❤️ Từ giờ Kata sẽ đăng chương mới vào thứ tư và thứ bảy hằng tuần nhé ❤️
Chương 29
Nghênh đón Hưng Hân thắng lợi trở về là trời mưa to như trút nước.
Kỳ thật nói nghênh đón Hưng Hân cũng không chính xác lắm, bởi vì trong đội ngũ không chỉ có người Hưng Hân.
Tỉ như Hàn Văn Thanh.
Tỉ như Lâm Kính Ngôn.
Buổi sáng lúc lên máy bay, Hàn Văn Thanh bị nhân viên an ninh sân bay cản lại, sau đó là một tiếng tra hỏi, từ CMND cho tới vé máy bay, từ nghề nghiệp cho tới địa chỉ nhà, nhân viên an ninh chỉ hận không thể thu thập ADN để làm báo cáo.
Sau một tiếng giày vò, bị Diệp Tu trào phúng, Hàn Văn Thanh vẫn dáng vẻ không bận tâm.
Vậy nên Diệp Tu chọt chọt Lâm Kính Ngôn hỏi: "Việc này thường xuyên xảy ra?"
"Ừ, mỗi lần tới sân khách thi đấu, bọn tôi đều tới sân bay trước ba tiếng." Lâm Kính Ngôn đẩy kính mắt, cảm giác không thể nhìn thẳng.
Bởi vì Hàn Văn Thanh đang bị kiểm tra lần thứ n.
Xem ra nhân viên an ninh tin tưởng chắc chắn rằng trên người Hàn Văn Thanh có súng...
Lăn qua lăn lại một hồi thì tới giờ lên máy bay. Đám người lần lượt lên máy bay, sau đó ngồi trong tư thế thoải mái chuẩn bị làm việc riêng.
Nhưng chúng ta cần giới thiệu dáng vẻ "làm việc riêng" của mọi người.
Tay trái hàng thứ nhất.
Ngụy Sâm ngồi trong cùng, nhìn ra cửa sổ, bộ dạng "hôm nay thời tiết thật tốt".
Bên cạnh Ngụy Sâm là Trần Quả. Cô đang nhìn Đường Nhu ngồi bên phải mình, nói chuyện phiếm miên man bất tận, nhưng thỉnh thoảng lại ngó nhìn phía Ngụy Sâm.
Đường Nhu thỉnh thoảng đáp lời không đầu không đuôi của Trần Quả.
Tay trái hàng thứ hai.
La Tập ngồi trong cùng, hận không thể mở cửa sổ nhảy ra ngoài.
Bánh Bao ngồi cạnh La Tập, mặt mày hớn hở trò chuyện vui vẻ, có khi còn giơ tay múa chân.
An Văn Dật im lặng đọc một quyển sách, thỉnh thoảng lại đẩy kính mắt bị trượt xuống.
Tay trái hàng thứ ba.
Tô Mộc Tranh ngồi trong cùng, đeo tai nghe nhắm mắt nghỉ ngơi.
Phương Duệ trò chuyện quên cả trời đất với Lâm Kính Ngôn ngồi bên phải mình.
Lâm Kính Ngôn lẳng lặng nghe, cười nhã nhặn, thỉnh thoảng đáp lời.
Tay trái hàng thứ tư.
Mạc Phàm ngồi trong cùng, mặt không thay đổi, chỉ nhìn chằm chằm lưng ghế phía trước, ai không biết còn tưởng cậu đang ngồi thiền.
Kiều Nhất Phàm ngồi giữa, hơi ngẩng đầu nhìn góc xéo trên, không biết đang tự hỏi gì.
Tay phải hàng thứ ba.
Diệp Tu ngồi trong cùng, cả người như muốn dính lên cửa sổ, bộ dạng tránh né.
Hàn Văn Thanh ngồi bên cạnh, hai tay khoanh lại mắt nhắm chặt, nhưng khí thế không thể bỏ qua.
Một thương nhân mặc Âu phục ngồi ngoài cùng, vẻ mặt như muốn khóc, co rúm người lại.
Móa nó, Phương Duệ, Phương điểm tâm cậu nhớ đó!!! Lâm Kính Ngôn vừa tới là trong lòng cậu hết có tôi đúng không (kỳ thật vẫn luôn không có)!!! Đổi chỗ là sao? Còn có Lâm Kính Ngôn, anh có ý gì? Anh đừng tưởng cười xinh đẹp một cái thì tôi sẽ quỳ, nếu không phải tôi không mạnh bằng Hàn Văn Thanh thì hôm nay dù chết cũng sẽ không đổi chỗ với anh!!! Diệp Tu lúc này thiệt muốn la to cướp may bay!!! Vậy thì Hàn Văn Thanh chắc chắn sẽ bị bắt đi đi?! Sẽ không xuất hiện nữa đi?! Tất cả vấn đề có thể được giải quyết một cách dễ dàng đi?!
"Cứu mạng... Tôi không muốn ngồi đây..." Thương nhân Âu phục run rẩy tóm lấy tiếp viên hàng không đi ngang qua, chỉ thiếu cọ nước mũi lên tay người ta.
"Vị khách này..." Tiếp viên hàng không nhìn nhìn Hàn Văn Thanh, "Xin ngài ổn định chỗ ngồi, máy bay sắp cất cánh." Sau đó tiếp viên hàng không nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
"Diệp Tu, đừng nghịch, ngồi xuống, cài dây an toàn." Đã sớm cài chặt dây an toàn, Hàn Văn Thanh không thèm mở mắt, chỉ thả hai tay xuống, điều chỉnh tư thế ngồi.
Thương nhân nhanh chóng cài dây an toàn, sống lưng thẳng tắp, mắt nhìn thẳng phía trước, tựa như học sinh ngoan vừa vào tiểu học.
Diệp Tu tự hỏi Hàn Văn Thanh không mở mắt sao biết mình quên chưa cài dây an toàn vậy?
Diệp Tu đảo mắt, đưa tay, chuẩn bị cởi dây an toàn của Hàn Văn Thanh.
"Ngao" một tiếng, Diệp Tu xém nữa nhảy dựng lên.
"Chuẩn bị cất cánh, mau cài dây an toàn." Hàn Văn Thanh mở mắt, đen mặt nói với Diệp Tu.
Diệp Tu rơi lệ đầy mặt.
Thịt trên lưng anh đây sắp bị nhéo đứt rồi. Hàn Văn Thanh anh không biết anh mạnh cỡ nào à, anh không thể nhẹ tay sao!!!!! Mà anh nhắm mắt cũng có thể biết tôi đang làm gì và ngăn cản sao? Anh là Nhị Lang thần đã mở thiên nhãn à!!!!
Diệp Tu im lặng cài dây an toàn y như một người vợ nhỏ.
--------------------------------
Không biết bao lâu sau, Diệp Tu mơ mơ màng màng mở mắt.
Suy nghĩ đầu tiên là: A, mình còn sống.
Sau đó mặt khó chịu mà nhìn hướng Hàn Văn Thanh.
Hả? Ngủ thiếp đi?
Diệp Tu xích lại gần để nhìn.
Nói chứ, mặt ví tiền này khi ngủ nhìn rất an tường, nhìn kỹ còn có cảm giác như hơi phát sáng!!! Hả? Chẳng lẽ đây là tương phản manh* trong truyền thuyết?!
*Tương phản manh: hai mặt đối lập nhau khiến người khác cảm thấy thật dễ thương.
Nói nhảm, là cậu không đóng cửa sổ có được không. Tác giả với góc nhìn Thượng Đế trào phúng.
Ai ai ai!!! Lông mi rậm như vậy!!! Tưởng chỉ có đàn ông Đông Nam Á mới có lông mi rậm bẩm sinh chứ. Vậy nếu chải lông mi, chẳng phải là chớp mắt một cái có thể quét tới mặt người đối diện sao?
Sau đó Diệp Tu tưởng tượng Hàn Văn Thanh vẽ mắt vuốt mi trang điểm đầy mặt, bật cười "phốc" một tiếng.
Sau đó Diệp Tu lập tức muốn quỳ.
Bởi vì Hàn Văn Thanh cấp tốc mở mắt.
Cách Hàn Văn Thanh mở mắt khi thức dậy không giống người khác.
Người ta trước là đảo mắt, sau đó khẽ nhấc mí mắt, rồi mới chậm rãi không tình nguyện mà mở mắt.
Nhưng Hàn Văn Thanh không hề báo trước mà "xoạt" mở mắt. Bên trong ánh mắt có chứa sát khí, phối hợp với khuôn mặt đen ví tiền của anh.
Diệp Tu rốt cuộc hiểu cảm giác của nhân viên an ninh sân bay.
- TBC -