Edit và beta: oomi oomo
Chương 17: Đường trời
Giữa đường gặp rắn như một khúc nhạc đệm nho nhỏ, tuy không khiến ai nhũn chân, nhưng tiếp tục đi thêm một đoạn đường núi, Đường Hạo đột nhiên cảm thấy da dầu tê dại, may mắn bọn hắn đụng mặt hổ mang chúa vào ban ngày, nếu là ban đêm thì hậu quả sẽ rất khó lường. Ngọn núi thứ ba là doanh trại tạm thời thứ hai, nếu không có sáu tiếng hắn và Tôn Tường cướp được một ngày trước, bọn họ sẽ đóng trại nghỉ ngơi bốn tiếng sau trời tối, sau đó xuống núi vào ban đêm, tiến về ngọn núi sau cùng.
Bỏ qua doanh trại tạm thời tại đỉnh núi, sau đó không chỗ nào có thể nghỉ ngơi được, nếu muốn nghỉ ngơi tại đỉnh núi thì sáu tiếng cướp được trước đây có ích gì?
Đường Hạo nheo mắt, các loại suy tính tả xung hữu đột trong đầu, hắn một lần nữa mở bản đồ, ánh mắt dừng lại trên đường nét một tuyến đường hành quân.
Đó là ‘đường tắt’ dẫn từ ngọn núi thứ ba trực tiếp đến ngọn núi thứ tư, nếu chọn con đường kia, đội ngũ có thể sẽ đến đích trước chín giờ tối!
Rút 48 tiếng còn 30 tiếng, tránh được nguy hiểm trong đêm tối, giúp Lưu Tiểu Biệt và Trâu Viễn vẫn đang chịu sự giày vò của sốc độ cao, giúp mình và Tôn Tường không ngủ 26 tiếng mau được nghỉ ngơi, để mọi người không cách nào ngoài ăn giun bổ sung thể lực. Đường Hạo nắm chặt nắm đấm, kế hoạch đột nhiên xuất hiện khiến nhịp tim hắn gia tốc, đập mãnh liệt.
Khoảng cách đến cửa ngã ba để vào ‘đường tắt’ còn 1km, Đường Hạo nói với các đội viên, Tôn Tường giơ nắm đấm tới, Lưu Tiểu Biệt và Lâm Phong cũng gật đầu, Trâu Viễn mặt lộ vẻ khó xử, nhưng cuối cùng ngầm đồng ý, Viên Bách Thanh ôm cánh tay trái bị thương, ngầng đầu nói: “Liều!”
“Hiểu rõ hậu quả?” Từ đầu vẫn không lên tiếng can ngăn bọn họ, Tôn Triết Bình cuối cùng cũng lên tiếng, anh chỉ vào ‘đường tắt’ trên bản đồ, nghiêm túc nói: “Các cậu biết con đường này được gọi là gì không?”
“Núi sống dao, là ngọn núi hẹp như sống dao.” Đường Hạo nhìn thẳng hai mắt Tôn Triết Bình, tỉnh táo bổ sung: “Còn gọi là đường trời.”
“Không ai có dị nghị gì?” Ánh mắt Tôn Triết Bình dừng trên mặt vài thương binh và người bệnh, “Trâu Viễn, có phải chân cậu sớm không dùng lực được phải không? Lưu Tiểu Biệt, tay cậu còn dùng được à? Viên bách Thanh, một tay có thể bảo vệ tốt chính cậu và Tiểu Biệt không? Tôn Tường, cổ tay khỏi rồi?”
“Được rồi!” Tôn Tường không nghĩ ngợi há miệng lời đã bật ra, hắn căn bản không hề xem mình là thương binh, hơn nữa đi đường tắt tiết kiệm sức lực là kế hoạch trước đó hắn và Đường Hạo đã chuẩn bị kỹ.
“Có thể sử dụng.” Lưu Tiểu Biệt nhìn hai tay băng lại bởi băng gạc của mình, khuôn mặt vì sốc độ cao mà sưng phù kéo ra một nụ cười khổ, “Tôi đã kiên trì tới tận đây rồi.”
“Tay trái tôi vẫn dùng được!” Viên Bách Thanh cong cong cánh tay xác ướp của chính mình, băng vải quấn tay kia như xác ướp, nhưng da thịt bị thương dưới lớp băng vải kia, hắn không thể bị “chút thương tổn nho nhỏ” đó đánh bại.
“Chân không có lực.” Trâu Viên nhấn nhấn đầu gối mình, chân hắn không chỉ không phát lực được, còn từng trận từng trận tê dại, “Nhưng tay còn xài được, không nhúc nhích được, tôi sẽ bò đi.”
Tôn Triết Bình thoáng cau mày, bất an lần đầu tiên dâng lên trong lòng anh, anh nhìn về phía Đường Hạo, hỏi: “Quyết định?”
“Chỉ cần huấn luyện viên không phản đối.” Đường Hạo ôm súng đứng dậy, tư thế tiêu chuẩn.
Tôn Triết Bình cười khổ, Đường Hạo đã chắc chắn anh không thể phản đối, “Vậy tôi nhắc lại một lần nữa, huấn luyện Đặc chủng quân cho phép có thương vong.”
“Chúng tôi nhất định sẽ bình an đến đích!” Tôn Tường cũng đứng dậy, ôm súng trường tự động 95 trước ngực, mắt sáng như đuốc nhìn Đường Hạo bên cạnh.
“Yên tâm đi huấn luyện viên.” Trâu Viễn nở nụ cười, hắn ngẩng đầu nhìn Tôn Triết Bình môi đã mím thành một đường thẳng nói: “Chúng tôi đã nói sẽ cùng nhau làm Đặc chủng quân.”
Đội ngũ đã quyết định con đường của mình, Tôn Triết Bình không nói thêm, trong tay anh nắm hai vỉ sâm Mỹ, chuẩn bị khi tiếp cận núi sống dao thì cho các đội viên ăn vào.
5 giờ rưỡi, đường trời đã ở trước mắt.
Trong màn sương mù ngăn cản tầm mắt, triền núi có hai mặt là vách đá dựng đứng như phần sống dao dài ngút tầm mắt, độ cao nơi này đã đạt đến 4000m, gió núi âm u lạnh lẽo không có quy luật ác liệt quét qua mặt các đội viên.
“Tòa núi sống dao này chỗ rộng nhất chỉ có 60 centimet, chỗ các cậu phải đi qua khắp nơi đều có đá tảng phủ rêu xanh.” Tôn Triết Bình đưa cho mỗi người sâm Mỹ ngậm, một bên nói kinh nghiệm đi cùng đơn vị biên phòng vượt qua ngọn núi này với cả đội: “Từ bên này qua, đến điểm cuối ngọn núi thứ tư là 5km, đoạn nguy hiểm nhất của núi này dài tầm 400 mét. Nghe tôi nói, các cậu nhất định phải chú ý gió dưới chân, phải nghĩ cách toàn đội an toàn vượt qua, tốt nhất là có người giữ một đầu dây thừng sang đối diện trước, các đội viên còn lại men theo dây, khi thật sự không xong có thể ngồi xổm xuống bước chân vịt từ từ tiến tới.”
“Tôi đi.” Đường Hạo bước ra một bước, “Dây thừng không đủ dài, tụi mày nối thêm đi.”
“Tao với mày cùng đi.” Tôn Tường nhảy đến, dọc một đường này đều là hắn và Đường Hạo đi tiên phong.
“Mày ở lại.” Đường Hạo nhìn cũng không nhìn hắn, đá văng bó dây thừng lớn dưới chân.
“Cần hai người đi.” Tôn Triết Bình cúi đầu thuần thục thắt gút dây thừng, “Hai cậu đi, con đường này không có người phối hợp không thể đi xuống.”
Gần 6 giờ, gió lạnh trên cao nguyên thổi đến mức xương trong người cũng rét run, Đường Hạo cố ý đi trước nhất, ép Tôn Tường phải cột dây thừng trên balô hắn.
“Mày thấy như này hữu dụng à?” Trong nháy mắt bước lên núi sống dao, Tôn Tường lại có loại cảm giác trời đất xoay chuyển, gương mặt hắn trắng bệch, thận trọng đến mức chọt chọt cái cây đi theo sau lưng Đường Hạo.
“Vô dụng.” Đường Hạo đeo kính chắn gió, hắn sao không biết buộc dây thừng vào Tôn Tường cũng vô dụng, nếu đi gần còn có thể giúp đỡ, một khi khoảng cách kéo dài, nếu không cẩn thận ngã xuống căn bản đồng đội còn lại không có chỗ dựa để kéo người kia lên.
“Vậy mày nhất định phải buộc vào tao làm đách gì . . .” Tôn Tường nhếch môi, hắn nghiêng đầu tranh thủ liếc qua bên trái vách núi, má, đúng là không khác gì sống dao treo ngược giữa không trung thật.
“Dù sao cũng cột vào đi.” Đường Hạo chăm chú nhìn cát đá ẩm ướt và rêu xanh mượt mà dưới chân, nuốt vế sau vào bụng: Cột mày thực tế không có tác dụng, nhưng tao yên tâm . . .
Đi chừng 100 mét, Đường Hạo và Tôn Tường đã biến mất trong sương trắng, Trâu Viễn lo lắng mà cầm nhẹ đầu còn lại của dây thừng được buộc vào tảng đá lớn, chỉ sợ ở chỗ hắn không thấy được lại truyền về bất kỳ sự lay động bất thường nào.
Từ 100 mét đến 300 mét, chính là đoạn nguy hiểm nhất đường trời, theo lời đùa của đội tuần tra biên phòng chính là đi khúc này, một cơn gió cũng có thể thổi bay mày tới Miến Điện. Đồng thời, sau khi tiến vào 100 mét, dây thừng cột vào Tôn Tường triệt để mất đi tác dụng bảo vệ, trừ Đường Hạo không ai có thể nhìn thấy hắn, mà lúc này Đường Hạo vẫn đang đi trước mặt hắn.
“Đường Hạo, chúng ta đi bao lâu rồi?” Trên đầu Tôn Tường đầy mồ hôi, cành cây hắn nắm cũng ướt, sương mù tựa như ngăn cách bọn họ với mảnh thiên địa bên ngoài, trước sau đều là một màu trắng, dưới chân chỉ có thể nhìn thấy vực sâu đòi mạng.
“Còn hơn 150 mét, cố chịu.” Đường Hạo gỡ kính chắn gió xuống lau hơi nước, hắn ngồi xổm xuống một chốc nhìn Tôn Tường, “Tao nói, mày đừng có nhìn ngang nhìn dọc nữa, đẹp lắm à?”
“Tao không nhịn được.” Tôn Tường bị Đường Hạo quát một tiếng, tay phải phản xạ có điều kiện định cầm cây đập hắn.
Cành cây bị Đường Hạo tay chân mau lẹ nắm được, hắn cả giận nói: “Mày ngu à!”
“Xin lỗi!” Tôn Tường bị dọa không nhẹ, hắn là Đường Hạo cãi nhau đã quen, vừa ra tay căn bản đã quên lúc này vẫn còn đang trong nguy hiểm.
“Run cái gì, muốn ngã xuống?” Đường Hạo cẩn thận đến gần Tôn Tường, hai người kỳ thưc đều đang run rẩy, hai chân hắn đang thực sự giẫm lên sống dao, lập tức xoay người nói: “Sợ đéo gì, đi theo Hạo ca thôi!”
Tôn Tường không nói tiếp, hắn lắc nhẹ đầu, cành cây vừa nãy đâm về phía Đường Hạo vẫn cứ trong đầu hắn không gạt đi được, nếu Đường Hạo phản ứng chậm một chút, nếu mình tăng thêm độ mạnh một chút, đường hẹp, gió lớn, Đường Hạo sẽ . . .
Thời điểm suy nghĩ rối loạn, gió mạnh đột nhiên cào đến lúc Tôn Tường không cẩn thận giẫm lên một tảng đá rêu xanh, thân thể hắn không kiềm được ổn định qua phía bên trái, ủng chiến đạp lên lá vụn tạo ra âm thanh, sợi dây Trâu Viễn cầm trên tay đột nhiên không hề báo trước vụt lên một đoạn, Viên Bách Thanh lập tức đạp lên dây thừng, Tôn Triết Bình lại biết, đầu dây bên trong sương trắng nếu thật sự phát sinh nguy hiểm gì, người ở cạnh ngọn núi căn bản chỉ có thể lực bất tòng tâm.
Tay phải Tôn Tường nắm lấy một tảng đá nhô ra, cổ tay hắn tóm tảng đá lại bị một người khác nắm chặt, Đường Hạo nhoài người trên ‘sống dao’, một tay chống thân thể, một tay lại như sắp ghim vào thịt hắn.
Vật lộn trước mặt thần chết, khi Tôn Tường bò lên lưng núi toàn thân đã toát mồ hôi lạnh, hắn nhìn Đường Hạo, Đường Hạo vẫn ngồi trên đất không đứng dậy.
“Trẹo chân.” Tay Đường Hạo đặt ở vị trí mắt cá chân bên ngoài ủng chiến, lúc quay đi chụp lấy Tôn Tường, hắn vướng phải một tảng đá.
“. . .” Sắc mặt Tôn Tường cứng lại, tóm chân phải Đường Hạo, đối phương lộ ra biểu cảm nhịn đau.
“Đi! Thêm 100 mét nữa!” Tôn Tường áp chế sợ hãi trong lòng, run rẩy kéo Đường Hạo, “Tao cmn đéo tin chúng ta sẽ chết ở chỗ này!”
Dây thừng lại bắt đầu vững vàng tiến lên, Tôn Tường đi càng thêm cẩn thận, hắn đi một bước sẽ liếc mắt nhìn Đường Hạo đi trước, nhìn một cái lòng lại đau, nhưng cũng trở nên càng thêm kiên cường.
Đường Hạo khập khiễng từ từ đi về phía trước, đau đớn khiến mồ hôi từng giọt từng giọt rơi xuống. Bọn họ không thể đổi vị trí, dây thừng cột vào người Tôn Tường, nếu hắn đi trước dây thừng sẽ trở thành chướng ngại cho người đi sau, mà lúc này đổi qua cột Đường Hạo cũng không có ý nghĩa, nếu để 300 mét dây thừng cột vào một “người què” ngược lại sẽ trở thành một gánh nặng đáng sợ.
100 mét ngắn ngủi, chưa tới 100 mét, Đường Hạo và Tôn Tường liên tục bước đi khó khăn như đi trên núi đao biển lửa, bọn họ không hé môi, tiếng gió cuốn đi tiếng thở dốc nặng nề. Nửa tiếng sau, đã tới khu vực rừng rậm nối với núi sống dao.
Đường Hạo liệt người ngã trên đất, hắn nhanh nhẹn cởi ủng chiến dày nặng, đổ dầu xoa bóp giúp mắt cá chân sưng to lưu thông máu. Tôn Tường cột dây thừng vào một cây đại thụ, nhiệm vụ của họ đã hoàn thành, các đội viên từ đối diện núi sống dao sẽ men theo vịn vào dây thừng này, nguy hiểm khi qua ngọn núi nãy sẽ được giảm xuống.
7 giờ rưỡi, người cuối cùng bước xuống khỏi núi sống dao, mặt trời đã sắp xuống núi nhưng ánh nắng chiều tàn vẫn tiếp tục cung cấp ánh sáng.
Đường Hạo khó khăn đứng lên, cõng balô, bước hơi khập khiễng về vị trí xung kích đi đầu.
Tôn Tường quăng balô qua một bên, hắn chặn trước người Đường Hạo, quay lưng, ngồi xổm xuống, hắn nói: “Lên, tao cõng mày.”
Ánh mắt Đường Hạo rất sâu, hắn không nhúc nhích, đột nhiên balô trên lưng bị người khác nhấc lên, hắn quay người, Viên Bách Thanh kéo cánh tay hắn, cười nói: “Tao mang cho.”
Trâu Viễn mắt hơi đỏ lên đi tới cầm lấy balô Tôn Tường, Lưu Tiểu Biệt bỏ bình dưỡng khí cùng Viên Bách Thanh lột balô của Đường Hạo, Lâm Phong nhè nhẹ đẩy Trâu Viễn ra, cầm lấy balô 35kg của Tôn Tường vác lên người.
Hội chứng sốc độ cao của hắn vốn vừa khỏi, lúc này cả người trên dưới cũng là phụ trọng 70kg.
Môi Đường Hạo hơi run rẩy, hắn cầm đai an toàn từ đầu đến cuối không thở ra, cúi đầu nói với Tôn Tường đang ngồi xổm: “Như mày chỉ có nước kéo chậm tốc độ của chúng ta, nếu không đến đích trước 9 giờ, chúng ta vì sao phải qua cái đường trời chó má này?”
“Đường Hạo, còn lại giao cho tụi tao đi.” Tay bị thương của Viên Bách Thanh dùng sức kéo balô Đường Hạo, băng gạc trên hai tay Lưu Tiểu Biệt đều bị dây thừng mài mỏng, vẫn như cũ không chịu buông tay, hắn nói: “Mày dẫn tụi tao qua 28 tiếng, còn lại hơn 1 tiếng cuối, tụi tao mang mày đi không được sao?”
“Đường Hạo!” Trâu Viễn lau đi một giọt nước mắt cuối cùng không nhịn được rơi xuống, hắn chỉ có thể nhìn Đường Hạo, có lẽ nói nhiều thêm một câu sẽ khiến nước mắt phá đê mà rơi.
“Đội trưởng!” Lâm Phong giơ lên hai nắm tay với Đường Hạo, từ “Đội trưởng” đối tới lũ kiêu ngạo bọn hắn chính là một từ xa lạ, nhưng ở một khắc này, từ tận trong tâm, bọn hắn thừa nhận Đường Hạo là đội trưởng của mình.
Yết hầu Đường Hạo vô cùng khó chịu, hắn muốn nói chút gì, cuối cùng một chữ cũng không nói ra được, hắn nhẹ nhoài lên lưng Tôn Tường, balô chẳng biết đã bị Viên Bách Thanh và Lưu Tiểu Biệt lấy đi từ lúc nào, âm thanh gì hắn cũng không nghe được, duy chỉ có cảm giác một vật cháy rực kia trầm mặc nhưng lại tuần tự nhảy lên trong lồng ngực.
Từ 4000 mét hướng lên cao nguyên ở 4200 mét, 4.5km sau cùng, thân chịu sự giày vò của sốc độ cao Lưu Tiểu Biệt và Trâu Viễn mang bình dưỡng khí kiên nghị tiến lên ở vị trí xung kích tiên phong, Viên Bách Thanh và Lâm Phong song song gác hành lý 70kg đi cuối đoạn hậu, Tôn Tường cõng Đường Hạo ở giữa đội ngũ bước chân vững chãi.
Tôn Triết Bình đi sau cùng tiểu đội, quan sát tiểu đội Đặc chủng là một ánh mắt uy nghiêm của huấn luyện viên, mà lại càng như một người anh lớn. Anh cầm bộ đàm, trầm thấp nói mấy câu, hai giờ sau, bóng tối dày đặc một lần nữa bao bọc cao nguyên, khi đến điểm đến ở đỉnh núi cuối cùng, trực thăng Mil – Mi 8 của Trương Giai Lạc đã làm tốt chuẩn bị cất cánh.
Một khắc bước vào cabin, tất cả mọi người đều có một cảm giác hư thoát sau khi được giải thoát, ba tháng tập huấn, thoát thai hoán cốt không chỉ là thân thể bọn họ. Viên Bách Thanh lấy máy dưỡng khí xuống chụp lên cho Lưu Tiểu Biệt, vẫn vung vẩy cánh tay trái đầy vết thương đùa giỡn với Lâm Phong “Ông mày có cánh tay Kỳ Lân này”; Lâm Phong tìm được hòm thuốc, cầm “cánh tay Kỳ Lân” tỉ mỉ xử lý tốt; Trâu Viễn lúc này về thật sự khóc, hắn ngồi xổm trước mặt Đường Hạo, trong mắt ánh lên sự đau lòng, cũng có kiêu ngạo; Đường Hạo cười Trâu Viễn không có tiền đồ, mệt đến không nói nên lời tạm thời bỏ qua cho Tôn Tường ngồi bên cạnh khịt mũi khinh thường.
“Để anh nhìn cổ tay chú, vết thương rách ra rồi?” Đường Hạo nắm cổ tay trái Tôn Tường, cẩn thận tháo băng vải dính đầy máu.
“Không cách nào . . .” Trong lòng Tôn Tường có rất nhiều câu như là “Mau cảm ơn anh Tường mày”, “Lần sau Tường ca ôm mày kiểu công chúa” vân vân, nhưng mở miệng, lời nói ra chỉ có một chữ.
Đường Hạo nhận hòm thuốc từ tay Lâm Phong, một lần nữa xử lý vết thương cho Tôn Tường, hắn dùng băng gạc sạch sẽ quấn tốt lại cánh tay, cuối cùng tay phải nắm lấy vai Tôn Tường, thấp giọng khàn khàn nói: “Cảm ơn.”
Toàn thân Tôn Tường dợn một lớp da gà, ánh mắt hắn mở lớn trừng trừng nhìn Đường Hạo, Đường Hạo lại cười nắm cằm và đầu hắn, giúp hắn khép miệng lại.
Hắn nghe như không biết thật hay không, nhưng thằng kia lại nghiêm túc đứng đắn nhìn hắn nói: “Tôn Tường, tao thấy bộ dạng dơ bẩn này còn không nói nên lời hiện tại của mày so với mọi thường nhìn ngoan hơn nhiều.”
Ngoan . . .
Đường Hạo sao mày có thể dùng từ “Ngoan” này bẻ cong rồi miêu tả giải phóng quân cõng mày chạy hơn 4km đù má!
Tôn Tường nổi giận, nhưng trong thời khắc sức cùng lực kiệt, giận nổ trứng cũng không thể làm gì.
Trực thăng Mil – Mi 8 chậm chạp bay lên bầu trời đêm, trong cabin các đội viên vì mệt mỏi hay giận điên hay khóc đều vì uể oải mà rất nhanh ngủ mất, Tôn Triết Bình nhìn đồng hồ, khóe miệng là nụ cười khổ bắt đắc dĩ vì sự nhẫn tâm của chính mình và Trương Giai Lạc.
Hừng đông, Mil – Mi 8 đáp xuống mặt đất, Trương Giai Lạc mở cửa cabin, Tôn Triết Bình đánh thức mấy tên đội viên ngủ như chết. Sau khi xếp thành hàng, anh lạnh lùng nói: “Các cậu đã về đến nơi đóng quân của đơn vị, nhưng, từ đây về tới doanh trại còn 2km, hiện các cậu phải dùng cách bò, bò về.”
Toàn đội ồ lên, không ai dám tin vào tai mình.
“Đây là bài kiểm tra cuối cùng, bò về, không kiên trì được tới phút cuối cùng, trở về đơn vị cũ!” Trong âm thanh cánh Mil – Mi 8 xoay vòng, Tôn Triết Bình mở đèn pin chiếu ra hai tia sáng chói mắt, “Theo khẩu lệnh, nằm sấp!”
Phịch ——
Sáu quân nhân trẻ tuổi người đầy vết thương, động tác lại chỉnh tề như một khiến người kinh ngạc, bọn họ có phẫn nộ, oan ức, có ngờ vực, cũng có không cam lòng, nhưng lập tức khi mệnh lệnh được ban ra, lựa chọn của họ, đều là sự phục tùng không hỏi lý do.
2km đối với Đặc chủng quân ở trạng thái bình thường, hay nói là chuẩn Đặc chủng quân mà nói, bò khoảng 2km cũng như chơi. Nhưng đối với người vừa trải qua hành quân trên cao nguyên, 2km này có lẽ chính là cọng cỏ cuối cùng đè chết lạc đà.
Tôn Triết Bình cầm đèn pin yên lặng đi theo sau sáu quân nhân, anh nhìn Tôn Tường cổ tay bị thương nặng dùng khuỷu tay chống trên cát đá liều chết chỗng đỡ thân mình, nhìn thấy mắt cá chân phải sưng to của Đường Hạo cố chấp nhích qua hòn đá nhỏ, anh nhìn hai bàn tay không chỗ nào không bị thương của Lưu Tiểu Biệt nắm thành đấm gằm trên đất, nhìn Viên Bách Thanh thỉnh thoảng lại lấy “cánh tay Kỳ Lân” của hắn chống trên đất mượn lực, nhìn Lâm Phong và Trâu Viễn dường như là thương thế nhẹ nhất cắn răng bò trước nhất dẫn đường cho đồng đội, mà thực tế vết thương trên người họ so với bốn người khác cũng không ít hơn bao nhiêu.
Tôn Triết Bình nhẹ nhàng thở dài, hàng năm chiến sĩ ưu tú có thể đến ải cuối cùng này có không ít, bọn họ đều là tinh anh trong tinh anh, bọn họ đã vượt qua sát hạch tàn khốc nhất giữa sinh tử, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn không thể bước qua ngưỡng cửa cuối cùng vào Đại đội.
Bởi vì “Đông Phương Thần Kiếm” cần, chỉ có kẻ mạnh tuyệt đối có nội tâm kiên nghị nhất.
Máu nóng tuôn ra từ miệng vết thuơg nứt toác, đỏ sậm, thấm ướt cát đá vàng vọt. Có người tứ chi đã không cách nào ra sức, vì thể hắn chuyển thành tư thế nằm rạp, nhưng đầu vẫn ngẩng cao thủy chung hướng về hướng doanh trại; có người cánh tay khó mà mượn lực, vì thế hắn để một cái tay khác ngang trước người, chậm rãi lại kiên định nhích về phía trước; có người cổ tay đã tê đại, chỉ là, hắn vẫn giống đầu gỗ, như trước kiên trì tiến về phía trước, cũng liên tục khuyến khích đồng đội; có người nắm đấm máu chảy ròng ròng, nên hắn mở nắm tay còn lại cũng bị máu tươi nhuộm đỏ không khác, đặt bàn tay trên bùn đất, một bước, lại một bước, tay đứt ruột xót, mỗi một chút tiến lên là nỗi đau thấu tim; có người mắt cá chân sưng vù không thể chạm đất, hắn hít sâu một hơi, sau đó cứng rắn dùng bả vai và đầu gối phối hợp di chuyển, đều là những tư thế vô cùng buồn cười, nhưng nhìn thấy bọn họ, không ai có thể cười được.
2km mà thôi, làm sao có thể từ bỏ ở đây!
Ánh sáng từ đèn pin cuối cùng tụ đến cửa doanh trại, Trương Giai Lạc từ hướng khuất sáng chạy về phía các đội viên của anh, mặt anh được che giấu trong bóng tối, ước chừng chỉ có Tôn Triết Bình có thể bắt gặp lóng lánh trong mắt anh.
Một vị sĩ quan khác mặc thường phục ôliu đứng ở chính giữa cửa lớn, từ khi đội viên đầu tiên xuất hiện, anh đã giơ tay phải lên, là quân lễ, mà quân lễ này vẫn giữ đến tận khi người đội viên cuối cùng hoàn thành 2km mới buông xuống.
Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc đi tới trước mặt sĩ quan, vai anh hai vạch ba sao, một cặp kính ít thấy ở quân nhân giấu đi sự sắc bén ở anh. Dưới ánh đèn đơn điệu, Tôn Triết Bình vỗ vỗ lưng anh ta, giọng nói của Trung đội trưởng Trung đội I xưa nay nghiêm khắc cũng không kém phần điên cuồng, lại không che giấu được quan tâm và yêu thương ẩn sâu, anh nói ——
“Lính của tôi, giao cho cậu.”
Bộ một ☆ “Sói con rời hang” hoàn.
- Cảm ơn đã theo dõi -