제 04.1 장 | Mộng họa tịch nguyệt
Giờ đây Người đang nhìn vào đôi mắt Ngài, tay nắm chặt sợi tơ đỏ lấp lánh. Ngài ngồi dưới ánh trăng thanh, tắm đẫm da thịt trắng như tiên dưới cái sắc lụa bạch của trăng sứ, mắt loang loáng như nước Ngân Hà, mỗi khi chớp mắt lại như tập cánh của con bươm bướm khẽ vỗ. Ngài đẹp như hoa, không, còn đẹp hơn hoa, giữa sương khói mông lung, Ngài mờ ảo trong làn nước. Người biết, Ngài đang chờ đợi một ai đó, một ai đó không phải Người – kẻ sẽ đi tìm Ngài khắp thế gian rộng lớn, trông chờ một ngày cùng nhau trùng phùng, tựa đầu lên vai nhau mà gảy khúc đàn cho tất thảy phồn hoa dưới nẻo trời trong.
Người và Ngài ngồi đối nhau, nhìn nhau, thấy rõ bóng ảnh mình phản chiếu trong mắt người kia. Hổ phách và xanh đen, hai đôi mắt đẹp. Ánh trăng tịch mịch. Trời đêm trong vắt, tịch mịch. Ngài tịch mịch, chênh vênh, giữa mọi nẻo trời tụ họp, mỉm cười. Nụ cười đẹp như hoa nở, tịch mịch, đơn côi, tịch mịch, cay đắng. Vầng trăng cũng tịch mịch, như chiếc đĩa sứ rơi làm hai nửa, luôn muốn vươn đến nhau mà không được, nửa trôi dưới nước, nửa cài trên không. Nước trăng thăm thẳm một dòng.
Người im lặng. Ngài im lặng. Rồi, Ngài cất tiếng, êm ái như hoa như lụa, nhẹ nhàng thoát tục như sen nổi trên ao nước dập dềnh, dẫu gió táp mưa sa cũng không thể chìm xuống.
“Ngươi cũng giống như ta, đúng không?”
Người mỉm cười, ôn hòa, lễ độ, không quá kính cẩn cũng không quá siểm nịnh. Chỉ ngồi đó và mỉm cười, ôn hòa, hiền dịu, như trước giờ vẫn vậy. Ngài cũng mỉm cười. Rồi, Ngài ngân nga câu hát.
Trăng rọi phiến lá đỏ au,
Ngân lên sắc đỏ tựa thau máu đào.
Vầng trăng ai ném lên cao,
Rụng rơi sắc trắng vun vào cùng hoa.
Người yêu dấu của lòng ta,
Lưng chừng con dốc, ta trông thấy người.
Đồng hoa hư ảo tiếng cười,
Đường hoa vẫn rộ, nơi người từng qua.
Người im lặng. Ngài mỉm cười.
“Có đúng không, Yu Mun Jinju?”
Một thoáng lặng im. Ngài tan vào đồng hoa hư ảo, rồi biến mất.
Nước trăng thăm thẳm một dòng. Tơ hồng quấn quýt xoay vòng trong tay.
Bảy còn sáu. Sáu còn năm. Một trên ngạn bắc.
Rồi, Người tỉnh giấc.
Có tiếng gõ vách.
Hwang Jeog Cheon ngồi ở bàn riêng, ánh nhìn đăm đăm như muốn trầm mình luôn xuống đáy chén rượu. Mười mấy đôi mắt rồng sáng quắc lên như muốn chọc thủng lỗ chỗ trên người y. Giữa cái lúc trầm như muốn kéo ruột gan người ta xuống đáy nước, tiếng rít tẩu của Yeo Jida là thứ âm thanh duy nhất khiến Hwang Jeog Cheon còn thấy an lòng được, mặc dù y vốn chẳng thích nổi đống lời lẽ như bã đậu mà cái tên cà rỡn đó phun ra. Gongju-jeoha thì luôn tránh ánh mắt của y từ khi mới bước vào đến giờ. Lúc đầu y cũng chẳng hề có ý đến điện Dae Samag để làm gì, chung quy nếu không được mời hay triệu tập thì người trong Long tộc cũng muốn né xa cái nơi này, bởi chủ nhân của tòa điện rộng lớn này là Han Mun Jeong – một lão rồng đen phòng không chiếc bóng, nhăn nhó cáu gắt suốt năm cùng tháng tận, mặt mày đen như đít nồi đất thó nấu cơm.
“Hwang Jeog Cheon, ngươi có gì muốn nói không?” Quá nửa tuần rượu, Han Mun Jeong chợt cất tiếng. Hwang Jeog Cheon thoáng run tay, đánh sớt nửa chén rượu ra vạt áo thành một màu vàng thẫm, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng. Y nuốt nước bọt xuống cổ họng khô ran, bởi trực giác của một chiến binh cho y biết lão Hắc Long sắp nổi cơn lôi đình.
“Chẳng phải đang ăn sao, đại nhân Han?” Hwang Jeog Cheon nở nụ cười như thường lệ, cố gắng lờ đi ánh mắt táy máy của một đám con rồng cháu rắn đang nhìn chòng chọc vào lưng mình. Còn tên Yeo Jida đáng ghét cùng tên So Sil Gaeul cũng đã ghét không kém thì đang cắn ống tẩu với đầu đũa, nhịn cười tới run cả người.
Han Mun Jeong ngồi ở bàn gia chủ, chọc thẳng đôi đũa vào đĩa lòng làm miếng ruột rán mọng văng nước thịt tóe ra bàn.
“Dọn bàn khác cho đại nhân Hwang.” Gã nói với thằng hầu đang run bần bật. “Dạo này khẩu vị của đại nhân Hwang đột nhiên thích những thứ thanh đạm, mang canh mướp, cà xào và rau củ muối lên. Đổi luôn rượu Jangsu thành nước suối mát đi.”
Yeo Jida đột nhiên ho lên khù khụ vì sặc khói từ cái tẩu, suýt thì chảy nước mắt. So Sil Gaeul thò tay ra sau lưng vỗ mấy cái lên lưng hắn, giả đò như mình cái gì cũng không nghe thấy. Hwang Jeog Cheon nhìn thằng hầu mang bàn mới lên dâng, im lặng cầm đũa gắp một miếng củ cải vàng muối cho vào miệng, nhai rôm rốp, giòn tan, mặn chát. Mặt y thoáng vặn lên vẹo xuống một hồi, rót nước ra chén, tu một hơi nhạt thếch. Y nhìn sang gongju-jeoha đang im lặng dùng bữa, cố gắng dùng ánh mắt nói cho nàng biết rằng nên nói gì đó đi, nhưng So Sil Gyul cũng giả đò như không nhìn thấy, nghiêng đầu lơ đi, khiến y muốn giật phắt đống ngọc ngà châu báu cắm trên đầu nàng xuống.
“Đại nhân Hwang.”
“Vâng, đại nhân Han.”
“Cơm ở thần điện Biui-Yeosin có ngon không?”
Hwang Jeog Cheon sặc một ngụm nước. Song, y rất nhanh nuốt nốt chỗ nước còn lại trong chén, chốc lát đã có thể xoay mặt cười hề hề, như không hề để lộ ra sự lo lắng cùng chột dạ trước đó. Yeo Jida phun ra một ngụm khói khinh khỉnh, đảo qua đảo lại tròng mắt xanh biếc.
“Chỉ là tôi dạo này tâm có chút không yên, muốn tìm nơi thanh tịnh vãn cảnh, trộm dâng chút hương lộc mua lấy vài phần thanh tẩy tâm can.” Y đáp.
Yeo Jida phà ra ngụm khói thứ ba, híp đôi mắt thành hai vầng trăng non. “Hwang Jeog Cheon, hôm nay ngươi nói ít quá. Ta thấy hơi không quen.”
So Sil Gaeul lên tiếng phụ họa. “Giống như đang chột dạ vì làm sai điều gì ấy nhỉ.” Đoạn, lại quay sang em gái. “Muội nói có đúng không, Gyul?”
So Sil Gyul vùi đầu gắp thịt tay gấu hầm, đáp. “Muội không có ý kiến gì hết.”
Song, huynh trưởng của nàng lại xoa hai bàn tay vào nhau, cười lên chói tới lóa mắt. “Ngươi thấy chưa? Đến Gyul cũng đồng tình rồi kìa!”
Yeo Jida liếc kẻ nhân tình, rồi gõ đầu chiếc tẩu xuống khay bạc bên bàn, phủi ra một đống tàn thuốc thơm ngắc ngứ. Ngay lập tức, một đứa thị tỳ mặc áo đen thắt đai lưng bằng lụa đỏ thêu chỉ vàng tiến tới, dâng lên thuốc đã được vo thành viên, cúi đầu châm lửa, rồi lại lui về. Yeo Jida thảy cho con bé một đôi hoa tai, không để ý tới nó đang hành lễ tạ ơn nữa, tủm tỉm cười, cũng giả lơ luôn đi lời đổi trắng thay đen của So Sil Gaeul.
“Nếu vị huynh đệ Hwang đây có vừa ý cô nương nào dưới nhân gian, muốn cưới làm thiếp cũng đâu có gì là khó. Việc gì phải lén lút sáng đi đêm về như thế, lại kinh động giấc ngủ của người ta.”
“Tôi chẳng muốn cưới ai làm thiếp cả, huynh Yeo đây xin để ý giùm.” Hwang Jeog Cheon hùng hồn nói. “Đời này nếu cưới, tôi chỉ yêu thương một mình chính thất thôi.”
“Hay là tiên nữ nào có diễm phúc tu ba trăm năm vậy?”
“Chẳng có tiên nữ nào hết.”
“Hay vị nữ thần nào mà xui xẻo vậy?”
“Không phải nữ thần gì sất, mà vì lý gì mà gặp tôi thì xui xẻo, xin huynh Yeo nói rõ ra cho tôi nghe.” Hwang Jeog Cheon bực mình, sẵng giọng đáp.
“Ta nói, huynh Hwang đây nói ít như vậy, đúng là bất thường thật mà. Lão Han, ông thấy có đúng không?”
Han Mun Joeng chợt lạnh lẽo hừ một tiếng. “Không phải người thường, không phải tiên nữ, cũng không phải nữ thần, chẳng lẽ là nữ tu? Ngươi quên điều răn rồi sao?”
Hwang Jeog Cheon im như thóc. Y chợt nhớ tới gương mặt đẹp đẽ ôn hòa của Thánh Nữ trên đài thiêng, chân trần nhảy vũ khúc Bi-dali giữa hội xuân sang, nhớ tới lúc mình mang cho nàng cành hoa mơ còn đẫm sương từ trên đồi Changdeok, quyết định chọn im lặng là hơn hết. Y biết nàng đã mang danh trinh nữ thiên thần của nữ thần Mưa thì phải làm trinh nữ suốt đời, chuyện của thần giới, Tứ Tượng sẽ không động vào ít nhất có thể, tránh gây xung đột không đáng có. Tứ Tượng trấn giữ cột chống trời ở tứ phương, thần giới sẽ nhường ba phần, đổi lại chư thần đảm nhiệm đủ mọi quyền năng tạo nên sự sống, Tứ Tượng mệnh thọ vô cùng dài nhưng vẫn nằm trong vòng luật đó, đương nhiên đối với thần giới cũng sẽ lui ba bước. Như lẽ đã định, Thánh Nữ của thần điện Biui-Yeosin là người mà y không thể chạm vào, cũng không thể mơ tưởng, bởi nàng là sự hiện diện của nữ thần Mưa dưới nhân gian, còn nữ thần Mưa là một trong Tam Thượng thần – Sấm, Mưa và Gió – là sự hiện diện độc tôn không thể lay động.
Hwang Jeog Cheon chợt cảm thấy có một cơn buồn cười ập tới. Ái tình là thứ khiến cả chư thần cũng phải phát điên, không phải hiện đang là thần Sấm đấy sao? Thượng thần còn thế, huống chi một kẻ thuộc Tứ Tượng như y? Y cười lạnh lẽo, không nói gì, song khi liếc mắt qua thì vẻ ngả ngớn của Yeo Jida và So Sil Gaeul – hai kẻ mà y từng đồ rằng là kẻ đầu têu – lại biến mất tăm mất tích, thay vào đấy là vẻ ngưng trọng khiến y cũng bất giác ngồi thẳng lưng lên.
“Tứ Tượng và chư thần có mạnh mẽ đến đâu cũng phải cúi đầu trước ái tình si hận, ta biết nhắc nhở với người rơi vào lưới tình là bằng thừa, nhưng...” Yeo Jida buông tẩu, lên tiếng. Giọng hắn bình thản như đang nói chuyện phiếm. “...có người vừa mật báo với ta, Thánh Nữ đang can thiệp vào chuyện sinh tử luân hồi của chư thần thượng giới và âm giới. Trong ấy, có sự giúp đỡ của ngươi.”
“Hắc Bạch vô thường dẫu là quỷ quan âm giới, nhưng quyền năng với án tử chư thần của cả hai vẫn là bất khả xâm phạm, ai cũng không thể nhúng tay.” So Sil Gaeul đập đầu quạt vào trong lòng bàn tay, từ tốn nói. “Lão Han đã lấp liếm thay ngươi chuyện giăng kết giới đuổi họ đi ở ao thiêng trong thần điện. Nhưng mà, tại sao Thánh Nữ lại có thể xuất hồn đến cõi thần? Không phải vũ khúc Juhyeonjeol đã bị chư thần xóa bỏ hoàn toàn sau khi rời nhân gian rồi sao?”
“Ta không biết.” Hwang Jeog Cheon đáp, song hai bàn tay trong ống tay áo đã siết thành quyền, móng sắc găm sâu vào da thịt, cái đau nhoi nhói nhắc nhở y phải bình tĩnh. Mà y thực không biết thật. Y ngày đó chỉ đuổi Hắc Bạch vô thường đi, còn những chuyện như vũ khúc cầu thần bái thánh của chúng tư tế, y không am hiểu nhiều như Yeo Jida hay So Sil Gaeul, những kẻ uyên thâm bậc nhất Long tộc. Hơn nữa, y sẽ chẳng bao giờ can thiệp vào chuyện riêng của Jinju cả. Không bao giờ. Bởi y rõ, mình không có quyền hạn gì để can thiệp vào ý định của nàng. “Ngươi đang nghi ngờ ta? Hiểu biết của ta thế nào, hẳn ai ở đây cũng đều thấy rõ. Ta đã can thiệp vào chuyện của Hắc Bạch vô thường thật, nhưng ngày ấy ta cũng không rõ nguyên do chúng xông vào thần điện Biui-Yeosin là gì, chỉ tiện tay mà thôi. Hai kẻ mang sát ý xông vào chodang của một thiếu nữ, còn chưa cần nghĩ cũng biết hẳn không có ý định gì tốt lành. Ta cũng chưa hề động một ngón tay mình vào người của Jinju, ta chỉ nhìn nàng thôi, nếu các người cần biết thêm. Còn gì nữa không?”
So Sil Gyul buông đôi đũa bạc chạm ngọc, lên tiếng.
“Bọn ta biết là ngươi không làm.” Nàng nói nhẹ nhàng. “Vốn ban đầu, bọn ta biết rõ ngươi tự biết phải làm gì, nên cũng không định can thiệp. Nhưng mới trưa nay, có người đến nói với huynh Yeo chuyện của Thánh Nữ Yu Mun Jinju đó...”
“Là ai?” Y hỏi.
So Sil Gyul hít sâu một hơi, trả lời.
“Bạch vô thường.”
----
* Jangsu (tiếng Hàn): có nghĩa là "trường thọ".
* Bi-dali (tiếng Hàn): có nghĩa là "cầu mưa".
* chodang (kiến trúc Triều Tiên): phòng riêng của người con gái chưa chồng trong kiến trúc nhà cổ Hanok. Nói ngắn gọn là khuê phòng.