai.

Trương Tân Kiệt vừa mở nhật ký liền khựng lại. Đây quả thật là một việc quá hiếm khi xảy ra ở Trương Tân Kiệt, nên lập tức liền thu hút sự chú ý của hai người khác. “Làm sao vậy, nhật ký viết cái gì?”

“Còn chưa kịp nhìn.”

Trương Tân Kiệt nói.

Nhưng đây là nhật ký của Trương Giai Lạc.

“… Trương Giai Lạc?”

Lâm Kính Ngôn suy nghĩ, lại lắc đầu. “Không thể nào. Từ lúc ban đầu, chúng ta cơ bản luôn đi cùng nhau. Trương Giai Lạc sao có thể một mình trốn đi viết nhật ký, lại còn quăng lung tung? Anh ta đi xuyên tường được à?”

Chỉ cần Trương Giai Lạc còn là người bình thường, còn chưa có học được đạo thuật Mao Sơn*, giả thiết này liền không thành lập.
*Mao Sơn: là một giáo phái của Đạo giáo, nổi tiếng về lĩnh vực khu tà trừ ma, lập đàn tế lễ; không phải ngọn núi có lông.

Mặc dù rất muốn hỏi phải chăng Trương Tân Kiệt đã nhìn lầm, nhưng nếu chỉ xét về phương diện phân tích chi tiết, phân tích nét chữ, Lâm Kính Ngôn tự nhận mình không thể vượt qua Trương Tân Kiệt.

“Có lẽ nào Trương Giai Lạc còn sống?”

Trương Tân Kiệt nhanh chóng lướt hết quyển nhật ký.

“Viết đầy hai phần ba.”

Trương Tân Kiệt nói: “Trương Giai Lạc không phải máy đánh chữ.”

Lâm Kính Ngôn biết mình nên đảo mắt, nhưng hắn vẫn phải phì cười.

249.

“Đọc thử xem sao?”

Trong trí nhớ của Tống Kỳ Anh, cậu chưa bao giờ tới gian phòng này – bất quá, cậu còn chưa thăm dò hết căn nhà này, nên nếu bỏ sót cũng chẳng phải chuyện lạ. Đã chưa từng tới gian phòng này, đương nhiên chưa từng nhìn thấy quyển nhật ký này.

Trương Tân Kiệt mở nhật ký, bắt đầu đọc.

[Ký ức bắt đầu mơ hồ, những vùng ký ức bắt đầu giao hòa lẫn nhau, giống như một ổ cứng không ngừng bị xóa rồi lưu chồng lên vậy. Ít nhất, vào giờ phút này, tôi nhớ kỹ đại khái – hoặc là, kỳ thật tôi đã quên rất nhiều, chỉ là tôi không biết mà thôi.]

[Tôi là Trương Giai Lạc, tôi cùng đồng đội đến tìm đám người Hưng Hân. Hàn Văn Thanh, Trương Tân Kiệt, Lâm Kính Ngôn, Tống Kỳ Anh và tôi. Năm người bọn tôi.}


“Năm người?”

Trương Tân Kiệt thoáng nhướng mày.

[Tôi không biết vì sao chỉ mỗi tôi còn nhớ rõ tất cả những gì bọn tôi đã trải qua. Tôi cũng không hiểu, vì sao người chết có thể hồi sinh? Đây là loại trò chơi kinh dị gì vậy? Nếu là trò chơi kinh dị, ít ra tôi có thể khẳng định họ đã chết – thứ được hồi sinh chẳng phải linh hồn, không phải cương thi, mà là một người chẳng hề khác trước đó.]

[Có lẽ bọn tôi – tôi, bị nhốt ở đây. Tôi không biết những người khác là người hay chỉ là ảo giác trong đầu tôi. Còn về việc vì sao nẳm mơ vẫn có cảm giác đau… tôi thật sự hy vọng đây chỉ là ảo giác.]

[Nghĩ lại, chẳng thà nói đây là nằm mơ còn hợp lý hơn, nếu không vì sao lại thế này? Vì sao bọn tôi lại tự tiện xông thẳng đến nơi này, sẽ cho rằng mình có bản lĩnh cứu những người khác? Bây giờ nghĩ lại, chẳng phải rất kỳ quái sao? Vì sao không báo cảnh sát, lại tự mình chạy đến nơi này? Với lại… chính xác thì bọn tôi đang ở đâu?]

[Điện thoại không có sóng. Cái gì cũng không thể search.]

[Tôi để lại lời nhắn cho bản thân mình – không biết lần sau tôi sẽ nhớ được bao nhiêu, nhưng ít nhất tôi cần nhắc nhở mình, nhất định phải cảnh giác với mọi thứ chung quanh. Cho dù là chính mình, cũng không thể tin tưởng: dù sao chẳng ai có thể nói rõ mình đã quên thứ gì.]

250.

“Trương Giai Lạc… đang viết cái gì vậy? Chẳng lẽ anh ta điên rồi?”

Lâm Kính Ngôn cảm thấy hoàn toàn không thể lý giải những lời trong nhật ký. Người chết sống lại? Lần tiếp theo? Xông đến nơi này? Xông đến nơi này từ chỗ nào?

----- Ký ức chỉ còn một mảnh trắng xóa.

“Dù sao chẳng ai có thể nói rõ mình đã quên thứ gì.”

Cảm giác mơ hồ choáng váng dâng trào từ bụng lên đến đỉnh đầu Lâm Kính Ngôn.

“A, có âm thanh.”

Bên ngoài chợt có tiếng nói.

“Trương Tân Kiệt? Lão Lâm? Tiểu Tống? Các người ở bên trong à?”

“Là bọn tôi. Tôi cùng với Hàn Văn Thanh đây!”

TBC
 
Last edited:

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#27
Aaaaaa, dễ sợ quá!!! Lại một quyển nhật ký, lại một kẻ "không quên". Điều này nghĩa là sao??? Bật mí nhỏ: tháng 10, có một pj dự tính sẽ lên, sẽ góp lửa cho mớ hỗn độn này. Mọi người đón xem nhé.

Lại nói: Bạn tốt của ngài, Trương Giai Lạc, login. Bạn tốt của ngài, Hàn Văn Thanh, login. aaaaaaaaaaaaaa!
 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#28
đọc một mạch từ 2h rưỡi đến tận 4h16, cảm giác nửa sợ nửa không, cứ mơ mơ hồ hồ không rõ....

Ai đó giải thích cho tui chứ tần sóng não tui từ khi đọc đến giờ, đọc đi đọc lại mấy lần đã không hiểu thì chớ lại còn nhảy lên nhảy xuống như đồ thị hình sin =))))

Nhưng căn phòng này, cơ bản không phải thư phòng bình thường: từ lúc nào đó, những quyển sách không ngừng thay đổi đã loại căn phòng này khỏi phạm trù “bình thường”.
Liệu có phải, trong các chiều không gian chồng lên nhau, dù cùng một vị trí nhưng tại vị trí đó là những cuốn sách khác nhau?

“Là bọn tôi. Tôi cùng với Hàn Văn Thanh đây!”
Có khi nào chỗ này là quay về lần chạy lúc đầu truyện? Bàn phím số tuy là cửa mở đến các chiều không gian khác nhưng cũng giống như cái giá sách và mấy quyển sách, bàn phím cũng là cùng một vị trí nhưng đồ vật khác nhau lại chồng lên nhau?
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#29
Có khi nào chỗ này là quay về lần chạy lúc đầu truyện? Bàn phím số tuy là cửa mở đến các chiều không gian khác nhưng cũng giống như cái giá sách và mấy quyển sách, bàn phím cũng là cùng một vị trí nhưng đồ vật khác nhau lại chồng lên nhau?
Mình nghĩ bạn đúng. về vấn đề này, trong disc đã có rất nhiều cuộc thảo luận từ chiều sâu đến troll sâu, nhưng vẫn chưa có luận điểm chắc chắn. Có điều, thàng 10 này sẽ có 1 series quỷ xuất hiện, hy vọng có thể cung cấp thêm 1 mớ hỏa mù thông tin ;))
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#30
Mình nghĩ bạn đúng. về vấn đề này, trong disc đã có rất nhiều cuộc thảo luận từ chiều sâu đến troll sâu, nhưng vẫn chưa có luận điểm chắc chắn. Có điều, thàng 10 này sẽ có 1 series quỷ xuất hiện, hy vọng có thể cung cấp thêm 1 mớ hỏa mù thông tin ;))
Cảm giác đó sẽ là một hồi não loạn thành một đoàn nha! :)

“Tiền bối, nếu là 3,5,7, anh nghĩ đến quy luật gì?”

“Số lẻ.”

Lâm Kính Ngôn trả lời rất dứt khoát.

“Còn gì khác không?” Tống Kỳ Anh hỏi tiếp.

“Chắc là không đâu…”

Lâm Kính Ngôn cảm thấy ngoài cái đó ra, anh quả thật không nghĩ ra gì nữa.
Ừm, số nguyên tố?
 

Mều Tinh

Cả thế giới thuộc về loài Mều
Hội Tự Sát
Bình luận
265
Số lượt thích
1,762
Location
Hành tinh của loài Mèo :v
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Song Diệp, Tán, Tranh, Sở, Lạc, Hoàng,....
#31
Nah, cuối cùng cũng đã đọc xong

Ban đầu đọc cảm giác truyện có chút hài hước, yep, chính là hài hước đó =))))) Cảm giác má tác giả rất hay troll vào những phút gây cấn, bằng những phát ngôn của Lạc Lạc :v

Dần dần đoạn sau lại cảm thấy bi thương..... Vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại, người chết được hồi sinh, kí ức mơ hồ, câu chuyện về 4 người.......

Khi đọc vừa thấy thương Lạc, Trương, Lâm vì những cái chết.... nhưng hơn tất cả lại càng thương Tống.... sau cùng, người trải qua tất cả mới là người đớn đau nhất, cái cảm giác bất lực khi biết chuyện sẽ xảy ra nhưng không thể ngăn cản lại......... :"< Nó làm em nhớ đến bộ phim "Tam giác quỷ" đã xem cách đây rất lâu.... không nhớ rõ câu chuyện lắm, nhưng đại khái cũng là một vòng lặp vô tận như thế này... có những phiên bản khác nhau của "tôi" xuất hiện, những cái chết, những sự nghi ngờ........

Cuối cùng, thực sự thắc mắc với "Hàn Văn Thanh" cùng với bộ ba Tán Tu Tranh...... mong chờ phần Quỷ Hưng Hân sẽ được lên sóng tối nay ^^
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#32
Nah, cuối cùng cũng đã đọc xong

Ban đầu đọc cảm giác truyện có chút hài hước, yep, chính là hài hước đó =))))) Cảm giác má tác giả rất hay troll vào những phút gây cấn, bằng những phát ngôn của Lạc Lạc :v

Dần dần đoạn sau lại cảm thấy bi thương..... Vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại, người chết được hồi sinh, kí ức mơ hồ, câu chuyện về 4 người.......

Khi đọc vừa thấy thương Lạc, Trương, Lâm vì những cái chết.... nhưng hơn tất cả lại càng thương Tống.... sau cùng, người trải qua tất cả mới là người đớn đau nhất, cái cảm giác bất lực khi biết chuyện sẽ xảy ra nhưng không thể ngăn cản lại......... :"< Nó làm em nhớ đến bộ phim "Tam giác quỷ" đã xem cách đây rất lâu.... không nhớ rõ câu chuyện lắm, nhưng đại khái cũng là một vòng lặp vô tận như thế này... có những phiên bản khác nhau của "tôi" xuất hiện, những cái chết, những sự nghi ngờ........

Cuối cùng, thực sự thắc mắc với "Hàn Văn Thanh" cùng với bộ ba Tán Tu Tranh...... mong chờ phần Quỷ Hưng Hân sẽ được lên sóng tối nay ^^
Yepp, mị háo hức chờ từ hôm qua tới giờ!

Thành thực mà nói, mị rất tò mò ở những dãy số: số lẻ, số nguyên tố,... còn quy luật gì của dãy số này mà chúng ta chưa biết? Nó đóng vai trò gì trong ngôi nhà? Những bảng mật mã đã có sẵn ở đó từ lúc nhà xây nên hay mãi sau này mới có? Nếu đã là ma ám, tại sao lại xuất hiện những bảng mật mã vừa khoa học lại vừa phi khoa học?

Nói chung là lót dép chờ tiếp thoyyy....
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#33
251.

Lâm Kính Ngôn há hốc mồm.

Hắn chẳng biết mình phải nói gì. Nhưng bản năng thúc đẩy hắn đáp lại thanh âm ngoài kia.

Ngay sau đó hắn sực nhận thấy, mình chẳng phát ra được âm thanh nào.

Sợ hãi, sợ hãi tột độ.

Lâm Kính Ngôn trước giờ không cho rằng mình là người nhát gan, chung quy hắn có thể hết sức bình tĩnh xem phim kinh dị.

Thậm chí còn có thể vừa xem vừa bình luận từ đầu đến đuôi.

Thỉnh thoảng, còn có thể vừa xem vừa ăn cơm.

252.

Trong nháy mắt, Lâm Kính Ngôn nhớ đến một bô phim ma Trương Giai Lạc và mình từng xem.

Trong phim, sự kiện phát sinh trong ký túc xá trường học.

Lâm Kính Ngôn xem hết, hoàn toàn bình thường.

Trương Giai Lạc lại sợ đến nhảy tưng lên.

Hỏi nguyên nhân, Trương Giai Lạc ấp úng nửa ngày, cuối cùng khai thật là địa điểm phát sinh nhìn khá giống khu túc xá của câu lạc bộ Bá Đồ, khiến anh rửa mặt cũng cảm thấy sẽ có thứ gì đâm vào lưng mình.

Lâm Kính Ngôn còn chẳng ngần ngại cười anh ta.

Bây giờ, hắn hoàn toàn cười không nổi.

Lâm Kính Ngôn vốn không sợ phim kinh dị, bởi hắn không cho rằng mấy thứ này là thật.

Mà hiện tại hắn sợ hãi, bởi hắn biết tất cả những thứ này là thật.

Mặc dù hắn vô cùng hy vọng tất cả đều giả.

Tất cả.

253.

Lâm Kính Ngôn hít sâu một hơi.

Bất luận trường hợp nào, cũng cần tĩnh táo lại. Hắn nhắc nhở mình, cũng suy nghĩ xem bản thân nên phản ứng thế nào.

"Có ai trong đó không? Nghe được không?"

Người phía ngoài gõ cửa.

"Sao không nghe gì vậy. Tân Kiệt? Lão Lâm? Tống Kỳ Anh?"

Vẫn là giọng của Trương Giai Lạc, vang vang bên ngoài.

Lâm Kính Ngôn lại hé miệng, Trương Tân Kiệt chợt vươn tay, che trước mặt hắn.

Trương Tân Kiệt lắc đầu, ra hiệu hắn giữ im lặng.

Ba người bọn họ nín thở, tập trung tinh thần. Trong phòng, ngoại trừ tiếng hít thở, chẳng còn bất kỳ âm thanh nào.

254.

Lâm Kính Ngôn chợt thấy căn phòng này quá nhỏ hẹp.

Nói thật, dù nơi này không lớn, nhưng cũng không đến mức nhỏ hẹp.

-- chắc do tâm lý.

Ngoài cửa vang lên tiếng trò chuyện.

Lâm Kính Ngôn nỗ lực ép mình không lên tiếng trả lời, chuyển lực chú ý của mình sang bài trí trong phòng.

Hắn sực nhận ra: căn phòng này cũng không có cửa sổ, ánh đèn nê ông trên đầu thắp sáng cả căn phòng.

Lúc chợt nhận ra nơi này không có cửa sổ, Lâm Kính Ngôn cảm thấy hơi nghẹt thở.

Hắn thật sự sợ căn phòng không cửa sổ, chỉ cần phát hiện không có cửa sổ liền cảm thấy hít thở khó khăn.

Cho dù hắn biết căn phòng này hoàn toàn không có vấn đề trong việc thông gió.

Thông gió? Ánh đèn?

Chỗ này còn có điện?

255.


Đèn thủy tinh trong đại sảnh cũng thế, các thiết bị chiếu sáng trong phòng cũng thế, khi phần lớn khu vực đều không có cửa sổ, nơi này dựa hẳn vào đèn điện để chiếu sáng.

Bởi vì quá quen với tình huống trong phòng có đèn, Lâm Kính Ngôn chẳng hề nghĩ đến việc đèn cần có điện.

Liền như nhiều người lúc ăn cơm cũng chẳng cân nhắc đến chuyện gạo có phải do người trồng hay không.

Chỗ này sao lại có điện ha, lưới điện của quốc gia lợi hại như vậy à?

Lâm Kính Ngôn nghĩ thầm trong bụng, cũng tự mình trợn mắt với mình.

-- khoan, mà đây là đâu? Nếu đây là chỗ bình thường, vì sao việc "có điện" lại khiến mình cảm thấy kỳ quái đến thế?

Chung quy, dưới tình huống bình thường, không có điện hẳn là càng kỳ quái hơn có điện chứ nhỉ.

Chỗ này là đâu?

Hoặc nên nói, mình cho rằng chỗ này là đâu?

Một dấu tay màu đen hiện ra trên cửa.

"Lão Lâm? Tôi nghe được tiếng của anh. Anh có đang ở bên trong hay không?"

Anh có đang ở bên trong, hay không?

256.


Ngoài tiếng hít thở đang bị cật lực áp chế, Lâm Kính Ngôn chỉ nghe được tiếng tim mình không ngừng đập.

Thậm chí, hắn nghi ngờ tiếng tim đập của mình đã vang đến mức mọi người chung quanh đều nghe thấy.

Hắn cảm nhận được van tim của mình, cùng với toàn bộ mạch máu trong cơ thể, đang nhảy lên theo tiết tấu.

Hy vọng âm thanh sẽ không quá vang.

Lâm Kính Ngôn bấn loạn nghĩ, tầm nhìn không tự giác chuyển sang cánh cửa phòng đang đóng.

Khóa cửa bằng đồng, không ngừng rung rung theo tiếng đập cửa.

Thậm chí chẳng chốt trong.

257.


Đây là một khóa cửa kiểu cũ, từ ngoài cần mở bằng chìa, bên trong có thể cài chốt.

Cũng có nghĩa là, nếu đứng bên ngoài mà không có chìa khóa trong tay, cũng không thể thuận lợi mở cửa.

Dưới tình huống này, bên trong cài chốt hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì, chủ yếu là an ủi tinh thần.

Trừ phi người bên ngoài biết mở khóa.

"Mở cửa nha? Anh chắc chắn ở bên trong. Đúng không hả, lão Lâm?"

Trương Giai Lạc bên ngoài vẫn đang nói, cũng không ngừng gõ gõ ổ khóa.

"Không có chìa tôi không mở cửa được."

258.


Lâm Kính Ngôn quay sang nhìn Trương Tân Kiệt.

Tuy hắn cũng đã có quyết định, nhưng vẫn nên trưng cầu ý kiến của Trương Tân Kiệt.

Người đối diện không chút biểu cảm nhìn cánh cửa đóng kín, nhẹ chau mày. Hắn không để ý đến ánh mắt của Lâm Kính Ngôn. Chỉ nhìn sắc mặt, thật khó đoán được hắn đang nghĩ gì.

"Chắc không có ai."

Một thanh âm khác vang lên: "Đi tìm những chỗ khác trước."

"Nhưng tôi chắc chắn nghe âm thanh."

Trương Giai Lạc khẳng định dứt khoát.

"Không ai mở cửa."

Người còn lại dường như chẳng muốn nhiều lời. Chỉ nghe vang lên tiếng bước chân rời xa.

Lâm Kính Ngôn nghe tiếng Tống Kỳ Anh thở phào. Hắn cũng không kiềm được mà thả lỏng.

259.


Lâm Kính Ngôn vừa định mở miệng điều tiết giảm căng thẳng, Trương Tân Kiệt lại đột ngột lắc đầu.

Vẫn chưa thể nói chuyện? Chẳng lẽ người bên ngoài vẫn không đi?

Lâm Kính Ngôn hoang mang, nhưng vẫn lựa chọn giữ im lặng.

Trương Tân Kiệt đột nhiên cầm lấy quyển sổ trong tay Lâm Kính Ngôn, lại lấy cây bút chì trên tủ đầu giường, mở ra một trang giấy trắng.

[Ngoài kia không rời đi.]

Trương Tân Kiệt viết mấy chữ xuống tờ giấy.

[Trên cửa có chìa khóa].

Hắn xuống dòng, viết tiếp.

260.


Trương Tân Kiệt đã thấy mấy chìa khóa phòng khác.

Bình thường, chìa khóa cửa có hai chiếc, một để sử dụng, một làm dự phòng.

Ở nơi này, chìa khóa dự phòng đều treo bên trên chìa khóa thường dùng, vừa chạm vào sẽ vang.

Nghe tiếng biết vị trí là kỹ thuật căn bản, chỉ cần bình tĩnh, cả Lâm Kính Ngôn cùng Tống Kỳ Anh đều có thể làm được.

Đương nhiên, điều kiện thiết yếu là bình tĩnh.

Có lẽ, nếu bên trong không chủ động mở cửa, bên ngoài liền chẳng cách nào tiến vào phòng?

Vậy thì thứ bên ngoài kia.

Chắc chắn không phải người.
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#34
Chờ mãi Quỷ Bá Đồ mới lên chương mới...
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#35
261.

Từ bên trong không thể quan sát được bên ngoài, từ ngoài hình như cũng chẳng có cách gì thấy được bên trong.

Tình hình trong phòng nhất thời bế tắc.

Ngoại trừ trầm mặc chờ đợi, trong tình huống này cũng chẳng còn chuyện gì khác để làm.

Nhưng rất rõ ràng, trong hầu hết trường hợp, không làm gì vĩnh viễn không phải lựa chọn tối ưu.

Có đôi khi, không làm gì chính là sai lầm lớn nhất.

Lâm Kính Ngôn liếc nhìn Trương Tân Kiệt. Hắn cũng có vài ý tưởng, nhưng vẫn muốn thu thập chút ý kiến của người khác.

Cũng không phải chuyện gì đều cần hỏi Trương Tân Kiệt, chỉ là tại bước ngoặt nguy hiểm, người ta thường muốn thương lượng một chút với bạn đồng hành.

Cũng để giảm chút áp lực.

Chung quy, "thống nhất ý kiến" cũng là một cách thoái thác trách nhiệm.

262.

Nhưng Trương Tân Kiệt chẳng hề nhìn hắn, hoặc có khả năng là không chú ý hắn.

Trương Tân Kiệt cúi đầu nhìn mặt đất, không nói một lời. Thái độ của hắn khiến Lâm Kính Ngôn hơi hoang mang, nhưng Trương Tân Kiệt đang suy nghĩ, Lâm Kính Ngôn cũng quyết định tự mình tìm cách.

Nhìn lén cũng được, rời đi cũng được, mặc kệ bên ngoài cũng được, thế nào cũng cần phải xác định bước tiếp theo.

Chết lặng đợi chờ là một chuyện hoàn toàn vô nghĩa.

Ngay khi Lâm Kính Ngôn đang suy tư xem mình nên tiếp tục làm gì, Tống Kỳ Anh chợt lên tiếng:

"Đội phó, có thể cho em xem sổ tay không?"

Cậu dò hỏi.

Trương Tân Kiệt đột ngột ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Tống Kỳ Anh, sau đó giao quyển sổ trong tay cho cậu.

Mà Lâm Kính Ngôn thì vươn tay, vỗ vỗ ngực mình.

Tim đập thình thịch thình thịch không ngừng, suýt chút nữa đứng tim.

263

Như dự đoán, bên ngoài cửa vốn tĩnh mịch chợt truyền tới âm thanh.

"Anh xem, tôi đã nói ở bên trong mà."

Lại là giọng của Trương Giai Lạc, ngay sau đó là tiếng gõ cửa càng gấp gáp.

"Đừng chơi trốn tìm trong đó nữa, mở cửa đi?"

"Quả thật là nét chữ của tiền bối Trương Giai Lạc." Tống Kỳ Anh lật vài tờ, ngẩng đầu liếc nhìn hai vị tiền bối. "Giả tạo thứ này cũng không có ý nghĩa, khả năng là chính tiến bối Trương Giai Lạc lén lưu lại."

"Khi nào."

Cuối cùng Trương Tân Kiệt cũng ngẩng mặt lên.

"... Cái gì?"

Tống Kỳ Anh nhất thời không kịp phản ứng.

"Trương Giai Lạc viết khi nào?"

Trương Tân Kiệt bổ sung hoàn chỉnh câu hỏi của mình.

264.

Một vấn đề rất đơn giản, nhưng Tống Kỳ Anh không biết phải trả lởi thế nào.

Cậu không nghĩ rằng kể cho hai vị tiền bối nghe những chuyện mình gặp được sẽ có ý nghĩa gì. Tất nhiên họ sẽ nửa tin nửa ngờ, hoặc nhận định cậu đã sinh ra ảo giác.

Đối diện ánh nhìn của Trương Tân Kiệt, bên tai là tiếng gõ cữa cùng thúc giục, Tống Kỳ Anh ngày càng buồn bực.

Cậu nỗ lực tỉnh táo lại.

"Em không biết."

Tống Kỳ Anh thẳng thắn đáp lời: "Nhưng đây xác thực là nét chữ của tiền bối Trương Giai Lạc. Hơn nữa làm giả thứ này hoàn toàn không có chút ý nghĩa nào. Lại chẳng phải là escape room."

"Nếu là escape room, thì thật tốt quá."

Lâm Kính Ngôn cười khổ.

Cho dù phải nhận mấy nhiệm vụ vượt ải ngu xuẩn, vẫn đỡ hơn kẹt ở chỗ này lui tới lung tung.

Không chừng có nút bấm yêu cầu giải cứu đâu đây.

265.

"Dù sao trong nhà này toàn phát sinh mấy chuyện quái dị như vậy, tôi cho rằng tìm tòi nghiên cứu lý do hoàn toàn chẳng có nghĩa lý gì. Chúng ta đang tìm lối thoát, không phải đi thăm dò khám phá."

Trương Tân Kiệt không phản bác ngay. Đương nhiên hắn hiểu lời giải thích của Tống Kỳ Anh có không ít lỗ hổng, nhưng sau một lúc nhìn chăm chú thiếu niên trước mắt, hắn không nói gì thêm.

Tiếng gõ cửa vẫn không ngừng vang lên bên tai, dường như "người" bên ngoài sẽ chẳng cảm thấy mệt, hoặc đau tay.

"Vì sao họ không vào được?"

Lâm Kính Ngôn vẫn hơi chú ý tình huống bên ngoài. "Chẳng lẽ không có người mời, họ liền không vào được sao? Hay là phải có khẩu lệnh? Vừng ơi mở ra?"

"Có lẽ."

Sau đó cả Trương Tân Kiệt lẫn Tống Kỳ Anh đều không để ý đến Lâm Kính Ngôn. Trương Tân Kiệt tiếp tục tìm xem trong phòng còn gì không, mà Tống Kỳ Anh liền bắt đầu đọc tỉ mỉ quyển sổ tay.

Lâm Kính Ngôn đột nhiên nhớ Trương Giai Lạc.

Nếu tên kia ở đây, nhất định sẽ thảo luận vì sao là "Vừng ơi mở ra", mà không phải là dưa tiêu nhãn hay hạt sen.

Ít ra mấy thứ kia còn có thể no bụng.

266.

Quyển sổ tay được ba người chuyền tay xem, sau cùng trở lại trong tay Lâm Kính Ngôn.

Không phải người khác không hứng thú, chỉ là Lâm Kính Ngôn muốn nghiên cứu thêm một chút. Tống Kỳ Anh chăm chú nhìn sổ tay một lúc, khó khăn kiềm nén sự nôn nóng trong mắt, nhưng cuối cùng vẫn đi kiểm tra mấy thứ khác trong phòng.

Trương Tân Kiệt đứng thẳng sát tường, một lời không nói. Hắn đứng một lúc, gỡ xuống kính mắt, liếc nhìn tròng kính tương đối sạch sẽ, lại đeo kính lên.

Lâm Kính Ngôn nắm chặt sổ nhật ký, không ngừng cảm thấy mình như đang đặt đạo cụ vào trong balo.

Có thể điều chỉnh thành chế độ Easy sao? Hình thức đánh dấu sẵn các vị trí cần tìm tòi bằng tia chớp nhấp nháy ấy.

Lâm Kính Ngôn thầm cười khổ.

267.

Nói cho cùng, vì sao bọn mình lại đi vào chỗ này?

Lâm Kính Ngôn thoáng nhìn quyển sổ trong tay, quyết định lại cẩn thận đọc kỹ lần nữa. Hắn thuận tay vỗ vỗ chăn nệm, tìm một góc ngồi xuống, lại mở quyển sổ.

[Tôi là Trương Giai Lạc, tôi cùng đồng đội đến tìm đám người Hưng Hân. Trương Tân Kiệt, Lâm Kính Ngôn, Tống Kỳ Anh và tôi. Bốn người bọn tôi.]

Ừ, đúng rồi, bốn người bọn họ cùng tới.

Lâm Kính Ngôn mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng. Hắn ngẩng đầu, chỉ vào mọi người chung quanh.

Trương Tân Kiệt, tiểu Tống, mình, cùng với Trương Giai Lạc chẳng biết lưu lạc chỗ nào, miễn cưỡng xem như ở ngoài cửa đi.

Bốn người, không sai.

... Thật không sai sao?

268.

Lại lật một trang, Lâm Kính Ngôn bắt đầu đọc càng nhiều nội dung phía sau.

"Vì sao bọn tôi lại tự tiện xông thẳng đến nơi này?"

Nơi này, chỉ căn nhà này sao? Lại nói, cách trang trí khắp nơi trong nhà đều thiên hướng phương Tây, căn nhà Tây này ở đâu ra vậy? Mình tới đây thế nào?

Kiểu Tây, mình đi máy bay tới sao?

Không có ký ức lúc lên máy bay, cũng không có ký ức về cách tới chỗ này.

"... Quả nhiên là ngủ ngu người."

Lâm Kính Ngôn bóp má mình. "Không chừng tỉnh lại liền không sao?"

Vừa mở mắt ra, vẫn là ký túc xá Bá Đồ. Hắn sẽ nghe được âm thanh ầm ĩ của hàng xóm Trương Giai Lạc, mấy người trẻ tuổi cười cười nói nói trên hành lang, sau lại bị *** cùng Trương Tân Kiệt tóm gọn, lôi đi huấn luyện thêm.

Bị ai?

Lâm Kính Ngôn càng hoang mang.

Ai?

269.

Tống Kỳ Anh ấn nút bật TV. Trong phòng không có remote, nhưng TV treo tường đều có nút bật.

Cậu tìm tòi một lúc, tìm được nút power.

TV đột nhiên lên hình, làm Tống Kỳ Anh sợ hết hồn. Cậu quay sang nhìn hai vị tiền bối, phát hiện đội phó vẫn đang suy tư, mà tiền bối Lâm Kính Ngôn thì đang đờ người ôm sổ tay.

Dường như không phát hiện.

Tống Kỳ Anh lại chú ý TV.

Màn hình TV nhảy vài lần, dường như xuất hiện logo của vài đài truyền hình, sau đó lại dần tối.

Hư rồi?

Tống Kỳ Anh lại ấn một nút khác, không chút phản ứng.

Màn hình TV trùng hợp đối diện giường, thông qua nó, Tống Kỳ Anh có thể thấy Lâm Kính Ngôn phía sau lưng mình.

Cậu không nhịn được, hướng tầm nhìn về phía Lâm Kính Ngôn trên màn hình TV.

270.

Lâm Kính Ngôn ngồi trên giường, cúi đầu đọc sổ tay.

Tống Kỳ Anh nhìn đến mỏi mắt, theo bản năng chớp chớp mắt.

[Trương Giai Lạc ngồi trên giường, cúi đầu đọc sổ tay.]

Thiếu niên giật mình xoay qua, mặt mày trắng mét nhìn về phía Lâm Kính Ngôn.

... Không sai, vẫn là Lâm Kính Ngôn. Đối phương hình như không chú ý tới vẻ mặt của mình, vẫn cúi đầu nhìn sổ tay.

Tống Kỳ Anh chầm chậm xoay người, nhìn chằm chằm màn hình TV. Cậu không dám chớp mắt, cho dù hai mắt khô khốc, cũng không dám có bất cứ động tác gì.

Nhưng đến cuối cùng, cậu vẫn không thể chiến thắng bản năng, chớp mắt bằng tốc độ cực nhanh.

[Hàn Văn Thanh ngồi trên giường, nhìn TV.]

Không, đây là ...

[Hàn Văn Thanh ngồi trên giường, nhìn Tống Kỳ Anh đang xem màn hình TV.]
 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#36
Móa đọc câu cuối tim thòng tới háng...
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#37
Thông báo: Gần đây, trên lofter của tác giả đã có chú thích như thế này
Chỉ định:

Sửa lại thế giới quan! Hoàn toàn khác trước đây ha! Chỉnh thể logic online (dù sao thì tui cũng tiến bộ chút _:)3J∠)_ ).

Phong cách chung vẫn xem như là khủng bố (?), tăng thêm bối cảnh câu chuyện cùng một chút yếu tố huyền nghi (xạo đó).

Hy vọng mọi người sẽ thích!
Cho nên túm lại là: Toàn bộ phần phía trên đã trở thành sản phẩm độc nhất vô nhị chỉ có ở forum Toàn chức cao thủ (trong cái rủi có cái may???).

Phần truyện viết lại của tác giả sẽ được dịch ở [Kinh Dị] Tân Quỷ Bá Đồ, lên sóng trong dịp sinh nhật Hàn đội (hy vọng anh không chết =.=). Thông tin chi tiết tại [Project] Ngọa Hổ Tàng Long - Mừng SN Hàn Văn Thanh 31/03/2021

Mọi người nhớ đón xem ha :D
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook