Hoàn [CMSN Phương Duệ 2019][Phương Duệ][PNCH] Thời Trẻ Trâu Của Phương Duệ

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#1
Phiên Ngoại: Thời Trẻ Trâu Của Phương Duệ

Tác giả: Hoàng Sơ
(Phiên ngoại Công Hòa Quốc Chi Kiếm)
Edit: Gingitsune
Beta: @FanPD
01.

Hàng năm, sau khi đội viên mới nhập đội liền sẽ cùng đội viên cũ tiến hành một hội thao mang tính tượng trưng. Hai ngày một đêm, 16 hạng mục, 6 đội viên mới là đội A, 6 đội viên cũ là đội B. Đội B do Diệp Tu, vốn đang rảnh rang trong doanh trại, dẫn đầu. Đội A lại cãi nhau ầm ĩ ba đêm liền vì ai làm đội trưởng.

Chu Trạch Khải lặng lẽ giơ ngón trỏ, nhắc nhở thành tích huấn luyện đứng đầu của mình, mấy đội viên còn lại nhao nhao mặc kệ hắn. Phương Duệ dõng dạc phát biểu hẳn một bài tuyên ngôn, xin thề dẫn dắt mọi người chiến thắng đội B.

Tiếng la ó nổi lên bốn phía, cười hắn làm màu. Chỉ mỗi Chu Trạch Khải đang ngồi trên ghế vỗ tay "bốp bốp".

Đến khi bỏ phiếu kết thúc, Phương Duệ 2 phiếu, Chu Trạch Khải 0 phiếu, bốn người khác mỗi người 1 phiếu. Nghe nói, ai cũng đều bỏ phiếu cho bản thân, cho nên 1 phiếu kia của Phương Duệ đến từ ai, khỏi hỏi cũng biết.

Bất quá, Phương Duệ nhất quyết không tin.

02.


Trong sáu người, Phương Duệ là người thấp nhất.

Trước khi hội thao diễn ra, mọi người tụ lại để bàn luận về hiểu biết của mình đối với 16 hạng mục. Phương Duệ đột nhiên muốn thể hiện quyền lực của đội trưởng, bèn nghiêm mặt ra lệnh cả đội xếp hàng. Mọi người liếc hắn, lười biếng xếp hành một hàng, tựa như một đám dân anh chị vừa hết tiết thể dục, khác biệt một trời một vực với bộ dáng tinh anh lúc tham gia tuyển chọn.

Phương Duệ đứng đầu hàng, hô to: "Nhìn về bên phải!"

Đứng bên trái hắn là "Bé Bự", cao 1m92, thành viên cao nhất từ trước đến nay của Thần Kiếm.

Bé Bự ngồi dưới đất, ha ha cười lớn. Phương Duệ đá vai hắn, nói: "Làm gì làm gì! Biết nghiêm túc là gì không!"

"Không phải ... Ha ha ha ha." Bé Bự ngẩng đầu, trên gương mặt tròn như cái mâm, miệng cười toét muốn nứt: "Vừa rồi không phải mày kêu tao nhìn sang phải à? Tao, tao nhìn ha ha ha ha ha. Nhưng mày lùn hơn tao nhiều đến thế, tao nhìn không thấy!"

"Ha ha ha ha ha ha ha ha!" Cuối hàng vang lên một tiếng cười hết sức khoa trương. Phương Duệ căm phẫn nhìn qua, chỉ thấy Chu Trạch Khải đứng đó, một tay ôm bụng, một tay chỉ hắn mà cười.

03.

Ngày thi đấu, Phương thủ lĩnh dẫn theo đám người hầu, xuất phát. Hạng mục quan trọng nhất của ngày đầu tiên là bắn tổng hợp cùng định hướng dã ngoại. Vừa tới chỗ hội thao, Phương Duệ liền lấy ra bộ kính râm đã chuẩn bị kỹ càng, đeo lên. Diệp Tu vỗ sau gáy hắn, kéo kính râm xuống, nói: "Giả làm người mù?"

"Bảo vệ hai mắt!" Hắn vội cãi lại.

"Nhìn trời mà xem!" Diệp Tu móc cặp kính lên cổ áo hắn, thở dài: "Đội trưởng, ngài không nhận ra hôm nay sương mù không tan à?"

Đám người hầu rộ lên cười, Chu Trạch Khải cười to nhất, Phương Duệ hung hăng ném cho hắn vài ánh mắt sắc như dao.

Sau mấy hạng mục làm nóng người, cuộc so tài bắn súng quân dụng bắt đầu. Trên sân thi đấu, tiếng súng vang rền, các loại bia ngắm bay lên lại ngã xuống. Theo quy tắc, các đội viên không được biết thành tích của mình ngay lập tức, chỉ đành chờ khi môn thi kết thúc, đội trưởng đi lãnh bản tổng kết thành tích.

Lúc nhận kết quả, Hàn Văn Thanh hỏi: "Cảm thấy mình thi thế nào?"

Phương Duệ mười phần tự tin: "Cũng được!"

"Cũng được?" Hàn Văn Thanh nhíu mày, cầm bản thành tích vỗ lên bàn cái "bốp". "Được cái búa!"

Phương Duệ cầm phiếu điểm lên. Hắn và đám người hầu bắn trúng 3 bia "dân thường", mà bắn trúng 1 bia dân thường nghĩa là 8 bia cần bắn thành công cốc.

Buồn bực, Phương đội trưởng tay vò phiếu điểm, về đến gần trận địa đội nhà hồi nào không hay. Đằng trước truyền đến một loạt tiếng bước chân, hắn ngẩng đầu nhìn liền thấy Chu Trạch Khải đang chạy về phía mình. Hốt hoảng, hắn liền nhét bừa phiếu điểm vô đũng quần.

Để người hầu không bị ảnh hưởng bởi thành tích, Phương đội trưởng cũng thật liều mạng.

"Nhét gì đó?" Chu Trạch Khải hỏi.

"Không có gì." Hắn đáp. "Đừng cứ nhìn chằm chằm chỗ đó của tui!"

"Ồ." Chu Trạch Khải cũng không gặng hỏi. "Thành tích đâu?"

"Hàn đội không cho lấy về, bảo xem đi rồi cút." Hắn đường hoàng trịnh trọng nói dối: "Tụi mình làm rất tốt, tổng thành tích còn cao hơn đám người Diệp đội."

"Thật?" Chu Trạch Khải cười.

"Đội trưởng sao có thể nói dối!" Hắn vỗ ngực, đang định giả vờ uy phong, mặt chợt biến sắc.

"Sao vậy?" Chu Trạch Khải hỏi.

Sải chân quá dài, góc cạnh của phiếu điểm ... chọt bi.

04.


Không nhận được bất kỳ sự tiếp tế nào, định hướng dã ngoại bắt đầu. Sáu người đồng tâm hiệp lực thông qua các loại chướng ngại, cũng tìm được không ít cột mốc trong thời gian quy định. Thế nhưng, khi nhảy qua một tường cao cũ nát, ngón tay Chu Trạch Khải bị cào rách một mảng da, máu tuôn trào, nhìn liền thấy đau. Bị hắn ảnh hưởng, Bé Bự dùng sức quá mạnh lúc phóng qua tường, té bị thương chân, đầu gối lập tức sưng vù như cái bánh bao. Nắng gắt chiếu đầu, một đội viên khác trực tiếp té sấp mặt trên mặt đất đầy sỏi đá.

Phương Duệ hoảng hồn, ôm lấy kẻ bị cảm nắng, gào lên: "Kiều nương nương, mày con mẹ nó đứng lên cho ông."

Chu Trạch Khải nói: "Sáng nay nó sốt, vẫn nhịn không nói."

Nhất thời, số thương vong lên đến 3, trong đó 2 thằng mất khả năng hành động. Phương Duệ ngẩn ra mấy giây, cầm bản đồ xem thật kỹ.

Bé Bự nói: "Tao còn đi được, tụi mình đồng tâm hiệp lực tìm nốt mấy cột mốc còn lại."

"Không tìm, đổi đường khác!" Hắn dứt khoát vạch ra mấy đường màu đỏ trên bản đồ, nói: "Tụi mình lập tức đi ra ngoài."

"Không được!" Kiều nương nương, người suýt bị đào thải lúc tập huấn, mặt mũi trắng bệch: "Nhất định phải tìm được cột mốc!"

"Hai đứa bây đã bị như vậy, làm sao chúng ta tìm được?" Phương Duệ quăng ba lô xuống đất, thoắt cái ôm lấy hắn, quay đầu nói: "Chu Trạch Khải, đeo ba lô giùm tao. Hai người còn lại đỡ Bé Bự, đi! Ông đây là đội trưởng, có vấn đề ông chịu!"

Vì đồng đội, Phương đội trưởng quả quyết từ bỏ toàn bộ các cột mốc còn lại.

Cuối cùng chạy khỏi vùng định hướng dã ngoại, chưa kịp nói rõ tình huống đã bị Hàn Văn Thanh mắng xối xả vào đầu.

Phương đội trưởng đứng nghiêm, gánh hết toàn bộ trách nhiệm.

05.

Ngày kế, các hạng mục như vượt sông, võ trang hành quân, vượt vùng nhiễm độc lần lượt triển khai. Kiều nương nương hết sốt, đầu gối của Bé Bự cũng hết sưng, chỉ mỗi ngón tay của Chu Trạch Khải vẫn đang chảy máu - băng bó tốt cách mấy cũng chịu không được việc liên tục sử dụng tay.

Sau khi vượt qua hạng mục thoát khỏi rừng rậm, băng vải bung ra, vết thương nhìn ghê người.

Phương Duệ giận dữ, gào to "Quân y". Cả khu từng vang vọng tiếng la của hắn.

Quân y xách túi đồ nghề chạy đến. Phương Duệ đoạt túi, không cho người lại gần Chu Trạch Khải, lại tự mình kéo tay đối phương, vừa bôi thuốc vừa lầm bầm: "Đậu móa! Bao nhiều vòng như vậy mà còn bung ra được, làm ăn kiểu gì vậy? Không phải đội viên nhà mấy người nên mấy người không xót đúng không! Ông đây xót! Ông tự băng!"

Chu Trạch Khải không nghe rõ, thấy Phương đội trưởng nổi giận thì cho là đang mắng mình không cố gắng, mím môi tự trách.

Phương Duệ nhìn thấy, cau mày hỏi: "Sao vậy? Đau?"

"Không đau." Chu Trạch Khải vội vàng nói.

"Ráng chịu một chút, sẽ xong nhanh thôi." Phương Duệ càng nhẹ tay, thận trọng bôi thuốc, thận trọng quấn băng. Khi đã băng bó xong, Chu Trạch Khải sờ ngón tay, lại thấy Phương Duệ trừng mi trợn mắt trả túi dụng cụ cho quân y, tự nhủ lòng sẽ không chịu thua kém trong các hạng mục tiếp theo.

Nói đến cũng lạ, trải qua Phương Duệ nghiệp dư băng bó, băng vải không lại bung ra.

06.

Hạng mục cuối cùng của hội thao là cứu xe Dũng Sĩ. Đội viên cần đưa một chiếc Dũng Sĩ rớt xuống hố đến địa đểm an toàn trong thời gian quy định, đồng thời cứu được "người bị thương".

"Người bị thương" không phải người thật, mà là một búp bê mặc áo camo, nặng 180 cân.

Sáu người kéo một chiếc Dũng Sĩ khỏi hố, không cần nói cũng biết khó khăn dường nào. Phương Duệ buộc Chu Trạch Khải đứng một bên, không cho hắn dùng tay kéo xe. Chu Trạch Khải nhìn đồng đội liều mạng đẩy xe tải, lòng gấp như kiến bò trên chảo, chợt nảy ra một ý. Hắn ôm lấy mấy cục gạch lớn xung quanh, cứ thấy đồng đội kéo xe đến lơ lửng giữa chừng liền nhanh chóng ném gạch vào lấp hố. Qua vài lần, hắn đã lấp một nửa hố, các đồng đội dồn lực một lần, liền kéo được xe lên.

Bé Bự nói: "Vẫn là anh Khải thông minh. Đội trưởng, mày nhìn lại mình đi, con mẹ nó chỉ biết dùng sức trâu!"

Phương Duệ đảo mắt, hung hăng nhìn Chu Trạch Khải, hừ một tiếng thật khoa trương.

Chu Trạch Khải oan ức cực kỳ.

Xe kéo lên rồi, giờ chỉ còn việc cứu người bị thương. Người này kẹt ngay ghế tài xế, một người không đẩy nổi, hai người lại không có thế.

Mắt thấy sắp hết thời gian, Phương Duệ ngồi xổm xuống sau ghế ôm lấy đầu người bị thương, ngờ đâu vừa vặn cổ "hắn", liền bị máu văng đầy mặt.

"Trời đụ! Thằng này sống à?" Lau sạch máu giả, Phương Duệ ra sức đè lại vết thương trên cổ người bị thương, dặn dò Chu Trạch Khải đang ôm chân "hắn": "Động tác nhẹ một chút, thằng này sẽ phụt máu!"

Chu Trạch Khải gật đầu, nề hà động tác vẫn quá mạnh, kéo luôn quần nạn nhân.

Trong quần, có tính khí của nam giới nhìn y như thật, lại không mặc quần lót. Bắp đùi búp bê cũng bị thương, máu văng lên ngực Chu Trạch Khải.

Phương Duệ bật cười, chẳng hiểu sao thấy lòng an ủi.

Giày vò một lúc, cuối cùng cũng khiên được người bệnh xuống xe, nhưng chưa kịp trị liệu thì thời gian đã hết.

Thi đấu kết thúc. Hàn Văn Thanh thông báo thành tích, đội B bỏ xa đội A.

Trên đường về doanh trại, Phương Duệ ủ rũ cực kỳ, ai an ủi cũng vô dụng. Hắn ngửa mặt lên trời, thở dài nói: "Sao bọn mình không thể thông minh hơn một chút chứ!"

Mọi người trầm mặc, bầu không khí thương cảm.

Chu Trạch Khải nhìn đồng bọn của mình, chợt đáp: "Vì chúng ta đần."

Phương Duệ đờ mặt nhìn hắn, sau mấy giây liền vỗ mạnh lên lưng hắn. Bốn người còn lại cũng ào lên, vây công Chu mỹ nhân đang tự trào phúng.

Rượt đuổi đấm đá một lúc, bầu không khí dường như cũng chẳng thương cảm đến vậy.

07.

Kỳ thật, "Tiểu Phương thôn nữ" là một đội trưởng rất rốt, ai làm "đồng bọn" của hắn đều biết.
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#2
Trên đường về doanh trại, Phương Duệ ủ rũ cực kỳ, ai an ủi cũng vô dụng. Hắn ngửa mặt lên trời, thở dài nói: "Sao bọn mình không thể thông minh hơn một chút chứ!"

Mọi người trầm mặc, bầu không khí thương cảm.

Chu Trạch Khải nhìn đồng bọn của mình, chợt đáp: "Vì chúng ta đần."
Bingo, bạn đã lớn khôn!
 
Số lượt thích: FanPD

FanPD

Khanh bản giai nhân, nại hà si tặc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
496
Số lượt thích
3,383
Location
HCMC
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ
#3
"Trời đụ! Thằng này sống à?" Lau sạch máu giả, Phương Duệ ra sức đè lại vết thương trên cổ người bị thương, dặn dò Chu Trạch Khải đang ôm chân "hắn": "Động tác nhẹ một chút, thằng này sẽ phụt máu!"

Chu Trạch Khải gật đầu, nề hà động tác vẫn quá mạnh, kéo luôn quần nạn nhân.

Trong quần, có tính khí của nam giới nhìn y như thật, lại không mặc quần lót. Bắp đùi búp bê cũng bị thương, máu văng lên ngực Chu Trạch Khải.
Truyện này đúng là đo ni đóng giày cho Ging A, đọc mà suýt sặc.
 

Bình luận bằng Facebook