Hoàn [Kiều Mộc 2021] Kiều Nhất Phàm - Bong bóng và bọt biển

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#1


Bong bóng và bọt biển

Nhân vật: Kiều Nhất Phàm trung tâm
Editor: Ú Siu Nhân

Bị chị nuôi bán trong một ngày đẹp trời...
Fic ăn mừng việc con trai Ú đã mần thịt được con trai Lá.

 
Last edited:

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#2
1.

Kiều Nhất Phàm lúc đầu không nhận ra người trước mặt là ai.

Giống như lúc cậu nhìn từng con đường, cảm nhận vị mặn của nước biển thoang thoảng trong không gian, cậu cảm thấy tất cả chúng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

“Nhường đường một tí.” Bên tai đột ngột vang lên một giọng nói, Kiều Nhất Phàm vội kéo vali, nghiêng người tránh ra. Cậu nhìn người đàn ông đang đẩy một chiếc xe chất đầy sách phía sau nở nụ cười áy náy: “ Xin lỗi anh, vừa rồi em hơi lơ đãng.”

“Không việc gì đâu.” Người đàn ông phất tay, một tay giữ xe đẩy, tay còn lại tra chìa vào ổ khóa, mở cửa tiệm sách. Thấy Kiều Nhất Phàm dường như đang đặt sự chú ý lên chiếc xe chất đầy sách cũ, nở nụ cười thân mật với cậu:”Em có hứng thú?”

“Trước đây lúc còn đi học, em thường cùng bạn bè tới đây đọc truyện tranh, rất lâu rồi mới ghé lại. Cho em hỏi bây giờ tiệm bán lại cho anh rồi ạ?”

Kiều Nhất Phàm lễ phép hỏi, không hiểu sau cậu có cảm giác người này nhìn có hơi quen mắt, nhưng tạm thời cậu cố nhớ mãi không ra đây là ai, cũng không có ấn tượng rằng từng có gặp qua người này.

Khi nhận được cái gật đầu từ người đối diện, Kiều Nhất Phàm chợt có cảm giác mất mát, thất vọng thoáng qua.

“Vậy chủ tiệm trước chuyển đi rồi ạ?”

“À, đó là anh trai anh, anh ấy đi rồi.” Người đàn ông nở nụ cười, đưa tay kéo nửa cửa cuốn lên.

Lời ấy tựa hồ đã đủ để giải thích tại sao cậu thấy người này nhìn rất quen mắt, nếu là em trai của ông chủ trước thì có nét giống nhau là chuyện đương nhiên. Kiều Nhất Phàm thầm nghĩ, mắt nhìn cánh của cuốn được kéo lên bằng tay....

A, đôi tay này...

Người đối diện thân hình hơi khẳng khiu, trang phục có chút lôi thôi lếch thếch, đầu tóc bù xù, râu cũng chưa kịp cạo, cách ăn mặc không có gì đặc biệt, ngay cả giày cũng có cảm giác mang bừa vào chân, nhưng bàn tay lại chăm sóc vô cùng kĩ lưỡng. Đầu ngón tay thon nhỏ, móng tay được cắt sạch sẽ tròn đều, khớp xương rõ ràng, ngón tay vừa mảng vừa thon dài. Đây thực sự là một đôi tay rất đẹp

Kiều Nhất Phàm yên lặng quan sát người trước mặt một lượt, cửa tiệm mở ra, ánh sáng ngay lập tức tràn vào căn phòng, cậu phát hiện trên bức tường trống trước đây có thêm một tấm áp phích, cậu kinh ngạc kêu lên.

“Tiền bối Quý Lãnh?”

“Hử" Người đàn ông kinh ngạc quay lại nhìn cậu, hai người cứ vậy mắt lớn nhìn mắt bé, Quý Lãnh chợt hỏi:

“Người của Hưng Hân?”

“Kiều Nhất Phàm ạ, em tên là Kiều Nhất Phàm, không ngờ có thể gặp được tiền bối tại nơi này.” Kiều Nhất Phàm cười ngại ngùng, tự giác phụ giúp Quý Lãnh chuyển đống sách cũ.

Không sai, tấm áp phích cậu nhìn thấy trên vách tường là áp phích tuyên truyền của chiến đội Bá Đồ.

“Em để anh chuyển chúng cho, những cuốn sách này đều bẩn, tay của tuyển thủ chuyên nghiệp rất quý giá.” Quý Lãnh cười, chỉ tay về cái ghế trước mặt ra hiệu cho cậu ngồi xuống, dứt khoát từ chối ý tốt của cậu , Kiều Nhất Phàm đành ngoan ngoãn ngồi yên.

Cậu nhìn người đang loay hoay trong tiệm, hoàn toàn không có chút dấu vết của vị thích khách máu lạnh vang danh một thời. Phải chăng hắn đã rời sàn đấu chuyên nghiệp quá lâu rồi? Thời gian lặng lẽ xóa mờ nhũng vết tích của quá khứ trên người hắn. Trong mắt người khác, hắn bây giờ cũng chỉ là ông chủ một của hiệu sách, là một người bình thường tới mức không thể bình thường hơn.

Nếu đổi lại là người khác, không phải là các tuyển thủ khai hoang của Liên Minh, quả thật rất khó để nhận ra Quý Lãnh.

Nhưng trước đây Kiều Nhất Phàm từng chơi thích khách, với người chơi thích khách, có hai vị tuyển thủ không thể không biết là Dương Thông của chiến đội 301 và Quý Lãnh của chiến đội Bá Đồ. Người trước tới giờ vẫn là tuyển thủ hạng sao, người sau đã thực hiện pha Liều Mình Một Hit nỗi tiếng nhất lịch sử Vinh Quang, đoạt mạng Nhất Diệp Chi Thu, là mấu mấu chốt cho chiến thắng của Bá Đồ ở trận chúng kết mùa 4.

Không có người cầm thích khách nào lại không mê Liều Mình Một Hit, nhưng Dương Thông là đội trưởng của 301, hắn là đội trưởng, không thể chết nhưng Quý Lãnh thì khác, không vướng phải lo ngại này, sau khi thực hiện một pha đi vào huyền thoại liền dứt khoát giải nghệ, từ đó biến mất khỏi giới Vinh Quang.

Trước đây cậu rất sùng bái Quý Lãnh dù cho lí do cậu chơi thích khách là trong Vi Thảo lúc đó có một vị tiền bối giải nghệ. Nhưng thời điểm cậu được ra mắt đã cách thời điểm Quý Lãnh giải nghệ vài năm nên cậu không mấy hi vọng có thể gặp được vị tiền bối này.

Tiền bối nhận ra cậu, tức là anh xưa giờ vẫn quan tâm tới giới Vinh Quang chuyên nghiệp.

Cậu tỉ mỉ quan sát hiệu sách lại lần nữa, so với lúc trước cũng không có mấy khác biệt. Sách đủ loại màu, đủ loại kích cỡ được xếp lên giá, nhìn có vẻ rất lộn xộn nhưng cậu biết, chủ tiệm trước đây luôn biết chính xác vị trí của từng quyển.

Cậu tin là Quý Lãnh tiền bối cũng làm như vậy được.

Chúc mừng em, sau mấy năm trời Hưng Hân cũng đi tới được Bán kết.” Sau khi hết bận, Quý Lãnh rót cho cậu một cốc nước, kéo ghế ngồi xuống.

“Đội trưởng của bọn em cầm Hải Vô Lượng phát huy không tệ, đúng chất chơi zâm, không biết tên Triệu Dương nhìn thấy sẽ nghĩ gì?”

“Trước khi giải nghệ cậu ta cũng từng nhắm tới Phương Duệ ngay lúc còn trong trại huấn luyện. Cậu ta nói tên tiểu tử này tay phải có thiên phú đặc biệt, nếu Lâm Hải có thể đào người đi thì thật quá tốt.


Thấy cậu có hơi ngơ ngác, Quý Lãnh giải thích:"Triệu Dương lúc đó cũng chỉ lớn hơn anh một chút, chắc không quá hai tuổi đâu, nên cũng không theo quy cũ lắm mà cứ xưng hô bừa thôi."

“Các tiền bối có quan hệ thật tốt.” Kiều Nhất Phàm có phần hâm mộ. Cậu khi còn ở Vi Thảo tính cách vừa tự ti vừa hướng nội, ngoài Cao Anh Kiệt ra không còn người bạn nào khác.

“Cũng đã nhiều năm rồi không liên lạc với nhau.” Quý Lãnh lại lắc đầu, nở nụ cười ngại ngùng với cậu:

“Lâu lắm rồi mới có người gọi anh là tiền bối.”

“Sau khi Phương Duệ giải nghệ, đội trưởng kế tiếp ắt hẳn là em.” Quý Lãnh đột nhiên nói.

“....đúng ạ.” Kiều Nhất Phàm ngượng ngùng

“Em cảm thấy mình không hợp với vị trí này lắm, nhưng chị Môc Tranh giải nghệ sớm, đội trưởng cũng bắt đầu mệt mỏi rồi nên giao lại chức đội trưởng cho em.”

“Đừng quá tự ti.” Quý Lãnh liếc mắt nhìn tấm áp phích Bá Đồ trên tường, quay đầu nói: “Anh phải dọn dẹp đống sách này một lát, em nhìn chúng là thấy, chỗ này rất gần biển, em hẳn đến đây để ngắm biển.

“Cảm ơn tiền bối.” Kiều Nhất Phàm lễ phép, cậu thực sự đến đây để ngắm biển.

~ ~ ~​

Dạo bước trên bờ cát trắng, cậu hoang mang nhìn vị trí nước cạn gần bờ, nơi bọt nước xô nhau hóa thành bọt biển, cố nén những nghi vấn trong lòng.

Cậu rất muốn hỏi Quý Lãnh: “Vì sao tiền bối lại về thành phố biển thưa thớt này, làm một ông chỉ tiệm sách nhỏ?"

Rõ ràng anh ấy có thể chọn như Lý Nghệ Bác, trở thành một bình luận viên, gắn bó tiếp với Vinh Quang, ít nhất vẫn còn giữ được chút liên hệ với giới chuyên nghiệp.

Rõ ràng phải còn quan tâm tới tin tức của Vinh Quang thì mới biết Hưng Hân đã đi tới bán kết của mùa giải 15 nhưng lại muốn rủ sạch Vinh Quang, không còn can dự gì nữa?

Kiều Nhất Phàm có chút hoang mang, lại có thể hơi thấu hiểu được lựa chọn đó , bởi vì trong Vinh Quang có rất nhiều tiền bối đã chọn làm vậy.

Có người lựa chọn chìm trên bờ cát trắng, có người hóa thành bọt nước nơi bờ cạn, rất nhanh rồi vỡ tan, cũng có người lại tụ thành bọt biển, trôi ra biển rộng, không ai biết chúng sẽ dạt tiếp về phương nào.

Không phải tất cả trai đều ngưng tụ ra ngọc quý, giống như việc không phải tất cả tuyển thủ chuyên nghiệp đều có thiên phú sẵn, Kiều Nhất Phàm tự biết cậu không phải dạng tuyển thủ thiên tài như Cao Anh Kiệt, cho nên cậu luôn mong có thể thông qua việc nỗ lực gấp bội người khác, giành lấy một vị trí cho bản thân. Nhưng rất tiếc cậu không phải là thứ Vi Thảo cần, từ lúc bắt đầu, con đường cậu lựa chọn đã không đúng, Vi Thảo chưa bao giờ là thứ thích hợp dành cho cậu.

Hiện thực phũ phàng, tương lai mơ hồ gieo vào cậu sự tự ti, may sao mọi người ở Hưng Hân vẫn luôn ở bên cổ vũ cậu.

Giới truyền thông khá chú ý đến Kiều Nhất Phàm, cũng bởi cậu từng ở Ngôi Sao Tụ Hội khiêu chiến thất bại, cũng vì cậu xuất thân từ chiến đội quán quân chuyển nghề đầu quân cho Hưng Hân, xuất phát chính quy cho cậu một nền tảng vững chắc, không như Bánh Bao hay Ngụy Sân, cho nên khi tham gia vòng khiêu chiến, cậu giành được không ít sự hảo cảm của ngoại giới.

Hưng Hân giành được quán quân mùa 10, bên cạnh rất nhiều người lựa chọn tin tưởng thì cũng hằng sa số người nghi ngờ tương lai của Hưng Hân. Diệp Tu, Ngụy Sâm giải nghệ, Tô Mộc Tranh và Phương Duệ có đủ sức chống đỡ cho Hưng Hân?

Sau đó, Hưng Hân trải qua hai mùa giải hết sức vất vả, thay da đổi xác, nó là một quá trình cực kì khó khăn và đau khổ. Không có điểm tựa, chỉ có thể mò mẫm trong đêm, tìm cách tiến về phía trước, mỗi bước chân đều chứa đựng mồ hôi từ sự nổ lực của bọn họ. Khoảng thời gian đó, mỗi thành viên của Hưng Hân đều căn răng chịu đựng sự chê bai, chỉ trích mà người đứng mũi chịu sào là Tô Mộc Tranh.

Kiều Nhất Phàm đương nhiên không thoát khỏi vòng công kích đó, trong một trận đấu cậu xảy ra sai sót, làm Hưng Hân mất điểm một trận của vòng bảng, cuối cùng bại dưới tay đội khách Vi Thảo. Thời gian đó, cậu nhận vô số sự chỉ trích từ những người tự cho là mình hiểu biết .

“Cậu tuyển thủ này chỉ mới có trong tay một cái quán quân mà dám ngạo mạn như vậy.”

Khi trận đấu kết thúc, nhìn Kiều Nhất Phàm mang bộ dạng ngơ ngơ ngác ngác, Tô Mộc Tranh không cho cậu tham gia họp báo mà cắn răng nhận chỉ trích thay. Nhìn bóng lưng dịu dàng lại kiên định của cô, cậu tự thấy bản thân thật quá tệ hại.

Cậu sẽ mãi trốn sau bóng lưng của người khác? Ngày trước vẫn còn tiền bối Diệp Tu để ỷ lại cậu còn có thể nghĩ vậy. Nhưng tiền bối đi rồi, cậu biết bản thân không được phép như vậy nữa. Trước nay cậu luôn nhờ vào sự chỉ điểm của tiền bối, ở sau lưng đồng đội, hiện tại cậu vẫn cứ vậy, không đủ sức cùng đội trưởng Tô Mộc Tranh gánh vác áp lực.

“Tô Mộc Tranh, với cương vị là đội trưởng, cô có cho rằng tuyển thủ Kiều Nhất Phàm có phải vì chức quán quân của mùa trước mà chủ quan, dẫn tới sự thất bại của Hưng Hân trong trận vừa rồi.”

Kiều Nhất Phàm theo dõi buổi phỏng vấn trên tivi trong phòng nghỉ, cậu cảm nhận rõ sự bất lực của bản thân.

“Sự thất bại của Hưng Hân hôm nay làm sao có thể chỉ đổ lỗi cho một người được, chiến thuật của Vi Thảo đã thức sự làm chúng tôi bị bất ngờ, bản thân là đội trưởng tôi khó có thể chối bỏ phần trách nhiệm của mình, người bị kiểm điểm đầu tiên phải là tôi mới phải.” Tô Mộc Tranh trả lời, giọng điệu ôn hòa, một chút khó chịu cũng không có, phóng viên bên dưới lập tức có người được voi đòi tiên.

“Đội trường Tô, khi còn ở Vi Thảo, Kiều Nhất Phàm ngay cả một trận cũng không được thi đấu, phải chăng quyết định của Vương đội đã chính xác, biểu hiện tệ hại hôm nay của Kiều Nhất Phàm đã đủ chúng minh Diệp thần đã nhìn sai người?”

“Đầu tiên, đây là một trận thi đấu công bằng, mời mọi người không lôi hai vị tiền bối ấy vào chuyện này, Vương đội là vị tuyển thủ tôi vô cùng ngưỡng mộ, Nhất Phàm không được thi đấu ở Vi Thảo, Vương đội tự có suy nghĩ riêng của mình mới làm vậy. Mà đội trưởng Diệp, anh ấy càngl có suy nghĩ riêng của mình. Trước khi đặt nghi vấn, xin mọi người nhớ cho Nhất Phàm ở Vi Thảo và ở Hưng Hân chơi hai nghề khác nhau và biểu hiện của em ấy ở vòng khiêu chiến và mùa 10 thật sự xuất sắc.”

Tô Mộc Tranh đột nhiên chuyển giọng cứng rắn, cô đứng lên, mắt quét xuống phía dưới:

“Nhất Phàm xuất thân từ chiến đội quán quân là thật, nhưng quán quân của Hưng Hân chẳng lẽ là giả? Một lần sai sót cũng không có nghĩa sẽ sai sót mãi, hy vọng mọi người sẽ không vì một trận thi đấu mà phủ nhận toàn bộ nổ lực cũng như năng lực của em ấy. Làm như vậy, mọi người không tự thấy bản thân nhìn nhận người khác quá hà khắc sao? Quán quân của Hưng Hân, có cả phần công lao của Nhất Phàm.”

Kiều Nhất Phàm bất động trước ti vi.

Tô Mộc Tranh từ trước đến nay rất hiếm khi tỏ ra cứng rắn như vậy, thái độ của cô làm phóng viên bên dưới vô cùng bất ngờ, lập tức có người sắc bén đặt câu hỏi:”Tô đội trưởng, chúng ta khoan bàn chuyện có phải là chị đang cố chấp như vậy là đúng hay sai, tình hình hiện tại của Hưng Hân không mấy khả quan, tôi không thể không nghi ngờ rằng liệu chị có đủ năng lực để đảm nhiệm chức đội trưởng không. Chị có nghĩ mình đang đem công sức của Diệp thần đổ sông đổ biển, đội ngũ mà anh khổ công gây dựng sẽ lần nữa ngụp lặn trong vòng khiêu chiến?

Kiều Nhất Phàm đứng bật dậy, suy nghĩ đầu tiên là cậu cần có mặt ở buổi phỏng vấn thay vì để đội trưởng chịu đựng những câu hỏi đầy ác ý đó. Dù cho lời nói của cậu có là vô ích đi nữa, nhưng ít ra người bị nghi ngờ là cậu chứ không phải là đội trưởng. Tô Mộc Tranh vì Hưng Hân đã nỗ lực nhiều như thế nào, bọn cậu rõ như ban ngày. Mỗi ngày thức khuya dậy sớm nghiên cứu chiến thuật, soạn bài huấn luyện cho từng người, vì chiến đội mà cố gắng gấp đôi người khác, bọn họ đựa vào gì mà nghi ngờ chị ấy?

Tô Mộc Tranh đanh mặt, vừa định lên tiếng thì Phương Duệ bên cạnh đã đứng lên trước:”Thành tích của chúng tôi từ khi nào phải dựa vào vài lời phỏng đoán của mọi người để quyết định vậy? Mở miệng câu trước câu sau đều lấy Diệp đội ra làm lí do, cứ như thể thay anh ấy lên tiếng. Xin hỏi khi đặt ra nghi vấn, vị phóng viên này dựa lập trường nào? Anh có bản ghi chép đầy đủ kết quả của 38 lượt đấu chứ?

“Chúng tôi tự có cách chứng minh Hưng Hân không nhìn sai người, trước đây là Đường Nhu một chấp ba, bây giờ là Nhất Phàm và đội trưởng Tô, mọi tuyển thủ của Hưng Hân, đều được Hưng Hân tin tưởng tuyệt đối.c Vẻ mặt Phương Duệ còn mang ý cười, ngữ khí cũng thiếu mất vài phần nghiêm túc, nhưng nội dung nói ra không chừa lấy nửa phần nghi vấn.

Trong ấn tượng của cậu, Tô Mộc Tranh trong thi đấu có hơi ngang tàng, bạo lực nhưng ngoài đời là một cô gái dịu dàng pha chút lém lĩnh, mà Phương Duệ lại càng không khác gì bọn họ, chơi đùa bát nháo, chém gió quên trời đất, thế nhưng cả hai người họ , trước giờ trong phỏng vấn luôn rất chuyên nghiệp, biết cái gì nên nói ra cái gì giữ lại. Thế nhưng cả hai bây giờ đều cùng nhau thể hiện thái độ cứng rắn, cùng nhau đắt tội với truyền thông.

Vì bảo vệ cậu, bảo vệ Hưng Hân.

T.B.C
 
Last edited:

cây cỏ

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
174
Số lượt thích
786
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
tay tàn tay tàn tay tàn ^_^
#3
Fic ăn mừng việc con trai Ú đã mần thịt được con trai Lá.
Câu nói hay nhất trong ngày
Một fic quá cảm động, cảm động từ Tô đội đến Phương phó, mọi người ai cũng quan trọng, thiếu mất bất kỳ người nào thì Hưng Hân cũng không hoàn chỉnh được
Mà thật ra fic nào về Kiều cũng cảm động hết trơn, đối với Kiều chị cũng xem ẻm là con trai mà!
 

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#4
Edit: Nguyệt

-

Kiều Nhất Phàm cắn chặt cánh môi khô khốc, dường như có vị gỉ sắt nhàn nhạt len lỏi qua kẽ răng. Cậu vẫn cảm thấy bản thân mình giống như bong bóng nơi bờ cạn, không ai chú ý tới, không có tiếng tăm gì, thế nhưng... Hưng Hân chưa bao giờ cần bong bóng, điều họ cần là bọt biển, dẫu trùm mình lên bờ đá, tan vỡ thành những bọt sóng nhưng rồi sẽ nhanh chóng tụ lại, trở về với biển lớn, tiếp tục viết nên những câu chuyện mới. Hưng Hân luôn là một chỉnh thể.

Sau khi Hưng Hân rời nhà thi đấu, màn phỏng vấn Vi Thảo cũng lập tức bắt đầu.

Lời mở đầu của Vương Kiệt Hi khiến Kiều Nhất Phàm ngây ngẩn. Đội trưởng cũ của cậu nói: “Tôi cảm thấy là tuyển thủ chuyên nghiệp, chúng ta có lý do để đặt niềm hy vọng vào đối thủ, đừng nên tự coi nhẹ bản thân.”

“Tô Mộc Tranh là một đội trưởng hoàn toàn đủ tư cách, Kiều Nhất Phàm cũng là tuyển thủ rất tiềm năng, chúng ta đều thấy rõ thành tích của cậu ấy. Chỉ có điều, cậu ấy không phù hợp với Vi Thảo, mà chúng tôi cũng không thể khai thác được tiềm lực đó, đó là điểm tôi không bằng đội trưởng Diệp. Cậu ấy phù hợp với Hưng Hân hơn nhiều. Anh Kiệt, em thấy sao?” Vương Kiệt Hi nhìn sang phía Cao Anh Kiệt, đây là tín hiệu bắt đầu xuất hiện từ mùa giải thứ mười hai, báo hiệu rằng trọng tâm của Vi Thảo đang dần dần dịch chuyển.

“Đúng vậy, tôi cảm thấy đội trưởng nói rất chính xác. Trận đấu cực kỳ công bằng chứ không phải chuyện kết quả cuối được định đoạt chỉ bằng một phân đoạn.” Cao Anh Kiệt đã không còn là thiếu niên căng thẳng khi tham gia Tân binh khiêu chiến ngày trước nữa, cậu ấy có thể đối mặt cánh phóng viên, bình tĩnh nói ra nhận định của mình, “Điều tôi muốn nói chính là tôi rất mong chờ trận tái đấu với Hưng Hân.”

“Ngốc luôn rồi à?” Kiều Nhất Phàm đang đờ người, Phương Duệ bất chợt tiến tới vỗ vai cậu, “Mọi người đều về hết rồi, anh em mình nói chuyện chút đi.”

Không biết tại sao, Kiều Nhất Phàm lại thở phào một hơi. Có lẽ cậu cảm thấy biểu hiện của mình hôm nay quá tệ hại, cậu không còn mặt mũi nào đối diện với những người đồng đội khác, nhất là đội trưởng Tô Mộc Tranh. Nhưng nếu ở cạnh Phương Duệ, tiền bối dễ gần nhất, tuy cậu vẫn áy náy nhưng cũng phần nào bớt áp lực.

“Xuất thân từ chiến đội quán quân, sức chịu đựng tâm lý không nên kém đến vậy chứ.” Phương Duệ mua cho mỗi người một chiếc kem ốc quế như đang dỗ trẻ con, ngày đông lạnh giá, cả hai cùng ngồi hàn huyên trên lan can dưới ánh đèn đường.

“Anh học theo chị Mộc đấy, Mộc Tranh thường ăn kem vào mùa đông, tâm trạng không tốt thì ăn chút đồ ngọt, may mà ăn thế nào cũng không béo.” Phương Duệ thoáng dừng một lát rồi mới tiếp tục, “Thực ra, lúc đó anh rất muốn đánh cái tên phóng viên kia, tên đó nói năng rõ quá đáng.”

“Em cũng vậy.” Kiều Nhất Phàm rầu rĩ, “Em nhớ hồi đến hồi chị Nhu bị nghi ngờ. Lần này em làm liên lụy tới chị Mộc, em phải xin lỗi chị ấy một tiếng.”

“Không cần nói xin lỗi, nhưng mà...” Phương Duệ hơi ngạc nhiên, “Hóa ra tính cách như Nhất Phàm cũng muốn đánh người, nhưng chắc em chưa đánh ai đâu nhỉ?”

“Chưa ạ.” Kiều Nhất Phàm thật thà lắc đầu.

“Anh cũng nghĩ thế. Chắc từ hồi đi học em đã luôn hiền lành, có khi còn dễ bị bắt nạt.” Phương Duệ nói rất chắc chắn, sau đó còn cười vẻ đắc chí lắm: “Anh từng đánh nhau rồi đấy.”

Kiều Nhất Phàm cẩn thận đánh giá Phương Duệ một lượt, nét nghi ngờ hiện rõ trong mắt cậu khiến Phương Duệ không nhịn được bèn nhảy xuống khỏi lan can: “Nè, đừng có nghĩ vóc người anh với em xêm xêm nhau mà tưởng anh không biết đánh nhau nhé. Tính tình anh khác em lắm, với cả, em biết vì sao anh lại đánh nhau không?”

Trong khi Kiều Nhất Phàm lắc đầu, Phương Duệ thở ra một luồng khí lạnh, đứng thẳng dậy: “Lần đó anh về nhà, họ hàng có có người là fan Vinh Quang nói điều không tốt về Tô Mộc Tranh, anh tức, thế là anh đánh luôn.”

“Hóa ra lần trước không phải tiền bối bị ngã.” Kiều Nhất Phàm bật cười, “Tiền bối sợ chị Mộc vì lo lắng anh đánh nhau bị thương tay sẽ mắng hả?”

“Đó đâu phải trọng điểm!” Phương Duệ biện giải, anh vỗ vai Kiều Nhất Phàm, “Anh muốn nói là, sống trên đời, luôn có những điều bản thân muốn bảo vệ và nỗ lực. Chiến đội Hưng Hân và cả từng thành viên đều nằm trong đó.”

“Tô Mộc Tranh đã mệt mỏi nhiều rồi. Xem tình hình mùa giải tới của chiến đội chúng ta, nếu có chuyển biến tốt, anh sẽ cố gắng chuẩn bị vài phương án, tiếp nhận chức trách đội trưởng như củ khoai nóng bỏng tay này... Anh cũng không sợ sẽ gặp lão Diệp, nói gì mà phụ những vất vả trước đây của ổng.” Phương Duệ đứng đó nhìn cậu, “Nhất Phàm, em cũng phải chuẩn bị như vậy đó.”

“Dạ?” Kiều Nhất Phàm kinh ngạc nhìn Phương Duệ.

“Anh nói, nhỡ chẳng may thôi, nhỡ chẳng may ngày nào đó anh mệt, có lẽ đội trưởng sẽ là em, đừng tự đánh giá thấp bản thân.” Phương Duệ cười, vừa đi vừa phất tay ý bảo Kiều Nhất Phàm mau bắt kịp, “Được rồi, đừng để mọi người chờ lâu quá rồi nhốt anh em mình ngoài cửa luôn!”

“Nhất Phàm về rồi đấy à. Phương Duệ, cậu bắt cóc em ấy đi đâu vậy?” Vừa mới về đã nghe tiếng Trần Quả, cậu ngẩng đầu nhìn, lòng càng thêm áy náy bởi mọi người đều đang lo lắng chờ cậu.

“Em xin lỗi.” Cậu cúi đầu nói, cảm thấy như răng hơi nhưng nhức bởi khi nãy ăn kem ốc quế, không rõ là do áy náy hay do lạnh, “Sẽ không có lần sau đâu ạ.”

“Có lần sau cũng không sao.” Bánh Bao đáp, “Nhưng mà phải đi cả ba.”

“Bánh Bao, cậu đừng nói lung tung...” Đường Nhu đỡ trán, mỉm cười với Kiều Nhất Phàm, “Nhất Phàm, đừng quá bận tâm mấy lời phóng viên nói. Mùa giải mười, biết bao nhiêu người nghi ngờ, chẳng phải chúng ta đều vượt qua sao?”

“Đúng thế, Diệp Tu nói sẽ trở về, anh ấy đã về, nói Hưng Hân có thể giành quán quân, chúng ta thật sự giành quán quân.” Tô Mộc Tranh cũng cười, “Anh ấy nói Nhất Phàm rất khá, là một tuyển thủ ưu tú, chị cũng thấy rất đúng.”

“Thấy chưa.” Phương Duệ cười, “Nào nào nào, mọi người còn chưa ăn cơm nhỉ, đi ăn trước đã...”

Có lẽ là vì ăn đồ quá lạnh thôi, bởi lẽ hiện giờ trái tim cậu đang ấm sực.

“Hỏi cậu chuyện này.” An Văn Dật bước phía sau, sóng vai với Kiều Nhất Phàm, cậu ấy bỗng quay sang hỏi cậu, “Sao cậu lại tới Vi Thảo làm tuyển thủ chuyên nghiệp, lúc đầu cậu chơi Thích khách là vì rất thích tiền bối nào đó sao?”

“Hơi giống với việc cậu là fan tiền bối Trương Tân Kiệt, thẻ tài khoản của mình là do câu lạc bộ đưa... Nhưng hồi cấp hai, mình từng thấy màn Liều Mình Một Hit của tiền bối Quý Lãnh, cảm thấy thật sự rất ngầu.” Kiều Nhất Phàm đáp.

Tính cách cậu khá ôn hòa, khi trông thấy cảnh tượng ấy sẽ cảm thấy bị thu hút, muốn bản thân cũng có thể dũng cảm và quyết đoán như vậy. Tuy trở thành Thích khách chỉ là một sự trùng hợp nhưng cậu ấy vẫn muốn làm thật tốt.

Thế nhưng khi tấm thẻ tài khoản được trao đến tay, cậu lại tương phản hoàn toàn với Quý Lãnh. Cậu làm Thích khách nhưng lại luôn do dự, không thể nào trở thành một Thích khách hoàn mỹ.

Vậy nên cậu trở thành một Quỷ kiếm sĩ.

“Đám tân binh chúng ta đều do đội trưởng Diệp tìm ra mà tập hợp lại với nhau.” An Văn Dật cười, “Cậu không cần phải bắt chước người khác, trở thành một sự tồn tại mô phỏng. Cậu cũng giống như Cao Anh Kiệt của Vi Thảo, thể hiện bản thân theo cách thức mà cậu thích và cảm thấy thoải mái nhất là được rồi.”

“Ừ... Mình cũng có chuyện đang băn khoăn.” Kiều Nhất Phàm ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi, “Cậu cảm thấy mối quan hệ giữa bong bóng và bọt biển là gì?”

“Với vấn đề mang tính khoa học tự nhiên như vậy, tôi chỉ có thể nói rằng chúng đều là nước.” An Văn Dật đẩy kính, “Chẳng lẽ cậu cảm thấy cậu là bong bóng... Cho dù cậu cảm thấy như vậy thật thì cậu cũng là bong bóng của Hưng Hân, là bong bóng có thể vượt biển đuổi sóng.”

“Vậy kể từ mai càng phải cố gắng hơn nữa mới được.” Kiều Nhất Phàm cũng mỉm cười thoải mái. La Tập đi phía trước đã lên tiếng gọi: “Hai cậu đi mau lên nào, Bánh Bao đang hỏi hai cậu thì thầm gì đó!”



Kiều Nhất Phàm ngồi trên bờ cát, nhìn mặt dần lặn dần xuống đại dương xa xăm, nhìn lũ trẻ chạy qua chạy lại nhặt vỏ sò, nhìn bọt biển xô lên bãi cạn thành bong bóng, cậu nhớ tới những lời Phương Duệ nói khi giải nghệ.

“Nói chứ, anh cảm thấy anh giải nghệ rồi, người vui nhất hẳn phải là tiền bối Triệu Dương.” Phương Duệ giả bộ vô cùng đau đớn, “Chắc chắn anh ấy vui lắm luôn, rốt cuộc Hải Vô Lượng không còn thực hiện vô số hành động đáng khinh như vậy trên sàn đấu nữa.”

“Nhất Phàm, Hưng Hân giao cho em. Mùa giải tới, Hưng Hân bước vào trận chung kết tổng, bọn anh sẽ đến nhà thi đấu cổ vũ em!” Phương Duệ lại vỗ vai Kiều Nhất Phàm, đối diện ánh mắt nghi hoặc của cậu, anh trả lời tiếp: “À, anh vẫn sẽ theo dõi Vinh Quang chứ. Nhưng anh đang cân nhắc không biết nên qua chỗ lão Lâm ăn bát bún tiết vịt trước hay qua tiệm đồ ngọt của chị Mộc tham quan một lượt.”

“Tương lai, chắc anh sẽ tìm chỗ nào yên tĩnh chút, dù sao thì Phương Duệ đại đại anh cũng quá nổi tiếng.” Phương Duệ cười, “Đừng căng thẳng, hồi lão Lâm mới rời Hô Khiếu, anh cũng bối rỗi lắm, nhưng chẳng phải sau đó anh đã đến Hưng Hân sao. Em hiện giờ hơn anh khi đó nhiều lắm. Con đường, anh và chị Mộc đều đã mở cho em rồi, còn lại phải dựa vào sức mình mà đi.”

Ngay đến tiền bối Phương Duệ cũng muốn tìm nơi thanh nhàn bắt đầu cuộc sống mới, vậy nên cậu hoàn toàn có thể hiểu tiền bối Quý Lãnh. Sống bình lặng, trút bỏ hết hào quang rực rở trở về làm một con người bình thường, bước lên quỹ đạo bình thường nếu không có đoạn nhạc đệm kia thực ra cũng rất tốt.

Cậu lại ngẩng đầu nhìn ánh tà dương, không ngờ lại trông thấy Quý Lãnh bước tới: “Yên tâm, anh cất vali của em trong tiệm, lát nữa quay về lấy.”

“Cảm ơn tiền bối... Liệu em có thể mạo muội hỏi một câu không ạ, anh của tiền bối để tiệm sách lại để đi làm gì đó ạ?” Kiều Nhất Phàm lễ phép hỏi.

“Chuyện này có gì đâu.” Quý Lãnh ngồi xuống cạnh cậu, “Đơn giản thôi, lúc trước anh bốc đồng theo đuổi lý tưởng của bản thân, Bá Đồ giành được quán quân rồi, anh cũng coi như hoàn thành ước nguyện, vậy nên trở về để anh ấy đi thực hiện nguyện vọng của riêng mình.”

“Anh ấy không thích mở tiệm sách nhưng vẫn luôn giữ từng cuốn thật gọn gàng ngăn nắp, ở vị trí nào thì tận tâm làm những việc tương ứng với vị trí đó. Nhưng thực ra anh ấy muốn trở thành đầu bếp, là đầu bếp chuyên làm các món ngọt. Nghe có rất tầm thường, không phải lý tưởng cao xa lạ lẫm gì, nhưng anh cảm thấy rất tốt.” Quý Lãnh tiếp tục, “Khi trước, lúc chưa tới Bá Đồ, hai bọn anh còn đi học cũng thường xuyên đến bờ biển ngắm cảnh.”

“Anh từng cảm thấy bong bóng là một hình ảnh rất buồn. Nó mong manh dễ vỡ, tựa như con thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng nó lại là kiệt tác được tạo nên bởi những cơn sóng, vậy nên thực ra mối quan hệ giữa bong bóng và bọt biển là sự nương tựa vào nhau.”

“Dù đọng lại rồi bốc hơi hay lui về theo thủy triều, thực ra cũng không mấy khác biệt bởi hơi nước cuối cùng sẽ biến thành mưa rơi xuống biển, vẫn chỉ có một đích đến cuối cùng thôi phải không nào?” Quý Lãnh đứng dậy, “Xem kìa, mặt trời sắp lặn rồi, tiểu đội trưởng, mau lấy vali rồi trở về ăn tối đi.”

“Cảm ơn tiền bối.” Kiều Nhất Phàm nói cảm ơn thêm một lần nữa. Cậu đứng dậy, quay đầu nhìn hoàng hôn, cảm thấy bản thân trước kia thật ngốc, hà tất phải băn khoăn là bong bóng hay bọt biển chứ?

Nếu Phương Duệ biết suy nghĩ này, chắc hẳn sẽ bật cười rồi hỏi lại cậu: “Sao nào, cứ nghĩ ngợi vấn đề tẻ nhạt này làm gì, chẳng lẽ em còn định gây sóng gió sao?”

“Nếu Hưng Hân có thành tích tốt trong mùa giải tới, có lẽ anh sẽ tới xem thi đấu bằng tấm vé em tặng.” Đối với đề nghị cuối cùng của Kiều Nhất Phàm, Quý Lãnh trả lời bằng một câu nước đôi, “Cố lên nhé.”

Kiều Nhất Phàm bước ra khỏi tiệm sách cũ khi nắng đã tắt hẳn, sắc trời dần tối, nhưng toàn bộ những bối rối, mông lung trong cậu khi trước đều không còn nữa, bởi lẽ con đường dưới chân đã sáng bừng.

Đèn đường sáng trưng, tiếng sóng vỗ bờ cũng rất rõ.



“Quán quân mùa giải thứ mười sáu chính là Hưng Hân!”

Kiều Nhất Phàm bước ra, dưới khán đài, cậu trông thấy toàn bộ thành viên trước đây của Hưng Hân, thấy được Vương Kiệt Hi và Cao Anh Kiệt, còn có cả Quý Lãnh. Cậu quay đầu nhìn những người đồng đội bên cạnh, mỉm cười nói với một tân binh không trực tiếp tham dự trận đấu này: “Đừng tự coi nhẹ bản thân... Đi thôi, chúng ta lên lĩnh thưởng.”

Cậu thật sự đã làm được.

Cậu không phụ sự tín nhiệm của mọi người.

Dù là bong bóng hay bọt biển, chung quy đều trở về với đại dương bao la, đều có thể nỗ lực hết mình vì những lý tưởng trong tim, bảo vệ điều mình muốn, kiên trì với những điều bản thân thật lòng yêu.

Đúng như lời An Văn Dật nói, dù là bong bóng, đó cũng là bong bóng của Hưng Hân.

END
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook