Hoàn [Dụ Văn Châu] Nếu Tay Dụ Văn Châu Không Tàn

Petite Chérie

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
76
Số lượt thích
714
Fan não tàn của
Dụ Độiii _( :3_| \_)_
#1
NẾU TAY DỤ VĂN CHÂU KHÔNG TÀN

Edit: CheeQi77

Beta: Hàn Chiêu Thiến

*Cảm ơn Thiến rất nhiều rất nhiều vì đã làm nên sự mặn mòi này =)))

*******
Bài spam hàng ngày trên diễn đàn nhà Lam Vũ đều liên quan tới vấn đề nếu Dụ đội có tốc độ tay sẽ tàn sát khắp nơi như thế nào, một cước đem vị thái y mồ-côi-đối-xứng nào đó đá từ trái đất bay ra dải ngân hà ra sao, sau đó dẫn Lam Vũ càn quét quán quân Liên Minh, hàng ngày dựa theo thời tiết, tâm trạng, màu sắc quần áo khác nhau mà phối cùng các thể loại nhẫn quán quân, chờ đến thời điểm thi đấu cùng Vi Thảo, kéo cả băng đảng đi theo, bảo đảm đủ đè ép khí thế đối thủ, lúc bắt tay hữu nghị trước trận, Dụ Văn Châu trực tiếp chìa ra, dùng nhẫn quán quân làm chói mù mắt Vương Kiệt Hi, cướp đất đoạt thành chẳng tốn mồ hôi. Bởi vậy mới thấy fan Lam Vũ rặt một đám toàn chiến thuật đại sư.

Fan Vi Thảo dạo ngang qua diễn đàn rất nhanh liền bị ngôn luận hùng hồn như vậy chọc cho tăng xông, ngay lập tức nhảy vào bài đăng cùng chủ topic cãi nhau đến thuốc súng văng tóe loe, ban đầu còn ra vẻ đức hạnh vờ vịt bảo rằng tranh luận trung lập, sau đó trung cmn lập đến mức bị hai phe đồng lòng một cước đá văng, chỉ còn lại mấy thanh niên trẻ trâu ác ôn và khốn nạn chắp xá xíu cùng bay. Cục diện ầm ĩ cũng dần lặng xuống, rảnh rỗi sinh nông nổi bắt đầu nghiên cứu đến hạ bộ, xem rốt cuộc là lão Vương vã quá tự dâng mình hay Dụ Văn Châu khóc vòi, đến tận khi admin bực mình cảnh cáo – Mấy người còn muốn giữ account của mình hay không? Ngay lập tức bài spam liền chìm nghỉm, nhưng chả sao cả, dù gì cũng chỉ là một bài spam, sang ngày thứ hai sẽ có chiến trường mới cho fan Vi Thảo với fan Lam Vũ hăng hái bắt đầu cuộc tranh luận trung lập mới.

Thảo luận kiểu này từ khi Lam Vũ chặn cửa quán quân của Vi Thảo năm đó liền chưa từng dừng lại, cũng chẳng ai có khả năng chấm dứt. Dụ Văn Châu nếu có tốc độ tay đến cùng là sẽ creepy đến mức nào?

Vấn đề này truyền qua nhiều trang thảo luận rồi cũng lươn lẹo đến trước mặt Hoàng Thiếu Thiên. Lúc đó trong miệng Hoàng Thiếu Thiên nhét đầy xá xíu, mặc dù mồm miệng không tiện nói, nhưng cậu ta còn khoa tay múa chân, muốn dùng ngôn ngữ cơ thể để diễn tả khao khát muốn tám chuyện. Tuy nhiên đáng tiếc ở chỗ, ngôn ngữ cơ thể của cậu không có cửa đọ với vốn từ phong phú, cậu mò mẫm khua tay hơn nửa ngày mà đến Từ Cảnh Hi cũng không hiểu nổi điều cậu muốn biểu đạt. Thế là trong vai lương y như từ mẫu lấy việc chăm nom người có bệnh làm tôn chỉ, Từ Cảnh Hi quyết định tặng một chưởng vào giữa lưng Hoàng Thiếu Thiên, tiễn nguyên nhân cản trở giao thông âm lượng về với trời xanh.

Xá xíu kẹt lại trong miệng Hoàng Thiếu Thiên bị phun ra, cậu bình ổn trở lại, đằng hắng mấy cái cho nhuận họng, chuẩn bị tiếp tục làm một cái súng liên thanh, "Không phải chứ, Từ Cảnh Hi ông lôi máy trợ thính ra là có ý gì hả?"

Từ Cảnh Hi lại đem máy trợ thính thả lại vào trong túi áo, "Ngại quá, phản xạ có điều kiện, phản xạ có điều kiện." Xin đừng xem thưởng cái máy trợ thính bé nhỏ - thứ bảo bối giúp Từ Cảnh Hi sống khỏe mạnh cho tới nay ở Lam Vũ hiểm ác, nó không chỉ ngăn cản Hoàng Thiếu Thiên dùng âm công giết địch hại bạn không từ thủ đoạn, mà còn làm suy yếu tiếng ngáy rung trời của Tống Hiểu giữa đêm. Tuy nhiên Từ Cảnh Hi có thể bỏ qua cho Tống Hiểu, dù sao anh ta cũng là người cao nhất Lam Vũ, mật độ không khí ở độ cao trên mét tám tương đối loãng, ngủ ngáy âu cũng dễ hiểu.

Hoàng Thiếu Thiên nói, nếu như Dụ Văn Châu có tốc độ tay, vậy thì toàn bộ gà khu vực Quảng Châu đều toi đời.

Từ Cảnh Hi bị lời phát biểu của Hoàng Thiếu làm cho rúng động, một tay bất giác vỗ vào đầu Trịnh Hiên đang ngủ gục trên mặt bàn, Trịnh Hiên não còn chưa kịp xử lý thông tin để phát hỏa, cũng há to miệng cùng Từ Cảnh Hi, cách đó không xa Lý Viễn chật vật đấu tranh tư tưởng. Anh ta để ý cái chủ đề trà chanh chém gió mới nêu ra này, rốt cuộc không biết nên giữ thanh danh cho đội trưởng và Lam Vũ hay cùng anh em đi tuyên truyền mấy chuyện ngồi lê đôi mách này trong vui sướng. Chỉ có Tống Hiểu bình tĩnh sương sương, có lẽ là do độ cao chỗ Hoàng Thiếu Thiên vẫn kém anh ta một khoảng không nhỏ, Hoàng Thiếu lại nói quá nhanh, tốc độ truyền âm tương đối chậm, anh ta còn chưa kịp nghe rõ Hoàng Thiếu nói gì.

Làm đầu sỏ, Từ Cảnh Hi cảm thấy mình không nên hỏi vấn đề có thể gây mất đoàn kết gia đình này. Nếu không mai kia sao dám nhìn thẳng người đội trưởng mà mình đã từng phong cho tám chữ: anh hùng, bất khuất, trung hậu, đảm đang?

Hoàng thiếu nhạy bén phát hiện vẻ mặt của mấy tên trong phòng nghỉ quá phức tạp, sốt ruột biện hộ, "Đm đm đm đm đm đm đmmmm!" Hoàng Thiếu Thiên liên tiếp tăng cao ngữ khí, nhấn mạnh tầm quan trọng của lời nói phía sau, "Mấy ông nghĩ gì thế? Ý tui nói là, gà của đội trưởng, không phải, đội trưởng là gà, cũng không đúng,..."

Có lẽ là bị đám người không thể trông cậy này làm bực mình, Hoàng Thiếu Thiên lập tức debuff năng lực sắp xếp ngôn từ.

"100 chuyện nhỏ không thể không kể về đội trưởng với gà?"

"Cực sốc! Đội trưởng Lam Vũ biến thành gà, đến cùng là nhân tính vặn vẹo hay đạo đức suy đồi?"

"Lồng bằng sắt cũng không nhốt được gà của Lam Vũ?"

"Bây giờ mỗi lần nhà ăn làm món Gà Quý Phi đội trưởng đều cướp được về tay mình, vậy nếu ổng có tốc độ tay, chẳng phải chúng ta chỉ có thể mốc mỏ nhìn theo?" Hoàng Thiếu Thiên nói.

Từ Cảnh Hi đồng cảm từ tận đáy lòng, anh vẫn luôn hoài nghi không biết có phải đội trưởng nhà mình mua chuộc được các anh nuôi không, chứ lý nào mỗi lần lên món đội trưởng đều cướp được Gà Quý Phi, ngay cả Hoàng Thiếu Thiên mang tiếng có tốc độ tay bàn thờ cũng bữa được bữa không, trông chén nước gà mà than thở, ấy thế mà thịt gà trong bát Dụ Văn Châu có thể chậm chạp mới xuất hiện, nhưng tuyệt nhiên sẽ không vắng bóng.

Anh ta đã có thể mường tượng ra, khoảnh khắc bọn họ đói bụng lê lết thân tàn tới mở cửa nhà ăn, lại thấy Dụ Văn Châu lấy tốc độ ánh sáng càn quét thức ăn, đến khi bọn họ xông tới, trong khay đồ ăn chỉ còn lạị nước dùng phản chiếu mấy khuôn mặt khóc lóc ỉ ôi. Còn Dụ Văn Châu ngồi bên cạnh cười híp mắt ợ một cái, cảm ơn vì bữa ăn~

"Đại Ma Vương diệt gà Dụ Văn Châu". Tống Hiểu tổng kết, đồng thời đạt được sự nhất trí tán thành của mọi người.

"Tui cảm thấy phải mà đội trưởng có tốc độ tay, tại thời điểm tui lơ là, ổng gõ đầu tui khẳng định là nhanh gấp 8 lần!" Trịnh Hiên nói.

Hàng năm khi mùa giải mới bắt đầu, ông chủ luôn có mặt trước trận đấu để động viên. Ông chủ này khả năng cao là cùng một lò đào tạo với chủ tịch Phùng, gọi là phái "Nhàm chán lê thê không đưa em vào cơn mê tên anh liền viết ngược lại". Trịnh Hiên đó giờ vẫn là một công dân năm tốt, anh ta sao nhẫn tâm để tên ông chủ phải viết ngược lại, thế nên mỗi lần trong buổi tổng động viên anh ta đều gật gà gật gù như gà mổ thóc. Mà Dụ Văn Châu ngồi phía sau phát hiện anh ta thất thần, liền nhẹ nhàng dùng đốt ngón tay gõ lên đầu Trịnh Hiên, gõ một lần còn không đủ, tối thiểu 3 lần mới có thể đuổi được sâu ngủ trong đầu Trịnh Hiên ra ngoài.

Anh ta tưởng tượng một chút, Dụ Văn Châu nếu có thể dùng tốc độ tay đột phá 400 gõ đầu mình, anh ta thậm chí sẽ mọc được thêm cái đầu mới. Hoàng Thiếu Thiên ngồi bên cạnh cười ngặt nghẽo, "Thế thì quá tốt rồi, một cái đầu để nghe về tương lai tươi sáng trong miệng ông chủ, cái còn lại để ngủ, trời đựu nếu tui có hai cái đầu thì tốt, một cái ăn uống một cái nói chuyện, vậy tui ngay cả lúc ăn cơm cũng có thể nhả chữ rồi! Quả thực giải phóng thiên tính của tui!"

"Nếu vậy chỉ sợ Lam Vũ cũng chẳng dám chứa chấp ông đâu." Tống Hiểu nói như thế.

"Tui đây đề nghị ông tới Vi Thảo nằm vùng." Từ Cảnh Hi hữu hảo đưa ra đề nghị, "Tới Vi Thảo giải phóng thiên tính, gây họa cho bọn họ đi?"

"Trái tim tui vĩnh viễn thuộc về Lam Vũ." Hoàng Thiếu Thiên nghiêm nghị tỏ vẻ đại nghĩa.

"Không sao đâu, ông đem miệng để lại cho Vi Thảo là ok rồi." Trịnh Hiên nói.

Nếu như Dụ Văn Châu có tốc độ tay? Vậy cậu ta nhất định sẽ trở thành đối thủ đáng sợ. Mặc dù bây giờ con cá đó cũng đã rất khó đối phó rồi.

Camera 360 như Vương Kiệt Hi dù bất kể BGM gì cũng chỉnh sửa thành nghiêm túc hát quốc ca được, nói ra một câu tiếng người duy nhất trong chủ đề này từ đầu đến giờ.

Sự đáng sợ của Dụ Văn Châu thể hiện trên nhiều mặt: chiến thuật, kinh nghiệm, còn có lời rác rưởi. Vương Kiệt Hi ôn tồn giải thích, Dụ Văn Châu thừa sức tấu hài ngôn từ trực tiếp với Hoàng Thiếu Thiên trên sàn thi đấu, đừng nhìn tôi như vậy, cậu ta thật sự có thể.

Tốc độ tay cũng không thể ngăn cản được một Dụ Văn Châu trời sinh phóng khoáng tự do. Cậu ta chẳng những có thể cùng Diệp Tu biến lượt đổ xúc xắc khi thi đấu thành hiện trường cờ bạc, mà còn có thể cùng Hoàng Thiếu Thiên trực tiếp debut thành bộ đôi tấu hài, đem kịch nói hai người úm ba la ra dàn hợp xướng. Vương Kiệt Hi cảm thấy, khi rảnh tay chỉ huy, Dụ Văn Châu thậm chí có đẩy Hoàng Thiếu Thiên về vai phụ cũng vẫn cứ là ok. Máy tạo tạp âm nhãn hiệu Lam Vũ từ một cái hóa thành hai cái, đây không đơn giản là phép toán một cộng một bằng hai, mà là tăng lên cấp số nhân, trực tiếp đưa bạn về vườn.

Vương đội vội vã về nhà ngủ từ chối trả lời dạng câu hỏi quấy rối kiểu Vương đội anh tự dâng mình sao của người kia.

Cho đến khi người đặt câu hỏi khổ cực hao hết tâm tư vượt muôn trùng gian khó tìm được nhân vật chính, Dụ Văn Châu chỉ ngẩng đầu lên – Hả? Nếu như tôi có tốc độ tay thì sẽ trở thành thế nào ư?

“Vậy tôi cũng vẫn là Dụ Văn Châu, vẫn đang chơi Vinh Quang thôi.”

Anh nói.

[Hết]
__________________
Nhân tiết xuân phân tung chú fic ra phơi nắng, ủ trong máy sắp mốc đến nơi rồi =w=
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#2
Giờ đọc lại tui hơi tiếc vì sao hồi đó không làm nó mặn hơn nữa ?
 

Bình luận bằng Facebook