Just Like Fire
Tác giả: 时间与贪婪
Edit: Nguyệt
–
Kiều Nhất Phàm trung tâm
Chủ yếu về nhóm tuyển thủ thế hệ mới
Nhiều CP
–
Just Like Fire (7)
Tuy những người khác trong group vô cùng đau đớn trước việc Diệp Tu kéo tiểu Kiều vào, muốn bồi dưỡng cậu thành tâm bẩn thế hệ tiếp theo của Liên Minh. Nhưng mà người đã vào rồi, đành phải kệ thôi vậy.
Cứ như thế, Kiều Nhất Phàm của Hưng Hân trở thành người thứ bảy trong group này, hơn nữa còn cắm rễ sinh trưởng.
Trong một buổi tụ tập trực tiếp, Tiêu Thời Khâm có nói, ngay lúc Kiều Nhất Phàm được add vào, anh cảm thấy bản thân đang làm một việc táng tận lương tâm nhất từ trước tới giờ, tham gia trực tiếp vào tội ác phá hỏng một người bạn nhỏ. Khi đó anh rất muốn tự tát bản thân ngay lập tức.
Tới khi sau này Kiều Nhất Phàm tốt nghiệp, anh thật sự cảm thấy câu “Nghiệp chướng” mà Vương Kiệt Hi nói quả thật không sai một tí ti nào hết.
Từ lúc Kiều Nhất Phàm gia nhập, group nhỏ Tâm bẩn 4+2 biến thành Tâm bẩn 4+2+Ẩn số x.
Theo Diệp Tu, tâm bẩn của Kiều Nhất Phàm còn phải bồi dưỡng, trước mắt còn chưa biết cậu có thể học tập chiến thuật đến trình độ nào, cho nên tạm thời gọi là ẩn x. Nhưng chí ít, sau khi Kiều Nhất Phàm gia nhập, năm người khác không phải nhìn chủ nhật mỗi tuần Diệp Tu cậy quyền người lập group mà tùy tiện đổi tên.
Chỉ có điều…
Tới chủ nhật, mọi người nhìn tên group chuyển thành “Mời các tiền bối uống nhiều nước”, trong lòng đều dâng lên một cảm giác không hài hòa rất khó tả.
Kiều Nhất Phàm mới được add vào, số lần nói chuyện không quá nhiều, hơn nữa mỗi khi lên tiếng đều đem lại cho người khác cảm giác rất cẩn trọng. Các tiền bối nhìn tiểu Kiều phát biểu mà như thấy được thiếu niên mới chập chững bước vào giới chuyên nghiệp, mỗi cử chỉ mỗi hành vi đều cực kỳ cẩn thận.
Mọi người nói tiểu Kiều ở trong group cứ thoải mái một chút, không cần phải câu nệ quá mức. Chuyện này giống như thời kỳ tuyển thủ làm quen với đội ngũ mới, qua thời gian, mọi thứ rồi sẽ lại đi vào quỹ đạo, rành mạch tiến bước.
Mùa giải thứ mười hai diễn ra hừng hực khí thế, Tô Mộc Tranh bắt đầu dần dần nhường quyền chỉ huy là quyền lãnh đạo lại cho Kiều Nhất Phàm, chỉ huy đoàn đội cũng từ từ nghiêng theo Kiều Nhất Phàm.
Một lần trong lúc nghỉ ngơi, Kiều Nhất Phàm tiện tay mở group kia lên.
Group chat Vẫn không tìm được người kế thừa Kỹ sư máy móc
Diệp Tu: Mùa giải thứ mười hai sắp kết thúc rồi, đám người già chúng ta còn bao nhiêu người vẫn ở lại?
Sách Khắc Tát Nhĩ: Tôi vẫn ở lại tiếp tục làm đội trưởng, nhưng mà Thiếu Thiên với Trịnh Hiên định lui.
Diệp Tu: Thiếu Thiên à… Cũng đúng, đã lâu phết rồi. Nhóc Lư chuẩn bị làm người kế nhiệm Dạ Vũ Thanh Phiền à?
Sách Khắc Tát Nhĩ: Hiện giờ đang tính là để nhóc Lư tiếp tục dùng Lưu Vân thêm một thời gian nữa đã, trước hết để em ấy làm đội phó, bồi dưỡng một chút.
Vô Lãng: Bên tôi thì tiểu Chu cũng định đánh hết mùa này thì lui, còn dự kiến để tôi tiếp nhận chức vụ đội trưởng.
Diệt Linh Sinh: Không bất ngờ, đội phó Giang làm thì không thành vấn đề.
Vô Lãng: Nhưng mà trong đội còn chưa quyết định được ai sẽ làm đội phó, nhưng theo suy nghĩ của tôi thì để Tôn Tường làm cũng khá ổn.
Diệp Tu: Ai làm đội phó thì Luân Hồi các cậu tự sắp xếp là ổn rồi. Tiểu Giang làm đội trưởng chắc chắn không thành vấn đề, nhưng mà Chuyện Nhỏ, cậu đã tìm được người kế thừa Diệt Sinh Linh chưa?
Diệt Linh Sinh: Nói ra thật xấu hổ, nhưng mà vẫn chưa. (Tôi rất bất đắc dĩ nhưng tôi không có cách nào cả.jpg) Cấp trên ở Lôi Đình dự định sẽ lưu trữ thẻ tài khoản kia đã, khi nào tìm được người kế thừa thì lại đem ra.
Thạch Bất Chuyển: Đội trưởng Tiêu cũng sắp lui à?
Vương Kiệt Hi: Nếu thế thì chắc Đới Nghiên Kỳ sẽ tiếp quản Lôi Đình phải không?
Diệt Linh Sinh: Đúng thế, em Đới là đội trưởng, Tu Viễn thành đội phó.
Diệp Tu: Âydô, tôi nói này Mắt Bự, bên Vi Thảo có động tĩnh gì không thế?
Vương Kiệt Hi: Không, tất cả mọi người cảm thấy bản thân vẫn đủ khả năng, không ai có dự định lui sau khi mùa giải này kết thúc cả.
Thạch Bất Chuyển: Tôi cũng định sau khi kết thúc mùa giải này thì giải nghệ, đội trưởng đội phó giao lại cho Kỳ Anh và Mục Vân.
Diệp Tu: Ừ, người kế nhiệm được lão Hàn coi trọng, tiếp quản Bá Đồ không thành vấn đề.
Sách Khắc Tát Nhĩ: Ừm… Nếu vậy thì khả năng sau mùa giải này, tên trong các group sẽ chỉnh sửa không ít.
—
Lúc đầu Kiều Nhất Phàm chưa hiểu rõ ý câu này của Dụ Văn Châu, nhưng đến khi mùa giải thứ mười hai kết thúc thì cậu đã hiểu.
Mùa giải thứ mười hai, lần lượt từng tuyển thủ chuyên nghiệp tuyên bố giải nghệ. Đa số họ đều là những lão tướng trong chiến đội, tự trong lòng họ cảm thấy đã đến thời điểm mình nên ra đi.
Chiến đội Bá Đồ, sau khi đoạt quán quân ở mùa giải thứ mười một, lão tướng Hàn Văn Thanh và Trương Giai Lạc tuyên bố giải nghệ, Trương Tân Kiệt đảm nhiệm vị trí đội trưởng Bá Đồ, Tống Kỳ Anh làm đội phó. Mùa giải thứ mười hai, Trương Tân Kiệt giải nghệ, Tống Kỳ Anh và Tần Mục Vân lần lượt trở thành đội trưởng đội phó của Bá Đồ.
Chiến đội Vi Thảo, mùa giải thứ mười một Vương Kiệt Hi giải nghệ, đội trưởng giao lại cho Cao Anh Kiệt, đội phó tiếp tục do Hứa Bân đảm nhiệm.
Chiến đội Hưng Hân, mùa giải thứ mười hai Tô Mộc Tranh giải nghệ, đội trưởng trở thành Kiều Nhất Phàm, đội phó tiếp tục là Phương Duệ.
Chiến đội Lam Vũ, Kiếm Thánh Hoàng Thiếu Thiên tuyên bố giải nghệ khi mùa giải thứ mười một kết thúc. Không lâu sau đó, tin tức Trịnh Hiên giải nghệ và Lư Hãn Văn trở thành đội phó cũng được truyền ra.
Chiến đội Lôi Đình, hai lão tướng là Tiêu Thời Khâm và Phương Học Tài tuyên bố giải nghệ sau mùa giải thứ mười hai, chức vụ đội trưởng giao cho Đới Nghiên Kỳ, đội phó là Mễ Tu Viễn.
Chiến đội Hô Khiếu, mùa giải thứ mười một Lư Hạo giải nghệ, mùa giải thứ mười hai Nguyễn Vĩnh Bân giải nghệ, Triệu Vũ Triết trở thành đội phó Hô Kiếu.
Chiến đội Yên Vũ, Sở Vân Tú và Lý Hoa cùng giải nghệ sau mùa giải thứ mười hai, chức vụ đội trưởng đội phó giao lại cho hai chị em họ Thư. Lý Hoa là tuyển thủ ra mắt ở mùa giải thứ bảy đầu tiên giải nghệ.
Chiến đội Hư Không, Lý Hiên tuyên bố giải nghệ sau mùa giải thứ mười hai, Cái Tài Tiệp trở thành đội trưởng Hư Không, Ngô Vũ Sách tiếp tục làm đội phó.
Chiến đội Luân Hồi, Phương Minh Hoa tuyên bố giải nghệ từ khi hết mùa giải thứ mười một, mùa giải thứ mười hai Chu Trạch Khải giải nghệ. Giang Ba Đào tiếp nhận chức vụ đội trưởng Luân Hồi, Tôn Tường đảm nhiệm làm đội phó.
…
Kiều Nhất Phàm thở dài. Cậu biết ngày này sớm muộn cũng phải tới, thế nhưng khi ngày này thật sự tới, trong lòng lại cảm thấy khó chịu.
Giải nghệ.
Cụm từ này thật sự khiến người ta khó chịu.
Cậu ngồi trước TV, nhìn fans các chiến đội khác khóc lóc mà thở dài.
Giải nghệ là chuyện không thể tránh khỏi. Thời gian thi đấu của tuyển thủ chuyên nghiệp đều có hạn, đến hạn rồi thì thật sự chỉ có thể giải nghệ, mà một khi điều đó xảy ra, cảm giác nặng nề ấy có thể ép người ta đến mức nghẹt thở trong nháy mắt. Trong TV, fans còn đang cố níu lấy tuyển thủ họ hâm mộ, khóc lóc mong họ đừng giải nghệ, cho dù không đoạt được quán quân cũng không sao cả.
Chuyện nào có đơn giản như vậy chứ…
Kiều Nhất Phàm tắt TV, thông qua Lư Hãn Văn, cậu biết được chuyện có rất nhiều fans Hoàng Thiếu Thiên và Trịnh Hiên chạy tới trước cửa câu lạc bộ Lam Vũ giữ họ lại; đồng thời Đỗ Minh kể cổng lớn tòa nhà chiến đội Luân Hồi đã bị phóng viên và fans nữ đến khóc lóc chật như nêm.
Những nơi khác cũng tương tự vậy, mà ngay cả bên Hưng Hân, chị chủ cũng phải thuê bảo vệ từ công ty bảo an tới, bởi vì số lượng fans tụ tập trước cửa tiệm net muốn giữ nữ thần của Liên Minh, Tô Mộc Tranh, lại quá mức khổng lồ.
Tuy rằng họ đều không có ác ý, nhưng ảnh hưởng gây ra dù sao cũng không tốt.
Giăng biểu ngữ, cầm doll, figure nhân vật, khóc lóc xin tuyển thủ đừng đi. Đa phần đều là những mong muốn đơn phương từ phía fans, họ cảm thấy tuyển thủ vẫn có thể tiếp tục đánh, cảm thấy anh hùng, thần tượng của họ vẫn có thể tiếp tục chiến đấu mãi mãi.
Nhưng mà tuyển thủ thì không thể.
Tuyển thủ là người, người thì ai cũng chỉ có tuổi thọ giới hạn. Vấn đề tuổi nghề của tuyển thủ chuyên nghiệp là vấn đề rất nghiêm túc.
Vậy còn cậu thì sao, còn có thể đánh bao lâu nữa…?
Kiều Nhất Phàm nhìn tay mình, cậu biết nhất định sẽ đến một ngày cậu cũng sẽ rời khỏi Vinh Quang.
“Đang nghĩ gì thế?”
Phương Duệ đi đến bên cạnh Kiều Nhất Phàm, trông thấy cậu đang nhìn hai tay mình, dường như cũng hiểu được điều gì đó.
“Tiểu Kiều, còn lâu lắm mới đến lúc em cần giải nghệ.”
“Tiền bối Phương Duệ…”
“Mỗi người chúng ta, ai cũng đều sẽ đến ngày giải nghệ hết.”
Phương Duệ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nói với Kiều Nhất Phàm một câu rất đứng đắn.
“Hồi đó anh từng nói với lão Lâm rằng anh ấy còn chưa đến lúc giải nghệ đâu… Lúc mùa giải mười một, mười hai, anh cũng nghĩ đến chuyện mời anh ấy tái xuất. Nhưng mà…”
“Có một số việc sẽ không thể theo mong muốn của chúng ta được, đội trưởng Kiều à.”
“Anh cũng hy vọng anh có thể tiếp tục đánh, càng hy vọng có thể cứ đánh mãi, đánh tới lúc khiến Hải Vô Lượng xưng bá khắp Liên Minh.”
“Nhưng mà anh không thể.”
Phương Duệ vỗ vai Kiều Nhất Phàm, nói với cậu.
“Em ấy à, cái gì cũng tốt, chỉ là đôi khi suy nghĩ quá nhiều. Tiểu Kiều, đừng nghi ngờ chính bản thân mình, em sẽ là một đội trưởng cực kỳ ưu tú, hơn nữa em còn cả một chặng đường rất rất dài để đi cơ mà.”
“Tiền bối…..”
“Được rồi, tiệc chia tay chị Mộc sắp bắt đầu rồi, mau đi thôi.”
—
Lâm Kính Ngôn – người nhà của thành viên chiến đội Hưng Hân, mỗi lần anh tới Thượng Lâm Uyển, bảo vệ đều tự động để anh vào; cả ở tiệm net cũng thế, lần nào tới trước quầy trực, A Ninh cũng đều đưa cho anh một chai nước.
“Lâm đại đại, anh xem này xem này! Hiện tại Nhất Phàm làm đội trưởng Hưng Hân rồi đó! Hưng Hân nhà tui chuẩn bị quật khởi lần nữa rồi!”
Đúng thế đúng thế.
Điểm Tâm đại đại, cậu mù thật hay cố tình bỏ qua vẻ mặt đau đớn kia của chị chủ?
Lâm Kính Ngôn từng xem Kiều Nhất Phàm một lần, từ thủ pháp và chiến thuật cậu dùng, anh hoàn toàn nhìn ra được 300% là cậu bị Diệp Tu đào tạo thành thế này.
Tiểu Thiên sứ, Lương tâm cuối cùng á?
Nghĩ cũng đừng nghĩ, chị chủ Trần khóc luôn rồi kia kia. Vậy xem ra, trường phái đáng khinh chính là phương châm vĩnh cửu đứng đầu trong chiến thuật của Hưng Hân.
“A, chào tiền bối Lâm.”
Kiều Nhất Phàm tháo tai nghe xuống, nhìn thấy Phương Duệ và Lâm Kính Ngôn đứng sau lưng liền ngoan ngoãn chào Lâm Kính Ngôn một câu.
“Anh nghe nói Nhất Phàm lên làm đội trưởng rồi nhỉ, đặc biệt tới chúc mừng một chút.”
“Cám ơn tiền bối.”
Sau khi nói chuyện vài câu, Lâm Kính Ngôn định đi trước thì lại bị Kiều Nhất Phàm kéo lại.
Kiều Nhất Phàm tươi cười đưa một tấm thẻ tài khoản Lưu manh cho Lâm Kính Ngôn.
“Tiền bối, hôm nay anh Bánh Bao có việc ra ngoài, hiện giờ trong đội cướp Boss đang thiếu một Lưu manh.”
Lâm Kính Ngôn thể rằng trong một khoảnh khắc, anh trông thấy được thể kết hợp giữa Diệp Tu và Dụ Văn Châu. Anh quay đầu đi, đối diện chính là đôi mắt to chân thành của Phương Duệ.
“Lâm đại đại ~ Đội trưởng nhà tui đã chân thành như vậy rồi, chẳng lẽ anh không thể xuống núi nửa giờ sao.”
Không thể ngờ Phương Duệ cậu lại lừa tôi như thế ư?! Cậu gọi tôi tới Hưng Hân bảo để chúc mừng Nhất Phàm lên làm đội trưởng là vì mục đích này sao?!
Nhưng tóm lại, đã lên thuyền địch rồi thì rất khó xuống. Thế là Lưu manh hạng nhất ngày xưa bị người hợp tác tốt nhất dắt đi, thật không biết nên cười hay nên khóc nữa.
Cướp xong Boss của 301 Độ, một đám người nhắn tin riêng cho Kiều Nhất Phàm, hỏi đội trưởng Kiều vị Lưu manh đánh cực kỳ dữ dội kia là ai, Kiều Nhất Phàm chỉ trả lời hai chữ ‘haha’ rồi logout.
“Nhất Phàm, em làm thế thì Dương Thông sẽ phát điên mất.”
Dương Thông giống với Vương Kiệt Hi, giải nghệ sau khi kết thúc mùa giải thứ mười một nhưng cũng không nghỉ ngơi hoàn toàn, thường xuyên cầm acc Thích khách đi giúp đỡ công hội.
Quả nhiên, một Thích khách bên 301 Độ online, sau khi biết chuyện chưa tới năm phút, một cuộc điện thoại gọi tới di động Lâm Kính Ngôn.
“Lão Lâm, từ khi nào mà ông chạy sang bên Kiều Nhất Phàm thế hả?”
“… Tôi bị Phương Duệ gài.”
Lâm Kính Ngôn dành chút thời gian giải thích chuyện xảy ra với Dương Thông. Sau khi Dương Thông biết Lâm Kính Ngôn bị Phương Duệ và Kiều Nhất Phàm liên thủ gài bẫy, cảm thấy Kiều Nhất Phàm thực sự kế thừa hoàn toàn mức độ tâm bẩn của Diệp Tu. Gác máy, Lâm Kính Ngôn thoát game, Kiều Nhất Phàm nhìn anh, nói chuyện.
“Nếu tiền bối Lâm muốn, Hưng Hân có thể làm tấm ván cầu giúp anh trở lại.”
Lâm Kính Ngôn nghe cậu nói thế, nhất thời không biết phải làm sao. Nhưng Kiều Nhất Phàm như thể không để ý tới trạng thái của anh, tự mình nói tiếp.
“Tiền bối Phương Duệ, sau khi đánh xong mùa giải này cũng định giải nghệ, chức vụ đội phó sẽ để anh Văn Dật tiếp nhận.”
“Thực sự em cảm thấy, tiền bối Lâm chỉ là có hơi xuống một chút hồi mùa giải thứ mười thôi, nếu bây giờ quay lại cũng không thành vấn đề. Nếu đã có lòng thì chẳng ai ngăn được cả.”
“Tuy rằng tiền bối Phương Duệ không nói ra nhưng em biết, sắp tới là mùa giải cuối cùng của anh ấy rồi, anh ấy rất muốn được tái hợp cặp đôi Tội Phạm với tiền bối Lâm như hồi ở Hô Khiếu.”
“…”
Lâm Kính Ngôn không nói gì, yên lặng tháo kính mắt xuống.
“Tiểu Kiều, chẳng phải Hưng Hân bên em đã có Lưu manh rồi sao. Nếu anh thật sự quay lại, sẽ thêm một Lưu manh nữa, chẳng phải là dư thừa sao?”
“Về phần anh Bánh Bao, em có thể tìm gặp Diệp thần, đưa Quân Mạc Tiếu cho anh ấy dùng một thời gian. Nhìn thấy Quân Mạc Tiếu được điều khiển bằng sóng não Sao Hỏa, người tự nguyện uống axit sẽ là trọng tài và đối thủ của Hưng Hân.”
Kiều Nhất Phàm đứng dậy, rút thẻ tài khoản Lưu manh kia, thuận tay nhét vào túi.
“Nếu tiền bối thực sự có hứng thú tái xuất, Hưng Hân lúc nào cũng có sẵn vị trí cho anh. Nhưng mà đây không phải nội dung chính của hôm nay.”
Kiều Nhất Phàm đi tới mở cửa, ba bóng người vội vàng vọt vào trong. Lâm Kính Ngôn tập trung nhìn, là ba thiếu niên khoảng 17 18 tuổi, hai nữ một nam, mấy cô cậu bé này mặc trang phục ở các trại huấn luyện khác nhau, Vi Thảo, Bá Đồ và Lôi Đình.
“Chào tiền bối Lâm Kính Ngôn!”
Ba người cùng chào Lâm Kính Ngôn, đồng thời còn chỉnh tề cúi người.
“Thế nhé, anh không quấy rầy đám fans các em gặp gỡ thần tượng nữa. Các em chơi cùng với tiền bối Lâm, nhưng mà đừng có gây chuyện đấy.”
“Cám ơn đội trường Kiều!”
Sau đó, Kiều Nhất Phàm để Lâm Kính Ngôn đang không hiểu gì cả lại, cứ thế đi mất. Nếu không phải chốc lát sau có Phương Duệ tới giải thích tình huống thì có lẽ Lâm đại đại sẽ cứ hoang mang suốt cả ngày.
Ba đứa nhóc này đều là tân sinh ở trại huấn luyện năm nay. Hai bé gái, một từ Vi Thảo, một từ Lôi Đình, còn bé trai là từ Bá Đồ. Cả ba đều chơi Lưu manh, khác với đa số bạn nhỏ chơi Lưu manh bây giờ sùng bái Đệ nhất Lưu manh hiện tại, Đường Hạo, ba người này lại hâm mộ tiền bối Lâm Kính Ngôn đã giải nghệ từ sau mùa giải thứ mười. Bọn họ cô cùng muốn được gặp Lâm Kính Ngôn, đồng thời còn muốn xin chữ kí.
Các đội trưởng thế hệ mới đều rất thân quen với nhau, đây là chuyện mà ai cũng biết. Chẳng mấy mà tâm tư nguyện vọng của ba đứa nhóc này đã được đội trưởng của họ biết. Ba đứa nhóc đều là tuyển thủ rất có thiên phú, các đội trưởng đương nhiên coi trọng. Trong một lần tán gẫu trên group chat, Cao Anh Kiệt nhắc tới chuyện này. Căn cứ theo truyền thống yêu thương hậu bối, mấy vị đội trưởng liền nghĩ cách làm sao thỏa mãn nguyện vọng cho ba đứa, đồng thời là một cách khích lệ rất hiệu quả, để họ càng tập trung huấn luyện hơn.
Kiều Nhất Phàm đưa ra phương án giải quyết, cậu nhờ Cao Anh Kiệt, Tống Kỳ Anh và Đới Nghiên Kỳ dẫn người tới Hàng Châu, những chuyện còn lại giao cho cậu xử lý. Nghe đến đó, Lâm Kính Ngôn coi như đã hiểu. Kiều Nhất Phàm biết nếu Phương Duệ mời Lâm Kính Ngôn tới bằng lý do chúc mừng cậu lên làm đội trưởng thì anh nhất định sẽ tới. Kiều Nhất Phàm tính toán cẩn thận, sắp xếp thời gian, câu kéo anh lâu như vậy là vì chờ ba đứa nhỏ Bá Đồ, Vi Thảo, Lôi Đình tới, mà trong quá trình câu kéo đó, cậu còn tiện thể mượn sức anh cướp Boss với 301.
Tính toán tỉ mỉ, một công ba việc.
Cướp được Boss của 301, để anh có thể gặp mặt với hậu bối, còn nhân cơ hội thắt chặt quan hệ giữa Hưng Hân và các chiến đội khác.
Sau khi Lâm Kính Ngôn nghĩ thông suốt, anh bắt đầu hoài nghi Kiều Nhất Phàm còn tìm tới Trương Tân Kiệt học hỏi lúc nào.
“Lâm đại đại có cảm tưởng thế nào với việc đội trưởng Kiều nhà tui sắp xếp cho anh gặp mặt fans?”
“Cũng không tệ lắm… Đã lâu rồi không được gặp hậu bội nhiệt tình như thế.”
Hai người đi trên đường vừa nhớ lại buổi gặp mặt nho nhỏ khi nãy vừa cảm khái.
“Anh nghe Nhất Phàm nói, cậu định đánh kết mùa giải này thì giải nghệ à?”
“Ừ, cũng nên trao lại hành trang cho người trẻ tuổi chứ. Tôi cảm thấy bản thân có thể yên tâm, tiểu An sẽ là đội phó rất tốt.”
“Em ấy hỏi anh có muốn quay trở lại, tới Hưng Hân tái hiện cặp đôi Tội Phạm với cậu không.”
“…”
Phương Duệ dừng bước, nhìn Lâm Kính Ngôn, mỉm cười nói:
“Thế Lâm đại đại nói sao?”
“Lúc đó anh tâm trí anh chẳng thể tập trung vào vấn đề kia.”
Anh nhìn Nhất Phàm mà như nhìn thấy được Diệp Tu.
Lâm Kính Ngôn nói những lời này cho Phương Duệ, Phương Duệ ngẩn ra một lúc.
“Không phải khuôn mặt ngậm thuốc lá gợi đòn của lão Diệp, mà là Diệp Tu đặt cả tâm tư lên Vinh Quang.”
Phảng phất bóng dáng của nhân vật truyền kỳ bậc nhất Vinh Quang.
“Thực sự, tôi cũng từng cảm thấy như vậy.”
Phương Duệ vỗ vai Lâm Kính Ngôn, thở dài một tiếng.
“Không biết từ bao giờ mà tôi cũng cảm thấy Kiều Nhất Phàm càng ngày càng giống lão Diệp. Nhưng sau đó, tôi lại từ từ phát hiện ra mình sai rồi.”
“Nhất Phàm chính là Nhất Phàm, em ấy không giống một ai khác cả. Em ấy sẽ không trở thành Diệp Tu thứ hai.”
Kiều Nhất Phàm chính là Kiều Nhất Phàm.
Cậu sẽ đi trên con đường cho chính cậu khai phá.