Hoàn [Sa Mạc Chi Hoa 2019] PNCH - Thời trẻ trâu của Tôn Triết Bình

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,087
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#1

art by 漠花

Phiên ngoại Cộng Hoà
Thời trẻ trâu của Tôn Triết Bình
( Phiên ngoại Cộng Hoà Quốc Chi Kiếm )

Edit: Lãi.
Beta: Oomi.

Chúc mừng sinh nhật Đại Tôn!
.
.
.
.
1.

Trong nhóm tuyển chọn lần thứ hai của Thần Kiếm, Tôn Triết Bình là một trong những người nhỏ tuổi nhất, nhưng thời gian đầu, trong đội có rất nhiều người gọi hắn là "anh Bình", trong đó bao gồm cả người lớn hơn hắn nửa năm - Trương Giai Lạc. Khi đó, tuy rằng trên người tên "Cuồng tiện sĩ" tương lai đã có dấu hiệu cuồng bá, nhưng chung quy tuổi Tôn Triết Bình còn trẻ, muốn bén cũng bén không nổi. Mọi người đều tôn trọng gọi một tiếng "Anh", bởi vì hắn mặt đầy chính trực nói dối - - Tôi? Năm nay 23 tuổi.

2.

Anh Bình 23 tuổi thật sự chỉ mới 19. (Thật ra còn chưa tới)

Vì trước khi tập hợp cùng một chỗ, mỗi người vẫn ở đơn vị riêng, Trương Giai Lạc vừa đến doanh trại của đội tuyển liền chạy đi tìm Tôn Triết Bình. Khi tìm được đang nghĩ làm sao đánh tiếp một trận, thì huấn luyện viên đột nhiên xuât hiện, chỉ vào cái giường tầng gần nhất nói: "Hai cậu đã quen từ trước rồi, vậy không cần rút thăm nữa, giường này của hai cậu, ổn chứ?"

Tôn Triết Bình lập tức cúi chào, đáp: "Rõ."

Trương Giai Lạc không hiểu chuyện gì đang diễn ra, cậu tới tìm người đánh nhau, chứ không phải tìm bạn cùng giường. . .

Khi đã quen biết nhau, Tôn Triết Bình hỏi: "Trương Giai Lạc, năm nay cậu bao nhiêu tuổi?"

"Mới 19." Trương Giai Lạc muốn ngủ giường dưới, nên ngồi yên ở mép giường không hề di chuyển.

"Tháng mấy?" Tôn Triết Bình cũng không tranh, đem chăn mình quăng lên giường trên.

"Tháng 2." Trương Giai Lạc nói. "Anh thì sao?"

"Ồ, tôi lớn hơn cậu nhiều." Tôn Triết Bình cũng ngồi ở mép giường trên.

Mặt Trương Giai Lạc viết đầy mấy chữ không tin: "Lớn hơn nhiều? Nhiều là bao nhiêu?"

"Năm nay tôi 23." Tôn Triết Bình nhún vai.

"Thiệt hả? Nhìn không giống." Trương Giai Lạc nhìn kĩ mặt Tôn Triết Bình, hai ngón tay gãi gãi cằm.

"Ừ, tôi tốt nghiệp đại học xong mới nhập ngũ." Tôn Triết Bình ngả người ra sau, hai tay chống trên giường, "Thời gian trôi qua, tuổi ngày càng lớn."

Trương Giai Lạc bĩu môi, còn nghĩ không ngờ người mình đánh nhau lúc đầu lại là một tên chó đại học.

"Cho nên sau này cậu phải gọi tôi là anh, anh Bình." Tôn Triết Bình không chút xấu hổ nói.

Ánh mắt Trương Giai Lạc phức tạp, nhìn hắn hồi lâu rồi mới bật ra một câu: "Bình. . . Bình?"

"Tôi không phải Bình Bình!" Tôn Triết Bình phủi một tầng da gà trên người xuống, đột nhiên cười: "Lạc Lạc?"

"Cút! Mẹ nó buồn nôn!" Trương Giai Lạc nhảy dựng lên, cái tên này chính là vảy ngược của cậu, ai kêu thì phắn đi.

"Bình Bình cũng buồn nôn." Tôn Triết Bình xoè tay, "Nên cậu gọi anh Bình đi."

Trương Giai Lạc gãi đầu, xa lạ kêu một tiếng: "Anh Bình."

"Ừ, Trương Giai Lạc!" Tôn Triết Bình cười.

Vào thời gian đầu mới quen biết nhau, Trương Giai Lạc vẫn không cho Tôn Triết Bình gọi mình là "Lạc Lạc", Tôn Triết Bình vẫn gọi ba tiếng "Trương Giai Lạc" rõ ràng rành mạch. Đến sau này, khi hai người họ trải qua vô số lần đồng sinh cộng tử, trở thành người không thể thiếu trong sinh mệnh đối phương ---- So với tình thân càng khắc cốt, so với tình yêu càng sâu sắc.

"Trương Giai Lạc." "Bình ca."

"Lạc Lạc." "Đại Tôn!"

3.

Anh Bình - khai man tuổi, nghiễm nhiên trở thành lão đại hăng hái nhất trong đại doanh trại. So với hắn, Lâm Kính Ngôn lớn tuổi hơn một chút, nhưng trời sinh tính tình ôn hoà, không thích làm "dê đầu đàn", đương nhiên cũng không bắt mọi người gọi anh là "Anh Lâm"
Sau một thời gian Tôn Triết Bình quậy, mà đã quậy còn quên mất sinh nhật mình sắp tới.

Ngày 17 tháng 8, Diệp Tu nhìn thấy doanh trại đội tuyển thì nổi hứng chọc người, đứng ngoài xa hô to: “Tôn Triết Bình là ai đấy?”

Trương Giai Lạc chỉ vào người hợp tác bên cạnh: “Anh ta.”

Diệp Tu đến gần, cười ha ha nói: “Chà, lão yêu của đội mình cuối cùng cũng đủ 19 tuổi.”

Toàn đội ngáo, Tôn Triết Bình lần đầu tiên từ khi nhập đội - đỏ mặt.

“Phản ứng vậy là sao?” Diệp Tu vẫn chưa biết mình vừa bóc trần lời nói dối của anh Bình, tiếp tục nói: “Sinh nhật vui vẻ nha, em trai Tôn.”

Tôn Triết Bình ôm mặt, ngồi xổm trên đất, giả chết hóa đá tảng không nhúc nhích. Trương Giai Lạc trợn mắt, há miệng ba giây, đạp vai hắn gầm: “Này, tới tận hôm nay anh mới tròn 19 tuổi?”

Tảng đá không trả lời, Diệp Tu cười: “Sao? Cậu ta khai gian tuổi? Em trai Tôn năm nay chắc chắn 19 đó, tôi mới xem tài liệu đội viên.”

“Anh Bình” bị đánh, Trương Giai Lạc cầm đầu, Lâm Kính Ngôn không ngăn nổi, lúc khuyên can còn vô tình trúng hai đòn bầm chân.

Chỉ là một năm sau, khi sắp kết thúc tuyển chọn, Tôn Triết Bình lại trở thành “anh Bình” của đội.
Nhưng không phải vì tuổi tác, mà là vì bản lĩnh.

4.

Nhà Tôn Triết Bình dạy con khá nghiêm, trước khi nhập ngũ, những việc như hút thuốc, uống rượu một cái hắn cũng không biết. Trương Giai Lạc lặng lẽ dạy hắn hút thuốc, hắn phải học rất lâu mới có thể nhả khói ra từ mũi. Còn uống rượu, việc này cũng không cần học, cầm bình nốc hết một lần là được.

Khi hành quân dã ngoại ở núi Vân Nam, Thần Kiếm với đội lính mới của Tây Nam Liệp Ưng hợp thành một đội. Lặn lội một quãng đường dài sau đó trong thời gian nghỉ ngơi quý giá, vài tên hung hăng Liệp ưng lén trộm rượu và thịt khô bị mấy huấn luyện viên giấu, kéo thêm người của Thần Kiếm vào rừng uống rượu.

Tôn Triết Bình hơi sầu, thân là đội trưởng Thần Kiếm, rượu dĩ nhiên phải uống, bất kể là dùng cách gì. Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra sau khi hắn say? Tửu lượng hắn không cao, uống say không chừng sẽ làm ra chuyện gì không ngờ được. Đang do dự, Trương Giai Lạc chặn đường lấy cái ly đang đưa qua, hào sảng nói: “Rượu của cậu ta, để tôi để tôi!”

Biết Tôn Triết Bình không thể uống nhiều, ngoài Trương Giai Lạc thì không có người thứ hai biết.

Nhưng Tôn Triết Bình vẫn giành uống hai ly, Trương Giai Lạc lo lắng nhìn hắn, chuẩn bị sẵn sàng bất cứ khi nào cũng có thể bước tới ôm đỡ người kia.

Quả nhiên, uống xong một ly, chưa cạn được ly thứ hai.

Đội trưởng đội đặc chủng Thần Kiếm, ngược lại rất tự giác nằm gọn trong ngực đối phương.

Mấy tên trong đội Liệp Ưng ha hả cười lớn, Trương Giai Lạc cảm thấy có hơi xấu hổ, đang muốn khiêng hắn đi, nào ngờ tên kia không những không hợp tác, mà còn liên tục chúi xuống đất, cười hắc hắc, âm thanh ôn nhu, kêu: “Lạc Lạc~ Lạc Lạc~ anh Bình còn uống được~ hức!”

Cả trận doanh Thần Kiếm không ai lên tiếng, Tôn Triết Bình không chỉ vứt mặt mũi mình, Trương Giai Lạc giận đến mức suýt vứt tên kia xuống đất, may nhờ Lâm Kính Ngôn kịp thời chạy tới ôm được Tôn Triết Bình, bất đắc dĩ nói: “Mọi người chơi tiếp đi, tôi đưa cậu ta về.”

Việc này về sau không được truyền tới tai của những hậu bối, nghe nói do sau khi Tôn Triết Bình tỉnh rượu dùng vũ lực áp bức những người biết chuyện.

Trương Giai Lạc thì đem việc này ra uy hiếp hắn, sau đó bị đánh một trận thì cũng thành thật hơn.

5.

Trước khi rút khỏi Vân Nam, hai đội tổ chức liên hoan, huấn luyện viên đứng trên bục nói: “Nghe nói Tôn Triết Bình của Thần Kiếm là thanh niên văn nghệ?”

Phía dưới cười vang.

Tôn Triết Bình thật ra rất văn nghệ, biết gảy đàn ghita, thỉnh thoảng cũng sẽ ngâm nga một hai câu hát không rõ tác giả - - cho dù đem hai chữ “văn nghệ” áp lên người hắn chẳng dính dáng chút nào.

Bị đẩy lên đài, Tôn Triết Bình có chút không biết làm gì, vừa nãy trong số đồng đội đẩy hắn lên đây, người tích cực nhất chính là Trương Giai Lạc, như sợ không thể nhìn thấy hắn xấu mặt. Huấn luyện viên đưa lên một cây ghita, cười: “Thanh niên văn nghệ đây sẽ làm một khúc ngẫu hứng tự biên soạn. Mau đến đây, hát cho chúng tôi một bài nghe chơi!”

Tiếng vỗ tay như sấm động, đầu óc Tôn Triết Bình một mảng trống rỗng, mọi ngày ôm đàn guitar cũng là giả vờ nghệ sĩ thôi, chứ làm sao sáng tác nổi! Ngây ra một lúc, dưới đài bắt đầu la lối, Trương Giai Lạc cao giọng hét lên: “Tôn Triết Bình là hàng dỏm!”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!” Lại là một trận cười lớn.

Tôn Triết Bình giận, đang ngôi trên ghế cao liền nhảy lên, xướng lên vài câu: : "Trương Giai Lạc a ~♪ tại sao cậu không tên Tôn Giai Lạc a ~♪ "

Trong tiếng cười vang, Trương Giai Lạc cầm cái ghế gập nhảy lên sân khấu. Tôn Triết Bình lập tức ném ghita bỏ chạy, hai người đuổi nhau chạy quanh hội trường bảy tám vòng, lúc về đến nơi thì buổi liên hoan đã gần kết thúc.

6.

Năm đó huấn luyện viên xạ kích từ nước ngoài thi đấu trở về, trong miệng ngậm một mớ từ tiếng Anh. Kích hoạt bom phải nói “On”, lên đạn phải dùng “Action”, quan sát bắn tỉa là “Watch and shoot”. . .

Tôn Triết Bình không hiểu lắm nên thường bị huấn luyện viên sỉ nhục. Trương Giai Lạc biết rõ trình tiếng Anh của mình cũng không ổn, nhưng vẫn ở kế bên cười hắn: “Anh Bình không phải chó đại học sao? Chó đại học trong tiếng Anh nói thế nào?”

Vẫn là Lâm Kính Ngôn, vỗ vai hắn nói: “Không sao, sau khi huấn luyện xong đến tối, tôi bổ túc giúp cậu.”

Vì vậy mỗi đêm, Tôn Triết Bình đều cầm theo cuốn sách nhỏ, đứng đắn, đoan chính học tiếng Anh với Lâm Kính Ngôn. Nhưng một tuần sau, mặt Lâm Kính Ngôn khổ sở bày tỏ dạy không nổi nữa.

Trương Giai Lạc hiếu kì: “Sao vậy?”

Lâm Kính Ngôn thở dài: “Dạy lâu như vậy mà cậu ấy chỉ học được một câu duy nhất!”

“Câu gì?”

“I’m your grandpa!” (Tao là ông nội mày!)

Trương Giai Lạc cười rộ lên: “Sao anh lại dạy cậu ấy câu đó?”

Lâm Kính Ngôn cực kì vô tội trả lời: “Chính cậu ta hỏi tôi “Tao là ông nội mày” nói sao, nên tôi trả lời, làm sao biết cậu ta . . .”

Từ đó về sau, “I’m your grandpa” trở thành danh ngôn được truyền bá rộng rãi trong Thần Kiếm.

7.

Giai đoạn cuối của cuộc tuyển chọn, Tôn Triết Bình và Hàn Văn Thành trở thành bạn tốt kính phục lẫn nhau.

Đêm đó, Trương Giai Lạc bò lên giường trên, dáng vẻ đáng thương nói: “Tôn Triết Bình, tôi đói bụng.”

Tôn Triết Bình không hề nghĩ ngợi lập tức nhảy xuống giường, nhỏ giọng nói: “Chờ, tôi xuống nhà ăn làm đồ ăn cho cậu!”

Câu chuyện truyền miệng của những đội viên đội tuyển trước đó bỗng dưng được lặp lại.

Lén lút đột nhập vào nhà ăn, đóng cửa lại, vừa định cảm thán thân thủ mình tốt vãi thì lập tức bị một cái bóng đen doạ hết hồn.

Mới trở về từ nhiệm vụ - Hàn Văn Thanh trên tay đầy bột mì, lắp ba lắp bắp nói: “Tôi . . . Cậu. . .”

Tôn Triết Bình càng xấu hổ hơn: “Tôi, tôi đói. . .”

Hàn Văn Thanh nói: “Tôi đang làm bánh nhân thịt, cần cho vào lò nữa thôi.”

Tôn Triết Bình nuốt một ngụm nước miếng, cảm thấy đói bụng.

Sau 10 phút, ổ bánh nhân thịt đã chín, Hàn Văn Thanh cắt cho Tôn Triết Bình một miếng, đưa qua: “Ăn đi.”

Tôn Triết Bình một ngụm cắn hơn phân nửa, mùi thịt toả ra trong miệng, quai hàm phình ra, nói: “Ăn rất ngon!”

Nghe được lời này Hàn Văn Thanh cực kì hài lòng, đi vào trong cắt thêm năm miếng bỏ vào hộp, sau đó nói: “Đem về ăn!”

Nghĩ tới vẫn còn một đầu người ở ký túc xá chờ nuôi – Trương Giai Lạc, Tôn Triết Bình lập tức ôm hộp thức ăn. Đi tới cửa, lại quay lại nói: “Để cảm ơn anh làm bánh cho tôi, lần sau tôi nấu canh cho anh uống.”

Canh dưa chua nấu miến, chua chua thanh mát. Hàn Văn Thanh uống một hớp lớn, thoải mái nói: “Rất ngon!”

Tôn Triết Bình vội vàng bịt miệng anh, cau mày nói: “Anh nói lớn bị phát hiện thì sao!”

Hàn Văn Thanh gật đầu, hạ giọng nói: “Cậu đi đi, ở đây để tôi dọn dẹp.”

Không ai biết, cả Trương Giai Lạc cũng không biết, tình bạn của hai kẻ kiên cường mạnh mẽ nhất Thần Kiếm lại bắt đầu từ phòng bếp nhà ăn.

8.

Đối mặt với người mình tin tưởng nhất, một hán tử chân chính cứng rắn cũng chẳng mấy khi cứng rắn nổi, hắn cũng sẽ bị ép buộc, hắn cũng sẽ chơi và bị chơi dơ.

Trước mặt đám người Trương Giai Lạc, Tôn đội trưởng đáng sợ của Trung đội I thật ra cũng chỉ là một tên nhóc bình thường đang tuổi lớn thôi.

HOÀN.
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#2
Giai đoạn cuối của cuộc tuyển chọn, Tôn Triết Bình và Hàn Văn Thành trở thành bạn tốt kính phục lẫn nhau.

Đêm đó, Trương Giai Lạc bò lên giường trên, dáng vẻ đáng thương nói: “Tôn Triết Bình, tôi đói bụng.”

Tôn Triết Bình không hề nghĩ ngợi lập tức nhảy xuống giường, nhỏ giọng nói: “Chờ, tôi xuống nhà ăn làm đồ ăn cho cậu!”

Câu chuyện truyền miệng của những đội viên đội tuyển trước đó bỗng dưng được lặp lại.

Lén lút đột nhập vào nhà ăn, đóng cửa lại, vừa định cảm thán thân thủ mình tốt vãi thì lập tức bị một cái bóng đen doạ hết hồn.

Mới trở về từ nhiệm vụ - Hàn Văn Thanh trên tay đầy bột mì, lắp ba lắp bắp nói: “Tôi . . . Cậu. . .”

Tôn Triết Bình càng xấu hổ hơn: “Tôi, tôi đói. . .”

Hàn Văn Thanh nói: “Tôi đang làm bánh nhân thịt, cần cho vào lò nữa thôi.”

Tôn Triết Bình nuốt một ngụm nước miếng, cảm thấy đói bụng.

Sau 10 phút, ổ bánh nhân thịt đã chín, Hàn Văn Thanh cắt cho Tôn Triết Bình một miếng, đưa qua: “Ăn đi.”

Tôn Triết Bình một ngụm cắn hơn phân nửa, mùi thịt toả ra trong miệng, quai hàm phình ra, nói: “Ăn rất ngon!”

Nghe được lời này Hàn Văn Thanh cực kì hài lòng, đi vào trong cắt thêm năm miếng bỏ vào hộp, sau đó nói: “Đem về ăn!”

Nghĩ tới vẫn còn một đầu người ở ký túc xá chờ nuôi – Trương Giai Lạc, Tôn Triết Bình lập tức ôm hộp thức ăn. Đi tới cửa, lại quay lại nói: “Để cảm ơn anh làm bánh cho tôi, lần sau tôi nấu canh cho anh uống.”

Canh dưa chua nấu miến, chua chua thanh mát. Hàn Văn Thanh uống một hớp lớn, thoải mái nói: “Rất ngon!”

Tôn Triết Bình vội vàng bịt miệng anh, cau mày nói: “Anh nói lớn bị phát hiện thì sao!”

Hàn Văn Thanh gật đầu, hạ giọng nói: “Cậu đi đi, ở đây để tôi dọn dẹp.”

Không ai biết, cả Trương Giai Lạc cũng không biết, tình bạn của hai kẻ kiên cường mạnh mẽ nhất Thần Kiếm lại bắt đầu từ phòng bếp nhà ăn.
Wow!!!! Đúng là người đàn ông lên được chiên trường vào được phòng bếp!!!!! Người đóng cửa người dọn dẹp!!! Ư ư ư, tưởng tượng cái khung cảnh thiết hán nhu tình này, lại thêm mùi bánh nhân thịt nứt mũi, canh chua khai vị, cộng thêm 2 đứa đang ở nhà chờ cho ăn!!!! Vì sao 2? Vì Hàn đội chắc chắn ko ăn mảnh!!!!

Tổng công muôn năm!!!!

Ps: đại Tôn, trẩu ko biên giới!!!
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#3
Không ai biết, cả Trương Giai Lạc cũng không biết, tình bạn của hai kẻ kiên cường mạnh mẽ nhất Thần Kiếm lại bắt đầu từ phòng bếp nhà ăn.
Đúng là tình cảm loại nào cũng dễ nhất là đi qua đường bao tử mà :)
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#4
Wow!!!! Đúng là người đàn ông lên được chiên trường vào được phòng bếp!!!!! Người đóng cửa người dọn dẹp!!! Ư ư ư, tưởng tượng cái khung cảnh thiết hán nhu tình này, lại thêm mùi bánh nhân thịt nứt mũi, canh chua khai vị, cộng thêm 2 đứa đang ở nhà chờ cho ăn!!!! Vì sao 2? Vì Hàn đội chắc chắn ko ăn mảnh!!!!

Tổng công muôn năm!!!!

Ps: đại Tôn, trẩu ko biên giới!!!
Đứa đang chờ Hàn đội nuôi liệu có phải lão Tu?
 

Minato1210

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
10
Số lượt thích
51
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Bá Đồ
#5

art by 漠花

Phiên ngoại Cộng Hoà
Thời trẻ trâu của Tôn Triết Bình
( Phiên ngoại Cộng Hoà Quốc Chi Kiếm )

Edit: Lãi.
Beta: Oomi.

Chúc mừng sinh nhật Đại Tôn!
.
.
.
.
1.

Trong nhóm tuyển chọn lần thứ hai của Thần Kiếm, Tôn Triết Bình là một trong những người nhỏ tuổi nhất, nhưng thời gian đầu, trong đội có rất nhiều người gọi hắn là "anh Bình", trong đó bao gồm cả người lớn hơn hắn nửa năm - Trương Giai Lạc. Khi đó, tuy rằng trên người tên "Cuồng tiện sĩ" tương lai đã có dấu hiệu cuồng bá, nhưng chung quy tuổi Tôn Triết Bình còn trẻ, muốn bén cũng bén không nổi. Mọi người đều tôn trọng gọi một tiếng "Anh", bởi vì hắn mặt đầy chính trực nói dối - - Tôi? Năm nay 23 tuổi.

2.

Anh Bình 23 tuổi thật sự chỉ mới 19. (Thật ra còn chưa tới)

Vì trước khi tập hợp cùng một chỗ, mỗi người vẫn ở đơn vị riêng, Trương Giai Lạc vừa đến doanh trại của đội tuyển liền chạy đi tìm Tôn Triết Bình. Khi tìm được đang nghĩ làm sao đánh tiếp một trận, thì huấn luyện viên đột nhiên xuât hiện, chỉ vào cái giường tầng gần nhất nói: "Hai cậu đã quen từ trước rồi, vậy không cần rút thăm nữa, giường này của hai cậu, ổn chứ?"

Tôn Triết Bình lập tức cúi chào, đáp: "Rõ."

Trương Giai Lạc không hiểu chuyện gì đang diễn ra, cậu tới tìm người đánh nhau, chứ không phải tìm bạn cùng giường. . .

Khi đã quen biết nhau, Tôn Triết Bình hỏi: "Trương Giai Lạc, năm nay cậu bao nhiêu tuổi?"

"Mới 19." Trương Giai Lạc muốn ngủ giường dưới, nên ngồi yên ở mép giường không hề di chuyển.

"Tháng mấy?" Tôn Triết Bình cũng không tranh, đem chăn mình quăng lên giường trên.

"Tháng 2." Trương Giai Lạc nói. "Anh thì sao?"

"Ồ, tôi lớn hơn cậu nhiều." Tôn Triết Bình cũng ngồi ở mép giường trên.

Mặt Trương Giai Lạc viết đầy mấy chữ không tin: "Lớn hơn nhiều? Nhiều là bao nhiêu?"

"Năm nay tôi 23." Tôn Triết Bình nhún vai.

"Thiệt hả? Nhìn không giống." Trương Giai Lạc nhìn kĩ mặt Tôn Triết Bình, hai ngón tay gãi gãi cằm.

"Ừ, tôi tốt nghiệp đại học xong mới nhập ngũ." Tôn Triết Bình ngả người ra sau, hai tay chống trên giường, "Thời gian trôi qua, tuổi ngày càng lớn."

Trương Giai Lạc bĩu môi, còn nghĩ không ngờ người mình đánh nhau lúc đầu lại là một tên chó đại học.

"Cho nên sau này cậu phải gọi tôi là anh, anh Bình." Tôn Triết Bình không chút xấu hổ nói.

Ánh mắt Trương Giai Lạc phức tạp, nhìn hắn hồi lâu rồi mới bật ra một câu: "Bình. . . Bình?"

"Tôi không phải Bình Bình!" Tôn Triết Bình phủi một tầng da gà trên người xuống, đột nhiên cười: "Lạc Lạc?"

"Cút! Mẹ nó buồn nôn!" Trương Giai Lạc nhảy dựng lên, cái tên này chính là vảy ngược của cậu, ai kêu thì phắn đi.

"Bình Bình cũng buồn nôn." Tôn Triết Bình xoè tay, "Nên cậu gọi anh Bình đi."

Trương Giai Lạc gãi đầu, xa lạ kêu một tiếng: "Anh Bình."

"Ừ, Trương Giai Lạc!" Tôn Triết Bình cười.

Vào thời gian đầu mới quen biết nhau, Trương Giai Lạc vẫn không cho Tôn Triết Bình gọi mình là "Lạc Lạc", Tôn Triết Bình vẫn gọi ba tiếng "Trương Giai Lạc" rõ ràng rành mạch. Đến sau này, khi hai người họ trải qua vô số lần đồng sinh cộng tử, trở thành người không thể thiếu trong sinh mệnh đối phương ---- So với tình thân càng khắc cốt, so với tình yêu càng sâu sắc.

"Trương Giai Lạc." "Bình ca."

"Lạc Lạc." "Đại Tôn!"

3.

Anh Bình - khai man tuổi, nghiễm nhiên trở thành lão đại hăng hái nhất trong đại doanh trại. So với hắn, Lâm Kính Ngôn lớn tuổi hơn một chút, nhưng trời sinh tính tình ôn hoà, không thích làm "dê đầu đàn", đương nhiên cũng không bắt mọi người gọi anh là "Anh Lâm"
Sau một thời gian Tôn Triết Bình quậy, mà đã quậy còn quên mất sinh nhật mình sắp tới.

Ngày 17 tháng 8, Diệp Tu nhìn thấy doanh trại đội tuyển thì nổi hứng chọc người, đứng ngoài xa hô to: “Tôn Triết Bình là ai đấy?”

Trương Giai Lạc chỉ vào người hợp tác bên cạnh: “Anh ta.”

Diệp Tu đến gần, cười ha ha nói: “Chà, lão yêu của đội mình cuối cùng cũng đủ 19 tuổi.”

Toàn đội ngáo, Tôn Triết Bình lần đầu tiên từ khi nhập đội - đỏ mặt.

“Phản ứng vậy là sao?” Diệp Tu vẫn chưa biết mình vừa bóc trần lời nói dối của anh Bình, tiếp tục nói: “Sinh nhật vui vẻ nha, em trai Tôn.”

Tôn Triết Bình ôm mặt, ngồi xổm trên đất, giả chết hóa đá tảng không nhúc nhích. Trương Giai Lạc trợn mắt, há miệng ba giây, đạp vai hắn gầm: “Này, tới tận hôm nay anh mới tròn 19 tuổi?”

Tảng đá không trả lời, Diệp Tu cười: “Sao? Cậu ta khai gian tuổi? Em trai Tôn năm nay chắc chắn 19 đó, tôi mới xem tài liệu đội viên.”

“Anh Bình” bị đánh, Trương Giai Lạc cầm đầu, Lâm Kính Ngôn không ngăn nổi, lúc khuyên can còn vô tình trúng hai đòn bầm chân.

Chỉ là một năm sau, khi sắp kết thúc tuyển chọn, Tôn Triết Bình lại trở thành “anh Bình” của đội.
Nhưng không phải vì tuổi tác, mà là vì bản lĩnh.

4.

Nhà Tôn Triết Bình dạy con khá nghiêm, trước khi nhập ngũ, những việc như hút thuốc, uống rượu một cái hắn cũng không biết. Trương Giai Lạc lặng lẽ dạy hắn hút thuốc, hắn phải học rất lâu mới có thể nhả khói ra từ mũi. Còn uống rượu, việc này cũng không cần học, cầm bình nốc hết một lần là được.

Khi hành quân dã ngoại ở núi Vân Nam, Thần Kiếm với đội lính mới của Tây Nam Liệp Ưng hợp thành một đội. Lặn lội một quãng đường dài sau đó trong thời gian nghỉ ngơi quý giá, vài tên hung hăng Liệp ưng lén trộm rượu và thịt khô bị mấy huấn luyện viên giấu, kéo thêm người của Thần Kiếm vào rừng uống rượu.

Tôn Triết Bình hơi sầu, thân là đội trưởng Thần Kiếm, rượu dĩ nhiên phải uống, bất kể là dùng cách gì. Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra sau khi hắn say? Tửu lượng hắn không cao, uống say không chừng sẽ làm ra chuyện gì không ngờ được. Đang do dự, Trương Giai Lạc chặn đường lấy cái ly đang đưa qua, hào sảng nói: “Rượu của cậu ta, để tôi để tôi!”

Biết Tôn Triết Bình không thể uống nhiều, ngoài Trương Giai Lạc thì không có người thứ hai biết.

Nhưng Tôn Triết Bình vẫn giành uống hai ly, Trương Giai Lạc lo lắng nhìn hắn, chuẩn bị sẵn sàng bất cứ khi nào cũng có thể bước tới ôm đỡ người kia.

Quả nhiên, uống xong một ly, chưa cạn được ly thứ hai.

Đội trưởng đội đặc chủng Thần Kiếm, ngược lại rất tự giác nằm gọn trong ngực đối phương.

Mấy tên trong đội Liệp Ưng ha hả cười lớn, Trương Giai Lạc cảm thấy có hơi xấu hổ, đang muốn khiêng hắn đi, nào ngờ tên kia không những không hợp tác, mà còn liên tục chúi xuống đất, cười hắc hắc, âm thanh ôn nhu, kêu: “Lạc Lạc~ Lạc Lạc~ anh Bình còn uống được~ hức!”

Cả trận doanh Thần Kiếm không ai lên tiếng, Tôn Triết Bình không chỉ vứt mặt mũi mình, Trương Giai Lạc giận đến mức suýt vứt tên kia xuống đất, may nhờ Lâm Kính Ngôn kịp thời chạy tới ôm được Tôn Triết Bình, bất đắc dĩ nói: “Mọi người chơi tiếp đi, tôi đưa cậu ta về.”

Việc này về sau không được truyền tới tai của những hậu bối, nghe nói do sau khi Tôn Triết Bình tỉnh rượu dùng vũ lực áp bức những người biết chuyện.

Trương Giai Lạc thì đem việc này ra uy hiếp hắn, sau đó bị đánh một trận thì cũng thành thật hơn.

5.

Trước khi rút khỏi Vân Nam, hai đội tổ chức liên hoan, huấn luyện viên đứng trên bục nói: “Nghe nói Tôn Triết Bình của Thần Kiếm là thanh niên văn nghệ?”

Phía dưới cười vang.

Tôn Triết Bình thật ra rất văn nghệ, biết gảy đàn ghita, thỉnh thoảng cũng sẽ ngâm nga một hai câu hát không rõ tác giả - - cho dù đem hai chữ “văn nghệ” áp lên người hắn chẳng dính dáng chút nào.

Bị đẩy lên đài, Tôn Triết Bình có chút không biết làm gì, vừa nãy trong số đồng đội đẩy hắn lên đây, người tích cực nhất chính là Trương Giai Lạc, như sợ không thể nhìn thấy hắn xấu mặt. Huấn luyện viên đưa lên một cây ghita, cười: “Thanh niên văn nghệ đây sẽ làm một khúc ngẫu hứng tự biên soạn. Mau đến đây, hát cho chúng tôi một bài nghe chơi!”

Tiếng vỗ tay như sấm động, đầu óc Tôn Triết Bình một mảng trống rỗng, mọi ngày ôm đàn guitar cũng là giả vờ nghệ sĩ thôi, chứ làm sao sáng tác nổi! Ngây ra một lúc, dưới đài bắt đầu la lối, Trương Giai Lạc cao giọng hét lên: “Tôn Triết Bình là hàng dỏm!”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!” Lại là một trận cười lớn.

Tôn Triết Bình giận, đang ngôi trên ghế cao liền nhảy lên, xướng lên vài câu: : "Trương Giai Lạc a ~♪ tại sao cậu không tên Tôn Giai Lạc a ~♪ "

Trong tiếng cười vang, Trương Giai Lạc cầm cái ghế gập nhảy lên sân khấu. Tôn Triết Bình lập tức ném ghita bỏ chạy, hai người đuổi nhau chạy quanh hội trường bảy tám vòng, lúc về đến nơi thì buổi liên hoan đã gần kết thúc.

6.

Năm đó huấn luyện viên xạ kích từ nước ngoài thi đấu trở về, trong miệng ngậm một mớ từ tiếng Anh. Kích hoạt bom phải nói “On”, lên đạn phải dùng “Action”, quan sát bắn tỉa là “Watch and shoot”. . .

Tôn Triết Bình không hiểu lắm nên thường bị huấn luyện viên sỉ nhục. Trương Giai Lạc biết rõ trình tiếng Anh của mình cũng không ổn, nhưng vẫn ở kế bên cười hắn: “Anh Bình không phải chó đại học sao? Chó đại học trong tiếng Anh nói thế nào?”

Vẫn là Lâm Kính Ngôn, vỗ vai hắn nói: “Không sao, sau khi huấn luyện xong đến tối, tôi bổ túc giúp cậu.”

Vì vậy mỗi đêm, Tôn Triết Bình đều cầm theo cuốn sách nhỏ, đứng đắn, đoan chính học tiếng Anh với Lâm Kính Ngôn. Nhưng một tuần sau, mặt Lâm Kính Ngôn khổ sở bày tỏ dạy không nổi nữa.

Trương Giai Lạc hiếu kì: “Sao vậy?”

Lâm Kính Ngôn thở dài: “Dạy lâu như vậy mà cậu ấy chỉ học được một câu duy nhất!”

“Câu gì?”

“I’m your grandpa!” (Tao là ông nội mày!)

Trương Giai Lạc cười rộ lên: “Sao anh lại dạy cậu ấy câu đó?”

Lâm Kính Ngôn cực kì vô tội trả lời: “Chính cậu ta hỏi tôi “Tao là ông nội mày” nói sao, nên tôi trả lời, làm sao biết cậu ta . . .”

Từ đó về sau, “I’m your grandpa” trở thành danh ngôn được truyền bá rộng rãi trong Thần Kiếm.

7.

Giai đoạn cuối của cuộc tuyển chọn, Tôn Triết Bình và Hàn Văn Thành trở thành bạn tốt kính phục lẫn nhau.

Đêm đó, Trương Giai Lạc bò lên giường trên, dáng vẻ đáng thương nói: “Tôn Triết Bình, tôi đói bụng.”

Tôn Triết Bình không hề nghĩ ngợi lập tức nhảy xuống giường, nhỏ giọng nói: “Chờ, tôi xuống nhà ăn làm đồ ăn cho cậu!”

Câu chuyện truyền miệng của những đội viên đội tuyển trước đó bỗng dưng được lặp lại.

Lén lút đột nhập vào nhà ăn, đóng cửa lại, vừa định cảm thán thân thủ mình tốt vãi thì lập tức bị một cái bóng đen doạ hết hồn.

Mới trở về từ nhiệm vụ - Hàn Văn Thanh trên tay đầy bột mì, lắp ba lắp bắp nói: “Tôi . . . Cậu. . .”

Tôn Triết Bình càng xấu hổ hơn: “Tôi, tôi đói. . .”

Hàn Văn Thanh nói: “Tôi đang làm bánh nhân thịt, cần cho vào lò nữa thôi.”

Tôn Triết Bình nuốt một ngụm nước miếng, cảm thấy đói bụng.

Sau 10 phút, ổ bánh nhân thịt đã chín, Hàn Văn Thanh cắt cho Tôn Triết Bình một miếng, đưa qua: “Ăn đi.”

Tôn Triết Bình một ngụm cắn hơn phân nửa, mùi thịt toả ra trong miệng, quai hàm phình ra, nói: “Ăn rất ngon!”

Nghe được lời này Hàn Văn Thanh cực kì hài lòng, đi vào trong cắt thêm năm miếng bỏ vào hộp, sau đó nói: “Đem về ăn!”

Nghĩ tới vẫn còn một đầu người ở ký túc xá chờ nuôi – Trương Giai Lạc, Tôn Triết Bình lập tức ôm hộp thức ăn. Đi tới cửa, lại quay lại nói: “Để cảm ơn anh làm bánh cho tôi, lần sau tôi nấu canh cho anh uống.”

Canh dưa chua nấu miến, chua chua thanh mát. Hàn Văn Thanh uống một hớp lớn, thoải mái nói: “Rất ngon!”

Tôn Triết Bình vội vàng bịt miệng anh, cau mày nói: “Anh nói lớn bị phát hiện thì sao!”

Hàn Văn Thanh gật đầu, hạ giọng nói: “Cậu đi đi, ở đây để tôi dọn dẹp.”

Không ai biết, cả Trương Giai Lạc cũng không biết, tình bạn của hai kẻ kiên cường mạnh mẽ nhất Thần Kiếm lại bắt đầu từ phòng bếp nhà ăn.

8.

Đối mặt với người mình tin tưởng nhất, một hán tử chân chính cứng rắn cũng chẳng mấy khi cứng rắn nổi, hắn cũng sẽ bị ép buộc, hắn cũng sẽ chơi và bị chơi dơ.

Trước mặt đám người Trương Giai Lạc, Tôn đội trưởng đáng sợ của Trung đội I thật ra cũng chỉ là một tên nhóc bình thường đang tuổi lớn thôi.

HOÀN.
Người đàn ông mười tốt, lên được chiến trường xuống được nhà bếp, lo được ngoại giao........ Em muốn có người chồng như vậy
 

Bình luận bằng Facebook