Hoàn [Vi Thảo] Nhật Ký Chuyện Vụn Vặt

Cú mèo

Bộ trưởng bán chổi, 4k một cặp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
224
Số lượt thích
2,245
Location
Thảo Nguyên Xanh Bao La
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Màu xanh lá và những thứ đáng yêu cute phô mai que
#1
NHẬT KÝ CHUYỆN VỤN VẶT
Tác giả: 打败君
CV:
Editor: Cú mèo

*****
Lời tác giả:

Non cp, non cp, non cp

Vi Thảo trung tâm, Vương trung tâm, tư thiết như núi.

Thiết lập của quyển sổ này là ngoại trừ Lão Vương không được viết không được đọc ra, thì tất cả những người còn lại đều có thể đọc và viết bất kì lúc nào. Vì vậy cho nên cũng có thể đổi tên thành "Nhật ký quan sát lão Vương".

*****

1.​

Ngày 4 tháng 1 năm 20XX​

Chủ bút: Cao Anh Kiệt​

Thật không thể ngờ quyển sổ lại nhanh như vậy đã dùng hết rồi, anh Tiểu Biệt nhất định sẽ lại muốn em viết trang đầu tiên, bởi vì bình thường đội trưởng đều để em mở màn nhiều nhất. Em cảm thấy nên để cho đội phó viết, kết quả đội phó nói chữ của anh ấy không được đẹp, nên cho em viết thì tốt hơn, thế nhưng chữ của em cũng không đẹp mà...​

Em thấy vẫn là chữ của đội trưởng đẹp nhất, câu đối hồi Tết năm nay là do đội trưởng viết đó!​

Mẹ của em cũng từng nói là muốn một bộ câu đối ngày Tết do đội trưởng viết để treo lên cửa nhà em.​

A, phần đầu tiên nên viết gì thì tốt đây nhỉ? Vậy em trước là chúc mọi người cùng đội trưởng “Năm mới vui vẻ” đi! Kỳ nghỉ Tết có ba ngày tuy rất ngắn, nhưng em đã rất muốn quay về huấn luyện, hôm nay được gặp lại mọi người em vui lắm.​

Lại nhắc đến đội trưởng thì anh ấy rốt cuộc có biết tụi mình đang lén viết quyển nhật ký này không nhỉ? Em cảm thấy anh ấy nhất định đã biết, vì có một lần khi tới lượt của em và ngay lúc em đang viết thì đội trưởng đến kiểm tra phòng, em sợ đến mức đã đem quyển sổ đá xuống gầm bàn máy tính, đội trưởng liền mở to mắt nhìn em, còn thở dài một tiếng nữa.​

...Nhưng em thật sự cái gì cũng không có nói! Lúc sau em còn phải ở dưới gầm bàn mò mẫm cả nửa ngày...​

*******​

2.​

Ngày 18 tháng 1 năm 20XX​

Chủ bút: Hứa Bân​

Xem xong phần ghi chép của Anh Kiệt tui nhớ đến một chuyện, chính là quãng thời gian trước, Vương đội vào một ngày kia sau khi kết thúc huấn luyện đã đến phòng của tui, đặc biệt nghiêm túc chăm chú nhìn tui. Tui còn tưởng anh ấy phát hiện tụi mình đem Coca của anh ấy giấu ở chỗ nào rồi, đang chuẩn bị tận tình thuyết phục anh ấy, thì kết quả là anh ấy vỗ vỗ vai tui, đột nhiên nói: "...Bọn nhỏ trưởng thành rồi."​

Câu nói này dọa tui sợ hết hồn, bên cạnh đó vẻ mặt của Vương đội giống như gặp phải chuyện gì làm trăn trở, tui thì không rõ chuyện gì đã xảy ra, vội vàng an ủi anh ấy nửa giờ đồng hồ, anh ấy mới chớp chớp mắt nói với tui, hỏi tui có thể đặt hàng món cổ vịt* giao đến để bình tĩnh một chút hay không. Vương đội trước khi về ngủ vẫn còn thở dài, nói kỳ thực anh ấy cũng không phải có ý gì hết, anh ấy chỉ hy vọng Vi Thảo là một gia đình, các đội viên có chuyện gì cũng có thể cùng anh ấy tâm sự.​

Hôm sau tui nhận quyển sổ này, phát hiện bìa sổ có chút bẩn, tuy rất nhạt, nhưng có lẽ là dấu giày in ở phía trên.​

Tui lúc đó không nghĩ nhiều, hiện tại nhớ lại, thì ngày đó chính là hôm mà Vương đội bắt gặp Anh Kiệt đem quyển sổ giấu đi? Vương đội khi đó có phải đã cho rằng Anh Kiệt đang hẹn hò hay không, thứ đem giấu chính là tín vật đính ước gì đó??​

Khó trách anh ấy có biểu tình nội tâm chật vật mà tui không thể can thiệp được như thế.​

Hóa ra là vậy.​

*******​

3.​

Ngày 12 tháng 2 năm 20XX​

Chủ bút: Liễu Phi​

...Các cậu không có phát hiện trí tưởng tượng của đội trưởng kỳ thực vô cùng phong phú sao? Các cậu không có phát hiện anh ấy lấy tên của chúng ta đặt cho mấy con mèo hoang ở sân sau à? Và đặc biệt là anh ấy còn biên soạn cả gia phả nữa đó.​

Tui có một lần bưng chậu nước của mèo cùng đội trưởng đi cho mèo ăn, đội trưởng tuy giọng nói rất nhỏ, nhưng tui vẫn nghe thấy. Con mèo trắng kia gọi là Tiểu Kiệt, con màu trắng đen pha trộn kêu Tiểu Biệt, con mèo tam thể thì kêu... khụ... Tiểu Phi, con lông hơi dài có chút dơ gọi là Tiểu Vân. Tui vốn tưởng con màu đen nhỏ nhất gầy nhất không có tên, nhưng trong quá trình tui kiên trì nghe trộm không ngừng, cuối cùng cũng nghe thấy đội trưởng gọi nó là Tiểu Phàm.​

Không biết vì sao lúc đó trong lòng tui lập tức có chút chua xót.​

Đội trưởng còn dạy cho tui cách chăm sóc chúng, ví dụ như Tiểu Kiệt phải dỗ dành vuốt ve để cho ăn, Tiểu Biệt thì không cần cho nó ăn, Tiểu… Phi là đứa trẻ ngoan, luôn luôn sẽ tự mình ăn thật ngon. Tiểu Vân khá lợi hại, sẽ tự mình đi cướp đồ ăn, cho nên phải bảo vệ cho Tiểu Phàm ăn xong trước.​

Các cậu ăn cơm xong luôn lười tản bộ, không chịu ra ngoài cùng đội trưởng cho mèo ăn, quả thật là lỗ vốn, đã bao giờ nhìn thấy qua cảnh một đàn mèo ở trên đùi và trên lưng đội trưởng làm nũng chưa?​

Còn nữa, nói thật là tui cảm thấy đội trưởng cưng Tiểu Kiệt và Tiểu Phàm nhất.​

Ban đầu tui vốn dĩ là không đồng ý đội trưởng mỗi ngày đều đi ôm mèo, bởi vì mèo hoang trên người sẽ có rận, nhưng tui nghĩ đội trưởng phỏng chừng nói cũng không chịu nghe đâu, nên tui đã liên hệ với nhân viên bệnh viện thú y định kỳ đến tẩy rận rồi, người ta đến nhiều tới nỗi tui có ám ảnh tâm lý luôn rồi, cảm thấy trên người đội trưởng luôn có một mùi nước thuốc nhàn nhạt.​

Chung quy thì chúng ta cũng là "hiệu thuốc" mà.​

*******​

4.​

Ngày 28 tháng 2 năm 20XX​

Chủ bút: Lưu Tiểu Biệt​

Chờ một chút, chờ một chút, cái gì mà gọi là "Tiểu Biệt không cần cho nó ăn", vậy Tiểu Biệt không phải sẽ chết đói sao?? Tui lần trước lúc nhìn thấy nó, nó rõ ràng nhảy nhót vui vẻ, rốt cục là như thế nào mà sống sót được vậy??​

Đội trưởng thực ra có phải là muốn trừng phạt tui hay không a...​

Tui biết mấy người lại muốn hỏi tui đã làm gì đúng không, kỳ thực cũng không có gì. Chuyện là thế này, tui hai ngày trước sau khi tắt đèn lại xem thêm một bộ phim, xem đến nửa đêm thì muốn đi WC, liền vụng trộm chạy ra ngoài. Mấy người cũng biết, phòng của đội trưởng vừa vặn nằm ngay chỗ ngoặt mà, mọi khi chỗ đó đâu có đặt chậu hoa nào đâu? Tui nghĩ thế, liền thận trọng vịn tường mà chuẩn bị đi vòng qua, kết quả chậu lan hồ điệp* của đội trưởng trồng không bị đá trúng, nhưng lại đá trúng mấy cái chai nhựa. Tui còn chưa kịp phản ứng, chai nhựa lại liên tục ngã đụng tới mấy cái lon nước ngọt rỗng...​

Lúc đó tiếng leng keng lách tách vang lên liên miên.​

Tui đứng trong hành lang, cả người đều ngây ngốc luôn rồi, chỉ hy vọng đội trưởng đang ngủ cái gì cũng không có nghe thấy. Tui đứng tại chỗ chờ đợi khoảng một phút, cho rằng mọi chuyện đang diễn ra khá tốt đẹp, chuẩn bị trốn đi, liền nhìn thấy đội trưởng ôm gối từ trong phòng đi ra.​

Bất quá anh ấy hoàn toàn không nói gì tui hết, ngược lại bộ dạng còn có chút lo lắng, hỏi tui: "Tiểu Biệt...? Không bị dọa sợ chứ?"​

Tui quả thật bị dọa sợ rồi! Nhưng dường như tui luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm!​

Tui tránh được một kiếp, hôm sau khi trời vừa hừng sáng liền đi đến hiện trường vụ án, phát hiện căn bản không có chai nhựa nào, cũng không có lon nước ngọt rỗng nào, chỉ có chậu lan hồ điệp nở ra một đóa hoa, tui nghi ngờ là tui đã gặp ảo giác...​

Nhưng quả nhiên là, đội trưởng anh ấy bắt nạt mèo của tui!​

*******​

5.​

Ngày 14 tháng 3 năm 20XX​

Chủ bút: Viên Bách Thanh​

Ở phần viết trên kia, chỗ có thể thổ tào thật sự là quá nhiều. Đầu tiên là, ai nói đó là mèo của cậu, gọi tên của cậu thì chính là người của cậu à? Thứ hai, là hai người duy nhất, à không ba người duy nhất, được rồi bốn người duy nhất… Thôi không quản nữa! Là người từng cùng đội trưởng đi cho mèo ăn, tui nhất định phải nói, con mèo nhỏ lông trắng đen xen kẽ kia đặc biệt sợ người lạ, cho nên cậu chỉ có thể đem thức ăn cho mèo đặt trước mặt cách nó hai mét, rồi đi ra xa, người ta mới dám đến gần ăn. Thứ ba, hóa ra là cậu phá hủy tâm huyết của đội trưởng, chiếc chiến hạm bằng lon Coca kia!​

Tui đã quan sát đội trưởng rất lâu, anh ấy mỗi ngày đều đem chai nhựa rỗng thu thập cất ở trong góc, tầng dưới là chai nước suối, tầng trên là lon Coca, tui nghĩ đội trưởng có lẽ là muốn ráp một chiếc thuyền.​

Kết quả Lưu Tiểu Biệt nhà cậu đem nó đá sụp hết!​

Tức chết tui rồi!​

Huấn luyện đoàn đội tuần này, Ngọn Lửa Thần Thánh đang chờ đón cậu!​

Còn có một chuyện hết sức không nói nên lời, Tôn Tường bọn họ ở vòng đấu thứ bảy cười nhạo buổi phỏng vấn của chúng ta, nói đồng phục của các người đã là màu của sự tha thứ thì thôi đi, bình thường khi huấn luyện mà toàn bộ cũng đều mặc đồng phục xanh lá thì là ý tứ gì đây. Ý tứ gì là ý tứ gì, ngày đó chỉ là vì muốn phỏng vấn đẹp hơn nên tui mới đề nghị mọi người đều mặc màu xanh lá có được không, bình thường còn không phải đều mặc màu sắc đa dạng sao, đặc biệt là Lưu Tiểu Biệt, nhuộm vàng kim cả cây lược thì thôi đi, lại còn thích treo dây xích chó...​

Tui đối với dây xích chó không có ý kiến! Được rồi, tui chỉ là gần đây đối với Lưu Tiểu Biệt rất có ý kiến. Ai kêu cậu ta lần trước thi đấu lại bạo tốc độ tay chạy lung tung cả trận đấu, khiến Thuật Trị Liệu của tui không theo kịp, quay về còn phải cùng cậu ta cùng nhau phối hợp huấn luyện tăng cường, mối thù này và mối thù chiến hạm Coca nhất định phải cùng nhau báo.​

*******​

6.​

Ngày 3 tháng 4 năm 20XX​

Chủ bút: Chu Diệp Bách​

Thật sự tồn tại đồ vật là chiến hạm Coca này sao? Tui nhớ lần trước đội trưởng rõ ràng đã nói, muốn chúng ta đem chai nước rỗng tập trung đặt ở chỗ đó, anh ấy muốn thu gom quyên tặng cho bà lão thu gom phế liệu. Coca tầng dưới nước suối tầng trên có lẽ là do đội trưởng cảm thấy để như thế thì sẽ đẹp mắt hơn.​

Chờ một chút, anh ấy uống cả một tầng lon Coca sao?​

Hứa phó đội, nhìn chỗ này nè, chỗ mà tui gạch chân đó, anh hôm nay sẽ đọc nhật ký mà phải không?​

Chỗ chúng ta cùng đi ăn vào buổi tối cuối tuần này tui cũng đã tìm được rồi, là một tiệm mì sợi mới mở, nhưng tụi mình chỉ có thể xếp hàng ngang quây quần ngồi ở quầy rượu thì mới đủ chỗ, nghĩ xem người của Vi Thảo chúng ta ngồi cùng một chỗ như thế, cảnh tượng chắc rất thú vị ha! Kỳ thực tui nghĩ là dựa theo quy tắc không trùng lặp của đội trưởng, thì một ngày nào đó toàn bộ nhà hàng ở thành phố B đều sẽ bị chúng ta ghé qua một lần, mà quả nhiên vẫn là tui quá ngây thơ, vì sẽ luôn có món gì đó tui chưa từng ăn qua. Tuần trước Liễu Phi chọn quán đồ nướng kia hương vị cũng không tệ, nhưng tuần trước nữa quán ăn Hàng Bang* ở thành phố H kia là do ai tìm vậy, mặn chết tui luôn, sau đó vì uống nước quá nhiều nên không có nghe rõ người ta hát. Bất quá tụi mình cũng thiệt là, người ta một bên thì hát, tụi mình thì một bên đánh bài UNO...​

Cớ vì sao mà tuyển thủ chuyên nghiệp lại thích tụ tập chơi Boardgame vậy?!​

Tui ban đầu cảm thấy không ổn lắm, kết quả lại là đội trưởng dẫn đầu chơi vui vẻ nhất.​

Nói đến thì không biết vì sao khi đội trưởng chơi UNO vẻ mặt lại có thể đoan chính như thế, biểu hiện trẻ thơ như thế. Cuối cùng là trò “Đại mạo hiểm” bắt anh ấy gọi điện tỏ tình với Diệp Thần, Dụ Văn Châu tiền bối và Trương Giai Lạc tiền bối đúng không? Tui lúc đó chạy đi WC, quay về liền nhìn thấy gương mặt Liễu Phi cười không đứng đắn.​

Mà thôi bỏ đi, nghĩ đến biểu hiện của Liễu Phi, tui cảm thấy tui vẫn không nên điều tra chuyện gì đã xảy ra thì tốt hơn.​

*******​

7.​

Ngày 27 tháng 4 năm 20XX​

Chủ bút: Hứa Bân​

Cảm ơn Diệp Bách, hôm đó tui sau khi xem xong nhật ký liền đi kiểm tra đột kích phòng của đội trưởng chúng ta, anh ấy tuy cam đoan tuyệt đối không có uống Coca, còn đe dọa nói không được quấy rầy anh ấy kiểm điểm, nhưng tui vẫn từ trong ngăn kéo bàn máy tính của anh ấy tìm được ba lon Coca.​

Cuối cùng tui chỉ cầm hai lon rời đi, cũng không nên quá hà khắc với anh ấy.​

Tui còn hỏi anh ấy chuyện chiến hạm Coca, Vương đội lúc đó mặt mơ hồ, nói bởi vì chai nhựa thu gom về đặt ở chỗ đó sẽ gây cản trở mọi người đi lại, Tiểu Biệt có hôm trời tối đã bị ngã rồi, anh ấy liền đem mấy cái chai đó dọn vào trong phòng mình hai ngày, lúc sau tích góp đủ 100 cái thì đã gọi điện cho bà lão đến lấy đi.​

Thành thật mà nói tui có chút khó có thể tưởng tượng được phòng của Vương đội sau khi dọn vào 100 chai nhựa mà mỗi ngày vẫn ra vào như thường, tới lui như gió. Khả năng là Vương đội thật sự có Diệt Tuyệt Tinh Trần mang anh ấy bay tới bay lui hay sao?​

Hơn nữa Tiểu Biệt, tui vẫn chưa đem chuyện cậu vụng trộm xem phim sau khi tắt đèn tiết lộ ra ngoài, vì thế hy vọng cậu lần sau không nên làm ra chuyện khiến Vương đội bận tâm nữa.​

Ngày đó trò “Đại mạo hiểm” cũng không có xảy ra chuyện gì, tui nghi ngờ Liễu Phi cười chỉ là bởi vì em ấy đã sớm e sợ thiên hạ không đủ loạn mà muốn nhìn Vương đội gọi mấy cuộc điện thoại đó. Lúc Vương đội gọi điện thoại hầu như toàn bộ quá trình mặt đều không cảm xúc, chỉ có Diệp Thần là tích cực hợp tác hồi đáp lại đội trưởng thôi. Cụ thể tình hình là thế này:​

Đội trưởng: Diệp Tu, kỳ thực tôi thích anh từ lâu lắm rồi.​

Diệp Tu: Ai yo, vinh hạnh quá, anh cũng thích Mắt Bự rất lâu rồi.​

Đội trưởng vẫn chưa kịp tiếp lời, liền nghe thấy Diệp Thần một chút cũng không đè thấp giọng mà nói: Này, lão Ngụy, ông đi xem thử đội mà ông đang nằm vùng kia, có phải hay không lại đang đi đánh Boss thế giới?​

Ngụy Sâm: Í, đúng là đang đánh Boss, lão Diệp cậu được nha, làm sao mà biết hay vậy?​

Diệp Tu: Vương Mắt Bự nói với tui.​

Ngụy Sâm: ???​

Đội trưởng lúc này nheo mắt lại, bộp một tiếng liền cúp máy.​

Sau đó anh ấy gọi cho Dụ đội, Dụ đội nghe điện thoại thật sự rất nhanh, còn chưa chờ tới lúc Vương đội nói chuyện, thì nghe thấy truyền đến một câu: Chào Vương đội.​

Vương đội mặt không đổi sắc, vẫn là lời thoại kia, tự nhiên mà tiếp lời, Liễu Phi từ lúc này đã bắt đầu nhịn cười không được.​

Dụ đội trả lời: A, Kiệt Hi đang chơi trò “Đại mạo hiểm” phải không? Nhưng mà không sao hết, tôi đã kêu Thiếu Thiên đem lời tỏ tình của anh ghi âm lại rồi.​

Đội trưởng: Cậu muốn làm gì?​

Dụ đội: Làm thành nhạc nền, phát khi các anh tới Lam Vũ?​

Đội trưởng: Cứ tự nhiên, muốn làm gì cũng được.​

Sau đó liền cười, cười rồi!​

Đừng hỏi tui vì sao đội trưởng cười, kỳ thực tui cũng không biết.​

Cuộc điện thoại cuối cùng là gọi cho Trương Giai Lạc tiền bối, nói thật thì người này là do ai chọn vậy, đúng là quá tổn thương người rồi, chúng ta trong đội chơi với nhau thì thế nào cũng được, không nên thương tổn người ta, tiền bối vô tội mà đúng không? Bất quá lúc đó tui cũng ngẩng đầu, đối với cuộc gọi cuối cùng đó rất tràn ngập chờ mong.​

Đội trưởng vẫn bình thản như cũ, lên tiếng trước: Trương Giai Lạc, xin lỗi, nhưng tôi đã thầm mến anh từ lâu.​

Trương Giai Lạc tiền bối trầm mặc ba giây, sau đó trung khí mười phần mà mắng ngược lại: Vương Kiệt Hi cậu có bệnh thì chữa bệnh đi nha!​

Đội trưởng lại cười: Tôi không bị bệnh, đó là sự thật.​

Trương Giai Lạc tiền bối liền nói: Ừ, vậy tôi có bệnh. Tôi chỗ nào làm cậu yêu thích vậy, tôi thay đổi.​

Ha ha ha ha, tụi tui thật sự chịu không nỗi nữa, quá buồn cười. Vương đội nhanh tay cúp máy trước khi tiếng cười của tụi tui truyền tới, sau khi kết thúc thử thách liền đích thân gửi tin nhắn giải thích và tạ lỗi với các tiền bối. Tụi mình đùa như vậy đúng là tăng thêm phiền phức cho đội trưởng, nhưng nếu lần sau còn có cơ hội như thế, có thể hay không để cho đội trưởng thử tỏ tình với Hàn đội a?​

*******​

8.​

Ngày 5 tháng 5 năm 20XX​

Chủ bút: Cao Anh Kiệt​

Bài viết sau mỗi kỳ nghỉ hình như đều do em viết, vậy em viết một chút về kỷ niệm chuyến đi chơi ở thành phố G của Vi Thảo chúng ta vào ngày 1 tháng 5 vừa qua vậy.​

Đội trưởng lúc đầu đề nghị muốn xuống phía Nam, em vẫn không biết là anh ấy muốn đi thành phố G chơi, lúc sau mới phát hiện đội trưởng vậy mà lại đặt vé máy bay đi thành phố G, em vẫn là có chút để tâm, chung quy... Mặc dù đội trưởng và Lam Vũ quan hệ không tệ, nhưng người dân thành phố G ắt hẳn vẫn còn muốn đánh chúng ta mà đúng không?​

Kết quả du khách đến thành phố G chơi vào kỳ nghỉ ngắn hạn này quá nhiều, nên rất ít người chú ý tới chúng ta là ai. Chỉ có một lần lúc ăn điểm tâm sáng ở nhà hàng mà Dụ đội và Hoàng thiếu giới thiệu, người ngồi bàn bên cạnh cũng là người thành phố B, vừa nhìn đã nhận ra đội trưởng đang đeo kính râm. Lý do là: "Vốn không chú ý ai ngồi bên cạnh, kết quả nhìn thấy một người đeo kính râm trên hành lang, đi đến nhà vệ sinh như đi trên sân khấu, lại nhìn khí thế toàn thân kia, tư thế kia, không phải là Vương đội trưởng - niềm kiêu hãnh của thành phố B chúng ta sao?"​

Vì thế đội trưởng không thể không quay về bàn của chúng ta nhưng bị chặn lại giữa đường, bọn họ vẫn nhất định muốn mời đội trưởng ăn cơm, còn nói muốn hộ tống Ngô Vương về thành phố B, đội trưởng vẫn còn chưa chụp hình chung với bọn họ xong thì Dụ đội và Hoàng thiếu từ đầu kia của hành lang đi tới. Người ở bàn bên nhìn thấy đối thủ truyền kiếp, biểu cảm đặc biệt thú vị, muốn chụp ảnh chung thì cũng khá ngượng nghịu, nên sau cùng vẫn là đội trưởng lên tiếng, cùng nhau chụp chung đi, lúc ấy mới thật vui vẻ mà chụp một tấm.​

Nói nhỏ một chút, em nhìn thấy Hoàng thiếu nhón chân đó.​

Dụ đội và Hoàng thiếu chỉ có một ngày đi chơi cùng chúng ta, hai ngày sau đều là chúng ta tự mình đi chơi. Chúng ta đã đến Tháp truyền hình nổi tiếng của thành phố G*, cũng đã đi Công viên Safari Trường Long, chuyện ngoài dự đoán nhất chính là đội trưởng thích xem hổ trắng bơi lặn, mỗi lần đều mở to đôi mắt để nhìn. Đội trưởng hình như cảm thấy món sữa gừng* rất là ngọt, cũng biểu đạt ý định sau khi về thành phố B sẽ lập tức đi mua nước ép đậu* đổi khẩu vị. Gà nấu với dừa* đội trưởng ngược lại rất thích ăn, anh ấy còn đeo kính râm làm tổ trong một tiệm ăn nhỏ ăn hết hai phần canh thêm, người bản địa ngồi bên cạnh còn cười chúng ta không biết ăn.​

Đúng là không biết ăn, phần cái dừa em không cách nào ăn được, nhưng hương thơm ngát của dừa thật là rất đỉnh.​

Vào đêm cuối cùng trước khi rời đi, chúng ta ăn bữa ăn khuya ven con đường lớn thênh thang, tâm tình lúc này so với lúc bình thường đến thành phố G thi đấu thật sự không giống nhau, trong gió đều là hương vị thanh mát của trời đêm và mằn mặn của biển cả. Đội trưởng đi trước một bước dẫn đường cho chúng ta, sau đó anh ấy chỉ tay vào chiếc camera an ninh trên lối đi bộ và đứng lại.​

"Chúng ta ở chỗ này lưu lại một bức ảnh đi!"​

Chúng ta toàn bộ ngây ra, không biết đội trưởng lại muốn làm gì.​

Kết quả đội trưởng nói: "Không quan tâm có người nhìn thấy hay không, nhưng camera sẽ ghi chép lại toàn bộ những gì nó nhìn thấy." Sau đó giơ ngón tay cái về hướng camera và nói: "Năm nay Vi Thảo sẽ giành quán quân."​

Camera không lưu lại giọng nói, lời nói anh khí hào hùng của đội trưởng sẽ không lưu lại thành phố G, bất quá chúng ta toàn bộ đều nghe thấy. Anh Tiểu Biệt là người đầu tiên xông lên, nói chúng ta phải tạo dáng của tuyệt địa võ sĩ*.​

Sau đó anh Bách Thanh cũng xông lên, trước là vỗ anh Tiểu Biệt một cái, nói tuyệt địa võ sĩ quá quê mùa, mọi người nên đứng lại tạo một dáng thật chất (Em nhớ lúc Phương tiền bối còn trong đội cũng đã chụp qua hình tập thể như vậy, hiện tại bức ảnh vẫn treo trên tường nhà Vi Thảo).​

Đội trưởng liền hỏi còn có đề nghị gì không, em đột nhiên nghĩ đến Vua hải tặc.​

Em nói chúng ta quay lưng về phía camera giơ tay vươn nắm đấm, tưởng tượng trên cổ tay có ký hiệu X, bởi vì chúng ta là đồng đội.​

Anh Tiểu Biệt hỏi vậy ai là Vi Vi công chúa*.​

Đội trưởng nói không có Vi Vi công chúa, bởi vì chúng ta sẽ cùng đi ra biển.​

Sau đó em đột nhiên liền khóc.​

Sau cùng chúng ta xếp thành một hàng, đều giơ tay trái lên, chị Liễu Phi hỏi chúng ta có nên hô khẩu hiệu “Ngọn cỏ nhỏ nhoi, trưởng thành thảo nguyên” không?​

Đội trưởng lắc đầu, dẫn đầu hô một tiếng.​

"Vi Thảo."​

Chúng ta cùng nhau đáp lời anh ấy:​

"Vi Thảo."​

[Hoàn]

* Món cổ vịt​


* Lan hồ điệp​


*Món ăn Hàng Bang là một phần quan trọng tạo nên ẩm thực Chiết Giang và thuộc trường phái quan trọng của ẩm thực Chiết Giang. Nó cùng với món ăn Ninh Ba, món ăn Ôn Châu và món ăn Thiệu Hưng cùng nhau tạo thành hệ ẩm thực truyền thống Chiết Giang. Món ăn Hàng Bang lấy vị mặn làm chủ đạo, thêm chút ngọt đầu vị. "Thanh đạm" là một biểu tượng đặc trưng của món ăn Hàng Bang. Các món ăn đặc trưng bao gồm cá giấm hồ Tây, thịt kho Đông Pha, tôm Long Tĩnh, vịt hầm măng khô, đậu phụ Bát Bảo, ....​


* Tháp truyền hình nổi tiếng của thành phố G (Guangzhou - Quảng Châu) là tháp truyền hình cao thứ hai thế giới với độ cao 600m chỉ sau tháp Tokyo Sky Tree (634.0 m) ở Tokyo.



* Sữa gừng còn được gọi là sữa đông gừng hay bánh pudding sữa gừng. Sữa gừng là một món ăn nhẹ tráng miệng truyền thống ở vùng châu thổ Châu Giang của Quảng Đông. Đây là món tráng miệng lấy nước gừng và sữa làm nguyên liệu chính.​


* Nước ép đậu là một món ăn nhẹ truyền thống độc đáo của Bắc Kinh xưa. Theo như văn bản ghi chép lại thì nó có 300 trăm lịch sử. Nước đậu ép có nguyên liệu chính từ phần nước đậu xanh sau chắt lọc và lên men. Nước đậu xanh thường hơi chua và có công dụng tốt cho hệ tiêu hóa, thanh nhiệt giải độc.​


* Gà nấu với dừa



* Tuyệt đạo võ sĩ​


* Vi Vi công chúa (Nefertari Vivi) là công chúa của vương quốc Alabasta trong truyện Vua hải tặc (One piece).​

 
Last edited:

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
337
Số lượt thích
2,063
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#2
...Các cậu không có phát hiện trí tưởng tượng của đội trưởng kỳ thực vô cùng phong phú sao? Các cậu không có phát hiện anh ấy lấy tên của chúng ta đặt cho mấy con mèo hoang ở sân sau à? Và đặc biệt là anh ấy còn biên soạn cả gia phả nữa đó.
Đọc đoạn này hài ghê á! Sâu sắc kết kết cái đoạn "biên soạn cả gia phả" này luôn. Hình tượng Vương papa trong lòng tui ngày càng lớn, ngày càng tấu hài.
Tui có một lần bưng chậu nước của mèo cùng đội trưởng đi cho mèo ăn, đội trưởng tuy giọng nói rất nhỏ, nhưng tui vẫn nghe thấy. Con mèo trắng kia gọi là Tiểu Kiệt, con màu trắng đen pha trộn kêu Tiểu Biệt, con mèo tam thể thì kêu... khụ... Tiểu Phi, con lông hơi dài có chút dơ gọi là Tiểu Vân. Tui vốn tưởng con màu đen nhỏ nhất gầy nhất không có tên, nhưng trong quá trình tui kiên trì nghe trộm không ngừng, cuối cùng cũng nghe thấy đội trưởng gọi nó là Tiểu Phàm.​
Không biết vì sao lúc đó trong lòng tui lập tức có chút chua xót​
Tui cũng xót!
Thành thật mà nói tui có chút khó có thể tưởng tượng được phòng của Vương đội sau khi dọn vào 100 chai nhựa mà mỗi ngày vẫn ra vào như thường, tới lui như gió. Khả năng là Vương đội thật sự có Diệt Tuyệt Tinh Trần mang anh ấy bay tới bay lui hay sao?
Liễu Phi à, thực ra không chỉ đội trưởng có trí tưởng tượng phong phú đâu, tui nghi ngờ đội phó nhà chúng ta cũng vậy lắm.
Sau đó anh ấy gọi cho Dụ đội, Dụ đội nghe điện thoại thật sự rất nhanh, còn chưa chờ tới lúc Vương đội nói chuyện, thì nghe thấy truyền đến một câu: Chào Vương đội.​
Vương đội mặt không đổi sắc, vẫn là lời thoại kia, tự nhiên mà tiếp lời, Liễu Phi từ lúc này đã bắt đầu nhịn cười không được.​
Dụ đội trả lời: A, Kiệt Hi đang chơi trò “Đại mạo hiểm” phải không? Nhưng mà không sao hết, tôi đã kêu Thiếu Thiên đem lời tỏ tình của anh ghi âm lại rồi.​
Đội trưởng: Cậu muốn làm gì?​
Dụ đội: Làm thành nhạc nền, phát khi các anh tới Lam Vũ?​
Đội trưởng: Cứ tự nhiên, muốn làm gì cũng được.​
Sau đó liền cười, cười rồi!​
Tui sẽ để đây và không nói gì hết, chỉ cười thôi. Hí hí hí hí.:LOL::LOL::LOL:



Cuộc điện thoại cuối cùng là gọi cho Trương Giai Lạc tiền bối, nói thật thì người này là do ai chọn vậy, đúng là quá tổn thương người rồi, chúng ta trong đội chơi với nhau thì thế nào cũng được, không nên thương tổn người ta, tiền bối vô tội mà đúng không? Bất quá lúc đó tui cũng ngẩng đầu, đối với cuộc gọi cuối cùng đó rất tràn ngập chờ mong.​
Đội trưởng vẫn bình thản như cũ, lên tiếng trước: Trương Giai Lạc, xin lỗi, nhưng tôi đã thầm mến anh từ lâu.​
Trương Giai Lạc tiền bối trầm mặc ba giây, sau đó trung khí mười phần mà mắng ngược lại: Vương Kiệt Hi cậu có bệnh thì chữa bệnh đi nha!​
Đội trưởng lại cười: Tôi không bị bệnh, đó là sự thật.​
Trương Giai Lạc tiền bối liền nói: Ừ, vậy tôi có bệnh. Tôi chỗ nào làm cậu yêu thích vậy, tôi thay đổi.​
Ha ha ha ha, tụi tui thật sự chịu không nỗi nữa, quá buồn cười. Vương đội nhanh tay cúp máy trước khi tiếng cười của tụi tui truyền tới, sau khi kết thúc thử thách liền đích thân gửi tin nhắn giải thích và tạ lỗi với các tiền bối. Tụi mình đùa như vậy đúng là tăng thêm phiền phức cho đội trưởng, nhưng nếu lần sau còn có cơ hội như thế, có thể hay không để cho đội trưởng thử tỏ tình với Hàn đội a?​
"Thấy Lạc tội nhưng thôi cũng kệ" Hứa Bân nghĩ.

Dù sao trình độ câu trước vả câu sau của ông Bân và trình độ sợ thiên hạ không loạn của Vi Thảo tui cũng không còn gì để bàn nữa. Vì sao á? Đơn giản thui, đến cả lão Hàn mấy người cũng còn tơ tưởng chọc được, chậc chậc chậc...
Sau cùng chúng ta xếp thành một hàng, đều giơ tay trái lên, chị Liễu Phi hỏi chúng ta có nên hô khẩu hiệu “Ngọn cỏ nhỏ nhoi, trưởng thành thảo nguyên” không?​
Đội trưởng lắc đầu, dẫn đầu hô một tiếng.​
"Vi Thảo."​
Chúng ta cùng nhau đáp lời anh ấy:​
"Vi Thảo."​
Tui thấy không sai khi làm fan Vi Thảo mừ.:love::love::love:
 

Tương Du

An tĩnh đích tiểu nhi đồng ✿Σ( ̄。 ̄ノ)ノ
Thần Lĩnh
Bình luận
292
Số lượt thích
1,363
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Gia Thế
#3
Cú bự năng suất é é é ~~~

Em thấy vẫn là chữ của đội trưởng đẹp nhất, câu đối hồi Tết năm nay là do đội trưởng viết đó!​
Mẹ của em cũng từng nói là muốn một bộ câu đối ngày Tết do đội trưởng viết để treo lên cửa nhà em.​

Cái gì đây???
Tui cũng muốn aaaaaa :love::love::love: Nói tui số nhà Cao Anh Kiệt, tui sẽ cưỡi mây phi đến coi câu đối có phong thủy không nè nè :LOL::LOL::LOL:
Cú đâu rồi? Cú giấu hàng đúng không :geek: Biết thừa á nha~ Cú mau chụp tui coi chữ Vương đội đi a :whistle::whistle:

Thành thật mà nói tui có chút khó có thể tưởng tượng được phòng của Vương đội sau khi dọn vào 100 chai nhựa mà mỗi ngày vẫn ra vào như thường, tới lui như gió. Khả năng là Vương đội thật sự có Diệt Tuyệt Tinh Trần mang anh ấy bay tới bay lui hay sao?​
Ái à Cú biết đoạn này không :ROFLMAO::ROFLMAO::ROFLMAO:

“Không giống nhau, Anh Kiệt. Anh ấy là pháp sư, còn mình là thích khách.” Kiều Nhất Phàm ngáp dài.

“Thế thì sao chứ? Tớ chơi ma đạo, chẳng lẽ mỗi ngày tớ phải cưỡi chổi đi đường à?” Cao Anh Kiệt nói, bỗng hạ giọng, “Tớ thì thôi đi, chẳng lẽ đội trưởng cũng phải như thế à? Cậu, cậu nghĩ thử xem.”

Kiều Nhất Phàm lập tức não động ra cảnh Vương Kiệt Hi cưỡi chổi, cuống quýt xua tay, đuổi cái ý nghĩ ma tính ấy đi.
:ROFLMAO::ROFLMAO::ROFLMAO: Cú mau đi với tui đến nhà Vi Thảo coi Diệt Tuyệt được sản xuất chưa đi! Mau đi mau đi a a a !!!
 

Cú mèo

Bộ trưởng bán chổi, 4k một cặp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
224
Số lượt thích
2,245
Location
Thảo Nguyên Xanh Bao La
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Màu xanh lá và những thứ đáng yêu cute phô mai que
#4
Đọc đoạn này hài ghê á! Sâu sắc kết kết cái đoạn "biên soạn cả gia phả" này luôn. Hình tượng Vương papa trong lòng tui ngày càng lớn, ngày càng tấu hài.
Vương papa ngày càng đáng yêu ha :3 Tình cha của Vương papa vẫn luôn ấm áp như vầng thái dương :D

"Thấy Lạc tội nhưng thôi cũng kệ" Hứa Bân nghĩ.

Dù sao trình độ câu trước vả câu sau của ông Bân và trình độ sợ thiên hạ không loạn của Vi Thảo tui cũng không còn gì để bàn nữa. Vì sao á? Đơn giản thui, đến cả lão Hàn mấy người cũng còn tơ tưởng chọc được, chậc chậc chậc...
Cú thiệt là mong chờ phản ứng của Hàn đội khi được Vương papa ghê luôn á, háo hức quá trời ^^
 

Cú mèo

Bộ trưởng bán chổi, 4k một cặp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
224
Số lượt thích
2,245
Location
Thảo Nguyên Xanh Bao La
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Màu xanh lá và những thứ đáng yêu cute phô mai que
#5
Cái gì đây???
Tui cũng muốn aaaaaa :love::love::love: Nói tui số nhà Cao Anh Kiệt, tui sẽ cưỡi mây phi đến coi câu đối có phong thủy không nè nè :LOL::LOL::LOL:
Cú đâu rồi? Cú giấu hàng đúng không :geek: Biết thừa á nha~ Cú mau chụp tui coi chữ Vương đội đi a :whistle::whistle:
Cú diếm làm của riêng dòi hihi :p:p:p
:ROFLMAO::ROFLMAO::ROFLMAO: Cú mau đi với tui đến nhà Vi Thảo coi Diệt Tuyệt được sản xuất chưa đi! Mau đi mau đi a a a !!!
2 đứa mình đi liền nào, xách balo ra bến xe bắt xe nào :cool::cool::cool:
 

Bình luận bằng Facebook