Hoàn [Song Tử Tinh] [Khưu Kiều] [Faith Justice] Christmas

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,076
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#1
[Khưu Kiều] – Christmas
Tác giả:
昨日未完
Edit: Thobeo
Beta: Lãi
Fanfic thuộc project Song Tử Tinh.


Giới thiệu: Là một đoản trong chùm fic 4 đoản cùng một Hệ liệt Faith Justice - au quân đội, cp Khưu Phi - Kiều Nhất Phàm

Hands up, sugar
Day of Justice
Praise the Lord
Christmas


Lúc cabin hạ cánh đột ngột đáp xuống cách anh không đến 20m, gây ra tiếng ồn inh tai nhức óc, bức di thư của Khưu Phi mới viết nguệch ngoạc được một nửa.​

Vì tay phải đã gãy, anh chỉ có thể dựa vào tay trái không thuận. Cảm giác choáng váng do mất máu cùng với vết thương nhiễm trùng gây ra sốt nhẹ làm anh bận rộn gần hai giờ mới viết được hơn hai trăm chữ. Đương nhiên Khưu Phi cũng không vội, dù sao thì chỗ nào nên gãy đều đã gãy, còn có thể ngồi dựa vào tường một cách lười biếng như bây giờ đã là một loại hưởng thụ.​

Mà hiện tại, mấy giây phút bình yên cuối đời của anh cũng bị quấy rầy.​

Khưu Phi không thể không dừng bút, mệt mỏi nheo mắt lại. Cái thứ mới đáp xuống trên khoảnh đất trống cách đó không xa làm khói bụi bay lên mù mịt, che khuất hình dáng cùng ký hiệu của cabin, làm anh không cách nào đoán được người đến là địch hay là bạn. Khoảng nửa phút sau, Khưu Phi nghe thấy tiếng mở khoang cửa, sau đó là một bóng người xoay mình nhảy xuống đất.​

Khi nhìn rõ người mới tới rốt cục là ai, Khưu Phi không khỏi tự nhột, thập tự giá anh đang nhàn nhã ngậm giữa răng môi bỗng rớt xuống trước ngực.​

Kiều Nhất Phàm tháo mũ bảo hiểm, vội vàng hít thở không khí trong lành, đồng thời nhẹ lắc mái tóc đen mềm mại. Nếu như cậu không mặc bộ quân phục có mang logo của Chấp hành cục, thì cảnh tượng này thực giống như quảng cáo dầu gội đầu.​

Cabin hạ cánh chật hẹp thật khiến người ta nghẹt thở, nếu không phải là tình huống đặc biệt, thì cậu chắn chắn sẽ không vui lòng áp dụng cách thức hạ cánh đơn giản mà thô bạo này.​

Cậu vừa sửa sang lại chính mình, vừa lơ đãng nhìn bốn phía, tầm mắt Kiều Nhất Phàm lập tức khóa chặt khi bắt được bóng hình của Khưu Phi, như sợ đối phương sẽ biến mất nếu mình lỡ rời mắt.​

Ngay sau đó, Khưu Phi nhìn thấy trên măt cậu tỏa ra nụ cười rạng rỡ.​

"Khưu Phi! Này!"​

Người này quơ tay vẫy anh một cách phấn khởi, như thể nơi họ đang ở không phải là thung lũng hoang vắng dưới đáy vực, mà là công viên giải trí ven đô.​

Đối mặt với lời chào nồng nhiệt như vậy, Khưu Phi nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.​

Anh có quá nhiều suy nghĩ muốn nói, quá nhiều điều muốn hỏi.​

Kiều Nhất Phàm ném mũ bảo hiểm vào lại cabin mà chẳng cần quay đầu, không nói một lời đã co chân chạy về hướng Khưu phi. Trên mặt cậu từ đầu đến cuối đều mang nụ cười hết sức phấn khởi, làm Khưu Phi không khỏi nghi ngờ là cậu nhặt được vàng chứ không phải là nhặt được mình.​

"Sao cậu vui vẻ thế?" Khưu Phi hỏi một câu không đầu không đuôi, lúc mở miệng anh mới phát hiện ra giọng mình khàn đặc. Dù anh hiểu tâm tình của đối phương, nhưng cái dáng vẻ này nhìn sao cũng thấy vui mừng hớn hở quá mức.​

"Vì hôm nay là lễ Giáng Sinh." Kiều Nhất Phàm cười đáp, trên thân tràn đầy tinh thần hạnh phúc.​

Kiều Nhất Phàm vốn chẳng để ý chút nào đến lế tết. Tuy bọn họ đều là tín đồ cơ đốc, nhưng thuộc nhóm người không quá cố chấp với mấy ngày lễ lạt, nhiều lắm là đêm Giáng Sinh đến giáo đường nghe chúc phúc. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là đêm hôm đó không có huấn luyện.​

Cũng may là cậu rất nhanh thu lại ý cười quá mức tươi sáng.​

"Trước tiên phải làm một điếu đã——" Kiều Nhất Phàm đưa tay kiếm đồ trong túi đồ tiếp tế đeo sau lưng.​

Nghe vậy Khưu Phi cau mày, chuyện anh lo lắng vẫn phát sinh. Ngay lúc anh định mở miệng thuyết giáo là có hiếu học thì cũng đừng bắt chước Diệp cục trưởng hút thuốc, lời chưa ra đến miệng lại vì nhìn thấy trên tay đối phương cầm một cây kim cấp cứu mà nuốt trở lại. Là một ống tiêm thuốc tê đã quá quen thuộc.​

Kiều Nhất Phàm nửa quỳ xuống trước mặt Khưu Phi, mắt cẩn thận quan sát tình trạng của vị tiểu đội trưởng đã bị mất liên lạc gần năm ngày này. Tình trạng của đối phương có thể nói là vô cùng thê thảm. Quân phục rách rưới dính đầy bùn đất, vài chỗ máu đã khô lại thành một mảng nâu đen, miễn cưỡng lắm mới có thể nhìn ra bộ đồ này vốn cùng một kiểu dáng với bộ Kiều Nhất Phàm đang mang; mặt mũi bẩn thỉu, có vết máu dọc trên trán, vạch qua gò má bên trái chảy thẳng đến cằm, lưu lại một đường máu khô; mắt trái vẫn nhắm, không biết là do bị thương hay bị máu nhỏ xuống mà dính vào, mắt phải cũng không còn sáng ngời như bình thường; cánh tay phải rũ xuống bên ngươi ở một tư thế kỳ dị, Kiều Nhất Phàm quét mắt một vòng liền biết người này lại tự làm gãy xương rồi.​

Trừ đi thập tự giá màu bạc đeo trên cổ của Khưu Phi thì cơ hồ không còn một chỗ nào nguyên vẹn.​

Kiều Nhất Phàm ung dung quan sát, bên tay vẫn nghịch kim cấp cứu. Cuối cùng tầm mắt anh nhìn dọc theo cánh tay trái còn miễn cưỡng hoạt động được, phát hiện ra một khẩu súng Beretta nằm im lìm dưới đất. Sợ rằng đó cũng là vũ khí duy nhất còn lại của Khưu Phi, mặc dù đạn bên trong chắc đã sớm dùng hết.​

Oa Khưu đội, bộ dạng của anh thật là thê thảm. Kiều Nhất Phàm nhịn lại ham muốn lôi điện thoại ra chụp một kiểu, thay vào đó cậu bắt đầu hướng trời xanh cầu nguyện, hi vọng rằng phía sau mí mắt trái kia không phải là một tròng mắt rỗng không.​

Nhưng đối với việc lựa chọn nhảy xuống vách núi để thoát khỏi sự truy đuổi thì bộ dạng kia cũng không tính là quá bết bát.​

Có trời mới biết cậu đã sợ thế nào nếu như lúc xuống khỏi cabin, nghênh đón cậu là một thi thể đầu lìa khỏi xác.​

Hai người họ nhất thời không nói lên lời. Nhưng dù không nói bọn họ cũng rõ ràng hiểu người kia nghĩ gì.​

"Cậu làm sao tìm được tôi?"​

Khưu Phi hỏi câu mấu chốt nhất trong số 1000 vấn đề anh thắc mắc.​

"Tôi rõ ràng đã đem thiết bị định vị vứt bỏ cách đây 5km rồi."​

Anh nhìn chằm chằm vào cặp mắt đen tuyền kia, đôi môi mím thành một đường thẳng, thần sắc chăm chú tựa như rửa tai lắng nghe. Trước tiên là vì anh hết sức để ý, tiếp theo là phòng ngừa đối phương sẽ theo cái đề tài này mà truy hỏi ngược lại.​

Không giống như Kiều Nhất Phàm, Khưu Phi không chủ động phá hủy thiết bị định vị vốn liên quan đến tính mệnh của người lính. Anh làm mất vật quan trọng đó là bởi vì ——​

Trước đó anh bị kẻ thù bắt làm tù bình.​

Thiết bị định vị đương nhiên bị lấy đi, đối với kẻ thù mà nói, nó có cả giá trị nghiên cứu lẫn ảnh hưởng chiến lược, đáng sợ hơn là bọn chúng còn định tra tấn Khưu Phi để moi từ miệng anh chút tin tức quý giá về tầng lớp lãnh đạo của Chấp hành cục.​

Cũng may đầu óc Khưu Phi luôn tỉnh táo còn hơn cả thân thủ siêu phàm. Anh trốn thoát thành công —— trước khi bọn chúng định rút sạch mười móng tay của anh, thậm chí dùng chất hóa học hủy đi thị lực. Nếu không bây giờ Khưu Phi sẽ chẳng ngồi đây cùng Kiều Nhất Phàm giương mắt nhìn nhau.​

Dĩ nhiên Kiều Nhất Phàm không cần biết tới những tiểu tiết này.​

Đối mặt với câu hỏi của anh, Kiều Nhất Phàm đảo mắt vòng quanh.​

"Anh thực sự muốn biết?"​

"Đừng nói nhảm."​

"Tui có thể nói, nhưng Khưu Phi anh phải hứa là sẽ không tức giận."​

"Tôi không tức giận."​

Kiều Nhất Phàm bất đắc dĩ mà giơ tay hàng.​

"Anh đang tức giận."​

"Nói nhanh." Khưu Phi không kiên nhẫn giục cậu.​

Cái người này, sao thái độ càng ngày càng kém vậy? Kiều Nhất Phàm có chút buồn bực nghĩ, nhưng vẫn thuận theo Khưu Phi mà trả lời thành thật.​

Chỉ thấy cậu vươn tay, dừng lại trước vạt áo của Khưu Phi, cầm thập tự giá lên.​

"Thiết bị dịnh vị, mức độ bảo mật cao nhất. Dựa vào vệ tinh chuyên dụng của quân đội để thu nhận tín hiệu, không có mống mắt của tui để mở khóa, thì ngay cả cục trưởng cục điều tra cũng không truy lùng được."​

Trả lời trôi chảy, ngữ khí đều đều.​

Sau khi giải thích xong Kiều Nhất Phàm không đổi sắc mặt, giống như vừa mới bàn luận chuyện thời tiết bình thường. Khưu Phi thì ngược lại, tựa như nghe được chuyện hoang đường, làm anh liên tục chớp con mắt duy nhất còn mở được, mặt đầy ngỡ ngàng.​

"Cậu cài định vị vào thập tự giá của tôi?"​

"Để nói cho rõ,"​

"Cậu theo dõi tôi?"​

"Cân nhắc đến việc Khưu đội tài cao lại có tác phong lớn mật."​

"Cậu rốt cục làm sao có được loại này ——"​

"Tui và Diệp cục trưởng đều cho rằng đây là biện pháp cực kỳ hữu hiệu, cũng là thứ tương đối thực dụng."​

Khưu Phi câm nín, anh nào có đoán được người yêu mình có thể làm ra một bước này. Cái tín vật tôn giáo mà anh lúc rảnh rỗi thì ngậm lên miệng, lại là món đồ giám sát nhất cử nhất động của mình?​

Mặc dù bây giờ xem ra chính chức năng đê tiện của vật này lại là phao cứu sinh trong tuyệt cảnh của anh.​

"Khưu Phi anh yên tâm. Trừ phi thật cần thiết, bình thường tui cũng sẽ không dùng đến nó."​

Liếc thấy sắc mặt Khưu Phi đã đen xì, Kiều Nhất Phàm hảo tâm giải thích thêm, cho thấy là sự riêng tư của đối phương vần được đảm bảo.​

"Tỷ như?" Khưu Phi không quá tin tưởng mà chất vấn.​

"Tỷ như. . ."​

Kiều Nhất Phàm hơi trầm ngâm, lúc lâu sau mới nâng mắt nhìn thẳng người lính đặc chủng trẻ tuổi.​

"Lần trước anh cùng Hãn Văn huấn luyện muộn rồi nửa đêm trèo tường ra ngoài ăn đồ nước với bún thập cẩm cay mà không gọi tui, ngồi suốt đêm trong quán net mà không gọi tui, đi uống rượu đánh bida mà không gọi tui, cái gì tui cũng biết hết."​

Oh shiet. Khưu Phi thật muốn lấy tay che mặt.​

". . .Phải nói thật là anh chơi bida quá dở."​

"Ha ha."​

"Tui không có nói đùa."​

"Cậu điên rồi."​

"Không tui rất tỉnh táo."​

"Cậu điên rồi."​

". . ."​

Khưu Phi cực kỳ, cực kỳ muốn nhấn mạnh: Dù được đưa vào phòng ICP, đeo mặt nạ oxy cùng sáu ống truyền dịch, anh sẽ không cách nào quên được tài chơi bida giỏi đến mức ma quỷ cũng phải khóc than của Kiều Nhất Phàm. Khưu Phi đã tận mắt thấy đối phương trong vòng chưa đến nửa phút đã đem bi trắng bắn vào lỗ không dưới năm lần, về phương diện này phải nói là kỳ tài ngút trời.​

Nhìn gương mặt vẫn mỉm cưới trước mắt, Khưu Phi chợt rùng mình một cái. Cũng may lần đến khu viễn đông nước Nga tham gia diễn tập, anh không có đáp ứng lời rủ rê của bọn Lưu Tiểu Biệt "chẳng mấy khi đến đây, sao không thử qua mấy em gái" (lại còn bảo "có lẽ gái Tây sẽ phù hợp với khẩu vị của Khưu đội hơn. . .”, nửa câu sau của đội trưởng Lưu Tiểu Biệt chưa kịp nói ra đã bị Khưu Phi trừng mắt mà ngừng.) Nếu không phải định lực của đội trưởng Khưu Phi cũng không tệ, sợ rằng mộ phần của Cẩu Vi Thảo giờ đã xanh cỏ.​

"Tiện nói luôn, tui không ngại nói cho anh tác dụng của thập tự giá này, là vì còn ít nhất tám mươi sáu loại định vị gắn trên người anh cơ. Cho nên Khưu Phi à, anh cũng không cần suy nghĩ xem lúc trở về có nên vứt nó đi hay không đâu, dù sao cũng thế cả mà." Kiều Nhất Phàm hết sức quan tâm mà nói cho anh biết.​

Khưu Phi nghiêm túc nhìn người yêu đang nửa quỳ trước mặt mình: "Nhân quyền của tôi thì sao?"​

"Nó có quan trọng bằng tính mạng của anh không?"​

Một châm thấy máu, làm anh rốt cuộc không thốt nên một câu phản bác nào.​


"Lạy Cha của chúng con ở trên trời,

Cứu rỗi, Vinh quang, quyền năng đều thuộc về người.

Lạy Cha của chúng con ở trên trời.

Vĩnh viễn bên người, Chúa toàn năng, Cha của Chúa Jesus.

Người tạo ra sinh mệnh, ban cho chúng con linh hồn.

Chúng con cúi đầu trước thập tự giá, xin người ban phúc. Con nâng lên chiếc ly cứu rỗi mang tên người, trước mặt người con xin thề ước."



Khưu Phi không có bất kì ý kiến nào với việc Kiều Nhất Phàm nghiêm chỉnh đọc xong lời cầu nguyện mới tiêm cho anh thuốc tê.​

Con người này rõ ràng rất hay cắt xén chuyện cầu nguyện trước bữa ăn, vậy mà lúc này lại chấp nhất hoàn thành. Khưu Phi hoài nghi có phải cậu ta thấy mình sắp tiêu rồi mới vội vàng mở nắp kim tiêm, đem 10ml dung dịch rót vào trong tĩnh mạch để cứu mạng anh.​

"Vậy là tốt rồi."​

Sau khi rút kim tiêm ra, Kiều Nhất Phàm đem bông sát trùng và ống tiêm vứt bỏ. Cậu phủi tay rồi dùng lòng bàn tay phải đặt lên gò má còn lưu lại vết máu của Khưu Phi.​

"Đợi một chút, anh sẽ sớm thấy khá hơn nhiều."​

Mắt trái không mở ra được, mắt phải chằng chịt tia máu không cách nào nhìn rõ bàn tay kia, nên Khưu Phi ngẩng đầu nhìn biếu cảm của đối phương, đặc biệt chú ý đến khóe mắt sáng long lanh của Kiều Nhất Phàm.​

Anh đã rất lâu không nhìn thấy đôi mắt này rồi. Lúc trước bọn họ còn nhỏ rất hay gặp mặt, cũng không phải vì Kiều Nhất Phàm khi đó đã thiếu mạnh mẽ, chẳng qua đó chỉ là bản năng trời sinh của cậu. Dẫu sao việc tuyến lệ không phát triển cũng chẳng phải việc con người thể tự quyết.​

Nhưng dễ dàng nhận thấy rằng, người quỳ gối trước mặt anh đã trưởng thành, vẫn lộ ra phản ứng như vậy, tuyệt không phải tự nhiên. Khưu Phi thậm chí còn nghĩ cậu ta có khi cũng không biết khóe mắt mình đã ướt nhòe, nếu không sao cậu ấy có thể thắng thắn nhìn anh chằm chằm như vậy, lộ ra nỗi bất an cùng sự yếu mềm sâu thẳm bên trong?​

Khưu Phi thở dài.​

"Lại đây." Anh giương cánh tay trái hướng Kiều Nhất Phàm.​

Cậu lính đặc chủng trẻ tuổi lặng thinh không nói, nhìn chăm chú người bạn đời quan trọng nhất của mình, cũng là người cộng sự đáng tin nhất. Cuối cùng cậu cũng nghiêng người về phía trước, ôm lấy cơ thể chồng chất vết thương kia, mặc kệ có đụng đau anh ta hay không.​

"Cái tật bướng bỉnh ngu ngốc của cậu cũng nên sửa một chút đi." Khưu Phi vỗ nhẹ lên lưng cậu, cúi đầu thì thầm một cách bất lực vào tai người kia.​

"Chờ anh bỏ cái phong cách chiến đấu kiểu tự sát này rồi nói sau." Kiều Nhất Phàm chôn mặt vào vai Khưu Phi, làu bàu nói, thanh âm mang giọng mũi. Phải nói rằng bộ dạng này của cậu ta thật quá đáng yêu.​

"Đây là lần thứ tư anh viết di thư rồi, lại còn là lần viết chữ xấu nhất."​

Đm, coi như tôi chưa từng nói cậu ta đáng yêu!​

Nghe vậy Khưu Phi hơi mất tự nhiên: "Tôi không quen viết bằng tay trái." Nếu là bắn súng thì khác, anh đã từng luyện qua, mười nhát thì cũng phải trúng mục tiêu một nửa. . .đại khái thế.​

Kiều Nhất Phàm phì cười, tiếng cười làm hai vai cậu run lên nhè nhẹ, động đến vết thương trên ngực trái của Khưu Phi, có chút đau.​

Không một ai trong bọn họ tiếp tục chủ đề, giống như đang cùng tận hưởng giờ phút yên bình hiếm hoi này. Cho đến khi Kiều Nhất Phàm nhạy bén nhận ra được bàn tay đang vỗ trên lưng mình đang chậm dần, cậu mới vội vàng rời khỏi bả vai của Khưu Phi, lo lắng ngẩng đầu nhìn anh.​

"Khưu Phi! Không thể ngủ, anh biết mà?"​

Người lính bị gọi tên tức giận nhìn cậu: "Tôi chỉ hơi mỏi tay thôi."​

"Muốn ăn Snickers không?"​

". . .cậu tự giữ lấy mà ăn."​

Thấy Khưu Phi không chút che giấu mà lộ ra vẻ mặt ghét bỏ với đồ ăn vặt của mình, Kiều Nhất Phàm rốt cục cũng không nhịn được nữa, cơ mặt cũng giãn ra, lần đầu để lộ ra nụ cười xán lạn từ thâm tâm.​

Ngay lúc Khưu Phi vì nụ cười tươi rói cùng nét mặt ôn nhu mà xoắn xuýt vì quá đáng yêu, Kiều Nhất Phàm một lần nữa dang hai tay, ôm lấy người yêu anh dũng của mình, người anh hùng duy nhất trong đời cậu, dùng giọng nói vui vẻ nhất mà chúc phúc đối phương:​

"Giáng sinh vui vẻ!"​

Cái tông giọng đầy năng lượng này hơi quá tải với lỗ tai đã chịu tiếng đại bác oanh tạc suốt ba ngày qua, nhưng Khưu Phi không vì tai đau nhói đến tận não mà lộ ra nửa điểm không vui. Ngược lại, anh cuối cùng cũng cười. Từ lần cuối nói lời tạm biệt với Kiều Nhất Phàm, khóe môi anh liền bất động, mà nay như nắng lên làm tan băng giá, nhẹ nâng lên một độ cong.​

"Giáng sinh vui vẻ."​

Anh cảm nhận được rõ ràng, nơi lồng ngực dán chặt vào vạt áo của mình, có một trái tim đang đập, cách lớp vải, cách làn da, liên tục truyền tới nhiệt độ thấp hơn so với cơ thể đang phát sốt của anh. Trong mao mạch, máu tươi đang chảy khắp cơ thể. Nhịp đập, hơi thở, ánh mắt lấp lánh, đôi môi mấp máy, ngón tay nắm chặt, tất cả đều hướng đến nguyện vọng tha thiết nhất tự đáy lòng——​

Mình vẫn ở đây, mình còn sống.​

Bọn họ hiện tại đều nhận thức được điều này quý giá hơn bao giờ hết.​

Cũng là món quà Giáng sinh tốt nhất.​

-FIN-​

Phiên ngoại nhỏ:​

Khưu Phi vô tư nhìn Kiều Nhất Phàm gọi điện thoại, tín hiệu được kết nối với nhóm tân binh thiên tài đã trở về Chấp hành cục từ mấy ngày trước.​

"Mọi người, tôi đã tìm được tiểu đội trưởng của các cậu rồi!" Kiều Nhất Phàm háo hức báo cáo kết quả.​

Sau đó hai người họ liền nghe thấy đầu bên kia có một làn sóng ăn mừng ồn ào như vỡ trận.​

"Thật không Kiều đội?!"​

"Đội trưởng ——! ! !"​

"Đội trưởng anh nghe thấy không? ! !"​

"Đội trưởng anh không sao chứ? !"​

"Khâu đội lần này không đứt tay gãy chân chột mắt chứ? ?" Khưu Phi quyết định không đi so đo với việc Kiều Nhất Phàm, quên cả trả lời, "Mọi thứ vẫn còn, cái gì cũng còn, chỉ là tình trạng hơi thảm hại chút."​

"Quá tốt rồi đội trưởng, bọn em đợi anh trở về!"​

"Đội trưởng, cho em mượn máy sấy tóc trong wc dùng một chút."​

"Đội trưởng, Giáng sinh vui vẻ! ! ! Bọn em có để quà trong phòng anh!"​

. . .​

Cái gì? Mấy cậu làm gì thế? Đây là cái gì?​

Hết người nọ đến người kia, có phải mùng một đầu năm đâu mà xếp hàng chúc tết hả? Còn có dáng vẻ quân nhân không hả? Đã thế còn có vài tên báo cáo anh là đã làm mất quân hiệu. Mấy đứa thấy anh nửa sống nửa chết nên không thèm nể mặt hả?​

Xem ra anh đã để cho cấp dưới của mình quá thân cận với Kiều Nhất Phàm rồi, chẳng học được gì toàn toàn học thói xấu, xem cái bộ dạng bây giờ này.​

Khưu Phi nghĩ, lúc trở về nên chuyển công tác làm việc độc lập thì hơn.​

-End-​
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,137
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#2
"Lạy Cha của chúng con ở trên trời,
Cứu rỗi, Vinh quang, quyền năng đều thuộc về người.
Lạy Cha của chúng con ở trên trời.
Vĩnh viễn bên người, Chúa toàn năng, Cha của Chúa Jesus.
Người tạo ra sinh mệnh, ban cho chúng con linh hồn.
Chúng con cúi đầu trước thập tự giá, xin người ban phúc. Con nâng lên chiếc ly cứu rỗi mang tên người, trước mặt người con xin thề ước."

Khâu Phi còn sống, dù rằng thảm một tẹo. Kiều Nhất Phàm ôm Khâu Phi vẫn là một cơ thể ấm, trái tim bên ngực trái kia vẫn đập. NHư vậy là quá tốt rồi, Giáng Sinh có thể gặp lại được nhau như vậy đã là may mắn.

Ban đầu đọc bối cảnh còn tưởng là thằng nhỏ Khâu Phi nhà tui đi viết thư báo cáo vs Diệp Tu hay sao đó khi tay đã bị thương, chả thể tin nó lại đi viết di thư, mà còn là viết tới lần thứ 4 rồi. :))). Như một trò đùa vậy, bảo sao nó khi thấy Kiều đến lại lạ như vậy.

À còn cái thanh thánh giá của Khâu Phi, cũng may là nó ko bị gì ko giờ chưa chắc gì Kiều tìm đến đây được. Chỉ muốn thay Khâu Phi đòi công đạo. Nhân quyền ở đâu rồi? Còn chơi quả chỉ có Kiều mới mở dc quả định vị này. Khâu Phi nên tự thấy may mắn vì mình chấp hành tốt "kỷ luật" đi, nếu ko mộ Vi Thảo xanh cỏ thì mộ GT cũng cỏ lên cũng đã ngập đầu rồi. Rip :)))))))))))))))))))))))))))))))))))).

Quỳ tác giả luôn :))). Má cứ vừa troll vừa deep tim con đú theo ko nổi luôn á :))
 

Mều Tinh

Cả thế giới thuộc về loài Mều
Hội Tự Sát
Bình luận
265
Số lượt thích
1,762
Location
Hành tinh của loài Mèo :v
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Song Diệp, Tán, Tranh, Sở, Lạc, Hoàng,....
#3
Đoản cuối cùng của hệ liệt rồi [clap clap]

Ách, đoản thứ ba là Kiều bị thương, giờ đến đoản cuối là Khưu bị...... Lại còn viết di thư nữa.....

Oa Khưu đội, bộ dạng của anh thật là thê thảm. Kiều Nhất Phàm nhịn lại ham muốn lôi điện thoại ra chụp một kiểu, thay vào đó cậu bắt đầu hướng trời xanh cầu nguyện, hi vọng rằng phía sau mí mắt trái kia không phải là một tròng mắt rỗng không.​

Có nên khen em có tâm không đây? >_>

Khưu Phi nghiêm túc nhìn người yêu đang nửa quỳ trước mặt mình: "Nhân quyền của tôi thì sao?"​
"Nó có quan trọng bằng tính mạng của anh không?"​
Một châm thấy máu, làm anh rốt cuộc không thốt nên một câu phản bác nào.​
Yep, nhân quyền không quan trọng bằng tính mạng. Lâu lắm mới thấy Khưu câm nín không thốt nên lời :v

4 lần viết di thư..... rốt cuộc là em liều đến cỡ nào vậy .-.

Mình vẫn ở đây, mình còn sống.​
Bọn họ hiện tại đều nhận thức được điều này quý giá hơn bao giờ hết.​
Cũng là món quà Giáng sinh tốt nhất.​
Còn sống là tốt rồi.... Nói nghe thật xót xa. Cái nghề này, lằn ranh giới giữa sống và chết thật là mỏng manh, chỉ cần thêm một ngày còn sống, thêm một ngày bên cạnh nhau, cùng trải qua thêm một ngày lễ..... Thế là vui rồi.....

Cái phiên ngoại thật là cạn lời :v Lính của em nhưng lại thân cận với tiểu Kiều quá, nên bị nhiễm rồi :v tội em quá :v

Đúng là khi đọc hệ liệt này dở khóc dở cười :v Vừa deep lại vừa troll, không biết đường nào mà lần >.< Trái tym nó cứ lên rùi lại xuống Orz
 

Bình luận bằng Facebook