Vương Kiệt Hi nghĩ mình sẽ không thể nào nhầm cái tên đó với ai khác.
Thực ra cũng có thể là trùng tên, cái khả năng đó cũng khá lớn. Mà cũng chẳng rõ, trước khi Vương Kiệt Hi nhận thức được thì anh đã đưa mấy cuốn sách cho cô em ở quầy thu ngân (thật ra là cả một chồng!) và móc thẻ ra quẹt rồi.
Đầu ngón tay Vương Kiệt Hi có do dự khi bấm mã số thẻ, nhưng rồi anh lại bấm tiếp cho hết dãy số, mắt vẫn không ngừng liếc về cái tên tác giả in trên bìa sách.
Sách được bọc cẩn thận và xếp ngay ngắn vào trong túi bằng bìa cứng. Tám cuốn sách cho hai chiếc túi mua sắm, cùng một tờ hóa đơn thả lên trên đỉnh chồng sách, vừa vặn che đi cái tên tác giả.
Đã rất lâu Vương Kiệt Hi không nhìn thấy cái tên ấy, dù thi thoảng anh có tự hỏi người đó hiện tại đang sống ra sao, để rồi mối quan tâm vụn vặt tan đi theo những cú quad.
Giống như những rãnh trượt để lại trên mặt băng, chỉ một chiếc xe ủi, một ít băng đá vụn, rãnh trượt phút trước còn sâu hoắm sẽ biến đi ngay. Sẽ chẳng ai nhận ra mặt băng bằng phẳng kia từng hằn lên những đường vòng vèo được cà thành từ lưỡi dao dưới đế giày, trừ những người tạo nên chúng, mà họ cũng sớm quên mất thôi. Người đó tồn tại trong cuộc sống của Vương Kiệt Hi cũng giống những hình vẽ trên băng vậy.
Cái tên được tạo thành bởi mười ba nét.
Kiều Nhất Phàm.
“Kiều Nhất Phàm hả? Em nghe nói cậu ấy về nước được một tháng rồi.” Chất giọng lảnh lót của Liễu Phi vọng ra từ loa, Vương Kiệt Hi rất tự nhiên mà dịch cái điện thoại ra xa tai thêm một chút. “Bất ngờ ha, Nhất Phàm hồi đó giờ lại thành tác giả nổi tiếng đó, nghe nói sách cậu ấy viết còn đoạt giải thưởng nữa cơ...”
Tiếng trong điện thoại rất vang, coi bộ Liễu Phi đang ở sân tập rồi. Vương Kiệt Hi nhìn xuống cái chân băng bó của mình, rồi lại nằm dài ra trên giường, phút chốc thở dài thườn thượt. Đã mười ngày trôi qua, cơn đau chẳng khá lên chút nào như lời bác sĩ, anh vẫn phải chống nạng tập tễnh, đến giày trượt cũng chẳng thể xỏ vào nếu không tiêm thuốc giảm đau liều cao.
Những cú ngã sau đó khiến toàn thân anh ê ẩm, cộng với, run rẩy mỗi khi chống gối đứng lên. Trong một thoáng nào đó, tấm kính ngăn cách sân băng với phòng chờ trong câu lạc bộ Vi Thảo lại khiến anh cảm thấy bất an, hệt như lần đầu chú bé Vương Kiệt Hi đứng trên sân băng của giải Junior Grand Prix. Đã chừng ấy năm trôi qua, anh vẫn nhớ rất rõ địa điểm tổ chức của giải đấu ấy, là ở Oriento, Canada. Ánh mắt của những người ngồi tại phòng chờ nhìn qua tấm kính cũng hệt như ánh nhìn của hàng trăm con người xa lạ trong icerink, dồn thành một quả núi trên hông, trên đầu gối, chảy xuống từng mũi chân của một đứa bé mới mười ba tuổi, đứng trơ trọi một mình trên sân, hít vào hai buồng phổi những vụn băng lạnh giá.
Nhạc trỗi lên, những động tác biên đạo bài bản bắt đầu, cùng với những step sequences lúng túng và một double axel gượng gạo. Thứ tự từng phần bắt đầu rối hết cả lên.
Double axel, double toeloop, hydroblade, doughnut spin, double salchow-triple axel...
Ấy là trước khi Vương Kiệt Hi trở thành Ma Thuật Sư của giới trượt băng nghệ thuật, tầm một hay hai năm gì đó, trước khi anh thực sự trở nên nổi tiếng với tấm huy chương vàng ở giải vô địch thiếu niên thế giới trong tình thế giải đấu chuyên nghiệp nào cũng y chang giải Nga hay giải Mỹ mở rộng với điểm TES hay PCS của nước chủ nhà cao lác con mắt. Ờ thì ai cũng như thế thôi, ngây thơ, non nớt khi lần đầu bước chân lên vũ đài thế giới.
Chắc là vậy.
Vương Kiệt Hi cũng không muốn nhớ lại protocol của bản thân khi ấy lắm. Một người nào đó đã nói trên weibo rằng, sau khi Hanyu Yuzuru nghỉ hưu thì không vị mắt xanh, đầu hói và mũi tam giác nào ở ISU muốn châu Á lại xuất hiện thêm một mega star với sức ảnh hưởng còn lớn hơn cả vụ nổ siêu tân tinh nữa đâu, nhất là khi vị ấy đã nghỉ hưu mà sức ảnh hưởng vẫn khủng bố như khi còn thi đấu cơ mà. Giờ thì đến cả thể thao cũng bắt đầu quay trở về trật tự Yalta với tốc độ chóng mặt.
Thì các em gái junior ở Nga cũng có thể cân hết mấy anh trai đang thi đấu senior cơ mà.
Thực ra thì cũng không hẳn vậy, chỉ tầm khoảng sáu mươi tới bảy mươi phần trăm thôi. Hay tám mươi phần trăm gì đó. Dù sao thì hiện thực vẫn khá là cay đắng, Vương Kiệt Hi khi ấy còn chẳng thèm nhìn tới mấy con số trong mục technical panel của mình, bởi những lời chọc ngoáy trên mạng xã hội đã đủ đau lắm rồi, không muốn nhìn để rồi càng đau thêm.
Nghe thì khá là vô trách nhiệm, nhưng Vương Kiệt Hi khi ấy mới chỉ là thằng nhóc mười ba tuổi mà thôi, cho dù nó mắt to mắt bé.
Ít ra đầu nó không bổ luống như Dụ Văn Châu.
Anh biết không, cuốn Tuyết của Nhất Phàm, cái anh nam chính ấy. Đúng rồi, càng đọc càng thấy giống anh.
Liễu Phi líu lo một hồi, rồi cúp máy cái rụp trước khi giờ giải lao kết thúc, bỏ lại Vương Kiệt Hi nằm thừ ra một hồi với một mớ xúc cảm lẫn lộn.
Tính sơ sơ thì đã mất đến sáu năm có lẻ để cái tên Kiều Nhất Phàm chính thức xuất hiện lại trước mắt anh một lần nữa, dù Vương Kiệt Hi không nghĩ là xuất hiện trên bìa một chồng sách, mà cuốn nào cũng có gáy dày cỡ hai ngón tay. Cú quad Luzt ngày hôm qua đã bắt anh phải nằm một chỗ mà tĩnh dưỡng theo lời bác sĩ, khi mà thuốc giảm đau có tăng liều đến mấy cũng không thể giảm bớt sự chệch choạc gây nên bởi chấn thương, khiến anh không còn gì để làm từ ngày hôm nay tới ít nhất một tuần nữa: ngoại trừ ngoan ngoãn chết dí trong nhà, ăn rồi ngủ và đọc hết chồng sách mới mua hồi tuần rồi.
Cuốn sách đang nằm trên đỉnh chồng sách chất trên đầu giường của anh, vừa vặn thay có tên là Tuyết. Liễu Phi không phải tuýp người thích đọc sách, nhất là những tiểu thuyết không phải câu chuyện tình cảm sướt mướt. Lòng tò mò trong Vương Kiệt Hi bắt đầu thắng thế. Rốt cuộc thì những câu từ trong ấy có sức cuốn hút đến mức nào để Liễu Phi có thể dành thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi giữa cách quãng tập mà đâm đầu vào đọc, kéo theo một màn review trên điện thoại tràng giang đại hải?
Nghe ngữ điệu thì có thể thấy, sách gối đầu giường trong thời gian này của cô nàng chính là cuốn Tuyết này, với tấm bìa mông lung mờ mịt, một cái dấu tròn thếp vàng biểu hiện cho sách đoạt giải thưởng lần thứ bao nhiêu đó, cùng với cái tên Kiều Nhất Phàm màu tro mờ ảo, lẫn vào cái mông lung ảo ảnh của màu bìa, nếu không nhìn kỹ thì gần như không thể thấy.
Vương Kiệt Hi lật bìa sách. Một gương mặt vừa lạ vừa quen lọt thỏm trong tấm hình in trên tai dư của bìa, cùng vài dòng tiểu sử tóm tắt bằng màu chữ đen xám. Đôi mắt trong ảnh sống động một cách kỳ lạ, như thể rời khỏi làn da trắng sứ của chủ nhân bức ảnh mà tách mình khỏi cái nền xám xịt của bìa lẫn nền trời Paris sau lưng.
Bức ảnh chụp Kiều Nhất Phàm, xa xa sau lưng là một phần tháp Eiffel, cao vút, khẳng khiu.
Anh nhắm mắt, lật trang nhanh qua khỏi phần giới thiệu của vị tác giả đàn anh, đàn chị nào đó, lật qua cả phần lời tác giả của chính chủ, lẫn trang gửi tặng, và chỉ dừng lại khi cái hé mắt dừng ở trang đầu tiên “thực sự” của câu chuyện. Lạ lùng làm sao, cuốn tiểu thuyết không đánh dấu số chương. Một tay chặn trang, tay còn lại lật tới phần cuối của cuốn sách, cũng chẳng có lấy một dòng mục lục.
Cái kiểu không đánh số chương này khiến anh nhớ lại mấy mẩu đối thoại vụn vặt của Nhất Phàm, cách đây sáu năm về trước.
Em thực sự rất thích phong cách của Patrick Modiano.
Tức là vụ không đánh số chương này có thể bị ảnh hưởng từ thần tượng, đúng không? Thực tế thì trong cuộc đời, ta luôn có xu hướng bị ảnh hưởng bởi những người xung quanh, bất kể người ấy có phải thần tượng của ta hay không. Chỉ là nếu có thì thần tượng gần như là người có sức ảnh hưởng lớn nhất.
Dòng chữ in đen vắt qua nền giấy trắng ngà đập vào mắt Vương Kiệt Hi. Câu chuyện bắt đầu bởi một câu như thế này.
“Nói thật lòng, tôi không thích cái khu Écoles ấy...”
----
* quad, viết tắt của quadruple: cú nhảy xoay 4 vòng trên không, tương tự: single = 1 vòng, double = 2 vòng, triple = 3 vòng. Càng nhiều vòng xoay trên không thì càng khó khi nhảy.
* toeloop: kí hiệu là cú nhảy T, ví dụ 3 vòng toeloop thì viết là 3T. Đây là kỹ thuật nhảy sử dụng mũi lưỡi trượt đập mạnh xuống mặt băng để nâng cơ thể lên không.
* axel: ký hiệu là cú nhảy A, là cú nhảy dễ nhận biết nhất. Đây là cú nhảy DUY NHẤT vận động viên HƯỚNG VỀ PHÍA TRƯỚC chứ không quay lưng để nhảy như các cú nhảy còn lại. Axel là cú nhảy từ cạnh lưỡi trượt, tức là không dùng mũi lưỡi trượt để đập xuống mặt băng (như cú nhảy Toe Loop, Flip và Lutz).
* loop: ký hiệu là cú nhảy Lo. Tương tự Salchow, Loop là cú nhảy từ cạnh lưỡi trượt, tức là không dùng mũi lưỡi trượt để đập xuống mặt băng (như cú nhảy Toe Loop). Với Loop, vận động viên dùng sức bật từ cạnh ngoài lưỡi trượt mà nâng cơ thể lên, hai chân bắt chèo thành chữ X khi bật nhảy.
* luzt: ký hiệu là cú nhảy Lz, là cú nhảy từ mũi lưỡi trượt, tức là vận động viên phải dùng mũi lưỡi trượt để nâng cơ thể lên. Trong khi Toe Loop dùng mũi chân trái, thì Lutz dùng mũi chân phải đập mạnh xuống mặt băng. Với cú nhảy Lutz, đập MŨI CHÂN PHẢI phải xuống, thì CẠNH LƯỠI trượt chân TRÁI nghiêng ra MÁ NGOÀI, rồi từ đó cơ thể mới bật lên.
* salchow: ký hiệu là cú nhảy S, là kỹ thuật nhảy từ cạnh, tức là không dùng mũi lưỡi trượt để đập xuống mặt băng (như cú nhảy Toe Loop). Khi nhảy, hai chân khuỵu như hình chữ bát "/ \".
* hydroblade: một động tác nối giữa các cú nhảy và các bước biên đạo, với cung tròn khi trượt vẽ ra như hình bán nguyệt.
* doughnut spin: là một biến thể của camel spin (Động tác xoay tại chỗ mà chân tự do vuông góc chân), xác định bằng vị trí của vai so với mặt băng. Doughnut spin còn gọi là camel song song, khi xoay vai và thân song song với mặt băng, toàn thân uốn tròn thành một vòng, hình dạng như bánh doughnut.
* protocol: bảng điểm của vận động viên thi đấu.
* TES: điểm kỹ thuật.
* PCS: điểm trình bày.
* technical panel: cột điểm kỹ thuật trong protocol.
* ISU Grand Prix: chuỗi giải đấu trượt băng thường niên được tổ chức bởi ISU, phân ra hai cấp độ là Junior (Thiếu niên) và Senior (Trưởng thành), thi đấu gồm 3 hạng mục: trượt đơn (Single, gồm Single Men và Single Ladies), trượt đôi (Pairs), khiêu vũ trên băng (Ice Dance). Trung Quốc đặc biệt mạnh về mảng trượt đôi, ví dụ như cặp đôi hợp tác Tùy Văn Tĩnh và Hàn Thông - vô địch hạng mục trượt đôi tại Giải Vô địch thế giới Saitama 2019.
* ISU: viết tắt của International Skating Union, tức Liên đoàn Trượt băng Thế giới.