Hoàn [CMSN Lâm Kính Ngôn 2020] Lâm Kính Ngôn - Vân đạm phong khinh

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,087
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#1


cre on pic.


Lâm Kính Ngôn trung tâm
Vân đạm phong khinh

Tác giả: 北川有暖
Edit + Beta: Lãi

.
.
.
Sản phẩm thuộc
Project CMSN Lâm Kính Ngôn 2020
The best is yet to come
Link

.
.
.
Sinh nhật vui vẻ, Lâm Kính Ngôn!
Chúc anh vẫn mãi luôn vân đạm phong khinh.

.
.
.

Mừng sinh nhật Lâm Kính Ngôn – Vân đạm phong khinh
Ông chủ quán cà phê mới mở này xem ra là một người hào hoa phong nhã, chỉ cần đứng bên trong liền tự nhiên mang một loại cảm giác vân đạm phong khinh.

Ông chủ đeo kính, ánh mắt cùng ý cười của anh đều cực kì ôn nhu, còn có chút thanh đạm, không phải lạnh nhạt, mà là loại ôn hoà nhã nhặn không thể nào diễn tả bằng lời. Anh khiến cho người khác một loại cảm giác an toàn, thoả hiệp, tựa như bất luận có phát sinh chuyện gì đi chăng nữa, anh vẫn sẽ luôn bình tĩnh như thế, như thể đằng sau con người ấy còn cất giấu một câu chuyện khác.

Một góc trong cùng của cửa tiệm là nơi mà ông chủ thường ngồi, trên bàn hay bày máy tính xách tay, còn gắn thêm tai nghe, anh ta cứ thế an an tĩnh tĩnh ngồi ở đó. Không biết đang xem cái gì, có người suy đoán có thể liên quan tới mấy cuốn tạp chí về thể thao điện tử trên giá sách nhỏ đặt bên cạnh.

Người như vậy nhìn thế nào cũng không giống với một người nghiện game đi?

Trong giờ làm, anh mặc đồng phục quán là sơ mi tay dài màu xám xanh cổ điển, hàng nút màu đồng được cài ngay ngắn chỉnh tề, trong túi nhỏ trước ngực kẹp một cây bút, bên hông còn còn mang tạp dề màu nâu đậm chưa kịp cởi, quần dài đen phẳng phiu cùng đôi giày da sạch bóng —— Anh giống như nếu đạt được thành công cũng sẽ không biểu lộ vui mừng ra mặt, gặp thất bại cũng sẽ không chán chường khổ sở, cho dù thế giới có ra sao, anh đều vẫn sẽ ở chỗ đó làm chuyện mình nên làm, vinh nhục không sợ hãi, ngay cả khi anh bị buộc phải thay đổi một số thứ, nhưng bản thân anh vẫn sẽ không đổi, anh chính là dạng người như thế.

Tóm lại là người rất có mùi vị đàn ông, cho nên thường sẽ có vài cô gái trẻ tiếp cận anh chủ quán, có người ngượng ngùng đỏ mặt, có người quang minh chính đại bước tới xin cách thức liên lạc.

Lúc đó ông chủ sẽ ngại ngùng cười một tiếng, chỉ nói rằng mình họ Lâm, phương thức liên lạc chỉ có số điện thoại bàn của quán. Khó tránh khỏi nhiều người cảm thấy anh ta quá qua loa, chuẩn bị phẩy tay áo tức giận bỏ đi thì lại được tặng một cốc cà phê nóng.

Trên mặt còn vẽ hình hoa hồng.

Vừa muốn cự tuyệt nhưng lại không muốn bỏ qua, mấy em gái bình thường sẽ cười rồi xả giao thêm một hai câu, nhưng nói đi cũng phải nói lại, ông chủ như thế này rất có mắt nhìn xa, không thể phát triển một mối quan hệ gần gũi hơn, thật ra là không để người khác kéo gần quan hệ với mình hơn.

Thường sẽ có vài người bạn của ông chủ đến chơi, người vừa tới đội một cái mũ kéo xuống thấp, nhìn giống như một cậu nhóc, vẻ mặt dưới lớp khẩu trang vừa tháo ra lộ ra vẻ phấn khởi, tại quầy gọi một ly soda việt quất sau đó đi đến ngồi xuống ở góc khuất kia thì tình cờ thấy được cảnh ông chủ đưa “hoa” cho khách, không khỏi giật mình nói: “Lão Lâm, chiêu này của anh đủ lưu manh nha.”

“Có sao, anh thế nào vẫn còn nhớ mình luôn bị nói đánh đấm không đủ lưu manh ấy nhỉ.” Lâm Kính Ngôn cười.

“Tuỳ tiện trêu ghẹo con gái nhà người ta, vậy mà còn bảo không lưu manh, chiêu này của anh học từ lúc nào đó? Hôm anh dạy em dùng hoa tươi tặng người đẹp, để em áp dụng nhằm lấy lòng mấy cô gái trong đội một phe…đều là lừa em hết, em thật sự đã đặt một đống hoa hồng giao tới.” Phương Duệ hút một hơi soda việt quất, có chút bất đắc dĩ nói, “Vì sợ người khác hiểu lầm, em kêu cả đội mỗi người cầm một bông cùng tặng, Bánh Bao còn rất vui, nhưng anh mắt của Nhất Phàm nhìn em hình như có chút kỳ quái.”

“Chiêu này của em quả thật hơi lỗi thời rồi.”

Lâm Kính Ngôn tháo mắt kính xuống, xoa xoa sống mũi, lúc anh không mang kính, cả người sẽ vô tình lộ ra một chút phong mang, là dấu ấn mà Đường Tam Đả của thời niên thiếu còn sót lại, cho dù sau này thời gian có xoá đi, sự tồn tại đó vẫn sẽ được lặng lẽ lưu lại, chứng minh rằng nó là thứ không thể xoá nhoà, và cũng đã từng tồn tại trên thế gian này.

“Vương Kiệt Hi ngược lại có khả năng sẽ lùi về sau sớm thôi, nếu còn không giải nghệ sớm muộn cũng mệt chết, thế hệ tuyển thủ ba mùa đầu gần như đi hết rồi.” Phương Duệ ngẫm nghĩ nói, “Em có thấy người mới của Bá Đồ tiếp nhận Lãnh Ám Lôi, cậu ta chơi lưu manh không tệ.”

“Phải, cho dù là tuyển thủ nào chơi lưu manh so với anh cũng đều lưu manh hơn.” Lâm Kính Ngôn khẽ cười nói, “Anh có xem mấy trận đấu của Đường Hạo, Đường Tam Đả với Hô Khiếu giao cho cậu ta, anh cũng cảm thấy an ủi.”

“Anh thật rộng lượng, lần trước lúc tham gia Bách Quỷ Dạ Hành, hai chúng ta còn không gặp được nhau. Chậc chậc, anh không biết đâu, tụi em bị lão Diệp gài bẫy cực kì thảm, lúc đó em siêu cấp hoài niệm những ngày tháng cùng anh ở Hô Khiếu, cho dù em thấy tính cách của em không hợp với Đường Hạo và Triệu Vũ Triết lắm… Nhưng hai tên đó đánh không lại mình, nên còn biết ngoan ngoan ngậm miệng.” Phương Duệ hồi tưởng lại nói.

“Chắc em vẫn là người rời khỏi phòng huấn luyện cuối cùng, kiểm tra, tắt hết đèn đóm cùng mọi thứ phải không?” Lâm Kính Ngôn trả lời, “Cũng không ai ngờ được cuối cùng em cùng người lừa mình giật được quán quân còn gì.”

“Giành được quán quân quả thật rất tốt, nhưng không được thì vẫn cứ thế thôi. Lúc em quyết định đến Hưng Hân cũng chỉ là cảm thấy lỡ rồi tới luôn, đâu ai nghĩ tới thật sự có thể làm được đâu chứ.” Phương Duệ nói, “Lão Lâm, anh cũng nghĩ vậy phải không?”

“Bằng không còn sao nữa? Kết thúc kiếp sống chuyên nghiệp luôn cho xong? Tuyển thủ nhiều vậy, chiến đội cũng đầy ra đấy, nhưng quán quân chỉ có một, mỗi người đều một lòng hướng tới, làm hết sức mình là tốt rồi, tiếc nuối nhưng sẽ không hối hận.” Lâm Kính Ngôn đeo mắt kính lên lại, “Em giành cả kỳ nghỉ chạy đến đây chỉ để nói chuyện phiếm với anh sao?”

“Lão Lâm.” Phương Duệ đột nhiên trở nên nghiêm túc, nói như thật, “Em thường thấy anh có khả năng là một hắc sơn lão yêu.”

Lâm Kính Ngôn bật cười.

“Anh giống như chẳng hề bận tâm về bất kì thứ gì, cuộc sống nhẹ nhàng, vân đạm phong khinh, quá không chân thực. . .Ban đầu em cứ nghĩ rằng anh thật giỏi làm bộ làm tịch, sau này mới phát hiện, anh thật sự là người như vậy, quá sức kỳ lạ.” Phương Duệ luyên thuyên không ngừng.

“Thì ra lúc mới đến Hô Khiếu, ánh mắt em nhìn anh hết sức kỳ quái là vậy sao, lý do thật bất ngờ.” Lâm Kính Ngôn bất đắc dĩ nói, “Anh với đám người Vương Kiệt Hi, Diệp Tu không giống nhau, anh không phải là dạng tuyển thủ có thiên phú, thời đó cả giới truyền thông đều chỉ nói: Hô Khiếu có một tân binh chơi Lưu Manh cũng không tệ lắm.”

“Làm người không thể lúc nào cũng vô dục vô cầu, anh cũng từng mơ đoạt quán quân, cũng muốn đánh bại Diệp Tu. . .À, ngược lại Diệp Tu từng nói rằng anh đã thắng cậu ta một lần, cụ thể trong trận dấu nào đó, cậu ta còn nhớ rõ hơn anh, người nào không biết nghe được còn tưởng cậu ta thù dai.” Lâm Kính Ngôn nở nụ cười nói, “Thời gian đầu qủa thật có chút nông nổi cùng hoài nghi, ngay lúc em vừa chuyển tới Hô Khiếu.”

“Bởi vì em đến nên anh mới. . .Không đúng, em đã nói rồi, lúc đầu em cảm thấy anh có hơi giả.” Phương Duệ lắc đầu.

“Tại vì kế hoạch ban đầu là muốn bồi dưỡng em thành người kế nhiệm Đường Tam Đả, em còn trẻ chưa có kinh nghiệm, nên anh phải mang danh tiền bối ra để chỉ bảo còn gì.” Lâm Kính Ngôn hồi tưởng lại, nói tiếp, “Khi đó thành tích của Hô Khiếu vẫn cứ như thế, không quá xuất sắc, cũng không quá tệ. . .Suýt chút nữa anh đã cho rằng sẽ mãi như thế này không tiến lên được, lúc sau phối hợp với đạo tặc của em, anh liền thay đổi phong cách, tính cách cũng thay đổi theo.”

“Thì ra là thế, phong cách ban đầu của Đường Tam Đả em cũng từng xem qua, đánh đấm cũng rất sung, tuy nhiên không hung hãn giống tên Đường Hạo kia. . .Quả nhiên, anh chỉ là tên lưu manh nhã nhặn.” Phương Duệ bình luận.

“Thời đó còn trẻ, thao tác sắc bén, trước kia còn đi học cũng làm không ít việc hoang đường, ví dụ thay mặt em gái đi trả thù, báo công an một nhóm đầu gấu trong trường, cuối cùng mình cũng bị dính vào, nhận phạt.” Lâm Kính Ngôn cắt một miếng bánh kem nhỏ vừa bưng ra cho Phương Duệ, “Chung quy sống cũng phải làm một chút chuyện khiến mình không hối hận.”

Đại khái đây cũng là một chuyện khí phách nhất anh từng làm, vẫn rất phù hợp dưới tư cách của lưu manh.

“Rất tốt, anh hiện giờ cũng rất tốt, sinh hoạt như người bình thường, có cửa hàng riêng, cũng thoát khỏi tầng lớp chó độc thân. . .còn tiện thể khiến cả đám người ghen tị. Ầy, thật ra em đến đây để rủ anh cùng đi ăn miến tiết vịt —— Tụi mình đi thôi, cứ đeo khẩu trang thế này khó chịu quá.” Phương Duệ cười hì hì nói.

“Anh đã nói từ trước ở cái trấn nhỏ người còn không thấy thì làm sao biết được Vinh Quang, em không cần lo bị phát hiện đâu, được được được, mức độ nổi tiếng của Phương Duệ đại đại quá cao, đánh xong giải Thế giới liền nổi tiếng, em cứ bịt kín vào.” Lâm Kính Ngôn quay đầu lại nói với nhân viên trong quán, “Hôm nay đóng cửa sớm một chút, anh cùng bạn đi trước đây.”

“Dạ được, ông chủ!” Em gái nhân viên phục vụ đáp lại một tiếng, cũng không nhiều lời thêm.

“Em cảm thấy nhân viên trong quán của anh rất tốt.” Phương Duệ nâng giọng khen một tiếng, “Giống như anh, vân đạm phong khinh.”

“Bởi vì trước đây Hàn đội có tới, cho nên thấy em như vậy không có tính sát thương nào, em ấy mới không kinh ngạc.” Lâm Kính Ngôn nói.

“Anh nói đúng đến mức không còn gì để chối cãi. . .Chúng ta đi đâu ăn đây?” Phương Duệ hỏi, “Chẵng lẻ anh tính cho em ăn cơm chị dâu nấu sao, nếu vậy từ chối nghĩa là bất kính rồi!”

“Em mơ đẹp thế.” Lâm Kính Ngôn liếc nhìn cậu, mặt mỉm cười, “Miến tiết vịt ở đây làm không đúng vị, có điều cậu cũng đã tới được đây rồi, vậy thì cùng đến để Hàn đội làm tận chức trách người bản địa một phen đi, sau khi giải nghệ, nơi ở của anh ta cũng không xa chỗ này lắm.”

“Em sực nhớ ra mình còn chút chuyện phải đi trước ——“ Phương Duệ rung mình, “Đừng có cười như vậy sau khi gài bạn mình được hay không? Không nể tình bạn bè gì hết.”

“Vừa rồi lúc anh đi Bắc Kinh, Vương đội nói sau khi em cùng Trương Giai Lạc doạ dẫm cậu ta khao một bữa tối, vẫn tiếp tục chạy đến chỗ Hoàng Thiếu Thiên nói rằng cậu ta sẽ làm vịt quay Bắc Kinh mời khách.” Lâm Kính Ngôn mặt không đổi sắc, “Cho nên Vương đội nói với anh, lần sau khi gặp được em, nhất định phải thay cậu ta hỏi thăm hỏi một trận.”

“Nhưng cũng không cần đến chỗ Hàn đội mà. . .”

“Hàn đội nói trong trận đấu giữa Bá Đồ với Hưng Hân, chiến thuật chơi zâm của em giày vò bọn họ không ít, muốn tự mình hỏi thăm em một chút, thời gian không còn sớm, Tân Kiệt là người rất đúng giờ, Phương Duệ đại đại, chúng ta đi thôi?” Lâm Kính Ngôn mở cửa, ra ngoài lấy xe.

“Ai ai ai, em thế mà nhân dịp kỳ nghỉ chạy đến đây đền bù cho ngày sinh nhật của anh mấy trước đã bỏ lỡ, còn mang theo cả quà, lão Lâm anh lại muốn đem em đẩy vào hố lửa, thật quá đáng mà.” Phương Duệ theo phía sau thầm nói, “Lưu manh, quả thật lưu manh.”

“Bên ngoài thì đẹp đẽ, sáng sủa, nhưng thực tế trong lại nguy hiểm, không biết giống ai nữa.” Cậu tiếp tục nói thầm, “Em cảm thấy giống Trương Tân Kiệt, dù sao mấy người chơi chiến thuật bụng dạ đều đen.”

“Ai da, mình hình như còn nói lão Lâm không đủ lưu manh. . .” Phương Duệ lưỡng lự.

Tiếng kèn xe vang lên, cậu cúi đầu nhìn vào, Lâm Kính Ngôn hạ cửa kính xe xuống nhìn cậu, khuôn mặt dường như vẫn còn mang dáng vẻ ngày trước, mang theo nụ cười mỉm cùng sự bao dung, nhưng giữa chân mày, cuối cùng vẫn không còn thấy được sự phấn khởi ngày ấy —— có lẽ anh vốn không phải như thế này.

“Còi xe lớn như vậy anh không thấy làm phiền người dân sao.” Phương Duệ mở cửa sau ngồi vào, “Ghế phụ là để giành cho chị dâu ngồi, mấy việc này em đương nhiên biết.”

“Thực tế là em sợ nếu tài xế gặp nguy hiểm, vô thức đánh tay lái, người ngồi ở ghế phụ lái sẽ bị đập vào cửa kính nên cảm thấy ngồi phía sau an toàn hơn không phải sao?” Lâm Kính Ngôn vạch trần cậu.

“Anh đúng là một tên lưu manh không quá lưu manh.” Phương Duệ bình luận một tiếng, đổi đề tài, chợt nhìn thấy trên ghế phụ lái đặt một bó hoa, “Anh mua hoa hồng làm gì, định tặng cho ai thế?”

“Thay em tặng cho toàn thế thành viên Bá Đồ, mỗi người một cành, đây không phải truyền thống của Hưng Hân sao?” Lâm Kính Ngôn cười, chuyển vô lăng, không màng tới lời kháng nghị của Phương Duệ ngồi phía sau, đạp ga lái về hướng Bá Đồ.

Cũng thật khéo, từ Hô Khiếu đến Bá Đồ, Phương Duệ - người bạn này vẫn mãi ở đây. Mà trước đây anh cũng chưa từng nghĩ, mình sẽ cùng Hàn Văn Thanh, Trương Giai Lạc, Trương Tân Kiệt trở thành đồng đội, đây là sự gặp gỡ tình cờ mà Vinh Quang mang lại.

Chỉ cần không hối hận như vậy là đủ rồi.

Biết đủ mà vui mới là người rộng rãi, thế mới có thể vân đạm phong khinh.

END.
 
Last edited:

Trời Sao

Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
433
Số lượt thích
1,964
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn
#2
Chỉ cần không hối hận như vậy là đủ rồi.

Biết đủ mà vui mới là người rộng rãi, thế mới có thể vân đạm phong khinh.
Sống rộng rãi, phóng khoáng được như thế, thật tốt, nhỉ? Sẽ trải nghiệm đầy đủ các cung bậc cảm xúc, rút ra được đủ thứ bài học kinh nghiệm, nhưng không bao giờ chùn chân, cũng không bao giờ đánh mất sự lạc quan hay niềm tin vào tương lai.

Hai câu này sắp thành motto của Sao luôn rồi =)))
 

Bình luận bằng Facebook