Hoàn [Forum 2020][Hàn Diệp - Toàn viên][R18] Kế hoạch hoàn mỹ của Trương Tân Kiệt

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#61
"Bớt nói nhảm, nếu cậu không muốn tôi ngay bây giờ, ngay chỗ này hôn cậu, thì câm miệng gật đầu cho tôi." Hàn Văn Thanh liếc Diệp Tu, lạnh lùng nói.

Diệp Tu sững sờ gật đầu.

Người chung quanh cơ bản đều sợ run.

Trương Tân Kiệt đẩy kính mắt, thầm vỗ tay trong lòng.
Diệp Bất Tu cũng có ngày á khẩu :)
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#62
Chương 25

Trận quyết thắng bại, sân nhà Bá Đồ, không còn chỗ ngồi.

Khi tuyển thủ hai đội ra trận, thanh âm fan Bá Đồ lập tức tràn ngập sân vận động. Điểm khác biệt là khẩu hiệu dành cho Bá Đồ của bọn họ: "Bá Đồ cố lên! Đội trưởng có lên! Làm chết Diệp Tu!", mà tới lượt Hưng Hân ra sân, fan Bá Đồ chỉ còn kêu mỗi câu cuối.

Khi hai đội trưởng thăm hỏi lẫn nhau, tất cả mọi người đều nghiêm túc, không hề đùa giỡn.

Đối với rất nhiều người, trận đấu này không chỉ mang ý nghĩa sự cố gắng của cả mùa giải có thành quả hay không, mà có lẽ còn mang ý nghĩa kết thúc. Hiện hai đội như đã mò một tay đến bệ đỡ cúp, không ai có thể thả lỏng vào thời điểm này.

Sau đó, tất cả mọi người sẽ biết, chỉ có một người còn lưu lại sau trận đấu, tựa như những lần trong quá khứ.

Diệp Tu, chỉ có thể là Diệp Tu. Đứng đầu vòng bảng và vòng chung kết, hắn cứ như vậy, dùng hành động chứng tỏ bản thân: "Tôi đã trở về."

Đúng vậy, Diệp Tu trở về. Giải nghệ? Bị giải nghệ? Vậy thì sao? Diệp Tu nhếch miệng mỉm cười, đổi vị trí, đổi tên gọi, đổi chiến đội, vẫn mang theo sự cố chấp, vẫn theo đuổi mục tiêu cũ, khiến rất nhiều rất nhiều người phải thán phục hết lần này đến lần khác, bội phục hết lần này đến lần khác, bất đắc dĩ hết lần này đến lần khác.

Hiện tại, hắn đứng ở chỗ này, không lùi bước không lảng tránh tiếp tục sáng tạo kỳ tích, một kỳ tích đến nay vẫn không người có thể phá.

Nhưng, hôm nay, còn có một người khác đứng trên sân, Hàn Văn Thanh.

Trong nháy mắt, thanh âm fan Bá Đồ như muốn xuyên thủng tòa nhà vang vọng tận trời.

Niềm kiêu hãnh của bọn họ, niềm tự hào của bọn họ, đây là đội trưởng của chúng ta, Hàn Văn Thanh, mười năm như một, dũng cảm tiến tới.

Không ai có thể phủ nhận sự mạnh mẽ của Bá Đồ, giống như một con mãnh hổ gào thét xưng vương trên thào nguyên. Nhưng mà, cho dù là loài hổ mạnh mẽ cũng có ngày già đi, trải qua mười năm mưa gió, rất nhiều người bắt đầu chất vấn.

Nhưng Bá Đồ lại tập hợp một nhóm lão tướng, dùng thực lực phá vỡ lời đồn. Có lẽ thật là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, nhưng chúng ta vẫn có thể chiến đấu, tăng trưởng theo năm tháng không chỉ là tuổi tác của chúng ta, mà còn có kinh nghiệm. Năm tháng có thể mài mòn mũi nhọn của chúng ta, nhưng không thể mài mòn ý chí.

Vậy nên, lúc này, Hàn Văn Thanh đứng trên sân khấu, nghênh chiến.

Hàn Văn Thanh nhượng bộ hai trận lôi đài, không phải chịu thua, chỉ là chiến thuật cần. Hàn Văn Thanh mới là người muốn trực tiếp đối đầu với Diệp Tu nhất, Hàn Văn Thanh mới là người muốn liều lĩnh xông về phía trước nhất, nhưng Hàn Văn Thanh cũng là người muốn chiến thắng nhất, mười năm như một. Hiện tại, mình không thể lại lùi bước, lui cũng không thể lui.

"Ha ha." Diệp Tu cười. "Lần này lại lui, vậy sợ không còn là anh nữa."

"Bớt nói nhảm." Hàn Văn Thanh trả lời.

Hai người quay lưng, đi ngược lại. Nhìn tựa như rời xa nhau, kỳ thật là cùng bước về phía chiến trường kia. Chiến trường không phải đối phương chết thì là mình chết.

"Chấm dứt mười năm túc địch? Chiêu trò không tệ, tiếc là bọn tôi trước nay chưa từng muốn dùng chiêu trò." Diệp Tu suy nghĩ khi ngồi xuống trước máy tính quẹt thẻ.

"Đây chỉ là đoạn cao trào của chiêu trò trên sân thi đấu Vinh Quang, về sau, ngày còn dài." Hàn Văn Thanh suy nghĩ khi ngồi xuống trước máy tính quẹt thẻ.

Hưng Hân thắng.

Lúc có kết quả cuối cùng, trên sân yên tĩnh ít nhất cả phút, fan hâm mộ Hưng Hân lúc này mới kịp phản ứng kết quả này có ý nghĩa thế nào.

Ban đầu, ai cũng không coi trọng Hưng Hân, cũng không tin tưởng tuyên ngôn đoạt giải Quán quân của Hưng Hân.

Vòng bảng, ai cũng không cảm thấy một đội ngũ gồm người già, người nhỏ, người chuyển nghề, người đấu đơn có thể đi xa.

Vòng chung kết, ai lại nghĩ Hưng Hân có thể nghiền áp Lam Vũ để đối đầu Bá Đồ?

Vòng bán kết, ai ngờ được Bá Đồ sẽ thua trong tay Hưng Hân?

Đến bây giờ, có bao nhiêu người có thể phủ nhận tất cả những trận đấu này?

Rất nhiều fan hâm mộ Hưng Hân cảm thấy tất cả không giống thật, bọn họ vậy mà có thể nhìn Hưng Hân từng bước tiến về trước.

Nhưng mà, những điều này cũng không quan trọng. Quan trọng là hiện tại Hưng Hân thắng, đội bước vào trận đấu cuối cùng là Hưng Hân.

Nhóm tuyển thủ thi đấu đi đến giữa sân.

Hàn Văn Thanh nhìn sân thi đấu quen thuộc, nhìn khán giả toàn trường im lặng. Một mùa giải thi đấu kết thúc. Mùa giải thi đấu chuyên nghiệp thứ mười của mình, kết thúc.

Mình, thua.

Lại thua.

Lại thua trong tay Diệp Tu.

Trong khoảng khắc, Hàn Văn Thanh như quay trở lại mười năm trước. Diệp Tu, lúc đó còn gọi Diệp Thu, nét mặt kiêu hãnh, vẫn còn là thiếu niên trẻ tuổi non nớt, nhưng sự chấp nhất với cúp Quán quân chưa bao giờ thay đổi.

Tuy bại nhưng vinh? Đó chỉ là câu an ủi kẻ thua của mọi người. Bại chính là bại, vốn làm gì có vinh, chỉ có thể tiếp tục cố gắng lần sau. Hàn Văn Thanh nắm chặt nắm tay.

"Chúc mừng." Khi hai đội thăm hỏi nhau, Hàn Văn Thanh nắm chặt tay Diệp Tu nói. Đây là lần thứ tư, ba lần vương triều Gia Thế thành lập, một lần thời đại Hưng Hân quật khởi sao? Hàn Văn Thanh cười khổ trong lòng. Hàn Văn Thanh thấy những người đứng sau lưng Diệp Tu: Tô Mộc Tranh, Phương Duệ, Kiều Nhất Phàm, Bao Vinh Hưng, Mạc Phàm, La Tập, và An Văn Dật. Kế tiếp là thời đại của các cậu sao? Không, tôi còn muốn tiếp tục tiến tới. Diệp Tu, chúng ta vĩnh viễn không thể chia sẻ thắng lợi, đây là hiện thực đã được quyết định từ lúc chúng ta gia nhập hai chiến đội khác nhau. Nhưng còn những thứ khác thì sao? Ngoại trừ thắng lợi, tôi còn muốn chia sẻ càng nhiều thứ với cậu.

"Cám ơn." Diệp Tu trả lời. Hai bàn tay nắm lấy nhau.

Nắm chặt lấy nhau.

Ách.

Diệp Tu rút tay.

Rút không ra!!!

Mặt Diệp Tu xoắn xuýt. Lão Hàn, anh có thể duy trì bầu không khí vừa nãy tí không? Diễn được vài phút đã thoát vai chỉ có Hoàng Thiếu Thiên lắm lời làm được, anh đừng học theo có được không????!!!!!

"Nhớ kỹ, sau buổi họp báo chớ đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu." Tay Hàn Văn Thanh càng dùng lực, vẻ mặt vốn không vui vẻ lại càng đen.

"Sao nha? Muốn làm gì nha? Tôi còn có thể không tới à? Tôi là loại người vậy sao?"

"Ừ." Ngắn gọn dễ hiểu, giọng nói chắc chắn.

"Ách..."

"Diệp Tu, đây là thông báo, không phải thỉnh cầu. Nếu cậu muốn, có thể xem là lời đe dọa."

Diệp Tu cảm thấy Hàn Văn Thanh chắc chắn là đại diện cho đám xã hội đen, trong tay không có vũ khí vẫn có thể hù chết người.

Trong mắt người khác, hai người chỉ nắm tay trong phút chốc, không hề dây dưa, nhưng có ai biết kỳ thực Diệp Tu không hề muốn nắm tay!!! Rất muốn đụng nhẹ rồi lập tức xoay người rời khỏi!!!

Vì sao? Vì bị Đới Nghiên Kỳ phổ cập khoa học!!! Mười ngón giao nhau bứt không ra, hình ảnh nắm tay cái quỷ gì!!!

Nhưng là, Diệp Tu bây giờ không có cảm giác xấu hổ mập mờ đó, chỉ cảm thấy mình như sắp ra pháp trường.

- TBC -
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#63
Nhưng là, Diệp Tu bây giờ không có cảm giác xấu hổ mập mờ đó, chỉ cảm thấy mình như sắp ra pháp trường.
Bình tĩnh coi :)
 

cây cỏ

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
174
Số lượt thích
786
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
tay tàn tay tàn tay tàn ^_^
#64
Nhưng là, Diệp Tu bây giờ không có cảm giác xấu hổ mập mờ đó, chỉ cảm thấy mình như sắp ra pháp trường.
haha
hahaha
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#65
Chương 26

Buổi họp báo Bá Đồ, trước khi bắt đầu đã cảm giác được sự cay đắng.

Nhưng khi Lâm Kính Ngôn nói việc giải nghệ, phóng viên toàn trường không ai không cảm thấy đáng tiếc.

Lâm Kính Ngôn không phải thiên tài, nhưng hắn luôn theo sát bước chân của những thiên tài, bước tới, bước tới. Bây giờ, người điều khiển Đệ nhất Lưu manh Vinh Quang lựa chọn giải nghệ, rời khỏi đấu trường chuyên nghiệp, có lẽ hắn mệt mỏi, có lẽ hắn cảm thấy mình không còn sức đi tiếp, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không rời khỏi Vinh Quang.

Nhìn truyền hình trực tiếp, Phương Duệ sửng sốt. Làm tuyển thủ chuyên nghiệp đã nhiều năm, Phương Duệ không phải chưa từng ý thức được ngày này sẽ tới. Nhưng hắn chưa từng nghĩ tới sẽ nhìn Lâm Kính Ngôn rời đi bằng cách này.

Phương Duệ vốn tưởng hai người sẽ sóng vai chiến đấu đến một ngày nào đó, Lâm Kính Ngôn sẽ bỗng nhiên cười nói mình không đánh nổi nữa, sau đó dù bị mình trào phúng cũng không đổi ý, rồi cứ thế mỉm cười hẹn gặp lại.

Nhưng hôm nay, Phương Duệ thấy được.

Phương Duệ biết, Lâm Kính Ngôn nhất định vẫn rất muốn được Quán quân một lần. Rất muốn rất muốn. Nhưng cuối cùng, người chôn vùi ước muốn này của anh, lại là mình và Hưng Hân. Hắn sẽ không còn cơ hội, bởi hắn đã lựa chọn rời đi.

Phương Duệ từ trong phòng nghỉ đi ra, đương nhiên là vì Lâm Kính Ngôn.

Lâm Kính Ngôn rời khỏi buổi họp báo, vừa vặn đụng phải Phương Duệ. Hai người gặp nhau trong đường hầm.

"Lão Lâm, tai sao lại giải nghệ lúc này? Anh vẫn thi đấu được mà!!! Sao không tiếp tục!!!" Phương Duệ nắm lấy vai lão Lâm lắc lắc.

Lâm Kính Ngôn vẫn mỉm cười, thái độ ôn tồn lễ độ, nhẹ nhàng mở miệng: "Cậu nghĩ tôi tới Hưng Hân được không?"

Cái gì? Anh lập lại xem?!

Phương Duệ spam bình luận trong lòng, nhưng không nói thành lời, chỉ há hốc miệng kinh ngạc nhìn Lâm Kính Ngôn.

"Phương Duệ, sao cậu không nói chuyện? Có phải cảm thấy tôi không đủ tốt?"

"Lão Lâm, hôm nay anh lạ quá! Sao có cảm giác như ngôn tình vậy?! Anh xem anh giải nghệ gọn gàng vậy, không chỉ phóng viên, đám bọn tui cũng hết hồn! Bây giờ anh nói muốn tới Hưng Hân? Vì cái gì? Anh không bị sốt đi?" Phương Duệ đưa tay sờ trán Lâm Kính Ngôn, cảm thấy mình vừa nãy đau lòng quả nhiên là vì bị cửa kẹp trúng đầu. Lão Lâm rõ ràng là dáng vẻ tìm được mục tiêu sống nha.

"Vì cậu." Lâm Kính Ngôn nắm chặt tay Phương Duệ trên trán mình, nắm thật chặt, đặt trên ngực, khóe môi mỉm cười, ánh mắt lấp lánh nhìn Phương Duệ.

Phương Duệ cảm thấy cả người đều không tốt. Trời đất ơi, ai đến nói tui biết đây có phải là Lâm Kính Ngôn đại đại tui biết không!!! Lâm Kính Ngôn đại đại vừa là thầy vừa là bạn lại là người hàm súc nhã nhặn, anh bị cái gì kích thích à!!!

"Phốc!" Lâm Kính Ngôn nhìn vẻ mặt Phương Duệ, không nhịn được cười.

"Được lắm, Lâm Kính Ngôn anh dám đùa tui!!! Anh làm vậy không thấy ngại à!!!" Phương Duệ cảm thấy Bá Đồ thật đáng sợ, Lâm Kính Ngôn mới tới chưa bao lâu đã biết chơi trò này!!! Mà còn làm vậy chỉ vài phút sau khi tuyên bố giải nghệ!!!

Lâm Kính Ngôn đè lại Phương Duệ đang giương nanh múa vuốt: "Thật sự không đùa cậu, đúng rồi, cho cậu xem thứ này." Lâm Kính Ngôn móc ra một cuốn sổ.

Thứ gì? Phương Duệ nhìn sang, cuốn sổ tay, rất nhỏ rất mỏng, có vẻ là tự viết? Cái này là của ai, ai rảnh vậy? Khi Phương Duệ nhìn kỹ bìa cuốn sổ trong tay, hắn liền rùng mình.

Kế hoạch hoàn mỹ 1: Kế trầm luân - phần Trương Giai Lạc. Người viết: Trương Tân Kiệt.

Kế hoạch hoàn mỹ 2: Kế khống chế - phần Hoàng Thiếu Thiên. Người viết: Trương Tân Kiệt.

Kế hoạch hoàn mỹ 3: Kế ảnh hưởng - phần Lư Hãn Văn. Người viết: Trương Tân Kiệt.

Kế hoạch hoàn mỹ 4: Kế gián tiếp ảnh hưởng - phần Kiều Nhất Phàm và Cao Anh Kiệt. Người viết: Trương Tân Kiệt.

Kế hoạch hoàn mỹ 5: Kế tương phản - phần Phương Duệ. Người viết: Trương Tân Kiệt.

Nhìn mấy cái đầu chỉ thấy sợ, nhìn đến cái thứ năm, Phương Duệ chỉ cảm thấy lão Lâm giải nghệ là quá sáng suốt.

Trương Tân Kiệt đây là muốn làm gì? Tuy nói đều là viết tay, nhưng làm thành sách kiểu này rồi, là muốn xuất bản hay sao!!! Tâm thật bẩn... Nói vậy... Trương Tân Kiệt đây là vì giúp Hàn Văn Thanh chinh phục Diệp Tu sao? Đây là bàn cờ lớn cỡ nào... Không đúng! Sao lại có mình nữa?! Kế tương phản là gì!!! Phương Duệ ngẫm lại hành động và lời nói của Lâm Kính Ngôn, im lặng cảm thấy sau này nên trách xa Trương Tân Kiệt một tí.

"Phương Duệ, cậu còn không hiểu sao?" Lâm Kính Ngôn nhìn Phương Duệ đổ mồ hôi như mưa sau khi nhìn quyển sổ trong tay, khẽ thở dài. Quả nhiên như lời Trương Tân Kiệt, Phương Duệ là người chậm tiêu trong chuyện tình cảm, chính mình đã tỏ ý đến vậy, cậu còn không tỏ vẻ gì sao? Buộc tôi phải nói ra à?!

"Ừm? Cái gì?" Phương Duệ thật ra hiểu rõ, nhưng mà... nhưng mà không muốn là người nói trước, cũng không tiện mở lời. Mình có thể chuyển sang chơi zâm là vì mình không phải thật sự là người zâm, nhưng khi chuyện diễn ra trong hiện thực, hắn liền xấu hổ vô cùng, đến mức...

"Phương Duệ..." Lâm Kính Ngôn thở dài, cậu vẫn vậy nha! Lâm Kính Ngôn quyết định tiến hành theo kế hoạch!!!

Thế là, trong đường hầm vốn không lớn, Lâm Kính Ngôn đột ngột đè Phương Duệ vào tường, bá đạo hôn xuống.

!!!!!!!!!!!

Phương Duệ cứng đờ người.

Cái này cái này cái này cái này không đúng!!! Cái này cái này chắc chắn không phải là Lâm Kính Ngôn đại đại tui biết!!! Trương Tân Kiệt... anh thật là...

"Phương Duệ, tôi muốn đi cùng cậu, tôi không tiếp tục chờ đợi được nữa." Lâm Kính Ngôn ôm Phương Duệ nói, "Tôi cho cậu thời gian cân nhắc." Sau đó, Lâm Kính Ngôn rời đi. Ai, mình vẫn là làm không được. Lâm Kính Ngôn nhớ tới phần kế hoạch dành cho Phương Duệ, cười khổ trong lòng.

Kỳ thật Lâm Kính Ngôn chỉ làm bộ rời đi, hắn muốn nhìn xem Phương Duệ sẽ phản ứng thế nào.

!!! Lão Lâm anh cứ vậy mà đi à!!! Kế tương phản đâu!!! Phương Duệ cảm thấy mình cần nhìn nội dung bản kế hoạch một tí. Bản kế hoạch đâu!!! Móa nó, Lâm Kính Ngôn đại đại chơi lưu manh thật chuyên nghiệp!!! Phương Duệ lúc này mới phát hiện khi rời đi, Lâm Kính Ngôn đã tiện tay xách theo cuốn sổ.

Phương Duệ đột nhiên nhớ ra lát nữa mình còn phải tham gia họp báo!!!

Phương Duệ dùng hai tay vò rối tóc mình, rồi lại chỉnh cho gọn gàng, cố gắng bình tĩnh lại.

Nhưng trong đầu hắn chỉ còn một suy nghĩ: Lâm Kính Ngôn, anh vẫn quá hàm súc nhã nhặn, cân nhắc cái gì, tui thích anh lâu vậy anh không biết à.

Tất cả đều lọt vào mắt Lâm Kính Ngôn đang núp sau góc ngoặt. Khóe miệng hắn cong lên thành một nụ cười, thật ngọt ngào.

Sau khi bình tĩnh, Phương Duệ đẩy ra cửa phòng nghỉ.

"Tới lượt chúng ta." Phương Duệ đứng ở cửa, bình tĩnh nói.

--------------------------------

Họp báo Hưng Hân sau trận đấu.

"Xin hỏi Hưng Hân, ngày hôm nay, việc thực hiện liều mình một kích với Thạch Bất Chuyển của Trương Tân Kiệt trong trận đoàn đội, có phải là chiến thuật đã được luyện tập cẩn thận không?" Có phóng viên hỏi.

"Ha ha ha." Diệp Tu cười, "Đừng đem phân tích của Trương Tân Kiệt đến hỏi tôi. Tôi mới nãy có xem TV, hắn phân tích sai hết. Nhắc tới Trương Tân Kiệt, phân tích không phải thế mạnh của hắn. Hắn sở trường là tâm bẩn, bẩn không thấy đáy nha. Cậu không biết trong khoảng thời gian này, cả Liên Minh bị hắn chọc gà bay chó sủa thế nào đâu."

Các phóng viên lập tức đen mặt, ai nhìn cũng đều biết Diệp Tu đang nói hươu nói vượn. Nhưng phân tích của Trương Tân Kiệt mà Diệp Tu cũng dám chê bai, phóng viên còn có thể làm gì?

"Vậy xin hỏi, lần này phái La Tập ra trận, có phải có ý nghĩa đặc biệt gì?" Có người hỏi.

"Rèn luyện người mới, giúp người mới làm quen với trường hợp trọng đại. Giống như Bá Đồ phái Tống Kỳ Anh, bên chúng tôi cử La Tập. Mà chúng tôi còn dũng cảm hơn Bá Đồ. Trong trận chiến mấu chốt này, chúng tôi cử tới ba người mới. Nếu không phải muốn tạo đề tài cho mọi người, trận này tôi còn không tính lên. Vậy nên mới nói, chiến đội già Bá Đồ có bốn lão tướng, chiến đội mới Hưng Hân có bốn người mới. Đây có phải cũng là chủ đề hot không? Vậy nên mấy người đừng rảnh rỗi tìm chủ đề gì, nhìn xem, tôi chủ động tạo đề tài cho mấy người rồi nè, nên về sau bớt viết mấy thứ nhảm nhí đi." Diệp Tu nghiêm túc nói.

ĐM!

Các phóng viên tức giận thầm mắng.

Anh không lên? Ma mới tin!!! Mà người mới gì đó, có giỏi thì cử người khác xem! Ở Hưng Hân, ngoại trừ anh, Phương Duệ, Tô Mộc Tranh, thêm Ngụy Sâm, còn có ai không phải người mới?

"Có lẽ trong trận tổng chung kết, với vai trò người mới, chúng tôi sẽ khiến bọn họ gặp thử thách khó khăn nhất. Mà tôi cảm thấy Mạc Phàm của chúng tôi nhất định có thể tâm sự với Chu Trạch Khải đi? Giao lưu tinh thần mấy người không hiểu đâu, Giang Ba Đào cũng không hiểu, với thứ này thì im lặng là vàng. Còn Đường Nhu của chúng tôi chắc chắn sẽ thân với Đỗ Minh. Dù sao Đỗ Minh có thể sống nổi không còn chưa biết. Còn có, tên thiếu oxi nào đó, để hắn tới thảo luận toán học với La Tập chúng tôi đi? Chấp nửa bộ não hắn cũng thắng không nổi." Diệp Tu nói.

Các phóng viên buồn bực, bản thảo ngày hôm nay viết gì đây? Có vài người đã thả hồn theo gió, buổi họp báo ngày hôm nay xem ra chẳng cung cấp thông tin gì cho bọn họ.

Buổi họp báo kết thúc.

Chiến đội Hưng Hân rời đi, cửa mở.

Hàn Văn Thanh dựa vào bức tường đối diện cửa. Thấy Diệp Tu đi ra, Hàn Văn Thanh nâng mắt nói: "Xong? Đi theo tôi."

Má ơi!!! Các phóng viên vừa nãy còn như cá mắc cạn đột nhiên tràn đầy sức sống như gà chiến, chỉ hận không thể dí sát máy quay vào mặt hai người này.

Chỗ này nhất định có chuyện!!! Đầy không khí gian tình!!!

"Ách, lão Hàn à, hôm nay tôi mệt rồi. Để hôm khác nói có được không?" Diệp Tu nhìn tư thế Hàn Văn Thanh, cảm giác hôm nay có thể là một đi không trở lại.

"Diệp Tu, nếu cậu muốn tôi lập tức ở chỗ này..."

"Ai ai ai, tôi đi tôi đi. Mấy người giải tán đi có được không? Đường đường là phóng viên eSports mà y như thợ săn ảnh." Diệp Tu vừa nói vừa tóm lấy Hàn Văn Thanh, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Đèn flash lóe sáng sau lưng, một ít phóng viên kích động kêu lên.

Nhóm người Hưng Hân nhìn bóng lưng hai người kia rời đi chỉ muốn phỉ nhổ.

Diệp Tu đại đại, anh không thấy anh như vậy rất giống bỏ nhà theo trai à?

- TBC -
 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#66
Diệp Tu đại đại, anh không thấy anh như vậy rất giống bỏ nhà theo trai à?
Hiện trường bỏ nhà theo trai rất chi là công khai...
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#67
Chương 27

Sau bảy tám lần quẹo, Diệp Tu lôi kéo Hàn Văn Thanh vào phòng nghỉ mới nãy của Hưng Hân.

Tôi nói này lão Hàn, anh làm ầm ĩ cái gì? Tuổi dậy thì trễ với thời mãn kinh sớm hợp lại gây mất cân bằng hormone à? Anh đây là muốn làm gì? Anh xem có phải do anh làm ầm ĩ nên Bá Đồ mới thua không? Học tôi này, một lòng một dạ, có thấy Hưng Hân thắng không? Tôi nói anh biết không phải để kéo cừu hận, tôi là đang dạy anh kinh nghiệm đoạt Quán quân!!!

Diệp Tu vốn muốn bình tĩnh trào phúng như vậy.

Nhưng khi hắn quay người tính mở miệng, đối mặt với ánh mắt của Hàn Văn Thanh, Diệp Tu chỉ nói được chữ đầu tiên: "Tôi..."

Diệp Tu cảm thấy mình không nói nên lời.

Bởi vì vẻ mặt Hàn Văn Thanh rất nghiêm túc.

Bởi vì ánh mắt Hàn Văn Thanh rất nghiêm túc.

Có lẽ, cũng vì tim mình đập hơi loạn nhịp.

"Diệp Tu." Hàn Văn Thanh tiến một bước lại gần Diệp Tu.

"Ai tôi nói nè, lão Hàn, có gì mau nói. Chiến đội còn đang chờ tôi đó." Diệp Tu cảm thấy không trào phúng thì không cách nào nói chuyện.

"Diệp Tu, cậu thích Tô Mộc Tranh hay Tô Mộc Thu?"

?!

Vờ lờ anh lặp lại xem?

Diệp Tu khó chịu.

Đang êm đang đẹp nhắc Tô Mộc Thu làm gì? Người cũng đã đi nhiều năm vậy rồi. Với lại, sao tôi phải chọn một trong hai anh em họ Tô? Mà sao lão Hàn biết Tô Mộc Thu?!

"Ách, lão Hàn, anh... quên uống thuốc?"

"Tôi chỉ muốn biết, cậu là trai thẳng hay bởi vì cậu đã từng yêu ai."

"Đờ mờ, lão Hàn anh không thấy buồn nôn à? Anh đóng phim sao? Còn đã từng yêu... lời thoại Tây Du Ký? Anh coi tôi là Tôn Ngộ Không hay là Đường Tăng? Anh diễn vai gì? Không bằng diễn ngựa Bạch Long đi, tôi vẫn cảm thấy biểu cảm của hai người rất giống nhau!!! Tôi nói..."

Hàn Văn Thanh đè vai Diệp Tu, mạnh mẽ hôn đôi môi trên khuôn mặt có skill trào phúng max.

"Ngô!"

ĐM?! Anh đây bị cưỡng hôn? Chỉ khác cưỡng bức có một chữ có được không!!! Hàn Văn Thanh anh không phải là người chính trực sao? Anh chơi trò lưu manh vậy?!

Diệp Tu dùng sức đẩy vai Hàn Văn Thanh.

Không hề nhúc nhích.

Thử cách khác? Diệp Tu bắt đầu dùng sức đẩy ngực Hàn Văn Thanh, nhưng ngoại trừ cảm nhận được cơ ngực của anh, thì không có tác dụng gì.

Lúc Diệp Tu đang cố gắng, Hàn Văn Thanh còn đổi tư thế.

Hai tay trên vai Diệp Tu buông xuống, một tay đè ót hắn, một tay đút túi, có vẻ vô cùng thong dong bình tĩnh.

Diệp Tu cảm nhận được nỗi đau thì làm một trạch nam không có sức chiến đấu.

Cuối cùng vẫn là Hàn Văn Thanh chủ động buông tay/miệng.

"Đối phó với người miệng lưỡi thì cách tốt nhất là trực tiếp ngăn chặn." Hàn Văn Thanh nói mà mặt không đỏ, tim không đập nhanh, người cũng không thở dốc.

Lại nhìn phía Diệp Tu, hắn vịn bàn thở gấp, gương mặt ửng hồng không biết vì nghẹt thở hay vì lý do nào khác.

"Tôi nói này, lão Hàn anh muốn làm gì!!!" Diệp Tu rốt cuộc tức giận xù lông.

Đã bao nhiêu năm, đều là Diệp Tu chọc người khác (chủ yếu là Trương Giai Lạc) cào tường xù lông, đã bao giờ tự mình trải nghiệm cảm xúc này?! Diệp Tu giật mình.

"Cậu."

Ngắn gọn rõ ràng.

ĐM... Ngoài hai chữ này, Diệp Tu không còn biết nói gì khác. Đây là... Lao thẳng tới bước cuối? Hàn Văn Thanh tên biến thái nhà anh!!!

"Diệp Tu, tôi thích cậu. Tôi chỉ muốn biết, cậu có thích tôi không?"

"Không!" Diệp Tu lập tức trả lời.

Hàn Văn Thanh kéo Diệp Tu, lại mạnh mẽ hôn xuống.

Vậy là quá trình trên lại lặp lại thêm một lần.

"Hiện tại thì sao, cậu thích tôi không?"

... Lão Hàn... Anh có ý gì? Chẳng lẽ câu hỏi này không được lựa chọn mà phải trả lời theo đáp án có sẵn à?

"Diệp Tu, cậu có nhớ trong mùa 4, bên cạnh cậu có Tô Mộc Tranh, tuyển thủ minh tinh, Cặp Đôi Hợp Tác Tốt Nhất, nữ thần Liên Minh, người dịu dàng lại có kỹ thuật cao, bao nhiêu người đều nói đùa với cậu rằng hợp tác muốn tìm người bồi dưỡng từ nhỏ. Nhưng đã nhiều năm như vậy, sao cậu vẫn chưa cặp với Tô Mộc Tranh? Là trai thẳng, cậu chẳng lẽ không có cảm giác với cô ấy?"

"Lão Hàn, rốt cuộc anh muốn nói gì?" Diệp Tu cảm thấy việc này có chút phức tạp...

"Tôi hỏi trước, cậu trả lời trước."

Diệp Tu trầm mặc.

Diệp Tu cũng không biết mình nghĩ gì. Với Tô Mộc Thu và Tô Mộc Tranh, mình chỉ cảm thấy giống người thân. Năm đó mình rời nhà trốn đi, là Tô Mộc Thu chứa chấp mình. Cùng chơi game, cùng kiếm tiền, cùng nuôi Tô Mộc Tranh còn nhỏ, mãi cho đến, tai nạn xe đó. Tô Mộc Thu, tôi đã từng thích cậu sao? Diệp Tu thật sự không biết. Với lại đã nhiều năm như vậy, trong lòng hắn chỉ còn vô vàn tưởng niệm, muốn phân rõ đây là tình thân, tình bạn, hay tình yêu, là quá khó.

"Cạch" cửa mở. Tô Mộc Tranh đi tới, còn thấy thấp thoáng bóng những người khác của Hưng Hân.

Một người... Hai người... Ba người... Mẹ nó, không thiếu một ai à? Mấy người ít ham vui thì sẽ chết sao? Ngay cả Mạc Phàm và Đường Nhu cũng tới là sao?! Diệp Tu cảm thấy hình tượng to lớn của mình (căn bản không có) chuẩn bị sụp đổ hoàn toàn.

"Diệp Tu." Tô Mộc Tranh đóng cửa, chậm rãi mở miệng.

Má ơi, anh nói này Tô Mộc Tranh, em học xấu à. Sao lời mở đầu của em y chang lão Hàn vậy?!

"Anh thích em không?" Tô Mộc Tranh ngẩng đầu, nhìn vào mắt Diệp Tu mà hỏi.

Má ơi!!! Tô Mộc Tranh!!! Nội dung chính của em cũng giống lão Hàn vậy sao?! Em đây là muốn làm gì!!!

"Diệp Tu, từ nhỏ em đã đi theo anh hai và anh. Anh là mối tình đầu của em. Nhiều năm nay, em vẫn luôn thích anh. Mùa 4, bên cạnh anh có em, bên cạnh Hàn Văn Thanh có Trương Tân Kiệt, thế nhưng chúng ta thua, em không thể giúp anh. Nhiều năm qua em vẫn muốn đền bù, nhưng đến tận khi anh giải nghệ, em vẫn không làm được... Hiện tại... Bá Đồ cũng giống như lần cướp đi Quán quân năm đó, muốn cướp đi anh sao? Em..." Nói tới những chữ cuối, Tô Mộc Tranh khóc lên. Từng giọt từng giọt nước mắt tuôn rơi.

"Ai ai ai, Mộc Tranh, Mộc Tranh em đừng khóc. Cái này cái này cái này..." Diệp Tu sốt ruột, tay chân luống cuống tựa như những người anh trai khi thấy em gái khóc.

"Diệp Tu, anh thích em không?" Tô Mộc Tranh vừa khóc vừa nhìn thẳng vào Diệp Tu.

"Anh..." Diệp Tu cảm thấy muốn tìm tòa nhà để nhảy.

"Việc này... anh có một đứa em trai, em đã gặp rồi, dáng người đẹp, sinh hoạt lành mạnh, trình độ cao, công việc tốt, tiền đồ cũng hơn anh. Mà bọn anh là sinh đôi, nhìn không hề khác nhau, anh giới thiệu cho em nha!!! Trừ việc không biết chơi Vinh Quang, cái này em có thể dạy hắn!!!" Diệp Tu đem Diệp Thu ra làm tấm mộc.

Diệp Thu đang làm việc bỗng hắt xì, im lặng chỉnh máy điều hòa không khí lên hai độ.

"Diệp Tu, em chỉ thích anh, thích anh chơi Vinh Quang, thích anh theo đuổi Quán quân!!!" Tô Mộc Tranh lần đầu tiên khàn giọng gắng nói như thế, khóc càng thêm đau lòng.

"Cái kia... Cái kia..." Diệp Tu cảm thấy muốn tìm cửa sổ để nhảy.

"Diệp Tu, anh thích em có được không?" Tô Mộc Tranh lúc này nhìn đáng thương như vậy, ăn nói khép nép như vậy, tựa như đang cầu xin.

Mộc Tranh, anh không thể hại em. Hiện tại là tình huống gì?!

"Mộc Tranh, kỳ thật anh cũng thích..."

"Vậy chúng ta kết hôn đi!!!" Tô Mộc Tranh ngắt lời Diệp Tu, nắm lấy tay hắn.

... Má ơi, muốn qua loa để tạm thời vượt ải cũng không được sao? Mà Hàn Văn Thanh, anh không biết thương hương tiếc ngọc à? Anh cứ đứng đó nhìn Mộc Tranh khóc à?

"Cậu nhìn tôi làm gì? Nàng hiện đang giành người với tôi. Cậu muốn tôi an ủi tình địch?" Hàn Văn Thanh đón nhận ánh mắt của Diệp Tu.

Mặt Diệp Tu lập tức đen.

Đây rõ ràng là khúc cao trào trong truyện ngôn tình, sao lại đầy không khí bựa thế này... Diệp Tu cảm thấy, hồi nãy chẳng thà mặc kệ nguy cơ bị Hàn Văn Thanh giết chết còn hơn nói chuyện nhân sinh với anh ta.

"Thật xin lỗi, Mộc Tranh. Anh không thể nhận lời em, anh không thể hại em. Em tựa như em gái anh vậy."

"Vì sao vì sao vì sao vì sao!!! Em không đủ đẹp à? Em không có tiếng nói chung với anh sao? Hai ta không đủ quen thuộc nhau sao? Nhiều năm như vậy, sao anh vẫn không thể thích em?!" Tô Mộc Tranh nhào vào ngực Diệp Tu gào khóc.

"Bởi vì... Cái kia... Cái này... Việc này... Bởi vì anh là đồng tính!" Diệp Tu đột nhiên nghĩ ra một cớ thật hay.

Tiếng khóc của Tô Mộc Tranh bỗng im bặt.

"Anh vẫn luôn thích anh hai?" Trong mắt Tô Mộc Tranh tràn đầy sự kinh ngạc, khó hiểu, không cam lòng.

"Đúng!" Diệp Tu quyết tâm, cảm thấy dù sao mình cũng không nghĩ tới chuyện kết hôn cái gì, dù sao thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, đi bước nào tính bước đó đi.

"Nhưng anh hai đã..." Tô Mộc Tranh lấy ngón tay lau khóe mắt, lại bắt đầu rơi lệ.

"Mộc Tranh, em nhất định sẽ tìm được người chăm sóc em cả đời, nhưng người này không phải anh. Thật xin lỗi. Anh mong em hiểu cho anh."

"Vì sao? Anh hai đã không còn, để em yêu anh thay anh hai không được sao? Em là em gái anh ấy, em không để ý bị xem là thế thân!!! Em không ngại!!!" Tô Mộc Tranh liều mạng lắc đầu, thoạt nhìn thật bất lực.

"Không được!!! Bởi vì... Bởi vì... Bởi vì... Bởi vì anh thích nam!!! Em không phải nam, nên không được!!!" Diệp Tu cảm thấy mình chưa từng uất ức như vậy. Vừa rồi là lời mình nói??!! Diệp Tu hiện tại chỉ muốn tự tát mấy cái.

Tô Mộc Tranh đột nhiên cười, cười đến quỷ dị, tựa như... gian kế thành công??? Diệp Tu bỗng thấy lạnh sống lưng.

Tô Mộc Tranh quay người lại, giơ tay lên.

Hàn Văn Thanh cũng giơ tay lên.

Hai người vỗ tay một cái.

"Giao cho anh." Tô Mộc Tranh nói.

"Cám ơn." Hàn Văn Thanh nói.

ĐM!!! Heo đồng đội?! Thần bổ đao?! Những lời này cũng không đủ để thể hiện tâm tình Diệp Tu.

"Ha ha ha ha ha, Diệp Tu, anh cũng có ngày hôm nay!!! Anh vậy mà cũng có ngày hôm nay!!! Kịch bản do tôi viết thế nào? Dám nói phim truyền hình tôi coi cẩu huyết, anh cảm thấy kịch bản này cẩu huyết không?! Ha ha ha." Trong túi Tô Mộc Tranh truyền ra giọng của Sở Vân Tú.

Tô Mộc Tranh cầm điện thoại lắc lắc với Diệp Tu, lau nước mắt bằng mu bàn tay rồi xoay người rời đi, còn vừa đi vừa nói: "Vân Tú, kịch bản này của cậu quá khó, mình phải trét bao nhiêu nước hành tây vô lòng bàn tay. Mắt mình vẫn còn đau nha..." Tô Mộc Tranh mở cửa đi ra, còn không quên đóng lại trước khi rời khỏi.

ĐM?! Đây là truyền hình trực tiếp?! Diệp Tu cảm thấy thế giới này thật không tốt đẹp.

"Ha ha." Đây là Hàn Văn Thanh.

"Lão Hàn, sao anh cũng học thói tâm bẩn rồi? Khẳng định là Trương Tân Kiệt đi? Đây là thù hận cỡ nào??? Anh nói xem các anh vì hạnh phúc bản thân, chẳng những kéo tôi xuống nước, mà cả Mộc Tranh cũng không buông tha à?! Có tin bữa nào anh đây cũng chơi trò tương tự không? Đùa chết hắn anh tin không?"

"Diệp Tu, anh bây giờ có thể nói vậy sao?"

Trong phòng vang lên tiếng của Trương Tân Kiệt.

"Ây..." Chuyện gì vậy?!

"Đội trưởng, tôi đã copy lại đoạn ghi hình lúc nãy của camera."

Đờ mờ?!

"Diệp Tu, đừng quên, đây là Bá Đồ." Hàn Văn Thanh nhìn camera trên trần nhà.

"..." Diệp Tu nhìn theo ánh mắt Hàn Văn Thanh, thấy được camera, cảm thấy tối đen. Lúc này, Diệp Tu đặc biệt muốn trong camera có khẩu súng bắn chết chính mình.

Ha ha, thuyền đến đầu cầu tự nhiên chìm...

- TBC -
 

FanPD

Khanh bản giai nhân, nại hà si tặc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
496
Số lượt thích
3,383
Location
HCMC
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ
#68
Ha ha! Thế này là cả Liên Minh chung tay bắt nạt một con boss, bao gồm cả người nhà. Làm mai không phải là trò chơi của một người!
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#69
Lâu lắm tui mới cười ói ra như vầy ???????
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#70
Chương 28

"Hàn Văn Thanh, anh rốt cuộc muốn làm... Có ý gì a..." Diệp Tu vô lực nói.

"Tôi thích cậu."

"Nhưng tôi không thích anh!!! Mà tôi là trai thẳng!!! Tôi vĩnh viễn cũng sẽ không thích anh!!!"

"Thứ tôi thích tôi sẽ cố gắng. Tôi không miễn cưỡng cậu, nhưng cũng sẽ không bỏ qua cậu."

Khi Hàn Văn Thanh nói xong vế cuối, Diệp Tu thiếu chút nữa là quỳ lạy.

Vẻ mặt này, khí thế này, nói ra "sẽ không bỏ qua cậu", cho dù là ai cũng muốn quỳ. Mặt ví tiền của Hàn Văn Thanh đã luyện tới max rồi, mà còn là kỹ năng bị động.

Ông trời ơi, mau cho Hàn Văn Thanh kỹ năng của Lục Oa* đi!!!

*Lục Oa: Đứa em út trong sáu anh em của bộ phim hoạt hình Anh em Hồ Lô (葫芦兄弟). Lục Oa có kỹ năng ẩn thân.

"Hàn Văn Thanh, anh có nói đạo lý hay không? Đây đâu phải mua trang bị, cho dù mua trang bị cũng phải ngươi tình ta nguyện nha? Anh đây hiện rất không tình nguyện!!!"

"Nói đạo lý với cậu? Ha hả."

"Phốc." Ngoài cửa rõ ràng vang lên tiếng cười nhạo.

Lão Hàn sao càng lúc càng học xấu!!! Chẳng những học được tâm bẩn, còn thấp sáng kỹ năng miệng lưỡi nữa? Trương Tân Kiệt, Kiệt tâm bẩn, tên tai họa nhà cậu!!!

"Diệp Tu, sao anh có thể khẳng định anh là trai thẳng? Lúc nãy có thể thấy, nếu anh là trai thẳng, sao không nhận lời Tô Mộc Tranh? Hai người các anh ở chung với nhau đã lâu, có cùng sở thích cùng nghề nghiệp, cô ấy còn hiền lành xinh đẹp, nếu vậy anh còn không có cảm giác, vậy phải dạng người nào anh mới thích? Hơn nữa, lúc nãy anh lấy cớ mình đồng tính để từ chối, cho dù anh không thật sự đồng tính, thì cũng không ghét bỏ nó. Vậy sao anh không thử một chút?" Giọng Trương Tân Kiệt lại vang lên.

"ĐM, Trương Tân Kiệt, cậu dẫn đường từng bước một vậy là muốn làm gì? Cái gì gọi là thử một chút? Cậu tưởng mua giày à, mang thử một chút? Sao cậu không thử một chút đi!!!" Với lại, tôi đoán chừng mình mới là người bị thử có được không! Diệp Tu liếc nhìn Hàn Văn Thanh.

"Đã thử, không tệ lắm." Trương Tân Kiệt bình tĩnh nói.

ĐM?! Lượng tin tức hơi lớn?! Chuyện khi nào? Thử với ai?! Trương Tân Kiệt nha Trương Tân Kiệt, chỉ để có chứng cớ mà cậu không thèm quan tâm bản thân sao!!! Diệp Tu che trái tim bé bỏng của mình, tên này ra tay với bản thân cũng ác vậy.

"Diệp Tu, ngày mai tôi cùng các cậu về thành phố H." Hàn Văn Thanh lạnh lùng nói.

ĐM!!! Lượng tin tức này càng lớn!!! Hàn Văn Thanh anh có ý gì?! Anh về chung với tôi làm gì?! Tôi không muốn anh về chung!!! Anh tốt nhất ở lại thành phố Q này làm người địa phương đi!!!

"Cậu đừng nhìn, tôi không có ý gì khác. Tôi không phải đi điều tra bí mật chiến đội cậu, tôi chỉ muốn ở chung với cậu nhiều hơn."

"Lão Hàn, như vầy mà anh còn nói không có ý gì khác? Anh ở chung với tôi làm gì?! Ở một mình chỗ này không được à? Anh không có việc gì quan trọng phải làm sao?! Anh bận rộn chuyện của mình không được sao? Anh thật tâm bẩn, bọn tôi chuẩn bị đấu với Luân Hồi, tới quấy rối cái gì, cút cút cút."

"Mùa giải này của Bá Đồ đã kết thúc. Hơn nữa, tôi là bận việc cá nhân."

Diệp Tu đảo mắt nghĩ: Sáng sớm đón xe đi... Không được thì đi hóng gió ở đâu trước... Nhưng mà.. Sao có cảm giác chạy án... Chuyện này là sao...

"Đừng hòng bỏ trốn như khi tránh phóng viên. Mã số chuyến bay và số ghế của cậu, tôi đều biết."

Đám phản bội các cậu... bán đồng đội thật hoàn toàn...

"Đúng rồi." Hàn Văn Thanh lấy ra một chiếc điện thoại, nhét vào tay Diệp Tu, nói tiếp, "Mua cho cậu, bên trong chỉ có số của tôi. Khi tôi liên lạc, cậu nhất định phải trả lời."

Diệp Tu nhìn điện thoại màu trắng trong tay, thấy quen quen.

Má ơi?! Đây không phải là cùng một dòng với điện thoại màu đen của lão Hàn sao?! Đây là ý gì?! Điện thoại tình nhân?!

"Ách, tôi không..."

"Số điện thoại đăng ký bằng CMND của cậu, nếu mất điện thoại có thể làm lại."

!!!! Đăng ký bằng CMND của tôi?!!!!

Hưng Hân ngọa hổ tàng long nha...

Diệp Tu cảm thấy mình không phải dẫn dắt chiến đội cỏ dại, mà là môn phái. Đúng, là Đường Môn đó đó, nhìn cách chơi ám khí này, nhìn hành động bí ẩn này.

"Cái kia... Bọn tôi phải luyện tập..."

"Tôi ở cùng cậu."

"Ách, đây là bí mật chiến đội..."

"Tôi ở ngoài phòng huấn luyện chờ cậu."

"Ách, không tiện lắm..."

Hàn Văn Thanh nắm lấy tay Diệp Tu, đột ngột kéo người về phía mình.

Diệp Tu như nhận ra cái gì, vội vàng lấy tay còn lại che miệng.

"Còn dám nói nhảm?"

Diệp Tu chán nản vội vã lắc đầu.

Đoạt quán quân thật khó... Diệp Tu khóc ròng trong lòng.

Aaaaaaaaaaaaaaaaaa.

- TBC -
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#71
Diệp vô sỉ, chạy đâu cho thoát!!!!
 

Aki

Người chơi công hội
Bình luận
229
Số lượt thích
446
Location
Đâu đó trên thế giới
Fan não tàn của
Hàn đội và Diệp ma!!!!!!>^<
#72
C27 toi thực sự đang deep nhưng đến điểm Mộc Tranh cười là toi cười như được mùa!
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#73
❤️ Từ giờ Kata sẽ đăng chương mới vào thứ tưthứ bảy hằng tuần nhé ❤️

Chương 29

Nghênh đón Hưng Hân thắng lợi trở về là trời mưa to như trút nước.

Kỳ thật nói nghênh đón Hưng Hân cũng không chính xác lắm, bởi vì trong đội ngũ không chỉ có người Hưng Hân.

Tỉ như Hàn Văn Thanh.

Tỉ như Lâm Kính Ngôn.

Buổi sáng lúc lên máy bay, Hàn Văn Thanh bị nhân viên an ninh sân bay cản lại, sau đó là một tiếng tra hỏi, từ CMND cho tới vé máy bay, từ nghề nghiệp cho tới địa chỉ nhà, nhân viên an ninh chỉ hận không thể thu thập ADN để làm báo cáo.

Sau một tiếng giày vò, bị Diệp Tu trào phúng, Hàn Văn Thanh vẫn dáng vẻ không bận tâm.

Vậy nên Diệp Tu chọt chọt Lâm Kính Ngôn hỏi: "Việc này thường xuyên xảy ra?"

"Ừ, mỗi lần tới sân khách thi đấu, bọn tôi đều tới sân bay trước ba tiếng." Lâm Kính Ngôn đẩy kính mắt, cảm giác không thể nhìn thẳng.

Bởi vì Hàn Văn Thanh đang bị kiểm tra lần thứ n.

Xem ra nhân viên an ninh tin tưởng chắc chắn rằng trên người Hàn Văn Thanh có súng...

Lăn qua lăn lại một hồi thì tới giờ lên máy bay. Đám người lần lượt lên máy bay, sau đó ngồi trong tư thế thoải mái chuẩn bị làm việc riêng.

Nhưng chúng ta cần giới thiệu dáng vẻ "làm việc riêng" của mọi người.

Tay trái hàng thứ nhất.

Ngụy Sâm ngồi trong cùng, nhìn ra cửa sổ, bộ dạng "hôm nay thời tiết thật tốt".

Bên cạnh Ngụy Sâm là Trần Quả. Cô đang nhìn Đường Nhu ngồi bên phải mình, nói chuyện phiếm miên man bất tận, nhưng thỉnh thoảng lại ngó nhìn phía Ngụy Sâm.

Đường Nhu thỉnh thoảng đáp lời không đầu không đuôi của Trần Quả.

Tay trái hàng thứ hai.

La Tập ngồi trong cùng, hận không thể mở cửa sổ nhảy ra ngoài.

Bánh Bao ngồi cạnh La Tập, mặt mày hớn hở trò chuyện vui vẻ, có khi còn giơ tay múa chân.

An Văn Dật im lặng đọc một quyển sách, thỉnh thoảng lại đẩy kính mắt bị trượt xuống.

Tay trái hàng thứ ba.

Tô Mộc Tranh ngồi trong cùng, đeo tai nghe nhắm mắt nghỉ ngơi.

Phương Duệ trò chuyện quên cả trời đất với Lâm Kính Ngôn ngồi bên phải mình.

Lâm Kính Ngôn lẳng lặng nghe, cười nhã nhặn, thỉnh thoảng đáp lời.

Tay trái hàng thứ tư.

Mạc Phàm ngồi trong cùng, mặt không thay đổi, chỉ nhìn chằm chằm lưng ghế phía trước, ai không biết còn tưởng cậu đang ngồi thiền.

Kiều Nhất Phàm ngồi giữa, hơi ngẩng đầu nhìn góc xéo trên, không biết đang tự hỏi gì.

Tay phải hàng thứ ba.

Diệp Tu ngồi trong cùng, cả người như muốn dính lên cửa sổ, bộ dạng tránh né.

Hàn Văn Thanh ngồi bên cạnh, hai tay khoanh lại mắt nhắm chặt, nhưng khí thế không thể bỏ qua.

Một thương nhân mặc Âu phục ngồi ngoài cùng, vẻ mặt như muốn khóc, co rúm người lại.

Móa nó, Phương Duệ, Phương điểm tâm cậu nhớ đó!!! Lâm Kính Ngôn vừa tới là trong lòng cậu hết có tôi đúng không (kỳ thật vẫn luôn không có)!!! Đổi chỗ là sao? Còn có Lâm Kính Ngôn, anh có ý gì? Anh đừng tưởng cười xinh đẹp một cái thì tôi sẽ quỳ, nếu không phải tôi không mạnh bằng Hàn Văn Thanh thì hôm nay dù chết cũng sẽ không đổi chỗ với anh!!! Diệp Tu lúc này thiệt muốn la to cướp may bay!!! Vậy thì Hàn Văn Thanh chắc chắn sẽ bị bắt đi đi?! Sẽ không xuất hiện nữa đi?! Tất cả vấn đề có thể được giải quyết một cách dễ dàng đi?!

"Cứu mạng... Tôi không muốn ngồi đây..." Thương nhân Âu phục run rẩy tóm lấy tiếp viên hàng không đi ngang qua, chỉ thiếu cọ nước mũi lên tay người ta.

"Vị khách này..." Tiếp viên hàng không nhìn nhìn Hàn Văn Thanh, "Xin ngài ổn định chỗ ngồi, máy bay sắp cất cánh." Sau đó tiếp viên hàng không nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

"Diệp Tu, đừng nghịch, ngồi xuống, cài dây an toàn." Đã sớm cài chặt dây an toàn, Hàn Văn Thanh không thèm mở mắt, chỉ thả hai tay xuống, điều chỉnh tư thế ngồi.

Thương nhân nhanh chóng cài dây an toàn, sống lưng thẳng tắp, mắt nhìn thẳng phía trước, tựa như học sinh ngoan vừa vào tiểu học.

Diệp Tu tự hỏi Hàn Văn Thanh không mở mắt sao biết mình quên chưa cài dây an toàn vậy?

Diệp Tu đảo mắt, đưa tay, chuẩn bị cởi dây an toàn của Hàn Văn Thanh.

"Ngao" một tiếng, Diệp Tu xém nữa nhảy dựng lên.

"Chuẩn bị cất cánh, mau cài dây an toàn." Hàn Văn Thanh mở mắt, đen mặt nói với Diệp Tu.

Diệp Tu rơi lệ đầy mặt.

Thịt trên lưng anh đây sắp bị nhéo đứt rồi. Hàn Văn Thanh anh không biết anh mạnh cỡ nào à, anh không thể nhẹ tay sao!!!!! Mà anh nhắm mắt cũng có thể biết tôi đang làm gì và ngăn cản sao? Anh là Nhị Lang thần đã mở thiên nhãn à!!!!

Diệp Tu im lặng cài dây an toàn y như một người vợ nhỏ.

--------------------------------

Không biết bao lâu sau, Diệp Tu mơ mơ màng màng mở mắt.

Suy nghĩ đầu tiên là: A, mình còn sống.

Sau đó mặt khó chịu mà nhìn hướng Hàn Văn Thanh.

Hả? Ngủ thiếp đi?

Diệp Tu xích lại gần để nhìn.

Nói chứ, mặt ví tiền này khi ngủ nhìn rất an tường, nhìn kỹ còn có cảm giác như hơi phát sáng!!! Hả? Chẳng lẽ đây là tương phản manh* trong truyền thuyết?!

*Tương phản manh: hai mặt đối lập nhau khiến người khác cảm thấy thật dễ thương.

Nói nhảm, là cậu không đóng cửa sổ có được không. Tác giả với góc nhìn Thượng Đế trào phúng.

Ai ai ai!!! Lông mi rậm như vậy!!! Tưởng chỉ có đàn ông Đông Nam Á mới có lông mi rậm bẩm sinh chứ. Vậy nếu chải lông mi, chẳng phải là chớp mắt một cái có thể quét tới mặt người đối diện sao?

Sau đó Diệp Tu tưởng tượng Hàn Văn Thanh vẽ mắt vuốt mi trang điểm đầy mặt, bật cười "phốc" một tiếng.

Sau đó Diệp Tu lập tức muốn quỳ.

Bởi vì Hàn Văn Thanh cấp tốc mở mắt.

Cách Hàn Văn Thanh mở mắt khi thức dậy không giống người khác.

Người ta trước là đảo mắt, sau đó khẽ nhấc mí mắt, rồi mới chậm rãi không tình nguyện mà mở mắt.

Nhưng Hàn Văn Thanh không hề báo trước mà "xoạt" mở mắt. Bên trong ánh mắt có chứa sát khí, phối hợp với khuôn mặt đen ví tiền của anh.

Diệp Tu rốt cuộc hiểu cảm giác của nhân viên an ninh sân bay.

- TBC -
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#74
...anh cứ như rứa thì còn lâu mới lôi được lão Diệp lên giường nha Hàn đội!
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#75
Chương 30

Diệp Tu cũng không biết Hàn Văn Thanh muốn gì.

Dù sao khi máy bay hạ cánh, sau khi mọi người tỏ vẻ cần sửa soạn một chút, Hàn Văn Thanh liền rời đi.

Lâm Kính Ngôn và Phương Duệ cùng ra ngoài đi dạo. Hàn Văn Thanh cứ vậy mà đi? Vậy là sao?

Nhưng không thể không nói, mỗi ngày khi Diệp Tu vào phòng huấn luyện, Hàn Văn Thanh đã đứng ở ngoài cửa, hoặc dựa vào khung cửa hoặc dựa vào bệ cửa sổ. Anh không nói gì, cũng không làm gì, cứ thế lẳng lặng nhìn mọi người huấn luyện, ăn cơm, giải tán.

Nói đúng ra là chỉ nhìn Diệp Tu.

Diệp Tu cảm thấy thật xoắn xuýt.

Mặc dù có thần giữ cửa cũng không sao, nhưng đội trưởng Bá Đồ đứng trước phòng huấn luyện của Hưng Hân thật sự ổn à? Anh nhìn bọn tôi cả ngày có nhìn ra gì không?! Anh không thấy người giao cơm bỏ đồ ăn xuống chưa kịp lấy tiền đã bỏ chạy sao? Anh có biết anh mới tới hai ngày mà bọn tôi hết gọi cơm được rồi không!!!

Diệp Tu nhấn chuột một cái rồi một cái, nhìn Hàn Văn Thanh ngoài cửa, cảm thấy sự tồn tại của anh làm giảm mạnh số lần hút huốc của mình.

Bị Trần Quả kháng nghị nhiều lần, Diệp Tu rốt cuộc bỏ thói quen hút thuốc trong phòng huấn luyện, mà đổi thành chạy tới cửa sổ ngoài phòng để hút.

Sau khi Hàn Văn Thanh đến, cửa sổ bị chiếm đoạt.

Diệp Tu cảm thấy, việc này ảnh hưởng tới cuộc sống của mình, không được, phải phản kháng.

Thế là, Diệp Tu đứng lên, chuẩn bị hút điếu thuốc đầu tiên trong mấy ngày huấn luyện vừa qua.

Khi Diệp Tu đứng lên, cả phòng đồng loạt nhìn hắn.

"Nhìn anh đây làm gì? Huấn luyện huấn luyện." Diệp Tu vờ như không có gì, phất phất tay.

Tới bên cửa sổ, Diệp Tu im lặng đốt một điếu thuốc.

......

...

.........

Cho đến khi Diệp Tu hút xong và trở về phòng huấn luyện, Hàn Văn Thanh vẫn không nói gì.

Diệp Tu đương nhiên sẽ không nói gì.

Rốt cuộc dây thần kinh nào của Hàn Văn Thanh có vấn đề? Đến Hưng Hân chỉ để nhìn chằm chằm? Tôi ghi hình cho anh về nhà xem thoải mái được không?

Sau đó Diệp Tu rùng mình, cảm thấy vậy càng quái.

Buổi sáng ngày đấu với Luân Hồi, Hàn Văn Thanh không hề xuất hiện.

Diệp Tu vui vẻ phân tích Luân Hồi, cảm thấy thế giới bừng sáng.

Kỳ thật, Diệp Tu không biết, Hàn Văn Thanh đi gặp những người khác.

Gặp ai?

Trương Tân Kiệt, Trương Giai Lạc, Vương Kiệt Hi, Dụ Văn Châu, Hoàng Thiếu Thiên, Lý Hiên, Sở Vân Tú và Lâm Kính Ngôn - người cùng tới thành phố H với anh.

Hưng Hân sân nhà đối đầu Luân Hồi.

Thua.

Đúng vậy, đối mặt với Vương Giả Quật Khởi, Hưng Hân không chịu nổi một kích, dù cho người tọa trấn Hưng Hân đã từng là vương giả.

Nhưng vậy thì sao? Thi đấu còn chưa kết thúc, chỉ cần thắng ngược trận sân khách là sẽ có cơ hội.

Những người nói như vậy cũng không tự tin, bởi vì, đây là Luân Hồi.

Muốn thắng ở sân nhà Luân Hồi?

Đối với một số người, đây chính là nằm mơ giữa ban ngày.

Nhưng đối với Hưng Hân, đây là điều bắt buộc phải làm.

Ngày hôm sau, Hưng Hân nghiên cứu replay, còn có đại hội cổ động.

Đối tượng chỉ có một, Trần Quả.

Nguyên nhân là Trần Quả bận trước bận sau chuẩn bị đồ ăn, nói lời cổ động. Mọi người cảm thấy vừa ấm áp vừa chua xót. Ấm áp là tấm lòng của chị chủ, chua xót là mấy món ăn này.

"Tôi nói này chị chủ, chị đây là muốn cổ động à? Tự mình xuống bếp nấu? Ai ui, chị cầm ra xa chút, chị muốn giúp Luân Hồi à, không ngờ nha, chủ chiến đội cũng hãm hại tuyển thủ nhà mình vậy!!!"

Trần Quả xém nữa là chụp đồ ăn lên đầu Diệp Tu.

"Không phải chỉ là thua Luân Hồi sao, thắng lại là được, dù sao cũng không phải lần đầu chúng ta thua bọn họ." Diệp Tu gật gù đắc ý.

"Đúng vậy chị chủ, đừng lo lắng, chị nhìn tui thua thảm vậy tui còn không nhụt chí." Phương Duệ cười đùa.

"Quả Quả, đừng lo, không có việc gì." Tô Mộc Tranh ôm Trần Quả một cái.

"Không có việc gì." Mạc Phàm nhìn Trần Quả, nói từng chữ.

"Chúng ta sẽ tiếp tục cố gắng." An Văn Dật đẩy kính mắt.

"Cố lên." Kiều Nhất Phàm nói.

"Cố lên." La Tập nói.

"Lão đại, tui đó giờ không biết chị chủ lại nghiên cứu vũ khí sinh hóa. Cái này quá kinh khủng." Bánh Bao dùng một cây đũa chọt chọt "đồ ăn cầm tay" của Trần Quả.

!!!!!!! Trần Quả đã không biết nên cảm động hay xù lông.

Ngụy Sâm vỗ vỗ đầu Trần Quả: "Lo lắng làm gì, đừng suy nghĩ vớ vẩn."

Trần Quả cảm thấy, mọi người thật quá tốt, mình phải kiên cường hơn nữa!!!

Sau đó, Diệp Tu nhìn thoáng qua Hàn Văn Thanh đang đứng ngoài cửa, mỉm cười nói: "Lão Hàn, anh đói không? Tới tới tới mới nấu xong, mau nếm thử!!!"

Tất cả mọi người cảm thấy Diệp Tu quá thiếu đánh.

Hàn Văn Thanh vẫn luôn ở chỗ này có được không!

Lúc Diệp Tu trào phúng chị chủ thì Hàn Văn Thanh đã ở đó có được không!!!

Hàn Văn Thanh liếc nhìn Diệp Tu, vậy mà thật sự đi vào.

Cả đám tự động tránh ra, thầm nghĩ đừng lấy súng bắn tôi.

Chỉ thấy Hàn Văn Thanh nhanh chóng hôn lên môi Diệp Tu, sau đó nói: "Ừ, không tệ."

Rồi quay lại làm thần giữ cửa.

Cả quá trình diễn ra vô cùng tự nhiên.

Diệp Tu cảm thấy hết muốn nói chuyện với Hàn Văn Thanh rồi.

Rất nhiều người cảm thấy mình mới mở khóa một kỹ năng mới.

- TBC -
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#76
Rất nhiều người cảm thấy mình mới mở khóa một kỹ năng mới.
Quả nhiên là mắt các vị huynh đài đã tự động thêm hiệu ứng chống đui mù :)
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#77
Chương 31

Hưng Hân sân khách đối đầu Luân Hồi.

Thắng.

Kết quả này khiến rất nhiều người mở rộng tầm mắt.

Ngựa ô Hưng Hân vậy mà có thể ở sân nhà Luân Hồi, đánh bại chiến đội được quán quân hai lần liên tục.

Trận lôi đài đầu tiên, Vinh Quang đệ nhất nhân Diệp Tu đánh bại Chu Trạch Khải.

Trận đoàn đội, biểu hiện của khí công sư chuyển nghề Phương Duệ chấn động toàn trường.

Nhưng trong buổi họp báo, Phương Duệ không xuất hiện.

Các phóng viên đã mơ hồ đoán được đáp án.

Đáp án Diệp Tu đưa ra là: Phương Duệ đốt năng lượng quá nhiều, khá mệt mỏi.

Các phóng viên mới đầu rất tin tưởng lý do này. Nhưng khi nó được Diệp Tu nói ta, các phóng viên bắt đầu nghi ngờ. Lúc Diệp Tu khẳng định lần nữa, các phóng viên chỉ than thở trong lòng.

Kinh nghiệm nhiều năm dây dưa với Diệp Tu cho thấy, lời hắn nói, trừ phi chọc tức, thì chính là nói dối. Nên thái độ của các phóng viên dành cho Diệp Tu là: Ha hả.

Kỳ thật lần này Diệp Tu không nói dối.

Lúc này, Phương Duệ đang ở phòng nghỉ xoa xoa tay.

"Phương Duệ, cậu quả nhiên là thiên tài." Lâm Kính Ngôn ngồi cạnh nhìn Phương Duệ, cảm thấy Phương Duệ cách mình rất xa, mà càng ngày lại càng xa.

"Lão Lâm, sao vậy?" Phương Duệ cảm thấy lời Lâm Kính Ngôn như có chút mất mác.

"Tôi cảm thấy chúng ra ngày càng cách xa nhau. Tôi đã từng luôn đuổi theo bước chân của các thiên tài. Mà giờ đây, tôi đứng lại, còn cậu lại bước nhanh hơn." Lâm Kính Ngôn vẫn cười, nhưng Phương Duệ cảm thấy nụ cười này có chút chua sót.

"Lâm Kính Ngôn."

"Ừ?"

"Xoa tay cho tui." Phương Duệ đặt tay mình vào lòng bàn tay Lâm Kính Ngôn.

"Được." Lâm Kính Ngôn không nhẹ không nặng xoa bóp, giúp thư giãn bàn tay run rẩy do sử dụng thao tác cường độ cao.

"Lâm Kính Ngôn đại đại, anh nha." Phương Duệ thở dài.

"Ừm? Tôi sao?" Lâm Kính Ngôn đang cẩn thận xoa bóp từng ngón tay Phương Duệ.

Phương Duệ nắm tay Lâm Kính Ngôn: "Anh không cần tiếp tục đuổi theo thiên tài, vị trí bên cạnh tui mãi mãi là của anh."

Lâm Kính Ngôn ngơ ngác, đây là... tỏ tình?

Dưới ánh mắt kinh ngạc đầy chăm chú của Lâm Kính Ngôn, Phương Duệ dần đỏ mặt.

"Anh anh anh đừng suy nghĩ nhiều nha, tui tui ý tui là anh mãi mãi là hợp tác tốt nhất của tui." Phương Duệ rút tay về, các ngón tay quắn quít lấy nhau.

"Khi khẩn trương, hắn sẽ lặp lại chủ ngữ nhiều lần, sau đó bối rối xoắn ngón tay. Khi thẹn thùng, hắn sẽ tránh tiếp xúc ánh mắt, dùng lời nói để đổi chủ đề. Hắn là một người con trai, lại có tâm hồn thiếu nữ, thích đàn anh cùng trường của mình." Lâm Kính Ngôn mỉm cười.

"Anh anh anh anh sao lại biết!!!" Phương Duệ ngây người. Đây là phần mở đầu của tiểu thuyết hắn viết.

"Phương Duệ đại đại, sau này viết tiểu thuyết nhớ đổi tên nhân vật chính. Mới vài phút đã bị Đới Nghiên Kỳ phát hiện."

"Tui tui tui... Anh anh anh..."

"Hắn rất muốn nói cho đàn anh họ Lâm kia rằng mình thích anh, nhưng hắn không dám. Đối mặt với tình yêu, hắn chính là nhát như chuột, so với sau khi chọc thủng lớp giấy còn không thể làm bạn, chẳng thà duy trì hiện trạng." Lâm Kính Ngôn ngừng một chút rồi nói tiếp, "Cậu có nghĩ tới đàn anh Lâm cũng thích cậu?"

Phương Duệ nháy mắt mấy cái.

"Lần trước tôi đã nói rõ ràng vậy, vì sao sau đó cậu lại làm như không có gì xảy ra?" Lâm Kính Ngôn vươn tay xoa mặt Phương Duệ, bản thân cũng lại gần hôn lên.

Phương Duệ đột nhiên cảm thấy mình như xuyên vào trong tiểu thuyết của bản thân, gặp được kết thúc hoàn mỹ nhất.

Lâm Kính Ngôn thầm like một cái cho Trương Tân Kiệt.

Lần trước, sau khi nhận được bản kế hoạch, Lâm Kính Ngôn cảm thấy rất nghẹn lời. Mình làm không được nha, nếu dựa theo kế hoạch này thì không giống mình nữa. Thế nên hắn nhìn hai trang rồi trả lại cho Trương Tân Kiệt.

Nhưng Trương Tân Kiệt nói mình chỉ thêm thắt một chút phía trước, phía sau đều là Phương Duệ viết. Sau đó hắn gửi một trang web cho Lâm Kính Ngôn thông qua QQ.

Lâm Kính Ngôn nhấn vào, nhìn vài đoạn liền biết là Phương Duệ viết, mà đàn anh trong đó là chính mình. Lâm Kính Ngôn lúc ấy cảm thấy thật thất bại, người mình thích viết cách theo đuổi hắn cho mình? Nhất định phải làm theo!!!

Thế là, hắn cùng Hàn Văn Thanh đến Hưng Hân.

Hiện tại, Lâm Kính Ngôn đang hôn Phương Duệ.

"Tiểu đệ! Phương Duệ vừa nãy đốt năng lượng quá mức, nên dùng cách này bổ sung năng lượng à???" Bánh Bao nhảy lên hô to.

"Anh câm miệng anh câm miệng!!!" La Tập nhỏ giọng giữ chặt Bánh Bao.

Phương Duệ sững sờ.

ĐM, chung quanh còn có người!!! Phương Duệ tìm kẽ nứt để chui vào.

Lâm Kính Ngôn thầm đánh dấu √ trong lòng.

Với loại người như Phương Duệ, chỉ có tú ân ái trước mặt mọi người mới có thể xác nhận mối quan hệ.

Trương Tân Kiệt phân tích thật thấu triệt. Lâm Kính Ngôn cảm khái.

"Tui cũng muốn." Bánh Bao nháy mắt kéo La Tập lại gần, chu môi muốn hôn lên miệng cậu.

"Anh cút cho tôi!!!" La Tập dùng hai tay đè lại mặt Bánh Bao, nhưng mà Bánh Bao cao hơn cậu nhiều, căn bản là không chống đỡ được, "Bánh Bao!!! Anh cao 1m88 đi ăn hiếp tôi 1m72 à!!! Anh cao hơn tôi 16 cm mà không thấy ngại à?!"

"Hở? Ai 16 cm? Hơi ngắn đi?" Mặt Bánh Bao đã bị La Tập đè biến dạng, nhưng vẫn chu miệng nói.

"Họ Bao nhà anh!!! Anh câm miệng cho tôi!!!" La Tập cảm thấy quá mệt tâm. May là Tô Mộc Tranh, Đường Nhu và Trần Quả đều đi tham gia buổi họp báo...

- TBC -
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#79
Chương 32

Diệp Tu ngồi ngửa ra trên ghế, hai tay gác hai bên, cứ vậy mà nhìn trần nhà.

Có chút ưu thương.

Hôm nay thi đấu với Luân Hồi, thắng.

Nhưng về tâm tình, hắn hoàn toàn thua.

Bởi vì một người đã qua đời mười năm nhưng chưa bao giờ biến mất khỏi cuộc sống của hắn. Hôm nay, người ấy dường như lại xuất hiện.

Tô Mộc Thu.

Chỉ có thẻ là Tô Mộc Thu.

Diệp Tu bỗng tự giễu.

Hôm nay, ở trên người Nhất Thương Xuyên Vân của Chu Trạch Khải, Diệp Tu thấy được bóng dáng và đấu pháp của Tô Mộc Thu.

Đấu pháp hoa lệ như vậy, kỹ thuật cao siêu như vậy, mười năm, người nên đứng trên sàn đấu này, đứng trên đỉnh Vinh Quang mười năm trước, chỉ vì một lần ngoài ý muốn.

Hôm nay, lại tái hiện dưới dạng này sao?

Mười năm, Luân Hồi.

"Chẳng lẽ thật sự là luân hồi?" Diệp Tu lẩm bẩm.

Sau đó hắn cảm thấy mình thật ngốc.

Làm sao có thể, chết chính là chết, cũng sẽ không quay lại, đầu thai cái gì, cũng không phải tiểu thuyết xuyên không.

"Diệp Tu, anh làm gì đó? Phơi cá à? Đêm hôm khuya khoắt vầy rồi, anh muốn hấp thu tinh hoa đêm tối để biến thân à?" Khi đi ngang qua phòng Diệp Tu, Phương Duệ thấy cửa không khóa, đèn không mở, còn tưởng có trộm. Hắn đẩy cửa ra chỉ thấy bộ dạng nửa sống nửa chết của Diệp Tu. "Tui nói nè, anh gần đây bị Hàn Văn Thanh khiến cho tinh thần không tốt à? Lúc thua thấy anh đắc ý vậy, thiếu chút là nhảy múa với trọng tài. Bây giờ thắng anh lại đau buồn? Tranh thủ thời gian vứt bỏ bộ dạng đau thương sến súa này, trả lại cho bọn tui Diệp Tu trùm trào phúng hút cừu hận vô sỉ coi." Phương Duệ bật đèn nói.

Diệp Tu che ánh đèn chói mắt: "Điểm tâm đại đại, cậu còn không mau tranh thủ lúc mỗi người được riêng một phòng để bàn luận nhân sinh với lão Lâm nhà cậu đi. Không có việc tới phòng tôi làm gì?" Diệp Tu nhấn mạnh hai chữ "nhà cậu".

"Móa, Diệp Tu anh thật quá đáng. Tui an ủi mà anh còn trào phúng tui? Có tin tui rống lên gọi Hàn Văn Thanh tới không?" Phương Duệ lập tức đỏ mặt cãi lại.

"Ai ai ai! Phương Duệ Duệ đáng yêu của tôi, lại đây lại đây, để Diệp Tu Tu yêu thương yêu thương." Diệp Tu nghe thấy tên Hàn Văn Thanh, xém nữa tuột xuống từ trên ghế.

Phương Duệ làm bộ nôn mửa: "Mau biến đi, có thấy ghê tởm không."

"Hừ, anh đây nể mặt cậu. Cậu xem Hàn Văn Thanh quỳ cầu mà anh đây còn không thèm quan tâm. Vậy mà cậu còn ghét bỏ." Bộ dạng Diệp Tu đầy trào phúng.

"Còn chưa quỳ." Ba chữ lạnh lùng vọng vào từ ngoài cửa.

Diệp Tu trực tiếp tuột xuống từ trên ghế.

Sau đó, Hàn Văn Thanh thong thả bước vào.

Diệp Tu lúc này cảm giác Hàn Văn Thanh tựa như Bao Công mặt đen chuẩn bị tra tấn phạm nhân.

Mà mình chính là phạm nhân đáng thương kia.

"Ai! Lão Lâm, tui đang tìm anh nè. Anh tới đây tới đây, hai ta bàn chuyện nhân sinh." Phương Duệ nhìn thoáng ra ngoài cửa. Không biết Lâm Kính Ngôn có đi ngang thật không, nhưng Phương Duệ chính là tông cửa xông ra.

Còn không quên đóng cửa.

Phương Duệ... Cậu không lưu một đường sống cho tôi à...

Diệp Tu bò dậy từ dưới đất, ngồi lại trên ghế chờ chết.

"Thừa nhận đi." Hàn Văn Thanh mở miệng nói.

"Thừa nhận cái gì? A, anh nói tôi lợi hại? Tôi đã sớm nói với mấy người rồi, là mấy người khinh bỉ. Xem đi, sự thật thắng hùng biện, không phải tôi nói..."

"Cậu thích Tô Mộc Thu." Hàn Văn Thanh khẳng định từng chữ.

"Lão Hàn, tôi biết anh lại ra cửa quên uống thuốc. Tới tới tới, thuốc ngủ hay thuốc chuột, để tôi kêu người đi mua cho anh."

"Cậu thích hắn."

"Anh là đầu đọc đĩa à? Đúng, tôi thích Tô Mộc Thu, thì sao? Anh đây luôn luôn quang minh lỗi lạc dám làm dám chịu. Hàn Văn Thanh, anh đừng nói anh phí sức nhiều như vậy là vì chuyện này." Diệp Tu cảm thấy Hàn Văn Thanh thật quá rảnh, rảnh vậy sao không chạy hai vòng quanh thành phố H hay làm hô hấp nhân tạo cho mấy con gà trong phòng bếp đi?

"Tôi là vì muốn chứng minh cậu không phải trai thẳng."

"Ách, anh... chỉ vì chuyện này?" Đây là đầu bị cửa kẹp à!!! Nếu anh nói sớm thì tôi đã thừa nhận, sau đó anh tránh xa tôi có được không?

"Đương nhiên không phải. Mục đích cuối cùng là có được cậu."

Khi nghe được ba chữ cuối, Diệp Tu khẽ run rẩy.

"Vậy nếu cuối cùng chứng minh được tôi là trai thẳng thì sao?" Diệp Tu bỗng nghĩ tới loại khả năng này.

"Bẻ cong cậu."

"ĐM, anh dù chết cũng không buông tha tôi có phải không? Được, hôm nay không phải anh chết chính là tôi sống. Anh chọn đi, là anh chết hay tôi sống!!!"

Đột nhiên, Hàn Văn Thanh quỳ một chân xuống đất, hơi cúi người, vòng tay bao quanh hai cánh tay và lưng Diệp Tu, cằm đặt bên cổ hắn, nhẹ nhàng nói: "Diệp Tu, tôi chỉ muốn nói, tôi thích cậu. Mà tôi, ở ngay đây." Hàn Văn Thanh chưa từng ôn nhu như vậy.

Diệp Tu sửng sốt.

Trong khoảng khắc, hắn bỗng muốn dựa lên bờ vai này.

"Đương nhiên, dù đáp án của cậu là gì, tôi cũng không buông tay." Hai tay Hàn Văn Thanh dùng lực, nhấc Diệp Tu lên khiến hai chân hắn cách mặt đất.

"Móa nó, Hàn Văn Thanh, anh nói đi anh làm nghề gì!!! Với lại, mẹ nó anh buông tôi ra!!!"

Diệp Tu cảm thấy mình có khoảng khắc cảm động như lúc nãy quả thật là bị cửa kẹp đầu.

"Cảm giác nhìn xuống tôi thế nào?" Hàn Văn Thanh đột nhiên hỏi.

"Ây. Cũng không tệ?" Não Diệp Tu còn hơi kẹt, cuối câu còn mang theo ý nghi vấn.

Hàn Văn Thanh cười.

Giống như đóa hoa nở trên nham thạch, cho dù nhu hòa thế nào vẫn toát lên nét kiên cường.

Diệp Tu cảm thấy nên cho cửa kẹp đầu mình một chút.

- TBC -
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#80

Bình luận bằng Facebook