1.
Kiều Nhất Phàm lúc đầu không nhận ra người trước mặt là ai.
Giống như lúc cậu nhìn từng con đường, cảm nhận vị mặn của nước biển thoang thoảng trong không gian, cậu cảm thấy tất cả chúng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
“Nhường đường một tí.” Bên tai đột ngột vang lên một giọng nói, Kiều Nhất Phàm vội kéo vali, nghiêng người tránh ra. Cậu nhìn người đàn ông đang đẩy một chiếc xe chất đầy sách phía sau nở nụ cười áy náy: “ Xin lỗi anh, vừa rồi em hơi lơ đãng.”
“Không việc gì đâu.” Người đàn ông phất tay, một tay giữ xe đẩy, tay còn lại tra chìa vào ổ khóa, mở cửa tiệm sách. Thấy Kiều Nhất Phàm dường như đang đặt sự chú ý lên chiếc xe chất đầy sách cũ, nở nụ cười thân mật với cậu:”Em có hứng thú?”
“Trước đây lúc còn đi học, em thường cùng bạn bè tới đây đọc truyện tranh, rất lâu rồi mới ghé lại. Cho em hỏi bây giờ tiệm bán lại cho anh rồi ạ?”
Kiều Nhất Phàm lễ phép hỏi, không hiểu sau cậu có cảm giác người này nhìn có hơi quen mắt, nhưng tạm thời cậu cố nhớ mãi không ra đây là ai, cũng không có ấn tượng rằng từng có gặp qua người này.
Khi nhận được cái gật đầu từ người đối diện, Kiều Nhất Phàm chợt có cảm giác mất mát, thất vọng thoáng qua.
“Vậy chủ tiệm trước chuyển đi rồi ạ?”
“À, đó là anh trai anh, anh ấy đi rồi.” Người đàn ông nở nụ cười, đưa tay kéo nửa cửa cuốn lên.
Lời ấy tựa hồ đã đủ để giải thích tại sao cậu thấy người này nhìn rất quen mắt, nếu là em trai của ông chủ trước thì có nét giống nhau là chuyện đương nhiên. Kiều Nhất Phàm thầm nghĩ, mắt nhìn cánh của cuốn được kéo lên bằng tay....
A, đôi tay này...
Người đối diện thân hình hơi khẳng khiu, trang phục có chút lôi thôi lếch thếch, đầu tóc bù xù, râu cũng chưa kịp cạo, cách ăn mặc không có gì đặc biệt, ngay cả giày cũng có cảm giác mang bừa vào chân, nhưng bàn tay lại chăm sóc vô cùng kĩ lưỡng. Đầu ngón tay thon nhỏ, móng tay được cắt sạch sẽ tròn đều, khớp xương rõ ràng, ngón tay vừa mảng vừa thon dài. Đây thực sự là một đôi tay rất đẹp
Kiều Nhất Phàm yên lặng quan sát người trước mặt một lượt, cửa tiệm mở ra, ánh sáng ngay lập tức tràn vào căn phòng, cậu phát hiện trên bức tường trống trước đây có thêm một tấm áp phích, cậu kinh ngạc kêu lên.
“Tiền bối Quý Lãnh?”
“Hử" Người đàn ông kinh ngạc quay lại nhìn cậu, hai người cứ vậy mắt lớn nhìn mắt bé, Quý Lãnh chợt hỏi:
“Người của Hưng Hân?”
“Kiều Nhất Phàm ạ, em tên là Kiều Nhất Phàm, không ngờ có thể gặp được tiền bối tại nơi này.” Kiều Nhất Phàm cười ngại ngùng, tự giác phụ giúp Quý Lãnh chuyển đống sách cũ.
Không sai, tấm áp phích cậu nhìn thấy trên vách tường là áp phích tuyên truyền của chiến đội Bá Đồ.
“Em để anh chuyển chúng cho, những cuốn sách này đều bẩn, tay của tuyển thủ chuyên nghiệp rất quý giá.” Quý Lãnh cười, chỉ tay về cái ghế trước mặt ra hiệu cho cậu ngồi xuống, dứt khoát từ chối ý tốt của cậu , Kiều Nhất Phàm đành ngoan ngoãn ngồi yên.
Cậu nhìn người đang loay hoay trong tiệm, hoàn toàn không có chút dấu vết của vị thích khách máu lạnh vang danh một thời. Phải chăng hắn đã rời sàn đấu chuyên nghiệp quá lâu rồi? Thời gian lặng lẽ xóa mờ nhũng vết tích của quá khứ trên người hắn. Trong mắt người khác, hắn bây giờ cũng chỉ là ông chủ một của hiệu sách, là một người bình thường tới mức không thể bình thường hơn.
Nếu đổi lại là người khác, không phải là các tuyển thủ khai hoang của Liên Minh, quả thật rất khó để nhận ra Quý Lãnh.
Nhưng trước đây Kiều Nhất Phàm từng chơi thích khách, với người chơi thích khách, có hai vị tuyển thủ không thể không biết là Dương Thông của chiến đội 301 và Quý Lãnh của chiến đội Bá Đồ. Người trước tới giờ vẫn là tuyển thủ hạng sao, người sau đã thực hiện pha Liều Mình Một Hit nỗi tiếng nhất lịch sử Vinh Quang, đoạt mạng Nhất Diệp Chi Thu, là mấu mấu chốt cho chiến thắng của Bá Đồ ở trận chúng kết mùa 4.
Không có người cầm thích khách nào lại không mê Liều Mình Một Hit, nhưng Dương Thông là đội trưởng của 301, hắn là đội trưởng, không thể chết nhưng Quý Lãnh thì khác, không vướng phải lo ngại này, sau khi thực hiện một pha đi vào huyền thoại liền dứt khoát giải nghệ, từ đó biến mất khỏi giới Vinh Quang.
Trước đây cậu rất sùng bái Quý Lãnh dù cho lí do cậu chơi thích khách là trong Vi Thảo lúc đó có một vị tiền bối giải nghệ. Nhưng thời điểm cậu được ra mắt đã cách thời điểm Quý Lãnh giải nghệ vài năm nên cậu không mấy hi vọng có thể gặp được vị tiền bối này.
Tiền bối nhận ra cậu, tức là anh xưa giờ vẫn quan tâm tới giới Vinh Quang chuyên nghiệp.
Cậu tỉ mỉ quan sát hiệu sách lại lần nữa, so với lúc trước cũng không có mấy khác biệt. Sách đủ loại màu, đủ loại kích cỡ được xếp lên giá, nhìn có vẻ rất lộn xộn nhưng cậu biết, chủ tiệm trước đây luôn biết chính xác vị trí của từng quyển.
Cậu tin là Quý Lãnh tiền bối cũng làm như vậy được.
Chúc mừng em, sau mấy năm trời Hưng Hân cũng đi tới được Bán kết.” Sau khi hết bận, Quý Lãnh rót cho cậu một cốc nước, kéo ghế ngồi xuống.
“Đội trưởng của bọn em cầm Hải Vô Lượng phát huy không tệ, đúng chất chơi zâm, không biết tên Triệu Dương nhìn thấy sẽ nghĩ gì?”
“Trước khi giải nghệ cậu ta cũng từng nhắm tới Phương Duệ ngay lúc còn trong trại huấn luyện. Cậu ta nói tên tiểu tử này tay phải có thiên phú đặc biệt, nếu Lâm Hải có thể đào người đi thì thật quá tốt.
Thấy cậu có hơi ngơ ngác, Quý Lãnh giải thích:"Triệu Dương lúc đó cũng chỉ lớn hơn anh một chút, chắc không quá hai tuổi đâu, nên cũng không theo quy cũ lắm mà cứ xưng hô bừa thôi."
“Các tiền bối có quan hệ thật tốt.” Kiều Nhất Phàm có phần hâm mộ. Cậu khi còn ở Vi Thảo tính cách vừa tự ti vừa hướng nội, ngoài Cao Anh Kiệt ra không còn người bạn nào khác.
“Cũng đã nhiều năm rồi không liên lạc với nhau.” Quý Lãnh lại lắc đầu, nở nụ cười ngại ngùng với cậu:
“Lâu lắm rồi mới có người gọi anh là tiền bối.”
“Sau khi Phương Duệ giải nghệ, đội trưởng kế tiếp ắt hẳn là em.” Quý Lãnh đột nhiên nói.
“....đúng ạ.” Kiều Nhất Phàm ngượng ngùng
“Em cảm thấy mình không hợp với vị trí này lắm, nhưng chị Môc Tranh giải nghệ sớm, đội trưởng cũng bắt đầu mệt mỏi rồi nên giao lại chức đội trưởng cho em.”
“Đừng quá tự ti.” Quý Lãnh liếc mắt nhìn tấm áp phích Bá Đồ trên tường, quay đầu nói: “Anh phải dọn dẹp đống sách này một lát, em nhìn chúng là thấy, chỗ này rất gần biển, em hẳn đến đây để ngắm biển.
“Cảm ơn tiền bối.” Kiều Nhất Phàm lễ phép, cậu thực sự đến đây để ngắm biển.
~ ~ ~
Dạo bước trên bờ cát trắng, cậu hoang mang nhìn vị trí nước cạn gần bờ, nơi bọt nước xô nhau hóa thành bọt biển, cố nén những nghi vấn trong lòng.
Cậu rất muốn hỏi Quý Lãnh: “Vì sao tiền bối lại về thành phố biển thưa thớt này, làm một ông chỉ tiệm sách nhỏ?"
Rõ ràng anh ấy có thể chọn như Lý Nghệ Bác, trở thành một bình luận viên, gắn bó tiếp với Vinh Quang, ít nhất vẫn còn giữ được chút liên hệ với giới chuyên nghiệp.
Rõ ràng phải còn quan tâm tới tin tức của Vinh Quang thì mới biết Hưng Hân đã đi tới bán kết của mùa giải 15 nhưng lại muốn rủ sạch Vinh Quang, không còn can dự gì nữa?
Kiều Nhất Phàm có chút hoang mang, lại có thể hơi thấu hiểu được lựa chọn đó , bởi vì trong Vinh Quang có rất nhiều tiền bối đã chọn làm vậy.
Có người lựa chọn chìm trên bờ cát trắng, có người hóa thành bọt nước nơi bờ cạn, rất nhanh rồi vỡ tan, cũng có người lại tụ thành bọt biển, trôi ra biển rộng, không ai biết chúng sẽ dạt tiếp về phương nào.
Không phải tất cả trai đều ngưng tụ ra ngọc quý, giống như việc không phải tất cả tuyển thủ chuyên nghiệp đều có thiên phú sẵn, Kiều Nhất Phàm tự biết cậu không phải dạng tuyển thủ thiên tài như Cao Anh Kiệt, cho nên cậu luôn mong có thể thông qua việc nỗ lực gấp bội người khác, giành lấy một vị trí cho bản thân. Nhưng rất tiếc cậu không phải là thứ Vi Thảo cần, từ lúc bắt đầu, con đường cậu lựa chọn đã không đúng, Vi Thảo chưa bao giờ là thứ thích hợp dành cho cậu.
Hiện thực phũ phàng, tương lai mơ hồ gieo vào cậu sự tự ti, may sao mọi người ở Hưng Hân vẫn luôn ở bên cổ vũ cậu.
Giới truyền thông khá chú ý đến Kiều Nhất Phàm, cũng bởi cậu từng ở Ngôi Sao Tụ Hội khiêu chiến thất bại, cũng vì cậu xuất thân từ chiến đội quán quân chuyển nghề đầu quân cho Hưng Hân, xuất phát chính quy cho cậu một nền tảng vững chắc, không như Bánh Bao hay Ngụy Sân, cho nên khi tham gia vòng khiêu chiến, cậu giành được không ít sự hảo cảm của ngoại giới.
Hưng Hân giành được quán quân mùa 10, bên cạnh rất nhiều người lựa chọn tin tưởng thì cũng hằng sa số người nghi ngờ tương lai của Hưng Hân. Diệp Tu, Ngụy Sâm giải nghệ, Tô Mộc Tranh và Phương Duệ có đủ sức chống đỡ cho Hưng Hân?
Sau đó, Hưng Hân trải qua hai mùa giải hết sức vất vả, thay da đổi xác, nó là một quá trình cực kì khó khăn và đau khổ. Không có điểm tựa, chỉ có thể mò mẫm trong đêm, tìm cách tiến về phía trước, mỗi bước chân đều chứa đựng mồ hôi từ sự nổ lực của bọn họ. Khoảng thời gian đó, mỗi thành viên của Hưng Hân đều căn răng chịu đựng sự chê bai, chỉ trích mà người đứng mũi chịu sào là Tô Mộc Tranh.
Kiều Nhất Phàm đương nhiên không thoát khỏi vòng công kích đó, trong một trận đấu cậu xảy ra sai sót, làm Hưng Hân mất điểm một trận của vòng bảng, cuối cùng bại dưới tay đội khách Vi Thảo. Thời gian đó, cậu nhận vô số sự chỉ trích từ những người tự cho là mình hiểu biết .
“Cậu tuyển thủ này chỉ mới có trong tay một cái quán quân mà dám ngạo mạn như vậy.”
Khi trận đấu kết thúc, nhìn Kiều Nhất Phàm mang bộ dạng ngơ ngơ ngác ngác, Tô Mộc Tranh không cho cậu tham gia họp báo mà cắn răng nhận chỉ trích thay. Nhìn bóng lưng dịu dàng lại kiên định của cô, cậu tự thấy bản thân thật quá tệ hại.
Cậu sẽ mãi trốn sau bóng lưng của người khác? Ngày trước vẫn còn tiền bối Diệp Tu để ỷ lại cậu còn có thể nghĩ vậy. Nhưng tiền bối đi rồi, cậu biết bản thân không được phép như vậy nữa. Trước nay cậu luôn nhờ vào sự chỉ điểm của tiền bối, ở sau lưng đồng đội, hiện tại cậu vẫn cứ vậy, không đủ sức cùng đội trưởng Tô Mộc Tranh gánh vác áp lực.
“Tô Mộc Tranh, với cương vị là đội trưởng, cô có cho rằng tuyển thủ Kiều Nhất Phàm có phải vì chức quán quân của mùa trước mà chủ quan, dẫn tới sự thất bại của Hưng Hân trong trận vừa rồi.”
Kiều Nhất Phàm theo dõi buổi phỏng vấn trên tivi trong phòng nghỉ, cậu cảm nhận rõ sự bất lực của bản thân.
“Sự thất bại của Hưng Hân hôm nay làm sao có thể chỉ đổ lỗi cho một người được, chiến thuật của Vi Thảo đã thức sự làm chúng tôi bị bất ngờ, bản thân là đội trưởng tôi khó có thể chối bỏ phần trách nhiệm của mình, người bị kiểm điểm đầu tiên phải là tôi mới phải.” Tô Mộc Tranh trả lời, giọng điệu ôn hòa, một chút khó chịu cũng không có, phóng viên bên dưới lập tức có người được voi đòi tiên.
“Đội trường Tô, khi còn ở Vi Thảo, Kiều Nhất Phàm ngay cả một trận cũng không được thi đấu, phải chăng quyết định của Vương đội đã chính xác, biểu hiện tệ hại hôm nay của Kiều Nhất Phàm đã đủ chúng minh Diệp thần đã nhìn sai người?”
“Đầu tiên, đây là một trận thi đấu công bằng, mời mọi người không lôi hai vị tiền bối ấy vào chuyện này, Vương đội là vị tuyển thủ tôi vô cùng ngưỡng mộ, Nhất Phàm không được thi đấu ở Vi Thảo, Vương đội tự có suy nghĩ riêng của mình mới làm vậy. Mà đội trưởng Diệp, anh ấy càngl có suy nghĩ riêng của mình. Trước khi đặt nghi vấn, xin mọi người nhớ cho Nhất Phàm ở Vi Thảo và ở Hưng Hân chơi hai nghề khác nhau và biểu hiện của em ấy ở vòng khiêu chiến và mùa 10 thật sự xuất sắc.”
Tô Mộc Tranh đột nhiên chuyển giọng cứng rắn, cô đứng lên, mắt quét xuống phía dưới:
“Nhất Phàm xuất thân từ chiến đội quán quân là thật, nhưng quán quân của Hưng Hân chẳng lẽ là giả? Một lần sai sót cũng không có nghĩa sẽ sai sót mãi, hy vọng mọi người sẽ không vì một trận thi đấu mà phủ nhận toàn bộ nổ lực cũng như năng lực của em ấy. Làm như vậy, mọi người không tự thấy bản thân nhìn nhận người khác quá hà khắc sao? Quán quân của Hưng Hân, có cả phần công lao của Nhất Phàm.”
Kiều Nhất Phàm bất động trước ti vi.
Tô Mộc Tranh từ trước đến nay rất hiếm khi tỏ ra cứng rắn như vậy, thái độ của cô làm phóng viên bên dưới vô cùng bất ngờ, lập tức có người sắc bén đặt câu hỏi:”Tô đội trưởng, chúng ta khoan bàn chuyện có phải là chị đang cố chấp như vậy là đúng hay sai, tình hình hiện tại của Hưng Hân không mấy khả quan, tôi không thể không nghi ngờ rằng liệu chị có đủ năng lực để đảm nhiệm chức đội trưởng không. Chị có nghĩ mình đang đem công sức của Diệp thần đổ sông đổ biển, đội ngũ mà anh khổ công gây dựng sẽ lần nữa ngụp lặn trong vòng khiêu chiến?
Kiều Nhất Phàm đứng bật dậy, suy nghĩ đầu tiên là cậu cần có mặt ở buổi phỏng vấn thay vì để đội trưởng chịu đựng những câu hỏi đầy ác ý đó. Dù cho lời nói của cậu có là vô ích đi nữa, nhưng ít ra người bị nghi ngờ là cậu chứ không phải là đội trưởng. Tô Mộc Tranh vì Hưng Hân đã nỗ lực nhiều như thế nào, bọn cậu rõ như ban ngày. Mỗi ngày thức khuya dậy sớm nghiên cứu chiến thuật, soạn bài huấn luyện cho từng người, vì chiến đội mà cố gắng gấp đôi người khác, bọn họ đựa vào gì mà nghi ngờ chị ấy?
Tô Mộc Tranh đanh mặt, vừa định lên tiếng thì Phương Duệ bên cạnh đã đứng lên trước:”Thành tích của chúng tôi từ khi nào phải dựa vào vài lời phỏng đoán của mọi người để quyết định vậy? Mở miệng câu trước câu sau đều lấy Diệp đội ra làm lí do, cứ như thể thay anh ấy lên tiếng. Xin hỏi khi đặt ra nghi vấn, vị phóng viên này dựa lập trường nào? Anh có bản ghi chép đầy đủ kết quả của 38 lượt đấu chứ?
“Chúng tôi tự có cách chứng minh Hưng Hân không nhìn sai người, trước đây là Đường Nhu một chấp ba, bây giờ là Nhất Phàm và đội trưởng Tô, mọi tuyển thủ của Hưng Hân, đều được Hưng Hân tin tưởng tuyệt đối.c Vẻ mặt Phương Duệ còn mang ý cười, ngữ khí cũng thiếu mất vài phần nghiêm túc, nhưng nội dung nói ra không chừa lấy nửa phần nghi vấn.
Trong ấn tượng của cậu, Tô Mộc Tranh trong thi đấu có hơi ngang tàng, bạo lực nhưng ngoài đời là một cô gái dịu dàng pha chút lém lĩnh, mà Phương Duệ lại càng không khác gì bọn họ, chơi đùa bát nháo, chém gió quên trời đất, thế nhưng cả hai người họ , trước giờ trong phỏng vấn luôn rất chuyên nghiệp, biết cái gì nên nói ra cái gì giữ lại. Thế nhưng cả hai bây giờ đều cùng nhau thể hiện thái độ cứng rắn, cùng nhau đắt tội với truyền thông.
Vì bảo vệ cậu, bảo vệ Hưng Hân.
T.B.C