- Bình luận
- 473
- Số lượt thích
- 2,955
- Team
- Khác
- Fan não tàn của
- Tô Mộc Thu
[Long Fic TCCT] Mộng tưởng mùa 12 – Ngôn Khả Tẫn (1)
Pairing: Lâm Phương
Author: earthnut3@lofter (fic gốc)
Translator: QT + Google dịch + ilovetranslation@com + youdao@com
Editor: Trang Hoàng
Tình trạng Đã hoàn
Pairing: Lâm Phương
Author: earthnut3@lofter (fic gốc)
Translator: QT + Google dịch + ilovetranslation@com + youdao@com
Editor: Trang Hoàng
Tình trạng Đã hoàn
Do mình hoàn toàn không biết tiếng Trung nên chỉ đảm bảo được 70-80% độ chính xác.
Bản dịch chưa được sự đồng ý của tác giả.
Warning: Fic lấy bối cảnh SAU mùa Mười nên có nhiều chi tiết chưa xuất hiện trong bản dịch. Ai không muốn bị spoil thì đừng đọc!
1.
“Lão Lâm!”
Lâm Kính Ngôn quay lại, nhìn thấy bóng dáng Phương Duệ lẻ loi trong thông đạo trống trải. Bóng hắn trải dài dưới chân, ánh mặt trời phía sau phủ lên người hắn một lớp hào quang.
“Nhớ cố lên đó!”
Phương Duệ hô lớn, thanh âm va vào tường vỡ vụn rồi mới rơi vào tai anh, mang theo chút run rẩy, tựa như một tầng bụi từ quá khứ bay lên.
“Cậu cũng thế nhé.” Anh đáp. Phương Duệ cười rộ lên, ánh mặt trời sau lưng cũng trở nên chói lòa hơn. Hắn cứ đứng giữa màu nắng rạng như vậy mà vẫy tay với anh rồi chạy về phía phòng nghỉ.
Đoạn phim kí ức trong anh tới đây thì bị ngắt.
2.
Phương Duệ từ từ tỉnh lại, ánh mặt trời đã theo cửa sổ bò vào trong nhà, để lại trên sàn một mảng ấm áp. Hắn lắc lắc đầu, cổ có hơi đau, chắc do nằm ngủ dưới đất, nhưng vẫn tiếp tục nằm đấy, chỉ đưa tay lên che mắt.
Bàn tay đỏ lên do phơi nắng, hắn rầu rĩ nói, Lão Lâm, anh nhìn tay phải hoàng kim của em nè.
Nhưng Lâm Kính Ngôn không có nhà. Phương Duệ chưa muốn ngồi dậy, chỉ vươn tay cầm lấy điện thoại. Không có tin tức gì mới. Hắn có chút muốn đọc vài bài báo eSport nhưng lại nhớ ra hôm rồi vừa bị chủ nhà cắt mạng.
Mà hắn cũng chẳng thích thú gì đống tin tức cuối mùa giải 12 này. Giải nghệ, giải nghệ, quanh đi quẩn lại chỉ có giải nghệ, gắn cùng với những cái tên hắn quen biết. Bằng không thì cũng là phong độ giảm sút, sai lầm tăng cao – ngắn gọn lại, cũng là giải nghệ thôi.
Ngày xưa, trước khi đi ngủ hắn từng rất thích lướt weibo, tìm tag #hoàng kim tay phải #, sau đó chui vào trong chăn sung sướng cười. Có khi high quá, lăn hơn hai vòng, cả người như cái bánh tét rơi cái rầm xuống đất. Hoặc điên hơn, di động rớt cái bẹp lên mũi hắn. Đều là chuyện thường ngày cả. Mùa giải thứ 10 Hưng Hân là quán quân, những chuyện khi đó giờ cũng không nhớ được mấy. Chỉ nhớ, trong một ngày hạ oi ả nào đấy, trên khắp các nẻo đường của thành phố H đều có thể nhìn thấy những cô gái mặc đồng phục Hưng Hân, cặp chân vừa dài vừa đẹp dưới làn váy lay động, làm lão Ngụy đắc ý mãi không thôi. Về sau không còn như thế nữa, tất cả đều dần dần trở thành chuyện ngày xưa.
Phương Duệ vẫn cố gắng tiếp tục, đây chưa phải thời điểm buông tay. Giờ đang là giai đoạn mấu chốt của nửa sau mùa giải, đoạn thời gian trước thật quá mệt mỏi, hôm nay cuối cùng cũng được nghỉ ngơi. Hắn ra ban công đọc tạp chí, lật lật một hồi thì ngủ quên mất. Nắng mùa hạ làm cơ thể hắn nóng dần lên, cuối cùng lôi được hắn tỉnh dậy. Hắn dựa vào khung cửa sổ mà đứng lên đi rửa mặt. Lâm Kính Ngôn không có nhà, hắn bóc tạm một quả cam, vừa ăn vừa nhìn xuống đường. Ánh mắt lướt qua tán cây xanh mướt rồi dừng lại ở thân hình Lâm Kính Ngôn đang đi vào nhà. Có lẽ anh vừa đi siêu thị mua gì đó. Phương Duệ lau vệt nước dính trên cằm, tai lắng nghe tiếng người kia mở cửa, đi lên tầng trên, từng bước từng bước một rồi dừng lại trước mặt hắn. Che lấp đi ánh hoàng hôn dào dạt ấm áp. Lâm Kính Ngôn nhìn hắn, cười, Không phần anh à?
Phương Duệ đảo mắt, Không. Em ăn hết rồi.
Gọi anh đâu có nghe, hắn nói rồi lấy mu bàn tay trái lau lau miệng. Lâm Kính Ngôn ra vẻ buồn bã, vừa cho đồ vào tủ lạnh vừa tranh thủ đá nhẹ vô mắt cá chân của Phương Duệ, kêu hắn mau đi tất vào. Phương Duệ buổi chiều ngủ có hơi quá giấc nên giờ đầu hơi đau đau, cũng không đi lấy tất, cứ theo sau người kia lấy thêm một quả cam ra bổ.
Hai múi, bốn múi, tám múi. Ánh nắng được lọc qua tàng cây in lên cửa sổ những đốm sáng kì dị. Hắn để tay sang một bên, tiếng dao vang lên trên cái thớt gỗ, không quá to nhưng rõ ràng. Lâm Kính Ngôn đi tới, không nói gì chỉ kéo tay hắn ra, tự mình bổ nốt phần còn lại. Phương Duệ nắm cổ tay, miệng nhai múi cam mà chẳng cảm thấy vị gì. Một lúc lâu sau, hắn lấy hết dũng khí hỏi, Lão Lâm, năm đó anh cũng như này mà rời đi sao?
Lâm Kính Ngôn bày mấy múi cam ra đĩa rồi mang thớt đi rửa. Em đừng nghĩ vớ vẩn, câu trả lời lẫn trong tiếng nước róc rách.
Hắn cắn cắn má trong, Thì em cũng đâu có nghĩ vậy. Lão phu đây còn trẻ lắm.
Còn trẻ hơn lão Ngụy nhiều.
Hắn vứt vỏ cam vào thùng rác rồi trở về phòng, nói vọng ra, Trời nóng quá, em bật điều hòa đây. Hình như Lâm Kính Ngôn có ừ lại một câu. Phương Duệ lục lọi sô pha tìm điều khiển thì chạm phải vật gì đó, là một lọ thuốc bột Vân Nam. Lạnh thật lạnh.
Gần đây cổ tay hắn không ngừng đau nhức, ngón tay cũng thế. Mỗi khi rảnh rỗi đều phải xoa bóp. Các đốt ngón tay giống như bị ai để nhầm vị trí, cứ kêu lên răng rắc. Bọn họ không thường đề cập đến chuyện này, nhưng không đề cập không có nghĩa là không có. Nhưng hắn vẫn còn muốn đánh, hắn vẫn còn rất trẻ. Vẫn còn một chặng đường rất dài phải đi. Phương Duệ bôi một chút thuốc lên ngón trỏ, mùi thảo dược vang lên trong không khí. Hắn bật điều hòa, Lâm Kính Ngôn hình như đang nấu gì đó, hương ngô phảng phất. Hắn có chút thèm.
Phương Duệ ngồi xổm trước sô-pha, mở TV. Màn hình lập tức hiện lên một kênh thông tin eSport, hắn hoảng hốt chuyển sang kênh đài trung ương.
Hắn nhìn chằm chằm màn hình, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, tựa như trở về tuổi thơ ấu chẳng may bị bố mẹ bắt gặp xem lén TV. Ngồi xem quảng cáo một lúc, hai chân hắn đã bắt đầu tê rần. Hắn gọi vọng vào phòng bếp, Đội trưởng!
Đôi khi hắn sẽ dùng lại cách gọi này, đấy là thói quen của hắn. Những lúc thế này Lâm Kính Ngôn thường trêu hắn đang thiếu thốn tình thương.
Lâm Kính Ngôn đi ra hỏi sao thế. Rồi lại nói để anh đỡ em.
Hắn sờ sờ mũi, nhìn Lâm Kính Ngôn đi tới cạnh mình. Nhìn người kia cúi đầu nhìn hắn, khẽ mỉm cười một chút.
Lâm Kính Ngôn đôi khi sẽ nhớ về những chuyện ngày xưa. Người chòm sao Kim Ngưu thường hoài cổ, lại cũng thường để ý vài điều vụn vặt, đến khi lún sâu vào quá khứ rồi lại chẳng thoát ra được.
Ngày đó Phương Duệ gọi một tiếng đội trưởng liền lao tới chỗ anh. Anh chịu không chặn nổi khí thế của Phương Duệ. Trẻ con khi tức lên thường khó kìm, hắn cứ thế xông thẳng vào phòng anh. Chắn không nổi, ngăn không được. Huấn luyện cả ngày hắn không tìm nổi cơ hội nói, rốt cuộc chạm tới mức cực hạn, liền chạy theo anh về tới tận kí túc xá. Phương Duệ đẩy anh dựa vào cửa rồi lao tới khóa lưỡi anh. Hắn lúc ấy còn chưa phát triển hết, phải kiễng lên mới đè được anh. Lâm Kính Ngôn còn chưa kịp phản ứng, hắn đã hỏi, Vì sao lại không để ý tới em?
Lâm Kính Ngôn có chút xấu hổ bèn quay mặt đi. Phương Duệ cũng nghiêng đầu theo, trông cực kì khó đối phó. Anh ho khan một tiếng, tìm cách chuyển đề tài, Đâu có. Cậu nghĩ linh tinh gì vậy.
Chắc chắn có! Phương Duệ xù lông. Anh buổi sáng không tới đánh thức em, trưa ăn cơm cũng không tìm em, lúc huấn luyện cũng không đứng sau lưng tạo áp lực cho em… Càng lúc tiếng hắn càng nhỏ dần, cuối cùng kết lại, Anh không thèm để ý em.
Không phải thế, chỉ là gần đây anh hơi nhiều việc. Sáng phải dậy sớm hơn, trưa cũng có việc, cái kia thì do cậu đâu mắc lỗi gì. Anh nắm lấy cổ tay Phương Duệ, dẫn hắn vào phòng. Trong lòng bỗng nhiên hiểu ra điều gì.
Trẻ con thật nhạy cảm.
Không được, anh phải cho em một lí do. Phương Duệ đi theo anh, Nếu không, em sẽ cả ngày…
Cả ngày, cả ngày gì bây giờ, hắn chẳng biết nữa. Một nhóm người đi qua hành lang, tiếng nói cười rộ lên một chút rồi dần biến mất. Chỉ còn lại tiếng đồng hồ từng nhịp từng nhịp tích tắc. Lâm Kính Ngôn xoay người, nhìn hắn.
“Đã vài ngày rồi…” Hắn cúi đầu thật thấp. Lâm Kính Ngôn không có cách nào khác, hơi xoay người, hôn lên má hắn.
“Hiểu chưa?”
Anh xoa xoa thái dương, nhìn gương mặt mang chút ngạc nhiên của Phương Duệ. Mình đã làm cái gì vậy trời?
Phương Duệ sững sờ mất nửa giây rồi nhào tới giữ chặt lấy anh, giống như vừa hiểu ra chuyện gì, Anh thích em?
Lâm Kính Ngôn không nói gì, chỉ gật gật đầu. Phương Duệ ôm mặt, tựa vào tường.
Đây là ý gì? Lâm Kính Ngôn bất đắc dĩ lay lay người kia.
“Ngượng quá…” Phương Duệ nói hết sức chân thành. “Anh để em bình tĩnh lại cái đã.”
Trong phòng ngoài tiếng gió thì hoàn toàn yên tĩnh. Phương Duệ vẫn tiếp tục khom lưng giả làm đà điểu chui đầu vào tường, Lâm Kính Ngôn ho một tiếng. Dù gì anh cũng vừa tỏ tình với em, cho anh một câu trả lời đi chứ?
Lúc Phương Duệ cười rộ lên, trên má thường ẩn hiện một lúm đồng tiền nhàn nhạt. Gương mặt hắn hồi trước phúng phính như một cái bánh bao, từ khi bước vào tuổi trưởng thành đã dần dần khác xưa. Lúc bị kéo đi vẫn cố dùng tay che mặt. Buông tay ra liền cúi đầu khụt khịt mũi. Lỗ tai vẫn ửng một màu hồng hồng. Lâm Kính Ngôn nhìn người kia mãi không nói đã muốn bỏ cuộc. Vốn anh cũng không mong người kia đáp lại cái gì. Vừa nãy đều là thần xui quỷ khiến mới nói ra, thật mệt tâm quá.
Phương Duệ vẫn chưa chịu bỏ cuộc, nắm lấy tay anh, Vừa nãy nhanh quá.
Hả? Lời này có chút không đầu không đuôi, Lâm Kính Ngôn không hiểu được, cứ đứng yên nhìn người kia.
Ý em là anh làm nhanh quá em không cảm nhận được anh làm lại lần nữa được không? Hắn nói liền một hơi, nói xong cả gương mặt đã biến thành một trái cà chua, hồi lâu sau mới nói tiếp. Anh hiểu không?
Lâm Kính Ngôn đương nhiên có hiểu. Anh lùi ra sau vài bước, cúi người hôn lên môi hắn.
-T.B.C-
Last edited: