Hoàn [Toàn Viên] Mọi người thích tàn sát lẫn nhau hơn tương thân tương ái

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1
So với tương thân tương ái, mọi người thích tàn sát lẫn nhau hơn

Tác giả: 游客二十二



Một thứ nhảm nhí hơn cả tiểu kịch trường.

Chú ý: Tôi không ghét ai hết, chỉ là viết linh tinh một chút cho vui

OOC cực mạnh
 
Last edited:

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#2
Trong một phòng thu âm không lớn cho lắm, mười bốn người quy củ ngồi trên hai hàng ghế băng, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, nghiêm túc như thể đang chờ đợi phán quyết cuối cùng.

Năm phút trôi qua, một người chỉ đạo đeo tai nghe đi vào căn phòng bên kia cửa kính, sau khi thử âm thanh vài lần thì nhấc tay ý bảo mọi người có thể bắt đầu.

Nói vậy chắc mọi người cũng đoán được rồi, lại là công việc cuối tuần làm cho có lệ.

Có thể nói Chủ tịch Phùng thực sự rất quan tâm săn sóc bọn họ, vì muốn giúp cho nhiều người hơn nữa thoát khỏi vòng luẩn quẩn Vinh Quang đã nhọc lòng dùng mọi phương pháp để lăng xê cho bọn họ hot lên.

Vấn đề là bọn họ không cần!! Bọn họ thực sự rất hot luôn đó!

Hơn nữa tiết mục biểu diễn lần trước chẳng lẽ còn chưa đủ chứng minh à!

Bọn họ căn bản không phù hợp với tiết mục giải trí mà!

Nhưng mà Chủ tịch Phùng kiên quyết thể hiện rằng nhất định là mặt mũi bọn họ có vấn đề, lần này ông muốn làm một chương trình radio, chỉ cần đám thanh niên này không lộ mặt phỏng chừng sẽ không có sự cố gì xảy ra hết.

Nhưng mà không thể không nói, Chủ tịch Phùng vẫn đánh giá quá thấp bọn họ rồi.

“Chào mừng khán giả nghe chương trình 30 phút radio đêm, khách mời của chúng ta hôm nay là mười bốn vị tuyển thủ nổi tiếng đang vô cùng được săn đón trong game Vinh Quang. Hôm nay các vị tuyển thủ này sẽ trả lời những câu hỏi của fans, cùng hoan nghênh họ nào.”

Lúc này Chủ tịch Phùng đang đeo tai nghe, căng thẳng ngồi trên sa lông nghe các thanh niên kia tự giới thiệu.

“Được rồi, chúng ta trực tiếp vào nội dung chính của hôm nay. Chúng ta sẽ lấy lời nhắn lại có lượng bình chọn cao nhất trên Weibo của chương trình radio làm chủ đề đầu tiên để các vị đại thần cùng thảo luận. Vấn đề của kỳ này là ‘Tuyển thủ bạn thích nhất và tuyển thủ bạn ghét nhất trong Liên minh là những ai’. Đương nhiên có một quy tắc là tuyển thủ thích nhất không được nói là bạn trai của các anh.”

“Vấn đề này có chút xấu hổ…” Lâm Kính Ngôn nhỏ giọng nói, “Trả lời không tốt rất dễ đắc tội với người khác…”

“Cái này có gì đâu.” Giang Ba Đào đứng lên trước chỉnh tai nghe, “Để tôi mở màn vấn đề này. Đối với tôi, tôi yêu quý tất cả các anh em bạn bè trong Liên minh, mọi người đều như đồng đội của tôi, tôi học hỏi được rất nhiều từ mọi người để ngày càng tiến bộ…”

Giang Ba Đào còn chưa nói xong đã bị Hoàng Thiếu Thiên ngắt ngang, “Để tui nói đi! Tui ghét nhất Giang Ba Đào đó, vô cùng dối trá phải không, mỗi lần mở miệng đều bài bản khách sáo, yêu quý tất cả mọi người, tui không tin ông không ghét ai, mọi người nói có đúng không?”

“Được rồi được rồi, tôi ghét Phương Duệ nhất, thế được chưa!”

“Tôi đây thật sự là nằm không cũng trúng đạn!” Phương Duệ vỗ bàn đứng lên, “Giang Ba Đào, cậu quá đáng rồi đó, tôi đây cũng đâu có ghét cậu nhất đâu!”

“Thế cơ à?” Giang Ba Đào ra vẻ khiếp sợ, “Thật không đó!”

Phương Duệ hừ một tiếng, nghiêng đầu qua một bên, tỏ ra chảnh chó.

Diệp Tu: “Anh đây rất tò mò, trong Liên minh có ai còn khiến người ta ghét hơn cả Giang Ba Đào nữa vậy?”

Phương Duệ: “Không nói với anh.”

“Đừng có nhỏ mọn vậy, nói anh nghe chút coi, để anh xem xem là vị nào khiến người khác thấy phiền như thế.”

Phương Duệ ngồi vắt chéo chân, “Cứ không nói đấy.”

“Tôi biết!” Ngô Vũ Sách giơ ta, “Tôi biết Phương Duệ ghét ai nhất!”

“Nữ thần, cậu đừng có nói bừa! Tôi đang muốn chừa cho người ta chút mặt mũi!” Phương Duệ nhào qua muốn bịt miệng Ngô Vũ Sách liền bị Lý Hiên cản lại.

Chu Trạch Khải ngồi một bên vốn luôn im lặng đột nhiên nói hai chữ: “Đường Hạo.”

Ngô Vũ sách: “Đây không phải là tôi nói đâu đó, ai bảo hồi đó cậu ở trong group tuyển thủ mùa năm khẩu nghiệp, hồi đó cả Lưu Hạo cũng khinh bỉ cậu luôn.”

Hàn Văn Thanh: “Đường Hạo? Cậu ta làm sao?”

Trương Tân Kiệt nhỏ giọng nhắc, “Ngôi sao hội tụ mùa tám.”

“Còn lâu mới là vì chuyện đó! Tôi nhìn cậu ta buộc tóc không vừa mắt được chưa! Một thằng đàn ông lại buộc tóc trông ngu chết mẹ! Không những thế cậu ta còn cảm thấy bản thân rất lạnh lùng cool ngầu!” Phương Duệ tức giận siết chặt tay miệng nói liên hồi, làm cho Lâm Kính Ngôn phải vội vã giữ chặt tay cậu ta lại.

Trương Giai Lạc: “Lão Lâm chắc không ghét Đường Hạo đâu ha?”

“Tôi thật sự không ghét ai cả…”

“Không được, ông phải nêu ra một người.”

“Tôi??? Thật sự không có mà…”

“Nói bừa đi, nói ai cũng được, tụi tui sẽ không bép xép đâu.”

“Cậu đừng có đùa… Hiện giờ chúng ta đang ở radio trực tiếp, nói rồi ai ai cũng biết còn cần cậu phải bép xép à…”

“Thật đó, lão Lâm, ông nói đi, ông nói xong thì tui nói.”

“Rồi, tôi ghét cậu nhất.”

Trương Giai Lạc: “… Ai cơ? Tui á hả?”

Lâm Kính Ngôn: “Là cậu đó.”

Trương Tân Kiệt: “Trương Giai Lạc +1”

Trương Giai Lạc: “Tại sao chứ hả! Mấy người không có tình đồng đội sao!”

“Bởi vì lối sinh hoạt của anh rất thiếu quy củ.” Trương Tân Kiệt nhíu mày, “Có hôm nửa đêm tôi thức dậy đi vệ sinh còn nghe anh ở phòng bên cạnh nói chuyện điện thoại.”

“Đó là khi đại Tôn đi công tác tui không gặp được! Tui bình thường đâu có thế đâu! Đội trưởng, anh không ghét tui đâu đúng không?” Trương Giai Lạc bắn ánh mắt cầu cứu về phía Hàn Văn Thanh.

Hàn Văn Thanh: “Tôi không ghét cậu. Tôi ghét Diệp Tu.”

Diệp Tu: “Trùng hợp, tôi cũng ghét ông, vừa thấy mặt ông tôi đã hoảng hồn, chủ yếu là vì tôi không có tiền nộp đó.”

Vương Kiệt Hi: “Tôi cũng ghét Diệp Tu.”

Trương Giai Lạc: “Cho hỏi có ai không ghét Diệp Tu sao?”

Tôn Triết Bình: “Không ai hết.”

Hoàng Thiếu Thiên: “Tui nè! Tui không ghét ổng!”

Trương Giai Lạc: “Tui đổi ý, tui ghét cậu nhất, Hoàng Thiếu Thiên!”

Hoàng Thiếu Thiên: “??? Lạc Lạc, chúng ta không phải bạn bè tốt à sao anh lại ghét tui, tui không đáng yêu chắc, chẳng lẽ tình hữu nghị của chúng ta còn không bằng mấy bông hoa nhựa sao?”

Trương Giai Lạc: “Bởi vì có nhiều người nói cậu đáng yêu hơn tui, tui không phục.”

Phương Duệ: “Nói thế thì người tôi ghét nhất phải là tiểu Chu, bởi vì ai cũng bảo cậu ấy đẹp trai hơn tôi, tôi không phục.”

Lý Hiên: “Hử? Đây không phải sự thật à?”

Phương Duệ: “Hừ, tôi ghét Lý Hiên nhất, không thay đổi nữa.”

Lý Hiên: “Vừa khéo là tôi cũng ghét cậu nhất.”

Ngô Vũ sách: “Thêm tôi nữa. Còn gọi tôi là nữ sĩ, tôi bùng nổ cho cậu xem.”

Lý Hiên: “Song Quỷ Hư Không kết hợp cùng bùng nổ cho cậu xem.”

Phương Duệ: “Ơ đệt hai người quá đáng! Giờ tôi cảm thấy Đường Hạo thật sự là thiên sứ QAQ”

Giang Ba Đào: “Tiểu Chu có ghét ai không?”

Chu Trạch Khải: “… Có… Hoàng Thiếu Thiên.”

Hoàng Thiếu Thiên: “Tui? Tui làm gì khiến cậu khó chịu à Tiểu Chu? Đừng có vậy chứ, tui đây vốn dĩ là kiểu người ai gặp cũng quý mến, sao cậu lại ghét tui cơ chứ! Huồng hồ chúng ta bình thường nước sông không phạm nước giếng, cậu đâu có lý do gì lại ghét tui phải không nào phải không nào?”

Chu Trạch Khải: “Không theo kịp…”

Giang Ba Đào: “Đội trưởng nhà tôi nói là Hoàng Thiếu nói vừa nhiều lại vừa nhanh, cậu ấy không theo kịp tiết tấu.”

Mọi người sôi nổi gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu.

Trương Tân Kiệt: “Dụ đội thì sao?”

Mọi người sôi nổi quay đầu nhìn Dụ Văn Châu, muốn biết người bị đồng chí phúc hắc này ghét là ai, đồng thời xem xem người kia còn sống nổi không.

Dụ Văn Châu suy nghĩ thêm một chút rồi mỉm cười, “Lưu Tiểu Biệt đi.”

Vương Kiệt Hi hít một hơi khí lạnh, “Tiểu Biệt là một nhóc ngoan, anh định làm gì nó?!”

“Chẳng gì cả, không phải mọi người đều thoải mái nói một chút sao? Chẳng lẽ mọi người nói ghét Diệp Tu thì thật sự sẽ làm gì anh ta sao?”

Mọi người đồng loạt rơi vào trầm tư.

Hàn Văn Thanh: “Như là tôi ghét Diệp Tu, tôi sẽ tẩn cậu ta.”

Mọi người: “ ???”

Diệp Tu sợ tới mức tàn thuốc lá rơi đầy đất.

Hàn Văn Thanh: “Ở trong lòng.”

Diệp Tu nhẹ nhàng thở ra.

Hàn Văn Thanh: “Một lúc nào đó muốn dùng hành động thực tế cũng chưa biết chừng.”

Dụ Văn Châu: “Phải vậy, có thể khi nào đó tôi dùng hành động thực tế đối với Lưu Tiểu Biệt cũng nên.”

Trương Giai Lạc thường xuyên bị diss vuốt mồ hôi, may mà dạo này bản thân biểu hiện rất tử tế.

Mọi người oán thầm trong lòng, chẳng bằng để Dụ Văn Châu là người bị ghét nhất đi, đây chính là kiểu ghét bỏ do bị sự sợ hãi thường trực chi phối.

Đạo diễn không biết đang xảy ra chuyện gì, thế nên ho nhẹ một tiếng, “Các cậu chưa nói tới người thích…”

Diệp Tu: “Thích ai không quan trọng. So với tương ái thì mọi người thích tương sát hơn đó! Với cả anh xem, trong đám người kia, ngoại trừ Thiếu Thiên, bất kì ai khác nói thích tôi, tôi cũng chịu không nổi.”

Giang Ba Đào: “Là thế này, trong lòng chúng tôi, người chúng tôi thích nhất là Chủ tịch Phùng, tuy rằng chúng tôi rất hay mang phiền phức tới cho ông ấy nhưng chắc hẳn trong lòng Chủ tịch sẽ không để ý tới những chuyện ấu trĩ đó. Dù sao Chủ tịch cũng là người khoan dung độ lượng đã trải qua nhiều són gió, nhất định sẽ không để trong lòng. Khoan đã, Chủ tịch có đang nghe không vậy?”

Mọi người cùng gật đầu, “Đúng đúng đúng, đội phó Giang nói vô cùng hợp tình hợp lý, thật sự là nói ra một câu từ sâu thẳm thâm tâm tụi tôi.”

Chủ tịch Phùng ngồi trên sa lông, cảm động rơi nước mắt, đám nhóc con to đầu này quả nhiên vẫn có lương tâm!

Nhưng mà Chủ tịch Phùng không biết một vài tuyển thủ còn ngồi trong phòng thu đang rủa thầm rằng người đáng ghét nhất nên là Giang Ba Đào mới đúng, cậu ta thật sự rất chân chó…
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#3
Cái Liên Minh này thực sự là quần ma loạn vũ đó :)
 

Bình luận bằng Facebook