- Bình luận
- 468
- Số lượt thích
- 4,036
- Team
- Lam Vũ
- Fan não tàn của
- Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
Tình huống hiện tại, bất tri bất giác bọn họ như quay về hoàn cảnh năm đó cùng nhau ở Lĩnh Nam.
Kỳ thật thế này cũng rất tốt, Sở Vân Tú nghĩ. Cứ mãi gồng gánh, thật sự quá mệt mỏi. Thế nhưng bóng tối trước mắt, vực sâu ngay bên cạnh, mỗi một bước đều như giẫm trên băng mỏng.
Phòng bị và tin tưởng đối kháng lẫn nhau, xa cách và hảo cảm lại giao hòa, thâm tâm còn có chút không cam lòng mơ hồ quấy nhiễu. Tựa như nàng cầm Kiếp Phong, hành tẩu bên vách đá giữa đêm đen hoang vắng, một mực vượt qua mọi chông gai, dùng mũi đao nâng lên Yên Vũ Lâu.
Nàng không còn lựa chọn nào khác. Giống như lúc rút thăm, dành cho nàng chỉ có duy nhất que thăm trơ trọi.
Sự xuất hiện của Dụ Văn Châu mang đến cho nàng một hướng đi mới. Kết minh, trong tình thế hiện tại,đúng là lựa chọn tốt nhất. Sở Vân Tú tiếp nhận, nhưng một lần lại một lần vẫn không từ bỏ tìm kiếm một con đường khác.
Một con đường ít rủi ro hơn, chu toàn hơn. Nàng thất bại, nhưng cứ luôn cố gắng dù xem ra vô ích. Dụ Văn Châu chứng kiến tất cả, hắn chọn lấy một phương thức ôn hòa kín đáo hơn để giúp đỡ Yên Vũ Lâu.
Về công, Yên Vũ Lâu và Lam Vũ Giáo đã là minh hữu, việc này đôi bên cùng có lợi, Yên Vũ Lâu yên ổn đối với Lam Vũ Giáo càng tốt hơn. Mà về tư, chính là vì nàng.
Hắn vô thức vươn tay ra, bỗng nhiên Sở Vân Tú lại cởi áo choàng chuyền cho hắn. Sau lời cảm ơn kèm theo một câu "Xin phép" dịu dàng mà hữu lễ, nàng lập tức quay người rời đi, dường như trốn chạy bán sống bán chết.
"Vân Tú," hắn chợt gọi thẳng tên nàng, "Nàng đang sợ hãi điều gì?"
Sợ hãi điều gì?
Sợ hãi Yên Vũ Lâu sụp đỗ, sợ hãi bản thân không đủ cứng rắn sẽ dẫn đến những việc không thể vãn hồi, sợ hãi... thứ cảm xúc mờ mịt bị người nào đó kiên quyết kéo ra khỏi đáy lòng, đặt lên bàn cược một cách tàn khốc.
Sợ hãi cả sự bất cam mà chính bản thân cũng không dám đối diện.
"Ta thật sự rất sợ hãi." Nàng nói ra lời trong lòng, không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm lẫn thản nhiên, "Sợ hãi Yên Vũ Lâu xảy ra chuyện, sợ hãi bản thân liên lụy đến mọi người, sợ hãi bởi vì mình mà phải thua hết thảy.
"Nhưng ngày nào ta còn cầm Kiếp Phong trong tay, nhất định bảo vệ Yên Vũ Lâu chu toàn.
“Còn những việc khác,” nàng khẽ cười, “chờ qua được đêm đen này rồi nói.”
Chờ trận giông bão này kết thúc, chờ bình minh ló dạng sau bóng tối đằng đẵng,
Nàng làm sao lại không hiểu, cũng bởi vì chút bất cam sâu trong lòng nàng cũng bắt đầu từ đó. Nàng không cam lòng từ bỏ người này như vậy, nhưng nàng không có lựa chọn nào khác.
"Vân Tú." Hắn lại gọi tên nàng lần nữa, "Ta nhất định sẽ ở cạnh nàng."
Vạt áo tử sắc khuất vào màn mưa bên ngoài. Tiếng mưa rơi nhiễu tai, chẳng biết liệu có át đi lời đáp khẽ như có như không kia.
Ít lâu sau, Lời Nguyền Diệt Thần trong tay áo bỗng lóe lên ánh sáng nhàn nhạt ấm áp. Hắn thoáng nhíu mày, cởi ra sợi lưu quang.
"Thiếu Thiên."
Hoàng Thiếu Thiên ứng tiếng đi tới. Dụ Văn Châu nói, "Lát nữa ngươi đưa tiểu Đới cô nương trở về, ta đi tìm Vân Tú." Lưu quang cuộn quanh ngón tay, nhưng hiệu lệnh truyền ra không mấy ôn hòa.
"A được nha, giáo chủ ngươi nhớ chú ý an toàn, còn phía Sở muội tử nếu như thật sự phiền lòng... Chậc, cũng không thể cứ giằng co mãi như vậy, vẫn nên nghĩ biện pháp xem sao. Còn nữa giáo chủ, mưa lớn thế này đừng nói người khác chính ngươi phải làm sao đây?"
"Ta không sao." Lưu quang trên đầu ngón tay Dụ Văn Châu thu hồi vào trong mặt điếu trụy, "Đúng rồi, Thiếu Thiên. Mấy ngày nữa chúng ta trở về bản giáo một chuyến."
"Đã rõ."
Mưa đêm tầm tã, xuôi theo cành lá um tùm chảy xuống mặt bàn bằng đá xanh, rót thành âm thanh tí tách ngổn ngang.
"Sở lâu chủ thật có khí phách, đơn độc một mình cũng dám đến đây ứng chiến, không hổ là nữ trung hào kiệt." Giữa tiếng mưa rả rích vang lên giọng nói, "Dù vẫn là Giang Nam, nhưng cách xa thành Cô Tô, Sở lâu chủ chọn được nơi này thật không tệ."
Bởì như thế mới có thể kiềm chế được đám người này, mới để cho Yên Vũ Lâu đủ thời gian chuẩn bị.
"Các ngươi là ai, có mục đích gì, ta hoàn toàn không rõ." Sở Vân Tú rút đao chắn ngang trước người, nước mưa cọ rửa thân đao bóng loáng của Kiếp Phong, chiếu vào mắt nàng càng thêm sáng tỏ, "Nhưng ta còn sống một ngày, sẽ không để các ngươi chạm tới một góc tường của Yên Vũ Lâu."
Đây là chấp nhất cũng là kiên định của nàng. Đối với chuyện này, nàng luôn mạnh mẽ, cương quyết không lùi bước.
Dù cuối cùng phải đầu rơi máu chảy, đao kiếm cắt người, nàng cũng khiến mình trở thành phòng tuyến vững chắc nhất của Yên Vũ Lâu.
"Lần trước trong trận Già La, Sở lâu chủ không chỉ thụ thương ở thạch trận kia mà thôi?"
Sở Vân Tú mím chặt môi, lặng lẽ phóng xuất nội lực lên lưỡi đao. Trận Già La là chỗ Diệp Tu và Tô Mộc Tranh đến Lĩnh Nam để điều tra đồng thời phá giải lần đó, còn thạch trận là cửa ải đã khiến Sở Vân Tú chịu nội thương nghiêm trọng.
Nhưng kẻ này nói không sai, thương thế của nàng không chỉ một chỗ mà thôi. Hẳn là còn có thứ gì đó khác.
"Ta nếu bỏ mình, vị trí lâu chủ Yên Vũ Lâu sẽ có Lý Hoa tiếp nhận, không nhọc lòng chư vị hao tâm tổn trí."
Nàng đang nói, bỗng bên tai có âm thanh xé gió lao đến. Sở Vân Tú vung đao ngăn trở, quanh người tràn ra đao ảnh, tiếng kim loại va chạm leng keng.
Hiển nhiên Sở Vân Tú đã thăm dò địa hình nơi này từ trước, một đường vừa đánh vừa lui. Dù sao nàng cũng là cao thủ đỉnh cấp trên giang hồ, dẫu trên người mang theo thương tích cũ, đối mặt với đám người này lấy một địch nhiều cũng không đáng kể. Di chuyển đến một dốc núi lõm miệng, nàng bất ngờ phát lực, đao ảnh đan xen biến ảo, nhất thời bao phủ hết thảy đám người đang đuổi giết bên trong.
Thế đao như mưa giông chớp giật, một thoáng cuốn tới, phảng phất mang theo bão táp ngập trời.
"Rút!" Địa hình bất lợi, thủ lĩnh đám người kia quả quyết ra lệnh, nhắm chuẩn chỗ yếu nhất giữa màn đao ảnh bắt đầu thoái lui.
Trọng nó căng dây, mũi tên phá không bay tới, cực kỳ tinh chuẩn bổ khuyết vào nơi được cho là "sơ hở" kia.
"Gia Vương Triều thế này là muốn dẫn sói vào nhà?" Từ phía khác, một bóng người rút kiếm từ trong cán ô, ra chiêu Rút Đao Trảm, bức một tên ở ngoài rìa phải lui vào trung tâm đao ảnh, "Đám người các ngươi, từ Lĩnh Nam đeo bám đến tận Trung Nguyên, thật sự là âm hồn bất tán a."
"Chẳng lẽ Đào Hiên già cả hồ đồ rồi? Mặc dù nhìn hắn cũng không già đến vậy?" Sở Vân Tú cười lạnh, "Loại người khốn khiếp lòng lang dạ thú thể này cũng dám thu nạp."
"Ai mà biết được. Mọi người đến đủ cả rồi chứ? Tới đây tới đây, dứt điểm trong một đợt đi!"
Thế nhưng sau khi loạn chiến kết thúc, Diệp Tu kiểm kê nhân mạng, phát hiện thiếu mất một người, đối chiếu sơ lược, xác định là thủ lĩnh của đám người này.
"Tiếc quá." Tô Mộc Tranh nói.
"Không sao. Thu hoạch không ít rồi." Diệp Tu lại châm thuốc, đá đá một cỗ thi thể trên mặt đất, “Văn Châu đã tiếp xúc với đám người này một thời gian dài, trở về bảo hắn để ý một chút là được."
"Tú Tú...?"
Máu tươi xuôi theo da thịt chảy xuống, nước mưa rửa trôi mọi vết tích trên mặt đất. Dụ Văn Châu đứng trước mặt kẻ đang quỳ, Lời Nguyền Diệt Thần trên cổ tay lóe lên tia sáng xanh nhạt băng lãnh mà yêu dị.
"Tộc Già La, còn chưa dập tắt hi vọng sao?"
Người kia ngẩng đầu nhìn lên, chính là tên thủ lĩnh đã trốn thoát: "Sách Khắc Tát Nhĩ..."
"Thuốc dẫn giải lưu ly cổ độc là cái gì?"
Người kia bỗng cười đáp: "Xem ra ngươi cũng đã biết trong người Phong Thành Yên Vũ là thứ gì... Bất quá ta nghe nói chú thuật của Sách Khắc Tát Nhĩ độc bộ thiên hạ, làm sao giải, phải dựa vào chính ngươi rồi."
Nói xong, cả người hắn đột nhiên cứng đờ, một luồng hắc ảnh từ trên đỉnh đầu bất chợt bay vọt tới Dụ Văn Châu, đảo mắt liền bị lưu quang lam nhạt đánh trúng, biến thành xác trùng khô héo. Còn người kia mềm nhũn ngã xuống, chậm rãi hóa thành một vũng máu loãng, lẫn vào nước mưa như trút.
Nhân cổ, độc khí.
Dụ Văn Châu xoay người, y phục lam nhạt lướt đi giữa cơn mưa.
Cuồng phong rốt cuộc đã đến, giông bão cũng cuốn theo mà tới.
Last edited: