Hoàn [CMSN Lâm Kính Ngôn 2020] Lâm - Tạm biệt, Lâm Kính Ngôn

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#1


Tạm biệt, Lâm Kính Ngôn
Edit: oomi

Dần chuyển mùa, Nam Kinh vào hạ nhiệt độ cao lại ẩm ướt. Trong bầu không khí oi bức dễ dàng khiến đầu óc choáng váng. Hai giờ chiều càng là thời điểm khiến người ta buồn ngủ. Mí mắt híp lại liền không có ý định mở ra lần nữa.​

Quá mức yên tĩnh, vừa mơ màng, vừa ngột ngạt.​

Phung phí thời gian, thật tội lỗi thật tội lỗi. Lâm Kính Ngôn cứng nhắc mở to mắt rồi sờ sờ cằm. Một ly nước, một máy tính, nhiều nhất là thêm một cái điện thoại, mỗi ngày đều có thể qua dễ dàng. Rời xa sàn thi đấu vẫn không ít ngày, về tới quê nhà vẫn là cả ngày đối diện máy tính.​

Lần trước Lâm Kính Ngôn đi ngang qua cửa Hô Khiếu còn bị mấy tên nhóc kia kinh ngạc nhìn vài lần. Dù sao đã rời đi hơn hai năm, Hô Khiếu dường như đã thành một đội ngũ đa phần là các chàng trai trẻ tuổi nóng tính.​

Trước khi Đường Hạo gia nhập Hô Khiếu, trước khi quản lý báo muốn anh tìm một đường khác, trước thảm bại ở Ngôi Sao Tụ Hội mùa giải thứ tám, anh vẫn chưa cảm thấy bản thân không phù hợp trong đội ngũ.​

Trận Tân binh khiêu chiến nọ, trước đó anh lên sâu đấu mang theo uy phong của Đường Tam Đả, mang tự tin tám năm tuổi, mang theo động viên nửa thật nửa đùa của Phương Duệ bước lên sân đấu, lại khiến đệ nhất lưu manh mất hết mặt mũi.​

Ánh mắt kinh ngạc Phương Duệ trước khi anh về tới ghế tuyển thủ nhìn tới anh lại đổi thành không phục:​

- Lão Lâm anh rõ ràng còn mạnh hơn thằng nhóc đó!​

Lâm Kính Ngôn thõng tay, nhún vai:​

- Tôi già đi…​

Trước đó, anh chưa từng cảm thấy mình “già” đi.​

Sau đó, các đội viên như bình thường gọi anh một câu “Tiền bối”, hay Phương Duệ hay trêu đùa “Lão Lâm”, mỗi lần lại khiến anh phản xạ có điều kiện mà mây người.​

Thậm chí quản lý cũng đến tìm, hy vọng anh có thể suy nghĩ việc tìm một chiến đội khác.​

Lâm Kính Ngôn cười cười, tự giễu:​

- Nơi này đang không có người, cứ trực tiếp muốn tôi giải nghệ là được rồi.​

Mỗi cuộc tranh tài, trước khi lên đài anh đều nhìn tỉ mỉ mỗi một góc của sàn thi đấu, mỗi một chỗ ngồi khán giả, ghế MC, đài chủ tịch, từng sợi từng sợi dây điện trong nhà thi đấu, từng màn hình, từng băng ghế tuyển thủ, từng máy vi tính trên “chiến trường”.​

Anh không nghĩ tới giải nghệ, ai không muốn lại ở đây lâu hơn một chút. Anh nghĩ tới kết quả tệ nhất chính là bán rẻ đến các chiến đội nhỏ như Minh Thanh, Lâm Hải, ở nó chơi lưu manh, mang người mới, chơi đến không nghĩ chơi nữa mới thôi. Lại trong một đêm nhận được một cuộc gọi điện hiếm thấy từ Hàn Văn Thanh:​

- Cậu có cân nhắc đến Bá Đồ không?​

Nói thật đúng là không kiềm được cân nhắc tới chiến đội quán quân các cậu. Lâm Kính Ngôn ngẩn ra, theo sau là một sự hưng phấn tràn ra khỏi lồng ngực.​

- Tân Kiệt và tôi thảo luận đều cho rằng Bá Đồ cần cậu, cậu suy nghĩ kỹ rồi trả lời điện thoại.​

Đương nhiên là phải đáp ứng, nói qua tình hình cho quản lý, cậu ta như buông bỏ gánh nặng, bất ngờ nói cảm ơn với anh.​

Không giải thích được.​

Chống lại một tuần oanh tạc của Phương Duệ, vẫn là nói với hắn. Phương Duệ thất vọng nói không ngờ đó lại là sự thật, còn tưởng đó chí là đồn đại mà thôi. Không biết là đang thất vọng đối với lời đồn đại hay hắn thất vọng đối với Lâm Kính Ngôn muốn rời đi. Tổ hợp tội phạm muốn trở thành đệ nhất Liên minh tách ra rồi còn gọi là tổ hợp sao?​

Dựa vào lời nói của Phương Duệ, anh khổ sở ròng rã một buổi tối. Cùng tên đó từ mao đầu tiểu tử đặc biệt chiến đến khi trở thành hai lão già, muốn bỏ lại không quản sao?​

Mùa giải kết thúc.​

Lâm Kính Ngôn cùng Bá Đồ dùng giá trị bản thân rất thấp mà ký xuống, hôm sau Đường Hạo liền đến Hô Khiếu.​

Quản lý Hô Khiếu cũng đủ tinh tế, không để trường hợp một tên lão lưu manh và tiểu lưu manh bốn mắt nhìn nhau xảy ra.​

Sau đó là mùa giải thứ chín, anh làm sao có thể nhẫn tâm đánh Phương Duệ, Bá Đồ đều cân nhắc đến điểm này, nỗ lực tách ra… cũng có ý muốn anh đối diện với Đường Hạo.​

Không mất mặt, anh thắng.​

Nhưng đệ nhất lưu manh đã không phải là anh.​

Anh không cho là gì, anh chỉ là nhìn về quán quân mà đi tới.​

Một lần nữa các lão tướng cầm á quân. Anh lại cách xa cúp và nhẫn quán quân lần nữa sao, nên tới đó anh bồi Trương Giai Lạc uống một buổi, coca.​

Những thành viên Bá Đồ kia, một người so với một người càng thản nhiên. Tất nhiên họ không cam lòng, nhưng nói ra cũng không có tác dụng gì. Sau thất bại, đấu chí ngược lại càng mạnh mẽ.​

Anh từng nói chuyện với Hàn Văn Thanh và quản lý, sàn thi đấu này anh còn có thể đi bao lâu.​

Một năm.​

Quán quân không nắm được cũng phải rời đi. Đúng là già rồi sao.​

Sau đó Phương Duệ tới Hưng Hân, Lâm Kính Ngôn ngược lại thở phào một hơi. Đường Hạo dẫn đội, Phương Duệ còn tiếp tục mới đúng là gặp quỷ, sợ là đã lén đem Đường Hạo ra mắng mấy chục bận, hoặc là cuộn chăn đi ngủ rồi.​

Một lần nữa, Bá Đồ dừng lại ở bán kết. Lâm Kính Ngôn dựa theo ước định trước đây, giải nghệ.​

Cánh phóng viên điên cuồng nháy máy, kính anh bị ánh đèn chiếu tới liên tục phản quang. Họ hỏi anh lý do giải nghệ, hỏi dự định sau này, hỏi suy nghĩ về đồng đội, hỏi Phương Duệ.​

- Chúc cậu may mắn.​

Hẳn là Phương Duệ sẽ thấy, anh nghĩ.​

Lâm Kính Ngôn hờ hững đi ra khỏi buổi phỏng vấn. Trong hành lang còn có một người mặc quần áo đỏ.​

- Tôi đi đây, tiếp tục cố lên, đoạt quán quân.​

Phương Duệ trừng anh, không nói gì, cũng không rơi nước mắt. Hắn biết sẽ có ngày này, Lâm Kính Ngôn nói với hắn.​

Lâm Kính Ngôn hiếm hoi cho Phương Duệ một cái ôm giống trưởng bối , vỗ vỗ lưng hắn.​

Khi phỏng vấn Phương Duệ, hắn đã nói gì:​

- Chúc anh may mắn.​

Cũng là một câu đơn giản đó.​

Tiêu đề mà báo chí từ biệt Lâm Kính Ngôn cũng đơn giản như thế: Tạm biệt, Lâm Kính Ngôn.​

Cũng như những lão tướng khác, không hoa lệ cảm ơn, anh để lại lời chúc phúc, liền đi.​

Tiếp đó, Phương Duệ thật sự đoạt quán quân. Trên đài trao giải ánh mắt hắn khóa chặt trên người Lâm Kính Ngôn.​

- Thấy không lão Lâm? Tôi, tổng quán quân!​

Nhìn thấy.​

Sau đó, Lâm Kính Ngôn tạm thời từ chối lời mời phía công hội, về làm ổ tại Nam Kinh.​

Sau đó nữa, chính là hiện tại.​

Đó chỉ trong một giấc ngủ gật trong buổi trưa hè, rất nhanh đã kết thúc, đã trở thành một câu chuyện nhẹ nhàng, hồi tưởng không còn là sóng to gió lớn.​

Bị điện thoại ồn tỉnh.​

- Lão Lâm anh có ở nhà không? Mau ra ngoài đi mọi người tổ chức sinh nhật cho ngài đây!​


+++
Sản phẩm thuộc project
[CMSN Lâm Kính Ngôn 2020] The best is yet to come.
 
Last edited:

Trời Sao

Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
433
Số lượt thích
1,964
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn
#2
Fic mang lại cảm giác thật nhẹ nhàng, tóm gọn lại chặng cuối con đường của Lâm Kính Ngôn với Vinh Quang.

Trên con đường đó, anh đã gặp được thật nhiều bằng hữu tốt, cũng có một khoảng thời gian rất tuyệt vời.

Thời gian chẳng chờ ai, đến lúc rồi thì dù không cam lòng cũng sẽ phải rời đi.

Chặng đường 9 năm đằng đẵng cuối cùng đọng lại chỉ còn là những ký ức nhẹ nhàng về một thời tuổi trẻ nhiệt huyết, cùng với rất nhiều người bạn tốt.

Là những ký ức đẹp.

Chỉ thế là đủ.

Tạm biệt nhé, Lâm Kính Ngôn. Cảm ơn, và chúc anh may mắn.
 

Bình luận bằng Facebook