Hoàn [CMSN Lâm Kính Ngôn 2020][Lâm Phương] Mỗi một ngày mai

Trời Sao

Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
433
Số lượt thích
1,964
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn
#1
Mỗi một ngày mai

Tác giả: 咖啡铟
Edit: Trời Sao.
Beta cực mạnhhhhhh: @Thưởng Nguyệt
Bài viết thuộc project Chúc mừng sinh nhật Lâm Kính Ngôn 2020 - The best is yet to come.
☆☆☆
01.

Năm 2035, mùa giải thứ 20 của Liên minh Vinh Quang, Hô Khiếu đoạt quán quân.

Tiểu đội trưởng trẻ tuổi của Hô Khiếu, người thao tác Đường Tam Đả hiện tại, đứng trước ống kính ngại ngùng cười nói với phóng viên: cậu ấy có thể đi đến ngày hôm nay, quan trọng nhất là muốn gửi lời cảm ơn tới người đầu tiên thao tác Đường Tam Đả, Lâm Kính Ngôn.

Năm 2035, mười năm sau khi Lâm Kính Ngôn giải nghệ, lần thứ ba dấy lên làn sóng quan tâm mạnh mẽ.

02.

Nếu là mười năm trước, những fan hâm mộ luôn hô to "Đệ nhất lưu manh Lâm Kính Ngôn" chắc chắn không thể ngờ được rằng kể từ khi anh giải nghệ, đến bây giờ đã mười năm, lại chỉ có ba cơ hội để người cũ hoài niệm quá khứ, để người mới tìm hiểu về thời đại của anh.

Mùa giải thứ 11, quán quân thuộc về Bá Đồ

Fan Bá Đồ nhốn nháo @ Trương Giai Lạc, Lâm Kính Ngôn cũng không ngoại lệ, đăng một post mới lên Weibo đã phủ bụi suốt một năm, nhắn Trương Giai Lạc vừa vất vả thoát khỏi danh hiệu bốn lần Á Quân mời mình ăn một bữa lẩu nấm Vân Nam.

Nhìn thấy cái tên quen thuộc này, không ít người tiếc hận nếu mùa giải trước anh không giải nghệ, giờ đây hẳn là đang cùng các đương kim vô địch ăn mừng chiến thắng không dễ có được này, chứ không phải ngồi sau màn hình yên lặng gõ phím.

Một tuần sau, chủ đề này dần dần bớt hot. Trong giới Vinh Quang, bất kể là phóng viên hay các fan trung thành lâu năm cũng đều không chờ thêm một câu thứ hai của Lâm Kính Ngôn.

Mùa giải thứ 16, Phương Duệ giải nghệ.

Khi đó Hưng Hân dừng chân ở bán kết, trong buổi họp báo sau trận đấu, Phương Duệ bình tĩnh tuyên bố tin này, hệt như mùa giải thứ 10 năm ấy, ngoài ý muốn của tất cả mọi người, nhưng lại rất hợp tình hợp lý.

Câu nói cuối cùng hắn để lại trước khi rời khỏi sàn đấu là: Lão Lâm, rốt cuộc em cũng có thể tới tìm anh chơi rồi.

Ngày hôm sau, năm năm kể từ lần post weibo cuối cùng, Lâm Kính Ngôn trả lời Phương Duệ từ phương xa, kêu hắn đặt chỗ trước ở một nhà hàng miến tiết vịt.

Một khắc đó, vô số fan nữ của CP Lâm Phương “chết cũng nhắm mắt”, chạy loạn giữa hàng trăm người, hô hào Lâm Phương is real, Lâm Phương cầu link full HD.

Trong mấy ngày ấy, số lượng tham gia và lượt xem tag Lâm Phương trên Lofter đạt kỷ lục mới trong năm năm qua.

Lâm Phương hai người họ mặc dù chỉ nói vài câu rồi yên lặng rời đi, nhưng vài câu kia lại nuôi sống rất nhiều fangirl luôn gào khóc vì đói hàng, không có tư liệu để múa bút.

Mùa giải thứ 20, Lâm Kính Ngôn lần thứ ba lên hot search.

Chỉ là lần này anh chẳng hề nói câu nào.

Hệt như 10 năm trước, càng đi càng xa khỏi Vinh Quang, đi tới tận khi biến mất khỏi tầm mắt tất cả mọi người.

03.

Trên Weibo, mọi người bàn tán đầy khí thế, nhưng Phương Duệ hiểu rõ con người trong cuộc kia chẳng hề hay biết gì.

Thật ra sau khi giải nghệ Lâm Kính Ngôn cũng không phải dứt bỏ hoàn toàn Vinh Quang, mặc kệ chuyện trong giới như mọi người vẫn nghĩ. Giải nghệ rồi, giũ bỏ được rất nhiều vấn đề của "tuyển thủ chuyên nghiệp", anh bèn mở một loạt tài khoản clone, tài khoản B trạm, tài khoản Vinh Quang, thậm chí là tài khoản Lofter. Mới đầu Lâm Kính Ngôn còn nhìn người hâm mộ ghép đôi mà thở dài, liên tục khóc than rằng mình đã mở nhầm cánh của vào một chân trời mới, cũng tiện tay chia sẻ cho Phương Duệ, về sau vì thấy quá nhiều đồng nhân OOC, anh thậm chí tự thân vận động đi viết fic, sau đó lại gửi cho Phương Duệ kêu hắn đem đi mời chào.

Lúc này, Lâm Kính Ngôn đang ở một nơi nào đó trên cao nguyên Thanh Tạng. Trong tình huống có điện hay không phụ thuộc vào đôi bàn tay mình, chỉ có thể là anh liên lạc với Phương Duệ, không có ngược lại.

Sau khi giải nghệ, tâm hồn tự do bay bổng không thích gò bó của Lâm Kính Ngôn mới dần bộc lộ ra trước mắt mọi người. Những ngày mới giải nghệ, anh xách hết túi lớn túi nhỏ chuyển vào Thượng Lâm Uyển, người ở Hưng Hân đều tưởng cuộc sống (không phải) ở chung ngọt ngào thân mật không biết xấu hổ của anh và Phương Duệ sắp bắt đầu, thậm chí còn dự trữ sẵn kính râm đủ dùng cho cả năm. Nhưng họ hoàn toàn không ngờ được rằng Lâm Kính Ngôn vừa chuyển đến được hai ngày đã lập tức nhảy lên máy bay vi vu tới Tây Ninh, mang theo chiếc xe đạp vừa mua và vài người bạn thích leo núi cùng chung chí hướng, dứt khoát bắt đầu chặng đường đạp xe tới Tây Tạng.

Lúc đầu còn mỗi ngày một cuộc điện thoại, ba ngày một lần gọi video, nhưng tín hiệu yếu theo lộ trình càng ngày càng xa khỏi thành thị của Lâm Kính Ngôn kết hợp với khởi đầu của giải đấu Vinh Quang thế giới đã ngăn cản hai người dính nhau như trước. Phương Duệ một bên âu sầu nhìn từng dòng tin nhắn mình gửi đi trôi như muối bỏ bể, mặt khác thức đêm kiểm điểm replay trận đấu với một đối thủ mạnh. Giữa đêm đen yên tĩnh không người, hắn thường nghĩ, nếu lỡ lão Lâm xảy ra chuyện gì, nếu lỡ anh không quay về nữa... Giống như trong mấy bộ phim tình cảm trong sáng thơ ngây đó, trên hành trình dài đằng đẵng kia gặp được một người anh có thể dựa vào... Vậy thì mình phải làm sao?

Sau đó đội tuyển Trung Quốc một đường đạp lên chông gai và mồ hôi, từng bước tiến tới bục trao giải quán quân.

Khắp khán đài ầm ĩ tiếng fan reo hò, các câu hỏi phỏng vấn của phóng viên, cùng với tiệc ăn mừng hoành tráng...

Sau một ngày bị giày vò, tới tận gần nửa đêm Phương Duệ mới mệt mỏi trở về khách sạn.

Và nhìn thấy con người mình ngày nhớ đêm mong đang đứng tựa lên lan can ngăn lối cho người đi bộ trước cửa khách sạn, trong tay ôm một bó hồng bán đầy ngoài đường, vẫy tay với hắn. Khoảnh khắc đó, Phương Duệ cảm thấy mình chẳng phải quán quân thế giới gì cả, chỉ là một thanh niên bình thường chuẩn bị nắm tay người yêu cùng về nhà.

Loại bỏ khả năng xảy ra tình tiết như trong phim tình cảm.

Anh có đi xa đến đâu cũng sẽ trở về.

04.

Phương Duệ ở nhà nằm dài trên ghế salon, ôm điện thoại xem các bài viết trên weibo liên quan đến việc Hô Khiếu đạt giải quán quân.

Lúc đang đọc một bài viết cảm động lòng người, hắn đột nhiên phát hiện một bình luận không bình thường. Hắn nở một nụ cười hiền từ như dì hàng xóm, dùng acc clone để lại cho nàng fangirl một lời khen vì dám viết "tiểu đội trưởng x đội trưởng đời đầu của Hô Khiếu niên hạ car play", rồi nhấn ngay vào đường link chuẩn bị làm một ít chuyện a hèm a hèm.

Khoảnh khắc hắn truy cập vào đường link, một cuộc gọi nhảy ra.

Hắn chửi thề một tiếng, bất đắc dĩ nhận điện thoại, trong đầu nghĩ hay là mình cứ cúp máy đi chắc không có gì quan trọng đâu làm sao quan trọng bằng thấy lão Lâm bị a hèm a hèm được... Phắc! Bỏ bu rồi! Tên người gọi khiến Phương Duệ thiếu chút nữa đã ném luôn di động ra khỏi phòng khách.

Hỏi: Suýt bị bắt quả tang thừa dịp bạn trai không ở nhà lén xem người ta viết car play của ảnh với người khác, phải làm sao bất giờ? Rất gấp! Online chờ! - Từ một tuyển thủ chuyện nghiệp họ P giấu tên.

Từ điện thoại nằm trên đất vang lên giọng của Lâm Kính Ngôn: "Duệ Duệ, em không sao chứ, lúc nãy có tiếng nghe giống em bị té, làm sao thế?"

"Không sao không sao, em không té, điện thoại mới té. A không phải không phải ý em là lúc nãy nghe điện thoại cầm không chắc nên trượt tay làm rơi." Phương Duệ hừ lạnh một tiếng, dù sao Lâm Kính Ngôn cũng không thể chui về theo đường internet mà tính sổ với hắn, chờ anh về chuyện này hẳn cũng đã lạc trôi nơi nào rồi. Sau khi hoàn hồn hắn dùng 3 giây đồng hồ nghĩ ra một lý do thoái thác.

"Sao tự nhiên lại nhớ ra mà gọi điện cho em thế?" Phương Duệ vội vàng hỏi vấn đề hắn tò mò nhất.

"Lúc nãy anh định hẹn một thầy trong nhóm ra ngoài đạp một vòng, anh ta bảo lâu rồi không gọi cho người yêu, anh thấy hình như lâu rồi cũng chưa nói chuyện với em."

"Chậc chậc chậc lại là vì người khác nữa à?" Phương Duệ lập tức đổi giọng thành oán phụ một mình cô đơn trong lãnh cung hơn mười năm. Mặc dù trên mặt hắn vẫn cười hì hì, những trong lòng vẫn vì một câu này mà trào lên một cơn chua xót.

"Không, là vì nhớ em." Ở đầu kia, thanh âm của Lâm Kính Ngôn dần dần trở nên nhu hoà, "Thật mong lần sau chúng ta có thể đi cùng nhau..."

Đáng tiếc giây phút thâm tình không kéo dài được bao lâu thì bị tiếng gào giận giữ của Phương Duệ cắt đứt.

"Lão Lâm anh cố ý chọc tức em đấy à? Ngày mai em còn phải thi đó!!!"

05.

Sau khi giải thế giới lần đầu kết thúc, Lâm Phương hai người cùng trở về nhà. Ngay lúc đám người Hưng Hân tưởng rằng đống kính râm của mình cuối cũng có chỗ dùng thì lại được nghe Phương Duệ kể về kế hoạch chu du bốn phương sau khi giải nghệ của Lâm Kính Ngôn.

Trong giới Vinh Quang phần lớn cuộc sống của tuyển thủ chuyên nghiệp sau khi giải nghệ ít nhiều gì cũng liên quan tới Vinh Quang.

Ví dụ như sau giải thế giới Diệp Tu xuất hiện ở trụ sở Liên minh.

Ví dụ như sau khi giải nghệ Vương Kiệt Hi trở thành thành viên của đội phát triển Vinh Quang.

Ví dụ như Trương Giai Lạc trở về quê nhà K thị, ở một chỗ nào đó trong thành cổ mở một quán net, mấy năm nay trở thành thánh địa dành cho fan Vinh Quang.

Lại ví dụ như Phương Duệ, thường xuyên thoắt ẩn thoắt hiện trong livestream trên B trạm của streamer nổi tiếng triệu người follow Hoàng Thiếu Thiên, chơi từ Vinh Quang sang Fireboy & Water Girl, tiện thể cho rất nhiều bạn bè người xem thưởng thức màn tấu hài trứ danh Vinh Quang.

Nhưng Lâm Kính Ngôn lại không như vậy.

Đến tận lúc anh giải nghệ, Phương Duệ mới biết hoá ra Thượng Đế không chỉ ban cho anh full điểm kỹ năng chơi Vinh Quang mà còn có thêm full điểm kỹ năng chụp ảnh.

Sau khi cùng người yêu trải qua kỳ nghỉ hè, bắt đầu vào mùa giải thứ 11, Lâm Kính Ngôn chính thức bước vào con đường làm một nhiếp ảnh gia phong cảnh, một năm có 365 ngày thì hết 300 ngày không ở nhà.

Vốn tưởng rằng chờ Phương Duệ giải nghệ, hai người sẽ có rất nhiều thời gian đem dấu chân mình phủ khắp thế giới, nhưng không nghĩ tới sau khi giải nghệ hắn cũng chọn một lối đi không ai ngờ.

Thông thường, tuyển thủ chuyên nghiệp như bọn họ ngay từ lúc còn nhỏ đã định hướng theo nghề này, cuộc sống cấp 3 hay đại học gì đó cơ bản là chỉ tồn tại trong tưởng tượng, bởi vậy sau khi giải nghệ không ít người lựa chọn quay lại theo đuổi nghiệp học hành. Người học thiết kế, người học tài chính, người lại học Trung văn, nhưng đâm đầu vào bể khổ môn Vật lý lý thuyết, bao nhiêu năm qua chỉ có mình Phương Duệ.

Dù sao cũng là người cầm trong tay vài chức vô địch thế giới, theo lý mà nói có thể hưởng thụ đãi ngộ tốt nhất như miễn thi đầu vào đại học, nhưng hắn lại không làm vậy, mà bỏ ra hai năm học bù Toán Lý Hoá cao trung, sau đó mới bắt đầu tính tới thi đại học.

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của toàn bộ đám người Hưng Hân khi nghe hắn nói muốn đi học Vật lý, hắn liền kêu la.

"Nè nè mấy người có ý gì, lúc tui còn trẻ cũng là học bá đứng nhất nhì toàn trường đó có biết không, nếu không đi làm tuyển thủ chuyên nghiệp không khéo mấy người sẽ thấy tui trên mấy bài báo về khoa học kỹ thuật đó."

"Giề? Mấy người bảo tui lãng phí hơn mười năm không học hành nên bây giờ không theo kịp công nghệ tân tiến thời nay á? Ai nói tui muốn đi nghiên cứu khoa học? Tốt nghiệp xong làm giáo viên Vật lý cũng không tệ đâu nghen. Để tui kể cho mấy người nghe giáo viên vật lý của tui năm đó tốt cực kỳ bla bla bla..."

Nghe vậy, Diệp Tu cảm thán: "Không ngờ Phương zâm chú thế mà lại muốn trở thành một người làm vườn cần cù siêng năng vun trồng đoá hoa cho tổ quốc, nhưng mà chớ có dạy hư học sinh của mình đó. Đúng rồi, còn có, nếu để anh đoán giữa chú với lão Lâm ai có khả năng đi làm giáo viên hơn anh tuyệt đối không chọn chú..."

"Tui với lão Lâm ngược nhau đấy, thì làm sao?"

06.

Nhắc tới chuyện thi cử, Phương Duệ đang chuẩn bị cúp điện thoại để đi gạo bài phút cuối thì loáng thoáng nghe thấy vài tiếng sủa từ đầu dây bên kia.

"Ui ui lão Lâm anh mau cho Điểm Tâm nghe điện thoại!"

Chỉ mất chưa đến nửa giây Phương Duệ đã vứt hết suy nghĩ tắt máy đi ôn tập.

"Điểm Tâm tới đây nào, để ba Duệ nhìn xem lão Lâm có bắt nạt con không."

Lâm Kính Ngôn mở loa ngoài, Điểm Tâm vốn đang nằm rạp trên mặt đất, nghe tiếng ba ruột gọi lập tức nhào vào lồng ngực anh, liên tiếp hướng vào điện thoại sủa vài tiếng thăm hỏi ân cần đầy vui sướng.

Một người một cún cách màn hình nho nhỏ hô hào một lúc cũng thấm mệt, Lâm Kính Ngôn một tay cầm điện thoại về, tay kia ôm lấy Điểm Tâm, ngữ khí đầy bất đắc dĩ: "Duệ Duệ em đã tu luyện được đến trình độ có thể cùng Điểm Tâm ầm ĩ nửa giờ rồi à?"

"Ha ha, mệt chết em anh đợi em thở tý đã."

"Em yên tĩnh chút đi, đừng có thở vào điện thoại. Thế này ai mà chịu nổi?"

"Lão lưu manh."

Im lặng qua mấy giây, Phương Duệ như đột nhiên nhớ ra gì đó: "Đúng rồi lão Lâm, em cứ quên mất không nói với anh, thức ăn cho chó trên xe hết hạn rồi."

"Em nhắc vừa kịp lúc, hôm nay Điểm Tâm vừa ăn đồ trong túi anh mang từ nhà đi. Được rồi, ngày mai anh sẽ đi mua."

"Đồng chí Lâm Kính Ngôn, tui đề nghị ngài tốt nhất là đi mua ngay bây giờ. Ngày mai của anh cũng bằng ngày 32 trong tháng, ngày thứ tám trong tuần ấy, nếu chờ đến mai thật thì Điểm Tâm sẽ phải ăn gió Tây Bắc xào gió Đông Nam mất. Nhắc đến lại nhớ trước mỗi lần đi xa Lâm đại đại đều bảo lần sau sẽ dẫn em theo, úi chà, miệng lưỡi đàn ông, lừa người gạt quỷ, chắc phải chờ đến tận khi em bạc trắng cả đầu, hết đi đường nổi mới được đi hà..."

Nghe thấy Phương Duệ lại bắt đầu bài ca thở than khóc lóc quen thuộc, Lâm Kính Ngôn liền tranh thủ thời gian bắt đầu thu dọn quần áo đi ra ngoài.

"Được rồi được rồi, anh phải đi rồi, cúp nhé."

Ấn nút kết thúc cuộc gọi chỉ mất vài giây, nhưng để nghe được thanh âm quen thuộc của người kia, không biết phải đợi bao nhiêu ngày.

07.

Thị trấn nhỏ bên hồ Thanh Hải không phải thành phố lớn, muốn tìm được nơi bán thức ăn cho chó sẽ phải đi tìm rất lâu. Nhưng cũng không sao, Lâm Kính Ngôn nghĩ, hình như mình đã rất rất lâu không được như thế này, lắng nghe âm thanh yên ả của gió đêm cùng sóng vỗ vào bờ hồ, tản bộ theo bước chân cún cưng của mình.

Điểm Tâm là một em cún Border Collie anh mua về lúc vừa giải nghệ. Tên đẹp mang ý "Trong lúc em huấn luyện quên ngày quên đêm ở Hưng Hân hay lăn lộn khắp các bản đồ trên toàn quốc thì cũng phải có sinh vật bé nhỏ nào đó kề bên làm bạn với anh chứ, nếu không không phải anh sẽ thành một bà vợ cô đơn à?", sau đó Phương Duệ không chút do dự ban cho cún con cái tên "Điểm Tâm".

Có điều chờ đến khi hắn thật sự bận rộn, hiếm khi về được đến nhà một lần lại phát hiện anh bạn trai yêu dấu đang cùng "Điểm Tâm hàng lậu" chơi trốn tìm rất vui vẻ, mười lần kêu "Điểm Tâm" thì hết chín lần gọi cún, lần còn lại đại khái là muốn gọi đồ ăn khuya nên hỏi hắn xem có muốn ăn chút gì không. Nhưng chuyện đó để sau hẵng kể.

Lúc Phương Duệ cuối cùng cũng hạ quyết tâm giáo huấn lại con trai, chưa đợi hắn bày ra khí thế của chính thất, Lâm Kính Ngôn đã lại bắt đầu cuộc sống chu du bốn phương. Tình cảnh Điểm Tâm lớn Điểm Tâm nhỏ tranh sủng vài ngày trước một đi không trở lại, thậm chí lúc Lâm Kính Ngôn mở cửa chuẩn bị đi, một người một cún hết sức ăn ý nhào tới ôm anh.

Điểm Tâm rất hiểu ý người, một mình ở nhà cũng không làm loạn, không đánh dấu lãnh thổ qua một số mùi hương, không nghịch ngợm cắn nát đồ vật trong nhà, có một lần lúc đang nấu cơm, trong phút chốc không có ai để ý nồi nước sôi, nó trực tiếp chạy vào phòng lôi Phương Duệ đang mê mẩn nhìn màn hình máy tính đến phòng bếp. Lúc dẫn nó ra ngoài đi dạo cũng cực kỳ ngoan ngoãn, không hề sủa vào không khí, cũng không đột nhiên lao về phía em cún xinh tươi ở đối diện, nghe nói còn các bà dì trong khu khen ngợi.

Nhưng mấy chuyện này đều chỉ là Lâm Kính Ngôn nghe Phương Duệ kể lại.

Lúc vừa mang Điểm Tâm về nhà, nó vẫn còn là một bé con ôm được bằng một tay, bây giờ muốn ôm cũng tốn rất nhiều sức lực. Đã qua mười năm, nhưng khi nghĩ lại, tưởng như chỉ chớp mắt vài cái mà nó đã trưởng thành rồi.

Một đời người, được bao nhiêu cái mười năm?

Lâm Kính Ngôn nghĩ, lần này sau khi về, nhất định phải bồi thường thật nhiều cho người đóng vai trò cực kỳ quan trọng trong cuộc đời mình.

Là lần này.

Không có lần sau.

08.

Thi cử xong xuôi, bên ngoài bầu trời dường như xanh hơn, ánh nắng cũng chan hoà hơn, tâm tình Phương Duệ cực kỳ cực kỳ tốt.

Hắn bật điện thoại vì ôn tập mà cả ngày không sờ tới, ngay lúc máy khởi động xong thân máy liền nhẹ nhàng rung lên. Bao lâu rồi mình không nhắn tin Wechat với ai nhỉ? Hắn ngạc nhiên chọn mở thông báo.

Rạng sáng hôm qua Lâm Kính Ngôn gửi cho hắn một tấm hình.

Đập vào mắt là một mảnh trắng xoá kéo dài vô tận, đường chân trời nhàn nhạt chính giữa cắt dài sang hai bên, nhìn lên là bầu trời mênh mông, trắng trẻo trong suốt, không vương bụi trần; nhìn xuống là mặt nước an tĩnh không một gợn sóng, phản chiếu rõ nét hình bóng trời cao; xa xa là dãy núi mờ ảo, tô thêm chút màu xám màu xanh cho bức tranh trắng xoá, đem lại cảm giác xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt.

Nhân vật chính của bức ảnh là Điểm Tâm đang chạy dọc theo đường chân trời. Bộ lông dài mượt của chú Collie Border tung bay trong gió, thân thể chú thoải mái duỗi ra, tạo thành một đường cong đẹp mắt. Bức ảnh được chụp vào đúng lúc chú ta vừa chạm đất, đầu cúi xuống, ngắm nghía hình ảnh phản chiếu của mình trên mặt nước.

Không cần phải bày vẽ cầu kỳ, cũng không hề dựng cảnh trước, dường như chỉ là tiện tay nhấn chụp, hết thảy đều tự nhiên như thế.

Đi kèm tấm ảnh còn có một tin nhắn.

"Mong là lần tới gặp được một ngày thời tiết tốt như vậy, sẽ có em ở cạnh bên."

Phương Duệ cười cười, trả lời, "Lại là lần tới nữa à, câu này với câu ngày mai của anh khác nhau chỗ nào?"

Lâm Kính Ngôn lập tức đáp lại:

"Cả đời này của em không phải là hết cái ngày mai này đến cái ngày mai khác nối tiếp nhau à?"

"Yên tâm đi Điểm Tâm đại đại, lần này nói là sẽ làm."

09.

"Oa chỗ này gió lớn quá đi. Ái ái ái mũ tui mũ tui!!! Thả tui về nhà đi mà!"

"Cái này thì không được nha Duệ Duệ, là ai cứ ầm ĩ đòi tới đây cho bằng được, cái gì... vừa tự do bay lượn như tiểu Điểm Tâm thế?"

"Mũ của em đã tự do bay lượn rồi! Không được không được, Lâm đại đại anh mau ôm em."

"Được thôi~"

Hết

Thật ra.... Fic này nó sến thấy bà :))) Hong phải gu editor, nhưng vì editor thích một Lâm Kính Ngôn đa tài có tâm hồn bay bổng không bị trói buộc như vậy nên editor bưng về edit. Cảm giác anh ấy đã thật sự bước sang một trang mới rồi, đã có một niềm đam mê khác để theo đuổi, không còn vấn vương, chẳng còn nuối tiếc, phóng khoáng tự do, đọc thoải mái lắm :)))

Bản dịch này còn rất nhiều thiếu sót, mong mọi người thứ lỗi
 
Last edited:

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#2
Thích!

Thật thích Lâm đa tài, Duệ không như dự đoán của mọi người.
Nói thật là đọc tới cuối mà hết hồn, sợ thấy ngày mai một hòi rùi end kiểu: nhưng ngày mai không bao giờ đến vì 1 trong 2 người bị xe tông :yao
 

Trời Sao

Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
433
Số lượt thích
1,964
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn
#3
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của toàn bộ đám người Hưng Hân khi nghe hắn nói muốn đi học Vật lý, hắn liền kêu la.

"Nè nè mấy người có ý gì, lúc tui còn trẻ cũng là học bá đứng nhất nhì toàn trường đó có biết không, nếu không đi làm tuyển thủ chuyên nghiệp không khéo mấy người sẽ thấy tui trên mấy bài báo về khoa học kỹ thuật đó."

"Giề? Mấy người bảo tui lãng phí hơn mười năm không học hành nên bây giờ không theo kịp công nghệ tân tiến thời nay á? Ai nói tui muốn đi nghiên cứu khoa học? Tốt nghiệp xong làm giáo viên Vật lý cũng không tệ đâu nghen. Để tui kể cho mấy người nghe giáo viên vật lý của tui năm đó tốt cực kỳ bla bla bla..."

Nghe vậy, Diệp Tu cảm thán: "Không ngờ Phương zâm chú thế mà lại muốn trở thành một người làm vườn cần cù siêng năng vun trồng đoá hoa cho tổ quốc, nhưng mà chớ có dạy hư học sinh của mình đó. Đúng rồi, còn có, nếu để anh đoán giữa chú với lão Lâm ai có khả năng đi làm giáo viên hơn anh tuyệt đối không chọn chú..."

"Tui với lão Lâm ngược nhau đấy, thì làm sao?"
Chúc mừng sinh nhật giáo viên Vật lý tương lai Phương Tiểu Duệ!! 🎉🎉
 

FanPD

Khanh bản giai nhân, nại hà si tặc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
496
Số lượt thích
3,383
Location
HCMC
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ
#4
Đọc đoạn vật lý cứ nghĩ PD bị La Tập nhập. Lại còn phải suy nghĩ mất một lúc xem La Tập hay Muội Quang cái nào mới đúng là tên...
Cuối cùng đi đến kết luận lý do mình đi xa quá, là tại Lâm Kính Ngôn đi xa nhiều quá.

iu Sao, iu luôn PD của Sao!
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#5
Nói thật là đọc tới cuối mà hết hồn, sợ thấy ngày mai một hòi rùi end kiểu: nhưng ngày mai không bao giờ đến vì 1 trong 2 người bị xe tông :yao
[trầm ngâm suy nghĩ] Gợi ý không tệ nha ờ mây dinh gút chóp Ging!
 

Trời Sao

Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
433
Số lượt thích
1,964
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn
#6
Thật ra sau khi giải nghệ Lâm Kính Ngôn cũng không phải dứt bỏ hoàn toàn Vinh Quang, không còn quan tâm chuyện trong giới như mọi người vẫn nghĩ. Giải nghệ rồi, rất nhiều vấn đề của "tuyển thủ chuyên nghiệp" được cởi bỏ, anh bèn mở một loạt tài khoản clone, tài khoản B trạm, tài khoản Vinh Quang, thậm chí là tài khoản Lofter. Mới đầu Lâm Kính Ngôn còn liên tục thở dài khi thấy người hâm mộ YY, liên tục khóc than rằng mình vừa mở nhầm cửa bước vào một thế giới xa lạ rồi tiện tay chia sẻ cho Phương Duệ, về sau vì thấy quá nhiều đồng nhân OOC, anh thậm chí tự thân vận động đi viết fic, sau đó lại gửi cho Phương Duệ kêu hắn đem đi mời chào.
Ba năm rồi đọc lại vẫn buồn cười :)))) Tự ship mình với ngừi iu là trải nghiệm thú vị nhất anh ha
 

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#7
Một khắc đó, vô số fan nữ của CP Lâm Phương “chết cũng nhắm mắt”, chạy loạn giữa hàng trăm người, hô hào Lâm Phương is real, Lâm Phương cầu link full HD.
Chết cũng nhắm mắt +1. Ta có thể là giả, nhưng cp ta ship là thật!!!

Mới đầu Lâm Kính Ngôn còn nhìn người hâm mộ ghép đôi mà thở dài, liên tục khóc than rằng mình đã mở nhầm cánh của vào một chân trời mới, cũng tiện tay chia sẻ cho Phương Duệ, về sau vì thấy quá nhiều đồng nhân OOC, anh thậm chí tự thân vận động đi viết fic, sau đó lại gửi cho Phương Duệ kêu hắn đem đi mời chào.
....... Chào mừng bước vào thế giới mới nha Lâm đại đại. Không ngờ anh còn tự viết fic ship bản thân với người yêu, trần đời hiếm thấy, đỉnh! Cái này phục, tuyển thủ Vinh Quang hiếm người dám sánh!
Anh có đi xa đến đâu cũng sẽ trở về.
Anh có đi xa, nhưng tâm ở đâu người ở đó, anh sẽ quay về!

Ví dụ như sau giải thế giới Diệp Tu xuất hiện ở trụ sở Liên minh.
Làm gì vậy anh? Lại quậy gì nữa thế Diệp đại đại? Chúc mừng lĩnh đội về nhà ở thành phố B.

Ví dụ như sau khi giải nghệ Vương Kiệt Hi trở thành thành viên của đội phát triển Vinh Quang.

Ví dụ như Trương Giai Lạc trở về quê nhà K thị, ở một chỗ nào đó trong thành cổ mở một quán net, mấy năm nay trở thành thánh địa dành cho fan Vinh Quang.
Với lão Vương - nghiêm túc - Kiệt Hi mà nói thì vậy là hợp lý nè.

Lạc Lạc rất có khiếu kinh doanh, mà với danh tiếng tích luỹ như thế không kinh doanh phát đạt mới là lạ =)))

Lại ví dụ như Phương Duệ, thường xuyên thoắt ẩn thoắt hiện trong livestream trên B trạm của streamer nổi tiếng triệu người follow Hoàng Thiếu Thiên, chơi từ Vinh Quang sang Fireboy & Water Girl, tiện thể cho rất nhiều bạn bè người xem thưởng thức màn tấu hài trứ danh Vinh Quang.
Đúng kiểu đôi bạn vừa blink blink mắt chân thành vừa nói nói nói không ngừng, ai có can đảm xem hết livestream của hai người này thì thật sự khá đấy!!!

Nghe vậy, Diệp Tu cảm thán: "Không ngờ Phương zâm chú thế mà lại muốn trở thành một người làm vườn cần cù siêng năng vun trồng đoá hoa cho tổ quốc, nhưng mà chớ có dạy hư học sinh của mình đó. Đúng rồi, còn có, nếu để anh đoán giữa chú với lão Lâm ai có khả năng đi làm giáo viên hơn anh tuyệt đối không chọn chú..."
Khá là bất ngờ với nghề nghiệp mơ ước của Điểm Tâm đại đại =)))))))))) Nhớ là không được dạy hư các mầm non Tổ Quốc nhé Phương lão sư!!!

Một đời người, được bao nhiêu cái mười năm?

Lâm Kính Ngôn nghĩ, lần này sau khi về, nhất định phải bồi thường thật nhiều cho người đóng vai trò cực kỳ quan trọng trong cuộc đời mình.

Là lần này.

Không có lần sau.
Đoạn này hay quá, đời người được mấy cái mười năm? Không bày tỏ tình cảm với những người thương yêu mà còn đợi thì đợi đến khi nào? Thương là phải nói như đói là phải ăn =)))

"Mũ của em đã tự do bay lượn rồi! Không được không được, Lâm đại đại anh mau ôm em."
........... Ờ thì, chúc mừng tự do! Chúc phúc cho hai người!

Nói thật là đọc tới cuối mà hết hồn, sợ thấy ngày mai một hòi rùi end kiểu: nhưng ngày mai không bao giờ đến vì 1 trong 2 người bị xe tông :yao
Èo ơi con người éc độk này =))))

[trầm ngâm suy nghĩ] Gợi ý không tệ nha ờ mây dinh gút chóp Ging!
Lại thêm người này nữa =)))

Cuối cùng đi đến kết luận lý do mình đi xa quá, là tại Lâm Kính Ngôn đi xa nhiều quá.
Fic có không khí trải nghiệm những nơi xa xôi khiến mọi người cũng suy nghĩ xa xôi =)))

Cảm giác anh ấy đã thật sự bước sang một trang mới rồi, đã có một niềm đam mê khác để theo đuổi, không còn vấn vương, chẳng còn nuối tiếc, phóng khoáng tự do, đọc thoải mái lắm :)))
Cảm giác tình cảm dành cho thế giới đó vẫn đong đầy, nhưng con người anh đã bước sang một trang mới của cuộc đời, phiêu bạt, tự do, phóng khoáng, không trói buộc, thoả mãn đam mê. Chúc mừng anh, chúc mừng tự do!
 

Bình luận bằng Facebook