Hoàn [Forum 2020][Hàn Diệp - Toàn viên][R18] Kế hoạch hoàn mỹ của Trương Tân Kiệt

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
Hjhj tui nói cái là được post ngay nè =33
Thiệt ra tui là xong mà quên đăng á, bạn nhắc tui mới nhớ để đăng. *che mặt*
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
Chương 59

Sau buổi họp báo, Diệp Tu nhẹ nhõm sung sướng về phòng huấn luyện, chuẩn bị kiểm điểm trận đấu, rõ ràng đã hoàn toàn quên chuyện lúc trước. Sau khi cửa mở, Đới Nghiên Kỳ lập tức lao tới.

"Diệp Tu, chúc mừng nha~" Đới Nghiên Kỳ cười đầy ẩn ý.

"Hở? Là sao? Anh đây còn chưa cầm cúp vô địch thế giới đâu."

"Anh không phải đã hô trước mặt mọi người sao, chuyện "con cái", đương nhiên là phải chúc mừng anh nha. Dự tính chừng nào sinh?"

Diệp Tu trước mắt tối sầm. Không phải, câu nói này không thể hiểu như vậy, người khác lỡ tay, anh đây lỡ miệng không được à... Với lại, quả thật cần nói chuyện với Mắt To, Mộc Tranh đây là chuẩn bị gả ra ngoài nha!!! Nhất định phải hỏi papa Vi Thảo kinh nghiệm phong phú, về kinh nghiệm gả con trai và cưới con rể của hắn!!! Lúc này, Diệp Tu mới phát hiện Vương Kiệt Hi không có mặt trong phòng huấn luyện.

"Ai ai ai, Tiêu Thời Khâm, dùng thuật triệu hồi từ xa như thế làm gì? Rải cẩu lương à? Muốn mù mắt có được không? Không lẽ bây giờ kính râm đã là vật phẩm thiết yếu? Hả? Móa nó, Ngô nữ sĩ cũng tới? Mấy người đủ chưa, rải cẩu lương công khai như vậy có còn để papa độc thân Vi Thảo sống không, trách không được hắn không ở chỗ này nổi nữa."

"Cút cút cút, ai là nữ sĩ?" Ngô Vũ Sách kéo Lý Hiên bên người ra, nói với Diệp Tu.

"Chậc chậc chậc, Ngô nữ sĩ, ngày nào cũng nóng nảy vậy là không được, thời tiết khô hanh nha."

Khi Diệp Tu đang trào phúng, cửa phòng bị mở ra. Vương Kiệt Hi và Giang Ba Đào đi vào.

Cọng tóc ngốc của Chu Trạch Khải lập tức dựng đứng, sau đó nam thần nở nụ cười hào quang vạn trượng.

Đám người yên lặng đeo kính râm.

"Hi, chào mọi người."

"Ai ui, Tiểu Giang tới rồi? Nói chứ mấy ngày nay, cậu chỉ lộ mặt lúc mới tới, sau đó hoàn toàn trạch trong phòng là sao? Đừng hưởng tuần trăng mật công khai thế chứ." Diệp Tu xoay người nghiêm túc phê bình.

"Ha ha..." Giang Ba Đào xấu hổ cười. Ai, tiền bối Diệp Tu, anh có thể đừng bắt lấy trọng điểm nhanh vậy không? Anh tưởng tôi muốn à? Anh có biết là vì sáng hôm đó mọi người vào phòng đội trưởng nên tôi mới gặp hoàn cảnh thế này không? Sau đó Giang Ba Đào thở dài, đối mặt với ánh mắt của Chu Trạch Khải.

Cọng tóc ngố lung lay trái phải, Chu Trạch Khải mím môi nhìn Giang Ba Đào.

Tôi thích cậu, cậu thân là đội phó, thân là nam nhân, lại là búp bê giấy, quả thật là rất thuận tiện nha. He he o(* ̄▽ ̄*)ゞ.

Giang Ba Đào lần đầu tiên cảm thấy có kỹ năng phiên dịch là thật đáng xấu hổ. "Khụ, không phải chuẩn bị kiểm điểmà?" Giang Ba Đào che dấu bằng cách ho một cái.

"Ai nói không phải, mấy người chuẩn bị làm tiệc trà à? Mau mau làm chính sự, anh đây còn muốn trở về ngủ, ba ngày thi đấu này làm anh đây mệt chết. Mấy người có nhân tính hay không?" Diệp Tu khoát tay.

ĐM, ba ngày này anh có ra sân à? Có thi đấu à!!! Anh mệt cái rắm!!! Với lại, anh nói muốn về ngủ, ai mà tin? Anh còn dám nói chuyện nhân tính, kế hoạch huấn luyện do anh soạn quả thật muốn chết người có được không? Lại đủ các loại tốc độ tay!!! Anh có nhân tính hay không!!! Tất cả mọi người đều muốn đạp Diệp Tu mấy cái, nhưng vì kỹ năng miệng pháo không đủ mà chỉ có thể nhẫn nhịn, sau đó bất đắc dĩ bắt đầu kiểm điểm.

Làm đội trưởng, Dụ Văn Châu bắt đầu kiểm điểm tỉ mỉ, một lần nữa phân tích đối thủ, thông báo tư liệu đối thủ trận kế, trình bày sự khác biệt của đối thủ lần này.

Chậc chậc chậc, không hổ là tay tàn, ngoại trừ tốc độ tay thì những mặt khác vẫn rất dụng tâm. Diệp Tu thầm trào phúng trong lòng, vừa nghe Dụ Văn Châu nói vừa liếc mắt xung quanh, bỗng giật mình. ĐM, ai có thể nói cho anh, anh đây bị ảo giác à? Diệp Tu không nói gì nhìn đám người ngồi thành từng cặp. Trương Giai Lạc và Tôn Triết Bình. Lâm Kính Ngôn và Phương Duệ. Lý Hiên và Ngô Vũ Sách. Tiêu Thời Khâm và Đới Nghiên Kỳ. Chu Trạch Khải và Giang Ba Đào. Tôn Tường và Đường Hạo. Sở Vân Tú và Tô Mộc Tranh. Vương Kiệt Hi và Trương Tân Kiệt. Còn có Dụ Văn Châu đứng trước đèn chiếu, cùng Hoàng Thiếu Thiên không ngừng bổ sung bên cạnh.

Má ơi!!! Đây là... nhà nhà tú ân ái? Đừng như vậy có được không? Ánh sáng chói lóa kiểu này một cặp kính râm không cản nổi đâu, phải đội nón bảo hiểm mới chịu nổi!!! Kia... Nếu Tôn Tường cặp với Đường Hạo, Mắt To cặp với Trương Tân Kiệt, đây chính là kết cục đại đoàn viên nha!!! Mà Trương Tân Kiệt không phải có người mình thích sao? Đến cùng là ai? Có phải là Vương Mắt To không? Ai ui ai ui, lúc mình lỡ miệng hô một tiếng, hắn sao lại lập tức vẻ mặt nghiêm túc bắt đầu nhắn tin? Đây chắc chắn là ghen ghét, ghen ghét công khai, sau đó chuẩn bị trả thù à? Tâm bẩn quá!!! Khi Diệp Tu đang não động, điện thoại bỗng rung lên.

Diệp Tu lập tức toát mồ hôi. Này là... Hàn Văn Thanh? Đừng nha, anh đây chỉ cảm khái một chút không khí cặp đôi này thôi, thật sự không phải muốn tham gia đâu. Lão Hàn, quỳ cầu thả anh đây một con đường sống. Sau đó, Diệp Tu nhận mệnh mở điện thoại, nhưng không phải Hàn Văn Thanh, mà là em trai Diệp Thu nhà mình.

[ Ba mẹ sắp đi du lịch, em dọn ra ngoài ở. Anh có việc thì gọi cho em, hoặc tìm anh rể cũng được. ]

ĐM!!! Anh đây mới đi nước ngoài mấy ngày? Trong nhà xảy ra chuyện gì!!! Diệp Tu suýt nữa ném điện thoại di động, nhưng vẫn nắm chắc, trả lời Diệp Thu: [ Anh rể em là ai? Nhà mình không có con gái, em đừng tùy tiện tìm bạn gái lớn tuổi hơn rồi gọi chị có được không? Mà quen bạn gái còn được tặng kèm bạn trai cái gì, anh hoàn toàn chưa nghe bao giờ, sao em tìm được hay vậy? Không biết tìm bảo mẫu có được tặng kèm hộ sĩ không ta? ]

[ Ha ha, anh rể đương nhiên là Hàn Văn Thanh. ] Diệp Thu trả lời.

Diệp Tu như có thể thấy được vẻ mặt hả hê báo được thù của Diệp Thu, thế là trả lời: [ Chậc chậc chậc, em xem em chân chó như vậy, anh còn tưởng chỉ có Lão Ngụy không tiết tháo không học thức mới vậy, không ngờ nha, người tốt nghiệp đại học như em cũng như vậy. ]

[ Ai bảo anh trộm hành lý của em!!! Hai lần!!! ] Diệp Thu trả lời.

Chậc, thù lớn cỡ nào nha, chẳng phải chỉ là hai cái vali thôi sao. Diệp Tu yên lặng cất điện thoại, cảm thấy bị hai chữ "anh rể" đâm mù mắt chó rồi. Ngẫm lại, hèn gì gián điệp báo tin mà không nghe động tĩnh gì từ lão Hàn, thì ra là lo tấn công căn cứ. Chậc, học theo Trương Tân Kiệt thành tâm bẩn rồi.

"Lĩnh đội, kế hoạch huấn luyện để đấu với nước Đức, ngày mai giao nha." Khi Diệp Tu đang bĩu môi, thanh âm của Dụ Văn Châu bay tới.

"Ai ai ai, nhân tính đâu!!! Hôm nay thi đấu xong mới rút thăm quyết định đối thủ trận kế có được không? Muốn anh đây hoàn thành toàn bộ kế hoạch huấn luyện trong một đêm à?"

"Anh làm được, tôi tin tưởng anh."

"Cố lên."

"Ừm!"

"Diệp Tu anh cũng có ngày bị nô dịch!!!"

"Ha ha ha ha."

"Diệp Tu, anh ngoan ngoãn nghe lời đội trưởng nhà tui đi. Anh không biết đội trưởng nhà tui có bao nhiêu chuyện cần làm đâu, ví dụ như..."

Mọi người mồm năm miệng mười bắt đầu trợ công.

"Ha ha, anh đây không chấp nhận đối xử bất công này. Cậu, cậu và cậu, được xưng là bậc thầy chiến thuật, chẳng lẽ không nên phát huy giá trị một chút sao? Muốn một mình anh đây cực khổ, không có cửa đâu. Tối nay các cậu đều lại đây cho tôi, có thể phá cặp nào thì phá cặp đó, ha ha ha." Diệp Tu khoanh tay.

Sau đó Đới Nghiên Kỳ phình má, Hoàng Thiếu Thiên ngậm miệng. Hai người cùng nghĩ, tên tâm bẩn nhà anh!!! Đây rõ ràng là trả thù!!!

--------------------------------

Sau khi kiểm điểm, Dụ Văn Châu nói: "Được rồi, mọi người về nghỉ ngơi cho tốt đi, ba ngày nay đã vất vả rồi. Ngày mai bắt đầu huấn luyện để đấu với nước Đức, cho nên nhiệm vụ của mọi người tối nay là nghỉ ngơi dưỡng sức."

"Ai chà, nhiệm vụ kiểu này giao cho anh đây được không? Chuyện nặng nhọc như vậy, cứ giao cho anh!!!" Diệp Tu giơ tay cao cao.

"Ừm, được rồi, mọi người về nghỉ đi." Dụ Văn Châu hoàn toàn không nhìn "học sinh tiểu học Diệp Tu".

"Ách."

Dù là nói vậy, những người bị Diệp Tu kêu tên vẫn ngoan ngoãn ở lại. Dụ Văn Châu phải sắp xếp tư liệu, vốn không có ý định rời đi, Hoàng Thiếu Thiên mang theo bong bóng thoại đi vòng quanh Dụ Văn Châu. Tiêu Thời Khâm ngồi kể cho Đới Nghiên Kỳ nghe những chuyện gần đây. Trương Tân Kiệt lấy ra một cuốn sổ nhỏ ngồi ghi ghi chép chép.

"Ai ai ai, hai cặp đôi phát cẩu lương kia, đủ chưa, mau quăng kẹo cao su bên người ra. Chúng ta bắt đầu lập kế hoạch huấn luyện, anh đây còn muốn đi ngủ nữa." Diệp Tu duỗi lưng.

Cứ thế, Hoàng Thiếu Thiên và Đới Nghiên Kỳ bị nhốt ngoài phòng huấn luyện, ngồi xổm xuống đất vẽ vòng tròn.

- TBC -
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
Chương 60

Không thể không nói bốn bậc thầy chiến thuật có hiệu suất làm việc rất cao, chưa tới hai tiếng đã xong kế hoạch huấn luyện cho từng người và bảng đối chiến. Sau đó mỗi người tự về phòng nghỉ ngơi.

Diệp Tu lết về phòng, ngã xuống giường, nhìn lên trần nhà ngẫm nghĩ. Chậc, phối hợp đoàn đội vẫn chưa tốt lắm. Dù trình độ kỹ thuật cao có thể che lấp điểm này, nhưng nếu đối thủ tập trung tấn công vào đây, đánh tan đội hình hoặc vây giết ở phạm vi nhỏ, vẫn là rất nguy hiểm. Nhưng cũng không còn cách nào khác, mọi người trước giờ chỉ luyện tập đối chiến với nhau, mặc dù hiểu rõ phong cách chiến đấu từng người, nhưng vẫn khác biệt với chân chính kề vai sát cánh. Chiến đội các quốc gia khác hẳn cũng có tình trạng tương tự, nhưng tới trận tổng chung kết, khả năng phối hợp đoàn đội sẽ ảnh hưởng lớn đến kết quả trận đấu.

Diệp Tu ngẫm nghĩ, gửi một bài weibo: [ Ai ai ai, có ai có số điện thoại Phùng chủ tịch không? @ Phùng Hiến Quân V @ Liên Minh Vinh Quang V ]

Hoàng Thiếu Thiên V: [ ĐM ĐM ĐM, tui đã nói anh trở về không ngủ mà, anh túm đội trưởng nhà tui làm kế hoạch huấn luyện làm gì làm gì làm gì làm gì làm gì làm gì!!! Anh là đồ không có nhân tính Diệp Bất Tu Diệp Bất Tu Diệp Bất Tu!!! ]

Sở Vân Tú V: [ Phùng Y Y V mau tới xem. ]

Phương Duệ V: [ Phùng chủ tịch, ông còn có đủ thuốc không? ]

Chu Trạch Khải V: [ Không. ]

Đới Nghiên Kỳ V: [ Tôi cảm thấy mình bị rơi vô thuyền!!! ]

Hàn Văn Thanh V: [ 1XXXXXXXXXX ]

Dụ Văn Châu V: ^_^

...

...

Diệp Tu V: [ Chậc chậc chậc, mấy người không thể làm chuyện gì nghiêm túc chút à, học lão Hàn kìa. // @ Hàn Văn Thanh V: 1XXXXXXXXXX // @ Diệp Tu V: Ai ai ai, có ai có số điện thoại Phùng chủ tịch không? @ Phùng Hiến Quân V @ Liên Minh Vinh Quang V ]

Đới Nghiên Kỳ V: [ Đã chụp màn hình. ]

Sở Vân Tú V: [ Đã chụp màn hình. ]

Tô Mộc Tranh V: [ Đã chụp màn hình. ]

Phùng Y Y V: [ Đã chụp màn hình. ]

Thư Khả Hân V: [ Đã chụp màn hình. ]

Thư Khả Nghi V: [ Đã chụp màn hình. ]

Liễu Phi V: [ Đã chụp màn hình. ]

Đường Nhu V: [ Đã chụp màn hình. ]

Trần Quả V: [ Đã chụp màn hình. ]

Cố Phỉ V: [ Đã chụp màn hình. ]

Hoàng Thiếu Thiên V: [ @ Hàn Văn Thanh V làm chuyện nghiêm túc. ]

Trương Tân Kiệt V: [ @ Hàn Văn Thanh V làm chuyện nghiêm túc. ]

Trương Giai Lạc V: [ @ Hàn Văn Thanh V làm chuyện nghiêm túc. ]

Tôn Tường V: [ Chuyện gì? ]

Tôn Triết Bình V: [ @ Hàn Văn Thanh V làm chuyện nghiêm túc. ]

Tiêu Thời Khâm V: [ @ Hàn Văn Thanh V làm chuyện nghiêm túc. ]

Vương Kiệt Hi V: [ @ Hàn Văn Thanh V làm chuyện nghiêm túc. ]

Phương Duệ V: [ @ Hàn Văn Thanh V làm chuyện nghiêm túc. ]

Lâm Kính Ngôn V: [ @ Hàn Văn Thanh V làm chuyện nghiêm túc. ]

Dụ Văn Châu V: [ @ Hàn Văn Thanh V làm chuyện nghiêm túc. ]

Chu Trạch Khải V: [ @ Hàn Văn Thanh V làm chuyện nghiêm túc. ]

Giang Ba Đào V: [ @ Hàn Văn Thanh V làm chuyện nghiêm túc. ]

Lý Hiên V: [ @ Hàn Văn Thanh V làm chuyện nghiêm túc. ]

Ngô Vũ Sách V: [ @ Hàn Văn Thanh V làm chuyện nghiêm túc. ]

Ngụy Sâm V: [ @ Hàn Văn Thanh V làm chuyện nghiêm túc. ]

Bao Vinh Hưng V: [ Lão đại cố lên! ]

Tôi Yêu Bá Đồ: [ @ Hàn Văn Thanh V làm chết Diệp Bất Tu!!! ]

Xưng Bá: [ @ Hàn Văn Thanh V làm chết Diệp Bất Tu!!! ]

Trước Sau Như Một: [ @ Hàn Văn Thanh V làm chết Diệp Bất Tu!!! ]

Thánh Quang: [ @ Hàn Văn Thanh V làm chết Diệp Bất Tu!!! ]

Độ Không Tuyệt Đối: [ @ Hàn Văn Thanh V làm chết Diệp Bất Tu!!! ]

Diệp Tu V: [ Ha hả. ]

Đấm Mặt Trào Phúng: [ @ Hàn Văn Thanh V làm chết Diệp Bất Tu!!! ]

Đua Xe Coi Thi Đấu: [ @ Hàn Văn Thanh V làm chết Diệp Bất Tu!!! ]

...

Đường Thư Sâm V: [ Tại sao chụp màn hình? ]

...

Diệp Tu nhìn Weibo chớp mắt đã có hơn chục ngàn bình luận, cảm thấy thật mệt tâm, sau khi đóng Weibo thì gọi điện cho Phùng chủ tịch: "Alo alo alo, Phùng chủ tịch, tôi nói..."

"Diệp Tu!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"

Diệp Tu để điện thoại ra xa, nghe tiếng gào thét của Phùng chủ tịch mà như có vô số dấu chấm than lao ra từ điện thoại đập vào mặt. Khó khăn lắm Phùng chủ tịch mới ngưng Sư Tử Hống, Diệp Tu yên lặng để điện thoại lại gần một chút: "Aizzz, chủ tịch à, thi đấu thế giới là mở giọng nói, ông bị đội Đức thu mua à? Sớm vậy đã muốn đảm bảo tôi không ra trận được?"

"Diệp Tu!!! Cậu đăng cái quái gì, cậu @ tôi làm gì!!! Cậu có biết tôi đang soạn thảo thẩm định cuối cùng của bản dự án, đột nhiên liền chết máy!!!"

"Ai ui, Phùng chủ tịch à, đang làm việc mà mở Weibo có ổn không? Ông xem, mấy người không cho tuyển thủ hút thuốc trong lúc thi đấu, lại cho phép chủ tịch mởi Weibo khi đang làm việc à? Phân biệt đối xử sao? Người xưa có câu sao nhỉ? Chỉ cho châu quan chơi gei, không cho dân chúng bẻ cong."

Sau đó Diệp Tu nghe thấy tiếng bình thuốc được đổ ra và tiếng uống nước.

"Cho nên, rốt cuộc cậu muốn gì..." Phùng chủ tịch nói một cách yếu ớt.

"A, ông xem, ông ngắt lời làm tôi suýt nữa quên mất. Tôi muốn hỏi nhân viên kỹ thuật có thể khiến phần mềm huấn luyện xài chung được không?"

"A?"

"Ý là phần mềm huấn luyện có thể để hai người cùng xuất hiện trong một khu vực, hoặc hai khu vực cùng hiện trên một màn hình. Chuyện này có thể không?" Thật ra Diệp Tu nói cũng không rõ lắm.

"Cái này... phải hỏi nhân viên kỹ thuật mới có thể xác nhận. Nhưng theo kỹ thuật hiện tại thì chắc được."

"Vậy tốt, chỉnh sửa các phần mềm huấn luyện bọn tôi đang dùng S, P, K, Y, X thành vậy hết đi!!! Sáng sớm mai bọn tôi cần để huấn luyện." Diệp Tu vui tươi hớn hở.

"Chờ đã!!! Sáng sớm mai chỗ các cậu sẽ dùng?!!!"

"A, đúng vậy."

"Đúng cái rắm, cậu nói nghe nhẹ nhàng lắm!!! Cậu có biết bao nhiêu nhân viên kỹ thuật làm việc suốt đêm mới có thể hoàn thành không?!"

"Không biết." Diệp Tu đáp cấp tốc.

Thế là Diệp Tu lại nghe tiếng bình thuốc được đổ ra.

Diệp Tu hoàn toàn không áy náy cúp điện thoại, sau đó phát hiện Tô Mộc Tranh nhắn mình trên QQ, thế là mở ra xem.

Tô Mộc Tranh: [ He he, anh chưa ngủ à? Anh xem phim truyền hình với em và Vân Tú không? ]

Diệp Tu: [ Không... quá cẩu huyết. ]

Tô Mộc Tranh: [ Đâu có cẩu huyết? Cho dù có cẩu huyết thì cũng là điểm câu khách nha. ]

Diệp Tu: [ Lời thoại quá ngu có được không. Tựa như phim lần trước em xem, nhân vật phản diện đe dọa nữ chính nếu không nghe lời thì sẽ giết anh trai cô ta. Nhưng trên thực tế hắn đã sớm giết người anh trai rồi, cảnh sát cũng đã phát hiện. Vậy nên lúc cảnh sát khuyên nữ chính nói ra thân phận thủ phạm thì nên nói: "Đừng lo lắng, anh trai cô đã bị giết từ lâu rồi, cô cứ yên tâm nói ra." ]

Tô Mộc Tranh: [ Diệp Tu anh đi chết đi!!! ]

Diệp Tu nhìn tin nhắn của Tô Mộc Tranh, cảm thấy con gái thật khó hiểu.

Lúc này điện thoại còn đang không ngừng hiện thông báo có bình luận từ Weibo, hắn mở ra xem, căn bản đều là bình luận ham vui, nhưng trong đó có một bình luận rất đặc biệt.

Đại Diện 78 Nhân Viên Kỹ Thuật: [ @ Hàn Văn Thanh V mời làm chuyện nghiêm túc, đến khi hắn không làm gì nổi nữa. Cám ơn. ]

- TBC -
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
Chương 61

Sáng sớm hôm sau, Diệp Tu nhận được phần mềm huấn luyện bản dùng chung do Liên minh gửi tới. Hắn thầm khen hiệu suất làm việc thật nhanh rồi lôi kéo đám người bắt đầu huấn luyện. Diệp Tu không hề biết, một đêm đó 78 lập trình viên vất vả thế nào, lượng tóc rụng đã đủ để làm thành một cây lau nhà.

"Đây là phần mềm làm suốt đêm, có thể dùng chung để tăng cường khả năng phối hợp đoàn đội. Từ hôm nay, chúng ta sẽ dùng phần mềm dùng chung để huấn luyện theo cặp, đương nhiên, yêu cầu rất đơn giản. Với hai màn hình, hai nhân vật chỉ cần đồng bộ trên 95% là được. Với một màn hình, hai người chỉ cần phối hợp với nhau khi huấn luyện. Độ khó vẫn như cũ, còn đây là phân cặp ngày hôm nay." Diệp Tu vừa chỉ vào phần mềm vừa phân phát bảng phân cặp cho mọi người.

"ĐM ĐM ĐM ĐM?! Anh lặp lại xem lặp lại xem lặp lại xem, tôi hứa không đánh chết anh!!! Anh nói vậy là không tăng độ khó???! Anh muốn ma đạo học giả và lưu manh có tỉ lệ đồng bộ trên 95%? Anh kêu thuật sĩ và mục sư dùng phần mềm huấn luyện của pháp sư chiến đấu? Anh đây là cố ý cố ý cố ý!!!!" Hoàng Thiếu Thiên nhìn đi nhìn lại bảng phân cặp và nội dung huấn luyện xong chỉ muốn hất bàn.

"Chậc, vậy có gì đâu, cậu không thấy cậu được phân với ai à?" Diệp Tu liếc nhìn Hoàng Thiếu Thiên.

Hả? Hoàng Thiếu Thiên im lặng tìm tên mình, phát hiện người còn lại trong đội là Diệp Tu. "Anh đây là ý gì là ý gì là ý gì là ý gì!!!"

"Không có ý gì. Kiếm Thánh đại đại chủ nghĩa cơ hội, chúng ta luyện tập phối hợp đoàn đội chút nào?" Diệp Tu cười lấy ra thẻ tài khoản Quân Mạc Tiếu.

Hoàng Thiếu Thiên nhìn phần mềm huấn luyện dành cho nhà quyền pháp mà hai người sẽ sử dụng, im lặng thật lâu.

Ba tiếng sau.

"Cốc cốc cốc" Đới Nghiên Kỳ mang theo cơm trưa tới gõ cửa phòng huấn luyện, nhưng không có người trả lời. Vốn theo tính cách của Đới Nghiên Kỳ, làm gì có chuyện gõ cửa, vọt thẳng vào nắm bắt các loại gian tình mới là phong cách của cô. Nhưng ngày hôm nay, Đới Nghiên Kỳ lựa chọn gõ cửa. Vì muốn ra ngoài dạo chơi, cô hôm nay không có nhiệt tình đứng xem mọi người huấn luyện. Tới gần trưa, Đới Nghiên Kỳ nhận được tin nhắn từ Tiêu Thời Khâm: [ Mua cơm giúp mọi người. ]

Khẳng định đã có chuyện xảy ra. Hiểu rõ Tiêu Thời Khâm, thấy hắn gửi tin nhắn là Đới Nghiên Kỳ biết chắc chắn có nguyên nhân. Vậy nên, Đới Nghiên Kỳ gõ cửa phòng huấn luyện, "Em vào nha? Em đem cơm trưa cho mọi người nè." Sau khi đẩy cửa vào, Đới Nghiên Kỳ sâu sắc cảm thấy hôm nay không đứng xem huấn luyện là quá sáng suốt.

Cả phòng không có ai nói chuyện, tất cả tập trung ấn bàn phím và điều khiển chuột, trên đầu mỗi người là một đám mây đen, xung quanh từng người là khí đen không ngừng tỏa ra, trên mặt mỗi người đều viết "...". Đương nhiên, "mỗi người" không bao gồm Diệp Tu. Diệp Tu tựa như cái đầu trọc giữa đám người, sáng bóng.

"Ui, Tiểu Đới đưa cơm cho mọi người à? Vất vả vất vả, mọi người ăn cơm đi." Diệp Tu nhấn chuột thêm vài lần, đẩy bàn phím nói.

Hoàng Thiếu Thiên là người đầu tiên thở phào nhẹ nhõm, mặt đập xuống bàn phím: "Diệp Bất Tu! Đến cùng là ai phái anh xuống tai họa nhân gian? Huấn luyện kiểu này sẽ chết người có được không?! Tui cảm thấy tui sắp đột tử rồi!!! Đội trưởng..." Hoàng Thiếu Thiên lập tức tìm kiếm an ủi từ Dụ Văn Châu.

Dụ Văn Châu mặt mỉm cười, nhưng đôi mắt thì không, trong đó chỉ có sự mệt mỏi.

"Chậc chậc chậc, anh đây vì để cả đội phối hợp hoàn mỹ, bỏ ra biết bao nhiêu thời gian, vắt kiệt sức lập trình viên, chọc Phùng chủ tịch tức chết mới ra được kế hoạch huấn luyện này. Cậu nói xem, cậu không phải nên huấn luyện với lòng cảm kích và biết ơn à?" Diệp Tu vừa nói vừa mở điện thoại đã bị tắt máy trước khi huấn luyện.

Tất cả mọi người đều cảm thấy thật mệt tâm.

"Anh đừng có thiếp vàng lên mặt!!! Tui thấy nội tâm anh đã vặn vẹo tới mức muốn tai họa tất cả mọi người!!!" Trương Giai Lạc và Lý Hiên phối hợp cả buổi sáng, tỷ lệ đồng bộ mới được 42%. Đương nhiên, muốn một trận quỷ chơi phụ trợ và một chuyên gia đạn dược đấu pháp hoa lệ đồng bộ, quả thật là tìm đường chết.

Lý Hiên dáng vẻ "tôi không muốn sống nữa" lao tới chỗ Ngô Vũ Sách, sau đó bị người bệnh ngạo kiều vốn đang đồng tình hắn đánh bay.

"Ai ai ai, không lẽ Tôn Triết Bình ở đây nên cậu không muốn có tỷ lệ đồng bộ cao với người khác à? Cậu có tinh thần tuyển thủ chuyên nghiệp hay không..." Lúc này, di động của Diệp Tu reng lên. Diệp Tu liếc nhìn Trương Giai Lạc đã xù lông chỉ hận không thể lao lên đánh chính mình, nhận cuộc gọi, "Alo?"

"Diệp Tu!!!!!!!!!!!!!!!!!" Phùng chủ tịch dùng lời mở đầu như cũ để biểu hiện sự vô cùng bất mãn của mình.

Diệp Tu giơ điện thoại ra xa: "Tôi nói nè, ông không thích tên tôi à? Lần nào cũng kích động như vậy."

"Diệp Tu, cậu mau xóa bài Weibo kia cho tôi! Cậu có biết bài Weibo nhảm nhí của cậu đã được chia sẻ hơn mấy trăm ngàn lần? Từ sáng sớm hôm nay tôi nghe điện thoại liên tục, số điện thoại của tôi cứ như vậy bị lộ ra trên mạng à!!!"

"Ai ui, chủ tịch, tôi không hay xài Weibo nha, ai biết nó ảnh hưởng lớn vậy. Tôi đi xóa liền, nhưng mà, tôi cảm thấy sẽ có người có thói quen 'lưu bài post' và 'chụp màn hình làm chứng'. Những người này sẽ tiếp tục tuyên truyền 'đường dây nóng của Phùng chủ tịch' nha."

Cả đám tỏ vẻ, chị cần có Diệp Tu, Phùng chủ tịch không thể ngừng uống thuốc.

"Diệp Tu!!! Giữa người và người có thể quan tâm nhau chút không!!! Để tình yêu tràn ngập thế gian có được không!!!" Trương Giai Lạc chịu không nổi thốt lên.

"Ha ha, thứ này anh đây còn không có, đâu ra chia cho người khác." Diệp Tu khinh bỉ nhìn Trương Giai Lạc.

Tất cả mọi người trầm mặc suy nghĩ.

--------------------------------

Buổi tối, ngoại trừ lĩnh đội, Hàn Văn Thanh nhận được mấy tin nhắn có nội dung giống nhau từ các đội viên đội tuyển quốc gia, nhân viên tháp tùng, và Phùng chủ tịch.

[ Làm ơn tới Zürich. ]

- TBC -
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
Chương 62

Trải qua ba ngày huấn luyện "tăm tối", mọi người cảm thấy còn hỗn loạn hơn trước khi bắt đầu huấn luyện "phối hợp đoàn đội" này. Lúc trước, mọi người chỉ trong khoảng thời gian ngắn không thói quen khi phối hợp, nhưng phương diện kỹ thuật căn bản không thành vấn đề. Còn hiện tại, mọi người sinh ra bản năng chống cự với đồng đội, căn bản là không phối hợp được.

Ngay trước trận đấu giữa Trung Quốc và Đức, đám người cảm thấy thật mệt tâm với hiện trạng này.

"Ừ, huấn luyện rất hiệu quả. Cho nên trận đấu ngày hôm nay, mọi người không cần bận tâm việc phối hợp đoàn đội, cứ đánh theo phong cách cá nhân đi!" Diệp Tu bình tĩnh đốt điếu thuốc trước mặt mọi người.

"ĐM!!! Diệp Tu ý anh là sao!!!" Nếu trong tay Trương Giai Lạc có trái lựu đạn thì hắn đã ném qua rồi.

"ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM!!! Anh có ý gì có ý gì có ý gì có ý gì!!!" Nếu trong tay Hoàng Thiếu Thiên có cái loa thì Diệp Tu đã thủng màn nhĩ.

"Anh đây là muốn làm gì!!!" Tôn Tường và Đường Hạo cũng hầm hừ.

"Chậc, để đảm bảo cậu không có ngũ á chứ sao." Diệp Tu liếc nhìn Trương Giai Lạc, nhả ra một làn khói.

"Móa nó!!! Đại Tôn anh thả tui ra, hôm nay tui muốn liều mạng với hắn."

"Ai ai ai, đừng phá đừng phá, sắp thi đấu rồi còn phá cái gì, chú ý tố chất coi." Diệp Tu nhìn Trương Giai Lạc như con mèo xù lông trong lòng Tôn Triết Bình, phất tay rồi ngậm điếu thuốc, "Trí thông minh không đủ thì đừng suy nghĩ nhiều, nghe lời anh đây là được."

Nếu có thể dùng spam chat để nói ra suy nghĩ trong lòng, màn ảnh của Diệp Tu chắc chắn không thể nhìn thấy người.

Nhưng bất ngờ là, đấu pháp hoàn toàn không phối hợp như vậy, cùng với thế như chẻ tre, mỗi người đều ngang tàng vô cùng, chỉ đảm bảo không thoát ly đội ngũ ở mức tối thiểu, lại dễ dàng đánh bại nước Đức.

Trận đấu ngày hôm sau, Diệp Tu nói với bộ dạng thiếu đánh như cũ: "Kết quả trận hôm qua không tệ đi! Ha ha, nghe lời anh đây là không sai đúng không? Vậy hôm nay, mọi người bộc lộ một chút kết quả huấn luyện mấy hôm trước, làm một trận phối hợp đoàn đội cấp cao nào."

Mọi người không muốn trả lời, độ trào phúng của Diệp Tu quá cao, không ai muốn tự đâm đầu vô lưới.

Sau đó, Trung Quốc thắng Đức. Hôm nay, đội Trung Quốc phối hợp hoàn mỹ đánh cho đội Đức trở tay không kịp, chỉ dùng hai lượt đấu đã giành được thắng lợi, vượt quá dự kiến của mọi người.

Trong buổi họp báo sau trận đấu, đội trưởng Đức bày tỏ, ở trận đấu đầu tiên, Đức tính nhầm vào điểm yếu của đội Trung Quốc trong phối hợp đoàn đội, thực hiện chia để trị, nhưng không ngờ cả đội Trung Quốc hoàn toàn không phối hợp lẫn nhau. Nhất là khi ba tay đánh chủ lực của đội Đức vây công mục sư, các tuyển thủ khác đừng nói là cứu viện, ngược lại còn đánh mạnh hơn, hoàn toàn khiến người ta không cảm nhận được mục tiêu phá vỡ vòng vây. Lúc sau, bởi các tuyển thủ tham gia vây công còn lượng máu quá thấp dẫn đến đội hình tán loạn, bị đánh chết hai người. Ở trận thứ hai, đội Đức chuẩn bị vừa phòng ngự vừa tấn công. Đội Trung Quốc lại thể hiện ra phối hợp đoàn đội. Cả đội tựa như một khối nham thạch, lao thẳng vào đội Đức đánh chết mục sư, dẫn đến thất bại sau cùng.

Đánh giá của đội trưởng Đức dành cho đội Trung Quốc là: Thực lực và chiến thuật hỗ trợ lẫn nhau, không thể dự đoán.

"Ui ui ui, Diệp Tu, sau này anh chủ trì một tiết mục đi, tên là "Diệp Tu có lời muốn nói"." Phương Duệ còn đang cảm khái kết quả trận đấu.

"Đội Đức nổi tiếng cẩn thận chặt chẽ. Xét về thi đấu đoàn đội thì có thể tính là số một số hai, đối chiến trực tiếp căn bản không cần lo lắng. Cho nên mới nói mấy cậu phải nghe lời anh đây. Thấy Dụ đội nghe lời không, không hề ý kiến, cũng có thể là vì Hoàng Thiếu nói hết rồi."

Khóe miệng Hoàng Thiếu Thiên co giật một chút.

"Chuẩn bị họp báo đi." Dụ Văn Châu vẫn bộ dạng ôn hòa.

"Được, các cậu chuẩn bị đi, anh đây đi về..."

"Diệp lĩnh đội, kế hoạch huấn luyện ngày mai đừng quên nha." Dụ Văn Châu ngắt lời Diệp Tu để nhắc nhở.

Diệp Tu nhìn Dụ Văn Châu và những người khác, cảm thấy thật xoắn xuýt. Ha ha, xem ra đám người người này hôm nay sẽ trốn rất xa. Chậc chậc, chỉ biết ức hiếp một mình anh đây.

Nếu mọi người biết Diệp Tu nghĩ gì, nhất định sẽ giơ ngón giữa với hắn.

Diệp Tu ngáp dài trở về phòng. Lúc chuẩn bị mở cửa, điện thoại di động reng lên. Diệp Tu nhìn màn hình, thấy thật mệt tâm.

"Alo, lão Hàn, chuyện gì nha? Anh đây chuẩn bị ngủ, anh có biết ngày ngày thi đấu mệt cỡ nào không."

"Cậu không có ra sân, hơn nữa còn phải soạn kế hoạch huấn luyện."

Chậc chậc chậc, gián điệp Trương, cậu thật quá đáng. "Ai, tôi nói nè, anh rốt cuộc muốn nói gì?"

"Ừm, liên quan tới đội Nga trong trận đấu sắp tới. Đánh giá sơ bộ cho thấy, đấu pháp và phong cách rất giống Bá Đồ, nhưng thiếu sự kiên trì bền bỉ. Nếu thi đấu trong thời gian dài, xác suất phạm lỗi của đội Nga sẽ tăng cao. Tôi đề nghị dùng đấu pháp của Hứa Bân. Nhưng nếu trận đoàn đội dùng cách này thì rất tiêu hao, cậu cần điều chỉnh kế hoạch theo cá nhân tuyển thủ. Cậu có đang mở QQ không?"

"A? A, không có, anh đợi tí tôi vào phòng." Diệp Tu căn bản không ngờ Hàn Văn Thanh gọi tới là vì chuyện này. Sau khi mở cửa, Diệp Tu nhanh chóng bật máy tính, đăng nhập QQ: "Tôi mở QQ rồi."

"Ừ, tôi gửi bản phân tích và kế hoạch cho cậu, tôi cũng đã thảo luận với Hứa Bân rồi."

"Hả? Lão Hàn, sau trận đấu ngày hôm nay mới tiến hành rút thăm, anh..."

"Ừm, không có gì. Tôi không tham gia thi đấu, phân tích các đội một chút mà thôi."

!!! Anh không phải nói muốn tập trung cho Bá Đồ sao?! Làm vậy có ổn không!!!!! "Ha ha, vậy à, vậy để tôi xem."

"Ừ, cậu từ từ xem, tôi cúp máy."

"Được."

Hàn Văn Thanh cúp điện thoại.

Diệp Tu nhấn mở file đã tải xong.

Không ai nói gì thêm.

Một tiếng sau, bản kế hoạch huấn luyện và chiến thuật nhằm vào đội Nga ra lò.

Chậc chậc chậc, nói chứ tư liệu của lão Hàn soạn thật đầy đủ, lại rất cụ thể. Đội Nga quả thật rất giống Bá Đồ, nhờ vậy mà mình dễ dàng nghĩ ra được chiến thuật này, anh đây đấu với Bá Đồ bao nhiêu năm rồi. Mà Hứa Bân cũng rất dụng tâm, giành vinh quang cho đất nước gì đó quả thật như là một lệnh bài nha. Aizzz, nhìn đám người trong đội xem, quả thật là, chậc chậc chậc. Diệp Tu sâu sắc khinh bỉ đám người "ức hiếp" mình, rồi lại nghĩ nếu lão Hàn không từ chối lời mời... Diệp Tu chợt nhận ra mình đang nghĩ gì, cười cười lắc đầu, dọn dẹp một chút rồi đi ngủ.

- TBC -
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
Một hơi đọc tới đây cảm thấy rất cần một chương mới :(((( Truyện hay quá đi mà!!!
Mình đăng 2 chương mỗi tuần, khoảng thứ 4 và thứ 7. Bạn nhấn "theo dõi" phía trên bên phải để có chương mới thì biết liền nha XDDD
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
Chương 63

Ngày hôm sau lúc huấn luyện, Diệp Tu đặt bản phân tích đội Nga, đại cương chiến thuật và kế hoạch huấn luyện trước mặt Dụ Văn Châu: "Aizzz, trên đời này chỉ còn một con Diệp Tu, có thể yêu quý tí không? Mấy người đây là bốc lột sức lao động của quần chúng nhân dân, có biết tôi mất biết bao tâm sức đêm qua không?"

"Vất vả vất vả..." Dụ Văn Châu vừa nói vừa xem tài liệu, nhìn sơ đã thấy không đúng lắm. Đầu tiên, bản phân tích đội Nga quá chi tiết, mà chiến thuật thi đấu nhằm vào đội Nga thay vì nói là đại cương, nói là phiên bản cuối còn chính xác hơn. Đây tuyệt đối không phải là chuyện một người có thể hoàn thành trong một đêm: "Thật lợi hại, quả nhiên là sách giáo khoa Vinh Quang, ngay cả chiến đội nước khác cũng hiểu rõ như lòng bàn tay. Đêm qua bắt bao nhiêu người giúp vậy?"

"Ha ha ha, anh đây là ai, làm gì vô lương tâm như mấy cậu. Anh đây không bao giờ bắt người khổ sai." Diệp Tu lượn lờ về chỗ ngồi.

"ĐM ĐM ĐM, đội trưởng, Diệp Tu không phải người à!!!" Hoàng Thiếu Thiên nằm sấp kế bên cũng xem một hồi rồi hô to.

"Chậc chậc chậc, làm sao nha, nói cứ như anh đây làm gì cậu vậy."

"Diệp Tu, đây là anh làm trong một đêm? Nói gì tui cũng không tin không tin không tin không tin." Hoàng Thiếu Thiên chỉ thiếu viết lên mặt mấy chữ "đánh chết anh tui cũng không tin".

"Hả? Tui cũng nhìn xem!" Trương Giai Lạc ba chân bốn cẳng chạy tới.

"Ai ai ai, tính thêm tui nữa!!!" Phương Duệ cũng tới góp vui.

Hai người tập trung xem một lúc lâu.

"ĐM!!! Không thể nào!!!" Trương Giai Lạc trợn trừng mắt nhìn Diệp Tu.

"Đây là thời khắc chứng kiến kỳ tích a." Phương Duệ cũng sững sờ.

"Ai ai ai, cậu còn trừng nữa coi chừng tròng mắt rớt ra ngoài, cẩn thận đừng rơi trúng chân tôi." Diệp Tu đẩy Trương Giai Lạc đang viết đầy mặt "tui không tin".

"Anh khoan hãy trào phúng. Anh làm bằng cách nào? Chắc chắn không phải một mình anh làm!!! Nếu anh thần thánh như thế, mình không cần đánh nữa, giao hết cho anh rồi dọn đồ về nhà. Anh nhìn phần phân tích Bá Đồ này, lúc trước bọn tui không thua thì cũng thật có lỗi với đống chữ này." Trương Giai Lạc nhìn tài liệu rồi nhìn Diệp Tu.

"Ai ui ai ui, anh nhìn chỗ này, rất hợp lý nha. Diệp Tu anh đi học đại học chung với La Tập? Tui không tin anh có khả năng lập luận logic vậy." Phương Duệ chỉ vào một chỗ trong tài liệu.

"Diệp Bất Tu Diệp Bất Tu Diệp Bất Tu!!! Anh có phải còn giấu cao thủ nào không!!! Mau giao ra đây!!! Hiện tại là thời điểm làm vẻ vang cho đất nước! Anh vậy mà không nói thật!!! Đội trưởng, hôm nay nếu Diệp Tu không nói ra thì tui xử lý anh ta!!!" Hoàng Thiếu Thiên vội nói.

Những người khác cũng dần bu lại chỗ Dụ Văn Châu "thảo luận".

"Hàn đội, anh tới rồi." Trương Tân Kiệt nói.

ĐM!!! Ai cũng giật mình.

Diệp Tu lạnh sóng lưng.

Trương Giai Lạc, người nói câu "Bá Đồ không thua không được", lảo đảo suýt nữa quỳ xuống.

Hoàng Thiếu Thiên, người đòi "xử lý", run rẩy suýt nữa trốn xuống dưới gầm bàn.

Đám người đang thảo luận cũng chợt im lặng. Cả phòng lặng ngắt như tờ, mọi người nhìn theo ánh mắt Trương Tân Kiệt về phía cửa.

Không, có, người!!!!!

Đường Hạo, người vào phòng cuối cùng, hoàn toàn không nhớ mình không đóng cửa, cũng nhìn về phía đó.

"Bắt đầu huấn luyện đi." Trương Tân Kiệt bình tĩnh nói, không bận tâm mình vừa nói gì.

Cậu mới nãy làm thật à? Tâm bẩn! Sau khi ngẫm nghĩ một hồi, cả đám nhanh chóng về chỗ.

"Đại Tôn, Trương Tân Kiệt sao vậy? Cảm giác lại giống lúc lệch múi giờ nha?" Trương Giai Lạc tự cho là nhỏ giọng mà hỏi Tôn Triết Bình.

"Tối qua cậu ngủ say. Tôn Tường không nhớ PSP để đâu, cùng Đường Hạo tìm tới nửa đêm. Hai người họ không phải là tìm đồ mà là phá nhà phá cửa. Đồ vật đều bị dời ra hành lang, lật cả giường trong phòng lên để tìm. Nửa đêm tôi có ra coi, cả căn phòng trông rất thảm. Cuối cùng là Trương Tân Kiệt lao ra, nhanh chóng tìm được trông kẽ hở giữa tủ đầu giường và bức tường. Nhưng lúc đó đã là 3 giờ sáng, hên là phòng Tôn Tường ở ngoài cùng, cũng là bên cạnh phòng tôi, vậy mà còn làm ồn tới Trương Tân Kiệt thính tai."

Trương Giai Lạc nhìn vẻ mặt không cảm xúc của Trương Tân Kiệt, nhớ tới có lần mình làm ồn hắn ngủ không được, im lặng thấp một loạt nến cho Tôn Tường và Đường Hạo.

Cả đám nghe hai người nói chuyện, vừa đeo kính râm vừa thấp nến.

--------------------------------

"Chị chủ, dạo này thiệt buồn chán nha. Ta ra ngoài du xuân đi~~~" Bánh Bao buồn chán chống cằm tựa bàn, đầu lắc trái lắc phải.

"Tôi nói này Bánh Bao... Hiện tại là tháng 7... Du xuân cái gì? Cậu không thấy nóng à?" Kỳ thật dạo này Trần Quả cũng cảm thấy buồn chán. Nhiều người không ở đây, Diệp Tu, Tô Mộc Tranh, Phương Duệ đi Zürich; La Tập quay về trường làm trợ lý cho giáo sư; An Văn Dật cũng về nhà. Những người lưu lại cũng đều giúp công hội đoạt boss dã ngoại. So với lúc trước vội vội vàng vàng, tập trung huấn luyện, thì khác xa. Vậy nên Trần Quả đang muốn lên kế hoạch làm gì đó mà vẫn chưa nghĩ ra ý gì hay.

"A!!! Chị chủ!!! Tui muốn lên nóc nhà gỡ ngói." Bánh Bao nhảy lên hô to.

Bánh Bao đủ rồi!!! Sao cậu lại nghĩ tới chuyện này? Cậu muốn phá Thượng Lâm Uyển à?! Trần Quả tỏ vẻ mình hoàn toàn không theo kịp lối suy nghĩ của Bánh Bao. Vì phòng ngừa hắn thật sự gỡ ngói, Trần Quả nhanh chóng ngăn cản: "Cái kia, Bánh Bao, không phải cậu nói muốn đi chơi xuân à? Quyết định vậy đi, chúng ta du xuân!"

"A a!!! Chị chủ thật quá tốt!!! Vậy tui gọi điện thoại kêu đàn em quay về, chúng ta cùng đi Zürich đi!!!" Bánh Bao rất vui vẻ lấy điện thoại ra nhấn một dãy số: "Đàn em đàn em, lão đại nói cho cậu biết, chúng ta chuẩn bị đi Zürich chơi xuân~~~~~"

Ai! Không phải! Cậu chờ đã!!! Ai nói muốn đi Zürich?! Trần Quả hóa đá tại chỗ, nhìn Bánh Bao chạy vọt lên lầu.

"Hi hi." Đường Nhu tận mắt trông thấy toàn bộ quá trình bật cười.

"Nhu Nhu..." Trần Quả rất bất đắc dĩ.

"Thật ra đi Zürich cũng tốt, cảm nhận bầu không khí giải đấu thế giới, nói không chừng còn có thể luận bàn với cao thủ các nước khác... Đúng!!! Luận bàn!!! Luận bàn luận bàn luận bàn luận bàn luận bàn luận bàn luận bàn luận bàn luận bàn luận bàn luận bàn luận bàn luận bàn luận bàn..." Đường Nhu càng nói càng hưng phấn, lẩm bẩm lấy ra di động, gọi cho một số điện thoại: "Alo? Papa, chúng con tính đi Zürich. Ba có thể tài trợ trước cho chúng con không? Sau này con sẽ trả tiền lại..."

Trần Quả lại hóa đá, vậy là lập tức quyết định à? Có thể đừng nhanh vậy sao? Có thể đừng hiệu suất vậy sao?

Trong lúc Trần Quả khiếp sợ, đám người Hưng Hân chỉ trong một tiếng đã định ra kế hoạch đi Zürich. Ngoại trừ thành viên công hội Quan Dung Phi bày tỏ muốn tiếp tục chiến đấu tìm kiếm vật liệu trong game và tập trung nghiên cứu trang bị nên từ chối, những người khác đều vui vẻ đồng ý kế hoạch "du xuân" này. Đường Nhu còn chu đáo dặn Kiều Nhất Phàm dẫn theo Cao Anh Kiệt, khiến cậu xấu hổ hồi lâu.

"Tôi nói nè chị chủ, em nhìn vẻ mặt em đi, không phải chỉ là đi Zürich sao?" Cho dù Trần Quả đã trở thành bạn gái của hắn, Ngụy Sâm vẫn theo thói quen gọi chị chủ, bị đám người chế giễu "có phải muốn mọi người gọi ông là ông chủ hay không" cả một khoảng thời gian dài.

"Anh đừng nói đơn giản như ra ngoài đi dạo một vòng có được không? Là Zürich đó! Là giải thế giới có được không?"

"Chị chủ, quan niệm này của em là không đúng. Thế giới lớn như vậy, dắt chó đi đâu không phải là dắt."

"Anh nói lại tôi nghe xem!!!"

"Hả? Ý tôi là em dắt tôi đi đâu cũng được."

"Anh cũng không nghĩ xem, là nhà Nhu Nhu bỏ tiền, vậy làm phiền người ta cỡ nào." Trần Quả hài lòng với câu trả lời lại quay về chủ đề cũ.

"Chị chủ, em vậy là không hiểu rồi. Ba Đường chắc chắn rất muốn làm gì đó cho con gái. Đường Nhu không bao giờ hỏi xin cái gì trong nhà, thật vất vả ba Đường mới có cơ hội, em đừng ngăn cản."

"Nói nhiều như vậy còn không phải là vì anh muốn đi Zürich!"

"Không thể nói vậy. Đây là để hoàn thành tâm nguyện của bác trai nha." Ngụy Sâm nói một cách nghiêm túc.

Trần Quả liếc mắt.

- TBC -
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
Chương 64

"Đấu pháp này quả thật là giết địch 1000 hao tốn 800." Tiêu Thời Khâm đẩy kính mắt nhìn mọi người.

"Chậc, có thể đạt được mục tiêu đã là không tệ, dù sao cuối cùng là chúng ta thắng. Nhưng nếu làm không tốt biến thành lưỡng bại câu thương, lúc đó thật không biết ai sẽ chết." Phương Duệ phẩy tay.

"Diệp Tu, anh không thể bỏ thêm thứ gì vào cái đầu trống rỗng của anh à? Đấu pháp này rất có vấn đề với pháp sư nguyên tố nha. Lúc đó hết mana thì sao!!!" Sở Vân Tú vỗ bàn đứng dậy.

"Tui cảm thấy tình huống của tui cũng rất nguy hiểm!!! Đấu pháp của tui rất hao mana!!! Chiến thuật kéo dài thời gian đối chiến của anh, tui có thể trụ từ đầu tới cuối không vẫn là cái vấn đề." Trương Giai Lạc cũng rất rối rắm.

"Diệp Tu, anh đây là trả thù à? Không phải chứ không phải chứ không phải chứ? Không thể dùng người theo chủ nghĩa cơ hội như vậy nha!!!" Hoàng Thiếu Thiên kháng nghị bản thân phải làm người kéo cooldown.

"Mà tổ hợp quỷ kiếm sĩ và thuật sĩ có thật sự ổn không? Nếu bị bao vây thì quả thật chính là bị dứt điểm sau một đợt!!!" Lý Hiên tối sầm mặt.

"Ai ai ai ai, sao mấy người đều ngoi lên vậy. Tinh thần sùng bái đại thần sáng nay đâu rồi?! Hiện tại có ý kiến? Nhìn lại tài liệu phân tích đi, tôi căn bản là dùng đấu pháp của Vua dây dưa Hứa Bân, áp chế khí thế của đội Nga, sau đó một đợt tấn công dứt điểm bọn họ. Hoàng Thiếu Thiên nha, cậu phải làm tốt nhiệm vụ quấy rầy để bọn họ càng mau mất kiên nhẫn, chúng ta sẽ càng ít tiêu hao. Mà hết mana là sao? Chúng ta không phải có mục sư sao? Hết mana thì tìm mục sư!" Diệp Tu gõ gõ đốt ngón tay xuống bàn.

Trương Tân Kiệt đẩy kính mắt: "Kỹ năng có cooldown, với lại nếu tôi hết mana thì sao?"

"Ui chà, bậc thầy chiến thuật Trương Tân Kiệt đại đại, bây giờ là lúc khảo nghiệm cậu!!! Xem cậu có thể phân phối mana hữu hiệu tới mức nào~" Diệp Tu thoải mái nói.

Mọi người cảm thấy nhiệm vụ thật trầm trọng.

"Đấu pháp này tôi cảm thấy phân tích rất triệt để. Diệp đại đại, anh có phải có chuyện xưa gì với Hứa Bân không?" Đới Nghiên Kỳ hỏi một câu phá vỡ bầu không khí.

"Tiểu Đới..." Tiêu Thời Khâm bất đắc dĩ nhìn Đới Nghiên Kỳ.

"Chuyện xưa gì, đây là kết quả của việc đi thỉnh kinh." Ánh mắt Diệp Tu liếc nhìn phần phối hợp của bản chiến thuật.

"Vậy phần Bá Đồ có phải cũng là kết quả của việc thỉnh kinh?" Sở Vân Tú tiếp lời.

"Dĩ nhiên không phải, đó là..." Đó là đội trưởng Bá Đồ tự phân tích. Diệp Tu phục hồi tinh thần, không nói nửa câu sau.

"Là gì là gì là gì là gì?" Hoàng Thiếu Thiên cũng phục hồi tinh thần.

"Là em gái cậu. Mau mau đi huấn luyện đi!!!" Diệp Tu đánh trống lảng.

Một giờ sau.

"Không được!!! Tui dùng phần mềm huấn luyện cộng thêm Giang Ba Đào quấy nhiễu chỉ có thể kéo dài hơn 40 phút là hết mana." Trương Giai Lạc quăng chuột nói.

"Hôm qua tôi có nghiên cứu phần mềm dùng chung này, phát hiện không chỉ có thể phối hợp hai người, còn có thể thêm một người làm đối thủ để gia tăng độ khó. Dựa theo đội hình của Nga, tôi đấu với Trương Giai Lạc, Lâm Kính Ngôn đấu với Sở Vân Tú, Đới Nghiên Kỳ đấu với Hoàng Thiếu Thiên, dựa theo kết quả để phỏng đoán thời gian trong trận đấu. Đấu pháp Bách Hoa có vẻ quá phí mana, chỉ được hơn nửa giờ. Phía mọi người thì sao?" Giang Ba Đào cẩn thận ghi chép số liệu mới nãy rồi hỏi hai cặp bên cạnh.

"Tôi cũng chống đỡ được hơn nửa tiếng, chưa tới một tiếng đi. Vừa chiến đấu vừa phòng thủ, còn phải nghĩ cách để không bị phán là thi đấu tiêu cực, thuận tiện trong lúc câu giờ còn dùng nước ấm nấu ếch để mài máu đối phương!!! Đây là người có thể làm sao!!!" Sở Vân Tú vẫn đang điều khiển, vừa nhấn chuột vừa nói.

"Chỗ tôi không tệ lắm." Đới Nghiên Kỳ vui vẻ nói.

"Móa nó móa nó móa nó móa nó, cô đương nhiên là không tệ. Tui đánh trúng cô một chiêu là phải bỏ chạy, cố gắng không để bản thân mất máu. Đây là tra tấn đối thủ hay tra tấn phe mình nha!!!" Hoàng Thiếu Thiên nắm tóc nói.

"Thiếu Thiên, đừng vội, từ từ sẽ được. Trương Giai Lạc, lúc đó có đồng đội phối hợp hẳn sẽ tốt hơn. Anh xem có thể thử kéo dài thời gian đến khoảng một tiếng không? Sở Vân Tú, hay là tạm thời đừng dùng các chiêu quần công nhiều mana?" Dụ Văn Châu không dừng lại động tác huấn luyện phối hợp với Lý Hiên, nghiêm túc đưa ra đề nghị.

"Đội trưởng đã nói vậy thì tui cố chút nữa."

"Tui cũng thử xem."

"Aizz, không nã pháo toàn bản đồ thì còn gọi là pháp sư nguyên tố à?"

Thế là cả đám lại thử một lần nữa.

Lúc này, Diệp Tu cầm tài khoản Quân Mạc Tiếu đấu với Nhất Thương Xuyên Vân của Chu Trạch Khải và Nhất Diệp Chi Thu của Tôn Tường. Sau khi thảo luận hồi lâu, cuối cùng quyết định để hai người này bảo tồn thực lực lúc đầu trận, khúc cuối phản công sẽ trở thành hai tay chiến chủ lực, xé tan đội ngũ của đối phương, dưới sự hỗ trợ của đồng đội, giết chết đối thủ lúc này đã hoàn toàn mất kiên nhẫn và rối loạn chiến thuật.

"Tôn Tường, sau chiêu Cường Long Áp hồi nãy thì dùng Đấu Phá Sơn Hà đi. Khởi đầu và kết chiêu tương tự nhau, có thể gây nhiễu đối phương. Tiểu Chu, chỗ này áp súng chậm 1 giây càng tốt, khiến bọn họ có cảm giác thiếu chút xíu nữa là thành công, nhưng chỗ thiếu chút xíu này mãi vẫn không đuổi theo kịp, vậy càng khiến bọn họ mất kiên nhẫn." Thiên Cơ Tán trong tay Diệp Tu không ngừng chuyển đổi hình thái. "Lát nữa Tôn Triết Bình cậu cũng tới tham chiến, nhìn xem có thể thành công kéo dài thời gian đến hơn nửa tiếng không."

--------------------------------

Ba ngày huấn luyện cứ quanh đi quẩn lại như vậy, huấn luyện phối hợp đoàn đội buổi sáng, huấn luyện kéo dài thời gian đối chiến buổi chiều. Cả đội Trung Quốc đều muốn điên lên.

Nhất là Hoàng Thiếu Thiên, vì luyện thành phong cách "đánh lén nhưng vẫn toàn vẹn bỏ chạy", hắn lên mạng tìm video về Hại Người Không Biết Mệt, còn tìm Diệp Tu hỏi ghi hình huấn luyện của Mạc Phàm. Hiện tại, Hoàng Thiếu Thiên cũng sắp có thói quen nhặt ve chai.

Khi đội Trung Quốc đấu với đội Nga, chỉ thấy các tuyển thủ bên kia sục sôi ý chí chiến đấu, phong thái hiên ngang. Mà bên đội Trung Quốc, ngoại trừ đội trưởng đang cười tủm tỉm, các đội viên khác đều mặt mày mệt mỏi. Mà trong đội còn có một người mặt mũi lấm la lấm lét như sẵn sàng cướp túi bỏ chạy.

- TBC -
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
Chương 65

Đội Trung Quốc đấu với đội Nga.

Trận đầu tiên, trận đấu kéo dài 1 giờ 16 phút, đội Nga thắng; trận thứ hai, trận đấu kéo dài 1 giờ 57 phút, đội Trung Quốc thắng; trận thứ ba, trận đấu kéo dài gần 2 giờ vẫn chưa phân thắng bại. Sau khi thêm giờ, ở 2 giờ 45 phút, đội Nga còn ba người, đội Trung Quốc còn bốn người, nhưng mana của cả hai đội đều đã hết sạch. Sau khi thảo luận, mỗi tuyển thủ được phục hồi 50% mana rồi tiếp tục thi đấu. Cuối cùng ở 3 giờ 11 phút, đội Trung Quốc thắng.

Sau trận đấu, ngoại trừ Diệp Tu và Dụ Văn Châu, những người còn lại đều bị bắt đi về nghỉ ngơi. Vậy nên, buổi họp báo chỉ có mặt Diệp Tu và Dụ Văn Châu. Phóng viên hỏi mấy câu vô thưởng vô phạt rồi bị phát ngôn viên đội Trung Quốc cưỡng chế chấm dứt họp báo, lý do là đội trưởng Trung Quốc tiêu hao rất nhiều sức lực trong trận đấu, cần được nghỉ ngơi.

Nhưng đó chỉ là kiếm cớ.

Mặc dù Dụ Văn Châu thi đấu hơn ba tiếng, nhưng hắn không tham gia trận lôi đài trước đó, với lại vì tốc độ tay của bản thân, ngoại trừ phải tập trung tinh thần cường độ cao và điều chỉnh chiến thuật bằng giọng nói, tiêu hao cũng chẳng khác với lúc huấn luyện bình thường là bao. Nhưng mà, Diệp Tu vẫn lấy lý do này để uy hiếp phát ngôn viên: "Hai ngày nữa là trận chung kết, cậu xem rồi làm đi." Sau đó, phát ngôn viên nghiêm túc suy nghĩ, dùng lý do "lấy đại cục làm trọng" để kết thúc buổi họp báo. Hắn không biết, Diệp Tu chỉ là lười đối mặt với đám phóng viên mà thôi.

"Bên kia có kết quả chưa, đội nào tiến vào trận chung kết?" Diệp Tu và Dụ Văn Châu cùng đi về khách sạn.

"Tôi mới vừa xem, là đội Nhật." Dụ Văn Châu hoạt động ngón tay.

"Móa, là đám dân kỹ thuật kia à. Đội Mỹ và Hà Lan làm gì vậy, hai vòng cũng cản không được? Aizzzz." Diệp Tu tỏ vẻ bất đắc dĩ.

"Không có cách nào, đội Nhật kỹ thuật rất rốt, mà họ dường như hiểu rất rõ đối thủ, luôn có thể tìm được cách đánh bại đối phương tốt nhất."

"Chậc, lần trước chúng ta chỉ tình cờ khiến đội Đức rối loạn chiến thuật. Lai lịch đội Nhật thế nào? Mỗi lần đều tìm được nhược điểm? Đội trưởng bọn họ không đơn giản nha."

"Ha ha, thật ra là do bên kia chuẩn bị tốt. Ban đầu chính phủ đã đầu tư tài chính rất nhiều, mà với tần suất chế tác game mới của bọn họ, tỉ lệ xuất khẩu vẫn luôn nằm ở ngưỡng cao, cho dù mấy năm nay gần như bị đuổi kịp, thì vẫn có thể tính là vị trí đứng đầu. Vậy nên tố chất tuyển thủ vốn đã rất tốt, được vun trồng thì càng lợi hại." Dụ Văn Châu lật tư liệu trong tay.

"Chậc chậc chậc, trận chung kết sẽ là khổ chiến nha. Vòng bán kết gặp đội Nga cũng khá bất lợi cho chúng ta." Diệp Tu đốt điếu thuốc ngậm vào miệng.

"Anh không ra sân à? Đã đến trận chung kết rồi." Dụ Văn Châu đột nhiên hỏi.

"Tôi là một lĩnh đội không thi đấu, cũng không phải bom nguyên tử, quăng ra thì có thể giành được cúp." Diệp Tu phất phất tay.

"Nhưng anh vẫn rất muốn ra sân đi."

Diệp Tu cười cười không nói gì. Mình đúng là muốn ra sân, nhưng cả đội ai lại không muốn đâu?

"Ai ui, đến rồi, mau đi nghỉ ngơi." Trong lúc nói chuyện thì hai người đã đến khách sạn. Diệp Tu giục Dụ Văn Châu, tuy nói trên lý thuyết thì không tiêu hao nhiều như vậy, nhưng chắc chắn là mệt mỏi hơn bình thường. Mà trận chung kết gần ngay trước mắt, nhất định phải đi nghỉ ngơi ngay lập tức.

"Lão đại!!!" Bánh Bao tinh mắt nhìn thấy Diệp Tu ngay khi hắn mới bước vào cửa, cấp tốc kéo La Tập lao tới.

"Móa ơi." Diệp Tu né sang một bên, tránh thoát cú lao nhiệt tình của Bánh Bao. Theo góc nhìn của Diệp Tu, Bánh Bao quơ La Tập như đang dùng hai kỹ năng Mãnh Hổ Loạn Vũ và Cục Gạch lao tới.

"Lão đại! He he, bọn tui tới cổ vũ anh." Bánh Bao vồ hụt lập tức đứng thẳng, cười ngây ngô với Diệp Tu.

Lúc này Diệp Tu mới thấy có rất nhiều người trong đại sảnh: Bánh Bao, La Tập, Trần Quả, Ngụy Sâm, Kiều Nhất Phàm, Cao Anh Kiệt, Mạc Phàm, An Văn Dật và Đường Nhu. "Ai ui, đều tới à!" Diệp Tu nhìn kỹ lại, "Móa ơi, ngay cả thành viên đội tuyển quốc gia nói đi nghỉ cũng ở đây à?" Tô Mộc Tranh, Sở Vân Tú, Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn, Trương Tân Kiệt và Vương Kiệt Hi.

"Kỳ thật mọi người là vì chờ các anh nên mới chưa lên lầu. Những người khác đều đã chào hỏi rồi." Tô Mộc Tranh giải thích.

"Hả? Nói vậy, quả thật không thấy Hoàng Thiếu Thiên? Đội trưởng nhà hắn chưa về mà hắn có thể đi nghỉ ngơi?" Diệp Tu nhìn qua liền thấy Dụ Văn Châu đứng cạnh mình đã đi mất. "Ai ui, Dụ Văn Châu đâu?! Đây là bùng phát tốc độ chân à?"

"Hai anh vừa vào cửa, Dụ Văn Châu đang phất tay thì Hoàng Thiếu Thiên đã lao ra lôi hắn đi. Nhìn đi, đang vào thang máy kìa." Sở Vân Tú chỉ thang máy bên phải sau lưng.

Diệp Tu nghiêng người, thấy Hoàng Thiếu Thiên đang không ngừng lải nhải với Dụ Văn Châu, Dụ Văn Châu mỉm cười nhìn Hoàng Thiếu Thiên, sau đó cửa thang máy đóng lại.

Chậc chậc chậc, có thể đừng tú ân ái công khai vậy không, mới tách nhau bao lâu nha. Diệp Tu thu hồi ánh mắt, thấy Vương Kiệt Hi lao tới cạnh con trai nhà hắn, thế là trào phúng: "Ai ui, Tiểu Cao cũng tới à!"

Cao Anh Kiệt ngại ngùng cười cười, Kiều Nhất Phàm đứng cạnh cũng đỏ mặt. Vương Kiệt Hi ngược lại, nghe thấy câu này thì nhìn Diệp Tu, trên mặt viết "anh trả con trai cho tôi".

Anh đây không lừa bán con trai nhà cậu. Cậu nhìn anh u oán vậy cũng vô dụng. Có nghe câu con lớn không thể giữ trong nhà chưa? Có cảm giác con dâu nuôi từ bé dắt con trai mình đi không, chậc chậc chậc. Diệp Tu trào phúng trong lòng.

"Để Diệp Tu nghỉ ngơi đi. Ngày mốt không phải là trận chung kết sao? Chào hỏi vậy là được rồi, giải tán giải tán." Trần Quả lên tiếng.

"Vẫn là chị chủ tinh mắt, mọi người cũng mệt mỏi cả ngày đi? Mau mau mau, ai về phòng nấy!" Diệp Tu cũng phất tay giải tán.

"Tuân lệnh, lão đại." Bánh Bao là người đầu tiên túm La Tập chạy về hướng thang máy.

Ai, Tiểu La Tập, vất vả rồi. Nhìn La Tập khi thì bị coi như cục gạch, khi thì như bị thả diều, Diệp Tu không khỏi thấp một ngọn nến cho cậu.

"He he, làm lĩnh đội cho đội tuyển quốc gia cảm giác thế nào? Có phải rất sướng không?" Khi tất cả mọi người đi về phía thang máy, Ngụy Sâm xoay người chạy tới khoác vai Diệp Tu, hỏi một cách cẩu thả.

"Sướng cái gì, ngày nào cũng bị vắt kiệt, anh đây cũng không phải đậu nành. Aizzz, mị lực cao quá cũng không tốt."

"Với cái miệng này của mày, ép mày thành đậu nành cũng chưa đủ để giải hận."

"Chậc chậc chậc, nói chứ anh đây mới đi bao lâu nha? Ông đã trở thành ông chủ? Đừng tưởng anh đây không thấy chị chủ khoác tay ông."

"Móa, mày sắp 30 rồi, sao mắt vẫn tinh như thằng nhóc Lư Hãn Văn vậy."

"Aizzz, mấy người từng cặp từng cặp tú ân ái thật là mù mắt chó."

"A đúng rồi, nói chứ tên lưu manh như mày sao sống sót được trong đám người này vậy? Tao vừa nhìn, ai cũng có đôi có cặp!!!"

"Chậc chậc chậc. Còn không phải bởi Trương Tân Kiệt tâm bẩn mai mối cho toàn Liên Minh. Anh đây cũng rất sốt ruột." Lần này sao lão Hàn chưa trực tiếp đánh tới? Không giống tính cách của anh ta nha. Mấy ngày trước, rất nhiều người gửi tin nhắn cho Hàn Văn Thanh, Sở Vân Tú đương nhiên cũng góp một chân, Tô Mộc Tranh cũng đi theo góp vui. Diệp Tu biết chuyện này từ chỗ Tô Mộc Tranh, vài ngày sau đó đều lo lắng hãi hùng không biết Hàn Văn Thanh lúc nào sẽ từ trong góc nhô ra. Nhưng chuyện Diệp Tu lo lắng vẫn chưa hề xảy ra.

Khi đám người chen chúc vào thang máy, tới lượt Diệp Tu đạp chân vào, thang máy vang tiếng nhắc nhở quá tải. Vậy nên Diệp Tu phất phất tay: "Mọi người lên trước đi, anh đây mị lực quá lớn, ngay cả thang máy cũng không muốn anh chen lấn chung một chỗ với mấy người."

Nghe câu này của Diệp Tu, cả đám chỉ muốn đạp hắn hai lần.

Diệp Tu nhìn cửa thang máy đóng lại, tựa người vào bức tường cạnh thang máy, nhìn đèn treo trần đờ người. Chẳng lẽ Hàn Văn Thanh rốt cuộc ngộ ra anh đây không có chỗ nào đáng để thích nên ngừng tay rồi? Má ơi, cám ơn trời đất.

Lúc này, chiếc thang máy còn lại xuống tới tầng trệt. Diệp Tu quay người đi vào, không để ý tới vẻ mặt của bản thân khi nghĩ "cám ơn trời đất".

- TBC -
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
Chương 66

Diệp Tu đi vào thang máy, sau khi nhấn nút thì ngơ ngác đứng gần cửa.

Lúc này, đèn thang máy chớp nháy hai lần rồi tắt. Thang máy cũng giống như bị chết máy mà dừng lại.

"Chậc chậc chậc, đây là sao, có còn để anh đây yên lành qua hết tối nay không? Thang máy khách sạn này dễ hư vậy à?" Diệp Tu bắt đầu ấn một loạt nút trong thang máy.

Diệp Tu bỗng bị người ôm lấy từ đằng sau.

Trong thang máy tối đen, chuyện bị người khác ôm lấy, Diệp Tu căn bản không ngờ tới. Nhưng khi nghe tiếng hít thở bên tai, Diệp Tu lại quên giãy dụa, "Lão Hàn?"

"Ừ, tôi đã tới." Hàn Văn Thanh nắm chặt hai tay.

"Sao anh lại ở đây?" Diệp Tu bị Hàn Văn Thanh nắm chặt hai vai như muốn làm gãy xương, mới phục hồi tinh thần, tránh thoát khỏi tay Hàn Văn Thanh.

Diệp Tu thoát khỏi lồng ngực Hàn Văn Thanh, mới xoay người lại bị Hàn Văn Thanh ôm lấy từ phía trước, chân không vững lui về sau hai bước, lưng dán lên tường kim loại của thang máy.

"Vốn muốn nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cậu. Không ngờ khi vào tháng máy, cậu rủ mắt không biết đang suy nghĩ gì, căn bản không nhìn thấy tôi."

"Anh đây tại sao lại muốn nhìn..." Diệp Tu cảm giác Hàn Văn Thanh dường như đang thở dài, lời chưa nói hết đã bị anh chặn miệng.

"Ô, Hàn Văn... ô." Diệp Tu căn bản không thể chống lại.

Một phút sau.

"Hộc... hộc... Hàn Văn Thanh anh muốn giết người à! Giết người trong phòng kín có phải không!!! Thù hận cỡ nào nha!!!" Diệp Tu vịn tường thở dốc.

"Chỉ như vậy cậu mới không trào phúng." Hàn Văn Thanh không hề bị rối loạn nhịp thở.

"Sao anh ở trong thang máy thì nó liền hư? Chẳng lẽ bây giờ không chỉ người sống không dám lại gần, đồ điện cũng vậy sao? Khuôn mặt ví tiền này của anh có lực uy hiếp mạnh dữ vậy." Diệp Tu bĩu môi, nhận mệnh khoanh tay đứng dựa tường.

"Khoảng 3-5 phút nữa sẽ có điện lại. Sẽ nhanh bị phát hiện."

"Hả? Bị phát hiện? Anh lại phạm tội gì rồi?" Diệp Tu giễu cợt. Mặc dù trong bóng tối không thấy được Hàn Văn Thanh, nhưng Diệp Tu vẫn run lên, cảm giác Hàn Văn Thanh vừa mới liếc mắt nhìn hắn.

"Cầu dao thang máy hẳn là do Bánh Bao kéo."

"ĐM, anh rốt cuộc đã làm gì!" Diệp Tu cảm thấy bàn cờ này thật lớn.

"Những người ở đại sảnh lúc đó đã được tính toán kỹ. Trừ cậu ra thì vừa vặn chạm mức tải trọng của thang máy. Hoàng Thiếu Thiên dẫn Dụ Văn Châu đi, khống chế chiếc thang máy này, nên không thể có hai thang máy cùng suất hiện ở tầng trệt. Mọi người dùng chiếc thang máy kia đi lên, tôi dùng thang máy này đi xuống, đảm bảo lúc kéo cầu dao không có những người khác trong thang máy. Đại khái là vậy." Hàn Văn Thanh bình thản phổ cập cho Diệp Tu.

"ĐM, Hàn Văn Thanh, anh làm tuyển thủ eSports có ổn không? Quỳ cầu anh đi làm cảnh sát đi, vừa lộ mặt liền có thể bắt được tội phạm, dẫn theo đội phó cơ trí của anh đi Bộ Quốc phòng đi!!!" Diệp Tu nghe Hàn Văn Thanh nói xong, sâu sắc cảm thấy Trương Tân Kiệt là tên tâm bẩn nhất. "Nói chứ, Trương Tân Kiệt mới thật là bậc thầy chiến thuật nha. Muốn lôi hết tất cả mọi người xuống nước à? Chỉ vì anh? Móa, Thiên hạ Đệ nhất Đội phó nha? Có kỹ năng bị động Đôi Cánh Thiên Sứ và Ánh Sáng Thánh Mẫu không? Nếu vậy thì nói lão Hàn anh vô tội, Phùng chủ tịch cũng không tin."

Lúc này đèn thang máy chớp nháy rồi lại sáng lên. Thang máy tiếp tục đi lên.

Đột ngột có điện, Diệp Tu bị chói nên híp mắt một hồi mới chậm rãi mở ra. Vừa mở mắt đã thấy mặt ví tiền của Hàn Văn Thanh, nhưng mà, cảm giác hình như, cũng không quá dọa người. Không chỉ không dọa người, còn cảm thấy có hơi... dịu dàng? Diệp Tu bị suy nghĩ của bản thân làm cho hết hồn, cảm giác mình chắc quên uống thuốc trước khi ra ngoài, vậy mà lại thấy vẻ mặt ví tiền khiến người quỳ liếm đưa túi của Hàn Văn Thanh là dịu dàng. "Ai ai ai, đứng sát tôi vậy làm gì, thang máy đâu có chật vậy?" Diệp Tu quay đầu sang chỗ khác, một tay đẩy ra Hàn Văn Thanh.

"Cũng tạm, chỉ là người bên cạnh cứ nhiễu nước."

ĐM! Diệp Tu lập tức thấy mát lạnh sống lưng. Nếu người khác nói đùa như vậy, hắn chỉ cười cười bỏ qua. Nhưng Hàn Văn Thanh với vẻ mặt ví tiền, nói một cách nghiêm túc, khiến người có cảm giác lạnh căm căm, trong thang máy trống trải như thật sự có thứ gì...

"Tôi nói đùa." Hàn Văn Thanh nhìn vẽ mặt Diệp Tu rõ ràng viết hai chữ "mệt tâm".

"Tôi nói này lão Hàn, anh có thể đừng nói 'Tôi nói đùa' với vẻ mặt nghiêm túc không? Mà lời đùa này nói ra từ miệng anh đặc biệt đáng sợ có được không!" Diệp Tu tỏ vẻ trái tim bé bỏng của mình chịu không nổi.

Lúc này, thang máy đã tới tầng lầu của Diệp Tu. Cửa thang máy mở ra, Hàn Văn Thanh bước ra trước, Diệp Tu theo sau, vừa đi vừa lo lắng hỏi: "Tôi nói nè lão Hàn, anh cũng ở tầng này?"

"Tôi ở phòng cậu."

"Móa, anh đợi đã đợi đã đợi đã! Vì sao!!!" Diệp Tu cấp tốc chặn trước mặt Hàn Văn Thanh, ngăn cản quyết định điên rồ này của anh.

"Bởi vì các phòng còn lại của khách sạn đều bị chị chủ các cậu bao hết, với lại còn không đủ."

"Vậy thì liên quan gì tới việc anh ở phòng tôi? Anh ở chung phòng với Trương Tân Kiệt đi! Đội phó là để dùng những lúc thế này!"

"Không được, ba người đàn ông ở chung một phòng là quá chật."

ĐM!!! Lượng tin tức lớn này là sao?! Ai ở đó!!!

Khi Diệp Tu đang nắm bắt trọng điểm loại bỏ danh sách tình nghi, Hàn Văn Thanh đã đi vòng qua hắn tới trước cửa phòng.

"Khoan khoan khoan khoan!!! Sao anh biết tôi ở đâu!!! Móa, có phải cũng là Trương Tân Kiệt nói anh biết? Có còn để người ta sống hay không?! Bảo mật thông tin cá nhân đâu!!!" Diệp Tu đuổi theo Hàn Văn Thanh, vất vả lắm mới chặn được anh ngay trước cửa phòng mình.

"Không, trên thẻ phòng viết." Hàn Văn Thanh rút ra thẻ phòng từ trong túi, quơ quơ trước mặt Diệp Tu rồi quét thẻ đi vào. Cả quá trình vô cùng nhuần nhuyễn, giống như đã tới đây rồi.

Diệp Tu nhanh chóng kiểm tra mấy cái túi trên người, phát hiện không, có, thẻ, phòng!!! Diệp Tu nhớ tới lúc nãy ở đại sảnh, Bánh Bao lao tới chỗ hắn.

ĐM!!! Bánh Bao!!! Đã nói không hãm hại cha đâu!!! Mặc dù tôi không phải cha cậu, nhưng lão đại như cha nha!!! Diệp Tu xoắn xuýt đứng ở cửa, bộ dạng thê lương, thêm cảnh nền là gió thổi một đống rơm lăn qua cũng chưa đủ. Sau đó Diệp Tu nhìn kỹ, cảm thấy càng xoắn xuýt, không phải giống như đã tới đây rồi, mà rõ ràng đã tới đây rồi!!!

Bởi vì, gần cửa là vali không phải của Diệp Tu.

Diệp Tu tối sầm mặt, đứng ở cửa suy nghĩ có nên trước dùng Sao Băng Bách Long tiêu diệt mục sư đội Trung Quốc, rồi dùng Bá Vương Liên Quyền đánh chết lưu manh Hưng Hân, cuối cùng dùng Tróc Vân Thủ ném đội trưởng Bá Đồ ra ngoài.

- TBC -
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
Có cảm giác người ở cùng Trương đội phó là An Văn Dật:censored:
Sao nghe như ông tơ này FA vậy, không chịu đâu nha.
Hí hí hí gần hết fic rồi. Mọi bí mật rồi sẽ được giải đáp =)))))
 

Bình luận bằng Facebook