Chương 5: Năm trăm hai mươi vòng bảy ngày
Có vẻ như cha Diệp mẹ Diệp đã tìm được Diệp Tu, nói cách khác, làm gì có cha mẹ nào đánh mất con còn có thể bình tĩnh như vậy, chỉ hạn chế trái tim khao khát tự do như con chim muốn sổ lồng (bỏ nhà ra đi) của con thứ? Nhưng họ không nói cho Diệp Thu biết vì sao tên anh trai khốn nạn kia còn chưa chịu về.
Bảy ngày đầu tiên, ngồi trong phòng học, cục cưng ngoan ngoãn Diệp Thu thầm nghĩ, nếu cái tên Diệp Tu kia trở về nhìn thấy nhiều bài tập chưa làm như vậy, cậu nhất định sẽ không cho hắn mượn chép.
Nhưng mà Diệp Thu không biết, cha Diệp không đăng kí cho Diệp Tu đi học tiếp.
Ở vòng bảy ngày thứ tư, Diệp Thu bắt đầu lo lắng Diệp Tu lúc đi mang theo bao nhiêu tiền, giờ còn đủ tiền để tiêu hay không? Có bị bọn buôn người bắt đi đến vùng hẻo lánh không? Nếu biết trước thế này cậu đã không nhắc đến việc bỏ nhà đi trước mặt Diệp Tu. Nghe những tin tức đáng sợ trên ti vi, mọi tức giận trong lòng đều biến thành lo lắng.
“... Anh trai khốn kiếp, tại sao một cuộc điện thoại cũng không thèm gọi về?”
Nhưng mà Diệp Thu không biết, Diệp Tu không hề phát hiện ra điện thoại mà cậu giấu kín trong túi hành lí.
Tại vòng bảy ngày thứ mười hai, thiếu niên mười bốn tuổi càng ngày càng gầy, càng ngày càng khép mình. Mẹ Diệp rất lo lắng, ngày nào bà cũng nấu rất nhiều đồ bổ cho Diệp Thu, thế nhưng không thấy cậu béo lên, mà mấy con thú cưng trong nhà thì tăng cân nhanh chóng.
“Không sao đâu, mẹ!” Diệp Thu cười nói. “Không phải con vẫn đang lớn đấy sao?”
Cha Diệp yên lặng uống canh, khi mẹ Diệp đi vào trong bếp, ông đột nhiên nói với Diệp Thu đang đi lên cầu thang. “Đợi đến lúc nó muốn về thì sẽ trở về thôi, đừng nghĩ nhiều, không phải lỗi của con.”
Diệp Thu muốn khóc, nhưng lại cảm thấy khóc vì tên khốn Diệp Tu thì đúng là không đáng, vì thế cố nén cảm xúc. “Ai nghĩ đến hắn? Giờ ăn gà được ăn hai chân, ăn cá được ăn hai mặt, con vui còn không hết!”
Nhưng mà Diệp Thu không ngờ Diệp Tu có thể đi lâu đến mức hết năm trăm hai mươi vòng bảy ngày.
Cậu không ngờ giữa Diệp Thu, Diệp Tu và Vinh Quang, cậu lại thành người thứ ba.
Thai song sinh cái quỷ gì chứ?
Chương 6: Muội khống cùng đệ khống
“Hắt xì!” Diệp Tu đang thao tác chiến đấu đột nhiên ngứa mũi hắt xì một cái, động tác tay cũng dừng một chút, làm cho Kiếm khách có cơ hội đột phá vòng vây.
Cũng may đồng đội của Diệp Tu là nguyên tố pháp sư đúng lúc đuổi tới, dùng tên băng đâm xuyên qua thân thể Kiếm khách.
Tô Mộc Thu nhìn khuôn mặt hồng hào của Diệp Tu, không thấy có biểu hiện đau ốm gì. “Bị cảm?”
“Chắc chắn là có người đang nhớ anh đây!” Diệp Tu cắn cây kẹo mút trong miệng, chém đinh chặt sắt nói.
“Cậu á?” Tô Mộc Thu nhìn Diệp Tu một lượt từ cao đến thấp, vẫn không tìm thấy hạn cuối của tên này ở chỗ nào. Thế mà lần đầu tiên gặp mặt anh lại thấy cậu ta ngoan ngoãn, lanh lợi, quả nhiên là ảo giác.
Diệp Tu tỏ vẻ chỉ cần hắn cos bộ dáng vô tội, thuần khiết của em trai, không gì là không hold được, huống hồ người cơ trí như hắn làm sao mà không nhìn ra bản chất loli khống của Tô Mộc Thu
chứ.
“Tôi thấy có khi là em trai cậu ở nhà đang nguyền rủa cậu đấy. Chưa từng thấy ai bỏ nhà ra đi còn cuỗm luôn tiền tiêu vặt của em mình!”
“Không có đâu, em tôi hơi bị ngoan.” Diệp Tu vừa hắt xì vừa ngậm kẹo, bày ra bộ mặt tự hào về em trai trông rất ngu.
“Ngoan bằng Mộc Tranh sao?” Tên muội khống như Tô Mộc Thu hơi mất hứng.
“Bằng nhau bằng nhau.” Diệp Tu khiêm tốn đáp.
“Cho nên mới nói có một thằng anh trai như cậu đúng là xui xẻo ba đời của cậu ta.” Tô Mộc Thu thở dài, trả đơn đặt hàng tỷ lệ thắng đấu trường 85%, lại có tiền ăn nửa tháng.
“Đừng nói thế, nếu không phải trong tên của cậu có một chữ “Thu”, chưa chắc anh đây đã đi theo cậu đâu.” Diệp Tu lạch cạch gõ bàn phím, lơ đãng nói.
“Vậy à? Thế ai là người trưng ra vẻ mặt cầu bao nuôi ngồi xổm trước cửa tiệm net không đi?” Tô Mộc Thu cạn lời nhìn tên vô lại ở nhà mình ăn tạm uống nhờ dùng chung máy tính. “Có giỏi thì cậu trả tiền nước tiền điện tiền gas đi!”
“Ấy đừng như thế mà Thu ca, làm người đừng tàn nhẫn quá!”