Hoàn [Toàn viên] Tuyển thủ giải nghệ quay lại nghề

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
337
Số lượt thích
2,063
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#1
[Dìm hàng toàn liên minh]
Tuyển thủ giải nghệ quay lại nghề

Editor: Hóng chuyện 24/7
CV: 张佳乐头上的小花儿
Nguồn:
chouchin
Xin chân thành cảm ơn mọi người trong Hội Tự Sát đã giúp em edit fic này.


Một cái não động từ bỏ trị liệu.

00

Liên minh gần đây đang tổ chức một hoạt động đặc biệt, tuyển thủ các chiến đội đều phải đến địa điểm chỉ định để trải nghiệm cuộc sống tại nơi làm việc.

01. Khu bán nữ trang Luân Hồi

"Thật sự không thể giới thiệu cái nào khác sao?"

"Cái này chăm sóc môi tốt, lúc nói cũng không phai, hơn nữa tiểu thư da cô rất trắng, tô nó lên cực kỳ tôn khí chất bản thân mình, mặt cũng chỉ cần đánh nhẹ, quả thật cô rất phù hợp với loại trang điểm này. Không chỉ thế đây còn là mẫu xuân hè, mã màu này gần như đã hết hàng trên mạng rồi, hàng tồn trong kho của chúng tôi cũng không còn nhiều."

"Cái đó... Được rồi, giúp tôi lấy một mẫu, tính tiền chỗ nào?"

Giang Ba Đào kêu bên kia: "Đỗ Minh, mang vị tiểu thư này đi tính tiền."

"... Tiểu Giang chú biết thật là nhiều nha." Phương Minh Hoa tán thưởng câu, thân là nhân sĩ đã kết hôn, hắn cũng không có cách nào nhớ rõ được các loại đồ trang điểm của vợ.

"Làm phao thôi," Giang Ba Đào nói, "Ở trong tay áo em, lúc cần thì lấy ra."

Đỗ Minh liếc Tôn Tường: "Đội phó, tôi có một thỉnh cầu, anh cho Tôn Tường xem một chút được không, tui thấy hắn sắp phát điên rồi."

Tôn Tường nghe vậy vò tóc, nóng nảy nói: "Làm ơn hãy cho tôi về, mấy người nói xem Liên Minh bị bệnh phải không, tại sao phải tự trải nghiệm cuộc sống? Tự trải nghiệm tốt thì mùa sau có được trực tiếp vào vòng trong không?"

Người bên cạnh an ủi cậu, nói: "Đội trưởng còn chưa nói câu gì đâu, chúng ta có thể làm gì chứ."

"Không đúng, đội trưởng thì có thể nói cái gì."

Được nhắc, Giang Ba Đào mới đôt nhiên nhớ tới: "Tiểu Chu đâu?"

Chu Trạch Khải đang phải đối mặt với thử thách lớn nhất trong kiếp sống chuyên nghiệp của mình.

Trước mắt cậu, một người phụ nữ ngực nở mông cong, trang sức tinh xảo, chân đi giày cao gót bước vào tiện, mỉm cười nói với cậu: "Soái ca, giúp tôi chọn một thỏi son đi."

Dù đã trải qua bao sóng to gió lớn, cầm trong tay hai quán quân nội quốc cùng một quán quân thế giới, nhưng Súng Vương vẫn rất căng thẳng. Tuy nhiên cậu vẫn không nói, cậu im lặng.

Chu Trạch Khải cứ lặng im như vậy từ trong tầng tầng son môi lấy ra thỏi Givenchy: "Cái này."

Khoảnh khắc son môi kia được lấy ra, Giang Ba Đào cảm tưởng thế giới này như dừng lại vậy. Không hổ là đội trưởng, sắc bén như vậy, chọn bừa cũng có thể chọn ra một cái độc đáo như thế.

Tương truyền, có ba loại màu có thể coi như màu chết: hồng nhạt, hồng pha tím và hồng lấp lánh, cái màu mà chỉ nhìn độ đậm thôi cũng thấy nghẹt thở. Giang Ba Đào đã đi một ngày đàng học một sàng khôn, đây chính là màu chia tay trong truyền thuyết.

Nghe nói chuyên để dùng để tặng bạn gái cũ hoặc muốn chia tay với bạn gái hiện tại.

Mỹ nữ kia rõ ràng cũng ngẩn người: "Cậu chắc không?"

Chu Trạch Khải im lặng nhìn cô, gật gật đầu.

"Chắc chắn."

Dưới sự tấn công dữ dội của Chu Trạch Khải, ít ai có thể vượt quá năm phút đồng hồ.

Chấp cả online và offline.

Quả nhiên ánh mắt mỹ nữ lóe lên một chút, cô tránh đi tầm mắt cậu, khẽ cắn môi: "Tôi mua."

Giang Ba Đào trầm mặc.

Người Luân Hồi cũng trầm mặc.

Phương Minh Hoa yếu ớt nói: "Quả thật, có nhan sắc là có thể ma xui quỷ khiến."

Nguyên gốc là “有颜能使鬼推磨” (có nhan có thể ma xui quỷ khiến) đây là cách nói biến thể của “有钱能使鬼推磨” (có tiền có thể ma xui quỷ khiến) dùng để cảm thán sự đời của Phương Minh Hoa

Chu Trạch Khải không hiểu sao hôm nay tiêu thụ lại đạt Top 1, rất vô tội hỏi Giang Ba Đào: "Tệ lắm à?"

Giang Ba Đào như bị bùa mê thuốc lú đi an ủi cậu: "Không, không có, chỉ là làm việc này chỉ có vài người, người bình thường làm không nổi."

"Đội phó, thứ để một người tầm nhìn 5.0 như anh mù quáng đến như vậy quả nhiên chỉ có thể là tình yêu."

Cùng lúc đó, Đỗ Minh còn đang tưởng thật chăm chú đứng một bên nghĩ nghĩ, Đường Nhu phải chăng cũng thích vẻ bề ngoài.

"Đừng nghĩ nữa, phần cứng cậu không đủ." Tôn Tường như thể nhìn ra hắn nghĩ cái gì.

Đỗ Minh: "Lúc này não cậu đột nhiên tốt ghê."

02. Nông trại Bá Đồ vui vẻ

Bá Đồ vừa bắt đầu một cuộc sống mới ở một trang trại xinh đẹp nào đó.

Mới hôm nào, bọn họ còn nghĩ đây chẳng qua chỉ là một chương trình "Hướng về cuộc sống" thôi, vậy mà trăm triệu không nghĩ tới, đây thật sự là "X- change"
Hướng về cuộc sống (Tiếng Anh: Back to field):là một chương trình truyền hình thực tế về sinh hoạt cuộc sống do đài truyền hình Hồ Nam kết hợp với Hợp Tâm Media Chiết Giang sản xuất.Trong chương trình tất cả mọi người sẽ phải cùng nhau trở về vùng nông thôn, tự lực cánh sinh, tự cung tự cấp, tận tình chăm sóc khách tới chơi.Bao gồm các thành viên: Huỳnh Lỗi(diễn viên),Hà Cảnh (người dẫn chương trình),Henry Lau(ca sĩ),Bành Dục Sướng(diễn viên), Trương Tử Phong(diễn viên)

"X- change" là một chương trình thực tế tráo đổi sinh hoạt mọi người của đài truyền hình Hồ Nam, Trung Quốc. Chương trình lần đầu tiên lên sóng TV vào năm 2006, kết thúc năm 2015. Do chính sách mới của tổng cục Phát thanh, Điện ảnh và Truyền hình Nhà nước, năm 2017 chương trình được đổi thành tiết mục chiếu mạng trên Mango TV. Và được lấy ý tưởng thành công của Anh và Mỹ, chương trình thực tế "Hoán đổi vợ chồng", "Trao đổi vợ",... Chương trình kết hợp các điểm nóng xã hội hiện tại ở Trung Quốc và sắp xếp hai nhân vật chính có trải nghiệm và môi trường phát triển hoàn toàn khác nhau để trải nghiệm trao đổi cuộc sống. Hai bên sẽ trao đổi nhân vật bảy ngày, trải nghiệm cuộc sống đối phương.

Giải thích cho ai không hiểu câu trên:
Mới hôm nào, bọn họ còn nghĩ đây chẳng qua chỉ là về quê thử làm nông dân thôi, ai ngờ tới, từ giả biến thành thật, phải làm nông dân thật.

Trương Giai Lạc nhìn dãy nhà như đang lung lay trong gió như thể sắp đổ, nói: "Phải chăng do chúng ta không hối lộ Liên Minh?"

Tuy nhiên là một tuyển thủ chuyên nghiệp thường xuyên MAY MẮN, Trương Giai Lạc cũng rất tự biết an ủi chính mình, mặc dù điều kiện không thể nào so với ở trong ký túc xá, nhưng tốt xấu gì sông núi cũng mỹ lệ, không khí trong lành.

Hắn rảo bước vào trong, lại phát hiện hành lý của mình bị rớt sâu trong một cái hố lạ nào đó, khó mà tự kéo ra được.

Trương Giai Lạc: ". . ."

Cho dù vậy Hàn Văn Thanh vẫn bình tĩnh như cũ, đội tưởng như vậy khiến bọn họ lại càng thêm xấu hổ hay khổ cũng không dám kêu.

Đêm đó, Trương Giai Lạc cùng Lâm Kính Ngôn nấu bữa khuya, một khối tường cũ rơi thẳng vào trong nồi, khuấy động lên muôn ngàn ngọn sóng, phá hủy một nồi mì tôm.

Mà Trương Tân Kiệt, người có đồng hồ sinh học chính xác đến đơn vị giây, rạng sáng bị một tiếng gà gáy vô tình đánh vỡ sinh hoạt mười năm như một của mình.

Cũng may Trương Tân Kiệt vẫn còn lý trí, nếu không muốn động thủ thật thì chấp mười vú em Thạch Bất Chuyển cũng phải sống với con gà kia.

Bá Đồ hôm nay đúng thật là sống cùng gà, dù sao một trong số công việc chính là cho gà ăn. Đối với việc này mọi người tỏ vẻ, để công bằng, rút thăm đi, mặc dù phương thức này đối với Trương Giai Lạc không quá công bằng.

Trương Giai Lạc kháng cự trăm phần trăm: "Tại sao! Tại sao vẫn là tui! Không phải đội trưởng mới là người bị rút phải sao!!"

Bạch Ngôn Phi thở dài: "Anh cũng không phải chưa từng thấy qua đội trưởng cho gà ăn, thức ăn bị ném như mưa đá khiến một đám gà con trốn đông trốn tây, để lại cho chúng nó thật nhiều bóng ma tâm lí a. Hiện tại đội trưởng chỉ cần tới gần gà con trong vòng năm mét, bên trong liền im như tờ, cái này làm sao mà cho ăn được." Bạch Ngôn Phi nói thật, hắn tin chỉ cần Hàn Văn Thanh vẫn đứng ở đó, đám gà kia sớm muộn cũng tự biến thành một cục tròn.

Trương Giai Lạc thấy tình thế không ổn vừa định trốn liền bị Trương Tân Kiệt tóm về.

Hắn luôn đối với vị đội phó nhỏ hơn mình hai mùa này có một chút sợ hãi khó tả, giống hệt như lúc gặp vị Lam Vũ "Dụ Văn Châu ôn hoà" cùng vị Lôi Đình “Tiêu Thời Khâm tính tình tốt" kia trong truyền thuyết vậy. Khí chất ba người này giống nhau đến nỗi khiến cho Trương Giai Lạc nghi ngờ chả lẽ tuyển thủ mùa bốn bọn họ đều như vậy.

Túm cái quần lại, Trương Giai Lạc bị đẩy vào trong chuồng gà như thế đó.

Thật trùng hợp, hắn cùng con gà trống đen trong đó vừa liếc qua nhau một chút. Con gà kia vừa nhìn đã biết chính là vua gà chỗ này, uy phong lẫm liệt, ánh mắt sắc bén, thậm chí còn thúc giục Trương Giai Lạc giao toàn bộ thức ăn cho nó.

Hai người liếc mắt cái như trải qua ngàn năm, Trương Giai Lạc run run nắm một nắm thức ăn, ném vào nó.

Con gà kia vỗ cánh từ bên trên cọc nhảy xuống, gáy một tiếng, rồi đem thức ăn đi. Ngay lập tức, một đám gà trống gà mái non nghe tiếng gọi vọt ra.

Trương Giai Lạc không bao giờ nói với người khác chuyện mình sợ động vật có cánh cho người khác. Thỉnh thoảng hắn cũng sẽ quên chuyện này, chỉ là giờ phút này, nó đã bị nỗi sợ hãi đánh thức dậy.

Hiện tại trong mắt Trương Giai Lạc , không có cái gì nhanh khủng khiếp như cái này.

"Tiền bối, cố lên!" Tống Kì Anh lại cứ một mực ở bên hò hét.

Nếu là ngày thường, được cổ vũ như thế khẳng định Trương Giai Lạc sẽ bày ra cái dáng vẻ anh tuấn tiêu sái đùa giỡn, nhưng trong cái lúc sinh tử nguy cấp này, hắn nào còn tâm tư để ý sự sùng bái của hậu bối nữa.

"A a a các ngươi, các ngươi không được đây a" Trương Giai Lạc hét như điên với ba con gà nhỏ, liên tục lùi lại, tay cầm thùng thức ăn run nhè nhẹ, bất chấp nắm một vốc tát sang chỗ kia.

Lâm Kính Ngôn nói với người bên cạnh: "Cậu xem cái dáng vẩy tay cho gia cầm ăn của cậu ta có giống Bách Hoa Liễu Loạn không..."

03. Tiệm nướng Vi Thảo

Dựa theo lô-gíc người bình thường, vô luận như thế nào Vi Thảo cũng đều không thể bị sắp xếp đến loại chỗ như quán nướng này. Nguyên nhân rất đơn giản, khí chất không hợp.

Trừ khi mấy người đem nướng bột mì đổi thành nướng vương bất lưu hành đi, nướng cà đổi thành nướng đông trùng hạ thảo... Nếu không thì rất không dưỡng sinh.

Tuy vậy ở dưới cái chế độ độc tài của chủ nghĩa tư bản, Vi Thảo đành chịu, vẫn là đi quán nướng.

Đồng hành còn có một Phương Sĩ Khiêm mới về nước không hiểu sao bị kéo đến làm cu li.

Nhiệm vụ chủ yếu của hắn là bôi dầu lên các xâu nướng, nhưng kỹ năng này khá thụ động, bất luân với ai cũng không thể, chỉ nhắm chuẩn với Vương Kiệt Hi.

Thế nhưng thủ pháp Vương Kiệt Hi biến hóa quá đa dạng kỳ lạ, Phương Sĩ Khiêm kia thị lực 5.0 cùng với dự đoán và ý thức thao tác hạng nhất miễn cưỡng lắm cũng không cũng không theo kịp.

"Vương Kiệt Hi, cậu nói xem trước kia lúc cậu đang bay trên trời, tôi đã vất vả bơm máu cậu thế nào, bây giờ thế quái nào đến nướng thịt cũng khó nắm bắt như vậy." Phương Sĩ Khiêm mồm than phiền nhưng miệng ngược lại cười cười: "Cậu muốn quấn lấy tôi liền nói sớm a."

"Hả, vậy không cần nữa, anh đi đi." Vương Kiệt Hi không thèm ngẩng đầu lên.

Phương Sĩ Khiêm: "...Không được, tôi là vì tương lai Vi Thảo chúng ta."

Vương Kiệt Hi nói: "Anh giải nghệ rồi."

Phương Sĩ Khiêm cứng mặt lại: "Lão tướng bất tử."

"Tôi không muốn quấn lấy anh."

"Tôi muốn, tôi muốn là được rồi." Phương Sĩ Khiêm giữ chặt tay hắn.

Liễu Phi cạn lời: "Cậu nói xem... Phương tiền bối đây là đang làm cái gì?"

Viên Bách Thanh giở giọng điệu nhìn thấu hồng trần: "Trong mắt sư phụ, anh ấy là đang tán tỉnh, còn trong mắt đội trưởng, anh ấy là kiểu thấy chết không sờn."

"Đội phó, anh xem Tiểu Biệt tiền bối." Cao Anh Kiệt chỉ cho Hứa Bân Lưu Tiểu Biệt bên kia nói, "Giỏi quá, thật nhanh."

Hứa Bân nhìn về phía đó, chỉ thấy một mảng khói lớn bên trong, lờ mờ thấy được Lưu Tiểu Biệt đang vẩy dầu lên xiên, tốc độ tay kia quả thật quá nhanh rồi, đến độ gần như chỉ thấy tàn ảnh.

Hứa Bân cảm thán: "Thì ra tốc độ tay còn có thể dùng ở chỗ khác nha."

"Phải chăng Vinh Quang đang hạn chế phương diện phát triển của cậu ta . . ."

Viên Bách Thanh vỗ vỗ bả vai Lưu Tiểu Biệt: "Mai sau nếu giàu, đừng quên anh em." Ngay cả em gái vây xem bên cạnh đang chụp âm bản cũng phải khinh bỉ mấy lần.

Có mấy học sinh vừa được tạm tha buổi học tối, ồn ào gọi nhau phóng đi ăn khuya.

Phục vụ quán là một cô gái trông xấp xỉ tuổi bọn họ, cô ghi lại tên đồ ăn lên notebook, rồi kêu bên trong: "Đội trưởng! Thêm một cá nướng."

Người bên cạnh thấy đều là con gái giống mình không khỏi nổi lên suy nghĩ: "Chị tại sao lại gọi chủ quán là đội trưởng vậy?"

Liễu Phi nói: "Kỳ thật lúc ở riêng tụi chị đều gọi phụ hoàng."

Người nọ: "..."

"Đùa thôi." Cô cười cười.

Chả có cái gì đáng cười được không.

Vương Kiệt Hi một bên đang chăm chú nướng thịt, bỗng cảm giác có ai đó kéo góc áo hắn.

"Chú chú chú chú, cho tụi con mười lăm xiên bột mì nướng."

Vương Kiệt hi từ trên cao nhìn cô bé này, buông tay ngồi xổm xuống: "Em nói cái gì?"

"Mười lăm xiên bột mì nướng ạ." Cô bé đáp lại.

"Bàn số mấy vậy?"

"Ừm . . . Bên kia ạ."

Vương Kiệt Hi nhìn theo hướng cô chỉ, cười nói: "Đã rõ."

"Oa, đội trưởng thật quá biết hiểu trẻ con." Mắt Cao Anh Kiệt lấp lánh toàn sao.

"Em nói xem, bình thường trong mắt đội trưởng chúng ta phải chăng cũng như vậy?"

Cao Anh Kiệt thôi sùng bái, thật sự lâm vào trạng thái trầm tư.

"Ngài có đơn đặt thức ăn đợi lâu, làm ơn xử lý kịp thời." Âm thanh máy điện tử vang lên.

"Xin hỏi xin hỏi đơn đạt hàng C số 907, cái đơn không đặt trên web cũng không đặt tại cửa hàng, cái đơn đặt bằng điện thoại ấy, mấy người làm xong chưa vậy? Nếu như chưa, làm ơn có thể nhanh lên một chút được không, thời gian của tôi rất quý giá ——"

"Hoàng thiếu!?"

Hoàng Thiếu Thiên cưỡi trên con xe điện nhỏ như lừa đến, nhìn vào quán nướng tràn ngập sắc xanh, trong lòng tự nhủ không ổn, chọc phải ổ Vi Thảo rồi.

04. Lam Vũ shipper

" Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, lão Vương, mấy người thế quái nào lại bị phân đến quán nướng vậy, Vi Thảo các người đang giỡn trò gì vậy, thật sự là lửa đồng thiêu chẳng rụi, gió xuân thổi sinh sôi sao? Anh nói xem anh hun đám khói mờ ảo này lên mặt, hai mắt lớn nhỏ lập tức đều luôn."

Đây là một câu thơ trong bài “Phú đắc cổ nguyên thảo tống biệt” của Bạch Cư Dị, ý nghĩa đại khái là nếu lửa cháy không hết cánh đồng, thì tới mùa xuân cỏ sẽ lại mọc tràn lan. Câu này miêu tả sức sống mạnh mẽ bất khuất vượt nghịch cảnh của cỏ, cũng như nói về ý chí của con người.
Và nếu tui không nhầm đây cũng là slogan của Vi Thảo.


Phú đắc cổ nguyên thảo tống biệt
Ly ly nguyên thượng thảo,
Nhất tuế nhất khô vinh.
Dã hoả thiêu bất tận,
Xuân phong xuy hựu sinh.
Viễn phương xâm cổ đạo,
Tình thuý tiếp hoang thành.
Hựu tống vương tôn khứ,
Thê thê mãn biệt tình.


Bản dịch thơ:

Cỏ đồng xanh mát rượi
Mỗi năm héo rồi tươi
Lửa đồng thiêu chẳng rụi
Gió xuân thổi sinh sôi
Hương đồng lan ngập lối
Xanh ngát tới thành đê
Đưa vương tôn về phủ
Tình ly biệt lê thê.
(Bản dịch của Nguyễn Phước Hậu)
Muốn tìm hiểu thêm ấn vào
đây.

Hoàng Thiếu Thiên cười đến không biết trời biết đất, làm cho đám người xung quanh liếc xéo nhiều lần, Vương Kiệt Hi mở miệng ngắt lời hắn: "Cậu làm shipper?"

"Anh đã gặp qua shipper nào đẹp trai như tôi chưa!"

"Vậy Lam Vũ mấy người làm cái gì?"

Hoàng Thiếu Thiên: ". . . Logistic?"

Nghĩ một chút rồi lại bổ sung: "Penguin Logistics."

Logistics là quá trình lên kế hoạch, áp dụng và kiểm soát các luồng chuyển dịch của hàng hóa hay thông tin liên quan tới nguyên nhiên liệu vật tư (đầu vào) và sản phẩm cuối cùng (đầu ra) từ điểm xuất phát tới điểm tiêu thụ.
Logistics có thể tạm dịch một cách không sát nghĩa là “hậu cần”, nhưng có lẽ đến nay Tiếng Việt chưa có thuật ngữ tương đương. Chúng ta có thể chấp nhận từ logistics như một từ đã được Việt hóa, cũng tương tự như nhiều từ khác trong thực tế đã chấp nhận như container, marketing…

Penguin Logistics: một hãng công ty làm về logistic, nhưng nói nôm na thì là công ty vận chuyển.

PS: Cảm ơn chị Núi đã giải thích cho em hiểu cái thuật ngữ đáng sợ này.:cry::cry:

Vương Kiệt Hi: "Cậu đang nói cái quái gì vậy?"

"Tôi chịu, tôi cần trị liệu chữa căn bệnh mất trí nhớ này."

Nguyên văn cả câu là: "我也不知道, 我是个失忆的 刀客塔." (CV: "Ta cũng không biết, ta là mất trí nhớ đao khách tháp.") Ở đây cả câu đằng sau cụm từ “đao khách tháp” có rất nhiều nghĩa.

Với ngữ cảnh bên trong trò chơi Arknight là chỉ người chơi chơi nhân vật bác sĩ Rhode Island, cũng có đôi khi là chỉ chính bản thân người chơi.
Do trò chơi dùng giọng nói tiếng Nhật nên người chơi thường hay gọi người chơi khác là "Bác sĩ" trong tiếng Nhật, nghĩa là " ドクター". Cách phát âm của từ này là Dokutā, do vậy thường hay bị người chơi nghe nhầm thành đao khách tháp (dāo kè tǎ), cũng có khi nghe thành đao khách đặc biệt (dāo kè tè).


Nó thường để dùng giao lưu giữa các người chơi, như kiểu "nhóm đao khách tháp" tức là "các người chơi".

Và nó cũng được thường được sử dụng phổ biến theo hướng hài hước, châm biếm trong các fanfic, cũng như được người chơi sử dụng để gọi trị liệu.

PS: Đoạn này thì xin cảm ơn chị Tư ạ, nếu không có chị chắc em chịu đống tiếng lóng này.:cry:

Vương Kiệt Hi lười nhác chạy theo đường não trơ kia của Hoàng Thiếu Thiên, cua lại, hỏi: "Dụ Văn Châu đâu?"

"Ồ đội trưởng hả, tôi kể anh nghe, đội trưởng thế mà lại không biết đi xe đạp ha ha ha ha anh tin nổi không, khó trách tôi chưa bao giờ thấy cậu ta đi xe đạp chia sẻ ở dưới tiểu khu chúng tôi. Tóm lại cậu ta không đi được xe đạp, do vậy xe điện cũng chịu luôn."

"Nhưng mấy người không phải là shipper sao? Anh ấy sao rồi, cũng không thể đi bộ à?" Hứa Bân hỏi hắn

"Cho nên tôi lái xe chở cậu ta nha!" Hoàng Thiếu Thiên hết sức tự nhiên nói, "Không còn cách nào khác, cậu ấy thân là đội trưởng không thể bỏ việc, cậu nói xem đội trưởng thật cũng không dễ dàng gì, hiệu suất giao hàng cũng đều chỉ nhanh bằng 0.5 lần người khác."

Hứa Bân trong lòng thầm nghĩ hiệu suất hai người thì rõ ràng là như nhau a, tuy vậy Hoàng Thiếu Thiên chẳng thèm quan tâm đến chuyện này, tự mình bô la bô lô tiếp: "Liên minh cũng thật quá dở hơi, người khác dù sao đi nữa cũng được phân cho ở trong phòng, hay đứng trước trông hàng, chỉ Lam Vũ tụi tôi bôn ba tứ phía. Vẫn còn may đây không phải đất thành phố G a, bằng không vào cái thời tiết mùa này, phơi một vòng fan bạn gái mất đi một nửa."

Vương Kiệt Hi vừa ngẩng đầu một cái quả nhiên thấy Dụ Văn Châu đang đứng bên cạnh xe điện, thấy Vương Kiệt Hi nhìn mình, còn vẫy vẫy tay.

Vương Kiệt Hi: ". . ."

Lấy thân phận của mình hiện tại, một người là đầu bếp, một người là cửu vạn, cái loại hợp tác này, thật sự không quá hợp với Lam Vũ và Vi Thảo bọn hắn đi.

Hứa Bân: "Ha ha ha, mấy người thật đúng là không ngại phiền a."

Hoàng Thiếu Thiên khẩu khí lớn: "Không phiền không phiền."

Thời điểm cầm đồ nướng quay lại, Hoàng Thiếu Thiên nghe thấy Dụ Văn Châu nói: "Mấy người nói chuyện thật lâu."

"Có sao có sao, tại gặp anh ta làm tôi kinh ngạc quá thôi ha ha ha ha, tôi bảo cậu nghe Vương mắt bự nên bỏ quán nướng đi, treo cái biển đoán mệnh bên cạnh đi."

"Vừa có người gọi điện thoại tới, chúng ta đã bị muộn đơn hàng này.”

Hoàng Thiếu Thiên: ". . . Đội trưởng tôi sai rồi."

Dụ Văn Châu mỉm cười: "Không sao, tôi đã nói chuyện với người kia rồi, người ta khá dễ nói chuyện."

"Như vậy thì tôi an tâm rồi, mà đội trưởng cậu đừng dọa tôi thế chứ, Liên minh cuối cùng còn muốn kiểm tra công việc của chúng ta lần này đó, cậu nói xem, nếu cái này bị đánh giá tệ kiểu gì tôi cũng ít nhiều liên lụy tới danh tiếng chiến đội."

"Cho nên đợi lúc giao hàng xong, Thiếu Thiên cậu nhớ khi đó đưa cho họ bản đánh giá, họ nói sẽ không chấm tệ chúng ta chuyện này."

Hoàng Thiếu Thiên: "… "

Không hiểu sao hắn cảm giác mình cái dạng này giống như đang ở xã hội phong kiến vậy, vì hoàn cảnh gia đình sa sút mà bị người ta kéo đi mãi nghệ kiếm sống mua vui cho họ.

Dụ Văn Châu: "Đúng rồi, hắn bảo nói tiếng Quảng Đông là tốt nhất."

Hoàng Thiếu Thiên: "Đội trưởng, cậu đúng thật cmn là dân chuyên mặc cả."

Hoàng Thiếu Thiên vừa im, điện thoại lại vang lên, màn hình báo người gọi là Lư Hãn Văn. Hắn nhấc máy, đầu bên kia vang lên tiếng một giọng nam trưởng thành: "Xin hỏi."

"Đệch, anh là ai tiểu Lư đâu anh tại sao lại dùng điện thoại của thằng bé!"

"Hoàng thiếu, em, em bị cảnh sát giao thông bắt." Bên truyền đến giọng của Lư Hãn Văn.

Hoàng Thiếu Thiên lập tức trở mặt: "Cảnh sát, anh giỏi lắm."

"Cậu là phụ huynh của cậu bé sao?" Cánh sát giao thông hỏi.

Hoàng Thiếu Thiên vừa định nói không phải thì đã bị Dụ Văn Châu cướp lời: "Tôi là, xin hỏi thằng bé sao rồi?"

"Đứa nhỏ này mới 16 tuổi phải không, hiện tại đi xe điện trên đường là trái quy định," cảnh sát giao thông nói "Mấy người làm phụ huynh cũng thật vô trách nhiệm, thằng bé còn nhỏ như vậy mà đã bắt đi làm việc, trẻ con vừa làm vừa học rất cực khổ."

Dụ Văn Châu: "Ngài nói rất đúng. Kỳ thật tôi là anh trai thằng bé, không thì tôi đưa số điện thoại của người giám hộ Tiểu Lư cho ngài, ngài cũng ông ấy vui vẻ tâm sự?"

Dụ Văn Châu nói xong liền đọc một chuỗi số điện thoại. Hoàng Thiếu Thiên nghe thế thấy có chút quen tai, quá kì dị, đột nhiên hắn nghe thấy tiếng Lư Hãn Văn: "Hoàng thiếu."

"Làm sao?"

"Ừm, em vừa mới thấy trên mạng có người đăng một clip, Hoàng thiếu, anh ở chỗ kia gặp Tiểu Biệt tiền sao?"

Hoàng Thiếu Thiên: "Đây là lý do em trả lời cho việc làm trái luật giao thông sao??"

Lư Hãn Văn câm nín.

"Tiểu Lư, em thế nhưng chính là tương lai Lam Vũ chúng ta a, em sao lại như vậy chứ. Lưu Tiểu Biệt chính là người Vi Thảo đó, em biết hai nhà chúng ta quan hệ như thế nào mà. Em có biết anh rất đau lòng, rất thất vọng lắm không, trái tim anh bị tổn thương ——"

Bên kia cúp "Bộp" một tiếng điện thoại.

Hoàng Thiếu Thiên quay lại focus Dụ Văn Châu: "Đội trưởng, cái số điện thoại cậu vừa báo sao nghe quen vậy."

"À, là của Phùng chủ tịch."

Thế là ba phút sau, Phùng chủ tịch không hiểu sao nhận được một cuộc gọi từ cảnh sát, mắng hắn hám lợi, chỉ biết lo làm ăn trước mắt mặc kệ tương lai về sau của con trai, quá vô nhân đạo đem những đóa hoa của tổ quốc kia phơi nắng dưới ánh mặt trời thiêu đốt.

5. Nhà ăn Hưng Hân

Nơi Hưng Hân được phân đến chính là căn tin trụ sở Liên minh.

Cái này lộ rõ đến mức khiến người ta hoài nghi phải chăng Liên minh đang lấy việc công báo thù riêng, bắt bọn hắn tới làm việc.

"Móa, Diệp Tu, lão Ngụy hai người thật quá sướng rồi." Phương Duệ tức giận nói.

"Biết sao được, lĩnh đội cùng huấn luyện viên vốn là không cần tới mà, thừa lúc bọn họ đi chúng ta có thể đi đoạt thêm vài con Boss." An Văn Dật nói, "Họ có chị chủ quản mà."

"Một phần cơm cà tím, cảm ơn."

Bao Vinh Hưng vui vẻ đóng một phần cơm cà đưa tới, nhưng tay kia mới đưa đến giữa không trung thì dừng lại. Cô gái đối diên thấy lạ, bỗng nghe thấy đối phương hỏi: "Người đẹp, cô chòm sao gì vậy?"

Cô gái kia sững sờ: "Cái gì?"

"Cô chòm sao gì vậy?"

"Có thể, có thể đưa tôi được không, đằng sau vẫn còn người xếp hàng."

"Vậy cô nói cho tui biết cô chòm sao gì đi."

La Tập bên cạnh đột nhiên nói: "Cô ấy chòm Bảo Bình."

"Sao cậu biết???"

"Tôi biết xem tướng." La Tập nhịn đến hai mắt trợn trắng lên, bực mình cướp lấy hộp cơm trong tay Bánh Bao đưa cho cô gái kia, đối phương nhỏ giọng cảm ơn rồi chạy.

Tô Mộc Tranh ở cửa sổ khác nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, cười khúc khích. Mạc Phàm bên cạnh hỏi: "Cười gì vậy?"

"Không có gì." Tô Mộc Tranh cười cười nhìn hắn một cái, quay ra nói với người trước cửa sổ: "Đây, cơm đùi gà của cậu."

"Để tôi." Mạc Phàm không để cô xới thức ăn.

"A, Hại Người Không Mệt?!" Trong hàng có người kêu lên.

Trụ sở Liên minh khẳng định có rất nhiều người chơi Vinh Quang, do vậy có người nhận ra hắn cũng không có gì kỳ lạ, chỉ là Mạc Phàm không định để ý tới người kia, cúi đầu xới cơm.

"Cậu còn nhớ tôi không?" Người kia đột nhiên hỏi.

Mạc Phàm vẫn không ngẩng đầu, nhưng dưới góc nhìn Tô Mộc Tranh, khuôn mặt phía trên có mấy phần ngờ ngợ.

"Cậu dám cướp cây pháo chống tăng tím cấp 70 của tôi..."Giọng người kia nghe mấy phần cay cú.

Tô Mộc Tranh vội đi lên giảng hòa: "Thật là trùng hợp a, đây đúng là duyên phận rồi —— vậy cậu muốn thịt kho tàu hay cơm đùi gà?"

Theo lý thuyết, thủ đoạn gượng ép cố nói sang chuyện khác như vậy rất dễ bị nhìn thấu, tuy nhiên nếu người nói là Tô Mộc Tranh thì đó tất nhiên lại là một câu chuyện khác.

Tạm biệt xong người anh em "trả tôi pháo tím", Tô Mộc Tranh không hiểu sao lại cười.

"Chị cười gì vậy?" Lần này Mạc Phàm nhiều hơn một chữ.

"Không, không có gì." Tô Mộc Tranh nói vậy nhưng một bên cười đến không thở không ra hơi.

06. Ban biên tập Lôi Đình

Nơi Lôi Đình bị phân đến là ban biên tập của tờ báo nhật báo E-sports.

Bất cứ ai hiểu rõ Lôi Đình, hoặc là hiểu rõ về tuyển thủ Đới Nghiên Kỳ này đều biết, chuyện này có ý tứ gì.

"Tiểu Đới, anh đã nói rồi, ở đây không thể đăng bài này."

"Thế nhưng nó rất hay a, nội dung phong phú, tình cảm chân thành tha thiết, còn tái hiện lại chính xác dáng vẻ chân thực nghề nghiệp của tụi em."

"Thế nhưng...Nói như thế nào đây," Chủ biên nâng trán, đối với chuyện số lượng nữ tuyển thủ trong Liên minh không nhiều, hắn chung quy cũng không đành lòng từ chối thẳng "Đây là đồng nhân mà."

"Không được sao?"

"Nhưng thứ mà quyển đồng nhân này kể chính là mối tình tay ba Chu Trạch Khải, Tôn Tường, Giang Ba Đào cùng với cố sự Dụ Văn Châu lấy Hàn Văn Thanh thế thân cho Hoàng Thiếu Thiên, không chỉ thế hắn còn…" Chủ biên nói đến một nửa thì im bặt lại, đối đầu với ánh mắt đương nhiên của Đới Nghiên Kỳ, hắn bỗng cảm thấy mình người kiệt sức rồi.

"Em, em xem một chút tác phẩm của tác giả này," chủ biên nói "Anh cảm thấy tác phẩm này khá dễ tiếp cận tới xu hướng của quần chúng."

"A, đây là diễn đàn trên XXX đại đại sao!"

"Đúng vậy." Chủ biên tất nhiên biết tuyển thủ chuyên nghiệp bọn họ cũng xem diễn đàn.

"Em biết tên clone của cô ấy, chuyên môn viết đồng nhân All Vương Kiệt Hi."

"...Được rồi, em đừng nói nữa." Chủ biên đau lòng nhức óc.

"Rồi rồi Tiểu Đới, đừng làm loạn thêm nữa, bản thảo này em lấy ra xem trước một chút đi." Bạn tốt Tiêu Thời Khâm đột nhiên xuất hiện.

"A đội trưởng, anh như vậy thật quá đáng a!" Đới Nghiên Kỳ mồm dù nói như vậy nhưng vẫn rời đi.

Giọng Tiêu Thời Khâm vang làm chủ biên lệ rơi đầy mặt luôn, hắn rốt cuộc cũng đợi được cứu tinh rồi, quả nhiên, quả nhiên, Tiêu Thời Khâm không hổ là người đàn ông đại diện cho lương tâm tứ đại chiến thuật sư của Liên minh.

Đợi Đới Nghiên Kỳ đi xong, chủ biên nhoẻn miệng cười: "Tiêu đội, anh có chuyện gì à?"

"A, là thế này." Tiêu Thời Khâm đưa cho hắn một phần văn kiện "Tôi vừa mới sửa lại trang bìa tờ nhật báo E-sports của chúng ta, còn có thể thêm tổng cộng hai trang rưỡi giao diện quảng cáo nữa."

Chủ biên nhìn ánh mắt Tiêu Thời Khâm hiện tại kiên định không thua kém gì Đới Nghiên Kỳ, lúc này hắn mới ý thức được, người đàn ông này quá nghiêm túc rồi.

"Tiêu đội, có thể, nhưng mà ... không cần thiết, thật sự không cần thiết."

6.

Một tuần trải nghiệm làm việc đã gây biết bao sóng to gió lớn trên mạng, thừa dịp thời điểm nó kết thúc, để thể hiện rất coi trọng cái này, Liên minh còn làm một cuộc bỏ phiếu trên mạng. Kết quả cuối cùng là:

Vua marketing: Chu Trạch Khải

Lời bình: Qua lần trải nghiệm thực tế này Chu Trạch Khải lần nữa đã chứng minh cho chúng ta thấy, hắn ngoại trừ bơm máu còn lại không gì không làm được.

Giải hot nhất: Lưu Tiểu Biệt

Lời bình: Lượt like clip đã đột phá con số 800w, đồng chí Tiểu Biệt đã nâng thể diện của Liên minh chúng ta lên một tầng cao mới.

Giải "số khổ": Trương Giai Lạc

Lời bình: Nước còn có thể chảy về phía Tây, vô địch thế giới đương nhiên cũng có thể đi cho gà ăn rồi.

Giải kinh doanh tốt nhất: Hoàng Thiếu Thiên

Lời bình: Ai muốn nghe shipper Hoàng Thiếu Thiên trong vòng năm phút rap tên thức ăn không? Dù sao tôi cũng không muốn.

Giải nữ công gia chánh:Tiêu Thời Khâm

Lời bình: Nếu như có tiền thưởng giải này, tôi nhất định phải thưởng số tiền lên đến một trăm triệu, nhưng đáng tiếc tôi không có.

Cùng với giải đặc biệt, người rõ ràng bị cấm không cho tham dự hoạt động này, lại vẫn dốc lòng cày cấy - Diệp Tu.

Đương nhiên, quá trình bỏ phiếu cũng mười phần ác liệt, khu diễn đàn thảo luận rất nhiệt tình.

#168 Phu nhân Lam Vũ

Tui rất muốn đi quán nướng Vi Thảo, rất muốn chân thành nói với Vương Kiệt Hi: "Ông chủ, tui bị đau bụng kinh, phiền mang cho tôi năm xiên vương bất lưu hành.”

#169 Diệt Tuyệt Tinh Trần

Thế nhưng tui một chút cũng không muốn ăn đồ Lam Vũ mấy người ship, nhất là đồ Dụ Văn Châu ship, nghĩ thôi cũng thấy chậm rồi.

#170 Người qua đường Giáp Ất Bính

Chào mừng đến với hiện trường vụ đấu đá miếu dược.

#171

Đội trưởng của tụi tui có thể chăm con!

#172

Hoàng thiếu của tụi tui có thể rap tên thức ăn!

#172 Fan girl nhỏ của Luân Hồi

Đội trưởng của tui cũng có thể! (Khí thế hùng hồn)

#173

Lầu trên, cô mau tỉnh tỉnh!!

07. Trong lúc tuyển thủ chuyên nghiệp không ở đây, Diệp Tu đã làm những gì?

"Hội trưởng!! Boss dã đồ câp 65!! Lục dã ma đồ A Mạc Phu!!”

Lam Hà mắt liếc tin tức: "Tọa độ cho tôi."

"Chúng ta nhận tin muộn như vậy, vẫn muốn đi sao?"

Lam Hà nghĩ nghĩ, chuyện này đối với thành viên ba tiểu đội tinh anh của Lam Khê Các mình, khẽ cắn môi: "Đi!"

Kết quả, sự thật đã chứng minh, hắn thật ngốc, ngốc thật sự.

"Hiện tại có nhà nào rồi?"

"Luân Hồi, Trung Thảo Đường, còn có cả Hưng Hân."

Lúc bọn hắn tới đã trông thấy từ phía xa đám người kia đang kịch chiến, mình đến giờ chỉ còn nước xông vào liều mạng, phe cứu viện cũng sắp tới nơi. Kết quả một thân ảnh xanh xanh đỏ đỏ nào đó từ trên trời giáng xuống chỗ đám người kia. Lam Hà kích động, giờ chỉ muốn đâm đầu vào tường chết cho xong thôi. Boss dã đồ bọn hắn phải đánh đíu phải A Mạc Phu! Là cmn Quân Mạc Tiếu mà!

Cái tên này cầm thẻ tài khoản chuyên nghiệp tới làm gì! Không biết phí của trời sao!

"Ồ, Tiểu Lam, trùng hợp như vậy?" Diệp Tu còn có thời gian chào hỏi hắn.

Lam Hà lệ rơi đầy mặt, hậu quả là nghe thấy tiếng từ đám Trung Thảo Đường: "Tập kích Quân Mạc Tiếu."

Ha ha, đuổi theo, lúc nghe thấy hai từ này Lam Hà khẳng định sẽ cảm thấy câu nói đó thật sự quá ngây thơ, quá ngây thơ, bị đánh đến nỗi mất trí nhớ dài hạn luôn rồi à. Tuy vậy Diệp Tu vẫn lên tiếng: "Vương mắt bự, cậu bán đồ nướng xong rồi à?"

Lam Hà: ". . . Vương cái gì?"

Lúc này một tiểu kiếm khách treo tên công hội Lam Khê Các cũng ló đầu từ phía mình ra, chưa thấy người đã thấy tiếng: "Diệp Tu, sao anh dám vô sỉ hèn hạ bắt nạt tụi tôi không có ở nhà đi cầm tài khoản chuyên nghiệp đến cướp Boss? Lương tâm anh không đau à? Nếu có bản linh thì hãy đến đấu trường PK với tôi!"

Lam Hà: ". . . !"

"Ồ, tin tức của các người nhanh vậy sao, Dụ Văn Châu đâu rồi?"

"Đội trưởng chúng ta là ai chả lẽ phải để anh biết!"

"Mọi người đều tới, vậy chắc Luân Hồi cũng ở đây đi, thôi quên đi Chu Trạch Khải không nói chuyện," Diệp Tu có chút đau đầu, "Lão Ngụy, xử lý thế nào giờ?"

Ngụy Sâm nói: "Lên a! Còn có thể làm gì nữa!"

Lam Hà khóc không ra nước mắt, đám tuyển thủ chuyên nghiệp mấy người đến đây làm gì, muốn hủy diệt Thần Chi Lĩnh Vực sao, đại thần đến cứu thế giới sao? Hắn thậm chí còn không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ trong cái đám người líu nha líu nhíu này còn có Chu Trạch Khải, Hàn Văn Thanh, Trương Tân Kiệt, Tôn Tường, . . . —— chơi vậy ai chơi lại!

Gần Lam Hà hiện tại chỉ có Quân Mạc Tiếu và Hoàng Thiếu Thiên, hắn đương nhiên sẽ không bao giờ nói xấu thần tượng mình, nên đương nhiên Diệp Tu trở thành đối tượng lên án: "Anh đến đây phá rối làm gì, chỉ là tiểu Boss dã đồ cấp 65 mà thôi, anh xem mới một chút anh đã làm kinh động đến bao nhiêu người!"

"Người nào, bại tượng dưới tay ca sao?" Diệp Tu cười thiếu đánh.

Lam Hà câm nín, cái này hình như . . . cũng không sai nhỉ.

"Có lỗi, ca giờ là tuyển thủ nghỉ hưu muốn quay lại nghề, cậu cũng không thể cấm ca đi? Làm người thì phải sống lương thiện chút chứ, định bắt tụi ca nghỉ hưu rồi ném một phát ra đường à." Diệp tu vừa cười vừa gõ chữ: "Ma đạo học giả, ném Bình Dung Nham, MT 1 2 3 lên hết một lượt cho ca."

"Anh đừng có dùng cái giọng mình ở bên yếu thế này ra nói chuyện được không?!" Lam Hà đập bàn phím.

"Không phải chú bảo thu nuôi ca sao Lam Hà đại đại, ca rất dễ nuôi."

-- Fin --
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook