Hoàn [Ngụy Sâm] Đêm trước ngày Ngụy Sâm đến Hưng Hân.

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#1



ĐÊM TRƯỚC NGÀY NGỤY SÂM ĐẾN HƯNG HÂN

Edit: Ú siu nhân
Bán bún + beta: Lãi không chưn
Tình trạng: đã hoàn

Tặng @Chianti , cảm ơn vì quà và mớ nơ ron đã hi sinh của người.

Cảm ơn @Lãi đã vừa bán bún, beta, thúc mông, còn kiêm cả khâu kiếm art cho em.
Yêu Lãi một vạn năm (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥


"Lam Vũ là tàn lửa trên điếu thuốc không bao giờ tắt của Ngụy Sâm."

"Thua thì thua đi, hắn vẫn còn thua tiếp được."


~~~~~~~~~~~

Ngụy Sâm nằm ở giường dưới nghe tiếng ngáy đều đều của lão già phía giường phía trên, cố thế nào cũng không chợt mắt được, hắn gối đầu lên cánh tay nằm nhẩm đếm chân gà, đếm từ 106 nhảy tới 148, đếm tới cuối cùng, bao nhiêu chân gà cũng hóa thành Bàn Tay Tử Vong hết. Ngụy Sâm nhẩm tính trong đầu, tận 148 cái Bàn Tay Tử Vong, đổi được không biết bao nhiêu là tiền. Tên tiểu tử Diệp Thu vớ được lão phu đúng là phúc mấy đời của hắn. Lúc sau nằm nghĩ lại, càng nghĩ càng không hiểu nổi, cũng đâu phải đi tạo nguyên một binh đoàn thuật sĩ, số lượng Bàn Tay Tử Vong có nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Thực ra lúc nửa tỉnh nửa mê, cả chuyện bản thân mình đang ở đâu hắn còn không chắc chắn.

Trong âm thanh xình xịch đều đều của xe lửa, hắn dường như trở về khoảng thời gian lúc mới mười mấy tuổi, vác theo cái túi vải rách từ quê nhà xa xôi, ngồi một chuyến xe lửa thật dài hướng về thành phố G, câu chuyện mà mọi người quanh hắn đang bàn luận, hầu hết Ngụy Sâm đều nghe không hiểu. Hắn nhìn những người rõ ràng vẫn cùng màu tóc nước da quanh mình nhưng lại cảm giác như đã đi lạc qua một đất nước xa lạ nào đó, trong nháy mắt ngỡ trời xoay đất chuyển, cả việc bản thân đang ở đâu chính hắn cũng không rõ.

Hắn thích nghi một cách chậm chạp với lối sinh hoạt nơi đây, cũng may, trong sinh hoạt thường ngày, hắn cũng không có yêu cầu gì cao lắm. Những thành viên khác của chiến đều nói tiếng Quảng Đông. Ngụy Sâm bí mật dấu nhẹm tiếng mẹ đẻ của mình, thường ngày nói chuyện với người khác vẫn miễn cưỡng hiểu được vài phần. Sau này dần bị ảnh hưởng, lúc mắng người sẽ quen miệng chửi “thằng khốn nạn”, “đi chết đi”, “mẹ mày đúng là bất hạnh, đẻ ra cái loại như mày, còn chẳng bằng đẻ ra một con heo”, “ăn shit đi”…

Khi đó hắn cảm thấy nghe không hiểu thì là nghe không hiểu, không sao, hắn vẫn còn rất nhiều thời gian để từ từ học. Khi hắn ngồi trên chuyến xe lửa tiến về thành phố G đã cảm thấy, tương lai hắn có lẽ sẽ gắn bó với nơi này cả đời. Giờ ngồi ngẫm lại, cmn, thật đúng là suy nghĩ của mấy đứa nhãi ranh, cái quần què gì cũng không hiểu, lời gì nói ra cũng muốn định một đời. Thích con gái nhà người ta, tỏ tình liền hứa cả đời sẽ thích mình cô ấy; lúc thích chơi game cũng mở miệng thề độc, nói trò chơi này lão tử đây có thể chơi cả đời không chán. Không buồn nhìn vào thực tế cũng chẳng cân nhắc gì đến tương lai, từ cả đời, cuối cùng cũng chỉ thành một từ treo ngay đầu lưỡi.

Lúc hắn chật vật trốn ra khỏi Lam Vũ, ngay cả chút hành lí cũng không mang theo được, so với lúc hắn mới tới còn thảm hơn, lừa Phương Thế Kính, nói rằng chỉ ra ngoài mua điếu thuốc, cuối cùng, thuốc đâu không thấy, trên tay chỉ cầm một cuống vé tàu hỏa, đứng ở sân ga ngẩng đầu ngắm trăng. Ngụy Sâm không biết đã có ai phát hiện ra chuyện hắn biến mất chưa, hắn chỉ muốn ngắm thêm chút nữa, coi như cùng trăng nói lời từ biệt. Dòng người phía sau vội vội vàng vàng xô đẩy chen lấn nhau, tên già sau lưng Ngụy Sâm chưa gì đã liếc xéo hắn, lớn tiếng hỏi “Rồi có lên tàu không, đứng chắn đường người khác”. Ngụy Sâm như bừng tỉnh từ giấc chiêm bao, tâm hồn đang treo trên mây cũng bị lôi ngược về, cùng dòng người vội vả chen chúc lên tàu.

Xình xịch… xình xịch, tiếng động cơ tàu hỏa vang lên, bánh xe dần chuyển động, hắn rời khỏi thành phố này ngày một xa, ngày một xa hơn…

Lúc Ngụy Sâm còn đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn ra sân ga, hắn có để ý phía đối diện, bên ngoài có một thiếu niên ra sức đuổi theo xe lửa, vẫy tay gọi hắn.

Hắn đã nghĩ phải nhìn nhiều thêm chút nữa, hắn vốn không can tâm nhưng hiện tại lại thấy, hắn không có gì để mà cảm thấy không can tâm. Sân ga trong tầm mắt hắn mơ hồ dần, mơ hồ thành…

Gương mặt cười hì hì của Quân Mạc Tiếu.

Gương mặt đó mở miệng hỏi hắn “Có nghĩ tới chuyện quay về không?”

Ngụy Sâm giật mình bật dậy, ngồi trên giường tự tát vào mặt mình một cái, cuối cùng cũng xua được gương mặt kia ra khỏi đầu. Hàng xóm giường đối diện là một thanh niên trẻ, ngước lên quăng cho hắn một ánh mắt như nhìn người có bệnh thần kinh rồi cúi xuống, tập trung sự chú ý vào máy chơi game trên tay.

“Đm, hết Quân Mạc Tiếu lại tới Diệp Thu.”

Ngụy Sâm vừa mắng Diệp Thu, chân vừa xỏ dép lết vào nhà vệ sinh, tới cạnh bồn rửa, vốc lên mặt không ít nước lạnh mới hoàn toàn tỉnh táo. Đôi mắt mơ màng nhìn hình ảnh mông lung của bản thân trong gương, vuốt cằm phân vân xem đã tới ngày lành để cạo râu, thay đổi bộ dạng tí chưa? Lúc sau ngẫm nghĩ lại thấy tiếc, không nỡ bỏ đi đặc điểm tượng trưng cho nam giới này. Lôi thôi thì lôi thôi, lão phu đây cũng không phải là người thích soi tiểu tiết. Tìm xong cho mình một cái cớ để lười, hắn tiếp tục tập trung tinh lực cho việc mắng chết Diệp Thu.

“Mịa, Quân Mạc Tiếu với chẳng Diệp Thu, có còn ai giống hắn sao?”

Vạch vết thương của người khác ra rồi sát muối rưới xì dầu lên da non, muốn đem hắn đi xào thành một bàn đồ ăn sao? Hắn hỏi Ngụy Sâm cam tâm sao?

Can tâm?

Nếu hắn thực sự cam tâm thì Diệp Thu có thể dễ dàng nhận ra hắn trong game sao? Nếu hắn cam tâm thì làm sao xuất hiện một Nghênh Bố Phong Trận, còn tạo thêm một Bàn Tay Tử Vong? Không ăn được chân gà nên rảnh rỗi tạo một cái chân gà để bày ra ngắm chơi cho đỡ thèm?

Mẹ kiếp, Ngụy Sâm hắn chính là không can tâm.

Bị Dụ Văn Châu – tiểu tử thúi chuyên ngồi đuôi xe đánh bại ba trận liên tục, hắn trực tiếp chọn cách ra đi thật tiêu sái, còn giải thích với đám đàn em cùng theo mình lăn lộn vào những năm tháng đỉnh cao rằng chính mình đào được Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên về để bồi dưỡng, cảm thấy đã đại công cáo thành nên mới quyết định lui thân trong thực tế mặt mũi đã vứt hết, phải khổ sở chạy trốn. Trốn ra xong còn phải tỏ ra hùng hồn, không có nửa điểm hối tiếc, còn miễn cưỡng nặn được vài phần hào khí tuyệt không quay đầu của nghĩa sĩ giang hồ.

Diệp Thu hiểu rõ hắn, cái danh vì đơn thuần yêu thích game mà trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp nghe có vẻ cũng là một cách diễn tả hay ho, dễ nghe nhưng kì thực lại rất sáo rỗng. Tuyển thủ chuyên nghiệp, từng chữ chói lóa, nhưng khi cởi bỏ bộ đồng phục ra, trong mắt người khác bọn họ vẫn chỉ là một đám lưu manh mê mụi game, cả ngày ăn không ngồi rồi, vừa thiếu ý chí vừa không kiếm nổi công việc đàng hoàng nào. Chỉ khi là tuyển thủ chuyên nghiệp, chỉ có cái danh hiệu ấy mới khiến những điều họ làm trở nên có giá trị, cuộc sống hỗn độn xuất hiện một mục tiêu chói lóa , tất cả mọi người đều dồn 100% sức lực lao về phía nó, không ngừng tiến lên.

Không nhớ trước đây Hoàng Thiếu Thiên từng hỏi hắn câu gì đó, hắn chậm chạp dụi đầu thuốc vào gạt tàn, khói xám từng đợt tràn trên bề mặt thủy tinh, lớp này xô lớp kia, Ngụy Sâm nói, “Lam Vũ chính là tàn lửa trên đầu thuốc, chúng ta đều là khói, điếu này mồi điếu kia, ngọn lửa ấy vĩnh viễn không tắt”.

Vậy mà, đến sau cùng, hắn trở thành tro tàn rơi xuống, ngay cả chút lửa le lắt cũng bị gió thổi tắt; giữa gạt tàn, hắn là tro tàn nằm lại nơi đó.

Hắn đọc những tin tức ngoài lề về Bàn Tay Tử Vong, trong những buổi tối nhàm chán, hắn luôn cảm thấy như đang bế tắc, mắc nghẹn phải thứ gì đó; hắn cho rằng khi nhìn thấy Lam Vũ đoạt quán quân hắn có thể thỏa mái phun ra hơi nghẹn kia, nhưng sau cùng chỉ cảm thấy thứ cảm giác bị mắc kẹt mà hắn chẳng mảy may để tâm ấy đã tích tụ lại thành một cái u nhọt, hắn không tự mình cắt bỏ đi được, chỉ có thể mặc kệ để nó mỗi đêm lại khiến hắn khó chịu.

Ngụy Sâm không muốn thừa nhận mình không can tâm, thừa nhận mình đã thua rồi, thừa nhận thời gian đầu khi trời đi đã cảm thấy có phần tức giận, không phải hắn đánh cược vào Dụ Văn Châu mà là đánh cược vào bản thân hắn, đánh cược vào cái giải đấu Vinh Quang chuyên nghiệp càng ngày càng mạnh hơn nhưng vẫn không muốn thừa nhận chính chính bản thân mình không có cách nào vượt qua được việc trượt trạng thái.

Hắn nghĩ nếu bản thân hắn trẻ thêm vài tuổi, không cần quá nhiều, cho hắn thêm vài năm, có lẽ mọi chuyện đã khác đi. Hắn oán hận bản thân không đủ phóng khoáng, cảm thấy nên buông tay, hiện tại Lam Vũ đã không ngừng phát triển, so với lúc hắn còn làm đội trưởng đã phủ thêm không biết bao nhiêu tầng ánh sáng, Lam Vũ đã không cần, hắn chỉ có thể làm tro tàn trong đáy gạt tàn.

Diệp Thu quá hiểu hắn, nói cho cùng cũng vì hắn vẫn còn không can tâm, cho nên khi Diệp Thu nói hay quay về sàn đấu chuyên nghiệp, hắn cũng lười tính toán xem có được bao nhiêu phần thắng, bản thân hai chữ Diệp Thu thôi cũng đủ tạo nên thương hiệu, cho dù hiện tại có sa sút thì lạc đà gầy vẫn tốt hơn ngựa béo. Năm nay hắn 32 tuổi, nguyên nhân trướ đây khiến hắn rời đi là vì trượt trạng thái, cho dù hiện tại đang tung hoành trong game dấu dốt cũng sẽ không tới mức bị nghi ngờ tư cách, nhưng ai sẽ cần hắn, còn có ai muốn hắn sao? Ngụy Sâm biết đây đã là cơ hội cuối cùng của mình, hắn phải nắm lấy, cho dù kết quả có thể trở thành bia đỡ đạn hay tan thành bọt biển cũng còn tốt hơn bộ dạng mãi ngơ ngẫn của hắn hiện giờ.

“Ông có dám hay không?” Diệp Thu lại khiêu khích, Ngụy Sâm biết đó là lời khiêu khích, nhưng vẫn trúng phải chiêu này. Lập tức chế giễu lại.

“Thời lão phu đây rõng ruổi khắp Vinh Quang thì mày còn bám váy mẹ.”

Bên phía kia Diệp Thu cười một tiếng, lại nói thêm câu gì đó nhưng tai Ngụy Sâm không nghe lọt thêm chữ nào, hắn chỉ biết tâm trạng hắn đang nhảy tưng bừng như mấy mấy đưa nít ranh lần đầu đi tỏ tình, hắn nghĩ hắn sẽ đánh cược một lần. Hắn còn đủ dũng khí để đánh cược thêm lần cuối, hắn mới ba hai chứ cũng chưa phải ba sáu hay bốn mươi, thua thì thua đi, hắn vẫn còn thua tiếp được.

Ngụy Sâm ngồi lên chuyến xe lửa đến thành phố H, hiện tại vẫn đang ngơ ngẫn trong toa xe, ngày đặt chân đến Hưng Hân vừa hay là ngày cá tháng tư, cũng không biết tên Diệp Thu kia có hiểu nhầm việc hắn tới là trò đùa giỡn không, nếu cả giường ngủ còn không chuẩn bị, có khi nào hắn sẽ phải ra đường ngủ không... Hắn duỗi lưng, xương cốt do nằm quá lâu phát ra tiếng rốp rốp. Ngụy Sâm liếc mắt nhìn màn đêm yên tĩnh phía bên ngoài cửa kính, tay xách hai túi hành lý, miệng ngậm một điếu thuốc lá, nghiêng đầu cố gắng đọc địa chỉ rồi bước đi trên con đường dẫn đến Hưng Hân.

END.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook