- Bình luận
- 18
- Số lượt thích
- 158
- Team
- Hưng Hân
- Fan não tàn của
- Diệp Tu
Link Convert: Lỗ đen
Edit & Beta: Nhàn Lê
Lời tác giả
Sau khi chính văn Toàn Chức hoàn thành, tiếp tục kéo dài sang thi đấu giải thế giới, ta suy nghĩ về những khó khăn trắc trở khi thi đấu cúp thế giới. Đương nhiên, cái này làm sao có thể thuận buồm xuôi gió được? Mỗi người chỉ có đột phá cực hạn của mình, đoàn đội mới có thể tiến xa.
Liên quan tới Diệp Thần, ta vẫn cảm thấy hắn là người lõi đời, hắn so với bất luận kẻ nào đều yêu quý Vinh Quang, loại yêu quý trọn vẹn. Hắn là người ôn nhu, có nguyên tắc, có một số ranh giới cuối cùng hắn một bước cũng không vượt. Nhìn thấy rất nhiều đồng nhân văn đều viết Diệp thần ra sân thi đấu, ta cảm thấy không tốt lắm. Lĩnh đội nên là người trong lúc nói cười vẫn vững chắc mái chèo, đảm bảo hậu phương, đến lấy quán quân cuối cùng, là người buông nhẹ một câu "chúng ta đại Boss còn chưa ra sân đâu", chẳng phải là so với chém giết trên sàn thi đấu cùng đối thủ thoải mái hơn? Có một loại bình tĩnh đến từ tín nhiệm. Mà ta vẫn cảm thấy, Diệp thần ngồi ở nơi đó chính là một loại tín ngưỡng.
Trong series này, toàn bộ đội tuyển quốc gia đều sẽ xuất hiện, có gì não động đều có thể ra tới.
Chương một - Ra Sân
Sau va chạm sẽ là dung hợp hay hủy diệt?
Ai cũng biết đối với Diệp Tu mà nói Vinh Quang không chỉ là một trò chơi mà càng là chấp niệm sâu sắc đã dung nhập cốt tủy, cho nên khi Diệp Tu tuyên bố thật sự giải nghệ, hầu như tất cả mọi người đều cảm thấy không thể tin được. Ngược lại, bản thân nhân vật chính lại không để tâm lắm. “Tôi đã chơi Vinh Quang mười năm, coi như chơi mãi không chán thì cũng sẽ có ngày kết thúc. Bây giờ đã đến lúc trò chơi kết thúc, bắt đầu cuộc sống mới". Thế là người này như vậy tiêu sái đi vào lịch sử. . .
"Sao?"
"Anh không phải đã giải nghệ rồi sao?"
"Tại sao lại trở về rồi?"
Đội tuyển quốc gia mọi người thấy vị lĩnh đội nào đó đi tới, không còn lời nào để nói.
Kỳ thật họ không nói, nhưng trong lòng đều cảm thấy an tâm, cái người này từ đầu đến cuối đều không từ bỏ Vinh Quang. Bản thân Diệp Tu cũng biết đây là một lần khiêu chiến, lúc nào chính hắn có thể nhịn được không lên thi đấu thì mới thật sự buông xuống.
Thế nhưng, hắn lúc nào mới có thể không muốn lên thi đấu đây?
Trước trận tranh 8 đội mạnh, Trương Giai Lạc đột nhiên bị viêm dạ dày cấp tính, đội hình thi đấu đoàn đội lập tức bị rối loạn. Lọt vào 8 đội mạnh tất nhiên là quan trọng, nhưng cũng không thể dốc toàn lực thi đấu, về sau còn tứ kết, chung kết, lúc này tuyển thủ luân phiên thi đấu và nghỉ ngơi rất trọng yếu.
Vậy trận này cần ai xuất chiến? Tuyển thủ thi đấu đoàn đội vòng trước, hay tuyển thủ vừa dốc toàn lực đấu lôi đài? Trong tình huống này, mọi người phát hiện người phù hợp nhất chỉ có sách giáo khoa Vinh Quang - Diệp Tu.
"Lão Diệp, ông lên đi!" Tất cả mọi người đều bị thuyết phục, không ai nghi ngờ trình độ thi đấu hiện tại của Diệp Tu.
"Nhưng tui không có thẻ tài khoản." Diệp Tu nhún vai, bộ dáng không phải việc của mình.
"Ông dùng Bách Hoa Liễu Loạn đi, ông ra sân, tui cũng yên tâm. Đây là lựa chọn tốt nhất."
Trương Giai Lạc tại trên giường bệnh cũng khuyên.
Một loạt ánh mắt sáng ngời nhìn Diệp Tu, hắn sẽ lựa chọn thế nào?
...
"Tiểu Chu, trận đoàn đội tiếp theo, Nhất Thương Xuyên Vân thay thế Bách Hoa Liễu Loạn, chú còn chịu đựng được không?" Danh sách thi đấu đoàn đội được công bố, tất cả mọi người đều kinh ngạc, cuối cùng Diệp Tu cũng không ra sân, hắn thật sự không muốn thi đấu, không có khát vọng chiến thắng sao?
"Dĩ nhiên không phải." Diệp Tu yên lặng trả lời trong lòng. Khi hắn cầm Bách Hoa Liễu Loạn, nhiệt huyết trong tim hắn không ngừng dâng lên, muốn tham gia thi đấu, muốn đánh tiếp, đánh mãi, đánh đến khi không đánh nổi mới thôi.
Nhưng hắn biết điều này tuyệt đối không thể. Nếu như Diệp Tu dùng Bách Hoa Liễu Loạn ra sân, Trương Giai Lạc sẽ gánh chịu vô số tin đồn, đội tuyển quốc gia sẽ gặp phải vô số chỉ trích từ bên ngoài.
Hắn đã giải nghệ, hắn hiện tại đã không phải là đội viên, hắn là lĩnh đội đội tuyển quốc gia, là bức tường rắn chắc ngăn chặn hết thảy. Hắn sẽ dẫn đầu bọn họ từng bước bước lên đỉnh thế giới, giành lấy quán quân, nhưng tuyệt đối không phải dùng phương thức này. Không có người nào càng khát vọng tranh tài, càng khát vọng đoạt cúp hơn hắn.
Thế nhưng, đây là đội tuyển quốc gia.
Hiện tại bọn họ đối mặt với thế giới càng rộng lớn, chạm trán với vô số đối thủ mới. Bọn họ vẫn đang tiến bộ, mà hắn, đã dừng chân. Hắn là dẫn đầu đội tuyển quốc gia, dù cái hắn muốn không phải ỷ lại đội ngũ mà là tự mình giải quyết hết thảy.
Kẻ hiểu mình nhất là đối thủ của mình, đội viên hiện tại của hắn đều đã từng là đối thủ, hắn hiểu, bọn họ có thể một mình đảm đương một phía. Mà nhiệm vụ của hắn, lĩnh đội, là kẻ bố trí chiến lược sau đó buông tay để đội viên thực hiện. Diệp Tu hiểu rất rõ lĩnh đội ra sân sẽ mang đến hậu quả thế nào, đội tuyển quốc gia sẽ bị đánh giá và soi xét ra sao. Hắn muốn bảo vệ bọn họ, để họ chỉ cần tập trung thi đấu, tuyệt đối không để dư luận tác động.
Diệp Tu không phải không yên lòng, đây vốn là chức trách lĩnh đội của hắn. Liên Minh càng ngày càng thương nghiệp hóa, mà hắn chỉ muốn dốc toàn lực bảo vệ mảnh đất tinh khiết kia. Muốn làm liền làm tốt nhất, đây là tiêu chuẩn đối của Diệp Tu với chính mình. Thế là hắn đem bản thân biến thành một cái cây cắm rễ vào mảnh đất Vinh Quang, cuối cùng trở thành một cây đại thụ che trời. Lại chơi Vinh Quang mười năm nữa, Diệp Tu vẫn sẽ bảo vệ vinh quang trong lòng. Nhưng, có một số người, có một số trách nhiệm lại càng trọng yếu hơn Vinh Quang.
Edit & Beta: Nhàn Lê
Lời tác giả
Sau khi chính văn Toàn Chức hoàn thành, tiếp tục kéo dài sang thi đấu giải thế giới, ta suy nghĩ về những khó khăn trắc trở khi thi đấu cúp thế giới. Đương nhiên, cái này làm sao có thể thuận buồm xuôi gió được? Mỗi người chỉ có đột phá cực hạn của mình, đoàn đội mới có thể tiến xa.
Liên quan tới Diệp Thần, ta vẫn cảm thấy hắn là người lõi đời, hắn so với bất luận kẻ nào đều yêu quý Vinh Quang, loại yêu quý trọn vẹn. Hắn là người ôn nhu, có nguyên tắc, có một số ranh giới cuối cùng hắn một bước cũng không vượt. Nhìn thấy rất nhiều đồng nhân văn đều viết Diệp thần ra sân thi đấu, ta cảm thấy không tốt lắm. Lĩnh đội nên là người trong lúc nói cười vẫn vững chắc mái chèo, đảm bảo hậu phương, đến lấy quán quân cuối cùng, là người buông nhẹ một câu "chúng ta đại Boss còn chưa ra sân đâu", chẳng phải là so với chém giết trên sàn thi đấu cùng đối thủ thoải mái hơn? Có một loại bình tĩnh đến từ tín nhiệm. Mà ta vẫn cảm thấy, Diệp thần ngồi ở nơi đó chính là một loại tín ngưỡng.
Trong series này, toàn bộ đội tuyển quốc gia đều sẽ xuất hiện, có gì não động đều có thể ra tới.
Chương một - Ra Sân
Sau va chạm sẽ là dung hợp hay hủy diệt?
Ai cũng biết đối với Diệp Tu mà nói Vinh Quang không chỉ là một trò chơi mà càng là chấp niệm sâu sắc đã dung nhập cốt tủy, cho nên khi Diệp Tu tuyên bố thật sự giải nghệ, hầu như tất cả mọi người đều cảm thấy không thể tin được. Ngược lại, bản thân nhân vật chính lại không để tâm lắm. “Tôi đã chơi Vinh Quang mười năm, coi như chơi mãi không chán thì cũng sẽ có ngày kết thúc. Bây giờ đã đến lúc trò chơi kết thúc, bắt đầu cuộc sống mới". Thế là người này như vậy tiêu sái đi vào lịch sử. . .
"Sao?"
"Anh không phải đã giải nghệ rồi sao?"
"Tại sao lại trở về rồi?"
Đội tuyển quốc gia mọi người thấy vị lĩnh đội nào đó đi tới, không còn lời nào để nói.
Kỳ thật họ không nói, nhưng trong lòng đều cảm thấy an tâm, cái người này từ đầu đến cuối đều không từ bỏ Vinh Quang. Bản thân Diệp Tu cũng biết đây là một lần khiêu chiến, lúc nào chính hắn có thể nhịn được không lên thi đấu thì mới thật sự buông xuống.
Thế nhưng, hắn lúc nào mới có thể không muốn lên thi đấu đây?
Trước trận tranh 8 đội mạnh, Trương Giai Lạc đột nhiên bị viêm dạ dày cấp tính, đội hình thi đấu đoàn đội lập tức bị rối loạn. Lọt vào 8 đội mạnh tất nhiên là quan trọng, nhưng cũng không thể dốc toàn lực thi đấu, về sau còn tứ kết, chung kết, lúc này tuyển thủ luân phiên thi đấu và nghỉ ngơi rất trọng yếu.
Vậy trận này cần ai xuất chiến? Tuyển thủ thi đấu đoàn đội vòng trước, hay tuyển thủ vừa dốc toàn lực đấu lôi đài? Trong tình huống này, mọi người phát hiện người phù hợp nhất chỉ có sách giáo khoa Vinh Quang - Diệp Tu.
"Lão Diệp, ông lên đi!" Tất cả mọi người đều bị thuyết phục, không ai nghi ngờ trình độ thi đấu hiện tại của Diệp Tu.
"Nhưng tui không có thẻ tài khoản." Diệp Tu nhún vai, bộ dáng không phải việc của mình.
"Ông dùng Bách Hoa Liễu Loạn đi, ông ra sân, tui cũng yên tâm. Đây là lựa chọn tốt nhất."
Trương Giai Lạc tại trên giường bệnh cũng khuyên.
Một loạt ánh mắt sáng ngời nhìn Diệp Tu, hắn sẽ lựa chọn thế nào?
...
"Tiểu Chu, trận đoàn đội tiếp theo, Nhất Thương Xuyên Vân thay thế Bách Hoa Liễu Loạn, chú còn chịu đựng được không?" Danh sách thi đấu đoàn đội được công bố, tất cả mọi người đều kinh ngạc, cuối cùng Diệp Tu cũng không ra sân, hắn thật sự không muốn thi đấu, không có khát vọng chiến thắng sao?
"Dĩ nhiên không phải." Diệp Tu yên lặng trả lời trong lòng. Khi hắn cầm Bách Hoa Liễu Loạn, nhiệt huyết trong tim hắn không ngừng dâng lên, muốn tham gia thi đấu, muốn đánh tiếp, đánh mãi, đánh đến khi không đánh nổi mới thôi.
Nhưng hắn biết điều này tuyệt đối không thể. Nếu như Diệp Tu dùng Bách Hoa Liễu Loạn ra sân, Trương Giai Lạc sẽ gánh chịu vô số tin đồn, đội tuyển quốc gia sẽ gặp phải vô số chỉ trích từ bên ngoài.
Hắn đã giải nghệ, hắn hiện tại đã không phải là đội viên, hắn là lĩnh đội đội tuyển quốc gia, là bức tường rắn chắc ngăn chặn hết thảy. Hắn sẽ dẫn đầu bọn họ từng bước bước lên đỉnh thế giới, giành lấy quán quân, nhưng tuyệt đối không phải dùng phương thức này. Không có người nào càng khát vọng tranh tài, càng khát vọng đoạt cúp hơn hắn.
Thế nhưng, đây là đội tuyển quốc gia.
Hiện tại bọn họ đối mặt với thế giới càng rộng lớn, chạm trán với vô số đối thủ mới. Bọn họ vẫn đang tiến bộ, mà hắn, đã dừng chân. Hắn là dẫn đầu đội tuyển quốc gia, dù cái hắn muốn không phải ỷ lại đội ngũ mà là tự mình giải quyết hết thảy.
Kẻ hiểu mình nhất là đối thủ của mình, đội viên hiện tại của hắn đều đã từng là đối thủ, hắn hiểu, bọn họ có thể một mình đảm đương một phía. Mà nhiệm vụ của hắn, lĩnh đội, là kẻ bố trí chiến lược sau đó buông tay để đội viên thực hiện. Diệp Tu hiểu rất rõ lĩnh đội ra sân sẽ mang đến hậu quả thế nào, đội tuyển quốc gia sẽ bị đánh giá và soi xét ra sao. Hắn muốn bảo vệ bọn họ, để họ chỉ cần tập trung thi đấu, tuyệt đối không để dư luận tác động.
Diệp Tu không phải không yên lòng, đây vốn là chức trách lĩnh đội của hắn. Liên Minh càng ngày càng thương nghiệp hóa, mà hắn chỉ muốn dốc toàn lực bảo vệ mảnh đất tinh khiết kia. Muốn làm liền làm tốt nhất, đây là tiêu chuẩn đối của Diệp Tu với chính mình. Thế là hắn đem bản thân biến thành một cái cây cắm rễ vào mảnh đất Vinh Quang, cuối cùng trở thành một cây đại thụ che trời. Lại chơi Vinh Quang mười năm nữa, Diệp Tu vẫn sẽ bảo vệ vinh quang trong lòng. Nhưng, có một số người, có một số trách nhiệm lại càng trọng yếu hơn Vinh Quang.
Last edited: