Hoàn [Song Tử Tinh][Kiều Nhất Phàm] Quý trọng cuộc sống, mau né Trận Quỷ

ButNgonPhi

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
6,229
Location
Hàng Châu
Fan não tàn của
Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
#1
Quý trọng cuộc sống, mau né Trận Quỷ



Nhân vật trung tâm: Kiều Nhất Phàm, Cái Tài Tiệp
Editor: @ButNgonPhi

(Doushijin TCCT chủ đề động vật có thể đọc ở đây)

Fanfic thuộc project Song Tử Tinh

Cảnh báo: Có 1 phần nhỏ trong fic có yếu tố boylove.​



1.

Cái Tài Tiệp, ra mắt mùa giải thứ chín, chỉ là một cậu thầy trừ tà bình thường. Nhưng cậu lại có một bí mật nhỏ không hề tầm thường – cậu có thể nhìn thấy hình ảnh đang diễn ra trong đầu người khác.​

Nếu cậu gia nhập một chiến đội luôn nghiêm cẩn chính trực, như Bá Đồ chẳng hạn, có lẽ năng lực nho nhỏ này cũng không tính là gì, ặc, có lẽ? Chắc chỉ cần cẩn thận khi đến gần lưu manh họ Lâm nào đó thôi nhỉ? . . . Nhưng rất không may, Cái Tài Tiệp gia nhập một chiến đội từ tên công hội đã thấy sai sai, phải, là chiến đội Hư Không.​

Quý trọng cuộc sống, mau né trận quỷ. Cái Tài Tiệp rất nghiêm túc.​

Ví như giờ phút này. Cái Tài Tiệp hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện một ngày, đang yên lặng xem đội trưởng đội phó nhà mình đối chiến. Cậu tận lực quên đi vở kịch nhỏ đang diễn ra rõ mồn một trên đầu đội trưởng đội phó – những suy nghĩ mơ hồ bình thường sẽ không hiện lên hình ảnh, những người có đầu óc tưởng tượng phong phú bình thường đều như mở rạp chiếu phim di động.​

Phong cách vẽ của Lý Hiên hôm nay vẫn tươi mới như mọi ngày: phòng huấn luyện play, style bá đạo tổng giám đốc yêu tôi.​

Quỷ Khắc chém Phùng Sơn Quỷ Khấp một đao – “Tốt, cô đã thành công làm tôi chú ý!”​

Quỷ Khắc định di chuyển đến điểm mù Phùng Sơn Quỷ Khấp không thấy nhưng thất bại – “Cô không trốn thoát lòng bàn tay tôi được đâu!”​

Hai bên thăm dò lẫn nhau, cục diện lâm vào bế tắc, Quỷ Khắc chiếm thế chủ động, ngâm được một Viêm Trận – “Cô có biết cô vừa đùa với lửa không?”​

Cái Tài Tiệp lặng lẽ dời mắt đi chỗ khác. Thật sự không đành lòng nhìn thẳng.​

Mà Ngô Vũ Sách đối diện Lý Hiên thì không biết cộng tác tốt nhất của hắn đang tưởng tượng cái gì. Dù gì Ngô phó cũng là người chính trực mà.​

Đỉnh núi Hoa Sơn, mây trôi quấn gối. Thỉnh thoảng có thanh phong lướt qua kỳ tùng cheo leo nơi vách núi, gầm rú. Dưới gầm trời mênh mang là hai bóng người lay động. Lại gần, hóa ra là hai vị anh hùng sử kiếm. Chỉ thấy hai người mặc đồ giống nhau, là một thân áo trường bào tay hẹp, đứng giằng co hai bên hiên nhà. Bỗng thanh niên cầm kiếm đỏ xuất thủ, nhanh như gió lốc, phóng thẳng đến chỗ hiểm của người kia. Người cầm kiếm xanh cũng không hiền, sử kiếm đỡ đòn, hai thanh bảo kiếm va chạm một tiếng “đinh” vang dội. Sau đó so mấy trăm chiêu, chỉ nghe thấy tiếng kiếm chạm nhau vừa nhanh vừa mảnh lại cực khẽ . . .​

Dọa tui rớt cả dưa!! Cái Tài Tiệp thâm trầm nghĩ.​


2.

Không, hai người đó chưa đáng sợ nhất đâu!!!! Cái Tài Tiệp lén lôi điện thoại ra, mở Wechat. Vị trí đầu tiên trong cột người liên hệ mới nhất là một cậu trận quỷ đang cười đến là ngọt ngào. Ấn vào avatar khuôn mặt tươi cười kia, tin nhắn mới nhất đang lẻ loi đợi trong giao diện.​

“Ngày kia phải về Hàng Châu mất rồi, mai tiểu Cái có đi chơi được không?” Kèm theo đó là một sticker mặt-cười-lớn.​

Đây là định bắt tui làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí hả?? Người bản địa Tây An Cái Tài Tiệp không nhịn được suy nghĩ thuyết âm mưu. Không phải cậu suy nghĩ nhiều, đây chỉ là bản năng phản ứng của bất kỳ người bình thường nào đó sau khi tiếp xúc với chiến đội Hưng Hân ma quỷ này thôi!!​

Nhưng dù (tự nhận là) đã nhìn thấu sự tình, Cái Tài Tiệp vẫn nhận lời mời này. Vì người tên Kiều Nhất Phàm này có độc!!!​

Lần đầu tiên cậu biết người này thật ma quỷ là sau khi khai chiến mùa giải thứ mười.​

Thành tích mùa giải thứ chín của Hư Không so cao chưa đủ so thấp lại thừa, trận đấu khai mạc mùa giải đương nhiên không liên quan đến họ. Mà quán quân vòng khiêu chiến mùa giải trước – Hưng Hân – vừa đánh trận đầu tiên đã bị Luân Hồi giã cho 10:0, quá thê thảm!​

Ngay giữa bầu không khí bi thương đó . . . sao? Vì sao cậu thấy người bên đó còn rất vui vẻ nhỉ? Cái Tài Tiệp ngây thơ thuần khiết không hiểu lắm. Hưng Hân thua trắng nhưng trên mặt ai đội đó cũng có nét cười ung dung.​

Thế là Cái Tài Tiệp mới liếc mắt nhìn màn bạc lớn trên đầu chiến đội Hưng Hân, không chỉ có vở kịch nhỏ mà có cả chương trình tối nay ăn gì nữa …​

Phong cách vẽ của vở kịch nhỏ kia cực kỳ thanh thuần, quả thực là dòng nước trong trong giới trận quỷ.​

Một con bồ câu nhỏ tròn trịa màu xám đậu trên đỉnh đầu một con gấu nâu cực lớn, ỉu xìu vỗ cánh. Một con gấu mèo nhảy lên, bên này đá con thỏ con một cước, bên kia đấm con mèo nhỏ màu đen một quyền. Mèo đen bình tĩnh đáp lại một vuốt, lưu lại một bóng lưng ẩn giấu tài hoa.​

Một bên khác là một con cầy hương biết hút thuốc ngồi xổm trên cây, dưới gốc cây là một con hồ ly màu cam cực đẹp cực đẹp, còn có một con báo nhỏ cực kỳ hoạt bát đang cố gắng với cái đuôi cầy hương ngồi trên cây.​

Lúc này đột nhiên xuất hiện một đám quái vật mặc áo choàng đen, mặt là những ống camera tròn tròn. Trên đầu bọn chúng nhảy lên vô số bong bóng thoại chồng lên nhau, đa số là hỏi cảm nghĩ về trận thi đấu này.​

Điếu thuốc trên miệng cầy hương lóe lên một cái, hắn thở ra một làn khói lớn tạo thành bốn chữ: “Hơi bị lụi nghề.” Dưới bầu trời xanh thẳm, bốn chữ bằng khói này mãi không tan đi . . .​

Ha ha ha ha ha ha ha ha ha cái gì thế, nội tâm Cái Tài Tiệp không hề chấn động, thậm chí còn rất buồn cười.​


3.

Sau lễ khai mạc, các chiến đội ai về nhà nấy để chuẩn bị cho mùa giải thi đấu này. Có lẽ là ngẫu nhiên, hoặc có lẽ là có giao kèo gì đó giữa các đội trưởng mà các tuyển thủ trẻ không hiểu, tóm lại là Hưng Hân và Hư Không không hẹn mà gặp ở sân bay.​

Ngồi cùng đám bạn cùng năm không làm giảm áp lực tâm lý, đây là nỗi khổ của tân binh Cái Tài Tiệp. Cậu chỉ yên lặng ngồi tại chỗ của mình, ra vẻ mình là một chú boy cực kỳ cao lãnh.​

Khi Cái Tài Tiệp phát hiện có một con bồ câu màu xám đến trước mặt mình, nội tâm cậu cực kỳ khiếp sợ. Vì những vở kịch cậu từng xem trong quá khứ chỉ là 2D, giờ đột nhiên chuyển thành 3D, làm người ta có chút khiếp sợ.​

Chỉ thấy chú bồ câu nhỏ ngốc nghếch này ngậm một nhành ô-liu định đặt nó trước mặt cậu. Nhưng có lẽ không biết làm, cũng không khống chế tốt tốc độ đáp đất, sau khi bồ câu rơi xuống đất còn xiêu xiêu vẹo vẹo bay nhảy thêm mấy bước.​

Đáng yêu quá! Cái Tài Tiệp đưa tay ra theo bản năng rồi mới chợt tỉnh ra, sao lại có bồ câu ở sân bay nhỉ?​

Thật sự là một người sâu không lường được – đây là đánh giá của Cái Tài Tiệp với cậu tiền bối trông có vẻ rất đơn thuần vô hại ấy.​

Hơn nữa còn là hồng nhan họa thủy, cậu lặng lẽ bổ sung. Tưởng cậu không nhìn thấy chắc? Con gấu nâu kia nhìn bọn họ rồi mỉm cười thẻm rỏ dãi, con mèo đen cũng lặng lẽ dựng thẳng lỗ tai, con thỏ trắng nhìn có vẻ rất lạnh lùng thì nhắm mắt theo đuôi bồ câu nhỏ, đôi tai rủ xuống, vừa đi vừa vẫy.​

Quan trọng nhất là, con gấu trúc con nhìn rất muốn cắn người này là ở đâu ra vậy? Lần trước có thấy nó đâu?​

Cái Tài Tiệp không biết nên phản ứng như thế nào. Nhưng Kiều Nhất Phàm dường như cũng không cần phản ứng của cậu. Cái Tài Tiệp chỉ đành ngồi yên nhìn cảnh 3D biến mất, trên màn hình 2D xuất hiện một con chim ưng con màu đen, mặt không đổi sắc.​

Bồ câu nhỏ lon ton đến trước mặt chim ưng đen, chim ưng không thèm để ý đến nó. Bồ câu nhỏ khẩn khoản kêu ục ục, ưng con vẫn bất động. Trong lúc đó gấu trúc con nhiều lần muốn lôi bồ câu nhỏ trở lại, bồ câu lại cứ cố chấp muốn chơi đùa với đồng loại của mình. Cuối cùng là ưng con và bồ câu nhỏ cùng vui đùa. Sau đó màn đêm buông xuống . . . bồ câu nhỏ cũng nhắm mắt lại . . . Lại mở to mắt ra, không có bồ câu nhỏ, không có gấu trúc lớn, chỉ có một con chim ngủ trên cây. Rừng cây đen như mực, trăng trên trời vừa lớn vừa tròn, mơ hồ có tiếng ai hát văng vẳng đâu đây. Bồ câu xám lẫn vào màu xám trong rừng cây, bóng lưng có phần tịch mịch . . .​

Cái Tài Tiệp không muốn nói chuyện với người kia nữa, chỉ ném một con Hoàng Thiếu Thiên cho hắn.​


4.

Mặc dù Kiều Nhất Phàm rất ma quái, nhưng tình nết rất tốt. Bối phận và tuổi tác giữa đám tuyển thủ trẻ cực kỳ loạn, dựa trên nguyên tắc một nhà thân nhau giữa các tuyển thủ mới, hai người vẫn rất thân nhau rất vui vẻ.​

Chỉ là thỉnh thoảng Cái Tài Tiệp nói chuyện với Kiều Nhất Phàm còn có thể trông thấy những tưởng tượng rất . . . phóng khoáng của cậu bạn.​

Một con hổ Đông Bắc uy vũ cường tráng ngồi trước cửa Bá Đồ, một con hổ Nam Hoa nhỏ hơn nằm bên cạnh nó, một con Khổng tước hoa rực rỡ chói mắt đi ngang qua bọn chúng – “Trời đất hỡi, tiểu Tống, cậu không giống người phương Bắc, cậu là con riêng của lão Hàn và Hoàng Thiếu Thiên sao?”​

Một con hổ Đông Bắc uy vũ cường tráng ngồi trước cửa Bá Đồ, một con chim gõ kiến đoan chính đậu trên đầu hắn. Đột nhiên chim gõ kiến nghiêng đầu: “Đội trưởng.”, “Hử?”, “Anh nên đánh răng đi.”​

Một con hổ Đông Bắc uy vũ cường tráng ngồi trước cửa Bá Đồ, một con chim gõ kiến đoan chính đậu trên đầu hắn. Một con sói xám đi qua thở dài. “Lâm tiền bối sao thế?” “Phương Duệ bắt tôi uống thuốc, nhưng tôi tìm mãi không thấy thuốc đó.”, “Thuốc gì vậy?”, “Dái hổ.”​

Hụ khụ khụ khụ khụ. Tôi không biết cậu lại là loại người này đâu Kiều Nhất Phàm.​

Mãi một thời gian dài, Cái Tài Tiệp cũng dần hiểu được setting của Kiều Nhất Phàm. Ví dụ như 3 cô gái Hưng Hân là 3 con hồ ly khác màu lông, ví dụ như con gấu trúc con mà cậu nhìn thấy ở sân bay là bạn tốt Cao Anh Kiệt của Kiều Nhất Phàm.​

Nhắc đến Cao Anh Kiệt, không thể không nói, Vi Thảo thật sự là một gia đình kỳ diệu.​

Vương Kiệt Hi là một con rắn hổ mang rất đặc biệt, một vòng đầu ngoạm đuôi là có thể bao quanh toàn bộ Vi Thảo. Toàn bộ vở kịch Vi Thảo đều diễn ra trong cái vòng này. Có một con hamster chạy rất nhanh, ngày nào cũng bị hai con mèo Ba Tư lông dài đuổi theo, mà con mèo lớn hơn còn có ý định tóm lấy con rắn hổ mang to hơn nó nhiều lần. Cái Tài Tiệp đoán con hamster kia là Lưu Tiểu Biệt, vì nó luôn đeo tai nghe . . . mà còn luôn bị Lư Hãn Văn quấy rầy.​

Lư Hãn Văn chỉ là con mèo nhỏ lông vàng, nhưng một số hành động cử chỉ của nó lại rất giống corgi cỡ lớn Hoàng Thiếu Thiên. Tỉ như Hoàng Thiếu Thiên thích bắt cá, Lư Hãn Văn thích bắt hamster.​

Tưởng tượng của Kiều Nhất Phàm phần lớn là tranh style chữa lành, tỉ như nói:​
Ngày xửa ngày xưa ở trong rừng có một con mãng xà rất lớn rất dài​

Mọi người đều nói hắn là người bảo vệ mảnh đất này​

Há miệng có thể cắn mặt trăng trên không trung một miếng lớn​

Đám động vật nhỏ trong rừng đều sợ bị hắn ăn hết​

Có một ngày, gấu trúc nhỏ nhặt được một quả trứng vô chủ​

Hắn đứng dưới tàng cây hô to: trứng này là của ai?​

Không ai trả lời​

Hắn đứng trên đỉnh núi hô to: trứng này của ai?​

Chỉ có tiếng vọng trả lời hắn​

Hắn đứng bên bờ biển hô to: trừng này là của ai?​

Từ trong biển có một con mãng xã lớn đang đói bụng bơi lại​

Mãng xà nói, nếu ngươi đưa trứng cho ta, ta sẽ không ăn thịt ngươi​

Gấu trúc nhỏ nói, không được, ta muốn ở cùng với trứng​

Lúc này quả trứng nở ra một con thiên nga trắng xinh đẹp​

Thiên nga và gấu trúc nhỏ hợp sức đuổi mãng xà đi​

Từ đây sống cuộc đời vui vẻ mãi mãi​

Haiz, một câu chuyện rất có tính chữa lành. Nhưng thỉnh thoảng cũng có vài vở kịch bản thân cậu ta sáng tác:​

Hai ngọn núi, lặng lẽ đứng thẳng.​

Hai con vẹt đối mặt, im lặng không nói​

Bọn chúng đồng thời mở miệng​

Nhưng gió núi thổi những lời thì thầm vào trong vách núi cheo leo​

Cuối cùng vẹt ngực đỏ nói, Lý Hiên, ngươi nói trước đi​

Vẹt lông xanh bi thương, đau xót nói:​

A Sách​

Người không yêu ta sao?​

Vì sao không chịu vì ta​

Nhuộm lông?​

Vẹt ngực đỏ gật đầu​

Dường như suy nghĩ gì đó, hắn nói:​

Làm ta sợ muốn chết​

Ta còn tưởng ngươi muốn hỏi ta vì sao tiểu Cái​

Không phải là vẹt​



5.

Sáng sớm hôm sau, nắng mai ấm áp, ưng nhỏ vỗ cánh bay cao từ tổ vẹt. Một con bồ câu màu xám tro đậu trên quảng trường nơi bọn họ gặp nhau.​

“Sao chỉ có mình cậu? Mấy người Diệp thần đâu?”​

“Các tiền bối đi Bảo tàng Bi Lâm Tây An rồi.”​

“Vậy sao cậu không đi cùng?”​

“Tui thích đi ăn món ngon với cậu!! Tất cả là vì cậu suốt ngày gửi ảnh bữa khuya dụ dỗ tui!!”​

“Được, là lỗi của tui. Nhưng cậu phải mời!!”​

“Đương nhiên rồi! Tui là tiền bối mà!”​

Bồ câu nhỏ nhún nhảy đi qua quảng trường, thỉnh thoảng nhìn lại ưng nhỏ mặt không đổi sắc.​

Cái Tài Tiệp nghĩ thầm, mình làm họa sĩ cũng không tệ lắm, nếu đến sinh nhật Kiều Nhất Phàm mà vẽ lại mấy vở kịch kỳ quặc trong đầu cậu ấy rồi đem đi tặng thì không biết người ta có sợ không nhỉ?​


[Hoàn]


Chú thích:

Cây dái hổ: 1 loại cây thuốc, tác dụng bổ thận tráng dương.​

 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#2
Con Khổng tước hoa hòe lòe loẹt kia 100% là Lạc Lạc =)))
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#3
Một con hổ Đông Bắc uy vũ cường tráng ngồi trước cửa Bá Đồ, một con chim gõ kiến đoan chính đậu trên đầu hắn. Một con sói xám đi qua thở dài. “Lâm tiền bối sao thế?” “Phương Duệ bắt tôi uống thuốc, nhưng tôi tìm mãi không thấy thuốc đó.”, “Thuốc gì vậy?”, “Dái hổ.”
Đánh call thường quy cho F4 nam thần

Trăm cái like cho PR chồng chéo

di huyển đến điểm mù Phùng Sơn Quỷ Khấp không thấy nhưng thất bại – “Cô không trốn thoát lòng bàn tay tôi được đâu!”​
Hai bên thăm dò lẫn nhau, cục diện lâm vào bế tắt​
di chuyển với bế tắc hen =)))
 

Mều Tinh

Cả thế giới thuộc về loài Mều
Hội Tự Sát
Bình luận
265
Số lượt thích
1,762
Location
Hành tinh của loài Mèo :v
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Song Diệp, Tán, Tranh, Sở, Lạc, Hoàng,....
#4
Ặc.... tài năng của em thật là đặc biệt, tiểu Cái :v Em đừng kì thị đội trưởng đội phó nhà em mà :v

Quác?? Chiến đội Hưng Hân ma quỷ?? Kiều Nhất Phàm có độc??? Clgt??? Kiều à, em có độc gì vại???

Há há há, thế giới nội tâm của em phong phú quá.... Sao Diệp thần lại biến thành cầy hương rồi? :v Cầy hương hút thuốc :v

Vl, tiểu Kiều, em tưởng tượng cái chì thế????? >_>

...... Cạn lời, cạn lời :v thật muốn bổ não em ra xem bên trong đó chứa chì mà em não động cỡ này :v

Nah, quả thật là nên tránh xa trận quỷ ra :v
 

Yari

Phó bản trăm người
Thần Lĩnh
Bình luận
80
Số lượt thích
325
Location
Đội tuyển Quốc gia
Fan não tàn của
Diệp đội
#5
T
Phong cách vẽ của vở kịch nhỏ kia cực kỳ thanh thuần, quả thực là dòng nước trong trong giới trận quỷ.​
Một con bồ câu nhỏ tròn trịa màu xám đậu trên đỉnh đầu một con gấu nâu cực lớn, ỉu xìu vỗ cánh. Một con gấu mèo nhảy lên, bên này đá con thỏ con một cước, bên kia đấm con mèo nhỏ màu đen một quyền. Mèo đen bình tĩnh đáp lại một vuốt, lưu lại một bóng lưng ẩn giấu tài hoa.​
Một bên khác là một con cầy hương biết hút thuốc ngồi xổm trên cây, dưới gốc cây là một con hồ ly màu cam cực đẹp cực đẹp, còn có một con báo nhỏ cực kỳ hoạt bát đang cố gắng với cái đuôi cầy hương ngồi trên cây.​
Lúc này đột nhiên xuất hiện một đám quái vật mặc áo choàng đen, mặt là những ống camera tròn tròn. Trên đầu bọn chúng nhảy lên vô số bong bóng thoại chồng lên nhau, đa số là hỏi cảm nghĩ về trận thi đấu này.​
Điếu thuốc trên miệng cầy hương lóe lên một cái, hắn thở ra một làn khói lớn tạo thành bốn chữ: “Hơi bị lụi nghề.” Dưới bầu trời xanh thẳm, bốn chữ bằng khói này mãi không tan đi . . .​
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha cái gì thế, nội tâm Cái Tài Tiệp không hề chấn động, thậm chí còn rất buồn cười.​
Trí tưởng tượng của tiểu Kiều cũng quá là phong phú đi :))))) Viết thành 1 bộ anime cũng đủ cho trẻ em toàn thế giới yêu thích đó =)))))
À tất nhiên, trong số những trẻ em đó có tiểu Cái :3
 

Bình luận bằng Facebook