Hoàn [CMSN Lâm Kính Ngôn 2020][Lâm Phương] Vị tiên sinh mặc âu phục kia

Trời Sao

Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
433
Số lượt thích
1,964
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn
#1
Vị tiên sinh mặc âu phục kia
Tác giả: Turbulence
Editor: Trời Sao
Converter: @张佳乐头上的小花儿
Beta: @Thưởng Nguyệt
Sản phẩm thuộc project Chúc mừng sinh nhật Lâm Kính Ngôn 2020 - The best is yet to come.

☆☆☆​

Có rất nhiều chuyện không ai có thể kể lại đầu đuôi, bởi trong ký ức mỗi người luôn tồn tại đủ thứ sai lệch khó giải thích.

Tựa như Phương Duệ nhớ kĩ rằng, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lâm Kính Ngôn, vị lưu manh của Hô Khiếu mặc quần đùi in hoa, đang múc dưa hấu ăn.

Nhưng cái quần đó màu gì, là ăn dưa hấu hay ăn dưa lưới, thật ra Phương Duệ cũng không nhớ rõ, có một lần hắn hỏi Lâm Kính Ngôn về chuyện này, lão lưu manh nghiêm chỉnh mặc đội phục Hô Khiếu chỉ cười cười, nói mình cũng quên mất rồi.

Thế mà quên mất rồi.

Phương Duệ có chút ảo não. Theo lý mà nói, lần đầu gặp mặt sẽ luôn để lại ấn tượng khó quên nhất, nếu không tại sao trong mấy cuốn tiểu thuyết tình yêu kia lại xuất hiện mẫu câu "Lúc mới gặp người ấy mặc quần jeans đã bạc màu cùng giày chấm bi trắng" nhiều đến thế.

Phương Duệ chán đời, cúi đầu nghịch điện thoại, rồi lại lén lén lút lút ngó khuôn mặt trạch nam phổ thông của Lâm Kính Ngôn qua màn hình tối đen, nhìn ra trên mặt anh có chút vui vẻ.

Hắn chọt chọt eo Lâm Kính Ngôn: "Nè, lão Lâm, anh không nhớ thiệt hả?"

"Ai mà nhớ được mấy chuyện này." Lão lưu manh bị chọt đến ngứa ngáy bèn rụt người lại, "Nhưng nếu em hỏi lần đầu chúng ta chính thức gặp mặt thì anh lại nhớ rõ, anh mặc đồng phục Hô Khiếu, ngắn tay, cái mấy năm trước bị em giặt hư ấy."

"... Hoá ra anh có biết?!" Phương Duệ thoáng hãi hùng.

"Một năm bốn mùa chỉ mặc mỗi mấy bộ đồ đó, có gì mà không nhớ nổi."

"Không phải, ý em là, cái áo ngắn tay... Không phải em đã nói với anh là cái áo đó bị mèo cào rách à?"

Lâm Kính Ngôn nhìn chằm chằm gương mặt viết đầy mấy chữ "Chết rồi lỡ miệng thú tội luôn rồi làm sao giờ" của Phương Duệ, có chút bất đắc dĩ sửa lại cổ áo đồng phục cho đội phó nhà mình.

Phương Duệ không có một tý mắt thẩm mĩ nào trên phương diện ăn mặc, quanh năm chỉ đổi qua đổi lại giữa đội phục dài tay đội phục ngắn tay áo khoác đội phục, đến khi lười giặt đồ không có gì mặc lại đổi sang đội phục dài tay của Lâm Kính Ngôn đội phục ngắn tay của Lâm Kính Ngôn áo khoác đội phục của Lâm Kính Ngôn, nghỉ hè cắm trong nhà thì tròng quần cộc áo ba lỗ đánh Vinh Quang, không cần ra khỏi nhà nên cứ vơ đồ mặc đại.

Trạch nam mà, ăn mặc đẹp nữa cũng không ai thèm nhìn.

Phương Duệ lạc quan nghĩ như thế, cho đến khi hắn đi quay quảng cáo lần đầu tiên.

Về sau Phương Duệ cũng quên mất mình đã nói lời thoại gì, chỉ nhớ rõ mình khoác lên người một bộ âu phục, cười một cách đầy thương mại, cả người đều không thoải mái nổi.

Sau khi kết thúc phần quay chụp, hắn ở trong phòng chụp ảnh phàn nàn với Lâm Kính Ngôn, rõ ràng mình là mọt game vì sao lại phải ăn mặc như tinh anh xã hội thế này chứ.

Vị đội trưởng ôn hoà của Hô Khiếu lúc đó đang xem ảnh vừa chỉnh xong, trả lời một câu có lẽ là vì soái đó.

Phương Duệ tiến tới, nhìn thấy hình ảnh bản thân đang ngồi trên ghế salon đùa giỡn, thấp giọng hô một tiếng đậu má, đúng là cực kỳ soái nha.

Vị đạo tặc tư duy nhanh nhẹn đã nghĩ thông, thì thầm nói lão Lâm chờ em lên Ngôi Sao Tụ Hội cũng mặc như vậy, em cảm thấy số lượng fangirl khả năng sẽ tăng vọt.

Lâm Kính Ngôn trả lời thôi đừng, mặc như vậy làm sao thoải mái mà chơi zâm, khi đó đừng nói fangirl, đến fanboy cũng không chịu nổi loại tương phản này đâu.

Phương Duệ ngẫm lại hình như cũng đúng, lại tiếp tục trải qua tháng ngày gắn bó với đội phục dài tay đội phục ngắn tay áo khoác đội phục.

Phương Duệ vẫn thấy đội phục của Hô Khiếu là đẹp mắt nhất, bỏ xa mấy cái màu xanh lá heo thì xanh dương thiếu nữ với tím geiii kia cả mấy con phố.

Dù cho sau này đã khoác lên mình sắc đỏ của Hưng Hân, thỉnh thoảng hắn vẫn cảm khái nói lão Diệp ông xem đội phục Hô Khiếu người ta may nè...

Diệp Tu ban đầu còn tình nguyện bắn về vài câu rác rưởi nói vậy Phương Duệ đại đại cống hiến tiền lương mời về một thợ may giỏi ha, sau đó nghe nhiều riết quen, chỉ lười biếng ừ hử một tiếng xem như yêu thương đồng đội.

Trên diễn đàn, một cư dân mạng có tâm đăng lên một bài tổng hợp đội phục của các chiến đội, Phương Duệ vừa xem vừa cảm khái, lão Diệp ông xem đồ người ta thiết kế nè...

Diệp Tu hiếm thấy một lần có hứng thú, lại gần cướp con chuột, trầm trồ, ồ có cả Gia Thế cơ à, chậc chậc chậc vóc người Tiểu Khưu không làm nổi bật được cái đẹp của đội phục Gia Thế gì cả.

Lúc xem đến đội phục Hô Khiếu Diệp Tu lại mở miệng, chú nhìn này, vóc người Đường Hạo đúng là mặc gì cũng không tệ, Phương Duệ phản bác, đó là do trang phục đẹp không kén dáng người, Diệp Tu chỉ cười xòa một tiếng tiếp tục lăn chuột.

Phương Duệ cảm thấy mình bị chế giễu, lôi điện thoại ra hùng hổ mở album ảnh, chọn một tấm chụp chung lúc mình còn ở Hô Khiếu rồi la hét lão Diệp ông mau mở to mắt ra nhìn cho kỹ!

Diệp Tu chậc chậc chậc cảm thán, nói, nhìn không ra Phương Duệ đại đại còn có một thời tươi xanh mơn mởn như thế, nhưng mà đội phục Hô Khiếu chỉ có một cỡ thôi à, sao lại rộng như vậy.

Phương Duệ nói không có, đều là may theo số đo từng người, sau đó cầm điện thoại về ngắm nghía mới chợt hiểu ra.

Hắn mặc áo khoác đội phục của Lâm Kính Ngôn.

Vóc dáng của Phương Duệ và Lâm Kính Ngôn chỉ tồn tại một chút chênh lệch vì lý do tuổi tác, hầu như không đáng bận tâm, vậy nên quần áo bọn họ có thể mặc lẫn vào nhau, chờ đến khi hai người trải qua tháng ngày ân ái mù mắt, quần áo lại lẫn lộn càng lợi hại.

Phương Duệ thường xuyên mặc áo ngủ của Lâm Kính Ngôn, chiếm lấy giường của Lâm Kính Ngôn, rồi cười híp mắt hỏi Lâm Kính Ngôn đại đại anh có thấy trái tim rung động không nà.

Lão lưu manh cũng cười híp mắt đáp lại có có.

Những lúc chụp ảnh, trong họp báo hay khi phát biểu lời cảm ơn, Phương Duệ luôn đặc biệt yêu cầu được đứng bên cạnh Lâm Kính Ngôn, ngoài miệng thì bảo đây là vị trí dành riêng cho đội phó, còn trong lòng, hắn đơn giản chỉ là vì muốn cảm nhận nhiệt độ từ mu bàn tay cách hai lớp áo đồng phục kia.

Phương Duệ cực kỳ yêu thích hơi ấm kia, thứ hơi ấm dường như vẫn luôn phảng phất nhẹ nhàng gãi vào lòng hắn.

Về sau khi Lâm Kính Ngôn đã rời khỏi Hô Khiếu, hắn lại càng hoài niệm.

Mùa giải cuối cùng Lâm Kính Ngôn còn ở Hô Khiếu, thật ra lại là hồi ức mà Phương Duệ vô cùng không muốn nhớ lại.

Người đội trưởng luôn luôn cười đầy ôn hoà của hắn đột nhiên trở nên hay nhíu mày, một mình huấn luyện đến khuya, ngốc nhìn thẻ tài khoản Đường Tam Đả rất rất lâu.

Phương Duệ cứ vậy nấp sau cửa nhìn anh.

Bộ đồng phục bình thường vốn vừa vặn đột nhiên trông có chút rộng, không biết là bởi gần đây anh gầy đi, hay là Lâm Kính Ngôn vào những lúc tháo xuống lớp phòng bị vẫn luôn đơn bạc như thế.

Phương Duệ không biết phải làm sao, hắn chỉ có thể dốc lòng dốc sức ủng hộ đội trưởng của hắn, trên sàn thi đấu có Quỷ Mê Thần Nghi phối hợp với Đường Tam Đả, xuống sân có Phương Duệ chăm sóc Lâm Kính Ngôn, sau khi huấn luyện đưa trà xanh, sáng sớm lại đưa sữa đậu nành.

Người không quen đầu tiên ngược lại là lão lưu manh.

"Được Phương Duệ đại đại quá mức quan tâm, anh thụ sủng nhược kinh a." Lâm Kính Ngôn nói vậy đấy.

Phương Duệ hiếm thấy không hề bật lại, dẹp đồ ăn qua một bên, ôm lấy đội trưởng của hắn.

Dù vẫn gầy, nhưng ít nhiều còn có chút thịt.

Phương Duệ nhẹ nhàng thở ra.

Từng có người nói, có đôi lúc, chia ly không phải việc gì quá khó khăn.

Thời điểm Phương Duệ tiễn Lâm Kính Ngôn rời đi, thấp giọng bảo lão Lâm anh nhớ phải gọi điện cho em đó.

Vị lưu manh đã không còn là đội trưởng của Hô Khiếu cười, chắc chắn chắc chắn mà, có muốn ăn gì không để anh mua giúp cho.

Thật ra trong lòng Phương Duệ cực kỳ khó chịu, hắn nhìn chằm chằm cục đá trên đất không nói lời nào, tay càng siết chặt vali đang dắt theo.

Một lúc sau, bàn tay một năm bốn mùa luôn ấm áp của Lâm Kính Ngôn đưa lên vuốt tóc hắn.

"Em không muốn chúng ta trở thành đối thủ đâu, Lâm Kính Ngôn đại đại." Phương Duệ cúi đầu càng thấp.

"Nhưng anh lại muốn thấy Phương Duệ đại đại cứu vớt thế giới nha."

"... Có thật không đó?"

"Anh đã lừa em bao giờ chưa?"

Phương Duệ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt ẩn chứa ý cười của Lâm Kính Ngôn, khoé miệng dần nhếch lên thành một đường cong nho nhỏ.

"Được thôi, lão Lâm."

Sau đó... Phương Duệ thật sự đi cứu vớt thế giới.

Đằng sau biểu hiện hoàn mỹ không thể nào chê được của Hải Vô Lượng là đôi bàn tay đã thoát lực của Phương Duệ, hắn móc điện thoại từ trong túi quần, run rẩy suýt nữa văng điện thoại lên đường cái.

Hắn muốn mở lời nhắn cái gì đó.

Muốn vểnh đuôi lên tận trời nói với Lâm Kính Ngôn lão Lâm anh xem em đánh đỉnh đến như thế, anh mau khen em đi khen em đi.

Muốn bật mode trào phúng nói đáng lẽ lúc trước anh nên nhường vị trí đội trưởng lại cho em.

Muốn làm bộ oán hận nói nếu lần này em còn không được góp mặt vào Ngôi Sao Tụ Hội thì đúng là trời cao cũng khó lòng dung thứ.

... Giống như bản thân hắn lúc bình thường.

Phương Duệ đại đại cảm thấy có chút thất bại.

[Nếu có anh ở đây thì thật tốt.]

Tin nhắn đã gửi đi.

Ánh đèn đường đổ xuống kéo bóng của Phương Duệ dài ra, vị khí công sư bị trêu đùa gọi là phế vật điểm tâm dựa người vào cột điện, điếu thuốc trên miệng đã tắt lịm.

Đội trưởng-- cựu đội trưởng của hắn đã triệt để lui giới, từ giã mọi vinh quang mặc kệ là của riêng anh hay cùng Phương Duệ giành được. Thời điểm bắt đầu là lưu manh cuồng bá Đường Tam Đả, thời điểm ra đi lại là một Lâm Kính Ngôn trống rỗng mang trên mình đội phục Bá Đồ.

Nếu nói dễ chấp nhận sẽ là nói dối.

Phương Duệ một chút cũng không ngờ được ngay khi mình vừa được phong danh hiệu thánh chơi zâm, hắn và Lâm Kính Ngôn sẽ mỗi người một ngả, hắn cứ tưởng rằng cùng lắm là hắn với Lâm Kính Ngôn mặc cùng kiểu quần đùi rộng rãi, ăn dưa hấu nghe truyền thông châm biếm rằng Tổ hợp Tội Phạm đang dần trượt trạng thái, Phương Duệ sẽ cười khẩy đùa cợt hai câu, Lâm Kính Ngôn dù có nghe hiểu hay không cũng sẽ cười phụ hoạ.

Sau đó Phương Duệ sẽ nhìn Lâm Kính Ngôn đang cười, trong lòng thầm nhủ đây là lão Lâm nha, lão Lâm của tui đó nha.

FROM: Lão Lâm.

[Anh vẫn luôn ở đây. Nhìn trước mặt.]

Cách đó không xa có một bóng người đang vẫy tay về phía này, thân mặc áo sơ mi trắng khoa trương, trên mặt mang kính mắt, trông hệt như tinh anh xã hội.

Phương Duệ không kìm được nhếch cao khóe miệng.

Giải đấu Vinh Quang thế giới.

Phương Duệ một bên phàn nàn vì sao không cho mang theo người nhà, một bên cúi đầu hùng hổ gửi tin nhắn.

Bên cạnh hắn, Diệp lĩnh đội vẫn chưa có hồi phục sau khi bị đuổi ra khỏi nhà haha hai tiếng, "Đó là vì Phương Duệ cậu không biết cái gì gọi là kiên trì không từ bỏ, cậu chỉ cần để Hoàng Thiếu Thiên đi xin xỏ một trận, khẳng định chưa tới mấy giây đã được chấp thuận."

"Nè nè nè sao tui nằm không cũng trúng đạn vậy tui mới không thèm đem theo người nhà gì gì đó ngược lại có một số người nha không mang theo mấy đứa nhỏ nhà bọn họ trải đời một chút à sau này không còn cơ hội chiêm ngưỡng giọng nói và dáng điệu của trưởng bối nhà mình nữa đâu."

"Mắt bự, Thiếu Thiên kêu ông kìa."

“Không được, nghỉ hè thì cần nghỉ ngơi.”

"Nè nè nè Diệp Tu Diệp Tu Diệp Tu anh giữ lại chút thể diện đi cái thể loại hành vi này của anh có một câu thành ngữ miêu tả rất chuẩn xác luôn hôm qua tui mới nói với đội trưởng nè đội trưởng thành ngữ tui mới nói hôm qua là gì ấy nhỉ..."

Phương Duệ đem nút tai nhét vào.

Máy bay xuyên qua chín tầng mây dày, khiến khoảng cách giữa Phương Duệ và Lâm Kính Ngôn kéo càng ngày càng dài.

Bản tin không có gì mới, cơ bản là mấy lời cổ vũ đã xào lại vài chục lần, nào cố lên làm rạng danh đất nước nào chú ý giữ gìn sức khỏe nào nhớ đem về một ít đặc sản.

Phương Duệ không có giác ngộ lớn lao nào, cũng không hề vì vươn tới tầm đội tuyển quốc gia mà kiêu ngạo, hắn chỉ một lòng truy cầu thắng lợi.

Bất kể thế nào cũng quyết tâm phải thắng.

Đây đại khái là tâm tình mà Phương Duệ đem lên sàn đấu trận chung kết.

Phương Duệ nhìn chằm chằm thanh tiến độ load bản đồ, tay không ngừng nắm chặt rồi buông lỏng.

Hắn nhớ lại thật lâu trước đây nói chuyện nhân sinh với Lâm Kính Ngôn ở Hô Khiếu, lão lưu manh hỏi mục tiêu của hắn là gì, tiểu đạo tặc rung chân nói đương nhiên là Quán Quân rồi.

Lão lưu manh cười bảo tâm nguyện rất đáng gờm nha, tiểu đạo tặc hì hì cười một lúc, đầy khí phách hô cho dù là ai em cũng không ngán.

Mặc kệ là ai cũng chấp hết.

Đánh.

"Người đang mặc âu phục ngồi cạnh tôi bây giờ chính là anh Lâm Kính Ngôn, người vốn có cơ hội cùng phấn đấu với các tuyển thủ đội tuyển quốc gia! Chúng tôi rất vinh dự có thể mời Lâm Kính Ngôn đại thần tới làm khách quý, thôi không dài dòng nữa, anh có thể cho mọi người biết ý kiến của anh về trận đấu hôm nay được không."

"Đội tuyển Hàn Quốc là một đội mạnh đã có có uy tín từ lâu, nhưng tôi tin tưởng các tuyển thủ của chúng ta còn xuất sắc hơn thế."

"Xem ra anh rất có lòng tin, a, đã có danh sách thi đấu, Đội Trung Quốc là... Hải Vô Lượng. Vậy mà lại là Phương Duệ."

"Trận tranh tài trước đó mọi người đều đã hao tổn rất nhiều sức lực, hai trận trước Phương Duệ không ra sân, cho nên có lẽ cậu là người đang có trạng thái tốt nhất hiện tại."

"Nói như vậy có phải anh cho rằng khả năng thắng của Phương Duệ là rất lớn?"

"Tôi tin tưởng cậu ấy."

"Được rồi, chúng ta cùng xem hiện trường thi đấu nào."

Trận chiến kết thức, khí công sư áo trắng trở về trạng thái chờ.

Vinh Quang.

Phương Duệ thở phào nhẹ nhõm, bước ra khỏi phòng thi đấu, tuyển thủ tiếp theo vào sân, Đường Hạo, tiến tới, trong tay cầm thẻ tài khoản Đường Tam Đả.

Vai lướt qua vai.

"Phải thắng đấy." Phương Duệ thấp giọng nói.

Bước chân Đường Hạo dừng một chút, "Sẽ."

Phương Duệ rất mệt, mệt đến mức không thể lên nổi tinh thần.

Lâm Kính Ngôn vẫn chưa trả lời tin nhắn gửi lúc trước, hắn có chút uể oải nhoài lưng lên ghế, nhìn chằm chằm hình ảnh Đường Tam Đả ra chiêu đầy xuất thần.

Đệ nhất lưu manh Đường Tam Đả vẫn mang dáng vẻ như lúc anh rời đi, trang bị trên người vẫn rất hào nhoáng.

Phương Duệ thầm nghĩ làm thẻ tài khoản thật tốt, mặc kệ người tạo ra mình đã mập đến nỗi không mặc nổi quần áo cũ, trang bị đẹp đẽ của bọn họ vẫn luôn vừa vặn.

Quá sướng.

"Tình thế đảo ngược rồi! Vương Bất Lưu Hành đã hạ gục hai tuyển thủ cuối cùng của đội Hàn Quốc! Đúng vậy, quán quân chính là đội tuyển Trung Quốc! Hãy cùng hoan hô những vị anh hùng của chúng ta!" Bình luận viên trên sóng truyền hình hưng phấn hô lên.

"..."

"Đại thần không định nói gì sao?! Đây thật sự là một kỳ tích đấy!" Hắn khó hiểu nhìn Lâm Kính Ngôn vẫn luôn im lặng.

"Đây không phải kỳ tích." Vị cựu đội trưởng Hô Khiếu mặc âu phục giày da nới lỏng cả vạt, thở ra một hơi đầy nhẹ nhõm, "Vì chúng ta chắc chắn sẽ thắng."

"...Hở?"

"Không nói nữa, tôi có chút việc."

"Chờ một chút, chờ một chút, chúng ta vẫn đang trực tiếp mà đại thần."

Quán quân rồi, tuyệt thật.

Phương Duệ nhìn lên, trên bầu trời là cả một biển cờ đỏ rực, hắn cười sung sướng, lấy điện thoại ra gửi cho Lâm Kính Ngôn một tin nhắn bảo anh thấy không, bọn em là quán quân.

... Tiếc là anh không ở đây.

Trong vui sướng không hiểu sao lại sinh ra chút cảm giác mất mác, Phương Duệ dựa vào lan can, quay đầu nhìn lối vào sân thượng, phát một cái Weibo kêu ca vì sao không cho mang theo người nhà.

Sau đó Lâm Kính Ngôn xuất hiện.

Trạch nam bao nhiêu năm không thèm vận động hôm nay lại chạy như điên mà tới, âu phục trên người cũng xộc xệch, lão lưu manh lâu năm thở dốc một trận, cười hỏi thế nào, ngạc nhiên chưa.

Phương Duệ ba bước nhảy tới treo trên người Lâm Kính Ngôn, có vẻ ở Bá Đồ được ăn no ngủ kĩ, Lâm Kính Ngôn có thịt hơn một chút, cảm giác ôm thoải mái hơn trước kia nhiều.

"Phương Duệ đại đại người khác mà thấy bộ dạng này của em thì không tốt lắm đâu." Mặc dù Lâm Kính Ngôn nói như vậy nhưng tay vẫn vòng sang ôm eo Phương Duệ.

"Em đách sợ." Phương Duệ chôn đầu vào hõm vai Lâm Kính Ngôn, buồn bực nói.

Vải âu phục cọ lên mặt hắn có chút xót.

Ôm được một lúc, tay Phương Duệ bắt đầu táy máy cởi quần áo Lâm Kính Ngôn.

Trong đầu lão lưu manh nhảy ra một loạt đậu xanh rau má, tóm lấy cổ áo mình dở khóc dở cười: "Phương Duệ đại đại em đừng như vậy."

Phương Duệ đại khái cũng ý thức được hành động của mình có chút không thích hợp, khựng lại một chút, sau đó càng thêm lưu loát lột xuống áo khoác của Lâm Kính Ngôn.

"Mọt game thì mặc âu phục làm gì! Giả trang tinh anh xã hội cái gì chứ!" Phương Duệ cằn nhằn, ném áo khoác đồng phục đội tuyển quốc gia lên người Lâm Kính Ngôn.


Lâm Kính Ngôn cũng không tránh, hai người cùng mặc áo khoác và áo thun ngắn tay cùng kiểu dáng, cảm giác như trở về lúc còn ở Hô Khiếu, khi cả hai vẫn còn rất trẻ, vẫn còn là Tổ hợp Tội Phạm.

"Tiếc là-"

"Vẫn luôn ở đây."

Chẳng biết ai mở lời, cũng không rõ ai đáp lại.

Hết.
 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#2
Đệt, gần cuối tưởng có màn public rồi chứ...
 

Bình luận bằng Facebook