Hoàn [Tu Tán] Ai Lấy Thẻ Tài Khoản Của Tui?

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#1
[LongFic TCCT] Ai lấy thẻ tài khoản của tui? (1)

Pairing: Tu Tán

Author: heqishengcai148@lofter (fic gốc)

Translator: QT + Google dịch + ilovetranslation@com + youdao@com

Editor: Trang Hoàng

Tình trạng: Đã xong​

Do mình hoàn toàn không biết tiếng Trung nên chỉ đảm bảo được 70-80% độ chính xác.

Bản dịch cũng chưa được sự đồng ý của tác giả.



* Trong fic này, Tô Mộc Thu vẫn còn sống và gia nhập Gia Thế cùng Diệp Tu. Bối cảnh là mùa 1.

00/ Khởi đầu của mọi việc

Chuyện phát sinh rất kỳ lạ.

Đêm qua là tiệc mừng Gia Thế giành quán quân, một đám thanh niên theo chân Đào Hiên rượu chè be bét tới tận nửa đêm. Nếu thế thôi thì vẫn chưa là gì, lúc tiệm đóng cửa, các giai chân nam đá chân chiêu về đến quán net Gia Thế rồi, thấy có vài két bia trước cửa, lại bắt đầu anh mời chú một cốc chú mời anh một chai thẳng tới tận bình minh.

Diệp Tu vốn đã gục ngay từ vòng đầu tiên, cả đoạn đường đều là Tô Mộc Thu vác về. Về đến Gia Thế, Tô Mộc Thu lập tức quẳng hắn vô một phòng trên tầng hai rồi xắn tay áo góp một chân vào bãi chiến trường bên dưới.

Kết quả, sáng sau Diệp Tu tỉnh dậy, lục túi áo, phát hiện không thấy thẻ tài khoản của mình đâu.

01/Trường hợp của Diệp Tu

Nói cách khác, không thấy Nhất Diệp Chi Thu – trụ cột của Gia Thế – đâu.

Toàn bộ Gia Thế, từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài từ dưới lên trên từ ngoài vào trong, dù đang tỉnh hay đang say, cũng đều khoác lên vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, ngồi thành một vòng tròn, xung quanh vẫn còn mùi rượu thoang thoảng bay.

“Việc này hết sức nghiêm trọng!”

Đào Hiên ngồi chính giữa, đưa mắt nhìn quần chúng xung quanh một vòng. “Thẻ tài khoản mang trên người, sao tự dưng lại không thấy?”

Trả lời gã chỉ có những khuôn mặt vẫn đang phê như con tê tê.

Ngô Tuyết Phong tửu lượng tốt, trên bàn rượu đã luyện thành công Thái cực quyền, giờ thành ra là người tỉnh táo nhất bọn. Anh xoa xoa sống mũi, nói với Diệp Tu. “Trước cứ thử nhớ lại đêm qua đã làm gì xem? Chắc không đến mức làm rơi chứ?”

Diệp Tu sau khi quăng bom xuống đầu Gia Thế xong liền ngồi đờ đẫn một góc, giờ nghe thấy Ngô Tuyết Phong nhắc tới mình mới lấy lại chút tinh thần.

“Không đâu. Đêm qua tui dậy chơi game, thẻ vẫn còn mà.”

“Chú mày hôm qua không phải ngủ thẳng cẳng tới sáng sao?” Quần chúng hãi hùng.

“Hình như giữa đêm có đi vệ sinh…”

Diệp Tu có vẻ đã tỉnh táo hơn một chút, đỡ trán nói. “À, nhớ ra rồi. Đêm qua đi vệ sinh có đi ngang qua phòng khách chỗ tầng hai bên kia, thấy trong đó còn sáng đèn. Xong đi vào thấy có một máy đang bật, trên hiện màn hình đăng nhập của Vinh Quang nên tui tiện tay nhét thẻ vô chơi chút.”

Quần chúng tự động tưởng tượng lại cảnh đó, thấy thiệt kinh cmn dị. Hơn nửa đêm, phòng máy không có ai, chỉ có một máy đang mở, thế mà phản ứng đầu tiên của thằng này lại là tiện tay online.

“Chú đăng nhập làm chi?”

“Quên mất rồi, lúc đó không tỉnh táo lắm.” Diệp Tu nghĩ ngợi một lúc. “Chắc là xem thử xem có Boss nào đổi mới không.”

“…”

Má ôi, thanh niên nghiêm túc mười tốt cần được biểu dương của Vinh Quang là đây chứ đâu.

“Liệu có phải sau đó cậu không rút thẻ, để quên thẻ trong đầu đọc không?” Ngô Tuyết Phong nói.

Diệp Tu lắc đầu. “Sáng sớm tui có qua kiểm lại, trong đầu đọc đúng là có thẻ.”

Đội viên Gia Thế nghe giọng điệu này, tự động hiểu chuyện còn xa lắm mới xong.

“Nhưng không phải thẻ của tui.” Sắc mặt Diệp Tu mười phần nghiêm túc. “Tui có đăng nhập thử, là pháp sư chiến đấu ở khu Ba…”

“…thuộc công hội Mưu Đồ Bá Đạo.”

Một câu này không khác gì sét đánh trời quang! Không khí trong tiệm net lập tức thay đổi, các loại ngôn từ chợ búa, đầu đường xó bếp, cần được cen-sọt bay lung tung loạn xạ, thậm chí đã có thằng đưa tay lần lần mấy chai bia đang nằm lăn lóc xung quanh.

“Mẹ nó, không ngờ trong chúng ta lại có phản đồ của Bá Đồ!”

“Là thằng nào?! Mau thành thật khai báo, nể tình huynh đệ bao lâu nay, tao chỉ đánh chết mày ba phần tư thôi!”

“Lộn cái bàn! Bá Đồ đã cài xì-pai vào Gia Thế rồi ư!”

Giữa bao nhiêu hỗn loạn, thẻ tài khoản khu ba vẫn nằm cô đơn không ai (dám) nhận trên bàn.

Chỉ một tấm thẻ nho nhỏ mà tình nghĩa huynh đệ gây dựng từ bao trận chém giết trong game giờ đây đổ nát hết thảy. Tao nhìn mày, mày trừng lại tao, mắt ai cũng săm soi như thể muốn tìm hai chữ “gian tế” trên mặt thằng đối diện.

“A!”

Đột nhiên có người như nhớ ra gì đó, bật dậy kêu lên. Tim phổi của mấy người xung quanh cũng đồng loại nhảy lên thình thịch.

“Tao…”

Người nọ lung búng hoài không nói được câu nào, ánh mắt cứ như có như không dừng lại trên người một người. Tất cả nhìn theo, lập tức sững sờ.

“Chém gió hả mậy?”

“Mày cố ý vu oan giá họa cho anh em phải không? Có khi chính mày mới là đứa phản bội!”

Người vừa đứng dậy kia mặt đầy đau khổ. “Đến tao còn không tin nữa nè, có khi nào là hiểu lầm không?”

“Nhưng!” Hắn bỗng nhiên đổi giọng, hết sức oai phong lẫm liệt mà quay sang Đào Hiên, người từ nãy đến giờ chưa thở ra câu gì. “Đêm qua anh Đào uống được một nửa rồi kêu đi toa-lét, tao đi theo ảnh ra cửa định lấy thêm mấy chai vào, cuối cùng lại nhìn thấy ảnh đi lên tầng hai.”

“Lúc đó không để ý, giờ mới nhớ ra. Vậy nên anh Đào, sao anh nói đi toa-lét mà lại lên tầng hai?”

Giữa bao ánh mắt xung quanh, Đào Hiên dần tái mặt, mắt lại không rời tấm thẻ tài khoản đang nằm trên bàn, mãi vẫn không nói gì.

“Tiện nói, sáng nay tui đăng nhập, thấy có người trong danh sách bạn tốt của chủ acc này nhắn rằng đã kiếm được trang bị cam mong muốn rồi.” Diệp Tu đột nhiên nói.

Hắn vừa nói vừa cầm một điếu thuốc lên hút. “Chẳng biết nếu chủ acc mãi không đăng nhập, trang bị kia liệu có bị bán cho người khác không nhở?”

Sắc mặt Đào Hiên đột nhiên biến hóa khôn lường, ngòi bút bình thường không thể nào lột tả được.

Trong sự lặng yên đến mức có thể nghe được tiếng ruồi bay, gã hít sâu một cái, duỗi tay cầm lấy cái thẻ tài khoản.

“Là của anh.” Đào Hiên cắn răng nói.

-T.B.C-​
 
Last edited:

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#2
[Tu Tán] Ai lấy thẻ tài khoản của tui? (2)
02/ Trường hợp của Đào Hiên

“Anh ở Mưu Đồ Bá Đạo… có lập một cái clone.” Đào Hiên nói.

“Anh Đào, anh đường đường là ông chủ Gia Thế, sao lại chạy tới Mưu Đồ Bá Đạo lập clone?”

Các đội viên của Gia Thế thật sự không hiểu chuyện gì đã xảy ra nữa rồi. Không ai nghi ngờ Đào Hiên là “phản đồ” cả. Nếu ổng mà là phản đồ, công hội Gia Vương Triều đã sớm theo chiều gió bay đi rồi.

“Để anh kể chúng mày nghe một câu chuyện…”

Đào Hiên quay qua mượn Diệp Tu điếu thuốc. Khoác lên bộ mặt y như tử tù giải trình lần cuối, hắn từ từ nói trong khói thuốc lượn lờ.

Đào Hiên khi mới mở clone ở khu Ba cũng chỉ là định vui đùa tí chút.

Gã không muốn bộc lộ thân phận nên cũng không tham gia công hội Gia Vương Triều, cứ khi nào rỗi rãi sẽ tìm đại một dã đội nào đó cùng đánh bản.

Kết quả từ dã đội lại trở thành một đội cố định. Đội hữu của Đào Hiên là người mới chính hiệu, đánh bản đều dựa hết vào gã, lại còn hết sức ngoan ngoãn gọi gã hai chữ đại ca, làm Đào Hiên không khỏi thấy sung hết cả sướng.

Đào Hiên thầm nghĩ, cứ dẫn thử mấy con gà này một thời gian xem.

Lúc đó Đào Hiên đã lên kế hoạch rất cẩn thận, chờ khi đội hữu mạnh lên rồi, hết gà rồi sẽ dẫn cả bọn đi theo mấy đoàn của công hội Gia Vương Triều, sau vài lần sẽ bảo mình muốn vô đây, vạn sự như ý.

Nhưng người tính không bằng trời tính. Đúng lúc tình cảm đồng đội đang nồng thắm thì chiến đội Gia Thế lại xảy ra vài chuyện làm Đào Hiên hai, ba ngày không lên chơi được.

Đến khi online lại rồi, một chuyện méo ai ngờ đập vào mắt Đào Hiên.

Mới thả rông vài ngày, phía sau tên đội hữu đã đồng loạt gắn thêm bốn chữ “Mưu Đồ Bá Đạo”!

“CLGT!” Đào Hiên căm phẫn gõ phím.

“Mưu Đồ Bá Đạo siêu tốt luôn!” Các đội hữu đang hết sức vui vẻ. “Phúc lợi nhiều, đãi ngộ cũng tốt nữa. Đại ca cũng mau vào Mưu Đồ Bá Đạo với tụi đệ đi rồi cả bọn cùng đi phá bản.”

“Mấy đứa không nghĩ qua Gia Vương Triều sao?” Đào Hiên phẫn nộ không thôi, bỗng nhiên cảm thấy như bị thằng hàng xóm qua chôm mấy bé mòe mình mất công nuôi nấng vậy.

“Gia Vương Triều? Không care.” Đội hữu vẫn vô cùng hào hứng. “Mưu Đồ Bá Đạo thực sự rất tốt đó, đại ca cứ đến là biết.”

Tâm tình Đào Hiên giờ hết sức phức tạp, văn hóa mà nói là bách vị tạp trần, thông thường mà nói thì là cạn lời, sa mạc lời, hạn hán lời, ô-xy hóa lời.

Rốt cuộc Mưu Đồ Bá Đạo tốt ở chỗ nào? Gã đến thử xem sao!

Tạm không nói Mưu Đồ Bá Đạo tốt chỗ nào, Đào Hiên sau khi vào đấy, cùng đội hữu với những thành viên khác trong công hội phá bản, nhờ vào thực lực sẵn có – dù gì gã cũng là người chơi lão làng ở chốn này – dần dần leo lên vị trí cốt cán trong hội.

Gã cũng dần cảm thấy chuyện này có vấn đề, nhưng đợi đến khi nhận ra thì hắn và mấy bé gà kia đã trở thành đoàn tinh anh số một trong công hội Mưu Đồ Bá Đạo.

Này đâu có được, gã đường đường là ông chủ của chiến đội Gia Thế, sao tự dưng lại ngày ngày chạy tới Mưu Đồ Bá Đạo làm công được?

Đào Hiên rất buồn bực, một bên cân nhắc tìm cơ hội rời đi, một bên vẫn tiếp tục cặm cụi đi phá bản cùng các bé gà.

Mãi rồi cơ hội cũng đến với Đào Hiên. Đó là một lần tranh chấp giữa hắn và các đồng đội.

Lúc đó vòng bảng của mùa giải đầu tiên đã đi hết quá nửa, các bạn hữu cũng đã bắt đầu hiểu về giới chuyên nghiệp. Công hội cũng bắt đầu bày tỏ mùa này Bá Đồ rất có khả năng đạt chức vô địch.

Đào Hiên đột nhiên ý thức được đây là cơ hội nên trực tiếp nói gã thấy Gia Thế khả quan hơn.

Bầu không khí đang sôi nổi bỗng lạnh lẽo hẳn đi, đội hữu liền lén lút chat riêng với hắn rằng, Đại ca anh không thể cứ nói thế trước mặt mọi người được, đây là công hội của Bá Đồ đó!

Đào Hiên đáp, Anh thực sự thấy Gia Thế khả quan hơn, nếu Gia Thế vô địch, mấy chú có cùng anh đến Gia Vương Triều không?

Đã qua mấy tháng, đội hữu của gã giờ đã trở thành cao thủ trong game cuối cùng vẫn không trả lời câu hỏi ấy.

Sau đó Đào Hiên cứ thế thoát, cũng không đăng nhập lại.

Đêm đoạt quán quân đó, Đào Hiên uống đến chán chê mê mỏi rồi bỗng dưng nhớ lại quãng thời gian nằm vùng hết sức cạn lời kia.

Có lẽ do hơi rượu chăng, Đào Hiên nghĩ, lấy trong ví ra thẻ tài khoản khu Ba kia, chạy lên tầng hai, lén lút mở máy tính.

Đội hữu của gã cũng đang online, Đào Hiên hí hửng gửi tin nhắn riêng cho cả bọn, bảo, Thế nào anh đây nói không sai chứ, Gia Thế vô địch rồi.

Không ngờ bên kia còn chẳng thèm để ý đến câu này của gã, hết sức hào hứng mà nhắn tin lại, Đai ca, anh quay về rồi! Mấy đứa nó đều bảo anh sẽ không onl nữa nhưng tụi đệ không tin. À, còn cái này nữa, gần đây vừa mở bản mới, đánh được Boss trong đó có thể nhặt được trang bị cam cho pháp sư chiến đấu. Tụi đệ giấu công hội tự đi phá bản, định kiếm được thì đưa đại ca làm quà, nhưng đánh hoài không ra.

Đào Hiên nhìn từng dòng chat hiện trên màn hình, không hiểu sao cảm nhận được niềm vui của người anh em bên kia.

Đây là chuyện gì với chuyện gì?

Đào Hiên càng nghĩ càng xoắn quẩy, liền thây kệ mọi chuyện, cùng đội hữu lâu ngày không gặp đi phá bản.

Tức giận nhất là, mấy bé gà ngày xưa giờ chơi còn siêu hơn gã.

Chuyện nói xong, thuốc cũng vừa vặn hết.

“Đêm qua anh lấy cớ đi toa-lét lên tầng hai, ngồi một hồi thấy mình có vẻ vắng mặt hơi lâu nên rút thẻ, đi xuống tầng dưới uống tiếp.”

Đào Hiên nhét lại thẻ vào ví tiền. “Anh sau còn định lên chơi chút nữa nên không tắt máy, Diệp Thu vào chắc đúng lúc anh vắng mặt.”

“Nhưng thẻ tài khoản của Diệp Thu thì đúng là anh không thấy.” Gã lắc đầu. “Lúc anh lên lần nữa đã là quá nửa đêm, máy tính khi đó cũng đã bị tắt, lúc anh bật lại thì đầu đọc thẻ không có gì hết.”

“Không nghĩ sau đó lại để quên chính thẻ tài khoản của mình.”

Gã đau khổ nói.

“Vậy anh Đào, lúc anh còn ở tầng hai có thấy ai ở trển không?” Một đội viên Gia Thế lau lau mặt, hỏi.

“Hôm qua anh hơi say nên không có mấy ấn…”

Đào Hiên đột nhiên dừng lại rồi từ từ, từ từ quay đầu sang bên cạnh, nhìn thẳng vào Ngô Tuyết Phong.

Ngô Tuyết Phong ngẩn người. “Hả?”

“Lúc anh từ tầng hai đi xuống, thấy đèn toa-lét đang sáng, còn tưởng là Diệp Thu.” Đào Hiên sờ sờ cằm. “Nhưng giờ nghĩ lại, theo lời thằng nhỏ nói vừa nãy, lúc đó nó có khi còn chưa tỉnh.”

“Anh xuống đến nơi rồi, muốn tìm chú uống một chén, có mấy đứa kêu chú cũng đi toa-lét, còn hỏi hai người không đụng nhau à?”

Đào Hiên lúc này giống như được Conan nhập hồn, hết sức hùng hồn đập sàn nhà cái bẹp rồi hỏi. “Nếu chú vào toa-lét tầng một, chắc chắn phải biết anh đây không vô đó. Nhưng chú lại không hề nói ra, chứng tỏ chú hoàn toàn không biết.”

“Tuyết Phong, chú lên toa-lét tầng hai làm gì?”

-T.B.C-​

Editor: Hiện giờ TCCT đang edit đến đoạn Hưng Hân và Gia Thế đấu nhau, bản thân lại đi edit một fic như này, thực sự có chút vi diệu_( :3JL )_
 

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#3
[Tu Tán] Ai lấy thẻ tài khoản của tui? (3)
03/Trường hợp của Ngô Tuyết Phong

Đầu mâu đột nhiên chuyển tới Ngô Tuyết Phong.

Chuyện tiến triển đến bước này hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ của anh, Ngô Tuyết Phong trố mắt ngoác mồm nhìn Đào Hiên lúc này đang giương giương đắc chí vì thoát tội.

“Sao nào, anh nói sai sao?” Đào Hiên cực kỳ cực kỳ đắc ý.

Ánh mắt tất cả mọi người đều quay thẳng về hướng Ngô Tuyết Phong, mỗi con mỗi con đều hằn rõ hàng chữ “Khai mau! Mày đã làm gì đêm qua?”.

“Tui…” Ngô Tuyết Phong khó khăn nói rồi lại ngừng.

“Lão Ngô, người trong WC tầng hai là anh thiệt hả?” Diệp Tu hỏi.

Ngô Tuyết Phong nhìn trái nhìn phải một vòng, rốt cuộc cũng không chịu nổi áp lực đến từ quần chúng, gật đầu. “Là tui.”

“WC cái nào chả được, đâu cần chạy lên tầng hai đâu.” Diệp Tu rũ rũ tàn thuốc. “Anh lên tầng hai làm cái gì vậy?”

Gương mặt Ngô Tuyết Phong đột nhiên chuyển đỏ.

Dờ phắc?!

Ăng-ten hóng hớt của quần chúng được nâng max, Ngô Tuyết Phong vừa nhắc tới tầng hai mặt đã đỏ, chắc chắn có điềm!

“Thành thật khai báo, chuyện gì đã xảy ra?” Quần chúng cùng cầm lên mấy chai bia, chuẩn bị cho tiết mục chuyện kể bé nghe.

“Có cái chuyện gì đâu, chỉ nghe điện thoại thôi…”

Ngô Tuyết Phong nhìn đám “quan tòa” trước mặt, tự hiểu hôm nay không khai đừng hòng thoát, trực tiếp buông vũ khí đầu hàng, chủ động kể tuốt luột từ A đến Z.

Ngô Tuyết Phong, đêm hôm qua, có gấu.

Đối tượng là một nữ phóng viên thuộc tòa soạn báo Thể Thao Điện Tử trụ sở ở thành phố H.

Liên Minh Vinh Quang chuyên nghiệp mở giải đấu đầu tiên, lúc này Gia Thế vẫn còn đóng đô ở tiệm net Gia Thế, nhân số nhìn đâu cũng thấy thiếu, động vào chỗ nào chỗ ấy toán loạn.

Diệp Tu bận bịu chuẩn bị đội hình cùng chiến thuật cho mỗi trận đấu, Tô Mộc Thu bận bịu chăm chút vũ khí bạc cho các tài khoản, Đào Hiên bận bịu tìm kiếm nhà tài trợ giúp đỡ mảng tài chính cho chiến đội. Ngô Tuyết Phong, vì vậy, liền đứng ra đảm nhận khâu giao thiệp với truyền thông.

Cứ như vậy, sau mỗi trận đấu, phóng viên tòa soạn báo Thể Thao Điện Tử đều sẽ tự động đến tìm Ngô Tuyết Phong, đưa ra một đống thứ từ vấn đề trên trận cho đến bản thảo của bài viết mới nhất.

Phóng viên tới gặp Ngô Tuyết Phong thường không mấy khi lặp lại, thay đổi rất nhiều, trong đó có một cô bé người mới. Cô gái này có vẻ không tiếp xúc quá nhiều với Vinh Quang, lần nào hỏi cũng hổng đủ mọi chỗ, làm người khác không dám nhìn thẳng.

May là Ngô Tuyết Phong tốt tính vốn sẵn, mỗi lần đều sẵn sàng giải thích cho cô bé vấn đề này là như thế nào.

Qua nhiều lần trao đổi, cô bé mới ngượng ngùng nói, em mới chuyển qua mục Vinh Quang này, cũng đang bắt đầu chơi nhưng thao tác của Vinh Quang thực phức tạp quá, dù xem rất nhiều replay, vẫn không thể nhìn ra trọng điểm là ở đâu.

Về trận đấu giữa Diệp Tu và Hàn Văn Thanh, cô bé chia sẻ, “Em vừa mới nghĩ một đấm này của Đại Mạc Cô Yên thật quá ngầu, không ngờ Nhất Diệp Chi Thu đã tránh đi, không hiểu làm thế nào luôn. Chưa kể, tránh xong rồi, đột nhiên, máu Đại Mạc Cô Yên trượt một đoạn lớn.”

“Tuyển thủ chuyên nghiệp thật đáng sợ.” Cô bé sợ hãi mà kết luận như vậy.

“Hai người đó đúng là rất đáng sợ.” Ngô Tuyết Phong gật đầu đồng ý.

“Em cũng thấy anh rất lợi hại á.” Cô bé nói, “Bình luận trên internet đều chỉ nói Diệp Tu và Tô Mộc Thu của Gia Thế hợp tác tốt thế nào vô địch thế nào nhưng em xem trận đấu đều cảm thấy, dường như mỗi lần Khí Trùng Vân Thủy ra chiêu, trận đấu sẽ biến chuyển đáng kinh ngạc.”

“Tuy em không rõ trong đó ẩn chứa kỹ thuật cao siêu gì nhưng là anh giúp đỡ các cậu ấy đúng không?”

Ngô Tuyết Phong nhất thời không biết nói gì. Mãi lâu sau, hắn mới đáp, “Em thật là một người mang Vinh Quang trong tim.”

“Em nói đúng sao?” Cô bé vui vẻ hỏi lại.

Ngô Tuyết Phong từ trước đến giờ vốn không để tâm người ngoài nói gì về vai trò của anh trong trận đấu, nhưng bỗng nhiên có một người tuy không hiểu rõ Vinh Quang đến nói với anh, anh rất lợi hại, trong lòng Ngô Tuyết Phong chợt cảm thấy thật vui vẻ.

“Mắt nhìn của em tiến bộ rồi đấy.”

“Em vẫn thế thôi, tiến bộ gì đâu.” Cô bé lắc lắc đầu, có chút ủ rũ. “Em nhìn ra được là do sau khi quen anh, mỗi lần xem trận của Gia Thế, em đều chỉ nhìn anh thôi.”

Một giây này, Ngô Tuyết Phong thấy mình rung động.

Đêm Gia Thế đoạt chức vô địch, Ngô Tuyết Phong đang nằm trên bàn rượu thì nhận được điện thoại của cô bé phóng viên.

Anh một bên xin phép đi vệ sinh, một bên cầm di động chạy lên tầng hai.

“Chúc mừng nha!” Đầu bên kia cô bé hân hoan hô to. “Em biết mà, quán quân chắc chắn thuộc về các anh!”

“Em biết mấy giờ rồi không?” Ngô Tuyết Phong tai nghe điện thoại, chân đi vào WC tầng hai, thuận tay bật đèn lên. “Báo Thể Thao Điện Tử làm ăn gì kỳ vậy, giờ này vẫn còn bắt nhân viên tăng ca?”

“Đây không phải phỏng vấn!” Cô bé nói. “Là cá nhân em gọi chúc mừng!”

“Sao muộn vậy mới gọi?”

“Lúc mới đấu xong, mọi người chắc còn bận ăn mừng, sao rảnh nghe được. Em chọn giờ này biết chắc anh chưa ngủ nhưng cũng không bận. Thế nào, giỏi không?” Cô bé vui vẻ trả lời. “Nhìn xem, không phải mới đổ chuông anh đã bắt máy đó thôi.”

“Sai rồi.” Ngô Tuyết Phong nói. “Mới đổ chuông anh đã bắt máy là vì anh đang chờ điện thoại của em.”

“Sau đó tui và em ấy thành một đôi.” Ngô Tuyết Phong nói.

“Giờ tao đách quan tâm thẻ của thằng Diệp Thu còn hay mất nữa.” Đội viên A nào đó của Gia Thế không cảm xúc nói. “Hiện tại tao chỉ muốn lôi Ngô Tuyết Phong ra ngoài bắn chết thì thôi.”

“Bé phóng viên kia tao từng tia rồi…” Đội viên B bên cạnh uể oải hùa theo. “Trước từng tới tiệm net tụi mình, mặt tròn tròn, mắt to, cưng lắm.”

Không khí trong tiệm net u ám hẳn. Nói gì thì nói, so với chuyện có đứa phản bội bay qua Bá Đồ thì chuyện có thằng phản bội thoát kiếp FA còn đau lòng hơn gấp bội.

“Ấy, để lấy công chuộc tội, tui xin dâng lên tổ chức một tin tình báo hết sức quan trọng.” Ngô Tuyết Phong giơ tay. “Lúc tui đi lên trên không ngó qua phong khách nhưng khi nói chuyện xong thì có. Lúc đó đèn tắt rồi tức là Diệp Thu rời đi rồi, đúng không?”

Anh nhìn sang Diệp Tu đang ngồi ở đầu kia.

Diệp Tu mắt đối mắt với anh, ngẫm nghĩ một lát, rồi gật.

“Nếu tài khoản của cậu quên ở phòng khách lúc ấy, anh Đào chắc phải. Nhưng ảnh nói không có, tức trước khi ảnh vào, đã có người khác đi vào phòng khách tầng hai.” Ngô Tuyết Phong nói. “Tui có lẽ biết người đó là ai.”

Anh đứng dậy, vòng ra sau lưng quần chúng, đánh thức cái kẻ từ nãy đến giờ vẫn nằm nhoài trên bàn ngủ không biết trời trăng gì.

“Dung Phi, đêm qua cậu lên tầng hai, đúng không?”

-T.B.C-
Editor: *phủi bụi* Để quên fic này quá lâu rồi không biết còn ai nhớ nó không =))))
 
Last edited:

Túc Liên

Enthusiastic Dramatist
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
243
Số lượt thích
1,474
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tranh, Quả, Nhu, Tú, Kỳ
#4

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#5
Vì sao tiêu đề là Tu Tán dưới này lại là ngôn tình của Ngô phó??? Σ( ̄□ ̄lll)

Fic này vui mà, tiếp đi người ơi =))
Tu Tán tít chap cuối mới có cơ =))))) Tán nó còn chưa thèm lộ mặt kìa =))))))))))
 

You don't smile

Cống hiến cấp cao
Bình luận
257
Số lượt thích
1,371
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh
#6
like mạnh like mạnh
ủng hộ hết mình
 

Túc Liên

Enthusiastic Dramatist
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
243
Số lượt thích
1,474
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tranh, Quả, Nhu, Tú, Kỳ
#7

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#8
[Tu Tán] Ai lấy thẻ tài khoản của tui? (4)​
04/ Trường hợp của Quan Dung Phi​
Quan Dung Phi mặt mũi lờ đờ nhỏm dậy nhìn vòng người đang vây xung quanh mình.​
Gã ngây người mất một phút rồi gật gật đầu. “Đúng.”​
“Đúng thật a.” Ngô Tuyết Phong xúc động nói.​
“Hóa ra anh cũng không chắc à?” Diệp Tu ngạc nhiên.​
“Tối qua tui uống không nhiều nên quá nửa đêm có vác mấy thằng xỉn quá đà ra chỗ nghỉ ngơi ở tầng một.” Ngô Tuyết Phong duỗi tay đưa bình nước cho Quan Dung Phi. “Dung Phi là người đầu tiên tui vác qua nhưng sau lại chẳng thấy đâu.”​
Quan Dung Phi nhận bình nước, mở nắp uống một ngụm. “Cám ơn.”​
“Vậy nên cậu lên tầng hai làm gì?”​
Quan Dung Phi vô cùng bình tĩnh mà nói. “Nửa đêm di động đột nhiên phát thông báo nữ thần của tui đăng weibo nên tui lên trển share cho em ấy mà.”​
Cả phòng đột nhiên yên tĩnh đến kỳ lạ.​
“… Vậy ra anh có idol à?”​
Diệp Tu dũng cảm đứng ra, nhận sứ mệnh đánh vỡ sự im lặng.​
“Tui chưa nói hả?” Quan Dung Phi ngờ vực.​
“Chưa hề luôn!!” Quần chúng nhân dân Gia Thế cảm thấy sáng nay lượng thông tin tiếp nhận vào có hơi bị nhiều.​
“Ẻm tốt lắm á.”​
Quan Dung Phi mở khóa điện thoại, màn hình nền là một thiếu nữ buộc tóc hai bên đang cười vui vẻ.​
“A a tui biết!” Có người nói. “Đây là thành viên của nhóm idol mới ra mắt đúng không? Bộ quần áo này tui từng thấy rồi nè. Hình như ở hình quảng cáo cho CD của các ẻm chỗ trạm dừng xe buýt trước sân vận động Tiêu Sơn á.”​
“Đúng đúng đúng!” Quan Dung Phi đột nhiên high bất ngờ. “CD đó tui có cả một thùng á, cho chú mượn hai bản để nghe thử ha?”​
“Mua nhiều thế làm gì?”​
“Mỗi cái CD có một cái code, code đó mà trúng thì có thể đến dự event bắt tay của mấy ẻm đó. Nên mới phải mua hẳn một thùng.” Quan Dung Phi nghiêm túc nói.​
“Đúng chuẩn fan chân chánh đây rồi!” Con dân Gia Thế hãi hùng.​
“Cơ mà cũng không nghĩ đến thật nha.” Ngô Tuyết Phong lắc lắc đầu. “Cậu vì sao lại thích ẻm?”​
“Ẻm chơi Vinh Quang á.” Quan Dung Phi nói.​
Quan Dung Phi lần đầu nghe về nhóm idol này là từ những người khách quen trong tiệm net Gia Thế. Gần đây nhóm cũng khá nổi, đi đâu cũng có thể nhìn thấy MV của nhóm.​
“Hình như ẻm có chơi Vinh Quang nữa đó.” Một vị khách quen ở khu nghỉ ngơi tán gẫu. “Thấy trên weibo còn có khen trận đấu vừa rồi của Gia Thế nữa.”​
“Là fan Gia Thế sao?” Người bên cạnh nói. “Tinh mắt!”​
Tiệm net Gia Thế là hậu phương của chiến đội Gia Thế, chuyện này khách quen của tiệm đều biết, thậm chí vài người trong số họ còn là thành viên của công hội Gia Vương Triều. Những người này đều đã tận mắt thấy chiến đội từng bước phát triển, có thể nói fan trung thành nhất của fan trung thành.​
“Có khi nào chỉ là hình tượng không?” Lại có người nghi ngờ nói. “Hiện tại rất nhiều idol đều tự gắn cho mình một hình tượng nào đó mà, như trạch nữ này, hay fan bóng đá chẳng hạn.”​
Người bắt đầu đề tài đáp. “Ẻm hình như cũng không đề cập đến Vinh Quang ở mấy chỗ công cộng, trừ lần khen đó cũng chẳng còn gì khác.”​
“Chắc là lỡ tay đi, dù sao cũng chẳng liên quan gì tới mình.”​
“Có khi để tăng lượng tiêu thụ cho CD? Thôi thôi đi phá bản tiếp nào.”​
Khách quen nói chuyện một hồi rồi lại quay về chơi game. Quan Dung Phi lấy di động ra, tìm thử weibo của nữ idol kia rồi không biết vì sao mà nhấn follow.​
Quan Dung Phi sau ba năm chơi Vinh Quang xác nhận nữ thần của mình chắc chắn là có chơi Vinh Quang.​
Nguyên nhân rất đơn giản, cô lỡ tay.​
Lần đó, event mừng năm mới của game có thể share kết quả lên mạng xã hội, nữ thần đại khái khi chơi không để ý hoặc đăng nhập nhầm tài khoản weibo, cứ liên tục đem kết quả của mình share lên weibo chính thức kia.​
Quan Dung Phi lúc ấy vẫn chưa phải fan của cô, nhìn thấy mấy lượt share này liền mang tâm trạng xem trò vui, xem xem cô có xóa không.​
Kết quả, cô không xóa.​
Đêm đó, lượt bình luận lẫn lượt share của mấy bài post đó thật hỗn loạn, fan Vinh Quang với fan idol trộn thành một đoàn, tên nữ idol đấy với Vinh Quang liền cùng nhau lên hot search ngồi.​
Sau đó anti nữ idol cũng rất nhanh có mặt, gào thét rằng XXX chắc chắn thấy Vinh Quang dạo này đặc biệt hot nên muốn cọ độ nổi tiếng đây mà.​
Chơi một cái game cũng có thể làm ra suy luận dạng này? Trạch nam tiêu chuẩn Vinh Quang kiêm nhân viên nghiên cứu chế tạo vũ khí bạc Quan Dung Phi làm sao từng nhìn thấy loại chuyện này, chỉ biết trợn mắt há mồm, không khỏi cảm thán một câu, làm người đã khó, làm idol còn khó hơn.​
Đợi sang ngày hôm sau Quan Dung Phi mở weibo ra, đã thấy nữ idol kia share lại mấy post về Vinh Quang kia của mình, còn có thêm vào một câu. “Vinh Quang thực sự chơi rất vui, phát cho một người một cái an lợi, có duyên trong game gặp.”​
Quan Dung Phi đột nhiên cảm thấy cô gái này rất thú vị, sau đó cứ thế dần dần trở thành fan.​
“Mấy chú biết nửa đêm hôm qua ẻm post cái gì không?”​
Quan Dung Phi quơ quơ điện thoại, chuẩn hình tượng fan não tàn trong truyền thuyết. “Từ cái lần trượt tay share kết quả event năm mới kia, tám tháng rồi, đây là lần đầu tiên ẻm post bài liên quan đến Vinh Quang đó.”​
“Bài ẻm post là… Chúc mừng Gia Thế vô địch!”​
“Móa, nữ thần của ông đúng fan Gia Thế rồi!” Mấy vị đội viên Gia Thế cùng những con người liên quan đang ngồi khác lúc này đây trong lòng bỗng dâng lên cảm giác tui sắp thành sao rồi bà con ơi.​
“Không biết ẻm có thích tuyển thủ nào không nhỉ, nói không chừng ẻm chấm tao ấy chớ. Mùa giải này tao đánh khá lắm mà.”​
“Câm đê, quên mất trận bán kết đấu Bá Đồ, mày bị Hàn Văn Thanh nện chết thế nào rồi à!” Bên cạnh lập tức có kẻ tranh mồm. “Trận chung kết lúc giết mục sư bên Hoàng Phong không phải chính bố mày đây đã dốc sức trợ công sao? Đến bình luận phân tích sau trận đấu cũng nhắc tới tên tao, đây mới là có hy vọng. Dung Phi, chú thấy sao?”​
“Cút!” Quan Dung Phi mặt không biểu cảm đáp.​
“Trở lại chuyện chính, vậy sao hôm qua cậu lên tầng hai mở máy tính?” Ngô Tuyết Phong vỗ tay một cái, đem câu chuyện đã lệch xa cả tỷ dặm về lại quỹ đạo ban đầu.​
“Tui ra chỗ tiếp tân tìm xem có máy nào trống không.” Quan Dung Phi kể. “Sau đó thấy ở đó hiện thị có một máy tầng hai vừa có người mở nên lên đó.”​
Đến rồi đến rồi!​
Quần chúng kích động dần lên. “Vậy đúng ông cầm thẻ tài khoản?”​
“Thẻ tài khoản gì?” Quan Dung Phi khó hiểu hỏi lại.​
“Lúc ông dùng máy tính không để ý thấy trong máy đọc thẻ có thẻ tài khoản không à?”​
Quan Dung Phi nghiêng đầu. “Tui lúc đó chỉ chăm chú share bài của nữ thần, hơi đâu ngó máy đọc thẻ đâu.”​
Ặc, manh mối lại đứt rồi.​
“A, tuy tui không biết nhưng người này chắc biết đó.”​
Ngay khi chung quanh đang uể oải vì cục diện bế tắc trước mắt, Quan Dung Phi đột nhiên mở miệng nói. “Lúc tui từ phòng khách đi ra có đụng Tô Mộc Thu nhưng khi đó buồn ngủ quá rồi nên chỉ chào phát rồi đi.”​
Tô Mộc Thu?!​
Chờ một chút, Tô Mộc Thu đâu rồi?​
-T.B.C-
P/S: Fic hôm qua Tán ca ko xuất hiện. Fic hôm nay Tán ca xuất hiện được 3 dòng. Ngày mai sẽ cố gắng...​
 

You don't smile

Cống hiến cấp cao
Bình luận
257
Số lượt thích
1,371
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh
#9
cuối cùng cũng ra chap mới:love:
 

Túc Liên

Enthusiastic Dramatist
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
243
Số lượt thích
1,474
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tranh, Quả, Nhu, Tú, Kỳ

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#11
Boss cuối lên sàn...

[Tu Tán] Ai lấy thẻ tài khoản của tui? (end)
05/ Trường hợp của Tô Mộc Thu​
“Mới sáng sớm đã tụ tập làm gì vậy?”​
Đúng lúc đó giọng Tô Mộc Thu vang lên.​
Anh mặt mũi mờ mịt từ tầng 2 tiệm net xuống, tay vò vò mái tóc còn rối bù, chuẩn hình tượng vừa ngủ dậy.​
“Thẻ tài khoản Nhất Diệp Chi Thu hở?”​
Tô Mộc Thu móc ra từ trong túi quần cái thẻ đã làm mười mấy thanh niên phải điên đầu loạn óc sáng sớm nay.​
“Ở chỗ tui á.” Anh nói. “Tui thấy nên cầm luôn.”​
Toàn thể đội viên Gia Thế đứng lặng ở phòng khách tiệm net Gia Thế, trong một giây ngắn ngủi đã tự vấn bản thân đủ các vấn đề nhân sinh xã hội rằng, bọn họ giày vò nhau suốt từ nãy đến giờ là vì cái gì?​
Nhưng vẫn còn một người chưa từ bỏ.​
Thám từ lừng danh Đào Hiên đứng dậy. Thân là người đầu tiên bị nghi ngờ, cũng là người đầu tiên bị người đời tàn nhẫn bóc phốt, gã cho rằng mình phải có nghĩa vụ phải móc cho bằng được đầu đuôi ngọn ngành vụ này ra ánh sáng.​
Đào Hiên hỏi. “Đêm qua cậu lên tầng hai làm gì?”​
“…” Tô Mộc Thu bình tĩnh đáp. “Sao lại hỏi cái này?”​
“Thành thật khai báo, sáng nay chiến đội Gia Thế chúng ta không có bí mật!” Đào Hiên siêu cấp nghiêm túc.​
“Anh ta đến tìm tôi.”​
Diệp Tu từ phía sau đi ra, cực kỳ bình thản mà nói. “Lúc đó đã muộn, tui liền kêu anh ta ngủ lại với mình.”​
“Khoan đã.”​
Trải qua một đợt trui rèn hồi sáng, Đào Hiên thâm sâu tóm được lỗ hổng trong lời Diệp Tu. “Nếu anh nhớ không nhầm thì phòng nghỉ trên tầng hai có mỗi một cái giường thì phải?”​
“Hai đứa chúng mày ngủ kiểu gì tối qua?”​
Quần chúng chăm chăm nhìn Diệp Tu với Tô Mộc Thu mắt qua mày lại, hiện tại giữa các đội viên Gia Thế đã hoàn toàn mất đi niềm tin cơ bản giữa người và người.​
Ai có thể nghĩ tới! Ở cái đêm vô địch này! Trên tầng hai thần bí của tiệm net Gia Thế! Lại xảy ra lắm chuyện như thế!​
Mà giờ đây! Giữa đội trưởng với đội phó của họ dường như cũng có bí mật!​
Tô Mộc Thu đúng là có bí mật.​
Ngay đêm trước hôm chung kết, anh tỏ tình với Diệp Tu.​
“Chọn cái thời điểm này, mày là gian tế Hoàng Phong phái tới làm dao động lòng dân phải không?”​
Diệp Tu ngồi trước máy tính, tay cầm thuốc run run, tàn thuốc rơi đầy một bàn.​
“Không phải.” Tô Mộc Thu rất chân thành. “Thật ra tao có hơi lo về trận ngày mai nên tính tỏ cái tình với mày, lấy lo chồng lo!”​
“Cho nên mày khỏi cần trả lời tao, để tao lo đến hết trận ngày mai đi!” Tô Mộc Thu nói xong câu này liền ù té chạy, trông như thể bị ai đuổi giết.​
“Đúng là thiên tài.”​
Diệp Tu mặt vô cảm đánh giá.​
Kết quả hôm sau thi đấu xong, Gia Thế hết lên đài lĩnh cúp, sau lại đi chè chén đủ rồi mới quay về tiệm net Gia Thế, thành ra cả hai đều không có cơ hội ở riêng với nhau.​
Phải đến tận sau nửa đêm, khi các thanh niên đòi đọ tửu lượng với Tô Mộc Thu đều đã lăn ra chết giấc, anh mới buông ly rượu 90% là nước xuống, dùng chút lý trí cuối cùng lò dò đi lên tầng hai.​
Đúng lúc đi tới chỗ ghế sô-pha ở trển thì đụng phải Quan Dung Phi.​
Tô Mộc Thu do dự một chút rồi xoay người đi vào phòng khách, mở máy tính lên search “Tỏ tình bị từ chối thì phải làm sao”.​
Dân mạng trả lời hắn, bị từ chối thì tỏ tình thêm lần thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ n, nói chung nhất định phải tiếp tục tỏ tình cho tới khi HE, không được chia tay.​
Có thể nói vô cùng vô ích.​
Mà bản thân mình lựa chọn đi cầu cứu internet như này cũng có thể nói là vô cùng thiếu não, nhất định là do mấy chai rượu kia có thành phần làm suy giảm trí tuệ.​
Tô Mộc Thu chống trán tắt máy, sau đó cúi đầu nhìn thấy trong máy đọc thẻ có một tấm thẻ tài khoản.​
Diệp Tu tỉnh giấc trong hương rượu nồng nặc xung quanh, mở mắt liền nhìn thấy một đầu bù xù đang ngốc ngốc nhìn hắn.​
“Mày muốn hù chết tao phỏng?” Hắn nheo mắt nói.​
Tô Mộc Thu nằm nhoài ra đầu giường, kéo cằm nhìn hắn.​
“Tao tới đòi câu trả lời cho hôm qua.”​
Diệp Tu ngồi dậy, từ trên nhìn xuống Tô Mộc Thu. Anh đi vào không đóng cửa, ánh sáng từ ngoài len vào phòng.​
Mà Tô Mộc Thu ngồi trong vùng sáng ấy, mặt tràn ý cười nhìn hắn.​
Rõ ràng là phía tỏ tình mà tên này trông chẳng lo lắng chút nào, giống như biết trước phần thắng sẽ thuộc về mình vậy.​
“Mày có biết giờ mày bốc mùi kinh khủng không?” Diệp Tu nói.​
“Hở?” Tô Mộc Thu cúi đầu ngửi ngửi. “Nói thật, mũi tao điếc luôn rồi, chả ngửi được cái gì nữa. Dưới kia mới là địa ngục trần gian, đợi sáng mai xuống thử coi, mày sẽ biết thế nào là…”​
Câu còn chưa nói xong đã bị Diệp Tu hơi cúi người xuống hôn, chặn mất.​
“Tao giờ biết rồi.”​
-END-
E/N: Sau gần 1 năm, trong đó có 6 tháng phơi bụi, cuối cùng fic này đã hoàn rồi!! Kết hơi cụt đi nhưng chắc do tác giả thấy cẩu lương của Ngô phó quá nhiều rồi nên không nỡ nhét thêm nữa.

Lời cuối cùng, finally tui đã có cảnh Tán Tu tỏ tình xưng "tao-mày" với nhau rồi hí hí hí hí
 

Bình luận bằng Facebook