Hoàn [Pj Song Diệp 22.2019] [Hưng Hân] Một giấc mộng điên cuồng

Bánh bao hâm hấp

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
248
Số lượt thích
624
Location
Ở đâu còn lâu mới nói
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Trừ Lưu Hạo
#1

[Pj Song Diệp 22.2019] [Hưng Hân] Một giấc mộng điên cuồng

Một Giấc Mộng Điên Cuồng

Fanfic Toàn Chức Cao Thủ


Tác giả: 钦袖/evelyn-qx.lofter

Editor: @Bánh bao hâm hấp aka Mun

Thể loại: Truyện ngắn, hướng nguyên, Non CP, hiện đại

Nhân vật chính: Chiến đội Hưng Hân

Bối cảnh: Rất lâu, rất lâu sau mùa giải Vinh Quang thứ 10

Warning: Có spoil một chút kết quả mùa 10 và tưởng tượng về tương lai sau này của chiến đội Hưng Hân

Tình trạng: Hoàn

Link convert: Click here
Mun muốn gửi lời cảm ơn chân thành tới mọi người trong Phòng Tự Sát trên Discord vì đã và đang giúp Mun hoàn thành những fanfic này.



“Bởi vì ta nhớ tới, mỗi chi tiết của giấc mộng kia đều có thể thấy rõ ràng, cho dù mộng đã kết thúc từ lâu, thế nhưng chấp niệm sẽ không tiêu tan.”


------------------- Đây là dòng ngăn cách chuẩn bị vào chính văn --------------------​


Trục Yên Hà (group chat chiến đội Hưng Hân): Thời gian dự định phá dỡ tiệm net Hưng Hân chính là chiều nay.

Trần Quả ngửa đầu, nhìn bầu trời vẫn hệt như đã nhìn thấy trong hơn bốn mươi năm qua. Ánh mặt trời màu vàng nhạt biếng nhác xuyên qua những đám mây, chiếu lên người khiến người ta cảm thấy thật ấm áp và dễ chịu. Dùng tay nhẹ nhàng che trên trán, nhìn lên bầu trời, áng mây khi được mặt trời chiếu qua tỏa ra ánh sáng bảy sắc, trong chốc lát những sắc màu rực rỡ hiếm thấy phát ra.

Cảnh tượng thế này vốn nên nhìn mãi thành quen, ngày hôm nay lại có vẻ đặc biệt diễm lệ, khiến người ta mê đắm. Có lẽ bởi vì sớm thôi sẽ không còn được gặp lại nữa.

Vì vậy mới nói ----- lúc bắt đầu là như thế nào nhỉ? Trần Quả nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hồi tưởng.

“Quả Quả, nơi này chính là tiệm net của ba ba.” “Trần tỷ, tui muốn chỗ đối diện!” “Khách ở khu C, số 47 tên là gì vậy?” “Hình ảnh thần tượng bị tan vỡ rồi!” “Theo sở thích của chị đi, vốn tui không thích hợp thế này.” “Tiệm net Hưng Hân, ta lại quay về.”

Những câu nói nhỏ nhẹ, lại dịu dàng từ những kí ức xa xôi xuyên qua tầng tầng thời gian, vang vọng bên tai Trần Quả, nụ cười nhàn nhạt hiện trên khóe môi.

“Dì Trần, dì xem mấy hộp đồ này có muốn giữ lại không?” Âm thanh ở hiện thực trùng hợp bay đến, cô giúp việc kia làm việc vô cùng năng suất, rất nhanh kéo ra mấy cái hộp cũ để ở trong góc.

Mở ra một cái hộp, đủ mọi loại thẻ, cô giúp việc hiếu kì cầm lấy một trong số chúng: “Những thứ này là gì, vẫn còn rất đẹp.”

“Đây là... Thẻ tài khoản cũ của công hội.” Trần Quả hít sâu rồi thở dài, cúi đầu tỉ mỉ nhìn những thẻ tài khoản kia, “Trước đây tôi chơi game online... Muốn đăng nhập game Vinh Quang phải dùng thẻ, đây là thẻ để đăng nhập.”

“A, chính là Vinh Quang, tôi biết.” Bà cô lau mồ hôi, “Đây chính là game khiến cho việc thi đấu thể thao điện tử phát triển thần tốc đây mà, lập nên giải đấu thể thao điện tử đầu tiên trên thế giới, tuyển thủ chuyên nghiệp bây giờ đều rất tôn trọng điều này, không nghĩ tới dì Trần khi còn trẻ không chỉ chơi game online, còn có cả công hội nữa.”

“Đâu chỉ mỗi công hội, chúng tôi còn có cả chiến đội đó.” Trần Quả cười cười, đứng lên, trước ánh mắt kinh ngạc của cô giúp việc, cầm điện thoại lên.

Loại điện thoại di động màn hình cục gạch kiểu cũ đã gần như bị đào thải, không có thông báo QQ nào hiện lên trên màn hình đang sáng kia.

Trần Quả tự giễu mà cười một tiếng, đem di động ném sang một bên. Đến bây giờ còn có ai biết dùng QQ để liên lạc đâu, trước đó vài ngày còn suýt bị buộc ngừng hoạt động kinh doanh.

Tin tức gửi đến kia, rốt cuộc là có ý gì đây, bản thân cô cũng không biết, hay là vẫn còn tồn tại một tia hy vọng bé nhỏ, trong tiềm thức là hy vọng ai đó tới khôi phục, hy vọng đảo ngược thời gian, về với thời khắc huy hoàng.

“Dì Trần, chiến đội kia của mọi người có phải cũng tên là Hưng Hân?” Cô giúp việc lại mở ra một cái hộp khác, dáng vẻ tựa như tràn đầy hứng thú.

Trần Quả quay đầu, vừa đến gần vừa nhìn, tất cả đều là giấy chứng nhận và huy chương năm đó nhận được, chồng chất lên nhau. Từng có lúc được xếp ngăn nắp đặt ở trên kệ, dưới ánh mặt trời được người người chiêm ngưỡng. Bây giờ chỉ lặng lẽ bị phủ kín trong góc, không lo lắng không mệt mỏi, chồng chất cùng nhau, mặc cho bụi phủ đầy nắp hộp, như mây đen nặng nề che đi ánh mặt trời. Lúc mây đen cuối cùng tản đi, không ngờ lại là thời khắc ly biệt.

Chiếc cúp vàng rực rỡ, dưới ánh sáng mờ nhạt của chiều tà, bàn tay trẻ trung kia nhẹ nhàng vuốt qua những chữ được khắc:

Giải Tổng Quán Quân Liên Minh Vinh Quang Chuyên Nghiệp Mùa Giải Thứ Mười.

“Tổng Quán Quân, có vẻ như rất lợi hại, dì Trần còn trẻ mà thật đáng gờm. Hưng Hân, là chiến đội thế nào nhỉ?” Cô giúp việc vì thán phục mà ngồi thẳng lên, tưởng tượng một thời huy hoàng cách đây mấy chục năm. Nhìn lại Trần Quả, nhưng lại thấy cô với dáng vẻ vô cùng khó tin.

Dì Trần, dưới cái nhìn của cô luôn là một người phụ nữ chín chắn, cẩn trọng ----- cho dù có bị thời đại bỏ lại phía sau cũng vẫn là người phụ nữ có bộ mặt điềm tĩnh, bất luận thế sự biến đổi thế nào, cô đều chỉ trông giữ thế giới của riêng mình, xuyên qua ngàn vạn náo động phù hoa, lãnh đạm quan sát thế gian.

Cô từng nghĩ, người kia nhất định là trải qua ngàn vạn cảnh sắc phồn hoa, kiến tạo sự nghiệp to lớn bậc nhất, cuối cùng phần nhiệt huyết dâng trào thời trẻ kia dần phai nhạt và lắng đọng, hóa thành một loại vẻ đẹp lãnh đạm an nhàn, không còn một lần nữa chấn động một thời.

Thế nhưng trên người Trần Quả lúc này hoàn toàn không còn loại vẻ đẹp này. Cô cúi đầu thật sâu, mái tóc dài buông xõa, xếp chồng lên nhau rủ xuống, che khuất đi khuôn mặt đã xuất hiện dấu hiệu của năm tháng. Cô tựa hồ nhìn thấy từng giọt chất lỏng óng ánh rơi xuống, như những chú bướm vàng bay trên bề mặt chiếc cúp vàng.

Vì sao... Bản thân Trần Quả cũng không rõ ràng.

Chuyện đến nước này còn cảm thán được điều gì, không phải đối với mọi thứ đều bình tĩnh sao, không phải cảm thấy có thể đến được bước này đã đủ thỏa mãn sao, không phải cho rằng huy hoàng đã ra đi, dần dần tỉnh mộng, có khả năng thực hiện chỉ có thể ghi ở trong lòng thôi không?

“Hưng Hân... Hưng Hân là một loại niềm tin, là truyền thừa.” Trần Quả run rẩy thân thể, nâng lên chiếc cúp, cẩn thận từng chút mà ôm vào trong ngực, gần như là nói mê mà thì thầm,

“Đó là tôi khi còn trẻ, là giấc mộng huy hoàng nhất.”

Giấc mộng ban sơ này lớn lên từ một đêm tuyết rơi, tự trưởng thành trong ba năm, cuối cùng viên mãn vào một ngày hè. Nhưng mà sau khi viên mãn chính là suy yếu.

Trên thực tế suy yếu còn lâu mới xảy ra sớm như vậy. Người kia sau khi rời đi, Hưng Hân cũng tiến về phía trước một khoảng cách rất dài, các đội viên không ngừng trưởng thành, mọi người hỗ trợ lẫn nhau. Chỉ là khi các đội viên cũ dần dần giải nghệ, các đội viên mới gia nhập, tựa hồ có điều gì đó đang thay đổi. Hưng Hân thay đổi rất nhiều, quán quân vẫn chỉ có một cái kia, nhưng chiến đội càng lúc càng lớn.

Cô trở thành bà chủ lớn, nhưng cô vốn không thích hợp như vậy, đương nhiên sẽ không kéo dài lâu, rất nhanh bị người dưới quyền tìm cơ hội thay vào đó. Cô cũng không thể như khi còn trẻ mà giận dữ, bởi vì cô biết thế giới tàn khốc, không có năng lực tự nhiên sẽ bị loại bỏ. Cô cũng không có nhiều oán hận, chỉ là yên lặng đưa ra một yêu cầu duy nhất, để cô về đây, tiếp tục quản lý nơi này.

Cô cuối cùng trở lại quán net Hưng Hân, tại nơi bắt đầu sơ khởi nhất, tuy rằng nơi này đã mở rộng kinh doanh và trở nên rất lớn, đủ loại cửa hàng liên quan tới Hưng Hân bao quanh, nhưng vẫn rất quen thuộc. Ý nguyện duy nhất của cô cũng chỉ là cái tên Hưng Hân này có thể đi được xa hơn nữa. Cô thấy truyền kỳ đã dần dần tan biến, cô chẳng qua là cố chấp bảo vệ nơi này một thời gian, ở đây yên lặng vượt qua năm tháng dài đằng đẵng.

Rồi sau đó, Vinh Quang cũng dần suy yếu, thế nhưng ảnh hưởng mà nó mang đến giải đấu thể thao điện tử thế giới là không thể coi nhẹ. Lúc ở đỉnh cao của giấc mộng cô từng nghĩ, mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm sau, ai còn nhớ chiến tích huy hoàng này đây. Cô cũng là một phần ban đầu của huyền thoại ấy, thế nhưng mọi người khi nhắc tới việc này thường quên mất cô. Có điều cũng không liên quan, chỉ cần Vinh Quang còn ở trong lòng những người đó là tốt rồi. Cô cảm thấy bất luận thế gian biến đổi thế nào, cô tuyệt đối sẽ không quên mất Vinh Quang, không quên đã từng cùng Hưng Hân và những người bạn kia.

Ban đầu cô vẫn như trước cùng Diệp Tu và mọi người quanh năm duy trì liên hệ, sau đó sẽ theo thời gian mà dần giảm thiểu. Rất nhiều lần mở ra khung chat nhưng lại không biết nói gì. Cứ thế, cô với bọn họ sinh hoạt khác biệt thế nào cô đều không rõ, mặc dù bọn họ lâu như vậy không liên lạc, cô vẫn thường xuyên nhớ tới họ.

Không biết chiếc cúp đã lặng lẽ đặt vào trong hộp từ lúc nào, người đến người đi làm quán net dần trống trải hiu quạnh. Thời gian dài đằng đẵng, cơ hồ muốn đem toàn bộ những mạnh mẽ của tuổi trẻ mài mòn. Cô hiện tại cũng biến thành một bà dì có dáng dấp dọa người. Thế nhưng cô tin tưởng, phần nhiệt huyết trước kia cũng không hề biến mất, chỉ là bị bao bọc ở nơi nào đó.

Có lẽ lại không có cơ hội giải phóng.

Trần Quả nâng lên một cái hộp gỗ, nhẹ nhàng mở ra, mảnh gỗ phát ra âm thanh kẽo kẹt vang vọng do tuổi tác, ầm một tiếng, cái nắp rơi ra khỏi chỗ lâu nay, dường như tiếng tim đập vang vọng.

Đây cũng là thẻ tài khoản, có điều thẻ tài khoản ở chỗ này không giống bên kia, được bảo quản cẩn thận, tuy rằng không khỏi lưu lại dấu vết của thời gian, nhưng vẫn lấp lánh một chút ánh sáng.

“Cô không phải muốn nghe lúc trước chúng tôi như thế nào à?” Trần Quả đặt tay lên từng tấm thẻ, trong mắt ánh lên một tia dịu dàng mà nghiêm túc, tràn ngập mâu thuẫn phức tạp, biểu cảm hỗn loạn hoang đường. Nhưng cô giúp việc cảm thấy Trần Quả lúc này, so với bất cứ lúc nào trong dĩ vàng, càng có tinh thần hơn.

“Tấm thẻ này tên là Nghênh Phong Bố Trận, vốn người sử dụng là một lão gia hỏa, đã giải nghệ từ rất sớm, nhưng trong lòng còn tồn tại chút không cam, bị người kia gọi tới cùng chúng ta bắt đầu lại từ đầu, cuối cùng thuận tay được cái quán quân, thật là vui vẻ. Tài khoản này của hắn tất cả mọi chỉ số đều rất tốt, cho nên lúc sau cũng từng có vài người kế nhiệm, tuy nhiên việc no limit cũng vì thế mà không còn.”

“Tấm thẻ này tên là Muội Quang, là Pháp Sư Triệu Hồi, sử dụng nó chính là một người mới và hơi thiếu tự tin, tuy nhiên nhìn cậu ấy từng chút từng chút trưởng thành, có thể gánh một thế giới, cảm giác thật sự rất tốt. Thành tích của cậu ấy rất tốt, là học bá đó. Nhiều lần cậu ấy sử dụng khả năng tư duy học thuật để giúp chúng tôi giải quyết công việc bề bộn.”

“Tấm thẻ này tên là Hại Người Không Mệt, cái tên thật kỳ lạ, người ban đầu đặt cái tên này cũng mang đến cảm giác như vậy, rất âm trầm, sẽ không hòa vào tập thể, vốn cũng là bị người kia dùng thủ đoạn đê tiện mà kéo vào. Ban đầu tôi vẫn rất chán ghét cậu ta, có điều cuối cùng cũng có thể hòa hợp cùng nhau, thật là tốt.”

“Tấm thẻ này tên là Tay Nhỏ Giá Lạnh, là một nữ Mục Sư rất đẹp, thế nhưng người sử dụng ban đầu lại là nam nha. Tên nhóc ấy, bình tĩnh lý trí làm người ta chán ghét, thật khiến người ta hết nói nổi. Ban đầu vì bị nói là yếu mà trở nên sợ hãi, rụt rè, thực sự cũng không mạnh, thế nhưng dù như vậy, được người kia ở dưới cổ vũ, cũng rất nỗ lực.”

“Tấm thẻ này tên là Một Tấc Tro, là một Quỷ Kiếm Sĩ, thực lực rất mạnh, chỉ là ban đầu không tìm được phương hướng chính xác. Nhờ có người kia chỉ dẫn, cuối cùng cũng đồng ý cầm lấy tấm thẻ này đến với chúng tôi, ở nơi này bắt đầu lại từ đầu. Cậu ấy ở đây chờ đợi trong thời gian rất dài, cuối cùng trở thành Quỷ Kiếm Sĩ mạnh nhất.”

“Tấm thẻ này tên là Hải Vô Lượng, ban đầu chính là một tài khoản cấp thần. Bị chúng tôi mua được, không tìm được người sử dụng. Cuối cùng người kia đi tìm về một người rất lợi hại, yêu cầu cậu ta sử dụng thẻ tài khoản này. Đó là một tên gia hỏa bỉ ổi, người tiền nhiệm tấm thẻ này nhìn thấy chắc chắn sẽ tức điên. Tuy nhiên tên kia sau rời đi, người kế nhiệm liền không còn dùng loại phong cách kia cho Khí Công Sư nữa.”

“Tấm thẻ này tên là Bánh Bao Xâm Lấn, vốn chỉ là một tài khoản chơi game online, là một tên gia hỏa chập mạch, hoàn toàn không thể hiểu được cậu ta đang nghĩ gì. Xem ra còn có chút lưu manh bất lương, cuối cùng tôi vẫn rất lo lắng, có điều chỉ cần có lời nói của người kia, cậu ra sẽ cố gắng lắng nghe. Người như cậu hoàn toàn không thể lần ra được tư duy, động tác hành động, cũng chỉ có người kia mới có thể hướng dẫn. Vì thế khi người kia đi rồi, cậu ta cũng rất nhanh mất đi hứng thú, người kế nhiệm liền rất đúng quy củ mà sử dụng tấm thẻ này.”

“Tấm thẻ này tên là Hàn Yên Nhu, trong thời gian dài đều là chủ lực mạnh nhất mà chúng tôi cử ra, người sử dụng ban đầu là mạnh nhất, là một cô bé rất quật cường, là người dù chịu mắng mỏ vẫn không thay đổi phương hướng, cô ấy là bạn rất thân của tôi. Ban đầu đối với Vinh Quang không cảm thấy hứng thú, đều là do muốn thắng người kia nên mới gia nhập. Người kia tự tay dạy dỗ trở thành Pháp Sư Chiến Đấu, thực sự rất lợi hại, đáng tiếc chính là tuổi thọ nghề nghiệp rất ngắn, người dùng tấm thẻ này sau đó cũng không còn loại khí phách kia nữa.”

Trần Quả cứ như vậy, cầm lấy một tấm lại một tấm thẻ tài khoản, mang theo ánh lệ, dịu dàng kể chuyện, cũng hoàn toàn không để ý cô giúp việc có nghe hiểu hay không những lời nói đầy ý kiến chủ quan của mình, chỉ là không ngừng nhớ tới thời gian năm ấy.

Không sai, đây chính là những thẻ tài khoản sơ khai của chiến đội Hưng Hân, sau khi Hưng Hân đóng cửa, ngay lúc ông chủ đem trở về, ông chủ chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Xin lỗi, mang Hưng Hân nhiều nhất chỉ có thể tới đây.”

Thực ra có lúc cô rất cảm tạ vị kia, lúc đó cô đã phải đối mặt với rất nhiều việc, cô đã rất lo lắng và sắp đến cực hạn. Thế nhưng cô rất bướng bỉnh, trước sau không muốn nhượng bộ. Nếu như không phải nhờ lời nói của anh ta, chỉ có thể tàn khốc mà thay đổi, không chừng cô đã phá hủy hình tượng nữ doanh nhân như hiện tại. Nhưng kỳ thực sâu trong nội tâm cô không muốn, cô sợ nhất như Đào Hiên, quên ban đầu, say mê lợi ích trước mắt. Vì thế cô cuối cùng thành thế này mà trở về tiệm net, kinh doanh nơi của riêng mình, cũng rất hài lòng.

“Vậy hai tấm thẻ này?” Cô giúp việc nhìn về phía hai tấm thẻ cuối cùng, cô ban đầu đã chú ý hai tấm thẻ này cùng những tấm thẻ khác không giống nhau. Chúng có màu trắng bạc, tựa như lắng đọng một lọai chấp niệm nào đó xa xôi, giản dị mà lại tỏa sáng.

“Hai tấm thẻ này à...” Trần Quả hít một hơi thật sâu, phảng phất như có những suy nghĩ dày đặc đang đan xen trong không khí. Cô lau nước mắt, mang theo ý cười mà cầm lên một tấm thẻ.

“Tấm thẻ này là một Xạ Thủ rất đẹp, tên là Mộc Vũ Tranh Phong. Nghe nói người sử dụng ban đầu là một người rất mạnh, Ô Thiên Cơ và Khước Tà đều là người đó làm. Đáng tiếc là còn chưa kịp chinh chiến, truyền thuyết của cậu ấy đã kết thúc. Người kia đối với cậu ấy cũng có chấp niệm rất lớn, chiến đội Hưng Hân căn bản, có thể nói chính là cậu ấy rèn đúc. Tuy tôi chưa từng thấy cậu ấy, có lẽ là một thiếu niên rất rực rỡ, ẩn giấu đầy tài hoa.”

“Sử dụng tấm thẻ này chính là em gái của cậu ấy, nhớ lúc đầu tôi vẫn là một fan của cô ấy, không nghĩ tới sau đó sẽ trở nên rất thân thiết. Cô ấy rất mạnh mẽ, cũng rất cứng rắn. Cô ấy cùng người kia phối hợp rất tuyệt, thế nhưng sau đó từ từ thay đổi, đối với toàn đội đều phối hợp rất tốt. Nhìn có vẻ rất ôn hòa, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có chút giảo hoạt. Cô kế nhiệm người kia làm đội trưởng Hưng Hân, cũng dẫn dắt Hưng Hân đi qua một quãng thời gian rất dài. Tấm thẻ này vẫn luôn là chủ lực của Hưng Hân, đến tận cuối cùng.”

“Mà tấm thẻ này...”

Thân thể Trần Quả run rẩy kịch liệt, đã cố kìm không đổ lệ, cũng không thể cười nổi.

Vài thập kỷ sau có ai còn nhớ tới một huyền thoại như thế này? Phải chăng thời gian sẽ xóa mờ tất cả?

Sẽ không, tấm thẻ này ở trong tay tôi, cái tên Hưng Hân sẽ bị hủy, nhưng một số thứ sẽ không thay đổi.

Bởi vì ta nhớ tới, mỗi chi tiết của giấc mộng kia đều có thể thấy rõ ràng, cho dù mộng đã kết thúc từ lâu, thế nhưng chấp niệm sẽ không tiêu tan.

“Đây là khởi đầu của tất cả, đây là nền tảng của Hưng Hân, là người đã có một thời huy hoàng hiển hách.”

Tấm thẻ này khác với những tấm thẻ khác, vẫn luôn nằm ở chờ ở trong tay của Trần Quả. Kết quả người kia đi rồi, vẫn không có người nào có thể điều khiển nó. Thế là nó chỉ đành an tĩnh nằm đó, ngước nhìn thời gian trôi qua.

“----- tấm thẻ này tên là Quân Mặc Tiếu.”

Không cần nói thêm nữa, bản thân nó đã là một truyền kỳ.

“... Dì Trần, tôi vẫn chưa thấy rõ dáng vẻ thực sự của cô.” Âm cuối mềm mại hơi thở lay động.

Trần Quả ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn về cô giúp việc – một cô gái trẻ tuổi, giống cô khi còn trẻ, là cô gái có chí tiến thủ mạnh mẽ, cô rất nghiêm túc mà nhìn mình.

“Tôi cho rằng cô đã trải qua muôn hồng ngàn tía, cùng nhìn qua vạn cảnh, chỉ là kiểu người lặng lẽ chờ đợi.”

“Không phải sao?”

“Không phải đâu.” Cô gái nghiêng đầu nở nụ cười, “Tôi nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của cô, mỗi một sợi tóc đều tỏa ra hào quang.”

“Cô hiển nhiên, chưa từng có buông tay. Vẫn luôn quan sát, vẫn luôn hồi tưởng, vì có một nguyên nhân, nên thần thái mới tỏa ra như vậy.”

Trần Quả quay đầu, nhìn mình trong gương một chút. Tuy đã không còn vui tươi mỹ lệ của tuổi trẻ, nhưng không chút nghi ngờ, cô như là thấy chính mình mấy chục năm trước. Tinh thần sôi nổi, tình cảm dào dạt. Có chút tùy tiện, lại có chút đa sầu đa cảm.

“...Có lẽ vậy, thật sự là, ngay cả tôi cũng không có chú ý đến, tôi, căn bản vẫn ...”

Cho nên chuyện đến nước này còn có thể cảm nhận được đau khổ đang rơi ra.

Bởi vì trong lòng cô, giấc mộng này chưa bao giờ kết thúc.

“... Sống ở trong giấc mộng này.”

Cho dù Hưng Hân dần dần đổi thay dáng dấp, cũng vẫn là Hưng Hân. Cho dù Vinh Quang chậm rãi suy yếu, Vinh Quang ngày xưa cũng sẽ không phai nhạt. Chỉ cần cái tên Hưng Hân này vẫn còn, cô sẽ không bao giờ đi ra khỏi giấc mộng đó. Từ khi còn trẻ huy hoàng rực rỡ bắt đầu, đến nay vẫn luôn quanh quẩn ở trong lòng.

Cho dù từng tháng từng ngày trôi qua, mình biến thành một người phụ nữ buồn tẻ và bận rộn mỗi ngày.

Thế nhưng Vinh Quang, những nhiệt huyết khi còn trẻ, có lẽ mãi vẫn tồn tại ở nơi nào đó trong lòng.

Không chỉ là bản thân cô cho rằng như vậy, cô đã không quên thôi. Nỗi lòng kia, chưa từng tiêu tan, làm sao cần cố ý đi nhớ.

Mà hiện tại, cuối cùng cái tên Hưng Hân này muốn biến mất, có lẽ cô chợt nhận ra giấc mộng này đi đến hồi kết, cho nên cô mới biết...

“Cho nên tôi mới rơi lệ.”

Bầu trời dần dần tối xuống, mặt trời ấm áp ở bên cạnh ngọn núi ra sức giãy dụa, đem vệt sáng cuối cùng tìm đến nhân gian, rọi sáng vạn vật khắp nơi, cuối cùng bị bóng đêm tập kích bao trùm, vô lực rời khỏi sàn diễn. Ánh vàng mỏng manh trên vật thể có sự sống hay không có sự sống đều dần tan biến, đèn ngũ sắc rực rỡ dần dần hiện ra.

“Cứ thế này là được sao?” Cô gái đem cái hộp gỗ kia đặt ở vị trí bắt mắt nhất trên quầy.

Từng cái từng cái xếp hàng ngay ngắn, bên trong tiệm net đã trống rỗng, những máy tính cũ lỗi thời chưa được đóng hộp, nghĩ đến ở thời đại này những thứ cũ kỹ như thế này cũng không có giá trị nhiều. Ngoài ra, rất nhiều thứ đều giữ nguyên, không có di dời.

“Cứ như vậy đi.” Trần Quả lau mồ hôi, “Cứ giữ nguyên như thế đến thời khắc cuối cùng, mặc dù có lẽ đã không còn ý nghĩa.”

“Để chúng nó cùng cái tên Hưng hân này đồng thời biến mất đi.” Trần Quả cuối cùng quay đầu liếc nhìn lại những cảnh quen thuộc, nhè nhẹ nhắm chặt mắt lại.

“Vậy tôi đi trước đây.” Cô giúp việc vẫy tay với cô rồi rời đi, “Dì Trần đi sau nhé.”

“Ừm.” Trần Quả chậm rãi ngồi xuống bên quầy. Ở nơi này sống mấy chục năm, rốt cuộc không thể không rời đi sao? Sau khi rời đi cô có thể đi chỗ nào đây, chỗ nào mới là chỗ dung thân cho cô?

Nhìn cảnh tượng quen thuộc, Trần Quả nhắm hai mắt lại, bị cơn buồn ngủ gặm nhấm. Cuối cùng vào thời điểm này, cô yên tâm mà ngủ.

Nhưng mà chính là có người không để cho cô toại nguyện.

“Bà chủ, tôi muốn dùng máy. Thật là, sao lại không có ai vậy?” Có cái gì đó mạnh mẽ lung lay cô, nhưng cô say trong giấc mộng, không muốn tỉnh lại.

“Này, này, sao lại mặc kệ khách như vậy? Quả nhiên là sau khi tôi đi, không bao giờ tìm được một người quản lý tiệm net ưu tú nữa.” Lay động càng ngày càng mạnh mẽ, làm cho cô cũng không thể tiếp tục không chú ý đến. Cô đột nhiên ngồi thẳng lên, hét lớn: “Mẹ! Đây là kết thúc rồi, cậu không thể để cho bà đây an tâm ngủ một giấc ah?”

Ở phía đối diện truyền đến một âm thanh thở dài bất đắc dĩ: “Lâu rồi không gặp, chị vẫn hung ác như thế.”

Nghe giọng nói muốn ăn đòn này... Rốt cục bao lâu chưa từng nghe qua đây. Khi bức màn của thế giới được kéo xuống, khuôn mặt được phác họa rõ ràng trong mắt khác khác so với ký ức, nhưng độ cong của khóe miệng, đôi con ngươi như đang trêu tức kia, không nghi ngờ chút nào chính là ...

“Diệp Tu?” Trần Quả không dám tin mà nhìn người trước mắt, đôi mắt nhắm lại rồi nằm xuống. “Có vẻ như mình vẫn chưa tỉnh.”

“Chị được rồi đấy.” Giọng nói có chút bất đắc dĩ mà âm cuối trùng xuống, “Mở di động nhìn tin tức giùm đi.”

Trần Quả nhảy lên thật nhanh, vọt tới bên cạnh bàn, cầm điện thoại di động lên, nhấn mở khóa, tràn đầy tin tức QQ.

Hải Vô Lượng (Group chat chiến đội Hưng Hân): Bà chủ có ý gì, quán net Hưng Hân cũng muốn phá?

Hải Vô Lượng (Group chat chiến đội Hưng Hân): Tuy rằng lâu như vậy muốn dỡ bỏ cũng coi như bình thường, nói đến để lại lâu như vậy cũng đã làm người ta thán phục, thế nhưng cũng muốn phá bỏ thì chị chủ tốt xấu cũng phải báo bọn tôi một tiếng chứ.

Hải Vô Lượng (Group chat chiến đội Hưng Hân): Chị chủ có ở đây không? Em gái Nhu nói muốn trực tiếp đi tìm chị đó, bọn lão Diệp hình như cũng muốn đến.

“Là Phương Duệ vô tình tìm QQ mới phát hiện điều này.” Lời nói nhỏ nhẹ vang đến bên tai, mái tóc dài màu nâu cam sẫm của Tô Mộc Tranh rủ bên người Trần Quả, như mấy chục năm trước nhìn thấy, vẫn luôn dịu dàng tinh tế, “Cậu ấy rất nhanh gọi cho mọi người, Diệp Tu cho người kiểm tra, mới biết nơi này phải di dời. Bọn em liên lạc với chị không được, chỉ có thể trực tiếp đến.”

Diệp Tu đi tới bên cạnh Trần Quả, Trần Quả lúc này mới phát hiện hắn mặc một thân âu phục, ngoại trừ phần tóc phía trước có chút lộn xộn cùng với dáng vẻ biếng nhác, chính là tràn đầy dáng vẻ của một người thành đạt. Hắn nhè nhẹ ấn một phím trên chiếc vòng ở cổ tay, dù hiện tại rất nhiều người mang theo bên người nhưng nhất thời có hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy hình chiếu ba chiều, hình chiếu một người phụ nữ duyên dáng.

Cô trông rất thành thục, mái tóc buông dài, trang sức tinh xảo, mặc dạ phục cao quý. Thế nhưng trên gương mặt đó hiện lên thần sắc kiên định, cùng mấy chục năm trước vẫn như thế. Cho dù trang phục, tướng mạo, thân phận không ngừng thay đổi, trong mắt cô, ánh hào quang kia tựa như vĩnh viễn sẽ không biến đổi, cô gái hé đôi môi đỏ mọng: “Quả Quả, em đang ở trên trực thăng, chắc khoảng mười mấy phút nữa sẽ đến chỗ chị.”

Trần Quả mấp máy hai cánh môi, nói không lên lời. Cô cùng cô ấy có liên lạc nhiều hơn một chút, nhưng cũng gần mười năm chưa từng gặp mặt, cô hình như là tiếp quản một phần công ty của gia tộc, mỗi ngày đều tràn đầy năng lượng.

“Chị chủ có tin không?” Diệp Tu cười khẽ nhìn sang, hắn xoay nhẹ chiếc vòng trên cổ tay, từng hình chiếu vừa quen vừa xa lạ hiện lên, “Trước rạng sáng mai, nơi này có thể tràn ngập người như mấy chục năm trước.”

“Mọi người…”

“Chị chủ!” Một bóng người từ vị trí người phụ nữ lúc trước xuất hiện, cậu rất cao lớn cường tráng, vẫn là một mái tóc vàng óng, có điều dường như pha lẫn rất nhiều tóc đen, đại khái là có một đoạn chưa được nhuộm, hơn nữa cắt chỉ vừa tới tai, cậu vẫn giống như còn trẻ, “Em đang làm bảo an, mới tới tòa nhà kia của Nhu muội! Bọn em sẽ rất nhanh cùng đến!”

“Chị chủ ah.” Một hình chiếu 3D khác, một người trung niên ăn mặc đứng đắn, tóc cắt tỉa đơn giản, “Tôi giải nghệ sau đó đầu cơ buôn bán nhỏ, gần đây có một khách hàng thích sử dụng ứng dụng cổ QQ để liên lạc, tôi mới nhìn thấy tin tức của chị, lần này tôi chính là lập công lớn, xem ai còn dám gọi tôi là phế vật điểm tâm.”

“Chị chủ…” Một thanh niên ở thành phố ăn mặc giản dị nói, “Em hiện tại ở thành phố B, được phân làm ở vị trí phù hợp, bởi vì làm tuyển thủ chuyên nghiệp lúc đó có không ít tiền, sinh hoạt vẫn tính thoải mái, cho nên công việc cũng không có gánh nặng gì, rất nhanh sẽ chạy tới. Thành phố H lâu rồi không đi, thật là hoài niệm a.”

“Chị chủ.” Một thanh niên ăn mặc không tính hoa lệ, nhưng sạch sẽ thuần khiết, đẩy đẩy mắt kính, “Em tốt nghiệp đại học, sau đó liền đi làm kế toán, đang ở W thị công tác, em nghe thấy tin tức liền lập tức đặt vé máy bay, trước rạng sang mai nhất định có thể đến.”

“Ừm…” Một thanh niên đường nét trong sáng nhưng vẫn có chút âm trầm, “Em ở thành phố H, đi qua rất nhanh.”

“Chị chủ?” Một người thanh niên nhìn rất chính trực đeo mắt kính mà trước đây không hề đeo, “Em đang ở thành phố B tham gia một hội nghị học thuật, còn mấy tiếng nữa sẽ kết thúc, em có thể sẽ tới chậm một chút, hy vọng vẫn tới kịp ạ.”

“Ha, bà chủ.” Một lão nam nhân mặc áo thun quần short đang hút thuốc phất phất tay, tựa hồ mập lên không ít, “Tôi đang ở trên máy bay, đã lâu không gặp, cô vậy mà vẫn cứ hung hãn a.”

Trần Quả trợn to hai mắt, cô những năm này, chưa bao giờ chỉ trong chớp mắt mà tâm tình phức tạp như vậy, sung sướng hài lòng? Đều không rõ ràng. Cô tựa hồ trở lại một khắc huy hoàng của mấy chục năm trước. Không phải là bởi vì quán quân, mà là bởi vì được đồng bạn quây chung quanh, bọn họ cùng chung vinh quang. Cô nhìn cảnh tượng tràn ngập người quen thuộc này, tay run rẩy thử đi đến nắm lấy một hình ảnh: “Vì sao?”

Vì việc gì mà tới bây giờ còn muốn chạy về nơi này, rõ ràng chỉ còn ngày cuối cùng.

“Bởi vì chúng ta đều còn nhớ quãng thời gian ở Hưng Hân, chính là không có chị liền không giành được Vinh Quang.” Tô Mộc Tranh dịu dàng tỏa sáng thay thế ánh tà dương đang dần buông, chiếu sáng vạn vật sinh linh, “Nhũng người này lúc đó hoặc mờ mịt, hoặc do dự, hoặc khổ não. Ở vào thời điểm này, là chị, là tiệm net nho nhỏ Hưng Hân này tiếp nhận bọn em. Nơi này đối với bọn em mà nói đều có vị trí vô cùng quan trọng.”

“Nơi quan trọng như thế, không cố gắng nói lời từ biệt làm sao được đây.” Tô Mộc Tranh nhẹ nhàng nghiêng đầu, lộ ra một chút dáng vẻ nghịch ngợm, tuy rằng năm tháng lưu lại những dấu vết trên khuôn mặt cô, nhưng cô vẫn đẹp như vậy, là nữ thần của mọi người. Trần Quả nhớ lại thời kỳ còn là fan của cô, chính là loại nhu quang thế này trên người cô ấy, tuy rằng không sắc bén, nhưng vẫn mạnh mẽ hấp dẫn cô.

“Chị chủ.” Lại là cách xưng hô quen thuộc xưa cũ này, lần này từ trong miệng Diệp Tu phun ra. Hắn đốt một điếu thuốc, mang theo sự quen thuộc kia, không nóng không lạnh, khiến cho người cười mà tức giận nhìn sang, “Chị cho rằng thay đổi chỉ có chị sao? Chị cho rằng không thay đổi chỉ có chị sao? Quá tùy tính rồi.”

Là người trước mắt này khiến giấc mộng bắt đầu, là người trước mắt này lấy đi tòa thành lớn nhất, là người trước mắt này đem toàn bộ Vinh Quang nhận lấy. Cứ như thế, lời nói ngắn gọn lại là có lực xuyên thẳng trái tim, Trần Quả mang theo nụ cười, mang theo nước mắt tẩy đi khói thuốc của Diệp Tu: “Nơi này là khu vực cấm hút thuốc.”

Diệp Tu không nói lên lời, nhìn trời, nhìn thấy khói thuốc đang ngày càng dày trên mặt đất bị Trần Quả dập tắt, dở khóc dở cười mà cảm thán: “Thật sự là, ở thời điểm thế này, cần chú ý điều đó làm gì.”

Sắc trời càng ngày càng tối, ánh sáng của canh ba mang theo khí lạnh, nhàn nhạt chiếu nghiêng ở trên bệ cửa. Pháo hoa rực rỡ đang vỡ và nở rộ trong thành phố dường như mờ dần dưới ánh trăng thanh mỹ, từng điểm từng điểm lắng đọng ở mặt đất. Bầu trời đêm trống vắng, nhưng có một vẻ đẹp giản đơn.

Theo thời gian giải nghệ, ánh trăng cũng bắt đầu lờ mờ, hoặc đó là tiền thân của quái vật khổng lồ sắp tới bao trùm. Bóng tối thăm thẳm như mực dần dần tan biến, và những tia sáng đầy màu sắc nằm rải rác từ những ngọn núi chiếu ra.

Bóng của đồ vật từng điểm dịch chuyển lên trên, nơi này dần có thể nhìn rõ sự vật. Trần Quả nhẹ nhàng nắm chặt tay, nhìn ngoài cửa.

----- trong một đêm, nơi này đã lâu không gặp, từ từ có khách đến. Trong hình chiếu lại từng người từng người, rồi biến thành thực. Quán net Hưng Hân, tựa hồ đang sắp biến mất trước đây lần nữa tìm lại giá trị.

“Đến muộn xin lỗi!” Cánh cửa dày nặng vẫn rất yên tĩnh bị người mạnh mẽ phá tan, hắn thở hồng hộc lảo đảo mà đỡ khuôn cửa đi vào.

Cùng lúc đó muôn vàn ánh sáng bình minh từ phía sau hắn mở ra, hắn đứng ngược sáng, phảng phất như một người hùng, sức mạnh lớn nhất của chúa tể thế gian này cuối cùng lần thứ hai xuất hiện trên thế giới. Lúc này, giống như trước đó Diệp Tu đã nói, tiệm net này đã lần nữa tràn ngập người.

“Ha ha ha tiểu đệ đã lâu không gặp.” Cơ thể to lớn của Bánh Bao lập tức túm lấy La Tập nhỏ gầy, nắm lấy vai hắn, cười lớn, La Tập văn nhã lộ ra nụ cười khổ trên mặt.

Trần Quả yên lặng đứng ở một bên, nhìn những thay đổi này. Tiệm net này, lại thật sự trước bình minh, một lần nữa tràn ngập rất nhiều người như mấy chục năm trước. Những người này vẫn có thể tụ tập cùng nhau sau một thời gian dài, đây xem như là kỳ tích.

“Được rồi, đã hết thời gian ôn chuyện rồi.” Diệp Tu ngoắc ngoắc tay để mọi người tụ tập lại cùng một chỗ, giơ lên một cái hộp gỗ, “Thời gian còn lại, mau chơi đi!”

“Chơi cái gì?” Mọi người đối mặt nhìn nhau, máy vi tính này có vẻ cũng đã rất lâu không được sử dụng, những thứ có thể được sử dụng trên các máy tính hầu như đều không có, mọi người tập hợp cùng nhau không phải là tự ôn chuyện à.

Cái game Vinh Quang kia, cùng với các game online cùng thời, cũng đã sớm ngừng kinh doanh.

“Đương nhiên là Vinh Quang rồi.” Đường Nhu ở một bên nói, cô đi lên trước, khoanh tay trước ngực, nghịch ngợm nháy mắt, “Mà, Diệp Tu hợp tác với em để lấy dữ liệu của các chương trình huấn luyện đã được sử dụng trong chiến đội lúc trước thông qua một loại kênh nhất định. La Tập có thể hồi phục dữ liệu rất nhanh. Tuy rằng cũng không thể làm chuyện gì phức tạp nhưng đối chiến thì vẫn có thể, hy vọng mọi người không có quên cảm giác Vinh Quang.”

Mọi người trầm mặc rất lâu, cuối cùng Phương Duệ là người đầu tiên hô lên: “Đương nhiên không rồi! Có thứ đồ tốt này sao không lấy ra chia sẻ sớm một chút!”

Tô Mộc Tranh khẽ mỉm cười, Mạc Phàm nắm chặt nắm đấm, Kiều Nhất Phàm mặt lộ vẻ vui mừng, La Tập vò đầu tiến về phía trước, An Văn Dật đẩy đẩy kính mắt, Ngụy Sâm gạt bỏ tàn thuốc, Bánh Bao nóng lòng muốn thử.

Đây chính là Vinh Quang, bọn họ vĩnh viễn không thể quên Vinh Quag, rốt cuộc có thể chạm tới lần nữa không.

“Mọi người mau đến lấy thẻ tài khoản đi.” Diệp Tu mở hộp gỗ, bên trong nằm từng chiếc thẻ tài khoản với màu sắc vẫn như cũ. Hắn chưa bao giờ hỏi qua Trần Quả, thế nhưng hắn chính là tự tin như vậy mà mở ra hộp gỗ, tựa hồ đã sớm biết bên trong sẽ là thứ gì.

Mọi người cùng nhau tiến lên, không có kiểm tra thêm, liền lập tức lấy tấm thẻ thuộc về mình. Dù việc tấm thẻ tài khoản trải qua năm tháng, qua tay rất nhiều người, cũng sản sinh ra bao biến đổi. Bọn họ vẫn không hề do dự, chuẩn xác mà tìm tới tấm thẻ kia, phảng phất như có một sức mạnh ở sâu trong linh hồn đang kêu gọi, dẫn dắt.

Cuối cùng Diệp Tu cầm lấy tấm thẻ màu trắng bạc thuộc về hắn, hắn vuốt nhẹ qua từng đường hoa văn, nhìn màu bạc dưới ánh mặt trời sáng lên lấp lóa, như là nhìn một người bạn cũ:

“-----Đã lâu không gặp.”

Trong một đêm thật tốt khi trở về mấy chục năm trước, đây là kỳ tích sao? Không, vẫn là nhanh chóng vứt bỏ loại suy nghĩ này thôi. Trần Quả tự giễu mà cười, từ trong túi móc ra tấm thẻ quen thuộc mấy chục năm nay chưa từng rời khỏi người, đó là tâm thẻ thuộc về cô, Trục Yên Hà.

Chuyện đoàn tụ này chắc chắn là tất nhiên, bởi vì những người này giống như chính mình, trước giờ đều tâm đều ở Hưng Hân.

Mặt trời dần ló dạng, vốn là một quán net yên tĩnh, bên trong lại truyền đến những âm thanh náo nhiệt.

“Hỏa Vũ Lưu Viêm sao lại bị dài ra thế này, không quen.” “Mộc Tranh, em đi bên trái anh, hướng về phía phải.” “ĐCM, Diệp Tu, mày làm sao lại đi đến từ bên trái rồi! Lâu như vậy không gặp mà vẫn hèn hạ như thế! Em gái Tô, em trước sau như một đều nuông chiều nó!” “Ngốc, tui đều nhìn thấy nét mặt trao đổi của bọn họ, không chú ý tổ hợp hợp tác tốt nhất di chuyển sao được.” “Tiểu đệ, cậu thấy không, Phương Duệ đi đâu.” “Anh ta xuất hiện ở sau lưng tui...” “Tiểu An, thêm máu!” “Bánh Bao, cậu lại làm bừa...”

Trần Quả đứng ở trung tâm của những tiếng hô náo nhiệt, nhìn trong màn ảnh Bậc Thầy Pháo Súng đang chết dần, thở dài. Cho dù là mấy chục năm sau, vẫn là không thể chiến thắng.

Mà quên đi, cô chậm rãi xoay người. Coi như kỹ thuật không tốt, làm bà chủ cũng không xứng chức, mọi thứ đều không hiểu. Thế nhưng đám gia hỏa này vẫn còn gọi cô là bà chủ, vậy là được rồi.

Tuy rằng không mạnh mẽ bằng bọn họ, nhưng trái tim khao khát Vinh Quang là như nhau.

Mặt trời tiếp tục lên cao, lướt qua đỉnh, rồi chậm rãi hạ xuống, việc cũ vẫn như cũ mạnh mẽ, nhưng vẫn không miễn được ngày đêm thay đổi, thế sự quay vòng luân hồi.

Kiểu xe ủi đất cũ đã sớm bị đào thải, loại công cụ phá dỡ kiểu mới nhỏ hơn, đang từng chiếc ở trên mặt đất di chuyển, đem phong cảnh mà Trần Quả quen thuộc phá bỏ.

Những người bạn có quan hệ thân thiết cùng cửa tiệm đứng ngoài cửa, hoặc nghiêm túc hoặc lười nhác mà nhìn năm xưa bị phá bỏ.

Khi nhìn thấy bảng hiệu “Trung tâm Internet Hưng Hân” cuối cùng cũng bị tháo xuống, mí mắt của Trần Quả giật giật: “Vậy là giấc mộng này rốt cuộc cũng đến hồi kết rồi.”

Chí ít thì cuối cùng, những người đã từng là đồng bạn cũng đều đến bên cạnh, cùng nhau tiến hành cáo biệt, cũng coi như là hoàn mỹ đi.

“Hả? Chị chủ, chị có đem Hưng Hân coi như là một giấc mộng không?” Diệp Tu dựa vào gốc cây an tĩnh hút thuốc, khói thuốc rối tung, vật lộn bay lên, dao động tạo ra một luồng khí trôi nổi.

Trần Quả cười: “Bởi vì quá rực rỡ, muôn màu muôn vẻ, một điểm cũng không giống giống hiện thực tôi tiếp xúc mà.”

“Thế nhưng giấc mộng này không phải từ thời kì huy hoàng, mà được thực hiện ngày hôm nay, đồng thời.” Diệp Tu quẳng tàn thuốc, mở túi ra, “Cho bà chủ nhìn màn trình diễn chúc mừng mới của chúng tôi, trình diễn thời trang.”

“Hả?” Trần Quả hoài nghi lỗ tai của chính mình, bọn họ rõ ràng đều biết, thay đổi như vậy, làm sao có thể vui mừng được.

Thế nhưng trong lúc cô sửng sốt, nhìn thấy những người trước mặt lấy ra từng món trong túi của mình. Thân phận, tuổi tác bây giờ của họ hoàn toàn không phù hợp với quần áo thể thao, giờ liền mặc như thế mà đi tới. Như là những chú hề thập kỷ 20, sự phối hợp chẳng ăn nhập gì làm người khác chú ý. Thế nhưng vẻ mặt của bọn họ đều vô cùng nghiêm túc.

“Nói thật, chính vì cần mang cái này từ nhà cũ mà phải tốn không ít thời gian.” La Tập cảm thán.

“Em với Diệp Tu vẫn luôn treo ở phía sâu trong tủ quần áo.” Tô Mộc Tranh che miệng cười khẽ.

“Đậu, không thể bỏ qua sao.” Phương Duệ khổ não, xem ra hắn đúng là mập hơn, không thể làm gì khác hơn là đem quần áo thể thao thắt ở trên hông.

-----Không nghi ngờ chút nào, đó là đồng phục của Hưng Hân. Màu đỏ cùng màu trắng, tượng trưng cho đấu chí cùng hy vọng. Ngọn lửa của Hưng Hân, có thể đốt cháy cả một thảo nguyên. Màu đỏ tươi đẹp trên slogan kia thẳng tắp mà xuyên thấu mọi thứ, sâu sắc khảm vào linh hồn Trần Quả, đánh thức những ẩn giấu sâu kín nhất, những chấp niệm nguyên sơ nhất.

Đường Nhu sửa lại một chút vạt áo, cô mặc lên bộ đồng phục, nhất thời trở nên tràn đầy nhiệt huyết, cười nói: “Cái này là chủ ý của Diệp Tu nha, thật không nghĩ tới.”

Thứ kia đối với những người này mà nói, vốn đã sớm trở thành những quần áo vô dụng, nhưng những người này sao lại cẩn thận bảo quản như thế. Trần Quả cảm giác cảnh tượng trước mắt trở nên mơ hồ, cô xoay người lại, không cho mọi người thấy rõ vẻ mặt của cô, nói: “Thật sự là, bao nhiêu tuổi rồi mà còn làm loại chuyện này.”

A a, cô bất ngờ quên mất, những người đồng bạn Hưng Hân này, là sẽ cứ thế mang đến cho người ta những bất ngờ thực sự, cho nên mới phải hưởng thụ cùng với bọn họ. Bởi vì cùng với bọn họ, mãi mãi sẽ không tưởng tượng nổi những bất ngờ, vĩnh viễn sẽ không chán.

Một cánh tay quàng lên vai cô, Trần Quả hơi nghiêng đầu sang, thình lình đập vào mắt rõ ràng là slogan của Hưng Hân trên đồng phục của Diệp Tu.

“Cái tên Hưng Hân vẫn còn ở đây, không chỉ là ở trên đồng phục mà thôi. Cho nên nếu chị chủ lại muốn đem Hưng Hân tạo thêm một giấc mộng...” lời nói của Diệp Tu vẫn nhẹ như thế, như đang nói đùa vậy, nhưng mang theo nhiệt huyết sôi trào và kiên định.

“Giấc mộng này, cứ thế sẽ vĩnh viễn không bao giờ kết thúc.”

“Quá cường ngạnh” Trần Quả lau khô mắt.

“Chị chủ, chúng ta vui vẻ tiến về phía trước!”

“Ừm, tạm biệt.” Lời nói đơn giản này của Trần Quả nhưng lại là lời từ biệt chân thành nhất.

Lần này, cô sẽ không sợ hãi việc chia lìa, bởi vì nhất định có thể gặp lại, bởi vì chúng ta đều mang Vinh Quang trong lòng.



Lời tác giả:

Câu chuyện này xoay quanh trung tâm là Hưng Hân, là một Vinh Quang chúng ta đã chứng kiến cùng nhau.

Thế nhưng hết thảy Vinh Quang rồi cũng đến một ngày qua đi, huyền thoại sẽ không ngừng bị đổi mới, rất nhiều năm sau, ai sẽ còn nhớ tới lúc còn tuổi trẻ nhiệt huyết.

Tôi hy vọng mấy chục năm sau, ta vẫn sẽ nhớ tới quyển Toàn Chức này cùng những nhân vật sống động kia, hy vọng rằng Vinh Quang sẽ không biến mất.
 

Bánh bao hâm hấp

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
248
Số lượt thích
624
Location
Ở đâu còn lâu mới nói
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Trừ Lưu Hạo
#2
Đây là một fic khá buồn và có vẻ không phù hợp lắm cho dịp sinh nhật. Khi edit fic này Mun rất buồn và nhiều lúc muốn dừng lại. Nhưng rồi, Mun vẫn tiếp tục khi đọc lời nhắn gửi của tác giả fic, "Vinh Quang rồi cũng đến một ngày qua đi, huyền thoại sẽ không ngừng bị đổi mới, rất nhiều năm sau, ai sẽ còn nhớ tới lúc còn tuổi trẻ nhiệt huyết". Phải, Toàn Chức Cao Thủ chính là một phần tuổi trẻ nhiệt huyết của Mun, là những ký ức đẹp để Mun luôn muốn nhớ về.
 

FanPD

Khanh bản giai nhân, nại hà si tặc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
496
Số lượt thích
3,383
Location
HCMC
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ
#4
Lầu trên, tui không cười nổi luôn á. Đọc từng đoạn từng đoạn Quả Quả hoài niệm, tim tui đau quá man. Tui nghĩ nghĩ nếu tg ác tới mức không cho người cũ quay về, tui nhất định sẽ viết tiếp đoạn họp mặt. Fic này buồn quá hà!
 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#5
Mị đọc mà nước mắt ròng ròng... huhuhu....
 

Bình luận bằng Facebook