Hệ liệt [Trường Ca Chính Phó][Đội trưởng] Quốc gia một người

Bế Các Miên

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
88
Số lượt thích
591
Location
Đài Loan
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#1
[Đội trưởng] Quốc gia một người

Tác giả: Đông Quan Phù Tang
Link CV: Click
Độ dài: 3.1k
Warning: Đội trưởng đời đầu có thiết lập của au
Review: Câu hỏi bọn họ phải kéo theo chiến đội mà đi hay bọn họ không muốn rời chiến đội là một vấn đề mãi không có câu trả lời.
____
Hệ liệt Trường Ca Chính Phó:
Cho dù chỉ là chiến đội một người, chỉ cần họ còn, mảnh đất họ yêu kính và bảo vệ sẽ không bao giờ hoang vu.
____

[Dương Thông]

Có câu nói được lưu truyền rộng rãi trong giới tuyển thủ: "Kì tài mùa ba thật ra có ba người, một là Vương Kiệt Hi với chỉ số trâu bò cao chót vót, một là Triệu Dương đẹp trai ngời ngời ăn hay nói ngọt, người còn lại không có cảm giác tồn tại nhưng thực ra lại có một trăm cách chơi chết bạn trong thầm lặng. Đó là Dương Thông."

Đối kháng chính diện, chẳng có Liều Mình Một Hit lóa mắt. Đánh đâu chắc đó, không có bột phát hoa lệ gì. Chiến đội lần nào cũng du lịch vòng chung kết một ngày.

Đệ nhất thích khách Phong Cảnh Sát, thật ra không có cảm giác tồn tại như thế đấy.

Trước khi Giang Ba Đào ra mắt, Dương Thông cũng đã được bình chọn là Top 2 "Những đại thần có thực lực bị đánh giá thấp trầm trọng", cái danh hiệu nghe mà thương tâm biết bao.

Nhân tiện thì top 1 là Ngô Tuyết Phong và top 3 là Tô Mộc Tranh.

Dương Thông đâu muốn yên lặng làm kẻ vô danh.

Trận đầu ra mắt, hắn một mực mai phục gần khu thay người, khi Đại Mạc Cô Yên và người thứ sáu Quý Lãnh gặp nhau đã mở ra Tấn Công Chỗ Hiểm, quay người lại Liều Mình Một Hit tiễn Quý Lãnh đi, thành công thay đổi thế cục.

Một trận thành danh.

Sau đó hắn không dùng Liều Mình Một Hit nữa, cũng không bộc phát chói lọi như thế nữa.

Bởi vì Ba Lẻ Một Độ không cần.

Đội trưởng, hạch tâm, chỉ huy, đã định hắn không thể xông lên phía trước một mình.

Ai mà không vì chiến đội cúc cung tận tụy đến chết mới dừng chứ. Thế mà chỉ có mình Vương Kiệt Hi được tuyên truyền là đội trưởng tốt nhất trên trời dưới đất chỉ hắn là nhất.

Dương Thông yên lặng gắn cho Vương Kiệt Hi cái mác tiểu nhân trong lòng, tiếp tục sắp xếp tài liệu thi đấu của Ba Lẻ Một Độ.

Diệp Thu thường xuyên đùa: "Quý Lãnh đã giải nghệ rồi, hay ông chuyển qua Bá Đồ đi, bên đó chắc chắn rất hoan nghênh. Đương nhiên, đến Gia Thế tui càng vui hơn."

"Ngại quá, tui đã quyết chí uống máu ăn thề trung trinh một tấc không dời Ba Lẻ Một Độ rồi có được hay không!"

"Nào, tui nghiêm túc đấy. Nếu ông chọn tui hoặc lão Hàn thì có phải đã biết mùi quán quân rồi không."

"Bye bye chú già, bọn tui không như thế." Dương Thông mặt không biểu tình, "Ba Lẻ Một Độ sẽ tự giành được quán quân."

Kết quả khi Vương Kiệt Hi tay đã hai quán quân, hắn và Triệu Dương vẫn đồng bệnh tương liên. Không, hình như hắn đỡ hơn một chút, chí ít hắn có lọt vào chung kết.

Nhưng mà bảo hắn tìm một đội khác thì không cần nói tiếp nữa.

Lần này Ba Lẻ Một Độ lúc tranh quán quân phải dừng bước trước Vi Thảo, trong lòng hắn không thể không có điểm lấn cấn. Trong buổi gặp mặt của Tam Kì mùa ba, Dương Thông làm bộ thở dài:

"Có lúc tui rất ghen ghét ông đó lão Vương."

". . . Bỏ cái móng heo của anh ra khỏi bát tôi đã rồi nói."

[Triệu Dương]

"Nhanh như vậy đã ra rồi?"

Vương Kiệt Hi đưa tay cầm hành lí hộ Triệu Dương.

Hắn đã chuẩn bị đầy đủ, khuôn mặt tỏ vẻ nghiêm nghị, đứng trong buổi giải nghệ. Hội những người ra mắt mùa ba cũng chuẩn bị tiệc chia tay.

"Đã không còn gì để nói."

Triệu Dương nghiêng đầu liếc Vương Kiệt Hi một cái, cướp hành lý về.

Dương Thông cũng đang chờ hắn, mùa ba chỉ còn ba người bọn họ còn sót lại, cũng có chút danh tiếng, hiện tại lại mất đi một người đồng chí, "Sao đã lui rồi? Không phải nói muốn đoạt quán quân ư?"

"Nói đùa mà thôi."

Triệu Dương rũ mắt, lơ đễnh đá một viên sỏi trên đường.

"Vậy ông cũng không thể cứ thế mà đi, ông nhìn Lâm Hải xem. . ."

Vương Kiệt Hi vội vàng ngăn Dương Thông nhanh mồm nhanh miệng: "Đừng nói nữa."

"Không sao, tui quen rồi. Toàn là điều hiển nhiên cả."

Triệu Dương cắt ngang Vương Kiệt Hi, vẻ mặt bình tĩnh.

"Được rồi được rồi, dù thất vọng cũng đừng giải nghệ chứ. Ông cũng tự nhận mình là kẻ cứng đầu, sao không chuyển nhượng đi, đệ nhất khí công sư ai cũng sẽ hoan nghênh."

"Sao mà không bỏ được chứ?"

"Thế Hải Vô Lượng ông cũng bỏ được à?" Dương Thông hỏi.

Triệu Dương giật mình hoảng hốt.

Năm đó tuyển thủ đời đầu đều quen lăn lộn trong game, chẳng có tôn ti trật tự gì. Đội trưởng của hắn Khương Lâm Hải kéo hắn từ trong game ra, mang hắn dạo một vòng trước mặt các đội trưởng khác, vẻ mặt đắc chí, "Thấy không, đây là đồ đệ của ca." làm bọn họ ghen ghét gần chết.

Vừa quay người một cái Ngụy Sâm thế mà cũng nhặt được một kiếm khách có thiên phú, cũng lại được dẫn vào vòng khoe khoang.

Triệu Dương quan sát trong im lặng. Ngày thứ hai, hắn mang người của Lâm Hải đi đoạt boss của Lam Khê Các. Khương Lâm Hải nghe nói chuyện này cười điên cuồng, cứ vỗ vai hắn liên tục nói "Thật không hổ là người thừa kế Hải Vô Lượng anh chọn ha ha ha ha ha ha ha a "

Hải Vô Lượng là do đội trưởng giao cho hắn, hắn tất nhiên vẫn muốn đồng hành cùng nó đến cuối đường.

Nếu không phải Lâm Hải muốn bỏ nó. . . hắn sao có thể nỡ.

Diệp Tu đã sớm nhắn tin, hỏi Hưng Hân bọn họ có thể mua Hải Vô Lượng của hắn không.

Còn làm gì được nữa.

"Được thôi. Chuyển sang tay anh cũng không có gì xấu, coi như là kéo dài mộng quán quân của Khương đội đi."

Diệp Tu còn đặc biệt vô sỉ nhắn lại, "Ca đã ra trận tất nhiên phải đoạt quán quân."

Nhưng đây đều là chuyện đã rồi.

Triệu Dương mỉm cười, nhẹ như tia sáng đậu trên cánh bướm.

"Bỏ được chứ. Sao lại không nỡ."

[Điền Sâm]

Điền Sâm lén mời Triệu Dương ăn cơm, coi như chia tay.

Lúc hắn được Quách Minh Vũ nhặt về, cũng đã solo đến đầu rơi máu chảy với Triệu Dương trước mặt một đám đại thần thời đó, trong tiếng nhao nhao "Được đấy", "Đúng là nhân tài nha.".

Triệu Dương đột nhiên rống lên một câu: "Ồn ào quá, ra đây PK đi!"

Cả đám tuyển thủ im lặng.

Điền Sâm vừa cảm thán về khí thế của đối thủ mình, thầy trừ tà Quét Đất Dâng Hương đã nhảy vào: "Nhóc kia ngứa đón à, nghĩ là anh không dám thay Khương Lâm Hải dạy dỗ nhóc à?"

"Lão Quách thuốc lá của anh ở. . ."

"Anh sai rồi, tiểu Triệu cậu cứ tiếp tục." Quách Minh Vũ nháy mắt trở về làm mèo con, đội phó của hắn cứ thích tịch thu thuốc lá thế đấy.

Điền Sâm cười đến run tay, bị khí công sư của Triệu Dương vật ngã trên đất.

Sau đó mỗi lần các đại thần pm hắn không hiểu tại sao đều nhớ đến câu chuyện này, thế mà lại kể với Quách Minh Vũ người không đáng tin nhất. Quách Minh Vũ cười lăn cười bò như cái bánh bao, bị các đại thần đời đầu đánh tập thể, làm Triệu Dương ở cạnh xem cười đến đau sốc hông.

Hắn và Triệu Dương đã thành bạn một cách khó hiểu như vậy.

Triệu Dương vừa giải nghệ giống như được giải bùa cấm, nốc rượu liên tiếp như uống nước lọc.

"Cậu xem, Lâm Hải chẳng quan tâm, Hoàng Phong lại là nhà giàu xuống dốc, hai chúng ta đạp phải vận cứt chó gì vậy. Chịu không nổi, thật sự chịu không nổi rồi, nên tôi phải chạy thôi."

"Vẫn chưa nỡ rời Hoàng Phong à? Tốt, tốt."

"Liên minh nhiều tuyển thủ như thế, người giống đời đầu nhất là cậu đấy."

"Cậu với lão Quách đều đơn giản như nhau."

Triệu Dương say không nhẹ, chóng mặt dựa lên vai Điền Sâm.

"Cố lên nhé tiểu Điền. Cố lên lão Quách. Đừng để thua mấy lão già kia nhé."

Triệu Dương đột nhiên vung tay hô lớn, giống như năm Điền Sâm ra mắt, hắn đặc biệt dẫn đội đến Hoàng Phong khiêu khích.

"Quán quân thuộc về chúng tôi!"

Lúc ấy hắn trả lời thế nào nhỉ? Không nhớ rõ nữa rồi. Có phải đã nói "Quán quân của Hoàng Phong chúng ta làm sao có thể để mấy người ngấp nghé" không?

Điền Sâm cười cười, giơ chén trà thay rượu với Triệu Dương đang say khướt, uống một hơi cạn sạch.

"Ừ."

Tất nhiên là vậy rồi.

Vì cậu đã nói thế mà.

[Tiêu Thời Khâm]

Rất nhiều người nghĩ rằng Tiêu Thời Khâm chuyển từ Lôi Đình đến Gia Thế rồi lại về chốn cũ đúng là ngu ngốc.

Vì quán quân vứt bỏ đồng đội, còn có mặt mũi để trở về sao? Mặt có rát không?

Đúng là không rát.

Thậm chí còn cảm thấy rất dễ chịu. Giống như chai coca ướp lạnh ngày hè không ngừng nổi bọt, cứ nổ phốc từng đợt trong lòng rồi trào ra. Dùng thành ngữ mà nói thì chính là thấu tận tim gan.

Khi Tiêu Thời Khâm lướt Microblogging nhìn thấy một số người bình luận châm chọc khiêu khích dưới bài đăng của Lôi Đình đã tự nhủ như thế.

Cửa Lôi Đình treo băng rôn "Hoan nghênh về nhà" rất lớn làm hắn nghẹn ngào.

Tiêu Thời Khâm cảm tạ tất cả mọi người từ tận đáy lòng vì đã bao dung với hắn như thế. Không để hắn rơi vào hoàn cảnh như Trương Giai Lạc, từ sao sáng bị đạp xuống đất bùn, cho dù anh ta còn tình cảm cũ, nhưng chuyện này cũng khiến anh ta không trở về được.

Tôn Tường rất nghe lời hắn, lúc hắn bỏ đi cũng một mực đuổi theo mắng hắn vô cùng thậm tệ.

Hắn biết Tôn Tường không phải thật sự muốn mắng mình, người này đang sợ. Không thể trở về Việt Vân, hắn không có chỗ để đi, chỉ có thể nắm chặt tài khoản cấp thần trong tay, chờ đợi đội nào đó mua cả gói, hoảng sợ không chịu nổi một ngày.

Tiêu Thời Khâm hắn lại có đội mẹ, vẫn luôn mở rộng vòng tay chờ hắn trở về.

Hắn là kĩ sư vương mà Lôi Đình không thể thay thế.

Về Lôi Đình rồi Tiêu Thời Khâm vẫn luôn xem lại bản thân. Hắn vẫn cho rằng mình không có bài tốt nên mới không cầm được quán quân, thế nhưng hắn mang theo Vương triều Gia Thế nghênh chiến Hưng Hân như sợi cỏ lung lay, vẫn thua như cũ.

Do hắn không bằng Diệp Tu ư?

Hình như cũng không phải.

Lôi Đình luôn nổi tiếng vì phong cách "lấy yếu thắng mạnh". Có vẻ hắn đã lầm thật sâu về ý nghĩa thật sự của cụm từ này.

Không phải là làm hết sức để chống lại số trời, mà là làm chủ vận mệnh không cho trời dễ dàng thay đổi.

Có những người đồng đội phù hợp với chiến thuật của mình như thế, câu lạc bộ tín nhiệm hướng đi của mình như thế, một nhóm fan luôn kiên trì cạnh hắn dù có chuyện gì xảy ra như vậy, hắn tại sao còn cần truy cầu những thứ phù phiếm khác?

Kì thật hắn đã luôn cầm trong tay bộ bài tốt nhất.

[Tôn Tường]

Việt Vân là một chiến đội nhỏ, Tôn Tường một người mới từ bên trong lao ra ngoài thế giới, trọng kiếm uy phong lẫm liệt, mang theo các tiền bối trực tiếp tiến vào vòng chung kết.

Việt Vân là một chiến đội nhỏ, độ trung hành của fan cực kì cao, Tôn Tường nhỏ tuổi đẹp trai lại có thực lực, fan sủng hắn lên tận trời, chưa từng trách cứ hắn bất kì điều gì, người người nhà nhà đều ca ngợi.

Việt Vân là một chiến đội nhỏ, Tôn Tường cũng là một đội trưởng tốt, còn có một nhóm fan nhiệt tình. Đôi khi câu lạc bộ không đủ người, hắn sẽ giúp chiến đội mua nước, còn tiện tay mang hộ fan mấy thùng, sau đó cong khóe miệng thỏa mãn nghe nhóm fan hét ầm lên ở phía sau.

Vì Nhất Diệp Chi Thu, hắn tới Gia Thế, rời bỏ Việt Vân vẫn luôn tôn thờ mình.

Tôn Tường vẫn luôn không thể hiểu tại sao Tiêu Thời Khâm sẽ về Lôi Đình. Hắn luôn kính trọng và ngưỡng mộ Tiêu Thời Khâm, cho nên hắn tình nguyện uỷ quyền cho anh ta, mọi chuyện đều nghe người này chỉ huy. Hiện tại người hắn yêu kính, lại có một quyết định làm hắn không thể chấp nhận.

Hắn thật sự không hiểu. Người luôn phải nhìn về phía trước, dù Gia Thế sụp đổ, hắn cũng sẽ không về Việt Vân.

"Nào có khác chó rơi xuống nước." Tôn Tường nổi giận đùng đùng.

Trở về thì trở về thôi, còn khóc thút thít như đứa trẻ không nhà.

Tiêu Thời Khâm xoa đầu hắn.

"Cậu không hiểu."

Tôi không hiểu ở đâu? Những thắc mắc của Tôn Tường mãi vẫn không được cởi nút, đành mang theo nghi hoặc ngơ ngẩn tới Luân Hồi.

Đến một ngày Luân Hồi đấu với Việt Vân, đội cũ của hắn thua đến rối tinh rối mù. Hắn cho là lòng mình đã đủ cứng rắn, cho đến khi hội trưởng hội fan của hắn xông tới giơ ra một bó hoa, mỉm cười nói, "Cố lên nhé tiểu đội trưởng.",

hắn lại đột nhiên khóc rống.

[Khưu Phi]

"Cậu biết Chuyện Nhỏ muốn đi không?"

Tôn Tường ngồi xổm trong bóng cây dưới cây đại thụ ngoài cổng, thuận miệng chào Khưu Phi. Mùa hè ở thành phố H nóng làm người ta bực mình: nhiệt từ mặt đất bốc hơi lên, mồ hôi sền sệt dính trên lưng, cực kì khó chịu.

"Ừ."

Khưu Phi cũng dừng lại, tiện tay đưa qua một cây kem. Tôn Tường cũng không khách khí, dứt khoát giật lấy rồi bắt đầu cắn mút, không thèm để ý đến việc người thân cao mét tám như hắn ăn cái này có hơi ngớ ngẩn không.

"Tôi cũng muốn đi." Tôn Tường ngẩng đầu nhìn, Khưu Phi vẫn đứng thẳng dưới ánh mặt trời, cách bóng cây một bước.

"Tôi biết."

Khưu Phi lau mồ hôi trên trán. Tôn Tường đến cùng muốn nói gì vậy, hắn đang muốn nhanh về phòng huấn luyện đây, thời tiết thế này ai cũng sợ phát khiếp, trên tay còn chưa xoa tầng kem chống nắng nào.

"Vi Thảo muốn cậu chuyển nhượng qua. Đội quán quân đó, xứng với thực lực của cậu. Ở lại Gia Thế sẽ khó có tương lai." Tôn Tường hơi cúi đầu, chân thành khuyên.

"Tôi không đi."

Hai người họ, một đứng trong bóng râm, một đứng dưới ánh mặt trời, tách biệt thành hai thế giới.

Tôn Tường ngây người mất mấy giây, sau đó giận tím mặt, hắn không muốn thấy hậu bối mà mình thưởng thức chà đạp tiền đồ của mình.

"Cậu lưu lại thì làm được gì chứ?! Gia Thế chỉ còn mình Khưu Phi cậu! Vinh Quang không phải trò chơi của một người!"

Khưu Phi hơi giật mình, lần đầu dùng ánh mắt chăm chú nhìn người trước mắt, sau đó cúi đầu nở một nụ cười yếu ớt.

"Hóa ra anh vẫn còn nhớ câu nói này."

Tôn Tường cũng sửng sốt, đột nhiên không biết trả lời thế nào. Cuối cùng chỉ có thể lại cảnh báo hắn lần nữa, vẫn là lời thật lòng.

"Đi Vi Thảo đi, sẽ tốt cho tương lai của cậu."

"Không sao đâu tiền bối. Cho dù Gia Thế có suy sụp thế nào, đó cũng là nơi tôi không nỡ rời đi. Dù cho hiện tại vương triều này chỉ có mình tôi, tương lai chắc chắn sẽ có nhiều Khưu Phi khác."

Khưu Phi mỉm cười, ánh nắng sau lưng hắn như đang dệt nên một bảo tọa vô hình.

"Có tôi ở đây, Gia Thế sẽ còn vững mãi."
___

They count all the blessings,
and hold all the cards.*
(Họ gánh vác tất cả những hi vọng,
và nắm giữ mọi số phận trong tay.)

Cho dù là quốc gia một người, chỉ cần họ còn, mảnh đất họ yêu kính và bảo vệ sẽ không bao giờ hoang vu.
They count all the blessings --> họ nhận được tất cả những may mắn/phước lành trên đời
and hold all the cards. --> và nắm giữ mọi lợi thế trong cuộc đua

Nói chung cách dịch thô này khá xa ý nghĩa của fic, và tui cũng không thực sự hiểu tác giả định nói gì ở đây để mà nó liên hệ được với cái câu kết cuối cùng, thế nên đã mạn phép tự chế một bản:
Họ gánh vác tất cả những hi vọng,
và nắm giữ mọi số phận trong tay.

Vì là tui chế nên nó cũng ẩn chứa luôn cả ý mà tui hiểu: Đội trưởng đội phó là viên ngọc trung tâm của một chiến đội, trên vai họ là trách nhiệm và hi vọng của những người khác. Họ hiểu và nắm giữ về những đội viên của mình, những thành viên đội khác, và phải biến tất cả những gì mình có thành một trải bài thắng. Có được một người đội trưởng đội phó tốt là may mắn của mỗi chiến đội.
----END ----
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook