Hoàn [Chu Trạch Khải]Chu Trạch Khải không chỉ đẹp trai vừa thôi đâu

A Châu

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
58
Số lượt thích
592
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu
#1
Convert: 张佳乐头上的小花儿
Editor: Ah Châu
Beta: Bato
Tình trạng: Hoàn
---------------------------------------------

Cùng hệ liệt với Đã dịch - [Dụ Văn Châu] Dụ Văn Châu Không Phải Đội Trưởng Đội Quốc Gia Danh Nghĩa
[Hoàng Thiếu Thiên] Hoàng Thiếu Thiên không phải là biểu tượng của Lam Vũ. Mọi người có thể đọc thêm 2 fic này để ủng hộ editor nhé <3 mãi yêu *chụt chụt*

[Chu Trạch Khải]Chu Trạch Khải không chỉ đẹp trai vừa thôi đâu
Hai giờ sáng, một đám tuyển thủ chủ lực của chiến đội Luân Hồi ngồi vây quanh máy tính. Bầu không khí ngưng trọng như đêm trước tổng chung kết.

“Cho nên Tiểu Chu cảm thấy ra nước ngoài thi đấu vấn đề lớn nhất là -----“ Giang Ba Đào nói: “Cậu quá đẹp trai.”

Ở trên màn hình máy tính Chu Trạch Khải oan ức gật đầu. Bối cảnh phía sau là phòng khách sạn Zurich, Tôn Tường đang ngồi ở đầu giường nghiên cứu dao cạo râu.

Ngô Khải đỡ trán: “Đội trưởng, anh ở bên ngoài như vậy có thể sẽ bị đánh.”

Tôn Tường ở cùng chỗ với Chu Trạch Khải ngược lại không nghĩ có gì sai, ngồi xuống tham gia cuộc nói chuyện: “Đẹp trai thì làm sao?

Chu Trạch Khải nhích qua bên cạnh nhường chỗ cho cậu: “Phiền phức.”

“Sẽ không đâu.” Phương Minh Hoa an ủi hắn. “Lớn lên đẹp trai là chuyện tốt, đơn giản chỉ cần ngồi đó người khác ngắm thì ăn cơm trắng cũng thấy ngon.”

Chu Trạch Khải trầm mặc một lúc nói: “Em lại không thấy thế.”

….....

“Không phải chứ, đội trưởng anh đẹp trai bao nhiêu năm, sao đột nhiên lại bắt đầu phát sầu?” Đỗ Minh ngờ vực.

Chu Trạch Khải cuối đầu lạch cạch một loạt thao tác gửi tới tài liệu. Sau đó buông chuột dựa vào lưng ghế nhìn chăm chăm lên trần nhà với sự tuyệt vọng. Tôn Tường với vẻ mặt đã hiểu ngồi ở bên giường cạo râu. Ở đầu bên kia, năm cái đầu chụm lại nhìn.

Giang Ba Đào đọc lên: “Lịch thay phiên phỏng vấn?”

“Quá tàn nhẫn.” Lữ Bạc Viễn cảm khái, “Đội trưởng cả tiếng Trung còn không nói nhiều, giờ còn muốn ép anh ấy dùng tiếng Anh để phỏng vấn?”

Giang Ba Đào khoát tay về phía Chu Trạch Khải an ủi: “Người đẹp trai thì vất vả nhiều hơn thôi mà.”

Chu Trạch Khải đầu cúi xuống càng thấp.

Trưởng thành quá tuấn tú, chuyện này từ nhỏ đã khiến Chu Trạch Khải đau đầu.

Dĩ nhiên, ở độ tuổi trưởng thành dáng người còn chưa phát triển, vẫn rất khó dùng từ soái để miêu tả tới cậu ấy, chính xác là dùng từ “Đẹp”. Khi còn bé, Chu Trạch Khải chính là đứa trẻ vô cùng đẹp, cậu bạn nhỏ bị không ít hàng xóm nựng mặt. Sau nhiều năm, cậu vẫn còn nhớ tới sự tuyệt vọng trước đây khi bị một đám bác gái quái lạ vây quanh muốn tranh nhau ôm một cái.

Sau này khi Súng Vương đại đại vinh dự tốt nghiệp mẫu giáo, chính thức bước vào trường học, tình hình cũng không khá hơn bao nhiêu. Khi lớn lên, cậu bắt đầu chơi bạc mạng trong một khoảng thời gian dài, trưởng thành rất nhanh, nhan sắc và vóc dáng đều đúng tiêu chuẩn. Có thể nói là một thanh lưu của toàn bộ trường trung học,

Trừ bỏ phần cứng bên ngoài, thành tích của Chu Trạch Khải vẫn luôn luôn tốt. Bởi vì học tập là một cách tránh cùng người khác giao lưu, khéo léo từ chối bày tỏ của nữ sinh, là phương pháp tốt để lãng phí thời gian rãnh không có chuyện gì làm. Rồi sau đó, cậu tìm được cách tốt hơn để thay thế việc học, không cần lo lắng về nhưng cuộc trò chuyện phức tạp, cũng không cần hao tâm tổn trí đến mối quan hệ giữa người với người, chỉ đơn giản là sự nhiệt huyết từ đầu ngón tay tùy tiện thoải mái, đồng thời không ai có thể thấy cậu trông như thế nào. Mà sự thật chứng minh, Chu Trạch Khải chỉ cần dựa vào thực lực là có thể soái đến rối tinh rối mù.

Phương pháp này chính là Vinh Quang.

Lúc sau từ thế giới ảo đến thế giới thực, Chu Trạch Khải giai nhập chiến đội Luân Hồi trở thành một tuyển thủ vinh quang chuyên nghiệp. Dựa vào thực lực cao đến khủng khiếp cùng với bề ngoài soái đến phá thiên, cậu liền trở thành người tình trong mộng của vô số đàn ông cùng phụ nữ.

Sau đó nữa, ông chủ Luân Hồi tìm cậu nói: "Tiểu Chu này, cậu xem lời quảng cáo này...."

Chu Trạch Khải trong lòng khổ sở nói không nên lời

Tôn Tường cạo xong râu mép giơ tay cầm máy sấy ngồi trở lại bên cạnh Chu Trạch Khải: "Thực ra đội quốc gia có phiên dịch đi theo, phiền toái chính là không ai nghĩ đến hàng ngày đều bị phỏng vấn."

"Vậy cái lịch này cũng quá không công bằng rồi." Giang Ba Đào nhìn tài liệu, vì đội trưởng nhà mình nước mắt sâu sắc cảm thông một phen. "Trận đấu, người có biểu hiện nổi bật ưu tiên tham dự phỏng vấn. Nếu không có tình huống đặc biệt, Dụ Văn Châu cùng Chu Trạch Khải thông qua tung tiền xu lựa chọn có tham dự phỏng vấn hay không, đội viên còn lại rút thăm bổ sung số người. Rút thăm do lĩnh đội anh minh thần võ, công bằng chính trực thực hiện.’ đây là ai quy định vậy?"

Đỗ Minh nói: "Vừa nhìn là biết lĩnh đội anh minh thần võ, công bằng chính trực quyết định..."

Chu Trạch Khải không vui: "Không phải."

"Hả?"

"Trên thực tế." Tôn Tường với mái tóc bị thổi thành ổ quạ đi đến trước camera "Là trừ bỏ đội trưởng chúng ta ra mọi người cùng nhau quyết định."

Giang Ba Đào bất đắc dĩ: "Dụ đội là đội trưởng quốc gia, dù vậy tỷ lệ trúng đạn là một nửa, Tiểu Chu cũng là một nửa...."

Ngô Khải nói: "Thật không hổ là Súng Vương nha, súng nằm cũng là một loại súng."

Ngôn ngữ mạng ý nói nằm không cũng trúng đạn, không làm gì cũng bị kéo vô rắc rối

Chu Trạch Khải trừng cậu qua màn hình.

"Đó là lí do mà đẹp trai cũng không phải là chuyện hoàn toàn tốt." Nói xong Lữ Bạc Viễn vỗ vỗ Đỗ Minh.

"Vỗ cái gì?" Đỗ Minh xù lông, "Có điều là đẹp trai quá chắc chắn không tốt, bạn gái nhất định sẽ không yên tâm anh bên ngoài quá trớn."

Chu Trạch Khải không còn gì để nói.

Ngô Khải nói: "Hoặc giả vờ yêu thương."

Chu Trạch Khải khóc không ra nước mắt.

"Nhưng mà." Giang Ba Đào nhắc nhở Đỗ Minh, "Trước tiên cậu cần phải có bạn gái đã."

Là một kanban trong liên minh chuyên nghiệp, giá trị nhan sắc đỉnh cao trong giới vinh quang, Chu Trạch Khải có rất nhiều fan hâm mộ khóc nháo muốn sinh con cho cậu. Trong trận đấu tại sân nhà Luân Hồi, trên khán đài fan thường hay tổ chức hô hào khẩu hiệu và tiếng reo hò. Bình thường nói đến hội fan nam sẽ hô hào khí thế:

có nghĩa là bộ mặt, người đại diện

"Người anh em của xã hội! Đẹp trai - không nhiều lời!

Mà đám fan nữ thì gào thét lên vung vẩy băng rôn vàng rực, trên viết:

"Khải Khải lão công! Ngọc thụ lâm phong! Súng Vương xuất thủ! Mã đáo thành công!"

Sau đó toàn thể fan Luân Hồi cùng nhau hét lên:

"Phải Hoang Hỏa! Trái Toái Sương! Một Súng soái đến vang trời!"

Chu Trạch Khải cảm thấy như vậy thật ngại nha, nhưng còn muốn duy trì mỉm cười.

Sau khi trở lại câu lạc bộ, Chu Trạch Khải thường nhận thư fan hâm mộ gửi đến xếp trong thùng đặt ở phòng gác cổng. Trong đó 80% là fan nữ gửi thư tới thổ lộ, còn lại 20% là fan nam gửi tới bày tỏ. Để Chu Trạch Khải hồi âm từng thư từng thư không bằng cho hắn một phát súng. Nhưng dù sao cũng là tấm lòng của fan hâm mộ tùy ý vứt đi cũng không tốt. Vì thế những cái thùng thư to bự này được cậu di chuyển một cách nghiêm túc lên lầu, cẩn thận nhét dưới giường của mình.

Cho đến mùa giải thứ sáu, sau khi quen biết Giang Ba Đào, Chu Trạch Khải rất vui mừng mà đem cái thùng chứa đầy thư kín đáo đưa cho hắn.

Phương Minh Hoa một bên kinh hãi đến biến sắc: "Đội trưởng, em như vậy là không được nha, làm sao có thể nhờ người khác viết dùm chứ!”

Chu Trạch Khải xấu hổ. Nhưng Giang Ba Đào không xấu hổ khi Chu Trạch Khải nói "Ừ", có thể đoán ra được buổi trưa cậu là muốn ăn điểu đầu cao còn có tiểu lung bao lại còn là nam tử, nhanh chóng lý giải nỗi khổ trong lòng đội trưởng Luân Hồi.

Một loại thức ăn của người trung

"Tiểu Chu không phải cái thùng thư dưới giường cậu đã đầy sao?"

Vào mùa thứ chín, tình hình đã phát triển đến mức dưới giường của mọi người ở ký túc xá Luân Hồi đều chứa đầy thư fan hâm mộ gửi đến.

Lữ Bạc Viễn nói: "Quy định vô nhân đạo như vậy, đội trưởng anh tại sao không phản kháng lại một chút!"

Chu Trạch Khải dùng ánh mắt khiển trách làm người khác khó chịu. Các thành viên Luân Hồi không thể làm gì khác hơn là quay sang trách móc Tôn Tường cái người mà sau khi sấy tóc xong đang bắt đầu cắt móng tay: "Cậu tại sao không giúp đỡ hả?"

"Cái này quả thực được quyết định bởi trận đấu không chính thức." Tôn Tường nói "Mọi người nhất trí tán thành lựa chọn biện pháp là một trận hỗn chiến nhiều người, ba người sau cùng ôm đồm toàn bộ phỏng vấn."

Diệp Tu thét to: "Được rồi được rồi, hiện tại ai vào chỗ nấy."

"Anh đặc biệt rất uy ách nha." Hoàng Thiếu Thiên ngắt lời Diệp Tu, "Tại sao anh không tham gia hả?"

"Ca là lĩnh đội, là lĩnh đội đó có hiểu không? Chính là phụ huynh cùng người giám hộ của mấy đứa, chỉ có khi mấy đứa gây rắc rối mới phải bị gọi vào văn phòng thầy cô chịu tra hỏi. Loại phỏng vấn mệt nhọc không phải thời khắc mấu chốt, anh không lên. Đừng nói nhiều, đếm tới ba trận đấu bắt đầu" Diệp Tu búng tay một cái "Ba!"

Từ phòng huấn luyện đến trong game đều hoàn toàn yên tĩnh, ở tình huống thông thường, group này nhanh trí nhận thức rõ ràng về đạo lý “tiên phát chế nhân” hơn cái nhóm đại thần, chiếm trước tiên cơ thường có nghĩa là nắm trong tay tiết tấu, ở trong đối chiến có thể áp chế đối thủ. Nhưng hiện tại....tất cả mọi người yên lặng gào thét: "Các vị xin thương xót trước tiên để tôi chết ra ngoài!"

Chu Trạch Khải và Hoàng Thiếu Thiên xem như là trường hợp ngoại lệ. Tiếng lòng của Chu Trạch Khải nói ra ngắn gọn "Đánh tôi!" Hoàng Thiếu Thiên... Hoàng Thiếu Thiên cũng không muốn chết ra ngoài, hắn còn muốn tham gia phỏng vấn mà.

Nhưng mà ông trời không cho toại nguyện, trong game cục diện bế tắc cũng không duy trì bao lâu, Phương Duệ liền vung tay hô lên: "Vì quốc gia, trước tiên đem Hoàng thiếu đánh chết đã!" Ngay sau đó được nhiều người ủng hộ cùng lúc Dạ Vũ Thanh Phiền dựa vào: “Mấy người không cho tui thoải mái tui cũng không để cho mấy người vui vẻ, được rồi vậy bản Kiếm Thánh sẽ không đánh trả lại, mấy người muốn chết cũng không chết được." Cơ bản bị một chiêu mang đi, hy sinh vinh quang.

Sau khi Hoàng Thiếu Thiên bị đuổi đi, tình hình chiến đấu lại rơi vào cục diện bế tắc lần nữa, mọi người đều bắt đầu di chuyển vị trí, nhưng không ai phát động công kích. Bản đồ cho trận hỗn chiến là một loạt cung điện mang phong cách cổ điển Trung Quốc, nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp thao tác nhân vật xung quanh cây cột chạm trổ hoa văn nổi đầy mê hoặc ở cánh cổng.

"Này này này, mấy đứa đây là trận chiến tiêu cực đó nha, tốc chiến lên nào." Diệp Tu ở một bên xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện.

Lúc này Dụ Văn Châu đột nhiên thao tác Sách Khắc Tát Nhĩ đổi hướng về phía một người, Mũi Tên Thiêu Đốt hướng về phía Diệt Sinh Linh người cách anh gần nhất, ngọn lửa màu đen liền thiêu đốt từ từ trên vai kỹ sự máy móc.

Tiêu Thời Khâm cố gắng kiềm chế tiềm thức né tránh, phản ứng chịu đựng thật sự rất vất vả. Tiếp theo anh nhanh chóng hiểu được dụng ý tốt của Dụ Văn Châu, mang theo lòng cảm kích hướng tới thuật sĩ một chiêu Máy Móc Nhảy Dù. Dụ Văn Châu hài lòng đáp lễ lại một chiêu Mũi Tên Nguyền Rủa. Tiêu Thời Khâm tri kỷ chờ Sách Khắc Tát Nhĩ đọc chiêu xong xuôi mới thả ra người máy nhỏ tự sát.

Hai bậc thầy chiến thuật bắt đầu hài lòng dụng ý khởi đầu tốt đẹp của mình, vẫn chuyên tâm vào vai diễn cấp thần của việc tưới nước ăn dưa, hai đội nhanh chóng bắt đầu đoàn kết giúp đỡ lẫn nhau, tính toán tỉ mỉ đánh rớt thanh máu bên này với bên kia. Tiêu Thời Khâm cùng Dụ Văn Châu bởi vì sớm hành động nên dây máu rất nhanh cạn đáy, đang chuẩn bị vui mừng song song được chết trận - một trận bạch quang lóe lên, HP hai người được kéo lên một đoạn.

Thạch Bất Chuyển mang theo thập tự giá đi cứu người.

"Thật tuyệt vọng." Dụ Văn Châu nói.

Tiêu Thời Khâm gật đầu: "Chưa bao giờ mong muốn không được trị liệu thêm huyết như bây giờ."

"Đệch!" Đường Hạo sụp đổ, "Trương Tân Kiệt anh có thành khiến với tôi phải không hả! Tự nhiên cho tôi Thuật Hồi Máu Thánh Ngôn!"

"Có chuyện gì từ từ nói đừng động một chút liền sử dụng đại chiêu!" Lí Hiên kêu thảm thiết, "Tôi chấp nhận không cần đến Thuật Trị Liệu Thánh Ngôn!"

"Dứt khoát cho tôi cái Ngọn Lửa Thần Thánh đi!"

"Không thể tiếp tục như thế này nữa." Sở Vân Tú đưa ra quyết định "Đem cậu ta đánh chết luôn đi."

Trương Tân Kiệt nhờ vào thực lực của chính mình liền trở thành người thứ hai bị loại, trong cung điện đột nhiên đất trời rung chuyển, một cái cột màu đỏ to lớn từ từ ngã xuống dưới, bóng dáng cao to mặc áo gió màu xám, đầu đội mũ dạ màu đen với dáng vẻ không chút do dự đứng dưới vị trí cột đá sắp ngã xuống.

Trương Giai Lạc nôn nóng: "Không tốt! Chu Trạch Khải muốn phản bội tổ chức."

Nhất Thương Xuyên Vân thấy chết không sờn đứng tại chỗ. Lúc mọi người bận bịu focus Thạch Bất Chuyển, từ trước đến nay Chu Trạch Khải chỉ làm không nói yên lặng thao tác thiện xạ điên cuồng bắn cây cột. Sau một phen nỗ lực, công sức không phụ lòng người mắt thấy bóng râm che khuất thân hình của hắn, trụ cột đỏ chói ở trong tầm nhìn phóng to ra.

Sau đó, cậu liền bị khí công sư dùng Tróc Vân Thủ kéo ra ngoài. Khi Phương Duệ giở trò xấu những người khác cũng không nhàn rỗi, Mộc Vũ Tranh Phong cùng với Bách Hoa Liễu Loạn liền phi súng nhắm cây cột mà va vào, bất kể khoảng cách xa gần tất cả mọi người đều dùng sức sử dụng kỹ năng lao đến cản lại, nhưng cầu xin có thể kịp lúc bị cây cột đè chết.

Sau đó nữa, trọng lực giảm xuống, cung điện sụp đổ.

Bị Tróc Vân Thủ kéo ra, lại bị Quỷ Trảm đánh văng, giờ phút này duy nhất một mình Nhất Thương Xuyên Vân đứng ở ngoài cung điện, nhìn danh sách avatar xám xịt một loạt, nội tâm đúng là tan vỡ.

Ngô Khải vỗ tay: "Đội Quốc gia quả nhiên nhiều trò để chơi."

Tôn Tường nói: "Thực ra còn có thể thử trò khác, ví dụ như ngày đó vừa tới thành phố B chúng tôi thử tùy tiện trao đổi tài khoản rồi hỗn chiến. Còn có phương pháp đùa giỡn khác là để một người thao tác bàn phím một người phụ trách sử dụng chuột...."

Chu Trạch Khải méo miệng: "Lạc đề."

"Ặc" Tôn Tường nhức đầu: "Đề tài là gì ấy nhỉ?"

Giang Ba Đào nhắc nhở mọi người: "Tiểu Chu quá đẹp trai."

Lữ Bạc Viễn vỗ bắp đùi Đỗ Minh một cái: "A đúng, vấn đề này đội trưởng đương nhiên soái, chẳng lẽ mấy ông gặp qua người họ Chu so với cậu ấy còn soái hơn?"

Tôn Tường cướp đáp: "Chu Du!"

Chu Du , tên tự Công Cẩn (公瑾), đương thời gọi Chu Lang (周郎), là danh tướng và khai quốc công thần của nước Đông Ngô thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc.

"......Trong ghi chép lịch sử không tính, ngay cả một bức ảnh cũng không có."

Tôn Tường suy nghĩ kỹ lưỡng một hồi nhấc tay nói: "Chu Ân Lai!"

là một lãnh đạo xuất chúng của Đảng Cộng sản Trung Quốc, từng giữ chức Thủ tướng Cộng hòa Nhân Dân Trung Hoa từ 1949 cho tới khi ông qua đời tháng 1 năm 1976, và Bộ trưởng Bộ Ngoại giao từ năm 1949 tới năm 1958.

Hoàn.
 
Last edited:

Thập Dặm Thanh Vân

Gà con tiến hóa
Bình luận
7
Số lượt thích
29
Team
Khác
Fan não tàn của
Hội chiến thuật đại sư
#2
Trương Tân Kiệt nhờ vào thực lực của chính mình liền trở thành người thứ hai bị loại, trong cung điện đột nhiên đất trời rung chuyển, một cái cột màu đỏ to lớn từ từ ngã xuống dưới, bóng dáng cao to mặc áo gió màu xám, đầu đội mũ dạ màu đen với dáng vẻ không chút do dự đứng dưới vị trí cột đá sắp ngã xuống.

Trương Giai Lạc nôn nóng: "Không tốt! Chu Trạch Khải muốn phản bội tổ chức."

Nhất Thương Xuyên Vân thấy chết không sờn đứng tại chỗ. Lúc mọi người bận bịu focus Thạch Bất Chuyển, từ trước đến nay Chu Trạch Khải chỉ làm không nói yên lặng thao tác thiện xạ điên cuồng bắn cây cột. Sau một phen nỗ lực, công sức không phụ lòng người mắt thấy bóng râm che khuất thân hình của hắn, trụ cột đỏ chói ở trong tầm nhìn phóng to ra.

Sau đó, cậu liền bị khí công sư dùng Tróc Vân Thủ kéo ra ngoài. Khi Phương Duệ giở trò xấu những người khác cũng không nhàn rỗi, Mộc Vũ Tranh Phong cùng với Bách Hoa Liễu Loạn liền phi súng nhắm cây cột mà va vào, bất kể khoảng cách xa gần tất cả mọi người đều dùng sức sử dụng kỹ năng lao đến cản lại, nhưng cầu xin có thể kịp lúc bị cây cột đè chết.

Sau đó nữa, trọng lực giảm xuống, cung điện sụp đổ.

Bị Tróc Vân Thủ kéo ra, lại bị Quỷ Trảm đánh văng, giờ phút này duy nhất một mình Nhất Thương Xuyên Vân đứng ở ngoài cung điện, nhìn danh sách avatar xám xịt một loạt, nội tâm đúng là tan vỡ.
Đúng là nhiều trò để chơi :ROFLMAO:
 

Bình luận bằng Facebook