(Cre: On pic)
Chiến Hẹn
Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân.
Tác giả: Chianti
Status: One shot
Match up: Hoàng Thiếu Thiên vs Vương Kiệt Hi
Mọi kĩ năng đều được kham khảo từ: Vinh Quang Kỹ Năng Tập, lỡ mọi người có quên tác dụng của kĩ năng nào có thể vô đó xem lại.
Truyện viết tặng @Ú chỉ thích ăn ngủ, cảm ơn những ủng hộ của người trong thời gian qua dành cho tui.
Đoạn combat lấy ý tưởng từ trận đấu vòng bảng mùa 8 giữa Hoàng Thiếu Thiên và Vương Kiệt Hi do Hồ Điệp Lam viết, sẽ có vài điểm tương đồng, vài điểm được biến tấu làm mới.
Fanfic lấy timeline đầu mùa 4, level cap của nhận vật có thể là 60. Trong truyện có đề cập hai kỹ năng Thăng Long Trảm và Kiếm Ảnh Bước không biết ở cấp độ này đã học được chưa, cũng không rõ thông tin nên Chianti có điểm dùng bừa, mong mọi người bỏ qua một lỗi logic này mà thưởng thức truyện trọn vẹn hơn.
*Lược bỏ 7749 từ kể khổ*
Cảm ơn mọi người đọc và ủng hộ truyện.
Đoạn combat lấy ý tưởng từ trận đấu vòng bảng mùa 8 giữa Hoàng Thiếu Thiên và Vương Kiệt Hi do Hồ Điệp Lam viết, sẽ có vài điểm tương đồng, vài điểm được biến tấu làm mới.
Fanfic lấy timeline đầu mùa 4, level cap của nhận vật có thể là 60. Trong truyện có đề cập hai kỹ năng Thăng Long Trảm và Kiếm Ảnh Bước không biết ở cấp độ này đã học được chưa, cũng không rõ thông tin nên Chianti có điểm dùng bừa, mong mọi người bỏ qua một lỗi logic này mà thưởng thức truyện trọn vẹn hơn.
*Lược bỏ 7749 từ kể khổ*
Cảm ơn mọi người đọc và ủng hộ truyện.
---------------------
“Cậu cho rằng chỉ có anh ta mới có thể làm được trình độ như vầy?” Có người ở sau lưng bọn họ nói.
Hai người quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một thiếu niên hơi lớn hơn bọn họ một chút, bởi vì chỗ ngồi cao hơn cho nên cậu ta có thể ung dung nhìn thấy nội dung Dụ Văn Châu viết trong sổ. Lúc này cậu ta đang quan sát Dụ Văn Châu, mà hai mắt của cậu ta có chút kỳ quái. Hai con mắt không đối xứng, mắt trái so với mắt phải tựa hồ muốn lớn hơn chút.
“Ông là ai vậy?” Hoàng Thiếu Thiên lập tức hỏi.
“Vi Thảo, Vương Kiệt Hi.” Đối phương trả lời.
Hoàng Thiếu Thiên cười. Trong đội hình chiến đội Vi Thảo làm gì có cái tên đó, tiểu tử này lấy Vi Thảo tự xưng, cao lắm cũng chỉ là học viên trại huấn luyện như bọn họ, lại dám mở miệng nói kiểu đó, thật đúng là láo mà không đỏ mặt.
“Ông…”
“Chào anh, Lam Vũ, Dụ Văn Châu.”
Hoàng Thiếu Thiên đang chuẩn bị bắn vài câu, không ngờ Dụ Văn Châu đã hướng về đối phương đưa tay phải ra. Hai thiếu niên ngồi ở hai hàng ghế trên dưới nắm chặt tay nhau.
“Anh không cho là cục diện phát triển thành như vậy có nguyên nhân rất lớn do trình độ cá nhân của Diệp Thu và sức mạnh của nhân vật Nhất Diệp Chi Thu?” Dụ Văn Châu lập tức hỏi.
“Đương nhiên là vì nguyên nhân đó.” Vương Kiệt Hi nói.
“Mẹ kiếp, vậy ông phun cái rắm gì hả!” Hoàng Thiếu Thiên kêu lên. Mới nãy khẩu khí của Vương Kiệt Hi y như là loại trình độ đó không chỉ mình Diệp Thu có thể làm được, cậu ta cũng có thể làm.
“Bởi vì tôi không tinh thông chiến đấu pháp sư lắm.” Vương Kiệt Hi nói.
“Ồ? Vậy nghề của anh là?” Dụ Văn Châu hỏi.
“Ma đạo học giả.” Vương Kiệt Hi nói.
Ma đạo học giả… Nghe được chức nghiệp Vinh Quang của Vương Kiệt Hi, Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên không nhịn được hơi liếc mắt nhìn nhau. Bọn họ chưa từng nghe nói tới tên của thiếu niên này, nhưng nhân vật đương gia của chiến đội Vi Thảo – ma đạo học giả Vương Bất Lưu Hành chính là một nhân vật mạnh mẽ tiếng tăm lừng lẫy. Ở trong một chiến đội như vậy, lựa chọn đúng nghề nghiệp của nhân vật đương gia, chuyện này thường bao hàm ý vị sâu xa nha!
“Ma đạo học giả…” Dụ Văn Châu quay lại nhìn phía trên đài, hiện tại trong trận không phải chiến đội Bách Hoa cũng vừa hay có một vị ma đạo học giả? Chính là người vừa mới bị Nhất Diệp Chi Thu trực tiếp từ giữa không trung đâm rớt đất, sau đó bị Gia Thế toàn lực phản công, lộ đủ chật vật.
“Nếu như tôi là anh ta…” Vương Kiệt Hi nói, ra hiệu với Dụ Văn Châu muốn cậu cho mượn cuốn sổ.
“Cướp lấy điểm (58, 70), sau đó từ chỗ này, cắt vào!” Vương Kiệt Hi ngón tay vạch một nét trên hình phác họa của Dụ Văn Châu.
“Cái gì hả?” Hoàng Thiếu Thiên xem không hiểu ghi chú của Dụ Văn Châu, cũng không thông nổi đường vạch của Vương Kiệt Hi.
Thế nhưng Dụ Văn Châu sắc mặt rất nghiêm túc: “Vị trí này cắt vào? Chỗ này?” Cậu đâm vào sổ xác nhận thêm lần nữa.
“Đúng!” Vương Kiệt Hi gật đầu.
“Điều này… Làm sao có khả năng?” Dụ Văn Châu nói, cậu không phải là người tùy tiện mở miệng nghi vấn ý nghĩ của người khác, từ việc cậu mở miệng nói ra những lời này có thể thấy được một ý nghĩ kia của Vương Kiệt Hi thiên mã hành không siêu việt lạ thường tới cỡ nào.
“Sau đó thì sao?” Nhưng cậu vẫn muốn nghe ý tưởng của Vương Kiệt Hi một chút.
“Phấn Xua Tan, Phấn Hàn Băng, Chổi Lốc Xoáy.” Vương Kiệt Hi chỉ nói tên của ba kỹ năng.
Phấn Xua Tan giảm tốc độ đối thủ.
Phấn Hàn Băng buff thuộc tính băng cho vũ khí.
Chổi Lốc Xoáy phá cục.
Công dụng của ba kỹ năng Dụ Văn Châu đều biết, nhưng mà, làm sao triển khai được trong tình cảnh kiểu này? Trước đó Vương Kiệt Hi nói tới cướp vị trí cắt vào, rõ ràng là nhét bản thân vào giữa chỗ Lạc Hoa Lang Tạ và Nhất Diệp Chi Thu đối lưng với nhau, không gian này nhỏ hẹp, làm sao giành giật ra được ba kỹ năng này.
“Láo!” Hoàng Thiếu Thiên lần này hiểu rồi, lập tức không chút lưu tình biểu thị ra xem thường Vương Kiệt Hi.
“Mùa giải tiếp theo, cậu sẽ thấy.” Vương Kiệt Hi không giải thích thêm, bởi vì trong này đã có quá nhiều chi tiết nhỏ nhặt không thể dùng lời lẽ mà nói được rõ ràng.
“Hing.” Hoàng Thiếu Thiên vẫn tỏ vẻ khinh thường, “Cưỡng chế ngắt Địa Liệt Trảm, nhảy lên xoay người Ngân Quang Lạc Nhẫn, chặn giết của Nhất Diệp Chi Thu cũng không phải là không thể đỡ.”
“Có cơ hội như vậy sao?” Vương Kiệt Hi cười. Lý luận và hiện thực luôn tồn tại chênh lệch.
“Đương nhiên!” Hoàng Thiếu Thiên kiên định lạ thường, xem ra thực sự không giống phô trương thanh thế.
Màn hình trên sàn đấu trùng hợp chiếu lại đúng ngay pha kích sát đặc sắc này của Nhất Diệp Chi Thu.
“Chính là lúc này!” Hoàng Thiếu Thiên bỗng nhiên kêu lên, mà hình ảnh đã lóe qua.
Dụ Văn Châu và Vương Kiệt Hi liếc mắt nhìn nhau, cũng may không chỉ chiếu lại một lần, lần chiếu sau bọn họ đã chú ý đến thời khắc đó, thêm một lần chiếu chậm nữa lập tức nhìn thấy rõ ràng.
Ánh mắt Vương Kiệt Hi nhìn Hoàng Thiếu Thiên nhất thời thay đổi, cái tên xem ra có chút ồn ào này nguyên lai cũng không chỉ nói nhiều, cư nhiên còn có thể phát hiện thứ mà cậu không nhận ra được.
Đây là một cơ hội sao?
Nói trên lý thuyết, đúng, ngay chi tiết này nếu có thể hoàn thành thao tác Hoàng Thiếu Thiên vừa nãy nói tới, xác thực có cơ hội lớn phá hoại đột sát của Nhất Diệp Chi Thu.
“Cậu tên gì?” Vương Kiệt Hi hỏi.
“Hoàng Thiếu Thiên.” Hoàng Thiếu Thiên nghênh ngang ngẩng đầu.
“Cơ hội này thì có.” Vương Kiệt Hi thừa nhận, “Nhưng mà, có nắm nổi không?”
Nhìn thấy cơ hội là một chuyện, có thể nắm chắc cơ hội hay không mới là thử thách.
“Mùa giải tiếp theo, ông sẽ biết.” Hoàng Thiếu Thiên dùng cách trả lời y hệt.
“Vậy, mùa giải tiếp theo, vào trận gặp?” Vương Kiệt Hi nói.
“Vào trận gặp!” Hoàng Thiếu Thiên nói.
- Trích chương 5 PN Đỉnh Vinh Quang: Thời đại song hạch – Edit: Lá Mùa Thu
---------------------
[Vinh Quang mùa giải thứ tư - thu năm 2018]
Thu Quảng Châu thổi cơn gió lạnh làm Hoàng Thiếu Thiên rùng mình tỉnh giấc. Bao lâu rồi cậu không gặp phải một giấc mơ trưa lạ lùng như vậy, có giọng nói vẫn còn văng vẳng bên tai.
“Vào trận gặp...”
Cậu hẹn người ta mùa sau, rốt cuộc lại để họ leo cây suốt một năm ròng. Ngại thì có ngại thật đấy, nhưng nghe lời đội trưởng Phương Thế Kính cùng Dụ Văn Châu, cũng tự cậu nhận định thời cơ chưa tới, trình độ chưa đủ, nên chấp nhận mài giũa thêm một năm.
Hoàng Thiếu Thiên ngáp dài, có ngấn nước nho nhỏ lăn xuống má, cậu loạng choạng bước tới nhà về sinh, giữa đường không quên đá ngón chân cái vào nút nguồn CPU cạnh giường. Lam Vũ không yêu cầu tuyển thủ luyện tập nặng trong ngày có lịch thi đấu, ban sáng chỉ cần họp bàn chiến thuật lần cuối, buổi chiều mọi người sinh hoạt tự do chờ tới giờ vào sân. Ấy vậy mà Hoàng Thiếu Thiên cũng không định thư giãn đầu óc, vừa rửa mặt quay lại máy tính, sau vài cú click đã hiện ra một clip về đối thủ trên màn hình.
Đêm nay, Lam Vũ đại chiến Vi Thảo.
Vương Kiệt Hi, vừa ra mắt đã đảm nhận chức đội trưởng Vi Thảo, điều khiển nhân vật hạch tâm Vương Bất Lưu Hành, trận đầu sự nghiệp được phong thần nhờ thành tích diệt thần. Hoàng Thiếu Thiên ngay từ những phút đầu thấy anh ta trên khán đài năm ấy, đã biết người này không hề tầm thường. Ừ... chi ít cặp mắt anh ta không bình thường.
Ba năm. Ba năm nung nấu đấu chí, cậu chứng kiến bao tay chuột đỉnh cấp dần dần xây dựng tên tuổi trên đấu trường chuyên nghiệp. Đấu Thần vương triều, Song Hoa thịnh đế, Quyền Hoàng uy mãnh,... Hoàng Thiếu Thiên muốn so găng với tất cả bọn họ, đánh bại họ, gây dựng lại cơ đồ Lam Vũ một thưở.
Hơn thế nữa, Ma Thuật Sư mới nổi gần đây lại là đối thủ cậu đặc biệt chú ý, bởi cậu có chiến hẹn trực tiếp cùng người này. Thỉnh thoảng Hoàng Thiếu Thiên vẫn để ý thành tích mà Vi Thảo do Vương Kiệt Hi dẫn dắt đánh ra; những replay solo của anh ta cũng được câu xem kỹ một tí, luôn thử đặt mình vào các tình huống mà đối thủ trong trận bó tay để tìm cơ hội xoay chuyển cục diện.
Giấc mơ trưa nay về lần đầu gặp Vương Kiệt Hi tuy bất ngờ nhưng cũng là một điềm báo, Hoàng Thiếu Thiên biết, thời cơ đã đến.
“Đội trưởng, đêm nay tui muốn thủ lôi đài.” Nhận được tin nhắn, Dụ Văn Châu cười.
---------------------
Liên minh Vinh Quang đến nay mùa thứ tư, cũng là mùa chứng kiến nhiều tân binh xuất chiến trên cương vị hạch tâm nhất từ xưa đến giờ. (Đương nhiên không so sánh với mùa một). Lam Vũ lại là đội chơi lớn nhất, ra mắt tận ba tân binh ngồi hết ba ghế đội trưởng, hạch tâm và tuyển thủ chủ lực – Dụ Văn Châu, Hoàng Thiếu Thiên cùng Trịnh Hiên. Ấy vậy mà thành tích của họ sau vài lượt đầu lại không xanh lắm như ngoại giới kỳ vọng. Nhất là vấn đề thủ tốc của đội trưởng Dụ Văn Châu rất nhanh được toàn giới Vinh Quang chú ý, khiến anh luôn bị phóng viên làm khó mỗi khi trả lời họp báo.
Những lúc như vậy, Hoàng Thiếu Thiên lại giành trả lời, luôn gọi Dụ Văn Châu hai tiếng đội trưởng cực tôn kính, bởi cậu tin, rồi sẽ có ngày họ sáng mắt ra và nhìn nhận thực lực thật sự của Dụ Văn Châu – người đánh bại Ngụy lão đại. Mỗi trận đấu là một cơ hội cho Lam Vũ khẳng định lại vị thế, phải phấn chấn lên!
8h30, trận đấu chính thức bắt đầu.
Tình hình solo không khả quan về phía Lam Vũ cho lắm, kết thúc ba trận đầu, tỉ số hiện tại là 2-1 nghiêng về Vi Thảo. Lại phải nhắc, từ ngày Vương Kiệt Hi ra mắt đến nay, tỉ lệ thắng lôi đài của họ cực kỳ cao. Nếu không đụng phải các đội mạnh tầm cỡ Gia Thế, Bá Đồ, gần như không ai có thể lấy được hai điểm lôi đài từ Vi Thảo.
Lúc này đây, áp lực vực dậy sĩ khí đang đè nặng trên vai tân binh Hoàng Thiếu Thiên. Người thứ hai của Lam Vũ ngã xuống, ấn định lợi thế bé tí cho họ trên lôi đài bằng cách lấy đi 28% máu của tướng cuối Vương Kiệt Hi. Hoàng Thiếu Thiên full cây giao chiến Ma Thuật Sư chỉ còn một phần ba cái mạng.
Trên thực tế, một trận solo mà người này chấp người kia 1/3 cây máu, đã có thể dùng cụm “tổn thất ghê gớm” mà diễn đạt. Song, Hoàng Thiếu Thiên vẫn không hề xem thường, coi đây chẳng qua là một lợi thế be bé mà thôi. Khẩn trương luôn tồn tại trong lòng mọi tân binh, Hoàng Thiếu Thiên đương nhiên cảm nhận được Thái Sơn trên vai, dù cậu tự tin nghiên cứu đối thủ kỹ đến mấy, uy thế của Vương Kiệt Hi vẫn rực như mặt trời ban trưa.
Sợ?
Không... là hưng phấn mới phải!
Trận đầu tiên đối đầu Vương Kiệt Hi, trận đấu mà cả hai đã cùng hẹn... chính là loại cảm xúc này, Hoàng Thiếu Thiên say mê cái phập phồng trong lồng ngực khi biết độ khó của nhiệm vụ, của áp lực, của cơ hội tỏa sáng!
Mang theo tâm lý ấy, Hoàng Thiếu Thiên vào phòng, tải trận. Đây đã là trận đấu cuối cùng của hạng mục lôi đài, xét về lợi thế bản đồ gần như không còn giá trị tuyệt đối nghiêng về đội chủ nhà nữa. Sau ít trận đầu quan sát cũng như tự mình kiểm nghiệm, Vương Kiệt Hi tin chắc nắm được đại khái Khu Phố D này.
“Ê ê ê, ông còn nhớ tui không? À chắc không nhớ đâu. Không nhớ thì để tui nhắc lại nha. Tui là...” Hai nhân vật còn chưa gặp nhau, trên khung chat đã nhảy lên chi chít lời rác rưởi của Hoàng Thiếu Thiên.
Các tân binh ra mắt năm nay mỗi người mỗi vẻ, nhưng ấn tượng trong thi đấu nhất vẫn là tên kiếm khách của Lam Vũ. Bởi tên này có khả năng bắn rap xuyên suốt trận đấu, không quan tâm nội dung chat có trùng lặp hay không, ai tinh thần không tốt sẽ bị những dòng chat này làm xao nhãng đến thua trận.
Ấy vậy mà Vương Kiệt Hi đến nửa chữ cũng không để vào mắt, tập trung khiển Vương Bất Lưu Hành bay thẳng trung lộ. Lời rác rưởi của Hoàng Thiếu Thiên mà gặp phải Vương Kiệt Hi, chẳng khác nào đụng trúng khắc tinh.
Vương Bất Lưu Hành đã đến trung tâm thành phố, nhưng bóng dáng Dạ Vũ Thanh Phiền lại biệt tích chả thấy đâu. Chữ vẫn nhảy đều trên khung chat, Vương Kiệt Hi không biết, Hoàng Thiếu Thiên đã âm thầm nép mình vào góc hẻm phục kích. Thật khó hiểu, nếu đối thủ chưa tới, giao tranh chưa xảy ra thì chat làm gì có tác dụng xao nhãng, đâu ai rảnh đọc chat giải khuây trong lúc di chuyển để rồi bị úp sọt phải không? Thế mà tên này cứ chat mãi không ngừng...
Vương Kiệt Hi lại không biết, gây ức chế chỉ là phụ, Hoàng Thiếu Thiên căn bản bắn rap... vì đam mê.
“À ha, ông đây rồi! Xem kiếm xem kiếm. Rút Đao Trảm!!!”
Rõ ràng cậu chọn thi đấu tiêu cực, ngồi spam hai ba phút liền mà lại phát ngôn như cậu đã đi tìm người ta từ đầu trận tới giờ vậy. Vương Kiệt Hi là người chủ động xắn tay áo lùng từng ngõ ngách, song, khi đôi bên chạm mặt, người ra tay đầu tiên lại là Hoàng Thiếu Thiên.
Kiếm khí tới cực nhanh khiến người có tinh thần vững như Vương Kiệt Hi cũng thầm kinh hãi trong lòng, bởi đây không phải tình huống cứ bình tĩnh né theo phản xạ liền được. Anh chợt nhận ra vị trí hiện tại khá hẹp, góc đối phương đánh chiêu cũng đã khóa kín các điểm né mà những pha Điều Khiển Chổi thông thường làm được, chọn thời điểm và địa điểm ra chiêu tàn khốc như vậy, khó nói đây là cách ra đòn phủ đầu của một tân binh. Hoàng Thiếu Thiên... nghiễm nhiên không chỉ được cái lắm mồm, anh tự nhủ.
Phản xạ cực nhanh, Vương Bất Lưu Hành nhảy bật khỏi chổi, xoay người ngay tắp lự, anh cưỡi chổi ngược một vệt chéo 160 độ so với góc ban đầu, thành công lách vào điểm hở nơi kiếm khí không với tới. Những điểm phong tỏa quả thật đã rất hoàn hảo, nhưng so với Ma Thuật Sư, vẫn còn kém một chút!
Bất ngờ thay, vòng kiếm đột ngột thay đổi hình dạng, chém thẳng vào lưng Vương Bất Lưu Hành. Làm sao có thể? Mọi người đọc chat rõ ràng là Rút Đao Trảm, kỹ năng này không thể... Vương Kiệt Hi rất nhanh nhận ra, tên kia hô to Rút Đao Trảm nhưng lại đánh Đâm Ngược Gió – kỹ năng cho phép kiếm khách vẽ vòng kiếm bằng thao tác.
Anh không hề chủ quan tin rằng đó là Rút Đao Trảm thật, trước đó đã nghiên cứu qua replay của Hoàng Thiếu Thiên, anh cũng đã để ý cậu có thói quen hô chiêu này đánh chiêu kia. Cái đáng nói trong pha Đâm Ngược Gió ấy, chính là phản xạ siêu việt của Hoàng Thiếu Thiên. Bởi thời gian ra chiêu có hạn, cậu vừa vẽ nửa đường kiếm đầu dụ Vương Kiệt Hi dùng Ma Thuật Sư né chiêu, vừa bắt kịp phản xạ của anh để nửa đường kiếm sau trúng đích.
Cũng có thể nói Hoàng Thiếu Thiên đã biết trước Vương Kiệt Hi sẽ dùng cách né ấy mà đánh một đường kiếm khí thỉnh quân vào vại.
Lúc này đây, khán giả mới chú ý Đâm Ngược Gió trên thanh kỹ năng của Dạ Vũ Thanh Phiền đang cooldown, ai nấy mới hiểu ra chút ít. Còn Vương Kiệt Hi, trong một khắc, anh đã phân tích đến ngọn nguồn từ khả năng phản xạ lẫn mưu trí của tân binh mang tên Hoàng Thiếu Thiên này... thật đáng gờm.
Vương Bất Lưu Hành bị chém văng vào tường, lực xung kích khiến nhân vật rơi vào trạng thái đông cứng trong thời gian ngắn. Hoàng Thiếu Thiên đương nhiên không lãng phí khoảnh khắc đó. Tam Đoạn Trảm! Dạ Vũ Thanh Phiền lao cực nhanh về phía đối phương.
Không kịp! Thời gian đông cứng nháy mắt liền kết thúc, Vương Bất Lưu Hành cưỡi chổi bay vút lên cao. Ngó xuống dưới, đã nghe Băng Vũ rít lên âm thanh đáng sợ...
Bàn về tính nhẩm thời lượng hiệu ứng mà kiếm khách có thể gây ra, nếu Hoàng Thiếu Thiên đứng hai thì không ai đứng nhất. Cậu từ đầu đã biết Tam Đoạn Trảm đuổi không tới, trước hit thứ ba đã cưỡng chế ngắt ngang, một chiêu Thăng Long Trảm xé toạc màn trời, đuổi theo sát gót Vương Bất Lưu Hành.
Vương Kiệt Hi như đã tính trước, Vương Bất Lưu Hành khựng lại giữa không trung, trong tay áo, một vật thể đen thoát ra. Hoàng Thiếu Thiên ngay lập tức nhận ra đó là Áo Choàng Bóng Đêm, kỹ năng chụp bắt có thể đè hầu hết các kỹ năng khác. Thăng Long Trảm thế đến uy dũng là vậy, lao vào Áo Choàng Bóng Đêm vẫn cứ tắt điện như thường.
Hoàng Thiếu Thiên biết rõ không thể chơi liều, lập tức phanh gấp ngắt chiêu Thăng Long Trảm, còn tiện tay đánh thêm một Ngân Quang Lạc Nhẫn cưỡng chế nhân vật đáp đất nhanh hơn, thành công tránh thoát Áo Choàng Bóng Đêm đang phóng tới.
Ma đạo học giả nào chỉ có nhiêu đó đồ chơi? Tranh thủ đối phương đang rơi xuống, bao nhiêu chai lọ cứ thế được Vương Bất Lưu Hành rải đầy vị trí Dạ Vũ Thanh Phiền tiếp đất. Hàn băng phủ kín, dung nham nổi lên, đủ món ăn chơi đang chờ nuốt trọn tên kiếm khách.
Đáp đất, Chịu Thân, rồi lăn thêm một vòng hòng ra khỏi khu vực ăn dmg nhanh nhất có thể. Hoàng Thiếu Thiên giữa chuỗi thao tác vẫn không quên chém ngang một hit Rút Đao Trảm cho Vương Kiệt Hi bớt nhàn. Biên độ đánh ra khá lớn, Vương Kiệt Hi buộc phải kiển nhân vật đáp đất để né trọn lưỡi kiếm này.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, không ai dừng lại nghĩ ngợi dù chỉ một giây, trước mặt Vương Kiệt Hi, đã thấy năm Dạ Vũ Thanh Phiền lao lên như vũ bão.
Kiếm Ảnh Bước!
Đây là kỹ năng hoàn toàn phụ thuộc thao tác người thi triển, trình càng cao, số bóng tạo ra càng nhiều và cũng càng giống người thật hơn. Năm bóng trước mặt Vương Kiệt Hi đây, hoàn chỉnh đến mức ngay cả anh cũng không thể nhận ra đâu là người thật.
Muốn biết, chỉ còn cách đánh thử, do bóng của Kiếm Ảnh Bước không có thanh sinh mệnh như Thuật Phân Thân của ninja, nếu đánh trúng ảo ảnh kỹ năng sẽ xuyên qua. Vương Bất Lưu Hành bắn đủ loại đạn ma pháp cùng tia ma pháp, cuối cùng chỉ phát hiện được hai ảo ảnh.
Nhưng Hoàng Thiếu Thiên nào để anh nắm thóp dễ vậy, cậu liên tục khiển ảo ảnh cùng người thật di chuyển xáo trộn vị trí nhanh đến hoa cả mắt, khán giả mới đó còn theo kịp hai cái ảo ảnh kia ở đâu, giờ lại hoang mang với năm bóng hệt như ban đầu.
Dưới thao tác này, e rằng đến Vương Kiệt Hi cũng không nhận ra đâu thật đâu giả nữa. Anh... có cách khác! Dựa vào kinh nghiệm phong phú đối phó Kiếm Ảnh Bước, khi đối phương làm trò, anh chỉ chú tâm quan sát hai ảo ảnh mà mình tìm ra thôi, những đứa khác mặc kệ.
Đến khi bị toàn thể năm bóng bao vây, Vương Kiệt Hi miễn cưỡng tìm ra được ba ảo ảnh, giờ chỉ còn 50/50.
Phát động tấn công, năm Dạ Vũ Thanh Phiền cùng nhau xuất kích. Phải nói, đòn tấn công sau Kiếm Ảnh Bước luôn là đòn khó xử lý nhất, chứ nếu dễ vậy, kiếm khách đâu phải tốn công thao tác áp chế đến thế. Bởi nó mang lại cơ hội cực kỳ lớn để chiếm chủ động, nên Hoàng Thiếu Thiên khá tự tin một kích này đánh ra không trượt.
Cùng lúc năm kiếm chém vào một mục tiêu, Vương Bất Lưu Hành bỗng phóng vút lên trời. Ngay khi Hoàng Thiếu Thiên còn chưa kịp ngước góc nhìn lên, đã thấy bóng Ma Thuật Sư bẻ cua cực gắt, cắt xuống ngay giữa Dạ Vũ Thanh Phiền người thật và một ảo ảnh.
Phấn Xua Tan! Phấn Hàn Băng! Chổi Lốc Xoáy!
“Điều này... làm sao có khả năng?”
Thoáng chóc câu thoại đầy nghi vấn của đội trưởng ngày xưa xoẹt qua não Hoàng Thiếu Thiên như điện. Ma Thuật Sư... là những đường gấp khúc đến trẹo cổ tay như này ư?
“Mùa giải tiếp theo, cậu sẽ thấy.”
Dạ Vũ Thanh Phiền bị Chổi Lốc Xoáy đánh văng ra xa, tiết tấu của trận đấu lúc này, hoàn toàn nằm trong tay Vương Kiệt Hi!
Hoàng Thiếu Thiên vào thế yếu, cố thủ tìm cơ hội phản kích. Đôi khi cậu chiếm lại được chút ưu thế, nhưng không lâu sau lại đánh mất nó. Cậu cảm giác, ưu thế mình chiếm được là do đối thủ sắp đặt để cân bằng giữa hai chiều công và thủ. Trước trận đấu, đội trưởng Dụ Văn Châu có phân tích lối đánh của Vương Kiệt Hi, người này mạnh nhất ở những cục diện cân bằng, không cho đối phương cơ hội đột phá. Nếu trận đấu tiếp tục theo chiều hướng này... e rằng một kích cuối cùng sẽ do Vương Kiệt Hi cướp mất.
Fan Lam Vũ đã bắt đầu sốt ruột, nhìn thanh máu Dạ Vũ Thanh Phiền có vẻ đang trượt nhanh hơn Vương Bất Lưu Hành, còn chút nữa là bị san bằng rồi.
“Có cơ hội như vậy sao?”
“Cơ hội này thì có.”
“Nhưng mà, có nắm nổi không?”
Hoàng Thiếu Thiên lúc này bỗng chat lên ba câu không chủ không vị. Ba câu này, cũng chỉ đúng ba người hiểu.
Dạ Vũ Thanh Phiền bất ngờ dùng Đâm Xung Phong – kỹ năng di chuyển của cuồng kiếm sĩ về phía tường vách một căn nhà. Đạp tường, mượn lực nhảy cao, xoay người Ngân Quang Lạc Nhẫn!
Vương Bất Lưu Hành giữa hoạt ảnh ra chiêu truy giết, không kịp đề phòng, bị kiếm khách từ trên không rơi xuống đè bẹp. Vương Kiệt Hi không ngờ ở vị trí đó, Hoàng Thiếu Thiên lại có thể chọn điểm đặt chân để nhảy lên đủ cao mà thi triển Ngân Quang Lạc Nhẫn như vậy.
Xong rồi...
Lôi đài Lam Vũ vs Vi Thảo, Hoàng Thiếu Thiên tỏa sáng đoạt về hai điểm trước tay Vương Kiệt Hi.
End
Last edited: