[Diệp Tranh] Năm nay chúng ta lại ăn Tết cùng nhau

Kevin Song

Máy cày level
Bình luận
157
Số lượt thích
789
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Ngụy vô sỉ
#1
Tác giả: Kevin Tống
Cp: Diệp Tranh
Tình trạng: One Shot

Lời tác giả: Một trong hai thuyền mà mình ship *đẩy đẩy đẩy*. Thân là cẩu độc thân mà ship kiểu này vốn không tốt cho con tim cô đơn của mình nên mình thường hạn chế tối đa viết fic cp (〜 ̄△ ̄)〜

======================​

“Cô chủ, tôi đi!”

“Bác lên đường mạnh giỏi!”

Trần Quả nhận chìa khoá từ tay bác bảo vệ mà thở dài. Hôm nay đã 30 Tết, mọi người ai cũng về nhà nấy, kể cả những người anh em vô sỉ của Nguỵ Sâm cũng nối đuôi về nhà với gia đình. Cô đi quanh trụ sở vắng tanh để kiểm tra lần cuối mà lòng hiu quạnh. Người lên sớm nhất là bác bảo vệ cũng sáng mùng 4 mới lên, tức là Tết này cô sẽ ăn Tết một mình.

“Đã bao lâu rồi nhỉ?” Trần Quả than thở. Đã mấy năm liên tiếp cô ăn Tết cùng Diệp Tu và Tô Mộc Tranh. Nay hai người họ cũng đi rồi.

Đi ngang phòng huấn luyện, cô liếc nhìn bảng xếp hạng của mùa giải này: Hạng 6: Hưng Hân. Đây là thành quả của tất cả mọi người suốt nửa mùa giải như cái tát vào mặt ngoại giới khi họ đánh giá thấp Hưng Hân khi Diệp Tu giải nghệ.

Khoá cửa nẻo trụ sở cẩn thận, cô đi thẳng về tiệm net Hưng Hân. Đột nhiên có hai bóng người đứng trước tiệm lọt vào tầm mắt của cô.

“Chào chị chủ!”

“Quả Quả!”

Trần Quả đứng hình hết năm giây… trước khi bật mode tra khảo.

“Hai đứa làm gì ở đây? Chuyện ra mắt gia đình sao rồi?”

“Chị khỏi lo. Mọi chuyện đều êm đẹp.” Diệp Tu vẫy vẫy tay, miệng ngậm điếu thuốc đang cháy

Cô quay sang nhìn thấy Tô Mộc Tranh đang đỏ cả mặt.

“Gia đình anh ấy rất tốt với em.” Tô Mộc Tranh thành thật trả lời. Nhưng cô không thể quên việc Diệp Thu liên tục chọc ghẹo Diệp Tu “Bỏ nhà đi bụi hốt luôn một cô về nhà.”

“Trừ thằng Thu cứ chọc em ấy.” Diệp Tu bổ sung rồi nhả ra làn khói.

Trần Quả bước tới giật điếu thuốc trên miệng Diệp Tu ném xuống đất rồi dậm lên, trừng mắt nhìn Diệp Tu: “Thế hai đứa làm gì ở đây?”

“Ý của em ấy.” Diệp Tu nhìn điếu thuốc dưới đất mà tiếc hùi hụi. “Tui chỉ đi theo thôi.” Hắn bổ sung.

“Nghĩ tới Quả Quả phải đón Tết một mình nên em xin về đón Tết chung. Ai ngờ hai bác không cản còn bắt anh ấy đi theo.” Tô Mộc Tranh vội giải thích.

“Chị khỏi lo cho hai bác, họ quen với việc đón Tết không có tui rồi. Trừ thằng Thu, nó gào thét khi thấy tui được đi.” Diệp Tu nhanh chóng bổ sung.

“À…” Trần Quả gật đầu.

“Quả Quả, mua sắm đồ Tết chưa?” Tô Mộc Tranh hỏi.

“Chưa…” Trần Quả đáp rồi liếc nhìn Diệp Tu. Mặt hắn trắng bạch khi nghe câu trả lời từ cô. Năm nay dự định đón Tết một mình nên cô không định mua sắm gì cho cầu kì. “Nhìn mặt chú mày chứng tỏ chú mày sợ đi mua sắm phải không?” Trần Quả hỏi thẳng.

“Tất nhiên!” Diệp Tu là người thành thật. Hắn rùng mình khi nhớ cảnh ba năm trước đi mua sắm cùng Trần Quả. Lập tức quay sang Tô Mộc Tranh cầu cứu. Đáp lại, Tô Mộc Tranh chỉ mỉm cười.

“Anh đầu hàng!” Diệp Tu bó tay. “Nhưng cất hành lí cái đã. Qua Thượng Lâm Uyển luôn hay sao?”

“Thôi khỏi!” Trần Quả phản đối. “Chỗ chị còn trống 1 phòng.” Cô liếc nhìn Tô Mộc Tranh. “Riêng chú mày thì thích ngủ kho đồ hay sofa?” Rồi cô liếc qua Diệp Tu.

“Chị có cần độc ác thế không.” Diệp Tu trưng bộ mặt thảm hại ra.

“Hai đứa em chung phòng cũng được.” Tô Mộc Tranh lên tiếng.

“Đúng! Đúng! Đều là idol của chị mà chị đối xử không công bằng gì cả.” Diệp Tu chuyển sang ăn vạ.

“Từ khi biết rõ chú mày là Diệp Thu thì chị đây muốn thành anti-fan của chú mày rồi!” Trần Quả liếc hắn rồi mở cửa.

Cất hành lí xong cả ba đi thẳng ra khu mua sắm gần đó.

Ba tiếng sau…

Trần Quả và Tô Mộc Tranh đi trước vừa đi vừa nói chuyện rôm rả. Diệp Tu ôm một đống đồ đạt lỉnh kỉnh mà lọ mọ theo sau.

Về tới tiệm net thả đống đồ xuống, Diệp Tu ngồi bẹp trên ghế thở dốc. Tô Mộc Tranh lập tức chạy lại đấm bóp cho hắn.

“Vất vả cho anh rồi!” Tô Mộc Tranh nói.

“Tất nhiên! Hai người mua biết bao nhiêu là đồ mà bắt mình anh khiêng hết một mình.” Diệp Tu than thở.

Trần Quả nhìn hắn mà thấy tội. Cũng hơi quá đáng thật vì hắn suốt ngày trong nhà chơi Vinh Quang thì lấy sức đâu khiêng đồ nặng.

“Nghỉ tí đi rồi ra nhà hàng ăn bữa cơm tất niên.” Trần Quả an ủi.

“Đi nữa hả?” Diệp Tu méo mặt. “Chị đặt chỗ hồi nào thế?”

“Đi hay không?” Trần Quả trừng mắt.

“Đi… Đi chứ…” Diệp Tu vội đáp kẻo ăn sư tử hống. Tô Mộc Tranh vừa cười vừa đấm bóp cho hắn.

Hơn 6 giờ tối, ba người tới nhà hàng mà Trần Quả đặt sẵn. Nhìn thấy nhà hàng, kí ức của Diệp Tu tự động ùa về.

Đúng chỗ này, ba năm trước, ba người bọn họ đã tới đây ăn bữa cơm tất niên.

Khi ấy, Diệp Tu vừa bị Gia Thế ruồng bỏ, phải xây dựng lại từ đầu. Đánh thuê kỉ lục phó bản, cướp boss giành vật liệu, đại náo Thần Chi Lĩnh Vực, nhặt mót,... Cái gì hắn cũng làm để rồi góp nhặt từng đội viên xây dựng nên chiến đội tiệm net cỏ rễ đánh thẳng từ vòng khiêu chiến vào tận trận chung kết chuyên nghiệp rồi cướp luôn ngôi quán quân. Những gì hắn làm trong ba năm qua vô cùng nhiều. Ba năm đầu, hắn đoạt ba lần quán quân. Nhưng ba năm vừa qua hắn đã phải làm tất cả mọi thứ chỉ để đoạt được quán quân thứ tư.

“Thời gian trôi qua nhanh thật…” Diệp Tu than thở.

“Đứng nhìn cái gì. Vào trong đi.” Trần Quả thấy Diệp Tu đứng ngẩn người bèn lên tiếng.

Biết tửu lượng của Diệp Tu cực kém nên Trần Quả chỉ rót ít tượng trưng cho hắn rồi vứt đó. Còn lại cô và Tô Mộc Tranh sẽ xử lí.

Đề tài chuyện phiếm của ba người tất nhiên là Vinh Quang. Với đầu óc đã được khai sáng sau một thời gian dài sống trong giới chuyên nghiệp của Trần Quả, đề tài của ba người càng đi sâu vào chuyên môn hơn tám nhảm.

Cuối cùng, hai cô nàng cũng say nhưng lần này biết tiết chế lại không say ngất như lần trước nữa.

“Giờ mình làm gì đây?” Tô Mộc Tranh hỏi.

“Về chơi Vinh Quang? Hoặc về ngủ?” Diệp Tu đáp

“Hay mình đi xem bắn pháo hoa đi.” Trần Quả bơ luôn câu trả lời của Diệp Tu.

“Xem pháo hoa… Xa lắm, với lại đông lắm!” Diệp Tu nhíu mày. Hắn ở đây mười mấy năm rồi nên biết rất rõ. Hồi đó hắn và Tô Mộc Thu bị Tô Mộc Tranh lôi kéo đi xem pháo hoa. Cuối cùng vừa không xem được vừa kẹt lại trong đám đông tới hơn 2 giờ sáng mới thoát ra được.

“Lên sân thượng trụ sở chiến đội xem.” Trần Quả đáp. Trụ sở chiến đội Hưng Hân khá là cao, đã vậy còn có sân thượng có thể nhìn toàn cảnh bên dưới.

“Chị là chủ. Chị thắng!” Diệp Tu tỉnh bơ đáp. Trần Quả nghe câu trả lời liền muốn đạp hắn một phát cho bỏ tức.

“Đi đi đi…” Tô Mộc Tranh lên tiếng rồi kéo hai người đi.

Trên sân thượng trụ sở chiến đội Hưng Hân…

“Chà! Gió lạnh quá!” Tô Mộc Tranh lên tiếng khi vừa bước lên.

“Nãy anh bảo em lấy áo khoác ấm hơn không chịu nghe.” Diệp Tu vừa nói vừa cởi áo khoác của mình khoác lên Tô Mộc Tranh. “Mặc tạm thêm áo của anh này.”

“Anh không lạnh à?” Tô Mộc Tranh hỏi.

“Không sao! Ôm em là ấm rồi!” Vừa nói, Diệp Tu vừa ôm chầm lấy Tô Mộc Tranh từ phía sau.

Trần Quả liếc nhìn hai người bọn họ phát cẩu lương.

“Ấy chết! Quên mất có cẩu độc thân ở đây!” Diệp Tu vỗ trán.

“Chú mày có tin chị đạp chú mày bay thẳng xuống dưới luôn không!” Trần Quả nghiến răng nghiến lợi.

“Ý! Pháo hoa bắt đầu bắn rồi kìa!” Tô Mộc Tranh reo lên. Trần Quả và Diệp Tu lập tức quay đầu theo hướng Tô Mộc Tranh chỉ.

Ba người trầm lặng đứng xem pháo hoa bắn lên từng đợt, từng đợt. Trần Quả liếc sang thấy Diệp Tu chủ động choàng tay ôm lấy Tô Mộc Tranh từ phía sau.

“Dăm ba cái cẩu lương… Chị đây thấy nhiều rồi” Trần Quả thầm nghĩ. “Ít ra năm nay không phải ăn Tết một mình.” Cô mỉm cười.
--HẾT--​
 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#2
“Chị khỏi lo cho hai bác, họ quen với việc đón Tết không có tui rồi. Trừ thằng Thu, nó gào thét khi thấy tui được đi.” Diệp Tu nhanh chóng bổ sung.
well :D không ngoài dự kiến ha :D
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#3
“Ấy chết! Quên mất có cẩu độc thân ở đây!” Diệp Tu vỗ trán.
Cái miệng thím cũng ít có ác lắm, thím Diệp ạ :)
 

Ba Lâm Mi Nhược

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
11
Số lượt thích
56
#4
Tác giả: Kevin Tống
Cp: Diệp Tranh
Tình trạng: One Shot

Lời tác giả: Một trong hai thuyền mà mình ship *đẩy đẩy đẩy*. Thân là cẩu độc thân mà ship kiểu này vốn không tốt cho con tim cô đơn của mình nên mình thường hạn chế tối đa viết fic cp (〜 ̄△ ̄)〜

======================​

“Cô chủ, tôi đi!”

“Bác lên đường mạnh giỏi!”

Trần Quả nhận chìa khoá từ tay bác bảo vệ mà thở dài. Hôm nay đã 30 Tết, mọi người ai cũng về nhà nấy, kể cả những người anh em vô sỉ của Nguỵ Sâm cũng nối đuôi về nhà với gia đình. Cô đi quanh trụ sở vắng tanh để kiểm tra lần cuối mà lòng hiu quạnh. Người lên sớm nhất là bác bảo vệ cũng sáng mùng 4 mới lên, tức là Tết này cô sẽ ăn Tết một mình.

“Đã bao lâu rồi nhỉ?” Trần Quả than thở. Đã mấy năm liên tiếp cô ăn Tết cùng Diệp Tu và Tô Mộc Tranh. Nay hai người họ cũng đi rồi.

Đi ngang phòng huấn luyện, cô liếc nhìn bảng xếp hạng của mùa giải này: Hạng 6: Hưng Hân. Đây là thành quả của tất cả mọi người suốt nửa mùa giải như cái tát vào mặt ngoại giới khi họ đánh giá thấp Hưng Hân khi Diệp Tu giải nghệ.

Khoá cửa nẻo trụ sở cẩn thận, cô đi thẳng về tiệm net Hưng Hân. Đột nhiên có hai bóng người đứng trước tiệm lọt vào tầm mắt của cô.

“Chào chị chủ!”

“Quả Quả!”

Trần Quả đứng hình hết năm giây… trước khi bật mode tra khảo.

“Hai đứa làm gì ở đây? Chuyện ra mắt gia đình sao rồi?”

“Chị khỏi lo. Mọi chuyện đều êm đẹp.” Diệp Tu vẫy vẫy tay, miệng ngậm điếu thuốc đang cháy

Cô quay sang nhìn thấy Tô Mộc Tranh đang đỏ cả mặt.

“Gia đình anh ấy rất tốt với em.” Tô Mộc Tranh thành thật trả lời. Nhưng cô không thể quên việc Diệp Thu liên tục chọc ghẹo Diệp Tu “Bỏ nhà đi bụi hốt luôn một cô về nhà.”

“Trừ thằng Thu cứ chọc em ấy.” Diệp Tu bổ sung rồi nhả ra làn khói.

Trần Quả bước tới giật điếu thuốc trên miệng Diệp Tu ném xuống đất rồi dậm lên, trừng mắt nhìn Diệp Tu: “Thế hai đứa làm gì ở đây?”

“Ý của em ấy.” Diệp Tu nhìn điếu thuốc dưới đất mà tiếc hùi hụi. “Tui chỉ đi theo thôi.” Hắn bổ sung.

“Nghĩ tới Quả Quả phải đón Tết một mình nên em xin về đón Tết chung. Ai ngờ hai bác không cản còn bắt anh ấy đi theo.” Tô Mộc Tranh vội giải thích.

“Chị khỏi lo cho hai bác, họ quen với việc đón Tết không có tui rồi. Trừ thằng Thu, nó gào thét khi thấy tui được đi.” Diệp Tu nhanh chóng bổ sung.

“À…” Trần Quả gật đầu.

“Quả Quả, mua sắm đồ Tết chưa?” Tô Mộc Tranh hỏi.

“Chưa…” Trần Quả đáp rồi liếc nhìn Diệp Tu. Mặt hắn trắng bạch khi nghe câu trả lời từ cô. Năm nay dự định đón Tết một mình nên cô không định mua sắm gì cho cầu kì. “Nhìn mặt chú mày chứng tỏ chú mày sợ đi mua sắm phải không?” Trần Quả hỏi thẳng.

“Tất nhiên!” Diệp Tu là người thành thật. Hắn rùng mình khi nhớ cảnh ba năm trước đi mua sắm cùng Trần Quả. Lập tức quay sang Tô Mộc Tranh cầu cứu. Đáp lại, Tô Mộc Tranh chỉ mỉm cười.

“Anh đầu hàng!” Diệp Tu bó tay. “Nhưng cất hành lí cái đã. Qua Thượng Lâm Uyển luôn hay sao?”

“Thôi khỏi!” Trần Quả phản đối. “Chỗ chị còn trống 1 phòng.” Cô liếc nhìn Tô Mộc Tranh. “Riêng chú mày thì thích ngủ kho đồ hay sofa?” Rồi cô liếc qua Diệp Tu.

“Chị có cần độc ác thế không.” Diệp Tu trưng bộ mặt thảm hại ra.

“Hai đứa em chung phòng cũng được.” Tô Mộc Tranh lên tiếng.

“Đúng! Đúng! Đều là idol của chị mà chị đối xử không công bằng gì cả.” Diệp Tu chuyển sang ăn vạ.

“Từ khi biết rõ chú mày là Diệp Thu thì chị đây muốn thành anti-fan của chú mày rồi!” Trần Quả liếc hắn rồi mở cửa.

Cất hành lí xong cả ba đi thẳng ra khu mua sắm gần đó.

Ba tiếng sau…

Trần Quả và Tô Mộc Tranh đi trước vừa đi vừa nói chuyện rôm rả. Diệp Tu ôm một đống đồ đạt lỉnh kỉnh mà lọ mọ theo sau.

Về tới tiệm net thả đống đồ xuống, Diệp Tu ngồi bẹp trên ghế thở dốc. Tô Mộc Tranh lập tức chạy lại đấm bóp cho hắn.

“Vất vả cho anh rồi!” Tô Mộc Tranh nói.

“Tất nhiên! Hai người mua biết bao nhiêu là đồ mà bắt mình anh khiêng hết một mình.” Diệp Tu than thở.

Trần Quả nhìn hắn mà thấy tội. Cũng hơi quá đáng thật vì hắn suốt ngày trong nhà chơi Vinh Quang thì lấy sức đâu khiêng đồ nặng.

“Nghỉ tí đi rồi ra nhà hàng ăn bữa cơm tất niên.” Trần Quả an ủi.

“Đi nữa hả?” Diệp Tu méo mặt. “Chị đặt chỗ hồi nào thế?”

“Đi hay không?” Trần Quả trừng mắt.

“Đi… Đi chứ…” Diệp Tu vội đáp kẻo ăn sư tử hống. Tô Mộc Tranh vừa cười vừa đấm bóp cho hắn.

Hơn 6 giờ tối, ba người tới nhà hàng mà Trần Quả đặt sẵn. Nhìn thấy nhà hàng, kí ức của Diệp Tu tự động ùa về.

Đúng chỗ này, ba năm trước, ba người bọn họ đã tới đây ăn bữa cơm tất niên.

Khi ấy, Diệp Tu vừa bị Gia Thế ruồng bỏ, phải xây dựng lại từ đầu. Đánh thuê kỉ lục phó bản, cướp boss giành vật liệu, đại náo Thần Chi Lĩnh Vực, nhặt mót,... Cái gì hắn cũng làm để rồi góp nhặt từng đội viên xây dựng nên chiến đội tiệm net cỏ rễ đánh thẳng từ vòng khiêu chiến vào tận trận chung kết chuyên nghiệp rồi cướp luôn ngôi quán quân. Những gì hắn làm trong ba năm qua vô cùng nhiều. Ba năm đầu, hắn đoạt ba lần quán quân. Nhưng ba năm vừa qua hắn đã phải làm tất cả mọi thứ chỉ để đoạt được quán quân thứ tư.

“Thời gian trôi qua nhanh thật…” Diệp Tu than thở.

“Đứng nhìn cái gì. Vào trong đi.” Trần Quả thấy Diệp Tu đứng ngẩn người bèn lên tiếng.

Biết tửu lượng của Diệp Tu cực kém nên Trần Quả chỉ rót ít tượng trưng cho hắn rồi vứt đó. Còn lại cô và Tô Mộc Tranh sẽ xử lí.

Đề tài chuyện phiếm của ba người tất nhiên là Vinh Quang. Với đầu óc đã được khai sáng sau một thời gian dài sống trong giới chuyên nghiệp của Trần Quả, đề tài của ba người càng đi sâu vào chuyên môn hơn tám nhảm.

Cuối cùng, hai cô nàng cũng say nhưng lần này biết tiết chế lại không say ngất như lần trước nữa.

“Giờ mình làm gì đây?” Tô Mộc Tranh hỏi.

“Về chơi Vinh Quang? Hoặc về ngủ?” Diệp Tu đáp

“Hay mình đi xem bắn pháo hoa đi.” Trần Quả bơ luôn câu trả lời của Diệp Tu.

“Xem pháo hoa… Xa lắm, với lại đông lắm!” Diệp Tu nhíu mày. Hắn ở đây mười mấy năm rồi nên biết rất rõ. Hồi đó hắn và Tô Mộc Thu bị Tô Mộc Tranh lôi kéo đi xem pháo hoa. Cuối cùng vừa không xem được vừa kẹt lại trong đám đông tới hơn 2 giờ sáng mới thoát ra được.

“Lên sân thượng trụ sở chiến đội xem.” Trần Quả đáp. Trụ sở chiến đội Hưng Hân khá là cao, đã vậy còn có sân thượng có thể nhìn toàn cảnh bên dưới.

“Chị là chủ. Chị thắng!” Diệp Tu tỉnh bơ đáp. Trần Quả nghe câu trả lời liền muốn đạp hắn một phát cho bỏ tức.

“Đi đi đi…” Tô Mộc Tranh lên tiếng rồi kéo hai người đi.

Trên sân thượng trụ sở chiến đội Hưng Hân…

“Chà! Gió lạnh quá!” Tô Mộc Tranh lên tiếng khi vừa bước lên.

“Nãy anh bảo em lấy áo khoác ấm hơn không chịu nghe.” Diệp Tu vừa nói vừa cởi áo khoác của mình khoác lên Tô Mộc Tranh. “Mặc tạm thêm áo của anh này.”

“Anh không lạnh à?” Tô Mộc Tranh hỏi.

“Không sao! Ôm em là ấm rồi!” Vừa nói, Diệp Tu vừa ôm chầm lấy Tô Mộc Tranh từ phía sau.

Trần Quả liếc nhìn hai người bọn họ phát cẩu lương.

“Ấy chết! Quên mất có cẩu độc thân ở đây!” Diệp Tu vỗ trán.

“Chú mày có tin chị đạp chú mày bay thẳng xuống dưới luôn không!” Trần Quả nghiến răng nghiến lợi.

“Ý! Pháo hoa bắt đầu bắn rồi kìa!” Tô Mộc Tranh reo lên. Trần Quả và Diệp Tu lập tức quay đầu theo hướng Tô Mộc Tranh chỉ.

Ba người trầm lặng đứng xem pháo hoa bắn lên từng đợt, từng đợt. Trần Quả liếc sang thấy Diệp Tu chủ động choàng tay ôm lấy Tô Mộc Tranh từ phía sau.

“Dăm ba cái cẩu lương… Chị đây thấy nhiều rồi” Trần Quả thầm nghĩ. “Ít ra năm nay không phải ăn Tết một mình.” Cô mỉm cười.
--HẾT--​

Ban đầu đọc cap không hiểu lắm, giờ hiểu được rồi. Anh đã nhập vài vào chị chủ nên mới đau lòng nhìn cp mình thích nó thả cẩu lương hành cẩu độc thân đúng không ?

Fic khá nhẹ nhàng, ấm áp và dễ đọc như chính văn vậy.

Diệp Tu bỏ nhà đi hơn chục năm, lúc đi một mình lúc về thì... hai mình. Diệp Thu không trêu cũng phí lắm =))).

Cuối cùng vẫn là thấy thương ổng nhất, đi theo 2 cô gái mua sắm mà một cô là gấu, một cô là bà chủ thật là không dễ dàng gì.

Pháo hoa đã phóng lên trời rồi. Năm mới lần nữa lại đến.

Như thế đó đã mấy năm kể từ ngày "Đại Thần Diệp Thu" bước vào đời chị chủ Trần kéo chị gần hơn với thần tượng Tô Mộc Tranh. Năm đó tết chị đã không phải ở một mình nữa thì năm nay và nhiều năm sau cũng sẽ thế.

Hai đại thần mà chị ngưỡng mộ cuối cùng đã về chung một nhà, bỗng nhiên cảm thấy Diệp Tranh như hai đứa em nhỏ của Trần Quả vậy.

Thằng em trai gợi đòn muốn đánh còn cô em dâu lại dễ thương, dễ bắt chuyện thân thiết với nhau. =w=. Đẹp !
 

Kevin Song

Máy cày level
Bình luận
157
Số lượt thích
789
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Ngụy vô sỉ
#5
Hai đại thần mà chị ngưỡng mộ cuối cùng đã về chung một nhà, bỗng nhiên cảm thấy Diệp Tranh như hai đứa em nhỏ của Trần Quả vậy.
Sau thời gian sống chung với Diệp Tu, sự ngưỡng mộ của Trần Quả đối với Diệp Tu là 1 dấu hỏi lớn đáng suy ngẫm :yaoming:
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,137
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#6
Sau thời gian sống chung với Diệp Tu, sự ngưỡng mộ của Trần Quả đối với Diệp Tu là 1 dấu hỏi lớn đáng suy ngẫm :yaoming:
Vẫn có chứ anh :))), chả qua ở lâu thấy được mặt xấu cả rồi, sẽ quay sang chọt chọt chọt nhau :))
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,160
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#7
Trần Quả liếc nhìn hai người bọn họ phát cẩu lương.

“Ấy chết! Quên mất có cẩu độc thân ở đây!” Diệp Tu vỗ trán.

“Chú mày có tin chị đạp chú mày bay thẳng xuống dưới luôn không!” Trần Quả nghiến răng nghiến lợi.

“Ý! Pháo hoa bắt đầu bắn rồi kìa!” Tô Mộc Tranh reo lên. Trần Quả và Diệp Tu lập tức quay đầu theo hướng Tô Mộc Tranh chỉ.

Ba người trầm lặng đứng xem pháo hoa bắn lên từng đợt, từng đợt. Trần Quả liếc sang thấy Diệp Tu chủ động choàng tay ôm lấy Tô Mộc Tranh từ phía sau.

“Dăm ba cái cẩu lương… Chị đây thấy nhiều rồi” Trần Quả thầm nghĩ. “Ít ra năm nay không phải ăn Tết một mình.” Cô mỉm cười.
Tên này liều gớm, năm sau cắt thưởng giảm lương thì đừng hỏi tại sao nhé :V
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,160
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#9

Bình luận bằng Facebook