Hoàn Mùa 1 - Tuổi 30 tuyệt đẹp

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,087
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#1



Mùa 1
[ Nguỵ - Hàn - Diệp ]
Tuổi ba mươi tuyệt đẹp

Tác giả: -绿水前-
Edit: Lãi
Beta: Ú
Văn án:


Khi thanh xuân là một tách trà nguội. . .
.
.
.


Mùa một – Tuổi ba mươi tươi đẹp.

Những cảm giác cuộn trào thời niên thiếu.

0.
Sau khi mùa giải thứ mười kết thúc, Nguỵ Sâm và Diệp Tu đứng bên ngoài Hưng Hân hút thuốc, ngày đông, tuyết rơi đầy trời, khói thuốc thở từ mũi toả ra khắp nơi, có mập mờ mà hoa lệ.

“Sau này có con, nhất định không cho nó chơi game.” Nguỵ Sâm rít sâu một hơi.

“Thôi dẹp đi, nhưng thật —— nhất định không để nó đụng vô game.” Diệp Tu cười.

Giữ nơi khói thuốc lượn lờ, thanh xuân dường như cứ thế lướt qua.

1.

Lúc đầu, Nguỵ Sâm cũng không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ đi xa tới mức này.

Bất kì ai lúc bắt đầu cũng chỉ là một thiếu niên nghiệm game online, không ai đoán được mình sẽ đánh một hồi đánh thẳng lên sàn đấu chuyên nghiệp, còn cùng một số người lăn lộn với nhau.

Mọi người đều rất quen thuộc, thế hệ người chơi thuộc hàng top vào thời kì khai hoang của Vinh Quang quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy người kia, trong game cả ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng gặp, lâu lâu đánh một trận sau đó đoạt BOSS, tình bạn sâu đậm tựa như cái khe nơi Thung lũng Lớn*.

( *The Great Rift Valley : Thung lũng tách giãn lớn tiếng Anh là Great Rift Valley là tên được nhà thám hiểm Anh John Walter Gregory đặt vào cuối thế kỷ 19 cho một địa hình dạng máng kéo dài liên tục khoảng 6.000 km2 từ phía bắc Syria, tây nam châu Á đến trung tâm Mozambique, đông Phi. Cre: Wiki)

Nguỵ Sâm còn nhớ, bọn họ cùng nhau chặn đánh Diệp Tu và Tô Mộc Thu, cùng hợp tác với Hàn Văn Thanh, cũng cùng nhau đi nhặt mót, gia nhập một công hội bất kì chỉ để hoàn thành nhiệm vụ. Khi đó mọi người vẫn còn trẻ, lão Hàn còn là tiểu Hàn, lão Diệp còn là tiểu Diệp, chỉ có Nguỵ Sâm lúc đó, vẫn là lão Nguỵ.

Diệp Tu khi đó vẫn chỉ là một đứa nhỏ miệng pháo khiến người khác khó chịu, Hàn Văn Thanh cũng là một đứa nhóc mặt đen không thích nói chuyện, Tô Mộc Thu vẫn còn là người thiện xạ bên cạnh Diệp Ti giúp hắn giữ lại chút ít tiết tháo cuối cùng.

Mấy năm đó những người lên như diều gặp gió trong game còn chưa trưởng thành, lớn tuổi hơn là Nguỵ Sâm và Lâm Kiệt cũng chỉ mới bước vào tuổi thành nhân.

Tuổi càng trẻ càng có sức sống, nếu như đem game xem là thế giới, bọn họ cũng có thể được coi như chân đạp khắp vạn dặm non sông, ngắm nhìn cảnh đẹp thế giới.

Game là thế giới giả lập, nơi toàn bộ thiếu niên dần chuyển mình thành niên. Con người có nóng có lạnh, lòng người dễ đổi cũng không sai, nhưng hơn cả thế chính là sự chân thành và tin tưởng giữa bạn bè.

Lúc sau nghĩ lại, khi đó cả ngày dường như không biết mệt mỏi hay hài lòng, không bao giờ thấy đủ. Trong game không có bài kiểm tra của thầy giáo, không có những lời càm ràm không dứt của người lớn, hết thảy mọi thứ như được ngăn lại phía ngoài, mối quan tâm duy nhất là con BOSS lớn có chút xấu xí với đám bạn xấu cũng nhau đùa giỡn.

Chủ đề của mỗi tuần là Mộc Vũ Tranh Phong đại chiến Nhất Diệp Chi Thu ba trăm hiệp, Đại Mạc Cô Yên đại chiến Nhất Diệp Chi Thu ba trăm hiệp, mọi người YY thi nhau lên án vì Tô Mộc Thu chơi nhân yêu, Nguỵ Sâm vô sỉ không hạn cuối cướp vật liệu, Hàn Văn Thanh đánh nhau như thể người ta thiếu hắn ba triệu ——

Còn có, trò này thật ít em gái.

Khi đó mới chỉ có một khu, chưa có bất kì tiêu chuẩn hay qui định gì, mọi người cũng khá thoải mái, thông thường rảnh rỗi không có chuyện gì làm, BOSS không spawn thì liền cùng nhau đánh một trận, giao lưu xây dựng bồi đắp tình hữu nghị.

Hàn Văn Thanh lần đó đánh nhau với Diệp Tu ở ngoài thành, Hàn Văn Thanh chiếm ưu thế áp đảo, gần như đem Diệp Tu đè xuống đất mà đánh, đến khi gần dứt điểm, Diệp Tu bên kia đột nhiên đăng xuất.

Chạy cách này cũng tốt. Lần này Hàn Văn Thanh đè đánh Diệp Tu lăn đầy đất, còn ở dã ngoại, Diệp Tu suýt chút nữa là rơi trang bị.

Người vây xem bên ngoài nhiều hơn, cái gì mà Trương Lâm, Trương Giản, Lâm Kiệt, Nguỵ Sâm đều có mặt, đứng chờ thời khắc Diệp Tu phơi thây giữa nơi hoang dã nhưng lại không thấy, dự định tản đi thì Tô Mộc Thu bên kia đi tới, nói hôm nay tới lượt Diệp Tu nấu cơm nên hắn mới rút dây máy tính, kêu tên kia vào bếp.

Hàn Văn Thanh nhìn số phần tram tỷ lệ thắng của mình tăng lên, trong long lặng lẽ tặng cho Tô Mộc Thu một cái like thật lớn.

2.

Qua hai năm, Vinh Quang càng hoàn thiện hơn, người chơi nhiều hơn, những người này không còn là những thiếu niên nghiện game tụ tập một chỗ cùng nhau chơi nữa, người chơi mới dựa theo bảng hướng dẫn của họ giẫm chân khắp các nơi trong game, đưa họ lên thành thần —— Bọn họ thì sao? Bọn họ hoặc là không biết gì, hoặc là làm giá, kỹ thuật càng ngày càng thuần thục, cũng cùng nhau đi cướp BOSS dã đồ, ở một nơi hoang tàn vắng vẻ nào đó của Thần Chi Lĩnh Vực ngắm phong cảnh, trò chuyện về cuộc sống và tương lai.

Sau này khi Liên minh muốn tổ chức giải đấu chuyên nghiệp, câu lạc bộ thi nhau mời người.

Vì thế những thiếu niên này cứ thế mang trong người cả một bầu nhiệt huyết cất bước vào con đường này.

Giải đấu lúc đó hệ thống còn chưa hoàn thiện, cũng không có những quy định nghiêm ngặt, chủ yếu là bắt chước theo những giải đấu game lớn một cách trắng trợn. Những thiếu niên này khi ấy cũng không rõ mình tương lai của mình là gì, chỉ biết được sở thích và giấc mơ thúc đẩy, chậm rãi, từng bước từng bước một mà đi.

Còn có một người, câu chuyện chưa bắt đầu thì đã kết thúc. Mọi người đều hiểu, không ai nhắc lại.

Vào thời kì bắt đầu thành lập chiến đội, mọi người đều không biết nên làm gì, dần dần sau đó cũng tìm tòi ra được cách.

Mùa giải đầu tiên cứ như thế trôi qua, Gia Thế cũng cứ thế cầm được quán quân.

Sau đó thì sao?

Sau đó mùa giải thứ hai lại có người mới gia nhập, ở chỗ của Lâm Kiệt có thêm một người chuyên chơi song trị liệu, từ mục sư chơi tới thiên sứ trị liệu, thành phố K có them một chiến đội Bách Hoa xán lạn, mỗi trận bọn họ đánh đều có thể cảm nhận được muôn hoa mùa xuân nở rộ, rực rỡ, phơi phới.

Nguỵ Sâm và Lâm Kiệt khi đánh với Bách Hoa, hiệu ứng cực kì hoành tráng.

Sách Khắc Tát Nhĩ, tiểu vương tử hệ Ám Dạ, người chơi zâm nổi tiếng của hai mùa giải, phong cách không hạn cuối, không biết hai chữ xấu hổ viết như thế nào.

Bách Hoa Liễu Loạn phóng xong kỹ năng, trên màn hình đủ mọi màu sắc, một mảnh xán lạn. Thuật sĩ Sách Khắc Tát Nhĩ đại đại của chúng ta tuyệt nhiên không chịu thua, dùng hiệu ứng mê người tương tự đánh ra kỹ năng đen thui.

Đặc biệt vào lúc bên kia đang sử dụng Phồn Hoa Huyết Cảnh, hắn lại phóng ra Cánh Cửa Tử Vong, khiến cho mọi người có cảm giác đang ở thời điểm trăm hoa mùa xuân thi nhau nỡ rộ vô cùng lãng mạn thì bị đạp xuống mười tám tầng địa ngục cực kì thê lương.

Lâm Kiệt, Ma đạo học giả, chúng ta ai cũng biết khi ma đạo học giả đánh nhau cũng có hiệu ứng ánh sáng, bùm bùm một cái Phấn Xua Tan, lại bùm bùm một cái Phấn Hàn Băng.

Cực kì cảm động.

Những người này thật ra cũng dần rút lui.

Vương Kiệt Hi tiếp lấy trọng trách của Lâm Kiệt, cẩn thận cất bước, Lâm Kiệt để lại Vương Bất Lưu Hành đã từng cùng mình một thời phát sáng toả nhiệt trong game, nhưng bản thân hắn không còn xuất hiện ở trước mắt mọi người lần nào nữa.

Nguỵ Sâm cũng tuyên bố giải nghệ vào mùa giải thứ hai, mọi người đều biết hắn thua một tên nhóc ở trại huấn luyện liên tiếp 3 ván, sau khi vui cười, tức giận, mắng mỏ xong, Nguỵ Sâm cũng biến mất giống như từ trước tới nay đều chưa từng tồn tại.

Những lão tướng mùa đầu tiên đều có những cảm xúc đặc biệt đối với nhau, rất nặng, nặng đến mức rất khó để quên.

Giống như Diệp Tu cho dù có trải qua bao nhiêu mùa giải đi chẳng nữa cũng sẽ không bao giờ quên mục đích ban đầu mình cần tiền để làm vốn. Bằng không tất cả những chuyện liên quan tới quá khứ đều sẽ dần biến mất, chỉ còn đọng lại một chút ít thương cảm mơ hồ.

Nhưng ba năm qua mọi người còn trò chuyện về ước mơ, trò chuyện về quán quân, mở miệng ra liền đem Diệp Tu lăn qua lăn lại đầy đất, sau đó Diệp Tu lại giành được cả hai quán quân.

Việc đó thì có liên quan gì chứ, ít ra chúng ta vẫn còn dũng khí để nằm mơ.

3.

Mọi thứ dường như bắt đầu thay đổi từ mùa giải thứ 4.

Mùa giải thứ tư, tuyển thủ mới xuất hiện dày như sao trên trời, những lão tướng mùa đầu cuối cùng cũng có thể thuận miệng gọi những người khác là “đứa nhỏ” rồi, những người này phong cách, đấu pháp khác biệt, nét mặt kiên định còn pha chút ngây ngô, nhìn xuyên qua những gương mặt ấy đều có thể thấy được chính bản thân mình.

Hàn Văn Thanh liếc nhìn Trương Tân Kiệt lúc câu ngồi trên ghế nghiêm túc mát xa tay, cậu ta ngồi một cách kiên định, ánh mắt bình thản mà nghiêm túc nhưng không lấn át được chút bốc đồng và ánh sáng của bản thân.

Hàn Văn Thanh đột nhiên nghĩ, năm đó khi vừa mới bắt đầu, lúc mình và Diệp Tu đọ sức, có phải cũng có ánh sáng này không?

Bộ môn e-sports của Trung Quốc năm đó đoạt được 2 vàng một bạc ở Á vận hội, lúc mọi người tán ngẫu đùa giỡn nói sau này không chừng được đánh giải thế giới, làm rạng danh nước nhà.

Sau đó lúc huấn luyện cầm tài khoản phụ trà trộn vào công hội đi cướp Boss, lại bị bạn tốt nhiều năm không chút lưu tình vạch mặt, đã sớm quên mất nhà mình phải cướp Boss mà đứng đó ha ha cười lớn.

Chờ đến khi hoàn hồn lại, Boss đã sớm theo tên Diệp Tu không biết xấu hổ kia của Gia Vương Triều chạy mất.

Nhờ vào những đứa nhỏ mùa 4, Liên minh cũng đã nhìn thấy được giá trị từ thương mại mang lại.

Đến lúc này, game này thì vẫn là game xưa, nhưng thế giới này đã không còn là thế giới xưa nữa rồi.

Mọi người bắt đầu chuyển hướng kiếm tiền từ thương mại hoá, muốn các tuyển thủ sau giờ huấn luyện phải ký lấy đủ loại hợp đồng đại diện, thiết kế, thậm chí là chạy quảng cáo. Lợi ích của việc thắng thua đã không còn đơn thuần nhưu trước, cũng bắt đầu vì tiền mà móc nối đủ loại quan hệ. Không biết bắt đầu từ lúc nào, quán lý sẽ nói thắng chính là tài năng lấy lòng nhà tài trợ.

Có lần Diệp Tu hỏi Hàn Văn Thanh, lúc đầu hắn vì cái gì mà chơi game?

Hàn Văn Thanh không trả lời được.

Là vì ước mơ sao? Khi đó mơ ước của mình là gì? Thật ra không vì bất cứ điều gì cả, mọi người chỉ xuất phát từ nội tâm muốn làm gì đó mình thích, không có bất kì lý do hay mục đích nào cả.

Lấy được quán quân sẽ vui, cho nên muốn giành quán quân.

Khi đó còn trẻ con đến đáng sợ, thật sự coi tiền như rác, không hề biết rằng thế giới này cuối cùng vẫn phải cần tiền, gần như tận sâu trong thâm tâm của toàn bộ những người làm ăn đều là một loại điên cuồng của nhừng người theo chủ trương tôn thờ đồng tiền.

Hàn Văn Thanh nghĩ, bỏ đi, phải kiên trì vì chuyện mình thích, phải luôn làm những chuyện khiến mình không mấy hứng thú.

Cuộc đời không phải thế sao?

Có vài người sẽ không cúi đầu.

Hàn Văn Thanh cảm thấy Diệp Tu mặc dù những lúc hắn mở miệng đều rất thiếu đòn, nhưng hắn là một tên theo đuổi giấc mơ giỏi nhất trên thế giới này, biết rõ mọi thứ nhưng bản thân vẫn như một miếng bạch ngọc. Hắn vĩnh viễn yêu thích những gì đơn thuần nhất, mặc cho gió Đông gió Bắc, Diệp Tu vẫn lù lù bất động, tuyệt nhiên không đem thứ mình yêu quý ra trở thành công cụ, mà còn là cái game nơi mình đã để lại những cảm xúc sâu nhất, những phóng túng thời thiếu niên.

Thật tốt.

Bọn họ càng ngày càng ít vào thế giới game kia, gần như không còn cảm nhận được niềm vui mỗi lần cướp được Boss. Sinh hoạt hằng ngày đều bị chương trình huấn luyện lắp đầy, nhiệt huyết lúc khởi đầu khi dường như đang dần dần bị san bằng.

Đây cũng là một quá trình, tuy game chơi hoài cũng không chán, nhưng có chút biến đổi cũng khiến người ta đánh mất ý chí.

Sau đó thì sao, sau này Diệp Tu bởi vì “không hợp tác” nên bị gia thế đánh rơi.

Nói chung muốn thấy hiện thực phải xé đi lớp vỏ bọc đường, trần trụi ở trước mặt mọi người, sự khác nhau giữa lãng mạn và kiên trì của giấc mơ được mấy ai thật sự rõ ràng, không ai có thể trốn tránh hiện thực, vĩnh viễn giấu mình ở một xã hội không tưởng.

Hàn Văn Thanh thật ra rất thất vọng. Nhưng Hàn Văn Thanh biết, hắn còn có thể quay về.

Nhưng điều hắn không nghĩ đến là Diệp Tu mang theo Nguỵ Sâm cùng quay về.

Rất nhiều người từ mùa một đã mất liên lạc, sau khi họ giải nghệ liền biến mất, QQ cũng không thèm đăng nhập, game cũng không vào, cả số điện thoại cũng đổi.

Nguỵ Sâm nói, làm vậy là tự lừa mình dối người, cả một quãng đường thanh xuân như vậy làm sao có thể tuỳ tiện nói quên là quên được, toàn bộ quá trình đều khắc sâu trong lòng.

Bọn họ vẫn giống như mùa đầu tiên khi mới xuất hiện, mỗi một trận đấu đều thiêu đốt thanh xuân, nhiệt huyết sôi sục, rõ ràng đã được mọi người coi như lớn tuổi, nhưng vẫn chưa bao giờ mất đi loại nhiệt tình của nghé con mới sinh không sợ cọp này.

Cứ cho là gắng sức lần cuối cùng vì giấc mơ đi.

Có vài người bây giờ mới bắt đầu, cũng có vài người đã muốn kết thúc.

Tôi ở đây, chỉ có tôi chưa từng rời đi, Hàn Văn Thanh không đầu không đuôi thầm nghĩ.

Cũng giống như khi kết hôn, người chứng hôn sẽ hỏi cô dâu chú rể có bằng lòng cùng đối phương dù nghèo đói hay giàu sang đi tới cuối đời hay không, Hàn Văn Thanh cũng cảm thấy, cho dù trò chơi này biến thành thế nào đi chăng nữa, công danh lợi lộc hay là vì thứ khác, hắn vẫn sẽ vĩnh viễn duy trì tình yêu này, thậm chí chưa từng có ý nghĩ sẽ rời khỏi.

Ở đây, cũng coi như thấy được xuân qua thu đến, hoa nở hoa tàn, đưa đi qua lại, rồi nghênh tiếp tương lai.

Khi còn bé luôn máu lửa, ước mơ cầm được vô địch thế giới, sau cùng phát hiện thật ra đã không còn mấy bận tâm nữa. Mấy lời hào hùng như vậy cũng chỉ có đội trưởng Diệp Tu mới nói không phải sao?

Không biết những người khác bây giờ ở đâu, có thấy hay không?

Hàn Văn Thanh đứng dậy tắt TV, lộ ra một nụ cười thật sự từ tận đáy lòng.

Xem ra, mình dường như đã sắp đánh mất cảm giác đó rồi.

4.

Hàn Văn Thanh đã không còn là chủ lực, hắn cũng phải đối mặt với vấn đề trượt trạng thái.

Hàn Văn Thanh vẫn phải đối mặt với việc rời khỏi.

Mùa giải thứ 11, sau 7 năm, Bá Đồ một lần nữa chạm tay vào chiếc cúp quán quân, Hàn Văn Thanh tuyên bố giải nghệ.

Hắn cũng không giống như tưởng tượng lúc ban đầu của mình, nhất quyết lưu lại Bá Đồ, tiếp tục với trò chơi này.

Những suy nghĩ lãng mạn này chỉ thuộc về thuở thiếu niên. Trốn tránh bấy nhiêu năm, cũng nên trưởng thành rồi.

Hàn Văn Thanh rời khỏi Bá Đồ vào mùa hè.

Sáng sớm Trương Tân Kiệt tiễn hắn đến cửa lớn câu lạc bộ, hắn đứng ở cửa lớn nhìn con đường cái rất lâu, Trương Tân Kiệt cứ lặng lẽ đứng bên cạnh hắn.

Cũng giống như nhiều năm qua, Thạch Bất Chuyển cùng Đại Mạc Cô Yên.

Hàn Văn Thanh nói, cám ơn, hẹn gặp lại.

Sau đó bước ra khỏi cửa lớn, đầu cũng không ngoảnh lại.

Hôm đó, Diệp Tu và Nguỵ Sâm tới từ xa mở cho hắn một buổi tiệc chúc mừng giải nghệ, ba người đêm khuya ngồi trong quán đồ nướng ăn xiên que, gọi thêm bia, quyết định xách về nhà Hàn Văn Thanh uống, kết quả Diệp Tu uống không đến hai ly đã rớt đài đầu tiên, ngủ đến bất tỉnh nhân sự.

Hàn Văn Thanh và Nguỵ Sâm cực kì ghét bỏ vác Diệp Tu bỏ lên ghế sô pha, ngồi xuống bên cạnh tiếp tục uống bia, ăn xiên que.

Bọn họ không nói gì cả.

Nói cái gì chứ?

Nhớ lại tháng năm quá khứ sao? Nhớ lại lúc còn ở Vinh Quang sao? Hay kể về mấy chuyện ngốc ngếch khi bé từng làm?

Nguỵ Sâm cầm được quán quân coi như cũng đã thoả được một nỗi lòng, sau khi giải nghệ, về quê mở van phòng bất động sản, quyết định bắt đầu lại từ đầu, vui vẻ sống tiếp.

Là thật sự rời khỏi Vinh Quang.

Sau khi đuổi theo giấc mơ, trải qua bầu nhiệt huyết sôi trào, chuyện gì sẽ xảy ra sau khi mọi thứ kết thúc?

Toàn bộ những tình cảm thời thiếu niên đều đem đi đút chó, bọn họ trở thành thế hệ trước của những thế hệ sau. Thật ra, bọn họ chưa thật sự sống sau những gì đã qua và còn có sự cảm nhận năm tháng tệ hại bám theo.

Mọi người đều giải nghệ, sau này mình cũng sẽ biến mất trong biển người mênh mông, làm một công việc nhàm chán liên quan đến game, lúc còn trẻ có thời gian thì không bao giờ nghĩ tới tương lại, bây giờ thì hiện thực lại đặt ngay trước mắt mình.

Cũng không thể tiếp tục giống như trước đây không rõ ràng.

Nguỵ Sâm giơ chai bia, Hàn Văn Thanh lơ đảng cụng nhẹ một cái.

Bia trong lon bắn lên vài giọt nho nhỏ, tiếng chạm chai keng keng như lời thì thầm của thanh xuân.

Hoàn.


Lời từ Editor:

Mọi người vẫn thường nói: "Thanh xuân như tách trà nóng" hay "như cơn mưa rào", nhưng ở đây khi dẫn văn án Lãi dùng "Thanh xuân như một tách trà lạnh" để tổng quát về fic. Vậy. . . vì sao lại là trà lạnh?

Một người em gái của Lãi có nói: "Trà chỉ ngon khi còn nóng, để nguội rồi sẽ mất đi mùi vị ban đầu." Đúng như câu nói đó, đồng nhân này không như những đồng nhân khác về Toàn Chức, nó không có cỗ nhiệt huyết cháy mãi không dứt, nó cũng không có những đợt sóng nhiệt của sàn đấu Vinh Quang, một chữ để khái quát về nó có lẽ là "nguội". Thanh xuân, ý chí, nhiệt huyết khi đã nguội lạnh, con người trở nên già cỗi, không còn sức sống. . . Nói thật thì chính Lãi lẫn Ú ( beta ) đều không thích tinh thần nhân vật trong đồng nhân này :ROFLMAO: Nhưng Lãi vẫn chọn dịch nó vì một phần là văn phong của tác giả, một phần là câu từ hoa mỹ, dịch rất thích, phần còn lại là vì không thể phủ nhận rằng hình ảnh cuối fic rất đẹp. Vẫn là câu nói cũ, mọi người có thể thoải mái chia sẻ phía dưới cảm nhận về fic nha ~

Hãy coi nó như một góc nhìn mới về những nhân vật mà mọi người quen thuộc nhất. Cám ơn mọi người đã ủng hộ <3 <3 <3
 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#2
Sau đó bước ra khỏi cửa lớn, đầu cũng không ngoảnh lại.
Người ra đi đầu không ngoảnh lại,
Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy.
 

Bình luận bằng Facebook