Hoàn [Phụng Hoàng Hiên 2019][Sơn Hà Kính Ta][Tôn Tường] Cất cánh

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#1
[Tôn Tường]
Cất cánh




Thuộc hệ liệt Sơn Hà Kính Ta

Ta kính sơn hà một chung rượu, sơn hà kính ta đi một đời.
Hoàng hôn nắng chưa tắt, chim già biết mổ hầu.
Sông dài làm áo, tay nhấc núi xanh, chúng ta vẫn thiếu niên.
Thời gian trôi tận, còn đó sơn hà vô danh vì người khắc ghi ý chí.

Tác giả: 七月没梨
Editor: Katakara
Beta: @Gingitsune
Tình trạng: Hoàn


Máy bay giấy cũng có giấc mơ được cất cánh nha.

01

Tôn Tường là đứa con cưng của chiến đội Việt Vân.

Hoàn toàn không cần nghi ngờ.

Ngày Tôn Tường chính thức từ trại huấn luyện tiến vào chiến đội, chiêng trống vang trời, ông chủ đặc biệt treo cả vạn dây pháo nổ lốp bốp liên tục từ sớm tinh mơ. Ông chủ còn mời đội lân sư rồng cùng một bác gái không biết ở tổ dân phố nào tới cổ động. Tôn Tường đứng bối rối giữa con lân và bác gái.

"Cậu chính là hi vọng của Việt Vân chúng ta nha!" Đội trưởng Nhạc Dương kiêu hãnh vỗ vỗ vai Tôn Tường, chỉ vào mấy mảnh đất của Việt Vân mà nói: "Đây là giang sơn do trẫm đánh được, Tường Nhi, sau này phải trông cậy vào con rồi!"

"... Gọi tôi Tôn Tường là được!" Tôn Tường tỏ ý còn muốn bảo trì vẻ lãnh khốc, cự tuyệt biệt danh chân chất này.

"Này này, được, không gọi cậu là Tường Nhi, cậu là đội trưởng Việt Vân, phải có biệt danh vang dội mới dễ ra ngoài lăn lộn nha." Nhạc Dương suy tư một lát, vỗ đùi: "Đại vương Tôn thì sao? Tên này tốt, có khí khái!"

Tôn Tường nhe răng nhếch miệng, Nhạc Dương tiến tới: "Sao? Tường Nhi không thích? Chúng ta có thể đổi cái tên khác."

"Anh đập là đùi của tôi." Tôn Tường nói.

"A a a thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi quá kích động." Nhạc Dương gãi gãi sau gáy.

"Nếu không tôi xoa xoa cho cậu?"

"Không cần." Tôn Tường cự tuyệt đề nghị giúp làm ấm giường của người đội trưởng quá nhiệt tình, một mình đi về phòng. Sau đó, hắn bắt đầu suy nghĩ tại sao mình lại muốn rời nhà đi gia nhập chiến đội tâm thần này.

Nhất là khi cửa phòng hắn bị gõ vang lần thứ ba. Bác gái nhà ăn thò đầu nhìn Tôn Tường, tươi cười nhét giỏ hoa quả vào tay hắn, rồi đau lòng vuốt tay hắn: "Ôi, chàng trai, phải ăn nhiều vào, mập lên một tí, mới có thể giúp Việt Vân chúng ta đoạt quán quân nha."

"Đúng vậy đúng vậy, bác nói con nghe, thằng nhóc Nhạc Dương ngu ngốc kia quá kén ăn nên Việt Vân mới không thể đoạt quán quân!" Ông bảo vệ cũng sáp lại gần, đưa cho một cái quạt điện mini: "Máy lạnh phòng huấn luyện không tốt lắm, quạt điện mini này rất hữu dụng."

Nghe bọn họ dài dòng, Tôn Tường đã hiểu. Bọn họ căn bản không biết Vinh Quang là gì, ngay cả cuồng kiếm sĩ và kiếm khách cũng không thể phân biệt, nhưng bọn họ đều thật tâm mong muốn Việt Vân trở nên tốt đẹp hơn.

"Vậy thì bọn ta sẽ vô cùng tự hào khi nói chuyện với người khác nha."

Tôn Tường thật ra rất cảm động, nếu như hắn không nhìn thấy ga giường màu hồng hình Hello Kitty.

"Ồ, lúc trước nghe đội trưởng Nhạc Dương nói Tôn Hương Tôn Hương, nên bác tưởng là con gái. Xin lỗi, ngày mai bác đổi cho cháu." Bác gái lao công dùng giọng phổ thông không quá chuẩn nói với Tôn Tường.

02

Mỗi lần Tôn Tường đến nhà ăn, bác gái đều sẽ vẻ mặt từ ái mà múc một muỗng thịt lớn vào chén hắn: "Đại vương, ăn nhiều một chút."

Tôn Tường đã bỏ cuộc việc phỉ nhổ cái biệt danh dở hơi này. Theo lời của các đội viên khác, khi đội trưởng Nhạc Dương ra mắt, anh có biệt danh Nàng Tiên Cá. Trong nháy mắt, Tôn Tường cảm thấy biệt danh Đại vương Tôn quá tuyệt vời.

Tôn Tường bưng khay đi ra ngoài, liền nghe mục sư Việt Vân đứng phía sau kêu rên: "Dì Trần, sao con không có thịt?"

"Ai chà, con mập vậy rồi, còn ăn thịt, không sợ cao huyết áp à. Ăn nhiều rau củ, đừng gây sự. Ngoan~"

Kiên trì cho rằng mình là mập giả tạo chứ không phải thật sự to con, mục sư Việt Vân ôm một khay rau xanh khóc đầy mặt.

03

Tôn Tường vừa ra mắt, đội trưởng ban đầu Nhạc Dương liền nhường vị trí, dành cho Tôn Tường sân khấu tốt nhất để bộc lộ tài năng.

Lúc khai quật được Tôn Tường ở trại huấn luyện trẻ, Nhạc Dương cao hứng đến mức nhảy tưng tưng trong văn phòng đội trưởng lúc nửa đêm, khiến cả tập thể Việt Vân phải than phiền. Khi đội phó túm hắn nhét vô chăn, hắn vẫn cười.

"Việt Vân có hi vọng rồi, Túi Tiền!" Nhạc Dương hưng phấn thò đầu ra từ dưới chăn, đôi mắt sáng lấp lánh.

"... Mặc dù tên tôi là Phó Cường, nhưng tôi chưa từng thừa nhận biệt danh Túi Tiền." Mặt đội phó không cảm xúc.

"Với lại tật xấu đặt biệt danh lung tung cho đội viên của anh, tranh thủ lúc chưa quá muộn mà sửa lại đi. Đừng hù người ta bỏ chạy."

"Không đâu." Nhạc Dương nói: "Tôi là Nàng Tiên Cá mà, có thể đi kiếm phù thủy làm phép."

"Ha ha." Đội phó ứng phó qua loa.

"Tôi sẽ dùng tình yêu và sự nhiệt tình để giữ chân cậu ấy!" Nhạc Dương nói một cách kiên định.

"Em là đám mây đẹp nhất trên trời."

"Để anh cố gắng giữ em lại nơi đây!"

"Giữ lại!"

"Hey giữ lại!"

Đội viên Việt Vân tỏ vẻ than phiền hành vi ca hát nửa đêm của đội trưởng, nhưng nghe nghe một hồi cũng có người hát theo. Đội phó nhớ hết tên từng người, chờ gia tăng huấn luyện đi.

04

Tôn Tường thật ra là một người rất kiêu ngạo. Thiên tài mà, có mấy phần ngạo mạn cũng có thể hiểu được.

Cùng thời, trong một chiến đội tương đương với Việt Vân, có một tuyển thủ không tệ cũng ra mắt. Biểu hiện trong trận solo không tồi, nhưng gặp Tôn Tường trên lôi đài thì chỉ chịu được một hai chiêu.

Sau trận đấu, vị tuyển thủ đó nhìn chằm chằm Tôn Tường. Tôn Tường tưởng hắn không phục nên muốn gây hấn, bèn bĩu môi khinh bỉ: "Muốn đánh thắng tôi, chờ 100 năm đi!"

"Ừ, cậu rất mạnh." Đối phương mỉm cười khẽ gật đầu, sau đó nói: "Tôi chỉ muốn nhắc là cậu quên kéo khóa quần rồi."

"..."

Tôn Tường buồn bực chạy về Việt Vân, chất vấn đồng đội: "Tôi quên kéo khóa quần sao mấy người không nhắc?"

"Không kéo khóa quần thì sao? Đại vương Tôn của chúng ta vẫn một chọi ba nha ôm ôm hôn hôn nâng cao cao~"

"Đúng đó đúng đó, cho dù Đại vương nhà chúng ta quên kéo khóa quần thì vẫn cực mạnh!"

"Bọn họ chính là ghen ghét với thực lực của cậu! Ghen ghét cậu cho dù quên kéo khóa quần thì dáng người vẫn tiêu sái!"

"Đúng đúng! Chính là ghen ghét!"

Tôn Tường bị bọn họ tâng bốc đến tận trời. Khi gặp lại vị tuyển thủ kia ở cửa, hắn kiêu ngạo ưỡn ngực một cái: "Hừ, tôi biết cậu đang ghen tị tôi quên kéo khóa quần."

Đối phương ngơ ngác hỏi đội trưởng nhà mình: "Tại sao tôi muốn ghen ghét hắn quên kéo khóa quần?"

"... Chắc tại Việt Vân uống trúng thuốc." Đội trưởng trả lời.

05

Lúc đầu, Tôn Tường còn cảm thấy hơi xấu hổ khi trong trận đấu, nghe fan Việt Vân hô to: Đại vương Tôn tất thắng, Đại vương Tôn đẹp trai nhất.

Nhưng sau này khi đã dần dần quen, hắn còn lấy "Đại vương kêu ta đi tuần núi" làm nhạc tiếp ứng.

Khi hắn lại một lần nữa dẫn dắt Việt Vân chiến thắng chiến đội trước đó chưa bao giờ thắng qua, fan hâm mộ đều giọng hát: "Đại vương kêu ta đi tuần núi, ta đi một vòng khắp thế gian~" Hắn còn thấy hơi cảm động.

Dù cho sau này chuyển đến Luân Hồi, ngẫu nhiên nghe Đỗ Minh bật bài hát kỳ quái này, Tôn Tường vẫn sẽ bất giác dừng bước.

Nhưng hắn vẫn không hối hận.

06

Toàn chiến đội Việt Vân đều ca ngợi Tôn Tường. Chuyện này tiến lên một tầm cao mới khi ở mùa giải thứ bảy, Tôn Tường dẫn dắt Việt Vân luôn luẩn quẩn ở hạng 15-17 vọt lên hạng 9, chỉ cách vòng chung kết một bước. Mỗi ngày ở Việt Vân, Tôn Tường đều cảm giác mình như thủ lĩnh của một tổ chức tà giáo.

Mỗi ngày đều được các đội hữu ca ngợi bất chấp. Tôn Tường ngồi nhà vệ sinh lâu một tí, bọn họ sẽ nói: "Không hổ là Đại vương Tôn, quả nhiên là không giống người thường. Nhất định là đang tẩy tủy phạt xương, đả thông sáu mạch Nhâm Đốc!"

Tôn Tường: ... Mình không phải ngồi coi Weibo trong nhà vệ sinh sao? Đâu ra đả thông sáu mạch Nhâm Đốc vậy? Hiện tại mình có phải còn đang chơi game không???

07

Khi Tôn Tường được giải thưởng Tân Binh Tốt Nhất, Việt Vân liền biết sẽ không giữ chân hắn được.

Gia Thế vòng qua Việt Vân, tìm thẳng tới Tôn Tường. Tôn Tường nghe đối phương đưa ra Nhất Diệp Chi Thu liền ngồi không yên.

Đồng đội Việt Vân rất tốt, nhưng đội yếu chính là đội yếu, tài nguyên quá ít. Trong tay chiến đội không có tài khoản thích hợp để Tôn Tường phát huy hết năng lực.

Nếu vẫn ở lại Việt Vân, sự phát triển của hắn tất nhiên sẽ bị hạn chế.

Cuối cùng, Tôn Tường vẫn nói chuyện này với Nhạc Dương. Nhạc Dương hoàn toàn không kinh ngạc, chỉ cười nói: "Ai nha, nếu tôi thật là nàng tiên cá là tốt rồi. Vậy tôi có thể giao dịch với phù thủy, lấy một tài khoản thần cấp cho cậu."

"... Thật tự kỷ." Tôn Tường phỉ nhổ.

"Người nha, luôn luôn phải có ước mơ."

"Cũng phải có bầu trời càng rộng lớn để bay lượn."

"Đi thôi, Đại vương Tôn! Rời khỏi Hoa Quả Sơn, đi đại náo Thiên Cung đi!"

"Tôi chờ ngày cậu trở thành Tề Thiên Đại Thánh."

Nhạc Dương nói.

08

Tôn Tường rời đi, đội phó đi đến: "Thật sự cam lòng?"

"Không cam lòng." Nhạc Dương nói: "Nhưng có thể làm sao được? Chân mọc trên người cậu ta."

"So với việc hủy cả hồi ức sau cùng, chi bằng tiêu sái một tí."

"Không có Tôn Tường thì chúng ta không tiến về phía trước sao?" Nhạc Dương cười.

"Sau khi Tôn Tường đi, là anh làm đội trưởng hay tôi làm đội trưởng?" Đội phó hỏi.

"Ôi chao! Đương nhiên là tôi! Chẳng lẽ cậu muốn soán vị?"

"Theo đạo lý, không phải hẳn là đội phó thay thế sao?"

"Bạn trẻ, cậu họ Phó nha, cho dù làm đội trưởng thì cậu vẫn là Phó đội* a ha ha ha ha ha ha ha~" Nhạc Dương chống nạnh cười.

*Phó đội = đội phó

Đội phó liếc mắt, có đội trưởng kiểu này, tiền đồ của chiến đội thật xa xăm.

09

Ngày Tôn Tường rời đi, Nhạc Dương kéo hắn đến một nơi hẻo lánh, căn dặn: "Đại vương nha, không, Tường Nhi, Gia Thế không giống Việt Vân chúng ta, chiến đội ông lớn nước sâu*, mà trước cậu còn có đấu thần Diệp Thu. Lần này cậu đi Gia Thế, nguy cơ trùng trùng nha."

*Nước sâu nghĩa bóng là sự vụ phức tạp, lòng người khó dò.

"Không phải gió tây áp gió đông thì chính là gió đông áp gió tây!"

"Cho nên chúng ta nhất định phải đánh phủ đầu, muốn áp đảo khí thế bọn họ!"

"Học tôi này, ngẩng đầu 45 độ, nhếch miệng lên 15 độ. Chính là như vậy. Vậy mới đủ tà mị cuồng quyến, tốt nhất là thêm một câu rác rưởi."

Tôn Tường nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, nghiêm túc gật đầu.

Đến Gia Thế, Tôn Tường thấy Diệp Thu lại gần, nghĩ đến câu nói của đội trưởng Việt Vân, cậu ngẩng đầu 45 độ, nhếch miệng lên 15 độ, cười tà mị cuồng quyến: "Diệp ca, ngại quá, mới tới đã chiếm vị trí của anh."

...

10

Ngày Tôn Tường rời đi là một ngày nắng.

Ô tô đón hắn của Gia Thế dừng trước cổng Việt Vân, mọi người từ cụ bảo vệ cho tới ông chủ đều đứng vẫy tay tạm biệt hắn.

"Tường Nhi~ Không có dì Trần thì cũng phải ăn nhiều cho mau lớn!"

"Có đem theo quạt điện mini không? Rất hữu dụng đó~ "

"Nhớ kỹ lời tôi nha!"

"Đội trưởng! Hẹn gặp lại!"

"Nếu có thời gian, nhớ thường về thăm nhà."

"Đại vương Tôn, hẹn gặp lại!"

Không biết là ai khởi đầu, tất cả mọi người bắt đầu hát. Không phải là bài hát chính thức gì, cũng không trật tự. Các bác các dì giọng trọ trẹ, tiếng phổ thông cũng không chuẩn.

"Đại vương kêu ta đi tuần núi.

Ta đi một vòng khắp thế gian.

Đeo lên cái trống.

Gõ lên cái chiêng.

Cuộc sống tràn ngập nhịp điệu..."

Rất náo nhiệt, tựa như ngày đầu tiên Tôn Tường chính thức đến Việt Vân, múa lân gõ trống, tiếng pháo lốp bốp.

Một năm nay ở Việt Vân, hắn không hối hận.

Mà rời đi Việt Vân, hắn cũng không hối hận.

Tôn Tường lên xe Gia Thế.

Tôn Tường rời khỏi Việt Vân, bắt đầu cuộc hành trình mới.

Mà dù không có Tôn Tường, Việt Vân cũng sẽ tiếp tục tiến về phía trước.

Cất cánh đi, Tôn Tường.

Cất cánh đi, Việt Vân.

- Hết -
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,153
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#2
Cất cánh đi, Tôn Tường.

Cất cánh đi, Việt Vân.
Đọc đến đây đột nhiên phát hiện ra, Tường là bay cao, Việt Vân là vượt tầng mây. Quả thật rất hợp nha.
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,029
Số lượt thích
3,995
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#3
Mỗi ngày ở Việt Vân, Tôn Tường đều cảm giác mình như thủ lĩnh của một tổ chức tà giáo.
Việt Vân có độc, sự nghiệp Esport đã làm lỡ dở ổ sơn trại ra đời, thôi cũng xem như là giúp ích cho xã hội =)))))

Nào là phù thuỳ nào là nàng tiên cá, thảo nào nuôi ra Tường trung nhị như thế, thượng bất chính hạ tắc loạn, không ngờ có ngày Tường mới là người bình thường nhất. Mấy bố Việt Vân còn xúi dại hại đời trai thằng nhỏ tà mị cuồng quyến khốc huyễn duệ với Diệp nữa chứ =))))


Một năm nay ở Việt Vân, hắn không hối hận.

Mà rời đi Việt Vân, hắn cũng không hối hận.

Tôn Tường lên xe Gia Thế.

Tôn Tường rời khỏi Việt Vân, bắt đầu cuộc hành trình mới.

Mà dù không có Tôn Tường, Việt Vân cũng sẽ tiếp tục tiến về phía trước.
Thật sự chiến đội nhỏ nghèo rất tốt, biết buông tay đúng lúc không hề oán hận, như Lôi Đình thả Tiêu đi sang Gia Thế cũng chúc phúc rất chân thành như Việt Vân thả Tường đi. Đúng là người không cùng một nhà thì không vào một cửa.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook