Chương 59
Sau buổi họp báo, Diệp Tu nhẹ nhõm sung sướng về phòng huấn luyện, chuẩn bị kiểm điểm trận đấu, rõ ràng đã hoàn toàn quên chuyện lúc trước. Sau khi cửa mở, Đới Nghiên Kỳ lập tức lao tới.
"Diệp Tu, chúc mừng nha~" Đới Nghiên Kỳ cười đầy ẩn ý.
"Hở? Là sao? Anh đây còn chưa cầm cúp vô địch thế giới đâu."
"Anh không phải đã hô trước mặt mọi người sao, chuyện "con cái", đương nhiên là phải chúc mừng anh nha. Dự tính chừng nào sinh?"
Diệp Tu trước mắt tối sầm. Không phải, câu nói này không thể hiểu như vậy, người khác lỡ tay, anh đây lỡ miệng không được à... Với lại, quả thật cần nói chuyện với Mắt To, Mộc Tranh đây là chuẩn bị gả ra ngoài nha!!! Nhất định phải hỏi papa Vi Thảo kinh nghiệm phong phú, về kinh nghiệm gả con trai và cưới con rể của hắn!!! Lúc này, Diệp Tu mới phát hiện Vương Kiệt Hi không có mặt trong phòng huấn luyện.
"Ai ai ai, Tiêu Thời Khâm, dùng thuật triệu hồi từ xa như thế làm gì? Rải cẩu lương à? Muốn mù mắt có được không? Không lẽ bây giờ kính râm đã là vật phẩm thiết yếu? Hả? Móa nó, Ngô nữ sĩ cũng tới? Mấy người đủ chưa, rải cẩu lương công khai như vậy có còn để papa độc thân Vi Thảo sống không, trách không được hắn không ở chỗ này nổi nữa."
"Cút cút cút, ai là nữ sĩ?" Ngô Vũ Sách kéo Lý Hiên bên người ra, nói với Diệp Tu.
"Chậc chậc chậc, Ngô nữ sĩ, ngày nào cũng nóng nảy vậy là không được, thời tiết khô hanh nha."
Khi Diệp Tu đang trào phúng, cửa phòng bị mở ra. Vương Kiệt Hi và Giang Ba Đào đi vào.
Cọng tóc ngốc của Chu Trạch Khải lập tức dựng đứng, sau đó nam thần nở nụ cười hào quang vạn trượng.
Đám người yên lặng đeo kính râm.
"Hi, chào mọi người."
"Ai ui, Tiểu Giang tới rồi? Nói chứ mấy ngày nay, cậu chỉ lộ mặt lúc mới tới, sau đó hoàn toàn trạch trong phòng là sao? Đừng hưởng tuần trăng mật công khai thế chứ." Diệp Tu xoay người nghiêm túc phê bình.
"Ha ha..." Giang Ba Đào xấu hổ cười. Ai, tiền bối Diệp Tu, anh có thể đừng bắt lấy trọng điểm nhanh vậy không? Anh tưởng tôi muốn à? Anh có biết là vì sáng hôm đó mọi người vào phòng đội trưởng nên tôi mới gặp hoàn cảnh thế này không? Sau đó Giang Ba Đào thở dài, đối mặt với ánh mắt của Chu Trạch Khải.
Cọng tóc ngố lung lay trái phải, Chu Trạch Khải mím môi nhìn Giang Ba Đào.
Tôi thích cậu, cậu thân là đội phó, thân là nam nhân, lại là búp bê giấy, quả thật là rất thuận tiện nha. He he o(* ̄▽ ̄*)ゞ.
Giang Ba Đào lần đầu tiên cảm thấy có kỹ năng phiên dịch là thật đáng xấu hổ. "Khụ, không phải chuẩn bị kiểm điểmà?" Giang Ba Đào che dấu bằng cách ho một cái.
"Ai nói không phải, mấy người chuẩn bị làm tiệc trà à? Mau mau làm chính sự, anh đây còn muốn trở về ngủ, ba ngày thi đấu này làm anh đây mệt chết. Mấy người có nhân tính hay không?" Diệp Tu khoát tay.
ĐM, ba ngày này anh có ra sân à? Có thi đấu à!!! Anh mệt cái rắm!!! Với lại, anh nói muốn về ngủ, ai mà tin? Anh còn dám nói chuyện nhân tính, kế hoạch huấn luyện do anh soạn quả thật muốn chết người có được không? Lại đủ các loại tốc độ tay!!! Anh có nhân tính hay không!!! Tất cả mọi người đều muốn đạp Diệp Tu mấy cái, nhưng vì kỹ năng miệng pháo không đủ mà chỉ có thể nhẫn nhịn, sau đó bất đắc dĩ bắt đầu kiểm điểm.
Làm đội trưởng, Dụ Văn Châu bắt đầu kiểm điểm tỉ mỉ, một lần nữa phân tích đối thủ, thông báo tư liệu đối thủ trận kế, trình bày sự khác biệt của đối thủ lần này.
Chậc chậc chậc, không hổ là tay tàn, ngoại trừ tốc độ tay thì những mặt khác vẫn rất dụng tâm. Diệp Tu thầm trào phúng trong lòng, vừa nghe Dụ Văn Châu nói vừa liếc mắt xung quanh, bỗng giật mình. ĐM, ai có thể nói cho anh, anh đây bị ảo giác à? Diệp Tu không nói gì nhìn đám người ngồi thành từng cặp. Trương Giai Lạc và Tôn Triết Bình. Lâm Kính Ngôn và Phương Duệ. Lý Hiên và Ngô Vũ Sách. Tiêu Thời Khâm và Đới Nghiên Kỳ. Chu Trạch Khải và Giang Ba Đào. Tôn Tường và Đường Hạo. Sở Vân Tú và Tô Mộc Tranh. Vương Kiệt Hi và Trương Tân Kiệt. Còn có Dụ Văn Châu đứng trước đèn chiếu, cùng Hoàng Thiếu Thiên không ngừng bổ sung bên cạnh.
Má ơi!!! Đây là... nhà nhà tú ân ái? Đừng như vậy có được không? Ánh sáng chói lóa kiểu này một cặp kính râm không cản nổi đâu, phải đội nón bảo hiểm mới chịu nổi!!! Kia... Nếu Tôn Tường cặp với Đường Hạo, Mắt To cặp với Trương Tân Kiệt, đây chính là kết cục đại đoàn viên nha!!! Mà Trương Tân Kiệt không phải có người mình thích sao? Đến cùng là ai? Có phải là Vương Mắt To không? Ai ui ai ui, lúc mình lỡ miệng hô một tiếng, hắn sao lại lập tức vẻ mặt nghiêm túc bắt đầu nhắn tin? Đây chắc chắn là ghen ghét, ghen ghét công khai, sau đó chuẩn bị trả thù à? Tâm bẩn quá!!! Khi Diệp Tu đang não động, điện thoại bỗng rung lên.
Diệp Tu lập tức toát mồ hôi. Này là... Hàn Văn Thanh? Đừng nha, anh đây chỉ cảm khái một chút không khí cặp đôi này thôi, thật sự không phải muốn tham gia đâu. Lão Hàn, quỳ cầu thả anh đây một con đường sống. Sau đó, Diệp Tu nhận mệnh mở điện thoại, nhưng không phải Hàn Văn Thanh, mà là em trai Diệp Thu nhà mình.
[ Ba mẹ sắp đi du lịch, em dọn ra ngoài ở. Anh có việc thì gọi cho em, hoặc tìm anh rể cũng được. ]
ĐM!!! Anh đây mới đi nước ngoài mấy ngày? Trong nhà xảy ra chuyện gì!!! Diệp Tu suýt nữa ném điện thoại di động, nhưng vẫn nắm chắc, trả lời Diệp Thu: [ Anh rể em là ai? Nhà mình không có con gái, em đừng tùy tiện tìm bạn gái lớn tuổi hơn rồi gọi chị có được không? Mà quen bạn gái còn được tặng kèm bạn trai cái gì, anh hoàn toàn chưa nghe bao giờ, sao em tìm được hay vậy? Không biết tìm bảo mẫu có được tặng kèm hộ sĩ không ta? ]
[ Ha ha, anh rể đương nhiên là Hàn Văn Thanh. ] Diệp Thu trả lời.
Diệp Tu như có thể thấy được vẻ mặt hả hê báo được thù của Diệp Thu, thế là trả lời: [ Chậc chậc chậc, em xem em chân chó như vậy, anh còn tưởng chỉ có Lão Ngụy không tiết tháo không học thức mới vậy, không ngờ nha, người tốt nghiệp đại học như em cũng như vậy. ]
[ Ai bảo anh trộm hành lý của em!!! Hai lần!!! ] Diệp Thu trả lời.
Chậc, thù lớn cỡ nào nha, chẳng phải chỉ là hai cái vali thôi sao. Diệp Tu yên lặng cất điện thoại, cảm thấy bị hai chữ "anh rể" đâm mù mắt chó rồi. Ngẫm lại, hèn gì gián điệp báo tin mà không nghe động tĩnh gì từ lão Hàn, thì ra là lo tấn công căn cứ. Chậc, học theo Trương Tân Kiệt thành tâm bẩn rồi.
"Lĩnh đội, kế hoạch huấn luyện để đấu với nước Đức, ngày mai giao nha." Khi Diệp Tu đang bĩu môi, thanh âm của Dụ Văn Châu bay tới.
"Ai ai ai, nhân tính đâu!!! Hôm nay thi đấu xong mới rút thăm quyết định đối thủ trận kế có được không? Muốn anh đây hoàn thành toàn bộ kế hoạch huấn luyện trong một đêm à?"
"Anh làm được, tôi tin tưởng anh."
"Cố lên."
"Ừm!"
"Diệp Tu anh cũng có ngày bị nô dịch!!!"
"Ha ha ha ha."
"Diệp Tu, anh ngoan ngoãn nghe lời đội trưởng nhà tui đi. Anh không biết đội trưởng nhà tui có bao nhiêu chuyện cần làm đâu, ví dụ như..."
Mọi người mồm năm miệng mười bắt đầu trợ công.
"Ha ha, anh đây không chấp nhận đối xử bất công này. Cậu, cậu và cậu, được xưng là bậc thầy chiến thuật, chẳng lẽ không nên phát huy giá trị một chút sao? Muốn một mình anh đây cực khổ, không có cửa đâu. Tối nay các cậu đều lại đây cho tôi, có thể phá cặp nào thì phá cặp đó, ha ha ha." Diệp Tu khoanh tay.
Sau đó Đới Nghiên Kỳ phình má, Hoàng Thiếu Thiên ngậm miệng. Hai người cùng nghĩ, tên tâm bẩn nhà anh!!! Đây rõ ràng là trả thù!!!
--------------------------------
Sau khi kiểm điểm, Dụ Văn Châu nói: "Được rồi, mọi người về nghỉ ngơi cho tốt đi, ba ngày nay đã vất vả rồi. Ngày mai bắt đầu huấn luyện để đấu với nước Đức, cho nên nhiệm vụ của mọi người tối nay là nghỉ ngơi dưỡng sức."
"Ai chà, nhiệm vụ kiểu này giao cho anh đây được không? Chuyện nặng nhọc như vậy, cứ giao cho anh!!!" Diệp Tu giơ tay cao cao.
"Ừm, được rồi, mọi người về nghỉ đi." Dụ Văn Châu hoàn toàn không nhìn "học sinh tiểu học Diệp Tu".
"Ách."
Dù là nói vậy, những người bị Diệp Tu kêu tên vẫn ngoan ngoãn ở lại. Dụ Văn Châu phải sắp xếp tư liệu, vốn không có ý định rời đi, Hoàng Thiếu Thiên mang theo bong bóng thoại đi vòng quanh Dụ Văn Châu. Tiêu Thời Khâm ngồi kể cho Đới Nghiên Kỳ nghe những chuyện gần đây. Trương Tân Kiệt lấy ra một cuốn sổ nhỏ ngồi ghi ghi chép chép.
"Ai ai ai, hai cặp đôi phát cẩu lương kia, đủ chưa, mau quăng kẹo cao su bên người ra. Chúng ta bắt đầu lập kế hoạch huấn luyện, anh đây còn muốn đi ngủ nữa." Diệp Tu duỗi lưng.
Cứ thế, Hoàng Thiếu Thiên và Đới Nghiên Kỳ bị nhốt ngoài phòng huấn luyện, ngồi xổm xuống đất vẽ vòng tròn.
- TBC -