- Bình luận
- 58
- Số lượt thích
- 593
- Team
- Lam Vũ
- Fan não tàn của
- Dụ Văn Châu
Convert: 张佳乐头上的小花儿Editor: A Châu
Tình trạng: Hoàn
----------------------------------------------------------------
1.
Lư Hãn Văn từ khi khoác lên mình đồng phục của Lam Vũ chính thức trở thành thành viên của đội luôn suy nghĩ về một vấn đề.
Vì sao đồng phục của Lam Vũ nhìn như đồng phục học sinh THCS của mình đến vậy.
Ví dụ như màu xanh lam phối với trắng phong cách cổ điển, cùng với quần ống rộng nhìn chả khác nào đồng phục học sinh.
Thậm chí giống đến mức Lư Hãn Văn trở lại chiến đội sau khi về nhà ở lượt thi đấu đầu tiên liền đem nhầm đồng phục học sinh thành đồng phục đội mặc những ba ngày không ai phát hiện, cho đến khi thi đấu mới bị Dụ Văn Châu kiểm tra phát hiện ra.
Lư Hãn Văn le lưỡi thở phào thoát hiểm vụ mặc sai đồng phục, liền vội vàng gọi điện thoại cho mẹ mình nhờ mẹ cầm y phục của chiến đội đem đến dùm mình, sau cùng không khỏi phải biện mình một hồi: “Mẹ em đều đem hai bộ đi giặt, lúc phóng ra khỏi nhà em chớp mắt chộp lấy ai ngờ lấy nhầm.”
“Thật sự là rất giống đồng phục học sinh nga?” Lư Hãn Văn nghiêng đầu nhìn đồng phục đang mặc trên người Dụ Văn Châu, “Đội trưởng, vì sao ông chủ không đem đồng phục của đội mình thiết kế cho ngầu lòi một chút a?”
Dụ Văn Châu tay cầm cuốn vở, tay cầm cây viết vẽ vời lung tung nghe Lư Hãn Văn hỏi vậy liền mỉm cười lắc đầu: “Không phải do ông chủ thiết kế.”
Đồng phục của Lam Vũ là do đích thân Ngụy Sâm chọn.
Khi đó câu lạc bộ vẫn chưa thành lập, ông chủ của Lam Vũ là một người làm ăn nhỏ, trong tay nắm giữ một vài dự án kinh doanh được sự hỗ trợ tài chính từ gia đình, mang theo một thân nhiệt huyết cùng đám nhóc trong nhà một đường dấn thân va chạm vào giới thể thao điện tử.
Hắn bận rộn ra ngoài xử lý mọi việc từ tìm nhà tài trợ, thuê sân bãi, đồng phục của đội liền giao cho Ngụy Sâm toàn quyền xử lý.
Chiến đội mới ra mắt toàn bộ đều đơn giản, năm đầu tiên đồng phục của đội là một chiếc áo văn hóa được đặt mua trên taobao, đặt mua một lúc 20 cái, sau lưng in thêm hai chữ lớn Lam Vũ liền coi như đồng phục. Năm thứ hai có nhà tài trợ, ông chủ liền đưa cho Ngụy Sâm một khoản tiền lớn nói hắn làm đồng phục cho chỉnh tề.
Ngụy Sâm cả ngày bận rộn huấn luyện thi đấu đến sứt đầu mẻ trán, không thích làm ba cái chuyện tào lao này liền đá quả bóng này lại cho Phương Thế Kính. Phương Thế Kính trên mạng tham khảo rất nhiều hình ảnh, nửa ngày cũng không chọn được.
Sau cùng hai người mất khiên nhẫn, chạy đến cửa sau câu lạc bộ sau đó xuống phố đi lang thang. Ông chủ chính là thổ hào, tiêu tiền như rác, áo rẻ tiền lại tiện nghi, ăn mặc hảo hảo nhất định phải đổi, ở phố đối diện liền nhìn thấy đám học sinh THCS đang tan học.
Ngụy Sâm ngồi xổm trước cửa trường học phì phèo khói thuốc, Phương Thế Kính đứng bên cạnh hắn, hai người không nói gì, ánh mắt sâu sắc nhìn chăm chăm đám học sinh tan học, nhìn đến mức bảo vệ đều cảnh giác muốn vác theo cây côn để đuổi người. Ngụy Sâm vỗ đùi một cái bép:”Tao nhìn phong cách này không tệ! màu sắc phối rất kinh điển! có sức sống!”
Phương Thế Kính sớm bị chuyện đồng phục hành hạ trong một thời gian dài bất đắc dĩ gật đầu cho có lệ: “Có thể có thể, phong cách của những người tri thức thật sự quá đỉnh.”
“Ai ui lão Phương ngươi có mang điện thoại không? Tranh thủ vỗ tay hai phát báo cáo kết quả cho ông chủ” Ngụy Sâm đem tàn thuốc chọt chọt vô chân Phương Thế Kính.
Phương Thế Kính nhìn kỹ đám người bảo vệ: “Oa có phải hay không có chút biến thái.”
Ngụy Sâm duỗi chân, nhe răng nhếch miệng đứng dậy: “Người nói nhiều như đánh rắm làm cái gì vậy? Đưa điện thoại cho ta!”
Lúc Ngụy Sâm báo cáo kết quả ý tưởng thiết kế của riêng mình nước miếng văng tung tóe về phía ông chủ, Sự kết hợp giữa màu xanh lam và trắng cùng với chiếc quần rộng mặc vô cùng thoải mái, đồng đội mình mặc thế này đi ra ngoài đảm bảo rằng tinh thần tất cả đều cảm thấy thanh xuân tràn trề, nói xong liền dọa ông chủ đến ngẩn người, không nói hai lời liền quyết định
Phong cách này không phân biệt nam nữ, định làm tốt sau đó Ngụy Sâm có chút không hài lòng, tự mình lên mạng tìm nửa ngày, lại còn chạy đi tìm ông chủ một phen định làm mấy bộ đồng phục nữ hoàn toàn mới.
Kì thật cái kia cùng nam sinh mặc quả thật khác nhau một trời một vực, áo sơmi trắng, váy ngắn màu xanh lam, vớ, cà vạt, áo khoác, kiểu mẫu vô cùng trẻ con. Hoàng Thiếu Thiên không phục: “Đệch đệch đệch Ngụy lão đại ngươi cũng thật quá bất công đi! Dựa vào cái gì mà đồng phục nữ lại nhiều thứ như vậy a!”
Ngụy Sâm liếc hắn: “Ngươi thì biết cái đách gì!” Hắn hài lòng liếc mắt nhìn bộ đồng phục nữ sinh, vỗ vỗ đầu Hoàng Thiếu Thiên, “Nếu mình mặc bộ đồng phục này, sang năm trại huấn luyện Lam Vũ đảm bảo có thể chiêu mộ thêm vài tuyển thủ nữ nga!”
Đáng tiếc Ngụy Sâm đến khi giải nghệ cũng không gặp ai mặc bộ đồng phục nữ do chính tay mình tỉ mỉ thiết kế.
Đến mùa giải thứ tư Hoàng Thiếu Thiên cùng Dụ Văn Châu ra mắt, song hạch Lam Vũ một trận thành danh, chiến đội có thành tích, đại diện cũng dồn dập tìm tới.
Câu lạc bộ dần dần hình thành, bộ phận marketing, bộ phận kinh doanh, bộ phận quan hệ công chúng đều có sẵn. Quản lý phòng quan hệ công chúng mới nhậm chức liền chủ ý tới đồng phục, lưu loát viết bản báo cáo vạn chữ hướng đến ông chủ trình bày đồng phục của Lam Vũ không đủ hình thức, không đủ phong cách, quá lãng phí nhan sắc và khí chất của hai vị át chủ bài vân vân.
Ông chủ bình tĩnh nghe quản lý nói xong liền chỉ vào trong sân nơi Hoàng Thiếu Thiên đang chơi trò nhảy dây với Trịnh Hiên: “Ngươi chớ cùng ta nói, trước là khiến Hoàng Thiếu Thiên đồng ý đã.”
Kết quả đương nhiên là ra về trắng tay, Hoàng Thiếu Thiên như mọi khi cười hì hì, không để ý đến cái giá của đại thần, nghe quản lý quan hệ nói xong lười biếng nhấc chân: “Đổi đồng phục? Tui không ý kiến a! Các ngươi tùy tiện đổi thôi!”
Quản lý chính là mừng rõ, lại nghe Hoàng Thiếu Thiên bổ sung: “Chỉ là tui có nhiều tật xấu! Tại thời điểm thi đấu cần phải mặc cái này trên người tui mới có cảm giác, đổi mới rồi tui cũng không dám hứa chắc kết quả nga!”
Quản lý vẻ mặt đau khổ lại đi tìm Dụ Văn Châu người ôn hòa nho nhã thấu tình đạt lý, liền đề cập đến hàng xóm Vi Thảo đồng phục mùa đông đều ra rồi, Dụ đội nhìn đồng phục của mình này, như đồng phục học sinh, thật sự không thị trường a!
Dụ Văn Châu kiên nhẫn nghe hắn nói xong sau đó nhàn nhạt lắc đầu: “Ta không đồng ý đổi.”
Quản lý nhìn cái quần ống rộng của Dụ Văn Châu, cố gắng thuyết phục: “Thế nhưng….”
“Hình tượng hiện tại của chúng ta rất tồi tệ sao?” Dụ Văn Châu cười hỏi.
Quản lý bại toàn tập.
Ngược lại Hoàng Thiếu Thiên lén lén lút lút trốn ở ngoài cửa chờ quản lý vừa đi không chờ nổi liền xông vào phòng họp: “Đội trưởng anh đồng ý?”
“Không có.” Dụ Văn Châu lắc đầu, thấy Hoàng Thiếu Thiên vẫn trưng bộ mặt không cao hứng lại nói thêm một câu: “Yên tâm, những thứ Ngụy đội lưu lại, anh sẽ không để cho bọn họ động vào.”
Hoàng Thiếu Thiên lườm một cái, nói lầm bầm: “Chuyện gì liên quan cái lão già kia? Em chỉ là, chỉ là mặc theo thói quen mà thôi.”
Lư Hãn Văn nghe xong oa một tiếng: “Hóa ra là Cựu đội trưởng thiết kế! Không trách cứ thế có hình dáng này.”
Dụ Văn Châu cười hắn: “Không chê nó giống đồng phục học sinh?”
“Không chê không chê! Đây chính là đồng phục của Lam Vũ! Người bình thường vẫn mặc chưa tới đâu!”
2.
Nhưng trong Liên minh không chỉ có mình đồng phục của Lam Vũ giống đồng phục học sinh THCS.
Đồng phục của Hưng Hân liền đặc biệt giống đồng phục học sinh tiểu học.
Ngụy Sâm ngày thứ nhất mặc vào liên đứng trước gương than thở: “Lão tử trước đây tốt xấu gì cũng đi đến THCS, lần này ngược lại liền trở thành học sinh tiểu học.”
Diệp Tu còn buồn ngủ đáp lại:”Ông thôi đi, đồng phục của đội mình màu sắc cũng giống, nhưng không giống cái bọn Lam Vũ kia trực tiếp ăn cắp đồng phục học sinh hàng xóm.”
“Xì ăn cắp cái gì! Lão tử lấy đó làm gương! Lấy làm gương có hiểu hông?”
Diệp Tu ô lên một tiếng:”Chị chủ vất vả cả nửa ngày mới thiết kế tốt y phục, nhưng ông đừng đi ra để chị chủ vui vẻ thêm xíu.”
“Cũng là mày có tố chất tâm lý cao!” Ngụy Sâm hướng Diệp Tu giơ ngón tay cái lên, “Nếu là đồng phục của tụi Vi Thảo mày có thể mặt dày mặc đó!”
“Đâu có đâu có, vẫn là không sánh được với một số người Lam Vũ đem đồng phục làm thành áo ngủ”
Đến mùa đông Trần Quả còn nghĩ đến việc làm cho mọi người hai bộ đồng phục, vốn muốn học hỏi Vi Thảo cho mọi người mặc áo khoác, nghe báo giá liền có chút ngập ngừng. Vẫn là Tô Mộc Tranh nghĩ kế dùm, nói không bằng làm áo len đi, phong cách đơn giản lại tiện nghi mà còn ấm nữa.
Các vị cô nương đối với màu sắc thì ríu ra ríu rít không tới nửa ngày, liền đem quả bóng cao su này đá cho Diệp Tu bọn họ. Bỏ phiếu bầu chọn cao nhất lại là màu đen, Diệp Tu cảm thấy màu đen không được sạch cho lắm, Bánh Bao cảm thấy màu đen rất bí ẩn, Mạc Phàm quanh năm đều mặc trang phục màu đen chưa từng thay đổi, Ngụy Sâm thích màu xanh lam trực tiếp bỏ qua. Phương Duệ thì màu gì cũng được, người có nhan sắc cái gì cũng mặc được, số còn lại không ý kiến gì, kết quả là thêm logo của đội vào lại giống đồng phục Bá Đồ, đành coi như thôi rồi.
Sau cùng quyết định ra hai màu chính là đỏ và trắng, giá của hai màu đó thấp hơn chút, Trần Quả nghĩ có thể tiết kiệm liền tiết kiệm, cần tính toán thêm chút để chất lượng tốt nhất.
Diệp Tu không thích màu trắng, nhưng quần áo chung quy cũng phải thay đổi. Mỗi lần thay đổi liền đặc biệt cảm thấy người xanh miết tươi mơn mởn, dĩ nhiên là do Trần Quả cùng Tô Mộc Tranh bức ép hắn đi cạo râu để tránh làm hỏng mặt mũi.
Lúc này Ngụy Sâm cùng Phương Duệ liền sáp tới kêu loạn: “Aiyo này nhìn như tiểu thịt tươi a! Cứ thể trẻ ra!”
“Ê lão Phương này là ai ngươi quen không? Đó chính là đội rơm, tiểu Diệp Diệp a!”
3.
Đồng phục của Bá Đồ cũng là mười năm trước sau như môt.
Màu đỏ phối cùng với đen phong cách ngay thẳng từ khi chiến đội thành lập đến giờ chưa từng thay đổi. Ông chủ của Bá Đồ nổi tiếng giàu nứt vách, khi thiết kế đồng phục còn đặc biệt tìm đến nhà thiết kế, nhà thiết kế vừa đến trước cửa liền bị ông chủ dẫn đi gặp nhân vật át chủ bài, đối diện với gương mặt cầm ví tiền trong nháy mắt liền có linh cảm, vỗ đầu một cái liền quay về chuẩn bị bàn giao bản thảo. khái niệm thiết kế chỉ có một, phong cách trăm phần trăm phù hợp với Hàn Văn Thanh.
Mặt khác, biểu hiện giàu nứt vách của Bá Đồ được thể hiện ở việc phân phối đồng phục, vô cùng đầy đủ. Từ áo trong đến áo khoác, quần đến vớ, giày, cổ tay, mũ đều được câu lạc bộ chuẩn bị.
Cả quần lót cũng là màu đen, trên in một cái logo Bá Đồ to bự.
Trương Giai Lạc đứng hình 5s khi mặc đồ lót, có cảm giác cả cơ thể lẫn tinh thần đều bị bọn Bá Đồ cưỡng gian.
Vẫn là Bách Hoa được, trắng và trắng, cá nhân tùy chọn màu sắc và phong cách, đặc biệt là tiểu công chúa.
4.
Nói đến quần lót.
Bộ mặt của Liên minh Chu Trạch Khải khi dự hoạt động họp báo hay thi đấu đều có đoàn đội chuyên môn quản lý, trang phục cá nhân khá bình thường, căn bản đồng đội mặc gì thì Chu Trạch Khải mặc vậy, duy nhất khác biệt chính là quần lót, đồ lót cao cấp, đồ lót vua chúa.
Nói cách khác chính là Chu Trạch Khải không măc quần lót.
Đây là một bí mật lớn công khai của Luân Hồi, Tôn Tường là ở cùng Đỗ Minh bọn họ chơi đùa mới biết.
Lúc đối diện với gương mặt ngây thơ vô số tội của Chu Trạch Khải có cảm giác bị hủy diệt sạch sẽ.
“Ta phắc! Chu Trạch Khải ngươi ngươi ngươi ngươi – “ Tôn Tường chỉ vào Chu Trạch Khải nửa ngày cũng không nghĩ ra cái lý do, nam sinh không thích mặc quần lót cũng không kỳ quái, Tôn Tường khi ở nhà một mình cũng thích thả rong, chỉ mặc một chiếc quần lớn, Đường Hạo cũng có lúc không mặc quần lót, nhưng bản thân hắn là một boy cuồng dã, không quá kỳ quái.
Nhưng tại sao lại là Chu Trạch Khải. Tôn Tường không thể tin được liền lôi kéo Chu Trạch Khải hỏi một lần: “Thật sự là giả? Hay là ngươi gạt ta?”
Chu Trạch Khải ngượng ngùng gật đầu.
Tôn Tường hít vào một ngụm khí lạnh.
Ngoài mặt thanh thuần, nội tâm cuồng dã, Chu Trạch Khải ngươi cứ thế - cảm giác sao?
Ánh mắt Tôn Tường lại nhìn xuống quần lớn của Chu Trạch Khải, không trách hắn được mọi khi toàn mặc quần vận động chất liệu cotton rộng rãi, hóa ra là bởi vì trong đó không có mặc quần lót.
“Không phải, ngươi thật sự không mặc a? Vì sao a?” Tôn Tường không can tâm hỏi lại một lần nữa.
Chu Trạch Khai nghi hoặc liếc mắt nhìn Tôn Tường một cái, tựa hồ không hiểu vì sao lại cứ thích hỏi chuyện này, Chu Trạch Khải nghiêng đầu ngẫm nghĩ, chớp mắt vô tội: “Quá lớn.”
Đệch! Chu Trạch Khải người là Khiêu Khích ta? Tôn Tường phẫn nộ rồi, sau đó liền hạ quyết tâm lát nữa đi WC nhất định cùng Chu Trạch Khải đọ chym một lần xem ai lớn!
Nói về đồng phục Luân Hồi.
Thật xứng danh là đội toàn nam thần trong Liên minh, hình tượng ở Luân Hồi được thiết kế rất là công phu.
Đồng phục do đoàn đội chuyên môn thiết kế tỉ mỉ, chính là chọn đồng phục bóng chày, còn áo khoác là loại da bóng chất liệu chắc chắn, quần thì chọn loại quần vận động chất liệu cotton làm cho cảm giác chân dài ra lại thoải mái, Chu Trạch Khải đặc biệt thỏa mãn.
Vài người trong đội vóc dáng cũng không tệ, mặc vào liền tinh thần sáng láng, vấn đề duy nhất là việc phối màu, chỉ nhìn thôi cũng còn tốt, mấy người mặc vào đi cùng liền đặc biệt nhìn giống chim cánh cụt.
5
Tương tự không thích mặc quần lót chính là boy cuồng dã Đường Hạo, liền không nghe Tôn Tường phỉ nhổ.
“Giống chim cánh cụt thì thế nào? Ngươi suy nghĩ cho lão tử một chút!” Đường Hạo ở trong điện thoại căm phẫn nói.
Sỡ dĩ tức giận như vậy cũng không hẳn là do Tôn Tường.
Tuần đầu tiên Đường Hạo chuyển nhượng đến Hô Khiếu, đồng phục Hô Khiếu là màu lam đậm, thật mạnh mẽ, lạnh lùng hơn so với Bách Hoa, phong cách là áo mũ trùm đầu thành ra lại tốt hơn Bách Hoa.
Cuối cùng đối với hắn mà nói cái thoát khỏi ác mộng đó chính là đồng phục màu hồng nhạt của Bách Hoa, đội trưởng mới của Hố Khiếu trong lòng rất vui, thời điểm không thi đấu cũng mặc áo khoác gió vui vẻ huýt sáo đi ra ngoài mua đồ.
Vừa nghĩ áo khoác gió cũng không tệ, vừa chống gió vừa thuận tiện, liền bị coi như tiểu ca chuyển phát nhanh gọi lại.
Đường Hạo không có năng khiếu trong roll điểm, nhưng ở vấn đề đồng phục tựa hồ cũng không có may mắn gì.
6.
Ở group chat nghe mọi người phỉ nhổ Lý Hiên liền cười ha ha
“Thử hỏi ai có thể thảm được như Hư Không đâu?”
Quần chúng trầm mặc.
Là một đội được sinh ra ở cố đô của triều đại thứ mười ba, ông chủ Hư Không lại còn là một người rất hoài cổ. Khi chọn đồng phục chú trọng yêu cầu muốn thể hiện lịch sử gốc gác của Tây An.
Sau đó giữa màu tím và màu vàng lại chọn màu tím.
“Trời hoàng quý tộc, tử khí đi về đông.” Ông chủ Hư Không nhiệt tình giảng giải ý tưởng thiết kế cho Lý Hiên, “Màu vàng quá gây chú ý, không đủ điềm tĩnh, ta nghĩ chỉ còn màu tím là được, đẳng cấp quý tộc.”
“Ồ” Lý Hiên trơ mặt gật đầu “Ngài thích là được.”
“Giống đồng phục học sinh thì sao? Nếu là màu tím, thì phản ứng đầu tiên các ngươi còn nói giống đồng phục học sinh sao?”
Hoàng Thiếu Thiên nói: “Không, phản ứng đầu tiên là gay.”
“Màu trắng không dễ nhìn sao? Diệp thần suy nghĩ một chút cho Hư Không chúng ta.”
Diệp Tu nói: “Là gay”
“Thực không giấu diếm, đồng phục Hư Không cũng có quần lót.”
Trương Giai Lạc nói: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ta liền đem quần lót Bá Đồ đem đi đổi.”
“Giống chim cánh cụt không đáng yêu sao?
Chu Trạch Khải gật đầu: “Đáng yêu.”
“Áo khoác gió thế nào? Đường Hạo ngươi nhìn Hư Không chúng ta một chút”
Đường Hạo nói: “Là gay.”
Lý Hiên tổng kết nhận xét lại: “Cho nên, mọi người không cần có phúc mà không biết hưởng a.”
7.
Hôm nay là Lý Hiên, vẫn là Lý Hiên liều mình chính nghĩa.
Hoàn.
Last edited: