- Bình luận
- 323
- Số lượt thích
- 2,198
- Team
- Gia Thế
- Fan não tàn của
- Tán Tu Tán
Thiên trường địa cửu
Author: Trân Xuyên Mộ Huỳnh (蓁川暮萤)
Cv: 张佳乐头上的小花儿
Edit + beta: Băng Ly
(Cre: Artist 漏極)
Fic thuộc project Thạch Tâm – Mừng sinh nhật Trương Tân Kiệt 2020.
Trương phó, chúc anh sinh nhật vui vẻ!
Thất niên chi dương, thiên trường địa cửu <3
Thất niên chi dương, thiên trường địa cửu <3
____________________________________________________________________
Mùa giải thứ nhất sau khi Trương Tân Kiệt giải nghệ, Hàn Văn Thanh hỏi hắn có muốn đi du lịch ở đâu không.
Dáng vẻ như buột miệng hỏi chuyện, thực ra đã sớm có dự mưu, Trương Tân Kiệt trong lòng khẽ động, hỏi ngược lại: “Anh muốn đi đâu sao?”
“Anh không có ý tưởng gì, tùy em quyết định.”
“Em cũng không có chủ ý gì.” Toàn bộ tâm tư đều đặt lên chiến đội, một trạch nam như Trương phó đây đối với chuyện đi du lịch chưa từng nghĩ qua, “Anh đã chuẩn bị mấy phương án lựa chọn?”
“Ầy…” Hàn Văn Thanh sờ cằm bắt đầu cân nhắc, “Nếu là anh thì muốn đi Tân Cương, trước kia chưa từng đi qua…”
“Tân Cương? Không tệ…” Trương Tân Kiệt đã mở website nghiên cứu các địa danh nổi tiếng ở Tân Cương, “Ô Lỗ Mộc Tề, Thổ Lỗ Phiên, Khách Nạp Tư, Y Ninh,… ừm, các nơi vui chơi không ít…”
Hàn Văn Thanh nghiêng đầu tới, đặt cằm lên vai Trương Tân Kiệt, nhìn màn hình không ngừng thay đổi ảnh chụp phong cảnh, không khỏi sinh ra chút hào hứng mong chờ.
“Chi bằng chúng ta tự lái xe đi?” Trương Tân Kiệt đột ngột quay đầu lại, lời lẽ chấn động.
“Hả?” Cánh tay Hàn Văn Thanh run một cái, suýt nữa đem nửa chén trà đang cầm trong tay giội lên bàn phím.
“Cảm giác đi cùng đoàn chẳng có gì thú vị, cưỡi ngựa xem hoa chơi cũng không vui… Anh có thời gian không?”
Hàn Văn Thanh tính toán một chút, từ Thanh Đảo đến Tân Cương, từ bờ biển phía Đông đến biên giới phía Tây, chạy xe vượt qua toàn bộ Trung Quốc, nghe muốn có bao nhiêu điên rồ có bấy nhiêu.
Cái này thật không giống chuyện Trương Tân Kiệt sẽ làm… Nhưng nếu hắn đã quyết định muốn điên một lần, Hàn Văn Thanh cũng tuyệt đối nguyện ý liều mình bồi quân tử.
“Có thời gian, dù sao hiện tại là kỳ nghỉ sau giải đấu, Bá Đồ cũng không có chuyện gì… Cùng lắm thì anh xin thêm một kỳ nghỉ phép nữa.”
“Ừ.” Trương Tân Kiệt gật đầu dứt khoát, “Vậy em thiết kế lộ trình, anh phụ trách hậu cần, không vấn đề gì chứ?”
“Được.”
Kết quả tối hôm đó, Hàn Trương hai người vì vấn đề lộ trình mà tranh luận một trận.
“Không được, em làm vậy tuyệt đối không được.” Hàn Văn Thanh chống nạnh, từ trên cao nhìn xuống người đang ôm laptop trên ghế sa lông, trưng ra uy nghiêm của đội trưởng Bá Đồ, “Em làm loạn như vậy, chúng ta lái xe đến Tây An đã mệt mỏi kiệt sức rồi.”
“Vậy cũng tốt, chúng ta nghỉ ngơi ở Tây An, em dẫn anh đi gặp cha mẹ, tiện thể ở nhà thêm mấy ngày.”
Trương Tân Kiệt đáp không nhanh không chậm, Hàn Văn Thanh lại như quả bóng bay bị đâm kim, lập tức xì hơi.
“Được rồi… Nghe lời em.”
Mấy ngày sau, hai người chất đầy đồ dùng hàng ngày lên xe, bắt đầu lộ trình dự tính. Hàn Văn Thanh cầm lái, quay đầu nói với Trương Tân Kiệt: “Cửa sổ trong nhà đã đóng cả, điện nước bình ga đều khóa kỹ, công tắc nguồn điện cũng dập rồi, mèo của em giao cho quản lý nuôi giúp, mấy chậu xương rồng nhờ dì hậu cần chăm lo, xe chúng ta đã đổ đầy xăng, đồ ăn thức uống, quần áo thay giặt và đồ rửa mặt đều mang theo, không đủ có thể dừng ở một thành phố nào đó bổ sung, điện thoại, dây sạc và nguồn điện di động đều mang đủ rồi, pin máy ảnh đầy, thẻ căn cước, chìa khóa, túi tiền đều đủ, còn thiếu gì không?
Trương Tân Kiệt ngồi trên ghế phụ lái lật sổ ghi chép, nghe vậy nghiêng đầu nghĩ một chút rồi bổ sung: “Chúng ta đi rút ít tiền mặt đi, tuy bây giờ thanh toán bằng điện thoại đã rất phổ biến, nhưng không chừng tiền mặt vẫn hữu dụng ở vài nơi.”
“Được, chúng ta đi rút.” Hàn Văn Thanh một cước đạp chân ga, động cơ gầm lên, tiếng khởi động của SUV không nhỏ, gáy Trương Tân Kiệt bất ngờ đập vào ghế dựa một chút, đối phương lúc này mới bỗng nhiên nhớ ra, quay sang hỏi, “Sao em không cài dây an toàn?”
“Quên mất, đang nghiên cứu lộ trình.” Trương Tân Kiệt thắt dây an toàn trong ánh nhìn chăm chú dở khóc dở cười của Hàn Văn Thanh, không quên nhắc nhở, “Được rồi, anh tranh thủ thời gian nhìn đường đi thử xem, phía trước có đèn đỏ.”
Lái xe đường dài thật sự rất buồn tẻ nhàm chán, Hàn Văn Thanh lái được năm tiếng đã mệt cực kỳ, Trương Tân Kiệt nhìn anh một chút, gợi ý, “Hay là để em kể chuyện tiếu lâm?”
“Quên đi.” Hàn Văn Thanh phủ định ngay, “Chuyện cười em kể chỉ có em mới cười được.”
Trương Tân Kiệt đụng phải đinh cũng không sờn lòng, tiếp tục hỏi, “Vậy em hát một bài?”
“Chi bằng anh mở radio còn hơn…”
Nói xong Hàn Văn Thanh liền mở radio trên xe, đổi liên tiếp mấy kênh, cuối cùng buồn bực ngán ngẩm nghe thông báo đường đi.
Trương Tân Kiệt thấy bộ dạng này của anh liền biết anh đang giận, nhưng cũng không so đo gì, chỉ nhún vai hỏi dò, “Hay là đến Hà Trạch* để em lái đi? Hoặc chúng ta dừng ở Hà Trạch nghỉ ngơi một chút?”
*Hà Trạch: thuộc tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc.
Hàn Văn Thanh không đáp, chỉ lo lái xe, lông mày như vặn xoắn lại, bờ môi cũng mím chặt, trong mắt Trương Tân Kiệt lại có chút cảm giác đáng yêu ngoài ý muốn.
Theo kế hoạch “cưỡi mây đạp gió” của Trương phó đội, kế hoạch của bọn họ như thế này: không đi máy bay cũng không thuê xe đi tour đến Ô Lỗ Mộc Tề, mà trực tiếp lái SUV nhà mình xuất phát từ Thanh Đảo, đi qua Nhật Chiếu, Tế Ninh, Hà Trạch, Khai Phong, Trịnh Châu, Lạc Dương, Tam Môn Hạp, lấy Tây An làm “trạm trung chuyển”, ở lại vài ngày, sau đó từ Tây An đến Cam Túc, đi qua “Hành lang Hà Tây” nổi tiếng, lại qua Lan Châu, Võ Uy, Trương Dịch, Tửu Tuyền, cuối cùng đến Ha Mi Tân Cương, là lộ trình mơ ước tự lái xe trải nghiệm.
Kế hoạch của bậc thầy chiến thuật nghe qua mười phần chu đáo chặt chẽ, không chê vào đâu được, nhưng khi xe vừa đi qua Tế Ninh không bao lâu, Hàn Văn Thanh đã mất kiên nhẫn.
Mẹ nó, khó trách trên mạng đều nói trước khi kết hôn nhất định phải cùng nhau đi du lịch một lần.
“Đến Hà Trạch để em lái đi.” Trương Tân Kiệt thở dài, “Nếu không có gì xảy ra thì mười rưỡi tối chúng ta có thể đến Tây An…”
“Em không nên quá lạc quan.” Hàn Văn Thanh cau mày lắc đầu, “Khi tính thời gian xe chạy em không đem thời gian đi qua trạm thu phí tính vào. Đã sớm nói với em, chúng ta đi máy bay đến Ô Lỗ Mộc Tề, từ bỏ chuyện tự lái xe đi, em không phải không hiểu…”
“Chúng ta đã đến Tế Ninh rồi, cũng không thể trở về được.”
Hàn Văn Thanh không bị thuyết phục bởi lý lẽ ngụy biện “đã tới đây rồi”, tức giận tiếp tục quở trách, “Tính cả thời gian qua trạm thu phí, nếu trên đường không kẹt xe, đoạn đường này đi mất mười lăm tiếng, đến Tây An cũng phải tầm mười một giờ đêm, em còn có sức về nhà? Từ Tây An đi tiếp đến Ha Mi là hai mươi bốn tiếng lái xe, coi như anh có thể lái xuyên đêm, em có ngồi vững được trên xe không?”
“Từ Tây An đi tiếp không cần nóng vội.” Trương Tân Kiệt như cũ không nhanh không chậm giải thích, “Chúng ta có thể lái chậm, nếu anh muốn có thể dừng ở Trương Dịch hoặc Tửu Tuyền chơi hai ngày, cảnh sắc những nơi đó cũng không tệ…”
Hàn Văn Thanh dường như muốn điều khiển Đại Mạc Cô Yên đánh một quyền vào không khí, giờ phút này cũng đành lặng lẽ ngừng lời, tiếp tục tập trung lái xe. Trương Tân Kiệt nhìn dáng vẻ này của anh, lắc đầu cười khổ, nhìn đường nói, “Ngã rẽ phía trước dừng lại.”
“Em muốn làm gì?” Hàn Văn Thanh liếc mắt nhìn hắn một cái, bất đắc dĩ dừng xe ở chỗ ngã ba.
“Để em lái, anh xuống ghế sau ngồi chơi hoặc ngủ trưa, đến Lạc Dương đổi lại thành anh lái.”
Hàn Văn Thanh im lặng xuống xe, nhường vị trí lái cho Trương Tân Kiệt, mình xuống ngồi ghế sau, lấy máy tính bảng ra, buồn bực ngán ngẩm bắt đầu chơi Chém Hoa Quả*.
* Chém Hoa Quả (Fruit Ninja): trò chơi dùng vũ khí chém hoa quả hiện ra trên màn hình.
“Giúp em chơi mấy cái game thể lực chút.” Trương Tân Kiệt nổ máy xe, lời lẽ dứt khoát giao nhiệm vụ cho Hàn Văn Thanh.
Anh liếc mắt nhìn hắn một cái, thoát khỏi game Chém Hoa Quả, mở mấy game điện thoại bình thường người kia hay chơi, theo thứ tự giải quyết những nhiệm vụ chưa hoàn thành được.
Xe đến Lạc Dương đã chạng vạng tối, hơn 7 giờ rồi, bụng đói sôi lên, Trương Tân Kiệt dừng xe ở một quán bình dân ven đường, gọi đồ ăn xong, chờ Hàn Văn Thanh gửi xe đi vào. Lúc anh vào quán, đồ ăn mà Trương Tân Kiệt gọi cũng đã bưng ra, nhưng hắn vẫn quy củ đúng mực như học sinh tiểu học ngồi cạnh bàn, không hề đụng đũa.
“Sao không ăn trước?”
“Chờ anh.” Trương Tân Kiệt nhìn Hàn Văn Thanh ngồi xuống, chỉ vào thức ăn trên bàn nói, “Em gọi súp cay, bánh bao Lạc Dương hấp và thịt dê xiên nướng, không biết anh có ăn được không.”
“Ăn được.” Hàn Văn Thanh vung tay lên, ra hiệu Trương Tân Kiệt có thể bắt đầu ăn, “Anh không kén ăn.”
“Ý anh là em kén ăn?”
“Em biết là được.” Anh hướng mắt vào không khí, ăn một thìa súp cay.
Trải qua một đường gian nan, đến mười một rưỡi đêm, hai người mới dừng xe dưới lầu nhà họ Trương, cùng lúc gặp được cha mẹ Trương Tân Kiệt. Giờ phút này hai mắt hắn đã sớm muốn díu lại với nhau, nhưng vẫn cố gắng lên tinh thần giới thiệu đôi bên làm quen.
Vượt quá dự đoán của Hàn Văn Thanh, cha mẹ Trương đều là phần tử trí thức, đối với kế hoạch nhân sinh của con trai không hề can thiệp. Mặc kệ Trương Tân Kiệt chơi game cũng được, yêu đương ở chung với nam nhân cũng được, lời của song thân chỉ có một câu: “Chính con nghĩ kỹ là được.”
Giờ phút này Hàn Văn Thanh đang nghỉ ngơi lại sức sau chặng đường dài mỏi mệt, lại bị cha mẹ Trương kéo đi ăn khuya, anh nheo mắt nhìn bộ dạng ngái ngủ của người bên cạnh, trên đường không ngừng lắc lắc Trương Tân Kiệt khỏi ngủ gật, không khỏi cảm thán đây quả thật là cha mẹ thân sinh.
Kết quả, cái hành vi cười trên nỗi đau của người khác này chỉ thoáng chốc đã nhận hậu quả, ngay sau đó anh bị mấy cái bánh bao không nhân rắn chắc trước mắt gây kinh hãi.
Biết bánh bao không nhân phải bẻ ra ngâm trong canh thịt dê ăn, giờ lại đang ở trước mặt “nhạc phụ nhạc mẫu”, Hàn Văn Thanh không khỏi có chút tâm tư muốn thể hiện một chút, liền xung phong nhận việc, tỏ vẻ mình có thể giúp hai bác tách bánh bao không nhân ra xong xuôi.
Cha mẹ Trương vốn muốn nói gì đó, nhưng Trương Tân Kiệt ngồi bên đã lộ ra nụ cười không có ý tốt: “Để anh ấy thử một chút đi ạ.”
Kết quả là, mặc dù Hàn Văn Thanh đã xắn tay áo lên, dùng toàn bộ sức mạnh bẻ từ vỏ bánh, muốn tách đôi thẳng ra, bánh bao trong tay vẫn không hề biến chuyển. Mặt anh đỏ bừng lên, đối mặt với hai vị trưởng bối đang nhìn nhau, Trương Tân Kiệt bên cạnh đã cười đến như ngã sấp trên bàn.
“Quyền Hoàng uy vũ, anh có được không vậy? Ngay cả bánh bao không nhân cũng tách không nổi nữa?”
Hàn Văn Thanh cầm bánh bao trên tay cắn răng nghiến lợi nửa ngày, mới từ trong kẽ răng thoát ra một câu: “Em tách ra đi.”
Trương Tân Kiệt ngừng cười, đẩy kính mắt lên, tiếp nhận bánh bao từ tay người kia, dứt khoát tách ra thành mấy miếng lớn, lại đem các miếng tách nát ra, đem tất cả thả vào nồi canh thịt dê, mời mọi người ăn.
Hàn Văn Thanh trợn mắt há mồm, nhìn nồi canh thịt dê bánh bao trước mặt, lại nhìn Trương Tân Kiệt tay chân mảnh khảnh, không khỏi kinh ngạc nói: “Em lấy đâu ra khí lực lớn như vậy?”
“Là anh tách không đúng.” Trương Tân Kiệt vừa chào nhân viên phục vụ bưng ra bốn bình “Băng phong”* vừa giải thích, “Tách bánh bao không nhân không thể tách từ vỏ bánh vào, vỏ là cứng nhất, anh phải tách từ giữa ra thành miếng lớn, sau đó lại từ đó tách vụn ra.”
* Băng Phong (Bingfeng Soda): một loại soda có hương vị cam ra đời năm 1953, được sản xuất bởi Chi nhánh Thực phẩm và Đồ uống Băng Phong của Công ty TNHH Tập đoàn Đường và Rượu Tây An.
Giỏi lắm Tân Kiệt, dám lấy anh làm trò cười cho thiên hạ, trong lòng Hàn Văn Thanh oán thầm người yêu bụng dạ hẹp hòi, không nói một lời đem canh bánh bao trong bát mình ăn sạch.
Nếu không phải ngay trước mặt cha mẹ em, xem anh trừng phạt em thế nào…
Hai người ở Tây An năm ngày, gần như cảnh đẹp địa phương đều đã đi qua hết, ẩm thực đặc sắc cũng thưởng thức đủ rồi, hôm trước còn mới đi thăm hai người bạn cũ Lý Hiên và Ngô Vũ Sách. Trương Tân Kiệt hỏi họ có muốn đi chơi Tân Cương không, Hiên ca lấy lý do “không muốn làm bóng đèn” kiên quyết từ chối.
Lúc hai người sắp tiếp tục lên đường, Hàn Văn Thanh đột nhiên “mất tích”, điện thoại không nghe, Wechat không rep, Trương Tân Kiệt ngồi trên ghế phụ lái chờ đến nóng lòng sốt ruột, suýt nữa báo cảnh sát, người kia mới chạy vội tới.
“Anh đi đâu vậy?”
“WC”. Hàn Văn Thanh mặt không đổi sắc đáp.
Hắn lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, không đợi Hàn Văn Thanh khởi động xe, kéo tay người kia hỏi, “Anh có muốn đi bệnh viện xem thử không, hoặc mua một ít thuốc? Nhỡ trên đường đau bụng thì không dễ xử lý đâu.”
“Không có việc gì đâu.” Hàn Văn Thanh đẩy tay Trương Tân Kiệt ra, một cước đạp chân ga xuống, “Anh có chừng mực.”
Trải qua mấy ngày dưỡng sức, Hàn Văn Thanh đã khôi phục tinh lực khỏe mạnh, hai người bàn bạc hay là dừng ở Trương Dịch chơi hai ngày rồi mới xuất phát tới Ha Mi, Hàn gia một mực khẳng định mình có thể lái thẳng tới Trương Dịch, Trương gia lại kiên trì hai người dừng ở Lan Châu thay phiên lái xe, thuận tiện ăn cơm.
“Trước kia đi nơi khác thi đấu, mười mấy tiếng liên tục trên xe cũng không phải là vấn đề, em còn sợ anh không chịu được mười bốn tiếng lái xe?”
“Đó là trước kia, hiện tại anh lớn tuổi rồi…”
“Em mới lớn tuổi.”
“Anh lớn hơn em.”
“Ấu trĩ.”
Trương Tân Kiệt bất đắc dĩ thở dài, sửa lại lời nói, “Em muốn ăn mì thịt bò Lan Châu.”
Hàn Văn Thanh bị một chiêu này của hắn làm cho nói không ra lời, trầm mặc nửa ngày cuối cùng cũng nhấc tay đầu hàng, “Được rồi, vậy chúng ta nghỉ ở Lan Châu một lát, ăn chút gì đi, ban đêm để em lái một đoạn, mệt thì đổi lại.”
Hai người đến Lan Châu lúc năm giờ chiều, theo lệ thường chia nhau ra hành động. Hàn Văn Thanh đi đổ xăng cho xe, Trương Tân Kiệt đi tìm chỗ ăn cơm.
Lúc Hàn gia lái chiếc xe đã đổ đầy xăng về tiệm cơm, Trương gia không biết nói chuyện điện thoại với ai, thấy anh đi tới thì nói nhanh một câu, “Cậu nói chuyện với anh ấy đi”, sau đó nhét điện thoại vào tay người kia.
“Tui là Trương Giai Lạc đây.”
“Ừ, Lạc Lạc… Chúng tôi đang ở Lan Châu, lái xe tới Tân Cương chơi…. Là chủ ý của Tân Kiệt…. Đi Côn Minh à? Lần sau đi, sau này sẽ có cơ hội…. Ừ, cậu làm việc của cậu đi, có rảnh đến Thanh Đảo chơi… Được rồi, có rảnh sẽ gọi điện cho cậu…. Được, gặp lại sau.”
“Nhanh như vậy?” Trương Tân Kiệt trơ mắt nhìn Hàn Văn Thanh cúp điện thoại, trả lại di động cho hắn.
“Vốn cũng không có chuyện gì để nói mà.” Anh bình thản nhún vai, “Với lại, em không đói sao?”
Trương Tân Kiệt nhẹ gật đầu, nhét điện thoại về túi, “Vậy lúc khác nói chuyện tiếp, ăn mì trước đã.”
Rời Lan Châu chính là hành lang Hà Tây hẹp dài, bên ngoài trời đã tối đen. Hàn Văn Thanh không yên lòng để người yêu lái đêm, sống chết không chịu nhường ghế lái cho hắn. Trương Tân Kiệt tức đến trợn mắt, dứt khoát bỏ xuống ghế sau ngồi, ôm máy tính bảng cắn răng chơi Chém Hoa Quả, chém một hồi vẫn chưa hết cảm giác bực bội, liền tắt trò chơi đi, mở ra trò “Mèo Tôm biết nói”, bắt đầu dạy mèo con dùng tiếng Tây An mắng Hàn Văn Thanh.
“Em nhàm chán như vậy sao?” Hàn gia trên ghế lái dở khóc dở cười than thở.
“Ngốc nghếch, cáp chùy tử*…” Đáp lại anh chỉ có tiếng Trương Tân Kiệt kiên trì dạy mèo Tôm lặp lại lời mình như con vẹt.
* Cáp chùy tử: cái búa, một từ chửi thề khi có điều gì làm bạn tức giận. Tiếng lóng địa phương, là một từ có những ý nghĩa ám chỉ không hay, tốt nhất không nên nói.
Hàn Văn Thanh dường như bị hắn chọc cười, “Trương Tân Kiệt đồng chí, anh nghe hiểu được.”
“Tốt lắm, anh có thể…” Trương Tân Kiệt không dừng mắng, hai người cứ vậy đấu võ mồm như học sinh tiểu học, dùng tiếng Tây An lẫn tiếng Thanh Đảo tán dóc một đường, đến khi tới được Trương Dịch bình an, Trương Tân Kiệt mới nhẹ nhàng thở ra, giật mình nhận ra mình có thể ngây thơ đến mức này.
“Đồng chí Tiểu Trương, đoạn đường này tập trung cãi nhau với anh, đã đặt phòng trọ chưa?”
“Đương nhiên rồi.” Trương Tân Kiệt trừng mắt nhìn Hàn Văn Thanh, “Không lẽ em để anh ngủ trên đường cái hả?”
Hàn Văn Thanh dừng xe, quay đầu lại, cách một chỗ ngồi bỗng nhiên kéo hắn qua hôn một cái, “Biết em thương anh mà.”
“Anh buồn nôn chết rồi…” Mặt Trương Tân Kiệt đỏ lên, đẩy người kia một cái, “Đã có tuổi rồi cũng không biết xấu hổ…”
“Anh thân mật với người yêu, có cái gì phải ngượng?” Anh ôm lấy hắn hôn mấy cái, trực tiếp hôn đến mức Trương Tân Kiệt khóe môi ướt nước mới buông ra, bảo hắn xuống xe đi vào khách sạn.
Trương Tân Kiệt đỏ bừng mặt, hùng hùng hổ hổ kéo hành lý xuống xe. Hàn Văn Thanh cũng không tranh luận với hắn, mặc kệ cho hắn mắng, em gái tiếp tân khách sạn nhìn dáng vẻ hai người bị chọc cười không ngừng, lúc này Trương Tân Kiệt mới ngượng ngùng im lặng, ném qua Hàn Văn Thanh một ánh mắt sắc như dao, cầm thẻ phòng không nói tiếng nào quay người đi thang máy.
Hàn Văn Thanh đuổi kịp vào thang máy, trực tiếp ôm Trương Tân Kiệt từ phía sau, gặm nhẹ gáy hắn một cái, người kia bị dọa đến run rẩy, vội vàng đẩy đầu anh ra, “Anh không biết xẩu hổ…
“Anh không xấu hổ.” Hàn Văn Thanh lúc này mới buông tha cổ hắn, ngược lại đi tập kích khuôn cằm người kia, “Em còn giận anh sao?”
Trương Tân Kiệt đẩy không nổi, bị người kia ôm chặt thành một khối, “Sắp bị anh làm tức chết…”
“Đừng giận.” Hàn Văn Thanh giống như dỗ trẻ con, vỗ vỗ phía sau lưng Trương Tân Kiệt, thấp giọng nói, “Vào phòng ngủ ngon một giấc, ngày mai chúng ta còn đi chơi nữa.”
Sáng sớm hôm sau, Hàn Văn Thanh bị Trương Tân Kiệt túm cổ lôi dậy trên giường, vừa oán trách người yêu “không thương người có tuổi” vừa bị bắt vào phòng vệ sinh rửa mặt. Sau khi sửa soạn xong xuôi, hai người đến quán nhỏ đối diện khách sạn ăn bữa sáng, đi dạo trong thành phố một vòng, sau đó lái xe theo hướng núi Kỳ Liên đi tới.
“Trương Dịch là thắng địa.” Trương Tân Kiệt đã giành được ghế lái, vừa lái xe vừa cảm khái với Hàn Văn Thanh, “Năm Hán Vũ Đế thứ hai, Phiêu Kỵ tướng quân Hoắc Khứ Bệnh tiến quân Hà Tây, Hung Nô chiến bại, cống nạp sáu quận Trương Dịch, chính là ý tứ “Trương quốc thủ dịch, dĩ thông Tây Vực.”*
* Một câu nói ẩn dụ thời Hán, nghĩa là mở rộng cánh tay đất nước, thuận lợi đến được các nước Tây Vực (tạo ra “con đường tơ lụa” nổi tiếng). Câu này là nguồn gốc của tên thành phố Trương Dịch ngày nay.
“Em mới tra ra à?” Hàn Văn Thanh không khách khí cắt ngang Trương Tân Kiệt đang thao thao bất tuyệt giảng giải.
“Cái này còn cần tra? Từ nhỏ em đã biết.” Trương Tân Kiệt ghét bỏ lườm Hàn Văn Thanh một cái, nói tiếp: “Thời kỳ Lưỡng Tấn, Trương Dịch được xây dựng thành Trung tâm văn hóa Phật giáo phương Bắc, thời Đường tên là Cam Châu, nông nghiệp và ngoại thương đều rất phát triển, vẫn là trung tâm văn hóa nghệ thuật trọng yếu, nhất là phương diện âm nhạc, “Bát âm Cam Châu” ra đời tại đây. Rất nhiều thi nhân đều làm thơ về Trương Dịch, như La Gia Luân thời Dân quốc từng viết, “Bất vọng Kỳ Liên sơn đỉnh tuyết, thác tương Cam Châu đương Giang Nam.”
* Nếu không nhìn đỉnh núi Kỳ Liên phủ tuyết, lại tưởng Cam Châu là Giang Nam.
* La Gia Luân: Bộ trưởng Giáo dục, nhà sử học, nhà ngoại giao và nhà hoạt động chính trị Trung Quốc. Một trong những người lãnh đạo Phong trào Ngũ tứ vào năm 1919. Sau được biết tới là Chủ tịch của nhiều trường đại học danh tiếng của Trung Quốc trong thời kỳ chiến tranh. (theo Wikipedia).
“Ồ, “Thác tương Cam Châu đương Giang Nam”, anh từng nghe qua.” Suy nghĩ của Hàn Văn Thanh đã bay xa chốn nào, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ nhìn dãy núi điệp trùng bất tận. Là một hán tử sinh ra lớn lên ở Thanh Đảo*, núi non hùng vĩ như thế này là lần đầu anh nhìn thấy, chỗ chân núi như bị ánh sáng nhuộm đỏ, đỉnh núi xa xa lại là tuyết trắng mênh mông tích lũy nhiều năm.
* Thanh Đảo nằm ở phía Nam tỉnh Sơn Đông, thuộc bán đảo Sơn Đông, Trung Quốc, có đường bờ biển dài 73.064 km, là một trong những hải cảng quan trọng của Trung Quốc. Trong “Toàn chức”, Thanh Đảo là sân nhà chiến đội Bá Đồ, cũng là quê hương của Hàn đội.
“Xuống xe đi, chúng ta đến rồi.”
Ngoài cửa xe chính là đích đến của chuyến đi này - Công viên Địa chất Quốc gia Trương Dịch Đan Hà. Hàn Văn Thanh xuống xe, nhìn một khoảng đỏ hồng trước mắt, dãy núi dưới ánh mặt trời phô bày vẻ lộng lẫy, rất lâu không thể di chuyển một bước.
“Đi thôi, đừng ngẩn ra vậy.” Trương Tân Kiệt lấy máy ảnh, đóng cửa xe, đi tới vỗ vỗ vai Hàn Văn Thanh, “Chúng ta ngồi xe ngắm cảnh hay đi bộ?”
“Đi một chút đi, ngồi trên xe có thể ngắm được cảnh gì.”
Hai người mua vé tiến vào khu vực, tay nắm tay đi trên đường gỗ*, vận khí của bọn họ quả là rất tốt, trước đó có một trận mưa lớn, bây giờ chính là sau cơn mưa trời lại sáng, ánh mặt trời chiếu trên vách núi càng phô ra một dãy đồi núi miên man rực rỡ. Trương Tân Kiệt thỉnh thoảng dừng lại chụp ảnh, Hàn Văn Thanh đứng bên nhìn hắn. Ánh nắng trong trẻo phủ quanh người Trương Tân Kiệt như ánh sáng thần thánh của Thạch Bất Chuyển, khảm lên mình hắn một lớp viền ánh kim, đẹp đến diệu kỳ.
* Đường làm bằng cọc gỗ lát ván, trong hẻm núi hoặc bờ vực.
“Anh nhìn gì vậy?” Trương Tân Kiệt buông máy ảnh xuống nhìn Hàn Văn Thanh.
“Ngắm em.”
Trương Tân Kiệt giật mình, lập tức bật cười, thấy Hàn Văn Thanh trước mặt hắn giang rộng hai cánh tay ra, liền cười đi tới, cùng anh thân thiết ôm nhau.
Cuối cùng hai người đi bộ lên đài quan sát, đuổi kịp ánh mặt trời đã ngả về Tây, ráng chiều dịu dàng bao phủ khiến dãy núi càng thêm xinh đẹp, như bức tranh sơn dầu tráng lệ trước mặt bọn họ chầm chậm mở ra.
Trương Tân Kiệt nhiều năm rèn luyện thân thể, giờ phút này coi như có tinh thần, Hàn Văn Thanh ngồi văn phòng mấy năm có chút thở dốc, anh vịn lấy lan can đài quan sát hướng mắt ngắm nhìn phía xa, ngay cả lời trêu chọc “Quyền Hoàng già rồi” của người kia cũng không coi ra gì.
“Cảnh đẹp như vậy, lần đầu tiên anh nhìn thấy.” Hàn Văn Thanh phối hợp cảm khái, “Giống như cảnh sắc trong mơ vậy, nghĩ tới trên thế giới này có bao nhiêu danh lam thắng cảnh anh chưa từng nhìn thấy, cảm thấy thật đáng tiếc. Nếu có cơ hội, thật muốn đi khắp tất cả ngõ ngách trên thế giới, cảnh đẹp nào cũng nhìn qua một lần…”
“Có thể đưa em đi cùng không?”
Hàn Văn Thanh quay đầu nhìn người yêu, ánh hoàng hôn phủ lên mặt hắn nhuộm đỏ một bên má, phía sau mắt kính mỏng manh như có ngọn lửa cháy trong đôi mắt trong.
“Không đưa em đi thì đưa ai?”
“Bây giờ không chê em phiền nữa hả?”
“Phiền thì làm sao?” Hàn Văn Thanh kéo vai người yêu, hai người sóng vai mà đứng ngắm nhìn ráng chiều đỏ rực, “Anh vui lòng bị em làm phiền.”
Trương Tân Kiệt không đáp lại, chỉ nhìn tà dương đỏ như máu chậm rãi lặn xuống phía dãy núi xa, trước mặt bọn họ tỏa ra ánh sáng chói mắt.
“Đi thôi, về nghỉ một chút, ngày mai lên đường.”
Ngày thứ hai, hai người lái xe rời Trương Dịch, đi không bao lâu đến được Tửu Tuyền và Gia Dục quan*. Để không chậm trễ hành trình, bọn họ từ bỏ kế hoạch chơi ở Tửu Tuyền, trực tiếp đến thẳng Gia Dục quan, cuối cùng vào lúc giữa trưa, khi ánh mặt trời mãnh liệt nhất, leo lên thành lâu Gia Dục quan, nhìn ra xa là sa mạc mênh mông.
* Gia Dục quan: cửa ải cực tây của Vạn Lý Trường Thành, gần trung tâm đô thị của thành phố Gia Dục Quan tỉnh Cam Túc, được mệnh danh “thiên hạ đệ nhất hùng quan”.
Ánh nắng giữa trưa chiếu lên sa mạc một mảnh vàng óng ả, Hàn Văn Thanh mấy ngày lái xe, mặt bị rám đen đi mấy phần, giờ phút này bị ánh nắng gay gắt chiếu vào, chảy ra một tầng dầu và mồ hôi, càng thêm bánh mật tỏa sáng. Trương Tân Kiệt không bị đen đi, nhưng bây giờ cũng bị ánh mặt trời chiếu đến miệng đắng lưỡi khô, trong cổ họng dường như có thể thở ra khói.
“Thật sự là hùng quan…” Hàn Văn Thanh dựa vào lan can cảm thán, giọng nói bởi vì khát khô mà khàn đi, không nhịn được thốt lên.
“Uống nước không?” Trương Tân Kiệt vặn nắp bình nước tùy thân uống một hớp, đưa bình cho người kia.
Hàn Văn Thanh tiếp nhận bình nước dốc lên uống, Trương Tân Kiệt nhìn mặt trời phía xa, gió sa mạc nổi lên, cuốn theo cát vàng thành gió cát mịt mù như muốn đụng vào lớp lớp mây trời dày đặc.
“Anh nhìn xem”, lúc Hàn Văn Thanh trả lại bình nước, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ vai anh, chỉ về phía trước, “Đúng nghĩa “đại mạc cô yên.”
Hàn Văn Thanh giật mình, thuận theo phương hướng chỉ tay nhìn tới, nhanh chóng khẽ nở nụ cười.
Bình thường anh không hay cười, luôn là khuôn mặt điềm tĩnh nghiêm túc, lúc cùng Trương Tân Kiệt nói chuyện phiếm cũng có thể bày ra khí thế như đang bàn luận sau trận đấu. Quả thật cơ hội bọn họ nói chuyện phiếm cũng không nhiều, hai chữ “Bá Đồ” và “Quán Quân” đã chiếm quá nhiều thời gian và tinh lực của hai người, tận đến khi Hàn Văn Thanh giải nghệ, anh vẫn cố chấp như cũ chọn ở lại Bá Đồ nhậm chức, cũng cố chấp tin tưởng Trương Tân Kiệt sẽ đi cùng một con đường với mình.
Trương Tân Kiệt chưa từng phàn nàn vì chuyện này, chỉ có một lần nói đùa Hàn Văn Thanh, “Cảm giác như chúng ta đang yêu đương với Bá Đồ”, anh đáp lại là, “Việc này cũng không có gì không tốt.”
Quả thực không có gì không tốt.
Sau khi Trương Tân Kiệt giải nghệ, tình yêu của hai người nghênh đón một giai đoạn hoàn toàn mới, không có tình yêu Bá Đồ ở giữa, phải học đối diện với cảm xúc sướng vui buồn giận của chính mình, đón nhận nhân sinh trắc trở đời thường.
Giống như con đường dài dằng dặc này, bọn họ cãi nhau lái xe, vượt qua sông núi biển hồ, cát vàng sa mạc, ngắm nhìn mặt trời mọc rồi lại lặn, đi qua chuông sớm trống chiều, gian nan vất vả, nhưng bọn họ như cũ sóng vai.
...
Last edited: