Chương năm
Ngày hai nhăm tháng Chạp
Đầu bếp trại Hùng Đồ xay đậu nành làm đậu hũ, muốn kịp làm món đậu hũ xào thịt tối nay chan lên mì ăn.
Buổi trưa
Hàn Văn Thanh lấy nước ấm súc miệng rửa mặt, mở cửa ra ngoài, nắng chói chang chiếu khắp rặng núi, hôm nay trời đẹp gió lặng, chúng thổ phỉ kéo nhau đi phơi nắng, gom củi lửa ngồi quanh sưởi ấm cười đùa, nhác thấy Đại đương gia bước ra liền xôn xao chào.
Định bụng nói chuyện cưới Trương thiếu gia làm phu nhân thế nào cho người ta tin, chợt để ý thấy buồng mình im ỉm then cài, liền nghĩ có nên đi xem người nọ đang làm gì, lại nghĩ nếu đi không thể chọc giấy cửa sổ nhìn trộm, phải gõ cửa cho đường hoàng, mà nếu đã gõ thì phải bước vào nói chuyện, ngặt nỗi mình đây chưa muốn xuống giọng ôn tồn, bèn quay đi tìm tên phỉ con được cắt đặt trông chừng Trương thiếu gia tuần này.
"Bên trong động tĩnh gì không?"
Thấy đó là Đại đương gia, gã phỉ con sốt sắng: "Giờ Tỵ đã dậy, ra hỏi có cơm không, ta nói không có, hắn hỏi nhà bếp nơi nào để hắn tự nấu, ta sợ hắn sinh sự bèn đưa tới hai cái bánh bao, hắn vẫn không chịu."
Hắn vốn cho rằng mình ghẻ lạnh với Trương thiếu gia, Mạc gia ắt hẳn hài lòng, thế nhưng Đại đương gia chỉ khẽ nhướng mày, hỏi tiếp: "Đến giờ vẫn chưa trở ra?"
"Chưa."
Mạc gia chân mày không giãn, gã thổ phỉ thấy thế len lén bước lùi, khéo sao bắt gặp Tần Thần Can đi tới thế là vội vàng rút êm, may mà Đại đương gia không làm khó dễ.
Mạc gia chờ Tần Thần Can lại gần mới dặn: "Hôm nay ta dẫn người đi ngó qua các huynh đệ thủ kho thóc, ngươi ở coi trại nói mọi người cư xử phải phép với Trương thiếu gia, xem hắn là phu nhân áp trại nhưng chưa rước lễ, hắn có bảo gì các ngươi theo ý mà làm, ráng nhịn, tỏ vẻ như ta thật sự thèm khát muốn lấy hắn về, nếu phát sinh chuyện lập tức đánh tiếng."
"Đầu lĩnh, ngài muốn lấy hắn thật?" Tần Mục Vân hạ giọng hết mực.
"Đóng kịch thôi, đừng hỏi nhiều cứ thế mà làm, ém ém chớ để lòi ra chuyện ta đóng kịch." Hàn Văn Thanh có chút bực bội.
"Vâng, nhưng lỡ hắn muốn dạo quanh trên núi thì sao? Nếu là phu nhân chưa rước lễ, đâu thể ngăn sông cách chợ không cho đi đây đi kia."
"Như vầy, sắp tới bảo tiểu Tưởng và Thừa Phong theo sát hắn, đi đâu không thỏa thì không cho đi, hỏi gì không ổn cũng không trả lời."
"Hiểu rồi, Mạc gia. Ta xin đi trước!" Câu sau cùng Tần Mục Vân cố ý nói to.
"Chờ đã, đi hỏi Trương thiếu gia muốn ăn gì không, tối qua đến giờ hắn chưa ăn gì, đừng để hắn đói lả trong phòng." Hàn Văn Thanh thì thầm thật nhỏ.
Tần Mục Vân chẳng hiểu hắn sợ ai nghe thấy, rõ ràng mới nói phải bảo cả trại đối đãi với Trương thiếu gia như phu nhân sắp cưới, tới lượt bản thân ân cần thì lại lén lút, đúng là lạ lùng.
Tần Mục Vân bước vài bước đến trước buồng Trương thiếu gia, gõ ván cửa: "Phu nhân, mở cửa!"
Hàn Văn Thanh tằng hắng một tiếng, nhíu mày ra hiệu cư xử phải phép, Tần Mục Vân bèn đổi giọng: "Phu nhân, xin ngài mở cửa, Đại đương gia hỏi ngài có muốn ăn chút gì không."
Vừa nghe Tần Mục Vân nói là mình hỏi, Hàn Văn Thanh vội vàng chạy về buồng Lâm Kính Ngôn, hấp tấp va trúng góc bàn làm Lâm Kính Ngôn đang lau mặt cũng giật cả mình.
Chốc lát sau, Tần Mục Vân dọ ý xong quay đầu lại mới hay Đại đương gia đã biến đâu mất dạng, hỏi mấy người gần đó, đều chỉ vào buồng Lãnh sư gia, hắn bèn chạy sang gõ cửa, cửa phòng vừa mở liền báo: "Phu nhân nói muốn ăn bánh gạo nhân mứt, cháo củ cải, kèm dưa chuột ngâm giòn và đậu nành rang."
"Cái quái gì?" Hàn Văn Thanh tuy cũng từng ăn đồ ngon, nhưng đã là chuyện nhiều năm về trước.
"Trên mình biết kiếm đâu ra, nhưng hắn nói thường ngày ăn như vậy đấy." Tần Mục Vân ra vẻ ngán ngẩm, nghĩ thiếu gia này rất biết làm giá.
"Kêu dưới bếp nấu chén cháo, hấp bánh bao mang qua một cái, phần ta thì lấy hai cái bánh bao với ít dưa muối, đợi ta lên đường ngươi bảo Tưởng Du quét dọn buồng ngủ lúc trước của Nhị đương gia vác đồ ta vào, cứ để Trương thiếu gia ngủ chỗ cũ, rộng hơn ấm hơn, hắn thích bày biện thế nào tùy hắn." Hàn Văn Thanh thở dài ngồi xuống băng ghế, lòng nặng ưu tư.
Buổi trưa ba khắc
Trương Tân Kiệt biết rõ tình cảnh của mình, tiếng là phu nhân thực tế nào khác con tin, sáng ra rời giường lòng còn e ngại nên im tiếng, nghĩ chung quy không đến mức bỏ đói mình, vậy mà đợi một lúc lâu vẫn chẳng thấy ai đá động, thế là tự thân hỏi một tên phỉ, tên này sau đó đưa tới vài cái bánh bao nguội lạnh khô cứng, trông vào biết không tài nào nuốt trôi bèn kêu hắn mang đi, hỏi nhà bếp cũng không được đến đành quay vào phòng nhai mấy viên kẹo ngọt ngất, thầm nghĩ không thể ăn kẹo thay cơm mãi, lần sau người ta cho bánh bao vẫn nên nhận lấy tốt hơn, có thể xin thêm chút dưa muối đẩy đưa qua bữa.
Điều hắn không ngờ là Mạc gia lại sai Tần Thần Can thay mặt đến hỏi, tuy sau cùng các thức đưa tới không bằng thường ngày vẫn ăn, nhưng có thể thấy bánh bao rau cháo này là đặc biệt nấu riêng, ăn xong mở cửa lập tức có người vào thu dọn, Tần Mục Vân còn dắt đến hai người bảo cho hắn làm tùy tùng dễ bề sai sử, chuyển lời Mạc gia rằng cứ yên tâm ngủ ở buồng này còn về bày biện thế nào tùy thích.
Từ lúc đó Tân Kiệt bắt đầu nảy sinh nghi vấn, vì đâu thổ phỉ tự dưng đối đãi lễ độ với mình, thấy hai người ở gian ngoài lẳng lặng ngồi yên thin thít, nghĩ bụng bắt chuyện xem sao.
"Tưởng Du và Trịnh Thừa Phong đúng không?"
"Vâng, phu nhân." Tưởng Du hôm qua có mặt trên sảnh chứng kiến chỗ đáng gờm của vị thiếu gia bề trên, nếu đầu lĩnh nói muốn thực tâm cưới hắn, mình cũng nên cung kính đáp lời, dù không biết việc cưới gả này liệu có hợp lẽ thường, nhưng Hàn Văn Thanh là người có chừng mực, thôi thì đầu lĩnh nói sao nghe vậy.
"Ta muốn chuyển toàn bộ đồ đạc của mình vào, hôm qua chỉ mới lấy ít đồ dùng ngủ nghê rửa ráy."
"Phu nhân xin chờ một chốc, ta gọi người đến dọn đồ của Đại đương gia, dọn xong sẽ mang của ngài vào." Dứt lời Tưởng Du ra ngoài phân phó, Trịnh Thừa Phong đi ôm chậu than gần cửa vào phòng cho Trương thiếu gia sưởi ấm.
Giờ Mùi
Sột soạt có tiếng bước chân nhiều người tới lui qua lại trên tuyết.
Trương Giai Lạc nhăn mặt cựa quậy trong lòng Tôn Triết Bình, bị tiếng ồn làm khó chịu. Tôn Triết Bình tém chăn cho hắn, nhổm dậy mở cửa sổ quát: "Mới sáng sớm đã nhặng xị, để yên cho lão tử ngủ!"
Dứt câu thì muốn cắn lưỡi, mở cửa mới thấy mặt trời đã quá đỉnh đầu chưa tính, cả đám thổ phỉ mang vác lỉnh kỉnh nghe tiếng hắn quát mà lớp ngoái đầu ngơ ngác lớp ngã lăn quay, một người trong đó đang nhìn lại đây, đích thị là Trương thiếu gia hôm qua lên núi.
Chỉ thấy Trương thiếu gia này hôm nay đổi cách mặc, khoác áo lông cừu màu mòng két nhạt viền nhung trắng tuyết dày phồng quanh cổ, trường sam sắc tím hoa lan thêu chìm hoa văn khóm trúc bằng chỉ đay, đường tà dọc chéo vai phải kết hàng nút tròn ngọc thạch hồ điệp đồng màu trúc thanh, nắng soi vân thêu óng ánh.
Tưởng Du ghé tai nghe Trương thiếu gia dặn dò, bèn đi đến bên cửa sổ buồng Tam đương gia trả lời Nhị đương gia, "Lang gia, phu nhân nói không biết ngài còn ngủ, quấy rầy mộng đẹp làm ngài phiền lòng, gởi lời xin lỗi, hắn sẽ dừng việc chuyển đồ đợi trễ chút nữa mới tiếp."
Tôn Triết Bình quàng bừa áo khoác cao giọng gọi với đến Trương thiếu gia bên ngoài: "Tẩu phu nhân, là ta lỗ mãng, ngài cứ chuyển đồ không sao, bụng ta đói quá cũng muốn dậy rồi."
Trương thiếu gia ngạc nhiên vì cách xưng hô khác lạ của Nhị đương gia với mình, ngước mắt tìm về song cửa, thấy cửa đã khép nửa bên không còn bóng người.
Trong buồng, Trương Giai Lạc quấn chăn quanh mình nhích tới cửa sổ, lơ thơ tóc rối hỏi Tôn Triết Bình: "Ngoài đó đang làm gì vậy?"
"Trương gia thiếu gia chuyển đồ mà thôi, ngươi trùm chăn làm gì?"
"Hóng chuyện, dịch ra cho ta!"
Tôn Triết Bình nhích mông chừa chỗ cho Trương Giai Lạc, mình thì ôm lấy cả chăn lẫn người còn tựa cằm lên đầu hắn, cùng nhau ngó nghiêng bên ngoài.
"Có gì hay mà hóng, lẽ nào ngươi thích Trương thiếu gia?" Tôn Triết Bình thấy Trương Giai Lạc dõi mắt mải miết mà nhìn.
"Ta thấy kẻ có tiền nhìn y phục thôi đã khác, chất liệu toàn là quý hiếm, bộ lần trước gặp cũng không phải hạng xoàng, đâu giống những thứ chúng ta thường mặc."
"Ngươi thích chất áo hắn mặc chẳng lẽ thích luôn cả con người hắn, vải vóc ta đem về cho ngươi cũng kém cạnh gì."
"Mấy súc vải ngươi đem về cho ta là Tư lệnh nhà ngươi để dành cho vợ sắp cưới của ngươi, ta nào có phải tu hú chiếm tổ chim khách mà mặc màu đỏ mào gà, ướm vào trông như ca nhi hát tuồng, chẳng biết di thái thái nào của Ngô tư lệnh chọn ra, mắt nhìn thật là quái gở." Trương Giai Lạc cau có lườm Tôn Triết Bình.
"Ngươi lại chẳng phải vợ ta đấy thôi, ngủ với nhau rồi cưới xin lắm chuyện, phu nhân Tư lệnh chọn toàn vải vóc nhập từ nước ngoài, các di thái thái không một ai mặc nổi màu này, duy chỉ mình ngươi mặc đẹp." Tôn Triết Bình vừa nói vừa mường tượng cảnh Trương Giai Lạc đi lại thướt tha trong bộ đồ đỏ ca nhi, bất giác nở nụ cười.
"Cười ngơ cười ngác cái gì, bây giờ ta không còn quần ngươi tính sao đây, của ngươi ta mặc không vừa, mau mau giúp ta đi mượn!" Trương Giai Lạc cảm thấy hạ thân mát rượi mới vội nhắc chuyện.
Tôn Triết Bình ngắm nhìn cuộn chăn phùng phình, hớn hở nói: "Giờ ngươi không mặc gì, cho ta sờ một cái." Ngoài miệng nói vậy nhưng không thật sự động tay, vốn là quen thói chọc ghẹo miệng mồm.
"Cút!" Dù quấn thành gỏi cuốn, khí lực và sự chuẩn xác của Trương Giai Lạc vẫn không hề sụt giảm, một cước tung ra trúng ngay đầu gối hắn, Tôn Triết Bình đau đến nghiến răng, xuýt xoa đáp trả: "Không cho ngươi mặc quần của nam nhân khác! Ta đi mượn kim về vá cho ngươi."
"Gõ cửa góa phụ mượn kim khâu, mượn rồi có dùng được chăng, đến tối ngươi lại xé mất." Trương Giai Lạc nói xong nằm ngã ngửa ra giường chẳng thèm đoái hoài hắn nữa.
Tôn Triết Bình mặc y sam chỉnh tề choàng thêm áo lông cừu, đi ra khỏi phòng, tầm mắt đảo một vòng dừng ở Tưởng Du, biết hắn quản mọi việc to to nhỏ nhỏ trên núi này bèn cất bước đi về phía hắn, trước là gật đầu với Trương thiếu gia thay lời chào, sau mới quay sang Tưởng Du: "Ngoài chỗ Diêu tỷ, ở đâu có thể hỏi mượn kim chỉ?"
"Nhị đương gia, những chuyện nữ công may vá Mạc gia giao hết cho Diêu tỷ, kim chỉ tất nhiên đều ở chỗ nàng, ngươi có y phục bị rách cứ gửi đến đó, mỗi tháng nàng sẽ ghi sổ kết tiền với ta, ngươi cho dù mượn kim chỉ cũng đâu có biết may vá."
"Cái nào còn được chứ quần ngại đưa người khác làm.” Tôn Triết Bình thấp giọng.
Tưởng Du cũng cảm thấy có lý, gật đầu nhưng lại nói tiếp: "Quần rách giặt sạch rồi mới đưa sang thì không phải ngại, hay là ngày mai ta bảo huynh đệ dưới núi mua lên cho ngài một cái."
"Đang cần mặc ngay, ngày mai không kịp."
Trương thiếu gia tuy ở một bên nghe thấy, nhưng bận suy nghĩ song cửa này không thể dán giấy bồi lên, chưa có tâm trí để ý chuyện quần áo Nhị đương gia, Tưởng Du trái lại phản ứng nhanh hơn, đưa mắt nhìn đũng quần Nhị đương gia với vẻ mặt ngờ vực.
Tôn Triết Bình hết cách đành nói: "Không phải ta, là quần Tam đương gia bị rách, còn đang ở trong phòng chờ."
Trương thiếu gia lúc này mới chú ý tới, bèn hỏi: "Quần làm sao mà rách? Khuya hôm qua không phải vẫn còn mặc được, chẳng lẽ chỉ có một cái nguyên lành?"
"Ừ thì, kỳ thực cũng đã định bảo Diêu tỷ may cho hắn cái mới, nhưng bận rộn tới bận rộn lui lại quên mất, đúng là chỉ còn một cái nguyên lành... Ai ngờ đêm qua hắn đánh một giấc đến sáng xuống giường móc nhầm đâu đó, bên hông toạc hẳn một lỗ không gút lại được, Tam đương gia hắn ấy à, hễ đặt lưng xuống là y như rằng đá đạp lung tung." Nói xong tự mình nhún vai, cười khàn mấy tiếng với hai người đối diện.
"Nhị đương gia ngài chờ." Trương thiếu gia kéo cửa quay vào, nghe chừng tìm kiếm vật gì trong buồng rồi lại đi ra.
"Tẩu phu nhân, ngài...?" Tôn Triết Bình nhìn chiếc quần màu mẫu đơn xếp gọn gàng trên tay Trương thiếu gia, bên trên còn bày cả kim khâu chỉ cuộn.
"Tấm quần này là mới, may bằng chất liệu mặc lót mùa hè, màu sắc tuy có hơi chói nhưng mặc bên trong không mấy quan trọng, ta thấy Tam đương gia dường như thích các sắc tươi vui thế này nên cứ cầm về cho hắn, mong rằng không chê, chỉ khâu dùng xong trả lại cho ta cây kim là được, có điều..." Trương thiếu gia đưa mắt nhìn Nhị đương gia, rào đón: "Ngài với Tam đương gia biết dùng kim chỉ chăng?"
Tôn Triết Bình cười gượng: “Hai miếng vải chắp vào nhau nhíp lại, mặc được là được."
Trương thiếu gia bèn lấy kim chỉ về, hỏi: "Vừa nãy các ngươi nói trên núi có phụ nhân lo việc may vá thêu thùa, vì đâu không bảo nàng vá?"
"Quần chưa giặt sạch đem đi nhờ sửa, sợ nàng cảm thấy chúng ta kỳ thị góa phụ, không nhíp chưa kể còn nhăn nhó rầy rà."
"Kỳ thị góa phụ?" Trương thiếu gia tỏ vẻ bất ngờ, chợt dõi mắt nhìn kỹ Nhị đương gia.
Tôn Triết Bình lập tức phát giác mình lỡ lời, "kỳ thị" vốn là một từ của thời Thanh mạt, nay tuy văn nhân vẫn dùng nhưng đã ít xuất hiện trong những tuồng tích của tiên sinh kể chuyện, một tên cướp núi biết nói "kỳ thị" nhất định sẽ gây nghi ngờ cho Trương thiếu gia, đương khi quẫn bách hiện rõ trên mặt, Trương thiếu gia đã nói tiếp: "Ta biết may vá chút đỉnh, không chê cứ đưa ta khíu, nếu sứt chỉ thôi mà phải mua tấm quần mới thì thật phí tiền."
"Tẩu phu nhân, như vậy không được đâu." Tôn Triết Bình đã quen sống cùng những tên đàn ông thô tháo, bỗng nhiên có người đối đãi lễ nghĩa còn trao ân tình, mà người đó lại đang bị mình bày mưu hãm hại, nhất thời cảm thấy hổ thẹn trong lòng.
"Sau này về ở cũng coi như nhân khẩu một nhà, tất không có đạo lý ăn không ngồi rồi, biết chút gì tận lực làm chút ấy thôi." Nói xong Trương thiếu gia gật đầu ra hiệu cáo từ vào buồng cất kim chỉ, để lại Tưởng Du và Tôn Triết Bình một người há hốc mồm một người khó xử ra mặt.
Tôn Triết Bình trở về phòng đưa quần cho Trương Giai Lạc, Trương Giai Lạc nhác thấy quần mới liền sáng rỡ hai mắt, dù rằng chưa từng gặp qua kiểu màu sắc này.
"Kiếm đâu ra đó, có phải lấy đồ nữ nhân cho ta mặc?"
"Trương thiếu gia nghe thấy ta mượn kim chỉ vá quần, liền bảo lấy cái mới này đưa ngươi, còn nói vật liệu tốt chỉ là màu sắc hơi chói mong ngươi không chê."
"Ngươi nói xem Trương thiếu gia này tâm địa thiện lương, lại bị chúng ta bắt lên núi, lòng ta cứ mãi băn khoăn."
"Cũng đâu còn cách nào khác." Tôn Triết Bình thở dài, "Mặc quần đi, ta giúp ngươi buộc tóc."
Chờ hắn nai nịt gọn gàng, Tôn Triết Bình cầm chiếc lược đồng sáng khắc hoa văn lý ngư, đứng ở cạnh giường nhẹ nhàng chải tóc cho người ngồi xếp bằng trên giường, hồi lâu chưa chịu ngơi tay.
"Ta nói này Nhị đương gia, ngươi đó, sắp xới trọc đầu ta rồi, sao mà chải hoài chẳng xong?"
"Ta… Lạc à, ta hình như mới phạm phải một sai lầm..."
Trương Giai Lạc quay ngoắt đầu lại, búi tóc vì thế xõa tung, hắn hỏi: "Nói, ngươi lại làm gì rồi?"
"Trương thiếu gia kia, ta lỡ..."
Trương Giai Lạc nghe tới đây liền cụp mắt: "Thích người ta rồi chứ gì?"
"Ngươi nghĩ đi đâu vậy, suốt ngày chỉ biết nghĩ ngợi vẩn vơ." Tôn Triết Bình vừa nói vừa gõ khẽ lên trán Trương Giai Lạc, Trương Giai Lạc giật lấy cây lược quơ quào dăm nhát buộc xong đuôi tóc như mọi khi, sau đó xoay người ngồi ngay ngắn nhìn Tôn Triết Bình, tự nhủ Tôn Triết Bình thường ngày có sao nói vậy, rốt cuộc là sai lầm gì khiến hắn do dự bực này.
"Ta trò chuyện với Trương thiếu gia kia, lỡ mồm nói chúng ta không kỳ thị góa phụ, hắn lập tức tỏ vẻ nghi ngờ."
"Cái gì cơ?" Trương Giai Lạc suýt thì gầm lên.
Bấy giờ Tôn Triết Bình mới kể lại cho Trương Giai Lạc nghe nguyên do mình nói lời này, vừa hay trước giờ Trương Giai Lạc vẫn nghĩ Trương thiếu gia đã cùng họ với mình còn trông không giống phường gian ác, tuy chuyện dược liệu làm hắn bực dọc nhưng chưa từng đổ lỗi lên đầu Trương thiếu gia, vì thế nghe xong liền nhoẻn miệng cười.
"Thứ đồ vô tâm, cho ngươi tấm quần ngươi lập tức hướng về người ngoài, ta còn đang nóng ruột đây." Miệng thời mắng tay thời ôm lấy nụ cười tươi như hoa nở kia mà hôn.
Trương Giai Lạc chèn chân chỗ bụng dưới Tôn Triết Bình miễn cho hắn lại đè mình xuống giường, hò hét: "Tránh ra, ta phải dẫn bọn hắn đi thao luyện, ngươi có nóng ruột cũng không nặn ra được nửa túi thuốc, người cầm thuốc thang đã hãm trên núi chạy đi đâu được, ngươi và lão Lâm lo mà nghĩ cách, dù hắn nghi ngờ ngươi đây biết chữ thì đã làm sao."
Tôn Triết Bình bất kể tốt xấu ôm ghì thật lâu mới chịu thả, lưu luyến tiễn hắn ra cửa, dõi bóng dáng hắn chinh y đỏ thẫm phóng lên lưng ngựa, đương khi mê mẩn chợt thấy kẻ trên lưng ngựa nhấc mông rướn người còn không quên ngoảnh đầu lườm mình một cái mới chịu vung tay kéo cương, vì cớ ấy mà lòng nghe như rót đầy mật ngọt, cười không khép mồm.
*gõ cửa góa phụ mượn kim khâu: góa phụ thờ chồng phòng không chiếc bóng, dễ thấy thị phi, mượn nhờ góa phụ những chuyện cá nhân là điều không thỏa