Hoàn [Nhất Trụ Kình Thiên 2020][Hàn Tống] Có chuyện thì nói

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#1
??? Chúc mừng sinh nhật Hàn đội 31/03/2020 ???
Sản phẩm thuộc project sinh nhật
Hàn All - Nhất Trụ Kình Thiên



[Hàn Tống]
Có chuyện thì nói


Fanfic Toàn chức cao thủ​


Tác giả: 【同人bl】有事就说【唯美三年时光吧】_百度贴吧
Edit: Katakara
Beta: @Gingitsune
Thể loại: Hướng nguyên



Bạn trẻ Tống Kỳ Anh, tương lai của Bá Đồ, có một bí mật.

Cậu sợ hãi đội trưởng Hàn Văn Thanh của mình, nhưng lại vô cùng yêu anh.

Không phải kính yêu... mà là tình yêu .

Nhưng cậu vẫn sợ anh.

Nhưng chuyện này không trách cậu được... Tống Kỳ Anh buồn bực nghĩ, đội trưởng luôn có dáng vẻ hung thần ác sát (?), vẻ mặt lạnh lùng với bất kỳ ai, ngữ khí hung dữ, làm cậu lúc nào cũng sợ phải chăng mình lại làm gì sai. Nhưng cậu cũng không ngăn được bản thân nghĩ ngợi lung tung, luôn hi vọng có ngày đội trưởng có thể đối xử dịu dàng với cậu.

Chỉ là vọng tưởng. Cậu thở dài.

Đầu mùa đông, làn gió của thành phố ven biển khiến người càng thêm rét lạnh. Tống Kỳ Anh bọc kín mít như cái bánh chưng, nhưng vẫn không ngăn được cơn gió lùa vào khớp xương.

Thể chất của cậu xưa giờ vốn không tốt, không chú ý một tí là sẽ sinh bệnh. Sau khi cậu đến Bá Đồ thì đã khá hơn, nhưng đến mùa đông thì đâu lại vào đấy.

Cậu mơ mơ màng màng đi về ký túc xá, vệ sinh đơn giản một chút rồi nằm xuống ngủ.

Ngày hôm sau, lúc Tống Kỳ Anh tỉnh lại đã là 8 giờ. Cậu vội vàng chuẩn bị rồi chạy tới phòng huấn luyện, nhưng vẫn đến muộn. Cậu đứng ngoài cửa chần chờ một chút, đi vào là bị mắng, không đi vào... sẽ bị mắng còn dữ hơn. Cậu cắn răng, đẩy cửa đi vào. Không ngoài dự đoán, cậu trông thấy Hàn Văn Thanh mặt đen thui nhìn mình.

"Vì sao đến trễ?" Ngữ khí băng lãnh, hung dữ đến dọa người, khiến Tống Kỳ Anh suýt quỳ rạp.

"Em... sáng nay dậy trễ."

Tống Kỳ Anh cảm thấy mặt Hàn Văn Thanh càng đen hơn, nhưng cậu thật sự không dám ngẩng đầu... Khí thế của Hàn đội thật đáng sợ.

"Lần sau không được viện cớ này nữa, về chỗ ngồi đi."

Tống Kỳ Anh ngạc nhiên, đội trưởng bỏ qua cho mình. Cậu thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng ngồi xuống chỗ của mình, bắt đầu huấn luyện.

Nhưng hiển nhiên cậu đã đánh giá cao tố chất thân thể của mình, cùng với hậu quả của trận cảm đêm qua và việc bỏ bữa ăn sáng nay.

Cơn sốt khiến cậu cảm thấy lúc lạnh lúc nóng, đầu hơi mơ hồ, nhưng đây không phải điều khó chịu nhất.

Giống như có ai vặn xoắn dạ dày của cậu, toàn bộ dạ dày vô cùng đau đớn, khiến cậu cơ hồ phải rên thành tiếng. Ngại vì có người bên cạnh, cậu hơi cúi người, chân khẽ cong lên, ý đồ khiến cơn đau dạ dày giảm nhẹ, nhưng chẳng thành công.

Tống Kỳ Anh nhìn thời gian, còn phải huấn luyện một tiếng nữa, cũng không quá lâu, vậy nên... ráng chịu đựng.

Cậu cố gắng khiến biểu hiện của mình không khác thường ngày. Có lẽ vì cậu tự giận bản thân, hoặc có lẽ vì cậu không muốn để đội trưởng thất vọng về mình.

Nhưng lúc thi đấu đoàn đội, vài sai sót lớn của cậu khiến Hàn Văn Thanh chú ý. Anh sầm mặt: "Tống Kỳ Anh, lát nữa em ở lại."

Tống Kỳ Anh thở dài trong lòng, không được rồi... Nhưng mà, thật sự quá khó chịu...

Trương Giai Lạc vỗ lưng cậu, gửi đến cậu một ánh mắt tràn trề tình thương.

Việc gì tới, vẫn phải tới.

Khi các đội viên khác đều đã rời đi, Hàn Văn Thanh đến gần Tống Kỳ Anh: "Nói ra chỗ sai."

"Em... không nên vô cớ tách đoàn, ách..."

Tống Kỳ Anh khẩn trương, không tự chủ liền đứng thẳng, khiến dạ dày đau đớn đến khó nhịn đành khẽ rên. Mặc dù cậu lập tức nín nhịn, nhưng vẫn bị Hàn Văn Thanh nghe thấy, "Em sao vậy?" Vừa nói vừa đến gần, anh nhìn ra được tương lai chiến đội nhà mình dường như không ổn.

Tống Kỳ Anh cong lưng, trên trán rịn mồ hôi, thân thể run lẩy bẩy. Ánh mắt tản ra không tiêu cự, sắc mặt biến xanh, nhìn rất không khỏe mạnh. "Không khỏe?" Hàn Văn Thanh cau mày hỏi.

Tống Kỳ Anh cúi đầu, không trả lời.

Không phải cậu không muốn trả lời, mà là ban nãy dạ dày đau đến nỗi trước mắt cậu tối đen, lỗ tai ong ong, thật sự không nghe được Hàn Văn Thanh nói gì, cho dù là nghe được... cũng không nói nỗi thành lời.

Hàn Văn Thanh cau mày, tiến lại vỗ vỗ Tống Kỳ Anh: "Có phải em không khỏe?" Anh trầm giọng.

Tống Kỳ Anh bị vỗ một cái liền thanh tỉnh, vừa định trả lời, dạ dày lại vặn xoắn một phát, cậu lập tức kêu đau thành tiếng.

Hàn Văn Thanh cảm thấy sự tình nghiêm trọng.

Anh quả quyết ôm Tống Kỳ Anh lên, nhóc tương lai này quá nhẹ, anh dùng sức quá đà, suýt nữa bật ngã. Hàn Văn Thanh lảo đảo một chút liền nhanh chóng ổn định cơ thể, không để ý tới phản ứng của Tống Kỳ Anh, nhanh chóng đi đến phòng y tế.

"Sốt cao, viêm dạ dày cấp tính, đề nghị trước hết nghỉ ngơi mấy ngày. Nhiệt độ cơ thể hơi cao, tôi cho truyền nước biển hạ sốt trước, một hồi có lẽ cậu ta sẽ cảm thấy khó chịu, cậu... chăm sóc trấn an cậu ta?" Bác sĩ chiến đội vừa nói với Hàn Văn Thanh vừa treo bịch nước biển lên. Vốn cho rằng Hàn Văn Thanh sẽ từ chối chăm sóc người bệnh, không ngờ anh lại đồng ý. Bác sĩ ngạc nhiên nhìn Hàn Văn Thanh vài lần, rồi gật đầu bỏ đi.

Lát sau, Tống Kỳ Anh quả thật cảm thấy khó chịu, khẽ cuộn người, có vẻ muốn lăn lộn quay cuồng. Hàn Văn Thanh xoa xoa bụng cậu, lại đắp lên một túi chườm nóng. Tống Kỳ Anh hừ khẽ, mở mắt muốn nhìn là ai. Thoáng thấy gương mặt của Hàn Văn Thanh, cậu nháy mắt liền tỉnh.

"Đội trưởng! A..."

Hàn Văn Thanh nhìn phản ứng của Tống Kỳ Anh, biết đã dọa cậu, khẽ nhếch miệng, tiếp tục xoa bụng cho người ta. Tống Kỳ Anh cứng đờ người, động cũng không được mà không động cũng không được, chân tay luống cuống không biết làm sao. Cậu nằm đờ ra đó, vừa sợ hãi vừa âm thầm hưởng thụ trong lòng.

Một lúc lâu sau, Hàn Văn Thanh mới cất tiếng, "Em đừng sợ, có chuyện thì nói. Tôi sẽ không mắng em, cũng sẽ không tức giận." Anh ngẫm nghĩ lại bổ sung, "Em không yêu quý bản thân như vậy, sinh bệnh vẫn kiên trì huấn luyện, tôi rất tức giận."

Tống Kỳ Anh lặng lẽ nhìn Hàn Văn Thanh, rầu rĩ dạ một tiếng.

Qua một hồi, Hàn Văn Thanh vẫn không nói gì, đến khi Tống Kỳ Anh thả lỏng, mới chậm rãi nói tiếp: "Tôi cũng sẽ đau lòng."

Anh nhìn Tống Kỳ Anh trợn tròn hai mắt, xoa nhẹ mái tóc mềm mại của người trước mặt, lộ ra nụ cười dịu dàng cơ hồ khó nhìn ra.

- Hết -
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#3
Giời ơi tình yêu đại thúc, sao trước giờ mình bỏ qua couple này chứ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
 
Last edited:

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,122
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#4
Giời ơi tình yêu đại thúc, sao trước giờ mình bỏ qua couple này chứ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
chết rồi có đứa lại sắp đào hố :ROFLMAO:
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#5
chết rồi có đứa lại sắp đào hố :ROFLMAO:
Ặc, em còn chưa nghĩ tới chuyện đào hố, chị đã cầm đèn cho em chạy trước ô tô là thế nào a...
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#6
Anh nhìn Tống Kỳ Anh trợn tròn hai mắt, xoa nhẹ mái tóc mềm mại của người trước mặt, lộ ra nụ cười dịu dàng cơ hồ khó nhìn ra.
Hàn đại thúc, em biết lửa tình không chừa một ai nhưng đợi bạn Tống đủ tuổi đã nghen ???
 

Bình luận bằng Facebook