Ongoing [Sở Tô - Toàn viên] Gội mây

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#21
Sấm nổ, rạch ngang trời. Cuồng phong rít trong từng tán cây thiêng, lá cuốn, sương bay, ào ào bình bạc, nước tuôn dòng, vó ngựa vỡ tan. Ngút ngàn. Đường mây ngàn dặm.
Nét cười nhánh lên dưới ao thiêng. Áo biếc, mắt chàm, con nước đôi.
Người bấm đốt ngón tay, rồi nhắm mắt. Người khẽ đếm, ngọc báu nóng rẫy, rồi lạnh băng.
Phỉ thúy mười, hai màu trăng, sáu hồn về ngạn.
Người ngẩng đầu. Chàng vẫn lẳng lặng nhìn Người, tà áo chàng như mặt trời chợt rọi. Người mỉm cười, ôn hòa lên tiếng gọi.
Jeog Cheon, chàng ơi...”
Tuy không hiểu nhưng cảnh rất bi tráng và huyền ảo, có vẻ ẩn chứa truyền thuyết sâu xa gì đó chăng?

Câu cuối nghe có vẻ vừa ngọt vừa ngược!!! Một tiếng ấy thốt ra, là chất bao nhiêu bi và tình?
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#22
Tuy không hiểu nhưng cảnh rất bi tráng và huyền ảo, có vẻ ẩn chứa truyền thuyết sâu xa gì đó chăng?

Câu cuối nghe có vẻ vừa ngọt vừa ngược!!! Một tiếng ấy thốt ra, là chất bao nhiêu bi và tình?
Hehehe, hãy chú ý những đoạn cô nghĩ nó đặc biệt, vì có thể một foreshadow cho những chương tiếp theo sẽ xuất hiện ở đó đấy. Hơn nữa, cô đúng rùi, hầu hết những thứ được cài cắm chính là được tạo ra dựa trên nền tảng của thần thoại Triều Tiên, mị sẽ giải thích sau khi đến-lúc-quan-trọng hén :D

Hoàng Long và Thánh Nữ, đúng là một cặp vừa ngọt vừa ngược, tình đấy mà cũng rất bi!
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#23
Lần đầu gặp mặt, cảnh đẹp quá, song mỹ nhân, mỹ chết tui rồi!!!!!!!
Có những con người không hề có sức kháng cự trước gái đẹp, đầu tiên là tui và cô, sau đó là em Gyul xinh đẹp hí hí hí---
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,155
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#25
Đệ nhất phó sách



Trương Giai Lạc | 장 지알 레 | Jang Jial Le​

‘hallakgungi’

Thần Hoa

Đồng hoa hư ảo ngất ngây,

Cong đuôi con mắt chuốc say một người.






Tôn Triết Bình | 선철핑 | Seon Cheol Pyeong​

‘cheondung-ui sin’

Thần Sấm

Mua cho ai vạn tiếng cười,

Lại quạnh một kiếp người đi không về.




Éc, mang cảm, cầu thêm đi :eek: tôi thuộc tên 2 ng này rồi ko cần tô màu =)))))))
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#26

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#27
03.1 장 | Thuật hoa đảo chú
Bờ vực lồng lộng gió cuốn, hoa nở trên đàn dưới chớp cúi đầu hóa thân nát bấy, lúa đằm trong ruộng thân úng lá eo. Mưa rơi tầm tã ba tháng không dứt, sấm chớp ngày ngày rạch ngang khung trời, mây đen cuồn cuộn xô đuổi nhau trên cánh cầu bất tận của chư thần. Mà nơi tiên đảo của Long tộc, lầu son gác biếc trùng điệp giữa vạn núi ngàn trăng vẫn đứng sừng sững ở đấy như thách thức cơn giận của tất thảy chư thần, mặc cho xung quanh là nước biếc gầm thét lưng trời.
So Sil Gyul mặc chiếc váy lụa mỏng, để chân trần, buông tóc xõa, đeo vòng tay vàng, ngồi bên cửa gác ngẩng mặt lơ đãng nhìn trời, ăn quả dưa bở do đứa thị tỳ bổ cho, đặt trong khay đẽo từ gốc trúc. Nàng nâng niu chiếc nón ngày ấy được nữ thần Mưa sai mấy ả tiên nga tìm về cho, mười ngón ngọc chuốt mân mê trên khung trầm đẽo thành hình bát úp, vẽ bướm vờn trên hoa, trăng dưới ao sương, cài châu mắc lụa. Tiên Gió cung kính đưa nó cho nàng, nó với tiên Mây là một đôi chị em giống nhau như đúc, mắt ngọc mày ngài, mặt xinh như hoa mơ, má hồng như hải đường. Thấy So Sil Gyul đương thắc mắc, nữ thần Mưa hé cánh môi xinh ra một nụ cười trác tuyệt, thong thả trả lời nàng.
Hai chị em nó vốn là người phàm, ngày ấy chết đuối dưới sông, ta nom ưng ý lại vừa lúc thiếu đứa ở, nên đem về để hầu hạ.
Một thoáng, So Sil Gyul thoáng ngẩn người ra. Chao ơi, nụ cười của nữ thần sao mà kiều diễm đến thế! Ánh mắt của người sao mà mê hoặc đến vậy! Nàng nhớ tới dáng điệu thong dong của người lội qua nước dữ thượng nguồn, bảo rằng để người tìm nón cho nàng. Người trần trụi dưới cơn mưa, lõa lồ mà không dung tục, đẹp như tạc từ nước ra.
Đáy mắt, làn da, nét cười, răng trắng, giọng nói thảnh thơi. Tất cả những thứ đó của người vẫn đọng lại cả trong mơ. Chúng đánh thuốc nàng.
Gyul hôm nay không xuống dưới đấy chơi sao?”
Có tiếng hỏi, dịu dàng gọi khuê danh của nàng, mềm như ấu thơ. So Sil Gyul buông nón trên đùi, yên ả nhích người. Yeo Jida ung dung ngồi xuống, tự nhiên cầm lấy một miếng dưa bở đặt trong khay trúc, đưa đến bên miệng cắn một miếng. Ngọc quý đơn trên áo y rực đỏ như bắt phải lửa. So Sil Gyul lại ngẩn ra một thoáng, nhớ tới đôi môi đỏ thắm của nữ thần Mưa.
“Muội chán dưới đấy rồi à?”
So Sil Gyul vội lắc đầu. “Muội không có chán. Hôm nay trời vẫn mưa.”
Yeo Jida bật cười, hình dong tuấn tú phong hoa, khiến chúng thị tỳ đang ở trong gác cũng phải đỏ mặt.
“Huynh còn tưởng muội sẽ vì ham chơi mà không nề hà gì cả, như Hwang Jeog Cheon.” Y nhón mấy lá thuốc thơm trong tráp vàng được đứa thị tỳ mặc áo trắng thêu chỉ đỏ dâng lên, quấn nó vào tẩu dài, lại đưa đóm chẻ từ đàn hương đến châm trong ngọn đèn đồng đúc cảnh tiên nữ đội đĩa dầu. Y đợi thuốc bén rồi mới vứt đóm trầm vào trong thau bạc, rít một hơi dài, hương thuốc thơm ngát phả khắp gác đài lộng lẫy, không nhanh không vội ngâm nga. “Phỏng chừng tên đó nhìn vừa mắt cô nương nào dưới ấy, mới đội mưa đội gió mà đi chăm như vậy.”
Dẫu có là loài rồng cưỡi gió, đạp sóng, vờn mây, Hwang Jeog Cheon từ sau tiết xuân sang cứ thế mà đi sớm về muộn. Yeo Jida vô tình nghe được đám thị tỳ trong điện Bam Bi mớ ba mớ bảy nói chuyện với nhau, chúng nó kháo lên rằng dạo này đại nhân Hwang hình dong chỉn chu hơn lúc thường, hay ra khỏi đảo, lúc về lại cứ ngồi lỳ trong thất Seong-Gasin mà ngẩn ngơ, còn hay thở dài thườn thượt. Yeo Jida vươn cổ nghe ngóng, suýt thì bật cười ra tiếng. Họa may chỉ có kẻ mù mới không đoán ra được Hwang Jeog Cheon đang mắc bệnh tương tư, mà ở Long tộc thì hiện không có kẻ mù.
Miếng dưa cắn dở của So Sil Gyul suýt thì rơi trở lại khay. Nàng có hơi mắc nghẹn, nhưng trước mặt huynh Yeo lại không dám thất lễ, chỉ đành cầm nón trên đùi mà che miệng khẽ ho. Yeo Jida nhướn mày, rồi y tủm tỉm một nụ cười.
“Lâu lắm rồi huynh mới thấy Gyul muội chột dạ.”
So Sil Gyul buông nón, lo lắng nhìn y. Y đặt tẩu xuống cái gác hình trăng non, lại cầm lên miếng dưa bở thứ hai, cắn một miếng ung dung, khẽ nhún vai.
So Sil Gyul nhớ tới lời mình hứa với Hwang Jeog Cheon, đành dịu dàng hỏi y.
“Huynh không nói với ai chứ?”
“Có mỗi huynh trưởng muội biết thôi. Bọn ta còn phải bật dậy giữa đêm để mà cười.” Yeo Jida nuốt miếng dưa. Rồi, sực nhớ tới ông bạn già, y chua thêm một câu. “À, còn có lão Han. Hết rồi.”
So Sil Gyul im lặng một thoáng rồi cũng phì cười. Tiếng cười nàng lanh lảnh như tiếng chuông bạc treo nơi hiên gác, trong vắt mà du dương.
“Thế thì cả tộc họ đều biết mất.” Nàng nói. Yeo Jida thong dong nâng tẩu thuốc, rít một hơi dài nữa.
“Muội gặp cô nương ấy rồi, huynh đoán thế.” Y mỉm cười trong làn khói mênh mang. “Rất đẹp đúng không?”
So Sil Gyul nháy mắt.
“Đẹp như tiên.” Đoạn, nàng hóm hỉnh bồi thêm. “Chỉ là không hợp lắm.”
“Cũng không sai, Hwang Jeog Cheon là một tên lắm mồm. Nghe hắn tràng giang đại hải, cô nương nào cũng chịu không thấu.”
“Không phải.” Gương mặt tuyệt trần của So Sil Gyul thoáng vặn vẹo một chút.
“Cô nương ấy mắc bệnh kín gì đó à?”
“Khỏe mạnh lắm.”
“Hay tính khí cũng dở hơi như Hwang Jeog Cheon?”
“Chỉ hơi ít nói thôi. Cũng không thích nói lắm thì phải.” Nàng phe phẩy chiếc quạt ngà. “Muội đứng nhìn từ xa mà. Nàng ấy đang ngồi trong kiệu.”
Yeo Jida gật gù. “Vậy là con nhà quyền quý.”
“Không phải đâu. Nàng ấy là Yu Mun Jinju đấy.” Nàng buột miệng.
Một thoáng lặng phắt. Các đứa thị tỳ đều cúi gằm đầu xuống, đứng im như tượng. Yeo Jida nín lặng, chăm chú nhìn So Sil Gyul đang che nửa mặt sau nan quạt ngà, đôi mắt đẹp cứ liếc qua liếc lại chỗ nọ chỗ kia, giả đò như không để ý tới cái nhìn của y. Ngoài hiên gió biển gào thét liên hồi cũng không chọc thủng được cái tĩnh đến mức nghe được tiếng kim rơi của gác Deung-Balam. Lặng một hồi lâu, Yeo Jida mới khẽ hắng giọng, xua đi cái tịch mịch nhất thời.
Rồi, y lục khục thêm một tiếng, hai bờ vai run run. Sau đó, y phá ra cười.
“Ôi tổ tiên ơi, ta còn tưởng người đẹp phương nào mà như tiên lại không bị nạp vào hậu cung của vua, ai ngờ là Thánh Nữ.” Y cười đến mức rơi cả tẩu thuốc xuống chiếu, đôi mắt híp cả lại thành hai vầng trăng non, rủ bóng mi như nan quạt xuống gò má. “Ôi, nữ thần Mưa ơi.”
Lòng của So Sil Gyul như mới bị ném một tảng đá vào ruột, nàng chợt nhớ đến gương mặt diễm lệ của người, đưa tay vỗ vô lên hai má hây hây. Song, lọt vào mắt của Yeo Jida thì cô em gái lại chỉ như hối lỗi vì đã lỡ miệng nói ra chuyện đã hứa sẽ kín giúp mà thôi.
“Huynh sẽ không nói ra chứ?” Nàng khẩn khoản hỏi, cố vớt vát xem được chút nào hay chút nấy. Mà trên gương mặt huynh Yeo của nàng lại chỉ rặt một sự vô tâm xen lẫn bỡn cợt, nhún vai như đang khẳng định mọi sự đã rồi.
“Lão Han thể nào cũng biết rồi. Gaeul biết chuyện Hwang Jeog Cheon tương tư mà không đi dò hỏi xem cô nương ấy là ai, tên huynh sẽ không phải là Yeo Jida nữa.” Y đáp. “Gaeul mà biết thì lão Han cũng biết, mà giờ thì hẳn mọi người ai cũng biết. Chỉ chờ đại nhân Hwang về đến nhà nữa thôi.”
“Thánh Nữ của nữ thần Mưa là trinh nữ thiên thần.” So Sil Gyul bối rối. Nàng vặn vẹo hai bàn tay ngọc chuốt vào nhau, ra chiều khó xử. “Vua không được động, chư thần cũng không được động, chưa nói tới một trong Tứ Tượng như chúng ta.”
Đoạn, nàng từ trên sập kê bước xuống, vội vã chạy vào thất nhỏ phía sau bình phong xếp thêu hình Phi long nhập mộng, một lúc sau bưng ra một cái tráp khắc hoa toán đầu, lại gọi một đứa thị tỳ mang lò hương vàng ròng đúc hình song long phun châu lại. So Sil Gyul mở tráp, lấy ra một nắm hương trầm ném vào trong lò, môi chúm lại, thổi một ngọn linh hỏa vào trong rồi đóng nắp. Trong nháy mắt, hương thơm ngào ngạt tỏa khắp gác lầu.
Yeo Jida tò mò.
“Muội làm gì thế?”
“Muội đốt hương.” So Sil Gyul vội xoay lò hương trên án về hướng đông, nhận lấy bào choàng đỏ rực thêu rồng lượn trong mây lên người, kính cẩn hành lễ về phía Đông. Nàng đáp. “Cầu cho tổ tiên phù hộ thiếu gia Hwang Jeog Cheon, mặc dù Han Mun Jeong biết rồi thì có cầu tứ hải cũng vô dụng.”
Yeo Jida ngẩn ra, rồi y phá lên cười, đến mức cong gập cả người xuống sập mà cười. Tiếng cười vốn dễ lây tự cổ kim. So Sil Gyul nhìn lò hương, rồi nàng cũng phá lên cười ngặt nghẽo, xua đi tâm tính chán chường giữa dòng ngày mưa.
---
* Tứ Tượng (văn hóa Triều Tiên): Thanh Long, Huyền Vũ, Chu Tước, Bạch Hổ. Ở trong fic, Thanh Long được đồng hóa với hình tượng loài rồng, cụ thể là Long tộc, là dòng tộc thánh thú trấn giữ phương Đông.
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#28
03.2 장 | Thuật hoa đảo chú




Ngọn đèn tàn lụi, dầu thơm cạn đáy. Ta nghe mùi cúc luồn qua song, lúc nồng lúc nhạt, rồi ta nhìn thấy em. Em đứng đó, phía bên kia sông, đài nguyên bao la, mơ mòng hoa sương, đẹp đẽ vô ngần mà nhợt nhạt như trong suốt. Rồi đất lật, cây đổ, hoa úa, em trơ trọi phảng phất trên đất cằn, mắt huyền nhìn ta rầu rĩ. Sao em không nhìn ta cười như dĩ vãng? Sao em không gọi tên ta, như lúc trước? Sao em không oán hận ta, dù chỉ một lời, sau tất cả những tội nghiệt ta đã gây ra cho em? Ta gọi em, ta đuổi theo em, em lại càng lúc càng xa, rồi em biến mất mà không cho ta cơ hội nói dù chỉ một lời, để ta lại hoang vu với phần hồn mục ruỗng này. Trời cao đổ bóng chập chờn, quanh ta cũng chỉ còn hiu quạnh, vô ảnh, vô thanh. Em đi rồi, đi thật rồi. Em biến tan vào hư vô, như hoa trong kính, như trăng dưới ao, như muốn trừng phạt tâm ta vĩnh viễn cũng không thanh thản được nữa.

Em mặc ta ở lại đây, một khắc trôi qua cũng khiến tim ta hóa đá. Ta rơi vào hư vô, trời phủ kín, ta vẫn mặc tất thảy mà cuống cuồng tìm em, gọi tên em, như kẻ điên, như sắp hóa ma hóa quỷ, em vẫn biến tan, khuất bóng nẻo trời, Jial Le ơi.




Tiếng lạc rung xé tan giấc mộng đêm trăn trở. Thần giật mình tỉnh giấc, điện Dasi-ja tĩnh như chết. Nhưng chỉ được một nhịp. Tiếng lạc lại vang lên, dồn dập, rúng động vạn chuông đồng. Rồi Thần nghe thấy tiếng biên khánh, từng nhịp từng nhịp gõ nặng như chùy, đánh vào trong lồng ngực Thần, trống rỗng, vô vọng. Tiếng lạc lại tiếp tục vang, lần này hòa cùng tiếng biên khánh, lên bổng xuống trầm, khi gần khi xa, dao động không ngừng, da diết nhói lòng mà nỉ non oán sầu, thanh nhã vút trời mà âm u không đáy, song điện Dasi-ja vẫn tĩnh như chết, vạn vật vẫn ngủ say. Vì lý gì chỉ mình Thần nghe thấy? Thần nhấc thanh kiếm năm trăm cân gác ở đầu gối nằm lên, bỏ ra ngoài thềm chiếu rọi ánh trăng, đi theo tiếng nhạc vang vọng. Hình như Thần đã nghe được điệu nhạc này ở đâu rồi, song Thần vẫn chưa nhớ ra. Nhưng Thần vẫn đi theo tiếng nhạc mỗi lúc một rõ, rồi dừng bước trước ao sen mà em từng tặng Thần.

Giữa khói sương hư hoa, một người tư tế mặc điển phục lam như biển, trắng như tuyết, đầu đội phục quan bằng bạc khảm châu báu, choàng khăn tế trắng suốt như sương, từng chuỗi hạt châu không ngừng lay động theo vũ khúc. Tiếng biên khánh chợt ngưng bặt, trong không lặng chỉ còn điệu múa trên đôi chân trần của người tư tế đẹp đẽ, khi chùm thanh lục lạc và kiếm lễ trong hai bàn tay vẫn tiếp tục vung lên không ngừng, xoay tròn, linh động, làn điển phục xòe ra như hoa mở tung cánh, trắng xen lẫn xanh, lấp lánh châu báu đơm trên áo bằng chỉ vàng, chỉ bạc, trôi nổi trong sương, trắng muốt.

Vạn búp sen vẫn ngủ thiêm thiếp giữa đêm huyền tĩnh mịch. Thần thẩn mình nhìn làn lụa trắng xen xanh đương xòe ra theo vòng xoay, nhớ tới loài hoa trắng muốt mà xanh rờn em vẫn hằng chăm nom trên cánh đồng Socheon bạt ngàn sương sa. Tiếng lạc vang vọng, Thần nhớ đến tiếng em cười, trong veo như hoa gió. Rồi Thần lại nhớ đến tà áo em vương trên hoa cỏ mỗi lần em lướt ngang đồng tìm đến Thần. Tay em ôm hoa. Thần nhớ ra rồi, loài hoa trắng mà xen lẫn xanh ấy, là loài hoa đẹp như sóng nước lênh đênh, như nương dâu bãi bể. Em gọi nó bằng cái tên hoa Khổ Đau.

Người tư tế kết thúc điệu vũ, nghiêm cẩn hành lễ với Thần, nét cười nhẹ tênh như nước trăng thăm thẳm, kiếm lễ và chùm lạc đặt chéo phía trước. Thần thoáng giật mình, vì Thần cảm nhận được ở người tư tế sự hiện diện của em. Bây giờ thì Thần đã nhớ ra, ấy là điệu múa dùng để cầu chư thần hiển linh thời thượng cổ, khi mà chư vị thánh thần vẫn chưa rời bỏ cõi trần để trở về trời cao biển rộng.

“Lạy thượng thần Cheondung-ui cao quý, kẻ hèn này tên là Yu Mun Junji của thần điện Biui-Yeosin. Xin được mạo muội diện kiến.”

Biui-Yeosin? Thần ngẫm nghĩ, phất tay cho Thánh Nữ bỏ lễ, thầm hỏi người của Woon Syo tới tìm mình làm gì. Nữ thần Mưa là đồng bạn của Thần từ rất lâu rồi, nhưng cô ả đã lâu cũng không còn giao du gì nữa. Thần nhìn vị Thánh Nữ này bỏ lễ, ngồi quỳ giữa ao, dập dềnh trong sương, im lặng, chờ Thần mở lời, không gian tĩnh mịch.

“Ta không nghĩ là hiện tại vẫn còn có kẻ múa được điệu Juhyeonjeol.”

“Tạ thượng thần tôn quý đã khen ngợi.” Thánh Nữ hơi cúi đầu, không vui cũng không siểm nịnh, từ tốn đáp lời.

“Nói đi, khách nơi điện của Woon Syo tới tìm ta làm gì?” Thần cắm thanh kiếm nặng xuống đất một cái ruỳnh, hỏi. Thánh Nữ vẫn không chút sợ hãi, im lìm lấy ra từ ngực áo một vật.

Dâng lên Thần bằng hai bàn tay trắng như trăng.

“Vật này được kẻ hèn tìm thấy lần trước ở đáy biển phía Đông. Xin thượng thần tôn quý nhận lại, vật nên về chủ.” Thánh Nữ cúi đầu chạm trán hồ như chạm xuống mặt nước, khiêm cung. “Kẻ hèn này xin thượng thần thứ tội vì mạo phạm nghỉ ngơi.”

Thần đưa tay đón lấy, một mảnh trắng muốt pha hồng son, móc cùng tua đỏ rơi vào lòng bàn tay. Người Thánh Nữ của điện thần Biui-Yeosin biến mất không thấy tăm hơi. Mặt ao phẳng lặng, sen đương say giấc, cá im tầng đáy, trăng rọi bạc ao.

Thần đột nhiên giật nảy như có luồng sinh khí lạ lùng chạy dọc cánh tay mình, vội nhìn kỹ đồ vật trong tay. Một thoáng tĩnh như chết, nước mắt thần ứa ra, rơi nặng nề vỡ tan trên mặt ngọc báu khắc ba cụm hoa toán đầu.

Ấy là bội hương anh của em, đẹp như môi em cười.

Tên em khắc trên đấy sáng rỡ dưới trăng ngà.

hallakgungi

Jang

Jial Le


----
* Socheon (thần thoại Triều Tiên): cánh đồng hoa trên thiên giới được canh giữ bởi Hoa thần Hallakgungi. Đây là nơi tương truyền có năm loài hoa có khả năng cải tử hoàn sinh, lần lượt hồi sinh xương cốt, thịt, máu, hơi thở và linh hồn. Ở đó còn có những loài hoa thần tượng trưng cho phú quý, minh mẫn, sầu muộn, niềm vui, lửa thiêng, xung đột và hủy diệt.

* Juhyeonjeol (tiếng Hàn): có nghĩa là "hiển linh". Ở đây dùng với ý nghĩa là "cầu thần".

* hương anh: một dạng ngọc bội tùy thân.
 
Last edited:

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#29
Vạn búp sen vẫn ngủ thiêm thiếp giữa đêm huyền tĩnh mịch. Thần thẩn mình nhìn làn lụa trắng xen xanh đương xòe ra theo vòng xoay, nhớ tới loài hoa trắng muốt mà xanh rờn em vẫn hằng chăm nom trên cánh đồng Socheon bạt ngàn sương sa. Tiếng lạc vang vọng, Thần nhớ đến tiếng em cười, trong veo như hoa gió. Rồi Thần lại nhớ đến tà áo em vương trên hoa cỏ mỗi lần em lướt ngang đồng tìm đến Thần. Tay em ôm hoa. Thần nhớ ra rồi, loài hoa trắng mà xen lẫn xanh ấy, là loài hoa đẹp như sóng nước lênh đênh, như nương dâu bãi bể. Em gọi nó bằng cái tên hoa Khổ Đau.
Lại khen lại, nhưng cảnh đẹp quá!

Tên hoa vận vào mệnh, ôi Jia Le, ôi Hoa thần!!!

Thương tiếc buồn thương, day dứt ân hận biết bao, khi người đã hồn phi phách tán, đi tìm kiếm hồn phách thất lạc của người. Tạ ơn Thánh Nữ.... Chờ ngày đoàn tụ của Song Hoa!!!
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#30
Lại khen lại, nhưng cảnh đẹp quá!

Tên hoa vận vào mệnh, ôi Jia Le, ôi Hoa thần!!!

Thương tiếc buồn thương, day dứt ân hận biết bao, khi người đã hồn phi phách tán, đi tìm kiếm hồn phách thất lạc của người. Tạ ơn Thánh Nữ.... Chờ ngày đoàn tụ của Song Hoa!!!
Đúng, chờ ngày đoàn tụ của Song Hoa!
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#31
03.3 장 | Thuật hoa đảo chú
Lão Wi vừa trở về, giữa đêm. Lão ngồi ở bên bàn được hai đứa thị tỳ gác đêm dọn lên, trên bày hai bầu rượu gạo cùng năm đĩa thức ăn, một chén cháo nóng, một chén cơm lớn bới thành ngọn, một đôi đũa bạc và một cái thìa bạc. Chỗ ăn nghỉ của lão được xếp ở gian thất thông gió hướng sáng, ở đằng sau nơi dùng ngủ của Thánh Nữ, đám thị tỳ làm việc ở gian bếp của thần điện đã sớm quen với những bữa ăn thất thường của lão. Có lúc lão ăn như bình thường, cũng có lúc lão ăn lúc khuya muộn, hay khi trời mới tờ mờ sáng. Lão Wi là kẻ hầu cận được Thánh Nữ mang theo vào thần điện nên người ta cũng tôn trọng lão hơn hẳn. Cũng không thiếu những vị đại nhân đem lễ vật đến cầu cạnh lão, những mong được lão thủ thỉ mấy lời với Thánh Nữ, để Người đến tận nhà ban phước, hoặc xem mệnh cho. Hoặc, để xin ý kiến về nhà ở, hay mấy thứ lễ lạc cúng kính mà không thể để người ngoài dò xét.
Hầu như chẳng ai thấy lão rời khỏi Người bao giờ. Những lúc Người không ngồi trên sập quý hay kiệu thơm, chính lão là kẻ hầu duy nhất được bế hoặc cõng Người, từ tận thuở bé, bởi các đời Thánh Nữ của điện thần Biui-Yeosin không bao giờ chạm chân xuống mặt đất để tránh làm mất đi sự tinh sạch của tâm hồn. Các Thánh Nữ thường nhập điện từ lúc còn rất bé, nên trong thâm tâm, Người luôn xem lão như cha. Người tin tưởng lão vô cùng. Đôi khi, lão Wi được Người ủy thác đến để truyền đạt những mệnh lệnh của nữ thần Mưa cho vương cung hoặc dân chúng, nên ở nhiều nơi, người ta xem lão ngang hàng với các bậc bô lão được trọng vọng trong thôn làng, hy vọng sự đón tiếp chu đáo đối với lão sẽ khiến Thánh Nữ vừa lòng. Dân chúng luôn muốn có một người cầu phúc cho họ, kể cả người quyền quý nơi vương cung cũng thế, ấy là thứ tiềm thức đã ăn sâu vào cốt tủy của những con dân sùng bái trước quyền năng vĩnh cửu của bậc thánh thần.
Đêm nay trời không mưa, sau ba tháng trời mưa tầm tã đến mức lúa ngoài các ruộng đồng phải gặt non, kẻo chết sạch thì không có thứ nộp tô. Trời quang, trăng sáng, sao lấp lánh, nước hãy còn đọng trên mặt lá. Lão gắp một miếng đậu phụ, không liếc tới kẻ không mời mà đến đang điềm nhiên uống rượu của lão. Tên ấy có gương mặt đẹp đẽ như được làm từ ngọc quý, mặc áo đen thêu chỉ bạc, những đầu ngón tay gầy mảnh trắng như tuyết, thanh nhã nâng chén rượu kính lão. Người ngoài nếu có ở đây, hẳn sẽ thấy hắn là một vị công tử quyền quý, song đời lảng đảng khói trầm bao nhiêu năm, có thứ không phải người nào mà lão còn chưa từng thấy qua, một tên không có tim trong ngực đã là gì.
“Chú mày không có việc thì về cho, ở đây cũng chẳng có gì để lấy đâu.” Lão nhồm nhoàm nhai miếng đậu hấp. “Jinju đã trả miếng ngọc hình hoa đó cho thần Sấm rồi.”
“Già đừng lo, tôi đã biết việc đó rồi.” Kyo Il Doch nhấm nháp thứ rượu gạo dân dã, nở một nụ cười hiền lành lễ độ đến mức thần linh cũng có thể bị lừa. “Nên tôi đến tìm già không phải để lấy ngọc. Hay, cái thứ trong miếng ngọc đó.”
“Việc gì phải úp úp mở mở. Hai đứa chúng mày bay khắp đông tây năm bắc, chẳng phải muốn tóm mấy mảnh hồn của thần Hoa về hay sao?”
Lão Wi cầm thìa lên khua vào trong chén cháo hàu, điềm nhiên đáp. Một đám hạt mè nổi bám trên đám hàu bóng lưỡng, no tròn, nóng hôi hổi. Gió khuya từ ngoài vườn thổi lành lạnh vào trong gian thất, mang theo hơi sương. Có cả mùi hoa, mơ trắng đã đến lúc tàn. Dẫu mơ trong thần điện có tàn muộn hơn mơ trong nhân gian, song mưa giập gió vùi suốt ba tháng nay, mơ nào cũng phải nát bấy.
“Già nói đúng. Nên xin già nói lại với Thánh Nữ cho, chung quy nàng ấy cũng không phải thánh thần chân chính, đừng nên can thiệp vào chuyện riêng của thánh thần.” Kyo Il Doch cũng không tỏ ra cáu giận khi một lão phàm trần ném ánh mắt khinh khỉnh về phía mình. Nói đi nói lại, chẳng ai thích phải xẻ bàn cơm cả ngày chưa ăn cho một kẻ không mời mà đến cả, nhất là khi kẻ đó xuất hiện, ai ai cũng muốn tránh thật xa. Đến con mèo đen của lão Wi Boseog dường như cũng khinh khỉnh với Kyo Il Doch, bởi mấy lần cùng với Kyu Bi dừng chân lại thần điện, nó luôn xoay mông về phía cả hai với một vẻ lười biếng, sau đó lăn kềnh ra ngủ trên thảm gấm hay trong lòng của Thánh Nữ.
Jinju làm gì cũng có cái lý của nó. Ta chỉ là một kẻ hầu cận thôi, chú mày đề cao lão già này quá rồi.” Lão húp soạt một miếng cháo, đủng đỉnh nói. “Không phải lời của chú mày cũng sai hay sao? Từ khi nào mà một tên quan chạy việc như đại nhân Kyo đây lại trở thành thánh thần ngồi trên bệ thờ vậy?”
“Xin già cẩn thận lời nói cho, tôi không phải người hay để bụng.” Kyo Il Doch rót thêm chén rượu mới, mỉm cười. “Nhưng huynh Kyu thì tôi không chắc lắm.”
Con mèo đen ngoao lên một tiếng, duỗi mình, rồi phơi cái bụng ngủ tiếp. Kyo Il Doch hiếm hoi bật cười ra tiếng một lần. Một con mèo béo cũng có thể sống thật tự tại biết bao, có thể nếm vị của cá, ngửi mùi của hoa, nhìn màu xanh của trời, chứ không phải vô thanh, vô sắc và vô vị như mọi thứ mà vị quan chạy việc này cảm thấy.
“Đừng hở tí là dọa người, ở đây cũng không phải nơi để ai muốn dọa thì có thể dọa.”
“Già thứ lỗi cho, tôi không có ý đó.” Kyo Il Doch vẫn gắn chặt ánh mắt vào con mèo, từ tốn nói. “Già cũng biết là chúng tôi cũng không thể mạo phạm Thánh Nữ, bởi nữ thần Mưa là một người phụ nữ kiều diễm nhưng cũng rất ghê gớm. Khi nữ thần nổi giận thì thần Sấm cũng phải nhường.”
“A, nhưng ta thấy thần Sấm hiện bộn bề trăm mối sầu lo, không có dịp để đi làm nữ thần Mưa nổi giận đâu.” Lão tu thẳng một ngụm dài từ bầu, quệt miệng, ung dung gắp một miếng củ cải trắng ngâm giấm gạo, nhai rôm rốp. “Buồn bã của thần Sấm không phải có tay cả hai chú mày nhúng vô sao?”
Kyo Il Doch nâng chén rượu, mỉm cười, cũng không nói. Đôi con ngươi đen như đá, không rõ vui hay buồn, chỉ biết ý cười trên môi không ánh nơi đáy mắt. Lão Wi nhìn Hắc vô thường đang ngồi đối ẩm với mình, chỉ biết thở dài rồi lắc đầu.
“Đợi đến lúc đại nhân Kyo đây biết yêu, ắt sẽ hiểu thôi. Ái tình là thứ không thể dùng dây mà buộc, dùng lệ mà chèn. Cả luật trời cũng thế.”
Lão tu ngụm rượu cuối, rồi đặt bầu rượu rỗng trở lại bàn. Bốn phía im lìm, chỉ còn xào xạc tiếng gió thổi qua vườn hoa mơ. Dưới ánh trăng tròn vạnh, hoa mơ run rẩy héo úa dưới gió, lả tả rụng, như mưa như tuyết, như xoáy như sầu, như tung sóng trắng lừng bên góc trời, lộng lẫy vô vàn. Những lân tinh ẩn hiện trong hoa mơ tàn, mờ mờ nhân ảnh, tán ra theo gió, tụ lại theo hoa, đến khi dưới bão mơ lẳng lặng đứng đấy một thân ảnh mặc áo trắng, đội mũ đeo châu, chân đi giày thêu, cắp mâu dài tám thước, im lìm như một pho tượng.
Kyo Il Doch nhìn Kyu Bi đứng dưới tàn hoa, lặng lẽ, khẽ nhíu mày, nhưng rồi câu ra khỏi miệng lúc đứng lên khỏi bàn lại chẳng liên quan gì đến Bạch vô thường cả.
“Thôi, tôi xin đi. Cảm tạ già vì chén rượu.” Đoạn, lại hỏi thêm. “Thánh Nữ không muốn lấy trả ân của thần Sấm chứ?”
Lão Wi khoát tay, hệt như lão già đuổi đám con cháu nghịch ngợm ra chỗ khác chơi.
Jinju muốn làm gì thì làm, ta sẽ thực hiện mong muốn của nó mà không bao giờ hỏi lý do, cũng sẽ không thắc mắc gì.”
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,155
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#32
Gongju-jeoha, chừng nào người mà đến chừng tuổi như lão Han nhưng vẫn phòng không chiếc bóng, lại nhìn ra xung quanh đến cái đứa xấu như quỷ dạ xoa mà vẫn có vợ có chồng, người mới có thể hiểu được tâm tình của lão Han.
Úi Hàn đội ciu thế =))

huynh Yeo cũng nói thêm với nàng, nếu có người yêu cầu muội làm gì, muội cũng phải tùy trạng huống mà đòi lại một cái lợi tương đương
Huynh Yeo có đổi tên kiểu gì thì cái sự thiếu đánh vẫn lượn lờ (gõ trên dt ra huynh Heo...
Bởi bên kia nước biếc, có người phụ nữ đang cúi tấm thân ngọc ngà trần trụi giữa lạnh căm, áng tóc trữ tình ngả dài trên nước sông trôi, phô ra nét phồn thực mà không dung tục trên bầu ngực trần đẫy đà để cho hai thiếu nữ xinh đẹp giống nhau như đúc vốc nước kỳ cọ, mặc mưa rơi sầm sập quanh thân, xoáy thành con sóng dữ tợn đập ầm ầm vào bờ đá, vỡ tung nơi lưng trời thành hàng vạn tia nước trắng xóa.
Chúng dân thành Keungom tin rằng, mỗi khi trời nổi mưa to gió lớn, ấy là lúc nữ thần Mưa Woon Syo và các tiên nữ xuống thượng nguồn sông Mano rửa mặt, gội đầu.
Đẹp như phút giây nàng Aphrodite bước lên từ những bọt sóng trắng xóa.

Úi vừa mới nói, chương sau lập tức có Thánh Nữ trên những con sóng, mà bên trên là Thần Sấm phẫn nộ, hệt như những bức tranh thời Phục Hưng.
Kyu Bi đứng chênh vênh nơi đầu mỏm đá, sắc áo trắng dường như tan cùng vạn bọt sóng. “Thần Sấm đang nổi giận.”
“Lần này còn động tới cả Long tộc.” Kyo Il Doch nhìn biển cả nổi bão, khóe miệng đơn bạc khẽ kéo lên một độ cung hiền hòa, khiến người ta nhìn vào tà áo đen của chàng mà thấy không hợp chút nào. Chuỗi châu trên mũ đong đưa theo từng nhịp gió, thanh đao bên hông im lìm trong vỏ đen mướt chạm hoa bạc
Khâu Kiều! Một chữ thôi, ngầu!


“Những chư thần không thích thần Sấm rất nhiều.”
Bởi vì? Bởi vì hắn ngông cuồng, coi trời bằng vung? Hay bởi vì tình yêu của hắn dành cho vị thần trông coi đồng hoa kia?
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#33
Do Trương mỹ nhân đi mãi chưa thấy về đó :whistle::whistle::whistle:

Huynh Yeo có đổi tên kiểu gì thì cái sự thiếu đánh vẫn lượn lờ (gõ trên dt ra huynh Heo...
Haha... huynh Heo... :ROFLMAO::ROFLMAO::ROFLMAO:

Cái sự thiếu đánh của ổng không bao giờ có thể hết được, y chang như tinh thần AQ trường kỳ đào mãi xài không hết của mấy người bị ổng khịa đó.

Đẹp như phút giây nàng Aphrodite bước lên từ những bọt sóng trắng xóa.

Úi vừa mới nói, chương sau lập tức có Thánh Nữ trên những con sóng, mà bên trên là Thần Sấm phẫn nộ, hệt như những bức tranh thời Phục Hưng.
Uwwu >___<

Khâu Kiều! Một chữ thôi, ngầu!
Hí hí, hãy mong chờ nha, cặp đôi Hắc Bạch vô thường này vừa ngầu vừa ngọt vừa mang cảm lớm hi hi hi :oops::oops::oops::oops:

Bởi vì? Bởi vì hắn ngông cuồng, coi trời bằng vung? Hay bởi vì tình yêu của hắn dành cho vị thần trông coi đồng hoa kia?
Em nghĩ là cả hai, song vế trước có lẽ chiếm phần nhiều hơn :cry:
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,155
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#34
Do Trương mỹ nhân đi mãi chưa thấy về đó :whistle::whistle::whistle:

Haha... huynh Heo... :ROFLMAO::ROFLMAO::ROFLMAO:

Cái sự thiếu đánh của ổng không bao giờ có thể hết được, y chang như tinh thần AQ trường kỳ đào mãi xài không hết của mấy người bị ổng khịa đó.

Hí hí, hãy mong chờ nha, cặp đôi Hắc Bạch vô thường này vừa ngầu vừa ngọt vừa mang cảm lớm hi hi hi :oops::oops::oops::oops:

Em nghĩ là cả hai, song vế trước có lẽ chiếm phần nhiều hơn :cry:
Huynh Heo tuy thiếu đánh nhưng có đoạn mê người thế này này: "Yeo Jida bật cười, hình dong tuấn tú phong hoa, khiến chúng thị tỳ đang ở trong gác cũng phải đỏ mặt."

Đoạn Song Hoa đẹp quá, mà ngắn như thả thính, cho nên là style úp mở? Nỗi buồn của Thần sánh với đất trời, ngàn năm chỉ như chớp mắt...
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#35
Đoạn Song Hoa đẹp quá, mà ngắn như thả thính, cho nên là style úp mở? Nỗi buồn của Thần sánh với đất trời, ngàn năm chỉ như chớp mắt...
Hồn em rải khắp sơn hà, ta đi khắp bắc nam thiên địa để tìm hình bóng em...
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#36
04.1 장 | Mộng họa tịch nguyệt

Giờ đây Người đang nhìn vào đôi mắt Ngài, tay nắm chặt sợi tơ đỏ lấp lánh. Ngài ngồi dưới ánh trăng thanh, tắm đẫm da thịt trắng như tiên dưới cái sắc lụa bạch của trăng sứ, mắt loang loáng như nước Ngân Hà, mỗi khi chớp mắt lại như tập cánh của con bươm bướm khẽ vỗ. Ngài đẹp như hoa, không, còn đẹp hơn hoa, giữa sương khói mông lung, Ngài mờ ảo trong làn nước. Người biết, Ngài đang chờ đợi một ai đó, một ai đó không phải Người – kẻ sẽ đi tìm Ngài khắp thế gian rộng lớn, trông chờ một ngày cùng nhau trùng phùng, tựa đầu lên vai nhau mà gảy khúc đàn cho tất thảy phồn hoa dưới nẻo trời trong.
Người và Ngài ngồi đối nhau, nhìn nhau, thấy rõ bóng ảnh mình phản chiếu trong mắt người kia. Hổ phách và xanh đen, hai đôi mắt đẹp. Ánh trăng tịch mịch. Trời đêm trong vắt, tịch mịch. Ngài tịch mịch, chênh vênh, giữa mọi nẻo trời tụ họp, mỉm cười. Nụ cười đẹp như hoa nở, tịch mịch, đơn côi, tịch mịch, cay đắng. Vầng trăng cũng tịch mịch, như chiếc đĩa sứ rơi làm hai nửa, luôn muốn vươn đến nhau mà không được, nửa trôi dưới nước, nửa cài trên không. Nước trăng thăm thẳm một dòng.
Người im lặng. Ngài im lặng. Rồi, Ngài cất tiếng, êm ái như hoa như lụa, nhẹ nhàng thoát tục như sen nổi trên ao nước dập dềnh, dẫu gió táp mưa sa cũng không thể chìm xuống.
“Ngươi cũng giống như ta, đúng không?”
Người mỉm cười, ôn hòa, lễ độ, không quá kính cẩn cũng không quá siểm nịnh. Chỉ ngồi đó và mỉm cười, ôn hòa, hiền dịu, như trước giờ vẫn vậy. Ngài cũng mỉm cười. Rồi, Ngài ngân nga câu hát.
Trăng rọi phiến lá đỏ au,
Ngân lên sắc đỏ tựa thau máu đào.
Vầng trăng ai ném lên cao,
Rụng rơi sắc trắng vun vào cùng hoa.
Người yêu dấu của lòng ta,
Lưng chừng con dốc, ta trông thấy người.
Đồng hoa hư ảo tiếng cười,
Đường hoa vẫn rộ, nơi người từng qua.
Người im lặng. Ngài mỉm cười.
“Có đúng không, Yu Mun Jinju?”
Một thoáng lặng im. Ngài tan vào đồng hoa hư ảo, rồi biến mất.
Nước trăng thăm thẳm một dòng. Tơ hồng quấn quýt xoay vòng trong tay.
Bảy còn sáu. Sáu còn năm. Một trên ngạn bắc.
Rồi, Người tỉnh giấc.
Có tiếng gõ vách.
Hwang Jeog Cheon ngồi ở bàn riêng, ánh nhìn đăm đăm như muốn trầm mình luôn xuống đáy chén rượu. Mười mấy đôi mắt rồng sáng quắc lên như muốn chọc thủng lỗ chỗ trên người y. Giữa cái lúc trầm như muốn kéo ruột gan người ta xuống đáy nước, tiếng rít tẩu của Yeo Jida là thứ âm thanh duy nhất khiến Hwang Jeog Cheon còn thấy an lòng được, mặc dù y vốn chẳng thích nổi đống lời lẽ như bã đậu mà cái tên cà rỡn đó phun ra. Gongju-jeoha thì luôn tránh ánh mắt của y từ khi mới bước vào đến giờ. Lúc đầu y cũng chẳng hề có ý đến điện Dae Samag để làm gì, chung quy nếu không được mời hay triệu tập thì người trong Long tộc cũng muốn né xa cái nơi này, bởi chủ nhân của tòa điện rộng lớn này là Han Mun Jeong – một lão rồng đen phòng không chiếc bóng, nhăn nhó cáu gắt suốt năm cùng tháng tận, mặt mày đen như đít nồi đất thó nấu cơm.
Hwang Jeog Cheon, ngươi có gì muốn nói không?” Quá nửa tuần rượu, Han Mun Jeong chợt cất tiếng. Hwang Jeog Cheon thoáng run tay, đánh sớt nửa chén rượu ra vạt áo thành một màu vàng thẫm, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng. Y nuốt nước bọt xuống cổ họng khô ran, bởi trực giác của một chiến binh cho y biết lão Hắc Long sắp nổi cơn lôi đình.
“Chẳng phải đang ăn sao, đại nhân Han?” Hwang Jeog Cheon nở nụ cười như thường lệ, cố gắng lờ đi ánh mắt táy máy của một đám con rồng cháu rắn đang nhìn chòng chọc vào lưng mình. Còn tên Yeo Jida đáng ghét cùng tên So Sil Gaeul cũng đã ghét không kém thì đang cắn ống tẩu với đầu đũa, nhịn cười tới run cả người.
Han Mun Jeong ngồi ở bàn gia chủ, chọc thẳng đôi đũa vào đĩa lòng làm miếng ruột rán mọng văng nước thịt tóe ra bàn.
“Dọn bàn khác cho đại nhân Hwang.” Gã nói với thằng hầu đang run bần bật. “Dạo này khẩu vị của đại nhân Hwang đột nhiên thích những thứ thanh đạm, mang canh mướp, cà xào và rau củ muối lên. Đổi luôn rượu Jangsu thành nước suối mát đi.”
Yeo Jida đột nhiên ho lên khù khụ vì sặc khói từ cái tẩu, suýt thì chảy nước mắt. So Sil Gaeul thò tay ra sau lưng vỗ mấy cái lên lưng hắn, giả đò như mình cái gì cũng không nghe thấy. Hwang Jeog Cheon nhìn thằng hầu mang bàn mới lên dâng, im lặng cầm đũa gắp một miếng củ cải vàng muối cho vào miệng, nhai rôm rốp, giòn tan, mặn chát. Mặt y thoáng vặn lên vẹo xuống một hồi, rót nước ra chén, tu một hơi nhạt thếch. Y nhìn sang gongju-jeoha đang im lặng dùng bữa, cố gắng dùng ánh mắt nói cho nàng biết rằng nên nói gì đó đi, nhưng So Sil Gyul cũng giả đò như không nhìn thấy, nghiêng đầu lơ đi, khiến y muốn giật phắt đống ngọc ngà châu báu cắm trên đầu nàng xuống.
“Đại nhân Hwang.”
“Vâng, đại nhân Han.”
“Cơm ở thần điện Biui-Yeosin có ngon không?”
Hwang Jeog Cheon sặc một ngụm nước. Song, y rất nhanh nuốt nốt chỗ nước còn lại trong chén, chốc lát đã có thể xoay mặt cười hề hề, như không hề để lộ ra sự lo lắng cùng chột dạ trước đó. Yeo Jida phun ra một ngụm khói khinh khỉnh, đảo qua đảo lại tròng mắt xanh biếc.
“Chỉ là tôi dạo này tâm có chút không yên, muốn tìm nơi thanh tịnh vãn cảnh, trộm dâng chút hương lộc mua lấy vài phần thanh tẩy tâm can.” Y đáp.
Yeo Jida phà ra ngụm khói thứ ba, híp đôi mắt thành hai vầng trăng non. “Hwang Jeog Cheon, hôm nay ngươi nói ít quá. Ta thấy hơi không quen.”
So Sil Gaeul lên tiếng phụ họa. “Giống như đang chột dạ vì làm sai điều gì ấy nhỉ.” Đoạn, lại quay sang em gái. “Muội nói có đúng không, Gyul?”
So Sil Gyul vùi đầu gắp thịt tay gấu hầm, đáp. “Muội không có ý kiến gì hết.”
Song, huynh trưởng của nàng lại xoa hai bàn tay vào nhau, cười lên chói tới lóa mắt. “Ngươi thấy chưa? Đến Gyul cũng đồng tình rồi kìa!”
Yeo Jida liếc kẻ nhân tình, rồi gõ đầu chiếc tẩu xuống khay bạc bên bàn, phủi ra một đống tàn thuốc thơm ngắc ngứ. Ngay lập tức, một đứa thị tỳ mặc áo đen thắt đai lưng bằng lụa đỏ thêu chỉ vàng tiến tới, dâng lên thuốc đã được vo thành viên, cúi đầu châm lửa, rồi lại lui về. Yeo Jida thảy cho con bé một đôi hoa tai, không để ý tới nó đang hành lễ tạ ơn nữa, tủm tỉm cười, cũng giả lơ luôn đi lời đổi trắng thay đen của So Sil Gaeul.
“Nếu vị huynh đệ Hwang đây có vừa ý cô nương nào dưới nhân gian, muốn cưới làm thiếp cũng đâu có gì là khó. Việc gì phải lén lút sáng đi đêm về như thế, lại kinh động giấc ngủ của người ta.”
“Tôi chẳng muốn cưới ai làm thiếp cả, huynh Yeo đây xin để ý giùm.” Hwang Jeog Cheon hùng hồn nói. “Đời này nếu cưới, tôi chỉ yêu thương một mình chính thất thôi.”
“Hay là tiên nữ nào có diễm phúc tu ba trăm năm vậy?”
“Chẳng có tiên nữ nào hết.”
“Hay vị nữ thần nào mà xui xẻo vậy?”
“Không phải nữ thần gì sất, mà vì lý gì mà gặp tôi thì xui xẻo, xin huynh Yeo nói rõ ra cho tôi nghe.” Hwang Jeog Cheon bực mình, sẵng giọng đáp.
“Ta nói, huynh Hwang đây nói ít như vậy, đúng là bất thường thật mà. Lão Han, ông thấy có đúng không?”
Han Mun Joeng chợt lạnh lẽo hừ một tiếng. “Không phải người thường, không phải tiên nữ, cũng không phải nữ thần, chẳng lẽ là nữ tu? Ngươi quên điều răn rồi sao?”
Hwang Jeog Cheon im như thóc. Y chợt nhớ tới gương mặt đẹp đẽ ôn hòa của Thánh Nữ trên đài thiêng, chân trần nhảy vũ khúc Bi-dali giữa hội xuân sang, nhớ tới lúc mình mang cho nàng cành hoa mơ còn đẫm sương từ trên đồi Changdeok, quyết định chọn im lặng là hơn hết. Y biết nàng đã mang danh trinh nữ thiên thần của nữ thần Mưa thì phải làm trinh nữ suốt đời, chuyện của thần giới, Tứ Tượng sẽ không động vào ít nhất có thể, tránh gây xung đột không đáng có. Tứ Tượng trấn giữ cột chống trời ở tứ phương, thần giới sẽ nhường ba phần, đổi lại chư thần đảm nhiệm đủ mọi quyền năng tạo nên sự sống, Tứ Tượng mệnh thọ vô cùng dài nhưng vẫn nằm trong vòng luật đó, đương nhiên đối với thần giới cũng sẽ lui ba bước. Như lẽ đã định, Thánh Nữ của thần điện Biui-Yeosin là người mà y không thể chạm vào, cũng không thể mơ tưởng, bởi nàng là sự hiện diện của nữ thần Mưa dưới nhân gian, còn nữ thần Mưa là một trong Tam Thượng thần – Sấm, Mưa và Gió – là sự hiện diện độc tôn không thể lay động.
Hwang Jeog Cheon chợt cảm thấy có một cơn buồn cười ập tới. Ái tình là thứ khiến cả chư thần cũng phải phát điên, không phải hiện đang là thần Sấm đấy sao? Thượng thần còn thế, huống chi một kẻ thuộc Tứ Tượng như y? Y cười lạnh lẽo, không nói gì, song khi liếc mắt qua thì vẻ ngả ngớn của Yeo JidaSo Sil Gaeul – hai kẻ mà y từng đồ rằng là kẻ đầu têu – lại biến mất tăm mất tích, thay vào đấy là vẻ ngưng trọng khiến y cũng bất giác ngồi thẳng lưng lên.
“Tứ Tượng và chư thần có mạnh mẽ đến đâu cũng phải cúi đầu trước ái tình si hận, ta biết nhắc nhở với người rơi vào lưới tình là bằng thừa, nhưng...” Yeo Jida buông tẩu, lên tiếng. Giọng hắn bình thản như đang nói chuyện phiếm. “...có người vừa mật báo với ta, Thánh Nữ đang can thiệp vào chuyện sinh tử luân hồi của chư thần thượng giới và âm giới. Trong ấy, có sự giúp đỡ của ngươi.”
“Hắc Bạch vô thường dẫu là quỷ quan âm giới, nhưng quyền năng với án tử chư thần của cả hai vẫn là bất khả xâm phạm, ai cũng không thể nhúng tay.” So Sil Gaeul đập đầu quạt vào trong lòng bàn tay, từ tốn nói. “Lão Han đã lấp liếm thay ngươi chuyện giăng kết giới đuổi họ đi ở ao thiêng trong thần điện. Nhưng mà, tại sao Thánh Nữ lại có thể xuất hồn đến cõi thần? Không phải vũ khúc Juhyeonjeol đã bị chư thần xóa bỏ hoàn toàn sau khi rời nhân gian rồi sao?”
“Ta không biết.” Hwang Jeog Cheon đáp, song hai bàn tay trong ống tay áo đã siết thành quyền, móng sắc găm sâu vào da thịt, cái đau nhoi nhói nhắc nhở y phải bình tĩnh. Mà y thực không biết thật. Y ngày đó chỉ đuổi Hắc Bạch vô thường đi, còn những chuyện như vũ khúc cầu thần bái thánh của chúng tư tế, y không am hiểu nhiều như Yeo Jida hay So Sil Gaeul, những kẻ uyên thâm bậc nhất Long tộc. Hơn nữa, y sẽ chẳng bao giờ can thiệp vào chuyện riêng của Jinju cả. Không bao giờ. Bởi y rõ, mình không có quyền hạn gì để can thiệp vào ý định của nàng. “Ngươi đang nghi ngờ ta? Hiểu biết của ta thế nào, hẳn ai ở đây cũng đều thấy rõ. Ta đã can thiệp vào chuyện của Hắc Bạch vô thường thật, nhưng ngày ấy ta cũng không rõ nguyên do chúng xông vào thần điện Biui-Yeosin là gì, chỉ tiện tay mà thôi. Hai kẻ mang sát ý xông vào chodang của một thiếu nữ, còn chưa cần nghĩ cũng biết hẳn không có ý định gì tốt lành. Ta cũng chưa hề động một ngón tay mình vào người của Jinju, ta chỉ nhìn nàng thôi, nếu các người cần biết thêm. Còn gì nữa không?”
So Sil Gyul buông đôi đũa bạc chạm ngọc, lên tiếng.
“Bọn ta biết là ngươi không làm.” Nàng nói nhẹ nhàng. “Vốn ban đầu, bọn ta biết rõ ngươi tự biết phải làm gì, nên cũng không định can thiệp. Nhưng mới trưa nay, có người đến nói với huynh Yeo chuyện của Thánh Nữ Yu Mun Jinju đó...”
“Là ai?” Y hỏi.
So Sil Gyul hít sâu một hơi, trả lời.
“Bạch vô thường.”
----
* Jangsu (tiếng Hàn): có nghĩa là "trường thọ".
* Bi-dali (tiếng Hàn): có nghĩa là "cầu mưa".
* chodang (kiến trúc Triều Tiên): phòng riêng của người con gái chưa chồng trong kiến trúc nhà cổ Hanok. Nói ngắn gọn là khuê phòng.
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#37
04.2 장 | Mộng họa tịch nguyệt




Người nhón tay thả cánh hoa mơ cuối mùa trên mặt nước trong chậu lớn bằng vàng, hoa lềnh bềnh, nổi thành trận đồ tứ phương trên mặt nước. Tĩnh. Thần điện Biui-Yeosin tĩnh tại như cảnh gương. Người rút dao thánh, cứa một vệt ngang đầu ngón trỏ, nhỏ ba giọt máu của mình vào tâm trận đồ, niệm chú. Mặt nước thoáng dao động rồi lại tĩnh trở lại, trước khi những cách hoa rời rạc rít lại thành một hình thù liền mạch, bắt đầu xoay chuyển nhanh như chớp, xoáy nước trong chậu thành một xoáy nước sâu hoắm. Người xòe bàn tay mình, có một sợi tơ đỏ lấp lánh nửa như an phận, nửa như lửng lơ, nắm tay siết chặt sợi tơ, rồi thả đầu kia vào tâm xoáy nước. Sợi tơ kéo dài ra mãi, hệt như vô tận. Xoáy nước xiết như xoáy biển nhấn chìm vạn con thuyền xuống nơi sâu thẳm nhất, bởi đáy chậu bây giờ chỉ còn là một vòng hư vô mờ ảo. Người siết chặt đầu sợi tơ, còn đầu kia cứ để nó theo xoáy nước đi đến nơi mà nó muốn, dao động không ngừng, giần giật trong tay người, hệt như con thoi bật lên lách chách trong khung cửi của những người dân phụ.
“Dừng lại đó.” Người siết đầu tơ, nhắm đôi mắt biếc. Giọng của Người điềm đạm, hơi trầm, êm ái như vực biển sâu, lặng lẽ đến mức bất thường. “Không được chạm vào người trinh nữ thiên thần, hẳn đại nhân cũng biết rồi.”
Kyu Bi dừng bàn tay đang vươn lại, lạnh lẽo đáp.
“Ta cứ cho rằng Thánh Nữ đã phải biết mình nên dừng lại đúng lúc rồi, nhưng hình như là ta nhầm.” Chàng lãnh đạm cất lời, đưa mắt nhìn người trùm khăn xanh thêu chỉ trắng đang ngồi giữa thất, phía trước đặt chậu vàng. Phần nào đó giống với chàng, tuyền một sắc trắng. “Một tay che trời ở nơi này chưa đủ sao, mà vẫn còn muốn nhúng tay vào vòng sinh tử?”
Thánh Nữ vẫn không quay lại, chỉ nghe được giọng nói ôn hòa.
“Đại nhân Kyu vẫn là nên cân nhắc lại lời nói của mình thì hơn. Tính tình thật sự của ta không tốt lắm đâu.” Người gõ nhịp ngón tay lên thành chậu. “Nếu đại nhân vẫn nghĩ rằng có thể tỏ ra oai nghiêm ở đây, thì ta không chắc mình có thể hiền lương thêm một khắc.”
“Ta không định làm khó Thánh Nữ.”
“Còn ta thì không cho rằng ngài có thể làm khó ta.” Tay Người vẫn không rời khỏi đầu sợi tơ màu đỏ. “Ta nhớ là các ngài đã có câu trả lời từ ta cách đây ba đêm rồi.”
“Thánh Nữ cần gì từ thần Sấm?” Kyu Bi lạnh lẽo chắp hai tay sau lưng, hỏi. “Người thiếu thứ gì mà lại không đi cầu khẩn nữ thần Mưa? Có thứ gì nữ thần Mưa không có, nhưng thần Sấm lại có sao?”
“Thần Hoa.” Người đáp, điềm nhiên như không.
“Thánh Nữ cần gì từ thần Hoa?”
“Hoa.”
“Người muốn thêm hoa, hoàn toàn có thể sai lão hầu cận của Người đến truyền đạt cho vương cung.” Kyu Bi lặng lẽ gọi thanh mâu sắc bén của mình xuất hiện, bình thản nói. “Dám chắc hoa nào trên đời cũng được đưa tới trồng cho Người ngắm.”
Thánh Nữ nhoẻn miệng cười. Lạnh lẽo đáp. “Đại nhân Kyu Bi đây có thể đoán xem.”
“Hoa Tái Sinh, đúng chứ?”
Kyu Bi lên tiếng, bất chợt vung mũi mâu lao thẳng tới.
Tĩnh lặng một tắc xíu xiu. Bờ vai Thánh Nữ bắt đầu rung rung, rồi Người bật cười, vang vọng khắp tĩnh thất trống vắng. Mặt nước dao động liên tục, trước khi sợi tơ đỏ đứt phựt một tiếng xé toạc không gian. Mặt nước trong chậu bất chợt vút lên tận trần phòng, lắc mình hóa thành một mũi mâu bén nhọn lao thẳng xuống, lách khỏi mũi mâu của Kyu Bi mà đâm thẳng vào lòng bàn tay còn lại của chàng, xuyên qua da thịt, để lại giữa lòng bàn tay một cái lỗ trống hoác, đỏ hoăm hoắm, song không hề có một giọt máu nào chảy ra.
Kyu Bi như không thể tin nổi. Chàng đưa bàn tay lên nhìn, vừa vặn nhìn qua lỗ hổng một đôi mắt xanh rực như nước biển, pha cùng sắc trắng xóa tựa sóng bạc đầu. Đôi nhãn dọc như vết dao cắt sắc bén ngay chính giữa con ngươi, nhọn hai đầu, bình thản phần giữa ra căng ra quan sát, trong lúc tròng trắng mắt sẫm hẳn sang màu nước đêm, lay láy ánh lân tinh vàng.
Đôi mắt ấy, chàng đã nhìn quen không biết bao nhiêu lần. Đôi mắt mà chỉ những kẻ trấn giữ cột chống trời ở phía Đông mới có. Giống, mà cũng có nét không giống.
Thánh Nữ xoay người đối diện với chàng, nở một nụ cười lạ lùng trên môi.
“Biết tại sao nước được coi là thứ sắc bén nhất không, Kyu Bi?” Người quấn lại sợi tơ đỏ quanh lòng bàn tay, nhìn Bạch vô thường đang đứng sững lại bằng đôi mắt của rồng. “Tại vì nước có thể xuyên qua những kẽ hở nhỏ nhất, thấm qua những mảnh giáp dày nhất, bào mòn những tảng đá lớn nhất, cũng giết được người ta một cách gọn ghẽ nhất. Ngươi có thể về hỏi thầy dạy của ngươi, xem Thanh Long đại nhân có đồng tình không.”
“Ngươi không phải con người.” Kyu Bi siết chặt thanh mâu, gằn từng tiếng. Thánh Nữ vẫn nở nụ cười vừa đủ, hệt như những lần ban phước cho dân chúng, không tươi quá cũng không héo quá. Tất thảy chỉ là vừa đủ mà thôi, trong suốt bao nhiêu năm.
Người nghiêng mái đầu xanh, chớp mắt, đáp. “Hiện tại phải, mà cũng không phải. Ngươi đưa nhiều kẻ về cõi bên kia lâu đến vậy rồi, thế nhưng vẫn không nhận ra nhỉ?”
Kyu Bi nhìn người Thánh Nữ, chợt nhớ tới điều gì đó. Bất chợt, chàng cảm nhận được tiếng tim mình đập như trống dồn trong lồng ngực, từng nhịp nặng nề như búa tạ.
Người bước tới trước mặt người quỷ quan áo trắng, đưa bàn tay đẹp đẽ của mình lên chỉnh lại vành mũ cho đối phương bằng một cử chỉ rất đỗi dịu dàng, mỉm cười, đáp.
“Yu Mun Jinju đã chết từ rất lâu rồi. Tên của ta là Yu Mun Ju.”
Yu Mun Ju, Hải Long ngự ở ngạn biển đông bắc.
Ứng Long vương.
---
* Yu Mun Ju = Dụ Văn Châu.
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#39

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#40
04.3 장 | Mộng họa tịch nguyệt






Điện Dae Samag lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng kim rơi. Tất thảy đều vùi đầu xắn cơm gắp mắm, chẳng ai hé răng một lời. Chúng thị tỳ đều nhón chân đi không ra tiếng, không dám thở mạnh, thành thử trong ngoài điện nhìn vào nom kẻ nào kẻ nấy u ám như những bóng ma.
Hwang Jeog Cheon mới đỏ đã ăn hết đám rau củ muối mặn chát trong các chén nhỏ xếp vòng tròn trên bàn. Thị tỳ ở gian bếp của điện Dae Samag rõ là không khéo léo trong việc ủ mấy thứ rau dưa lắm, khiến cho mùi vị còn không bằng những thứ rau ủ mà y từng ăn dưới nhân gian, kể ra đúng là phí của trời. Yeo Jida nhìn bàn riêng của mình, cuối cùng đành lên tiếng với đứa thị tỳ, làm xáo động cái khí lặng như lồng ấp này.
“Mang vài món nữa lên cho huynh Hwang đi.”
Han Mun Jeong liếc Yeo Jida một cái, song cũng không tỏ ra khó chịu gì khi khách đến ăn cơm lại cứ tự nhiên sai khiến như đang ở nhà. Chung quy thì Yeo JidaSo Sil Gaeul cũng không phải khách lạ ở điện Dae Samag, những yêu cầu của hai kẻ ấy đôi khi có ngả ngớn cà rỡn đến đâu, Han Mun Jeong cũng chọn cách nhắm mắt làm lơ. Huống chi, Hwang Jeog Cheon nom có vẻ chưa nuốt trôi xuống được chuyện mới nghe. Y trầm hẳn đi, tay cầm chén nước vẫn trấn định như thường, song đôi con ngươi đã hơi run run.
“Không cần đâu. Ta ăn không vào.”
Hwang Jeog Cheon lên tiếng, khiến đứa thị tỳ đang bưng bàn mới lên thoáng bối rối, không rõ nên tiến hay lùi, đôi tay siết quanh bàn hơi run rẩy. Han Mun Jeong thu tất cả biểu hiện ấy vào mắt, trong một thoáng, cảm thấy hơi ái ngại.
“Mang xuống.” Gã trầm giọng lên tiếng, lại xoay sang Yeo Jida đang trầm ngâm hút tẩu mà chẳng hề động đũa suốt nãy giờ, khẽ gắt lên. “Còn ngươi, bỏ cái tẩu xuống. Hút cái gì.”
“Vâng.”
Đứa thị tỳ khom lưng vâng dạ, chầm chậm lui ra phía cửa, rồi bưng bàn ăn chạy mất dạng. Yeo Jida rõ ràng không thèm để lời gia chủ vào tai, nhún vai, vẫn rít thêm mấy hơi nữa rồi mới buông tẩu xuống. Khói phả mịt mù như sương cuối cùng cũng tán bớt đi, chỉ còn lại thoang thoảng hương thuốc thơm lẩn vẩn trong luồng khí đặc quánh, khiến người ta dễ thở hơn đôi chút.
Hwang Jeog Cheon xoa cổ tay mình, đau đáu nhìn vào chén nước suối trong vắt đựng trong chén men lam trên bàn, tựa hồ như nhìn được nét cười ôn hòa cùng ánh mắt xanh đen đẹp đẽ như biển trời của người phản chiếu trong ấy. Người luôn chẳng nói nhiều lắm, chỉ yên lặng nghe y nói, cũng không phản đối hay bắt bẻ điều gì. Thái độ đó đôi khi khiến y cảm thấy hơi xa lạ, như thể chỉ xem y như mọi người dân tới dâng lễ cầu phúc, không hơn không kém, như thể hương trầm khói sương đã sớm khiến mọi chuyện nhân thế bể dâu chẳng còn vương vấn gì trong đôi mắt người. Y vốn không thích sự tĩnh lặng quá mức như mặt gương, nhưng y từng nghĩ, nếu người và y được nhìn thấy nhau mỗi ngày, y có thể yên tĩnh như vậy cho tới ngày cái chết đem người đi cũng được. Trăm năm cuộc đời đối với mọi kẻ dưới gầm trời là quá dài, nhưng chỉ như cái chớp mắt với chư thần hay Tứ Tượng, những kẻ gần như là bất tử. Song đến lúc nghe ngọn ngành, Hwang Jeog Cheon lại bối rối, y không biết nên làm thế nào. Y không bao giờ hỏi những ý định của người, cũng như tự hứa là sẽ không hỏi, Hwang Jeog Cheon dù đôi khi hơi phiền phức nhưng lại là kẻ rất biết giữ lời. Khó mà nói y có thất vọng về người ấy lắm hay không, bản thân y cũng chẳng rõ, song khó mà nói rằng y không nhen nhóm lên tia hy vọng nào.
Lặng ngắt có đến hơn một thoáng. Hwang Jeog Cheon quyết định đứng dậy cáo từ.
“Hy vọng đại nhân Han và mọi người cho tôi thêm chút thời gian.” Y nói. “Tôi cần yên tĩnh suy ngẫm thêm.”
Gia chủ là Han Mun Jeong, song người tiễn y ra cửa lớn lại là Yeo Jida. Mặc dù vậy, y cũng chẳng tin là tên này đang yêu thương gì mình, bởi cái ống tẩu còn đang tỏa khói đang yên vị nằm trong bàn tay hắn, tỏa thứ mùi thơm se sắt trong từng đợt gió qua.
“Thôi, về đi, gió lạnh rồi.” Yeo Jida vỗ vỗ tay Hwang Jeog Cheon, đoạn, xoay người quay trở lại sảnh chính của điện Dae Samag.
Hwang Jeog Cheon ngồi lên kiệu. Chờ đến lúc cỗ kiệu lắc lư bắt đầu di chuyển trên đường, y mới thò tay vào trong ống tay áo rộng của mình, lấy ra một mảnh giấy nhuộm sắc vàng rực, gấp làm tám, mở ra xem.
Trăng sứ dệt mộng, tròn vạnh chiếu xuyên qua song sổ của cỗ kiệu, rọi lên từng nét chữ đen mảnh bay múa.
Đêm nay, Thần lại ngủ không trọn giấc.
Trăng sáng vằng vặc bên kia đồi, tịch mịch như em đứng trơ trọi giữa đất cằn. Thực rồi lại ảo. Đến lúc Thần choàng tỉnh dậy, kẻ lần trước đem trả bội hương anh của em đã đứng giữa nơi ngủ của Thần, với một dáng vẻ hoàn toàn khác. Thậm chí, Thần còn tưởng mình vẫn đang nằm mơ.
Kẻ ấy đứng đó, trong màu áo tan giữa trăng trời, sợi tơ đỏ thắm quấn từng vòng trên tay. Lấp lánh. Mỉm cười bình yên, nhưng đôi mắt mở to lại thâm sâu tựa biển, dò không ra nơi nào là sâu nhất, vằn vện những đường lân tinh nơi tròng mắt thay vì trắng, lại thẫm như dạ.
“Thượng thần, chúng ta thương lượng nhé?”
Nói. Nhẹ như tán gẫu mà thôi.
 

Bình luận bằng Facebook