Artist: 空云欲坠
Chương 7: Ngô Vũ Sách
Song Kiếm Tương Thủ
Edit +beta: Cửu Cửu
Tôi không lựa chọn con đường này vì trách nhiệm, mà vì lựa chọn con đường này nên gánh lấy trách nhiệm.
Trên con đường này, có kẻ cười nhạo tôi ngu xuẩn, cũng có người khuyên tôi đừng cố chấp, có người đồng tình với tôi, cũng có người bội phục dũng khí của tôi, chỉ có một người cứng rắn chen vào bên cạnh tôi, nói: "Hey, con đường này của cậu không tồi, có thể đi cùng không?"
- Ngô Vũ Sách -
Ngô Vũ Sách nhanh chóng bấm vào link, ngón tay nặng nề gõ bàn phím, tiếng lạch cạnh vang lên cực kì rõ rằng trong căn phòng yên tĩnh.
Sau khi nhấn Enter, trên màn hình hiện ra trang chủ của web YouGeqiu. Cái video đó nhảy lên trên đầu thanh gợi ý, hơn trăm vạn lượt share, tiêu đề chữ đen to nổi bật trên nền giao diện trắng.
'Click', màn hình màu đen nhảy ra, phía trên có một vòng tròn nhỏ hiển thị tiến độ tải.
Giây đầu tiên, Ngô Vũ Sách xác nhận tính chân thực của clip, nhíu mày.
Cảnh tượng vô cùng mơ hồ, góc quay còn không ngừng rung rung, là camera quay trộm giấu ở trong góc. Mở đầu là hình ảnh hai nam nhân mặt đối mặt dùng cơm, nam nhân ngồi quay mặt về phía máy quay từ đầu tới cuối luôn mỉm cười, đeo cặp kính mang phong cách phục cổ, chỉ cần là người quen liền nhận ra đây là đội trưởng Lý Hiên của Hư Không. Lúc rời bàn, người đang quay lưng về phía máy quay cũng lộ mặt, là đội phó Ngô Vũ Sách. Tới đây thì màn hình tối sầm lại, một lúc sau thì chuyển thành cảnh hai người đàn ông đang tay trong tay, nếu như không phải là quần áo tương đồng thì rất khó đoán được thân phận của họ. Cuối clip là cảnh Lý hiên và Ngô Vũ Sách dựa sát vào nhau, động tác ám muội như đang hôn.
Tắt clip, Ngô Vũ Sách thở dài: "Lần này hơi rắc rối rồi."
"Lo cái gì, cứ thẳng thắn thừa nhận không phải là ok rồi à?" Lý Hiên vòng hai tay ôm lấy lưng ghế, ngồi bên cạnh nhìn Ngô Vũ Sách bận bịu, lúc này thản nhiên nói, trên mặt cũng không hề có chút căng thẳng nào.
Ngô Vũ Sách nhíu mày, trầm giọng: "Anh nói thật?"
Thấy Ngô Vũ Sách sắp nổi giận, Lý Hiên cười nịnh nọt: "Đùa thôi đùa thôi."
"Chuyện này không phải là trò đùa." Không đợi Lý Hiên nói tiếp, Ngô Vũ Sách liền ngừng đề tài này lại: "Đợi lúc nữa chúng ta cùng đi tìm quản lí, gọi cả nhân viên truyền thông tới để xử lý việc này, bọn họ có kinh nghiệm."
"A Sách, đợi đã, đến lúc đó cậu định nói thế nào?"
"Nửa thật nửa giả, chuyện chúc mừng sinh nhật thì không thể lừa được, còn chuyện lúc sau, cứ nói là đang trêu chọc nhau. Chỉ cần nhất quyết không thừa nhận thì truyền thông cũng không thể viết được gì."
"Vậy à."
"Anh thấy thế nào?" Phát hiện lời nói của Lý Hiên mang thâm ý, Ngô Vũ Sách hỏi tiếp.
"Chắc cũng được..."
"Chắc?" Ngô Vũ Sách nghi ngờ liếc anh: "Anh lại có ý đồ xấu gì hả?"
"Có trời đất chứng giám!" Lý Hiên vỗ ngực.
"Đi thôi, mấy chuyện như thế này giải quyết càng sớm càng tốt."
Mở cửa ra, quản lý Hư Không cùng nhân viên truyền thông đều đã đến, đang ngồi tụ lại nói chuyện cùng nhau. Hai người đồng loạt quay đầu nhìn, mắt bắn ra tia lửa, tràng diện đón tiếp này khiến lòng Ngô Vũ Sách chìm xuống, chuyện đã nghiêm trọng đến nỗi không thể cứu vãn rồi ư?
"Cuối cùng mấy cậu cũng đến rồi."
Lý Hiên tò tò theo phía sau như người không liên quan, Ngô Vũ Sách chỉ đành mở miệng: "Quản lý, anh Lương, việc liên quan tới clip kia, bọn tôi muốn giải thích một chút."
Anh Lương bên truyền thông liên tục xua tay: "Đừng nói gì cả. Loại chuyện này càng nói càng đen, không thể hiện cái gì là tốt nhất, tình hình hiện tại hơi nằm ngoài khống chế, chúng ta chỉ có thể ra mặt làm sáng tỏ. Xế chiều hôm nay tôi sẽ đại diện Hư Không phát biểu công khai, khiển trách YouGeqiu phát tán tin tức không đúng sự thật, sau trận đấu cuối tuần này các cậu giải thích với phóng viên đi."
Lời của nhân viên truyền thông khiến Ngô Vũ Sách thả lỏng được đôi chút, hắn vừa nghe vừa gật đầu, đột nhiên, từ sau lưng truyền đến tiếng phản đối.
"Tôi sẽ không giải thích."
Cái gì?! Ngô Vũ Sách quay đầu lại, Lý Hiên đón ánh mắt của hắn, cười cười nói tiếp: "Tôi sẽ không giả thích, bởi vì đây là sự thật, tôi thích Ngô Vũ Sách."
Bình thường Lý Hiên cà lơ phất phơ, thích nói giỡn, nhưng lúc cần nghiêm túc thì lại vô cùng đáng tin, Ngô Vũ Sách không nghĩ hắn lại đột nhiên nói như vậy. Hồi phục lại từ trong kinh ngạc, Ngô Vũ Sách không thể che đậy được sự tức giận của mình, xoay người rời đi, giọng lạnh lùng: "Lý Hiên, anh ra đây."
Trên mặt Lý Hiên vẫn mang theo nụ cười, hắn nhún vai với quản lý và nhân viên truyền thông của Hư Không rồi theo ra ngoài, để lại hai người mắt nhìn mắt ngồi trong phòng.
Bước vào WC nam, Ngô Vũ Sách kiểm tra hết một lượt từng gian, xác định bên trong không có ai thì khóa trái cửa lại.
"A Sách, vẫn đang có scandal kìa, không sợ người khác hiểu lầm chúng ta ở trong này làm chuyện ái muội à?" Lý Hiên nhìn dộng tác khóa cửa của Ngô Vũ Sách, cực kì đắc ý với câu nói của mình.
Mặc kệ Lý Hiên nói xàm, Ngô Vũ Sách vào thẳng vấn đề: "Anh thật lòng sao?"
"Tôi vẫn luôn thật lòng với cậu mà." Lý Hiên mở to mắt.
Ngô Vũ Sách im lặng nhìn anh, mặc kệ anh hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Không chịu nổi ánh mắt áp bức của hắn, Lý Hiên gật đầu: "Thật lòng, tôi muốn công khai mối quan hệ của chúng ta."
"Không phải anh nói chỉ là đùa thôi à?"
Lý Hiên nhếch môi: "Sau khi xem xong clip thì mặt cậu tối sầm lại, tôi nào dám nói thật, còn không phải là dùng chiến thuật đi đường vòng à."
Ngô Vũ Sách cũng không tin: "Anh đã tính toán xong rồi chứ gì?"
Lý Hiên thẹn thùng cười: "Biết trước là không lừa nổi cậu, nhưng nếu trước khi xảy ra chuyện này mà nói với cậu thì cậu chắc chắn sẽ không đồng ý. Giờ thì dù sao cũng nói rồi, vẫn là câu nói kia, tôi sẽ không giải thích."
Lý Hiên không phải người chỉ biết giữ khư khư ý kiến của mình, thái độ kiên trì như vậy hẳn là đã đắn đo suy nghĩ kỹ càng.
"Lý do là gì?"
Lý Hiên không nhịn được cười: "Có lý do gì cơ chứ, tôi chỉ cảm thấy chẳng có gì mà phải che giấu cả. Tôi không phải trộm cướp cũng chẳng phải e ngại ai, vì sao không thể công khai? Thực ra, cái ngày cậu đồng ý tôi, tôi chỉ hận không thể thông báo cho cả thế giới biết."
Rõ ràng là nói nhảm mà còn hùng hồn như thế, Ngô Vũ Sách thở dài: "Anh không suy xét đến hậu quả sao?"
"Hậu quả? Liên minh có luật cấm?"
"Tự anh biết rõ không phải là vấn đề quy tắc của Liên minh."
"Đừng lo lắng, không nghiêm trọng như cậu nghĩ đâu."
Sau khi tin tức tiêu cực như vậy lộ ra, tâm tình của fan và cả hình tượng của chiến đội đều không thể lường trước được, thậm chí nhà tài trợ có thể hủy bỏ hợp đồng, Ngô Vũ Sách phản bác: "Chưa nói đến những cái khác, anh nghĩ đội viên sẽ nghĩ thế nào?"
"Cậu đánh giá thấp năng lực tiếp nhận của họ rồi, không chừng bọn họ còn cảm thấy chẳng có gì đặc biệt." Lý Hiên không để bụng.
"Không cần biết hậu quả nghiêm trọng đến mức nào, tóm lại là sẽ chẳng có chuyện tốt gì." Ngô Vũ Sách nói.
"Tại sao lại không có? Không thể công khai tình cảm, tâm tình của đội trưởng Hư Không không tốt, ảnh hưởng đến khả năng phát huy trong thi đấu." Lý Hiên hùng hồn nói.
"Lý Hiên mà tôi quen không phải là loại đội trưởng vì tình cảm cá nhân mà không màng đến trách nhiệm với chiến đội."
Lý Hiên thu lại nụ cười trên môi, nhìn thẳng vào mắt Ngô Vũ Sách.
Nói ra rất nặng lời, vẻ mặt của Ngô Vũ Sách vẫn không thay đổi, không có nửa phần nhượng bộ. Nếu Lý Hiên không có lý do có thể thuyết phục được hắn, hắn chắc chắn sẽ không đồng ý chuyện này, đây là nguyên tắc của hắn.
"Câu này nghe quen lắm." Lý Hiên nói.
Ngô Vũ Sách bỗng nghĩ đến, mấy năm trước cũng có người đã nói câu tương tự. Song Quỷ lúc đó vẫn là một tổ hợp mới, lại gặp phải thất bại liên miên, chiến đội quyết định thay đổi chức nghiệp, câu lạc bộ cũng do dự. Hơn nữa vị trí ra sân mà Ngô Vũ Sách thay thế chính là của đội phó tiền nhiệm, điều này cũng làm cho nội bộ đội ngũ mâu thuẫn gay gắt hơn. Ngô Vũ Sách có thể được như ngày hôm nay, một phần là nhờ vào vận may và sự kiên trì, một phần chính là nhờ sự tín nhiệm và ủng hộ hết mình của Lý Hiên.
"Lý Hiên, ai mà không biết quan hệ của cậu với Ngô Vũ Sách rất tốt?! Nhưng người vì tình cảm cá nhân mà không màng đến trách nhiệm đối với chiến đội thì không xứng làm đội trưởng!" Ngô Vũ Sách nhớ tới lời mà người đội phó kia từng nói, không nghĩ đến mấy năm sau chính miệng mình lại nói ra câu ấy.
"Anh muốn nói gì?" Ngô Vũ Sách hỏi.
Lý Hiên tiến gần lại: "Tôi thừa nhận ban đầu chỉ là xuất phát từ tình cảm cá nhân, nhưng tôi cũng đã xác định chuyện này không có xung đột gì với trách nhiệm của đội trưởng Hư Không, sẽ không gây ra bất lợi cho chiến đội. Giống như trước kia tôi đã làm, tôi giữ cậu lại không phải bởi vì tôi thích cậu, mà bởi vì tôi tin tưởng cậu có thể giúp cả đội trở nên mạnh mẽ hơn. Phán đoán của tôi có thể sai, nhưng tôi sẽ không hối hận. A Sách, trước kia tôi tin tưởng cậu, sự thật đã chứng minh phán đoán của tôi là chính xác, hiện tại cậu tin tôi một lần được chứ?"
Ngô Vũ Sách vẫn lắc đầu: "Không giống nhau, quỷ kiếm là lựa chọn của tôi, dù thất bại tôi cũng không thẹn với lương tâm của mình. Lần này không được, tôi không thể lấy tình cảm của mình ra đánh cược với tương lai của Hư Không, chỉ một phần trăm khả năng cũng không thể."
"A Sách, cậu thật sự có thể phủ nhận tình cảm của chúng ta trước mặt mọi người sao? Tôi không làm được." Giọng nói của Lý Hiên yếu ớt.
Mới nãy thì lời lẽ đanh thép, đảo mắt liền làm bộ dạng đáng thương, vì đạt được mục đích mà chiêu trò chồng chất, Ngô Vũ Sách bật cười: "Nói đạo lý không lại thì chơi xấu phải không?"
Lý Hiên lại nhích về phía trước một bước nhỏ, thấy Ngô Vũ Sách không phản ứng liền thuận thế bám dính: "Sao có thể tính là chơi xấu được, không làm được chính là không làm được. Tôi còn không hiểu cậu đấy, công khai phủ nhận vẫn chưa đủ đâu, trước kia hẹn cậu mười lần thì chín lần từ chối, sau này thì mười lần từ chối cả mười một luôn! Chắc chắn còn muốn lấy lại chìa khóa phòng cậu! Cách mạng lại quay về trước giải phóng tôi thực sự không sống nổi!"
Ngô Vũ Sách không trả lời, coi như là khẳng định lời của anh. Sau khi đoạn clip kia bị tung lên, Ngô Vũ Sách liền tỉnh táo lại, hôm sinh nhật không nên đồng ý ra ngoài với Lý Hiên, càng không nên thần xui quỷ khiến mà tối hôm đó lại đồng ý nắm tay hôn hôn.
"Hóa ra cậu thật sự định làm như thế!" Lý Hiên vừa kinh ngạc vừa buồn bực: "Cậu nhẫn tâm sao?!"
Bản mặt tủi thân ngày càng dán lại gần, gân xanh trên trán Ngô Vũ Sách nổi lên, đẩy anh ra: "Nói chính sự trước đi."
"Nếu không thì chúng ta không công khai, cũng không giải thích, trước tiên xem tình hình phát triển ra sao được không?" Lý Hiên hỏi.
"Anh đã nói không giải thích thì tôi còn có lựa chọn khác sao? Nói trước, nếu như có ảnh hưởng không tốt đến đội viên hoặc chiến đội thì mọi việc sẽ không thể nghe theo anh nữa."
"Yên tâm đi, tôi sẽ không để xảy ra chuyện như vậy." Trong lòng Lý Hiên đã có tính toán trước.
Thái độ im lặng không rõ ràng của Hư Không khiến truyền thông có cơ hội nói bóng nói gió, chỉ thiếu điều viết quan hệ yêu đương của Lý Hiên và Ngô Vũ Sách là ván đã đóng thuyền, suy đoán có bài bản nhìn thế nào cũng như là càng che càng lộ. Đồng thời, vô số 'Vua chân tướng' nhảy ra, có người nói hai người đang bí mật yêu nhau, có nói chỉ là bịa đặt, còn có người nói hai người thực chất là anh em họ, các thể loại phiên bản quái dị cũng xuất hiện, không có gì đáng ngạc nhiên.
Thái độ của người hâm mộ Hư Không cũng không quá khích, fan chiến đội khác đa phần cũng chỉ hóng drama. Ngược lại, có không ít người ngoài dùng ngòi bút làm vũ khí, lúc thì bê bối, lúc thì ví von loạn xạ, xô nước bẩn này càng hắt càng nhiều, nhai đi nhai lại câu 'trình độ giáo dục của tuyển thủ chuyên nghiệp không cao' mãi không chán. Còn cả 'Chuyên gia về giáo dục' vạch ra rằng tuyển thủ chuyên nghiệp có ảnh hưởng xấu đến thanh thiếu niên, đề nghị Liên minh Vinh Quang hủy bỏ tư cách tranh tài của tuyển thủ chuyên nghiệp, chấn chỉnh lại phong cách.
"Kiên nhẫn thật." Ngô Vũ Sách lướt Weibo, bên trên là một loạt lời lẽ phê phán, người mà quan hệ có bắc tám cây gậy không đến cũng xí xớn thêm vào mấy câu. Ngô Vũ Sách không để trong lòng, cũng lười xem, sau lại phát hiện mấy người này cũng khá thú vị, còn có người anh em liên tục chửi mắng mấy ngày liền, dùng từ cũng vô cùng hài hước, chiếm được vô số lời khen, không nghĩ tới câu cuối cùng lại là 'Yêu cầu đài truyền hình cấm chiếu phim mới của Ngô Vũ Sách (吴羽策)', còn lẫn tên của hắn với nam diễn viên tên Ngô Vũ Sách (吴雨策) kia. Còn những người khác? Ngô Vũ Sách bất đắc dĩ cười, là những người ái mộ họ, để lại những bình luận kiểu 'Song Quỷ ở bên nhau'.
Lúc bước vào phòng huấn luyện, các đội viên vẫn chăm chú vào việc của mình, thái độ vẫn như trước không thay đổi. Ngô Vũ Sách không khỏi muốn nã pháo, giả vờ thì cũng phải giả cho giống một tí, cái thái độ như chưa có chuyện gì xảy ra này mới bất thường.
"Đội phó, đây là của bên phòng nghiên cứu gửi cho anh." Lý Tấn đặt một tập văn kiện lên bàn của Ngô Vũ Sách.
"Được rồi, cảm ơn cậu." Ngô Vũ Sách gật đầu. "Đội trưởng đâu?"
"Diệp thần và tiền bối Ngô Tuyết Phong đến rồi, đội trưởng vừa mới bị quản lý gọi."
Ngô Tuyết Phong sao lại biết được.
"Đội phó, nếu không có việc gì thì em xin phép đi huấn luyện tiếp."
Biểu cảm của Lý Tấn đều là 'Em rất vô tội, không biết gì hết á', rõ ràng là trong lòng có quỷ. Từ lúc phát hiện đồng đội cố tình mặc kệ chuyện này, Ngô Vũ Sách âm thầm thả lỏng, hắn vẫn chưa nghĩ ra phải đối mặt với chất vấn của đồng đội thế nào. Nếu ngay cả những người ở chung sớm tối cũng phản đối hắn, hắn không biết mình còn có thể duy trì với Vinh Quang của mình được hay không.
"Diệp tiền bối, anh nghĩ cách giúp tôi đi!" Trong căn phòng cách đó hai tầng, Lý Hiên vẻ mặt như đưa đám, hoàn toàn khác cái vẻ ung dung bình tĩnh trước mặt Ngô Vũ Sách.
"Tôi thì làm được gì, tôi không quen mấy chuyện truyền thông này." Diệp Tu trả lời.
"Không giúp thì tôi không kí nữa." Lý Hiên đẩy hợp đồng sang một bên.
Ngô Tuyết Phong lên tiếng: "Lý đội, nếu không thì để tôi giúp cậu hỏi một chút."
"Tiền bối thực sự là đưa than trong ngày tuyết rơi, là hơi ấm giữa ngày đông giá rét!"
"Được rồi, kí hợp đồng đi, cậu không tin được tôi chả lẽ cũng không tin được lão Ngô sao? Toàn Liên minh chỉ còn Hư Không cậu là chưa kí tên." Diệp Tu chọt phần kí tên trống không trên hợp đồng.
"Không dám, kí kí."
Ngô Tuyết Phong gọi Hoàng Thiếu Thiên, Trương Giai Lạc, Trương Tân Kiệt, Phương Duệ, Lưu Hạo, Giang Ba Đào, Lý Hoa gia nhập team thảo luận.
Ngô Tuyết Phong: Hẳn mọi người đều nghe chuyện của Ngô Vũ Sách và Lý Hiên rồi, có ý kiến gì không?
Hoàng Thiếu Thiên: Việc này náo động rất lớn, tiền bối có phải đang ở chỗ Hư Không đúng không? Vì sao không nói luôn trên group? Tôi mới liếc qua, mọi người khá đông đủ mà.
Trương Tân Kiệt: Không đủ, thiếu Ngô Vũ Sách, hắn là người trong cuộc, chúng ta trốn hắn thương lượng có phải không ổn lắm không?
Ngô Tuyết Phong tóm tắt một lượt 'mẫu thuẫn' giữa Lý Hiên và Ngô Vũ Sách.
Trương Tân Kiệt: Ngô Vũ Sách muốn trực tiếp phủ nhận để giải quyết vấn đề, Lý Hiên không đồng ý phủ nhận nhưng cũng không thể để gây ảnh hưởng đến chiến đội, là ý này?
Ngô Tuyết Phong: Chính là ý đó, Lý Hiên chủ động nhờ tôi và Diệp Tu nghĩ cách, vậy nên phải tránh Tiểu Ngô.
Trương Giai Lạc: Tôi đã quan tâm đến chuyện này lâu rồi, Ngô Vũ Sách cứ mãi không chịu đề cập, tôi cũng không tiện mở miệng. Các vị đội phó! Hiện tại là lúc đội phó của Liên minh chúng ta đoàn kết giúp đỡ nhau rồi!
Hoàng Thiếu Thiên: Trương Giai Lạc, anh đừng chỉ bận hô khẩu hiệu, vấn đề mấu chốt là phải nghĩ cách. Các vị đội phó! Bây giờ là lúc đội phó của Liên minh chúng ta đoàn kết giúp đỡ nhau rồi!
Trương Tân Kiệt: Liên quan tới việc của bọn họ, về mặt tình cảm, tôi ủng hộ Lý Hiên, nhưng khách quan mà nói, quyết định của Ngô Vũ Sách càng dễ dẹp loạn hơn.
Phương Duệ: Trương Tân Kiệt, anh đừng chỉ lo phân tích, vấn đề mấu chốt là phải nghĩ cách. Các vị đội phó! Bây giờ là lúc đội phó của Liên minh chúng ta đoàn kết giúp đỡ nhau rồi!
Lưu Hạo: Lý đội kiên trì không muốn phủ nhận, chuyện này khó.
Giang Ba Đào: Các tiền bối cố lên, tôi cũng đang cố gắng nghĩ cách.
Lý Hoa: Não của tôi không đủ dùng, các tiền bối cố lên.
Hoàng Thiếu Thiên: Mấy người xem, nói cả nửa ngày rồi vẫn chưa có biện pháp, để tôi mời người ngoài nhóm đi. Cho mời đội trưởng Lam Vũ vĩ đại, bậc thầy chiến thuật của Liên minh!
Hoàng Thiếu Thiên thêm Dụ Văn Châu vào nhóm.
Phương Duệ: Chậc chậc chậc, Hoàng Thiếu Thiên, anh chỉ là thay đổi cách bán cẩu lương thôi, chút tâm tư này tôi đã nhìn thấu rồi!
Phương Duệ thêm Lâm Kính Ngôn vào nhóm.
Trương Giai Lạc: Hai người làm cái gì đấy?! Đang nói chính sự đấy!
Trương Giai Lạc thêm Tôn Triết Bình vào nhóm.
Trương Tân Kiệt: Có thể ngầm thừa nhận, nhưng chuyện này đã náo loạn khá lớn rồi, cần phải làm giảm độ nóng xuống trước đã.
Hoàng Thiếu Thiên: Ai yo, trong nháy mắt tôi còn tưởng sẽ thấy Hàn đội.
Trương Tân Kiệt: Hy vọng các vị dành thời gian để giải quyết vấn đề, không nên nhắc đến những chuyện không liên quan.
Hoàng Thiếu Thiên: Tôi không phải đang nghĩ cách sao. Nếu mà nói ấy, dắt tay nhau dạo phố thật sự chẳng phải chuyện gì to tát, ngày mai tôi và đội trưởng cũng đi dạo, không chừng truyền thông sẽ cảm thấy rất bình thường, sau đó mọi người sẽ phát hiện ra chuyện này chả có gì đáng bàn tán, Lý Hiên cũng không cần giải thích, việc này có thể thuận lợi cho qua rồi.
Trương Giai Lạc: Tâm tư của cậu cũng lồ lộ rồi đó Hoàng Thiếu Thiên.
Phương Duệ: Hoàng Thiếu, chủ ý này của anh cũ mốc rồi.
Lưu Hạo: Tiền bối Hoàng Thiếu Thiên, truyền thông không dễ đối phó đến thế.
Giang Ba Đào: Tôi cũng cảm thấy tiền bối nghĩ quá lạc quan rồi.
Dụ Văn Châu: Xin chào các vị đội phó, tôi ủng hộ suy nghĩ của Thiếu Thiên.
Trương Tân Kiệt: Dụ đội có ý kiến gì không?
Trương Giai Lạc: Dụ Văn Châu, cậu đừng vội, cứ từ từ gõ, mọi người đợi.
Dụ Văn Châu: Trương phó cũng đã nói, có thể ngầm thừa nhận. Thừa nhận chứ không phải thú nhận, chỉ là không muốn để cho người ngoài mò được thực hư. Ý kiến của tôi là mọi người nắm tay, hoặc là cùng ăn một bữa cơm, như vậy truyền thông sẽ bị choáng, sẽ ngập ngừng, chúng ta cũng có thời gian nghỉ ngơi. Có câu 'gặp chuyện lạ không lạ', náo loạn xong đợt này, về sau dù có người muốn lôi lại cái đề tài này cũng sẽ bị người khác cười nhạo.
Hoàng Thiếu Thiên: Đội trưởng nói quá đúng, vỗ tay vỗ tay vỗ tay!
Trương Giai Lạc: Bội phục! Vấn đề này là anh vốn nghĩ như thế hay là vì ủng hộ Hoàng Thiếu Thiên nên mới ép mình phải nặn ra những lời đó?
Dụ Văn Châu: Ha ha.
Phương Duệ: Tính cả hai bọn em nữa, lão Lâm có ý kiến gì không?
Lâm Kính Ngôn: Nghe theo cậu.
Tôn Triết Bình: Lạc Lạc, tôi cũng không có ý kiến.
Trương Giai Lạc: Đại Tôn, tôi vẫn chưa nói đồng ý đâu! Được rồi được rồi, tính cả hai chúng tôi nữa.
Trương Tân Kiệt: Tôi giải thích với Hàn đội một chút, anh ta có lẽ sẽ đồng ý giúp.
Giang Ba Đào: Tiểu Chu sẽ đáp ứng, bọn tôi cũng tham gia.
Lưu Hạo: Tôi cũng thử xem, nhưng mà hy vọng hơi xa vời.
Lý Hoa: Đây là đang ép tôi leo núi Lương Sơn à, tôi cũng sẽ thử, nhưng mà hy vọng còn viển vông hơn lầu trên.
Ngô Tuyết Phong có thể biết chắc, chuyện này nhất định sẽ kéo đến gió to sóng lớn trong Liên minh, tính ham chơi của hắn nổi lên liền muốn xúi Diệp Tu tham gia, mới đặt điện thoại xuống liền bị ánh mắt của Lý Hiên khóa chặt.
"Tiền bối, thế nào rồi?" Lý Hiên hỏi.
"Yên tâm."
"Yên tâm?" Lý Hiên chưa kịp hiểu.
Ngô Tuyết Phong vỗ vỗ vai hắn, nụ cười cao thâm khó dò. "Chuẩn bị tâm lý cho tốt."
Lý Hiên lạc trong sương mù, nhưng có thể chắc chắn là chuyện đã có hướng giải quyết. Từ câu nói của Ngô Tuyết Phong, hắn đoán hẳn không phải là cách giải quyết thông thường. Nhưng mà Lý Hiên đoán thế nào cũng không ra cái đáp án kinh thế hãi tục này, cho nên lúc đọc được tin tức hoàn toàn không hề liên tưởng hai việc có liên quan đến nhau.
Cặp chính phó Lam Vũ bí mật hẹn hò!
Dụ Văn Châu cùng Hoàng Thiếu Thiên ở thành phố G bị bắt gặp lúc đang tay trong tay đi dạo phố mua sắm, động tác vô cùng thân mật. Một tấm trong đó còn là Hoàng Thiếu Thiên ăn kẹo Dụ Văn Châu cầm, cười vô cùng rạng rỡ. Lý Hiên tắt trang web, trong lòng có chút hổ thẹn, việc này bình thường cùng lắm chỉ coi là đồng đội đùa giỡn nhau, nhưng hiện giờ chuyện của hắn và Ngô Vũ Sách vừa lộ ra, đang là thời điểm nhạy cảm, Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên như vậy là đón lấy lưỡi đao rồi.
"Hai người làm thế này cũng càn quấy quá đi." Lý Hiên chỉ hận rèn sắt không thành thép, ngược lại tự mình quên sạch rằng bản thân cũng càn quấy không kém.
Hoàng Thiếu Thiên: Ăn vụng kẹo.jpg
Hoàng Thiếu Thiên: Tấm này chụp không tồi, không uổng công tôi pose dáng lâu như thế, ha ha ha ha, tôi muốn cất lại, không biết có thể tìm phóng viên kia lấy ảnh gốc được không, ảnh trên mạng không đủ nét, in ảnh ra dễ vỡ lắm.
Hoàng Thiếu Thiên: Tôi thấy phóng viên chụp trộm kia rất thuận mắt, do do dự dự mãi mới chụp được một tấm, theo bọn tôi cả một buổi trưa mà chỉ chụp được từng này, khó trách tỉ lệ đọc bài không cao. Dòng tít cũng không ổn chút nào, bọn tôi rõ ràng là đang hẹn! hò! công! khai!
Dụ Văn Châu: Phản ứng của hắn hơi chậm, tay tôi cầm kẹo chỉ lo kẹo chảy hết.
Trương Giai Lạc: Không nghĩ đến hai người còn có thiên phú diễn xuất, giải nghệ thì chuyển sang đóng phim đi.
Phương Duệ: Hoàng Thiếu, chuyện trẻ con như thế này mà cũng làm được, anh tưởng anh là Lư Hãn Văn à?
Hoàng Thiếu Thiên: Cút cút cút, chờ chú mày trưởng thành rồi thì để anh đây nhìn!
Tin tức ngày hôm sau càng làm Lý Hiên cảm thấy lạ. Không chỉ hắn, ngay cả liên minh đội phó cũng giật nảy người.
Phương Duệ: Lưu Hạo à Lưu Hạo, tôi nhìn nhầm anh rồi, anh đúng là thâm tàng bất lộ!
Trương Giai Lạc: Lưu Hạo cậu được đấy, đúng là coi thường cậu rồi!
Giang Ba Đào: Tốc độ của Lưu phó nhanh quá!
Lý Hoa: Cầu hướng dẫn cầu hướng dẫn.
Hoàng Thiếu Thiên: Vl! Tỉ lệ xem còn cao hơn tôi mấy trăm! Lưu Hạo cậu mau khai, Đường Hạo đã bị cậu rót thuốc mê gì mà lại bất ngờ đồng ý cùng cậu làm cái chuyện đồi phong bại tục này! Quá đáng quá rồi! Đội trưởng, ngày mai chúng ta cũng đi!
Lưu Hạo: Tôi đang muốn nói với mọi người, thực ra... Tôi còn chưa kịp nói chuyện này cho Đường Hạo, tin tức lần này hoàn toàn là đánh bậy đánh bạ. Bây giờ thật sự phiền phức, Đường Hạo vừa mới nổi giận, nếu để hắn làm ầm ĩ lên với truyền thông thì kế hoạch của chúng ta coi như xong.
Hoàng Thiếu Thiên: Không phải chứ, thật hay giả vậy, Đường Hạo trong hình rõ ràng đang ôm cậu, chẳng lẽ tấm ảnh này là giả?
Lưu Hạo: Sau trận đấu hôm qua, bọn tôi đúng thật là cùng ra ngoài, nhưng mà chỉ uống nước nói chuyện phiếm, lúc ra khỏi cửa thì tôi vấp ngã, Đường Hạo mới đỡ tôi, không có gì khác cả. Ảnh là thật, là do góc chụp ám muội, mấy tin kia viết chỉ là nói nhảm.
Trương Tân Kiệt: Đề tài này gần đây quá hot, rất có thể là nhà đài nào đó tham lam, muốn làm giả tin tức để kéo người theo dõi. Xuất hiện tình huống bất ngờ như thế này là do chúng ta tính toán không chu toàn, hiện giờ chỉ có thể cố gắng cứu chữa, Lưu Hạo, cậu phải can ngăn Đường đội.
Dụ Văn Châu: Không sai, không thể để Đường Hạo làm sáng tỏ với truyền thông, bằng không thì chúng ta sẽ rơi vào thế bị động.
Lưu Hạo: Tôi cũng hiểu, thế nhưng tính tình của Đường Hạo mọi người cũng biết, tôi không cản được hắn.
Hoàng Thiếu Thiên: Cậu kéo hắn vào đây! Để tôi dạy dỗ hắn một trận! Hiện tại phải đoàn kết nhất trí! Tôn trọng đại cục!
Lưu Hạo: Hoàng Thiếu, tôi vẫn chưa thành công đây này.
Dụ Văn Châu: Cậu kéo hắn vào đi, tôi có biện pháp khuyên hắn, lúc đó mọi người xuôi theo lời của tôi nói là được.
Lưu Hạo: Được, tôi thêm hắn vào.
Lưu Hạo thêm Đường Hạo vào nhóm.
Đường Hạo: Đây là nhóm chat gì?
Đường Hạo: Có ý gì? Sao lại không ai nói chuyện?
Đường Hạo: Không ai nói gì thì tôi out.
Hoàng Thiếu Thiên: Đợi đợi đợi! Có chuyện vô cùng quan trọng!
Lưu Hạo: Đường đội đừng out.
Dụ Văn Châu: Đường đội, tìm cậu tới là muốn thảo luận một chút tin tức về chính phó của Liên minh dạo gần đây.
Đường Hạo: Chuyện này thì có cái gì để thảo luận, mấy người không thể nào là thật được, tôi không biết anh với Hoàng Thiếu rốt cục là có chuyện gì, nhưng tôi với Lưu Hạo hoàn toàn là bị vu hại! Tôi đã liên hệ với nhân viên truyền thông của Hô Khiếu, ngày mai sẽ đính chính lại, trang web kia cũng đừng hòng thoát.
Dụ Văn Châu: Hy vọng cậu đừng lên tiếng đính chính.
Đường Hạo: Đùa gì thế?!
Dụ Văn Châu: Không phải chuyện đùa, chuyện trước đó chính là theo kế hoạch của bọn tôi. Vốn bọn tôi cũng mời Hô Khiếu tham gia, nhưng Lưu Hạo chưa kịp nói với cậu thì đã xảy ra việc ngoài dự đoán. Hiện tại bọn tôi chỉ đành đâm lao theo lao.
Đường Hạo: Tôi từ chối! Kế hoạch của mọi người liên quan gì tới tôi.
Dụ Văn Châu: Có liên quan, bởi vì đây chính là sự tuyên chiến của bọn tôi với truyền thông, mà cậu cũng là một thành viên trong Liên minh.
Đường Hạo: Tuyên chiến?
Dụ Văn Châu: Đúng, từ lúc phát sinh chuyện của Lý Hiên và Ngô Vũ Sách, Liên minh Vinh Quang bị giội vô số nước bẩn, cậu hẳn cũng đã biết. Rất nhiều nhà đài bất lương vì để tăng độ hot mà xào xáo bịa đặt, kiếm lời bằng việc bôi đen Liên minh. Càng đáng hận chính là có vài người tự cho bản thân tượng trưng cho quy chuẩn đạo đức, quy chụp đủ loại đạo lý lên đầu người khác.
Hoàng Thiếu Thiên: Phải, đội trưởng nói đúng, toàn là do những người này dày vò mà ra.
Trương Tân Kiệt: Đường đội, cậu hiện tại cũng biết, quả thực có thể nhanh chóng làm sáng tỏ sự thật, nhưng chắc chắn họ đã đạt được mục đích, tỉ lệ người xem cũng đạt được, cùng lắm chỉ bồi thường một chút tiền mà thôi.
Trương Giai Lạc: Anh làm lớn với bọn họ căn bản không phải phản kích, mà là thành toàn ý muốn của bọn họ.
Đường Hạo: Sao có thể để bọn họ được như nguyện! Phản kích thế nào?
Dụ Văn Châu: Giữ yên lặng.
Đường Hạo: Vậy cũng là phản kích?
Trương Tân Kiệt: Đường đội, im lặng là cách phản kích mạnh mẽ nhất. Để bọn họ một mình náo loạn, chờ đến khi khán giả cảm thấy nhạt nhẽo, bọn họ cũng không thể tiếp tục được.
Phương Duệ: Không sai không sai, chiêu này của chúng ta gọi là chiến thuật di dời lực chú ý, chờ bọn họ mệt mỏi thì chém họ một đao!
Giang Ba Đào: Kế hoạch này bọn tôi cũng tham gia, truyền thông là vậy, cậu càng không coi đó là chuyện to tát, bọn họ càng không có cách làm loạn.
Đường Hạo: Tôi nghe mọi người nói vẫn có chút choáng, nhưng mà có vẻ rất có đạo lý. Lưu Hạo, cậu không ngại?
Phương Duệ: Hắn không ngại.
Đường Hạo: Tôi hỏi Lưu Hạo. Nếu cậu không muốn thì không cần nói, đừng để ý tới lời bọn họ.
Lưu Hạo: Đường đội, tôi không ngại, tôi ủng hộ kế hoạch này.
Đường Hạo: Được, cậu không ngại thì tôi càng không phải ngại.
Đường Hạo out khỏi nhóm chat.
Hoàng Thiếu Thiên: Đội trưởng anh minh, đội trưởng vạn tuế, vừa nãy ngộp chết tôi rồi, chỉ sợ lỡ miệng nói sai.
Trương Tân Kiệt: Lớn tiếng dọa người, lại lợi dụng lòng hiếu thắng, Dụ đội dùng chiến thuật tâm lý quả là diệu.
Dụ Văn Châu: Trương phó quá khen, đây đều là nhờ mọi người phối hợp.
Lưu Hạo: Sao tôi cảm thấy có gì không ổn.
Phương Duệ: Còn cái gì không ổn chứ, 'cậu không ngại tôi càng không ngại'~~~~~
Giang Ba Đào: Thiên ngôn vạn ngữ đều ở trong những cuộn sóng của Phương Duệ đại nhân.
Lý Hoa: Đợi đã, cả anh cũng đã thành, vậy chẳng phải là còn mình tôi sao? Tôi mới là người nên cảm thấy không ổn!
Nếu như nói chuyện của Đường Hạo và Lưu Hạo chỉ là đám lửa nhỏ, vậy thì chân chính góp thêm củi lửa thổi bùng đề tài này chính là chuyện ám muội giữa Chu Trạch Khải và Giang Ba Đào, từ khóa 'chính phó yêu đương' chiếm đóng các trang báo.
"Lý Hiên." Ngô Vũ Sách ngăn Lý Hiên lại trong WC, thuần thục kiểm tra một vòng rồi khóa trái cửa.
"Lại có chuyện gì?" Lý Hiên nháy mắt mấy cái, không chút sợ hãi cười cười.
"Nói đi, có chuyện gì xảy ra? Vì sao bọn họ lại đột nhiên kéo nhau tú ân ái công khai?"
"Tôi làm sao biết được?" Lý Hiên đúng lúc thể hiện biểu cảm ngạc nhiên. Đến giờ hắn cũng coi như đã hiểu, đây chính là biện pháp mà Ngô Tuyết Phong nghĩ cho hắn, rõ ràng thì rõ ràng, nhưng trước mặt Ngô Vũ Sách vẫn phải giả vờ vô tội.
"Ý anh là những chuyện này không liên quan gì đến anh, bọn họ đột nhiên động kinh tập thể?"
"Thật sự không can hệ gì với tôi mà, trừ lúc thi đấu tôi với bọn họ không hề liên lạc, không phải cậu với bọn họ có cái nhóm chat đó sao, không tin cậu đi mà hỏi?"
Ngô Vũ Sách cân nhắc độ tin cậy của lời này: "Tôi đã hỏi bọn họ, bọn họ đều năm miệng một lời nói là trùng hợp, quỷ mới tin."
Nghĩ đến danh hiệu 'Song Quỷ' của mình, Ngô Vũ Sách sửa lời: "Quỷ cũng không tin."
"Có phải là muốn giúp chúng ta hay không? Nhân viên truyền thông nói báo chí gần đây đều không có thời gian rảnh để ý đến chúng ta, toàn bộ đều tập trung đào bới tình cảm giữa mấy cặp chính phó kia." Lý Hiên dò hỏi.
"Chắc chắn là đang giúp chúng ta." Ngô Vũ Sách gật đầu.
"Vậy chúng ta có phải là không cần phải công khai đính chính nữa?"
Ngô Vũ Sách ngẫm nghĩ: "Bây giờ thì không phải không cần, mà là không thể, nếu như chúng ta công khai đính chính thì chẳng khác nào đem bán bọn họ?"
"Đúng đúng đúng." Lý Hiên vội phụ họa. "Loại chuyện bán đồng đội như thế này chúng ta không thể làm được."
"Việc này là do chúng ta mà khơi lên, không cần biết kế hoạch của bọn họ thế nào, chúng ta cũng phải gắng sức đến cùng." Ngô Vũ Sách vẫn còn nghi ngờ chuyện này có quan hệ với Lý Hiên, nhưng chuyện đã đến nước này hắn cũng chỉ có thể giả bộ hồ đồ. Nhìn mặt Lý Hiên đầy chính khí, hắn đột nhiên nghĩ đến một chuyện: "Tôi còn có việc muốn hỏi anh, bọn Lý Tấn xảy ra chuyện gì?"
Lý hiên đang trộm vui mừng, nghe vậy thì 'A' một tiếng.
"Đừng giả ngây."
"Bọn họ làm sao? Vẫn bình thường mà."
"Đội trưởng cùng đội phó nhà mình yêu đương, không cần biết là ủng hộ hay phản đối, chỉ cần là người thường thì sẽ hiếu kì chứ? Anh xem thái độ dửng dưng không liên quan này của bọn họ đi. Người khác thì không nói làm gì, chỉ với tính bà tám của Lý Tấn, khoảng thời gian này đã nhịn đến mức nội thương rồi nhỉ?"
"Cái này... Tôi cũng không biết." Lý Hiên càng nói càng đuối lý, ánh mắt đảo quanh, vừa nhìn là biết hắn đang bày mưu ma chước quỷ.
"Thành thật sẽ được khoan hồng." Ngô Vũ Sách vẫn ung dung.
"Ai da, WC tầng một bức bối quá đi." Lý Hiên đột nhiên cất cao giọng, không đầu không đuôi, lại còn lấy tay quạt quạt gió.
Ngô Vũ Sách nhíu mày, không biết hắn lại bày trò gì: "Đừng đánh trống lảng, giờ đang là tháng 12, bức bối cái nỗi gì."
Lý Hiên gỡ nút cổ áo, tựa vào bên người Ngô Vũ Sách cọ cọ: "Thật sự rất nóng, tôi cảm thấy hô hấp rất khó khăn."
"Dù anh có không thở được cũng vẫn phải nói." Ngô Vũ Sách thẳng tay đẩy hắn ra.
"A Sách, sao cậu lại nhẫn tâm như thế." Lý Hiên tóm được tay hắn.
Ngô Vũ Sách đang định gỡ ra thì cửa lớn vang lên tiếng gõ cửa ầm ầm.
"Ai lại khóa cửa thế này?"
Lý Hiên cong khóe miệng, vừa định cười thì đối diện ánh mắt chăm chăm của Ngô Vũ Sách, khóe miệng lại rũ xuống.
"Bụng đau quá, bên trong có người không?" Người bên ngoài vẫn kiên trì gõ cửa.
Ngô Vũ Sách mở cửa, bên ngoài là Lý Tấn, một bộ ôm bụng vội vã không nhịn nổi, nhìn thấy hai người liền kinh ngạc hỏi: "Đội trưởng, đội phó, hai người ở bên trong làm gì?"
"Đi WC." Ngô Vũ Sách nhả từng từ.
"Ồ..."
"Không phải cậu đang vội sao?" Ngô Vũ Sách hỏi.
"Đúng đúng đúng, bụng em đau quá, trước đi đã." Lý Tấn gật đầu liền vội lẩn vào trong WC.
"Bụng đau như thế vẫn cất công chạy từ tầng hai xuống, thực sự không dễ dàng." Ngô Vũ Sách ở phía sau nói vu vơ, bóng lưng Lý Tấn rõ ràng cứng sựng lại.
"Chăm sóc tốt thân thể, còn nữa, cẩn thận nội thương." Trước lúc đi Ngô Vũ Sách còn bồi thêm một câu.
Chờ Ngô Vũ Sách đi xa, Lý Tấn mới trưng vẻ mặt đau khổ thò đầu ra: "Đội trưởng, tính sao đây, hình như đội phó phát hiện mất rồi."
"Phí lời, cậu không thể giả vờ giống chút à!" Lý hiên trừng hắn.
"Oan uổng quá, trong điện thoại nghe được anh nói cái gì mà WC tầng một nóng bức, ngoại trừ nói đau bụng thì em còn có thể nói gì? May mà em thông minh, không thì còn tưởng anh gọi nhầm rồi." Lý Tấn giải thích.
"Bỏ đi bỏ đi."
"Đội trưởng, vậy chúng ta vẫn phải giả vờ không biết gì à?"
"Cái gì mà chúng ta, tôi cho cậu biết, tôi không biết gì hết." Lý Hiên phủi bụi bặm không tồn tại trên người, thái độ phân rõ giới hạn.
"Đội trưởng, rõ ràng là anh... ư ư ư..."
Lý Hiên bịt miệng Lý Tấn, cố ý lộ vẻ hung ác: "Nhớ cho kỹ, đều là do mọi người tự phát hiện, không liên quan gì đến tôi hết, hiểu chưa? Nếu không, hờ hờ, không có ngày nghỉ, toàn bộ huấn luyện gấp đôi!"
Lý Tấn đáng thương nhìn hắn 'ô ô' hai tiếng.
"Bakayarou*, cậu rõ chưa?"
*đồ ngốc
Lý Tấn điên cuồng gật đầu.
"Yoshi*." Lý Hiên buông tay, ghét bỏ mà chà tay lên áo Lý Tấn, lắc lắc lư lư rời đi.
*được rồi
Lý Tấn như cô vợ nhỏ cứ tò tò theo phía xa, miệng lầm bầm cái gì đó nghe không rõ. Đêm đó Lý Tấn lặng lẽ đến trước cửa phòng Ngô Vũ Sách, lúc Ngô Vũ Sách mở cửa liền thấy hắn lấm la lấm lét đứng ở hành lang như sợ bị ai phát hiện.
Lý Tấn liếc qua căn phòng sau lưng Ngô Vũ Sách, phát hiện trong phòng không còn ai khác mới nói: "Đội phó, có rảnh không?"
Ngô Vũ Sách chẳng ừ hử gì, Lý Tấn đã đợi không kịp mà phóng như bay vào phòng, vội vàng khép cửa lại.
"Đội phó, em có chuyện muốn khai báo."
"Nói đàng hoàng."
"Rõ, đội phó." Lý Tấn nghiêm chỉnh, sau đó lại nở nụ cười nịnh nọt: "Đội phó, chuyện là thế này... Cái kia..."
"Có chuyện gì thì nói."
"Rõ, đội phó." Lý Tấn cắn răng: "Chuyện của đội phó và đội trưởng, em đã biết lâu rồi!"
"Ồ?" Biểu hiện của Ngô Vũ Sách không có gì gọi là ngạc nhiên. "Bao lâu?"
"Không phải là quá lâu, là lúc đội trưởng tỏ tình với anh thành công, dĩ nhiên trước đó em cũng đã lờ mờ phát hiện ạ." Lý Tấn bất giác dùng kính ngữ.
Ngô Vũ Sách không đáp, tựa như đang nghiền ngẫm điều gì rồi mới hỏi: "Lý Hiên nói với cậu?"
"Dạ. Hôm đó đội trưởng đặc biệt vui vẻ, vô cùng hưng trí mà chạy vào phòng em, lôi kéo em nói chuyện đến hơn nửa đêm." Lý Tấn vụng trộm liếc nhìn vẻ mặt của Ngô Vũ Sách. "Đội phó, anh cũng đừng giận, tâm tư của đội trưởng dành cho anh bọn em đều nhìn thấy rõ. Chậc chậc, anh không biết bình thường ánh mắt hắn nhìn anh, người có mắt đều nhìn ra được không bình thường."
"Cậu không để bụng sao, không cảm thấy chính phó đồng tính luyến ái rất imba?" Ngô Vũ Sách hỏi.
"Sao có thể! Tuyệt đối không! Em xin thề! Em hoàn toàn có thể tiếp nhận!" Lý Hiên gần như là gào lên.
Mặt Lý Tấn đỏ bừng, bộ dạng chỉ sợ hắn hiểu lầm khiến Ngô Vũ Sách bật cười. Đến tận lúc này dây thần kinh luôn căng thẳng của hắn mới thả lỏng.
Lý Tấn gãi đầu: "Không phải không phải, em thích mỹ nữ, nếu mà giống Tô Mộc Tranh thì càng tốt. Ý của em là, đội trưởng cùng đội phó qua lại, em cảm thấy rất tốt đẹp, sao có thể imba đây?"
"Cảm ơn." Ngô Vũ Sách nhẹ đáp.
Lý Tấn đứng đó không biết làm sao, qua một lúc mới mới siết chặt tay Ngô Vũ Sách: "Không cần biết người khác nghĩ thế nào, Lý Tấn em vĩnh viễn ủng hộ anh và đội trưởng!"
Ngô Vũ Sách lại im lặng, Lý Tấn cho rằng hắn bị mình làm cho cảm động không nói nên lời, lập tức lên tinh thần, muốn tận dụng mọi thời cơ để nói vài câu dễ nghe thì nghe được Ngô Vũ Sách nói: "Hóa ra mấy người đều biết, chỉ có tôi ngây ngô chẳng hay chuyện gì."
"Chúng em?"
Ngô Vũ Sách quay về hướng ban công nói: "Các người vẫn không chịu ra, định trốn tới khi nào?"
Lý Tấn căng thẳng nhìn ban công, rèm cửa sổ bị kéo ra, Dương Hạo Hiên dẫn đầu, Cái Tài Tiệp, Cát Triệu Lam cũng cun cút chui ra, lúng túng nhìn họ.
"Sao mấy người lại ở đây?" Lý Tấn sợ hãi.
"Sao cậu lại ở đây?" Dương Hạo Hiên hỏi ngược lại.
Lý Tấn hiểu ra: "Đội phó, đây đều là do đội trưởng dặn, hắn kêu mọi người giả vờ chuyện gì cũng không biết, sợ da mặt anh mỏng, sẽ tức giận."
"Đội phó, chúng tôi cũng có nỗi khổ riêng."
"Đúng vậy, anh đừng thấy đội trưởng ở trước mặt anh là thỏ trắng nhỏ, lúc uy hiếp bọn tôi thì rất gì và này nọ."
"Được rồi, tôi không trách các cậu. Ngược lại, tôi rất cảm kích sự khoan dung và ủng hộ của mọi người. Tôi vốn rất lo chuyện của bọn tôi sẽ làm mọi người bất mãn, nghe được những lời này của mọi người, tôi thực sự rất vui vì có thể làm đồng đội của mọi người." Nói tới đây, Ngô Vũ Sách thoáng dừng. "Giờ đến mâu thuẫn nội bộ của mọi người, Lý Hiên, anh ra đây giải quyết với bọn họ đi."
"Cái gì?! Đội trưởng cũng ở đây?" Lý Tấn mở to hai mắt nhìn bọn Dương Hạo Hiên, phát hiện bọn họ cũng mang vẻ mặt sợ hãi.
Kẹt một tiếng, Lý Hiên chật vật bò từ trong tủ quần áo ra, đầy mặt không vui, ánh nhìn hung dữ bắn lên người Lý Tán đang run rẩy, không biết hắn muốn tính sổ bọn họ thế nào.
Lý Hiên duỗi tay chỉ về phía hắn: "Lý Tấn, cậu vẫn chưa chịu thả tay ra!"
"Hả?" Lý Tấn lúc này mới phát hiện mình vẫn còn đang nắm tay đội phó, sợ hãi nhanh chóng rút tay lại.
Sau đó Lý Hiên nặng nề ho hai tiếng "Khụ khụ."
"Đội trưởng, đội phó, tiểu đệ xin cáo lui trước!" Lý Tấn hoàn hồn, nhanh chóng thực thi ám hiệu 'mau lượn đi' của Lý Hiên.
"Tôi... tôi cũng đi."
"Chờ tôi nữa."
Trong nháy mắt, phòng chỉ còn lại Lý Hiên và Ngô Vũ Sách.
"A Sách, cậu nghe tôi giải thích." Lý Hiên liếm môi cười cười với Ngô Vũ Sách.
"Nên biết tôi cũng đã biết rồi." Ngô Vũ Sách giãn cơ mặt.
"A Sách..."
"Khụ khụ." Ngô Vũ Sách thâm ý liếc nhìn cửa, ho khan hai tiếng.
Lý Hiên ngập ngừng nửa buổi, quan sát vẻ mặt của Ngô Vũ Sách, bất đắc dĩ nói: "Vậy cậu nghỉ ngơi sớm một chút, tôi về phòng đây."
"Ừ."
Lý Hiên thở dài, nhích từng bước chậm rãi ra cửa, mới vừa mở cửa ra: "Các cậu ở đây làm gì?"
Thời điểm câu lạc bộ Hư Không ngày càng náo nhiệt, đề tài 'chính phó yêu đương' cuối cùng cũng bắt đầu hạ nhiệt sau tin tức Hàn Văn Thanh và Trương Tân Kiệt nắm tay nhau khiến giới truyền thông nghi ngờ. Kết thúc trận đấu hôm thứ bảy, trả lời xong câu hỏi của phóng viên, đội trưởng đội phó Bá Đồ nghiêm túc hệt như đang tuyên cáo trước truyền thông mà nắm tay dắt nhau rời đi, phóng viên khắp phòng đều kinh ngạc đến không phát ra tiếng, nhiếp ảnh gia ở nhà thi đấu cũng quên luôn việc chụp hình.
"Tuyệt đối là có nội tình!" Đây là nhận thức chung của giới truyền thông, thái độ cũng cẩn thận hơn, không còn gióng trống khua chiêng, thêm mắm dặm muối, tin tức lần này cũng chỉ ghi tiêu đề 'Chính phó Bá Đồ nắm tay nhau'. Như lời vị biên tập lớn tuổi nào đó nói, không chừng bọn họ chỉ đang chơi 'sự thật hay thử thách', đưa tin như thể là có chuyện thật thì chẳng phải tự làm mình mất mặt à? Còn về những lời lẽ công kích phê phán đều chỉ là lời nói tầm thường, lâu dần cũng chẳng ai ngó ngàng đến, đây đều là kết quả mà các đội phó nháo ra.
Lý Hoa dự định dùng hành động để lay động lòng người, dùng đạo lý để thuyết phục nhân tâm, tìm thời cơ khuyên bảo Sở Vân Tú tham gia kế hoạch. Sở Vân Tú nhíu mày, buột miệng: "Thế nhưng giới tính chúng ta khác nhau."
Lời Lý Hoa muốn nói nghẹn lại ở yết hầu, 'ừ à' nửa ngày cũng không biết trả lời thế nào.
"Tôi có ý này!" Sở Vân Tú vỗ tay.
Đêm, hai tài khoản hạng sao Phong Thành Yên Vũ cùng Lâm Ám Thảo Kinh đồng thời online game, giữa sự vây xem cửa quần chúng mà dạo bước trên núi tuyết. Vinh Quang không có động tác dắt tay, hai nhân vật dùng thao tác chuẩn xác sóng vai đi, nhìn qua rất giống như đang tay trong tay.
Ảnh cap màn hình được điên cuồng đăng lên diễn đàn, bối cảnh là pháo hoa đầy trời, hai nhân vật gắn bó, tay trong tay trên nền tuyết trắng, cảnh tượng lãng mạn, mãn nhãn vô cùng. Đáng tiếc là chiều cao của Lâm Ám Thảo Kinh hơi khiêm tốn, nhìn như được Phong Thành yên Vũ ôm vào lòng, liên tưởng đến hai người điều khiển, comment không ngừng ồn ào muốn Sở Vân Tú tiếp nhận Lý Hoa.
Lý Hoa vô cùng thỏa mãn, nhóm đội phó cũng chúc mừng hắn thành công tiến thêm một bước. Đến cả Lý Hoa cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, Phương Duệ có chút đứng ngồi không yên.
Đội Trưởng Có Vị Ngọt: Ha ha ha ha ha ha, tôi cười đến nỗi đau bụng rồi, mấy người có thấy tin tức không?? Có lẽ mấy người cũng không thấy, bởi vì thực sự là quá không nổi bật, tôi cũng là phát hiện nó ở xó xỉnh nào.
Hoàng Thiếu Thiên gửi một tấm ảnh cap màn hình, là trang chủ của web thể thao điện tử nào đó, tiêu đề đỏ tươi ghi Tình hình bình chọn minh tinh.
Trương Giai Lạc: Xem cái gì cơ? Minh tinh?
Đội Trưởng Có Vị Ngọt: Ai bảo anh nhìn minh tinh, phía dưới, góc bên phải có thứ đáng chú ý. Phương Duệ đâu, mau ra đây, mau ra đây, có phải là không còn mặt mũi gặp người khác nữa không.
Trương Giai Lạc vừa nhìn, ở góc quả nhiên có tin tức: 'Tổ hợp lưu manh trước kia tập hợp lại, bạn cũ gặp nhau vô cùng xúc động!'
Trương Giai Lạc: ha ha ha ha, sẽ không phải là cái tôi nghĩ đấy chứ?
Hoàng Thiếu Thiên lại gửi một tấm cap khác, chính là nội dung cụ thể của tin tức này, phóng viên chụp được ảnh Phương Duệ và Lâm Kính Ngôn gặp nhau ở một nhà hàng nào đó, hai người gắp đồ ăn cho nhau, nói chuyện cười đùa rất vui vẻ, suốt thời gian đó Phương Duệ vô cùng cảm động, nghẹn ngào suýt khóc. Sau khi dùng xong bữa, hai người bạn cũ tay trong tay rời khỏi nhà hàng.
Đội Trưởng Có Vị Ngọt: Mấy người thấy không! Tay trong tay!! Phóng viên nào có tài như vậy, quả thực là tác phẩm của thần! Phương Duệ cậu mau ra đây, đây là cái mà cậu gọi là thành thục hả?
Lưu Hạo: Mặc niệm.
Lý Hoa: Nói thật, đột nhiên tôi thấy tâm lý được cân bằng.
Phương Đại Đại: Tình cảm của lão phu phu, phàm phu tục tử mấy người không hiểu được đâu.
Giang Ba Đào: Phương Duệ đại nhân trong hình mắt đầy lệ nóng, quả thật là diễn xuất như thần.
Phương Đại Đại: Lệ nóng cái quái, đó là do mù tạt!
Trương Giai Lạc: Ha ha ha ha, cười đến không dừng được luôn, ai u, Hàn đội trừng tôi.
Phương Đại Đại: Cười cái gì, của anh với Tôn Triết Bình đâu?
Trương Giai Lạc: Cậu cho rằng ai cũng giống cậu à, chúng ta đã đi xa đến vậy, muốn xuất sắc thì phải có thiên thời địa lợi nhân hòa.
Ngô Vũ Sách: Mấy người không phải còn thiếu tôi một lời giải thích chứ?
Đội Trưởng Có Vị Ngọt: Đù, sao lại thuận tay gửi lên trên group rồi, tôi còn tưởng rằng đang nói trên team.
Ngô Vũ Sách: Ồ, còn cả team thảo luận riêng?
Khách Đông Ngô Đạp Tuyết Tầm Phong: Để tôi thay mặt giải thích đi.
Nghe Ngô Tuyết Phong kể lại đầu đuôi sự tình, Ngô Vũ Sách bất tri bất giác đi tới trước cửa phòng Lý Hiên.
"Làm gì?" Lý Hiên lười biếng đi ra mở cửa, nhìn thấy Ngô Vũ Sách liền full máu hồi sinh: "A Sách!"
"Chuyện anh nhờ bọn họ giúp đỡ, Ngô Tuyết Phong đã nói với tôi."
"Vì sao người nào cũng bán tôi, đám người này thật không có chính kiến. A Sách, tôi không cố ý lừa gạt cậu, chuyện kia cũng là lúc sau mới đoán ra."
Ngô Vũ Sách trừng lại hắn: "Tôi không phải đến để huy binh hỏi tội."
"A Sách?"
"Tôi vẫn cảm thấy mình là một người kiên định, nhưng đối với chuyện này, tôi lựa chọn nhường bước, lo lắng lắng quá nhiều, không kiên trì với suy nghĩ của chính mình. Điểm ấy, tôi không bằng anh."
Lý Hiên cười ngượng ngùng: "Cậu tự có cân nhắc của mình, tôi hiểu, cho nên..."
"Cho nên anh giấu tôi, lặng lẽ giải quyết vấn đề, khiến cho tôi ngớ ngẩn lo lắng sợ đồng đội phản đối, lo lắng gây ảnh hưởng đến chiến đội?"
"Cậu... mới vừa nói không phải đến đây huy binh hỏi tội cơ mà."
"Ừ, tôi tới nói cảm ơn." Ngô Vũ Sách nói.
"Cái gì?"
"Tôi tới nói cảm ơn anh đã vì tôi mà làm những chuyện này. Không phải anh nói muốn tôi tin tưởng anh một lần sao? Tôi tin anh, sau này không cần biết là gặp chuyện gì tôi cũng đều sẽ đứng bên cạnh anh, chúng ta cùng nhau đối mặt, cùng nhau giải quyết."
Lý Hiên sững sờ tại chỗ, mất nửa ngày mới lấy lại được tinh thần, nhào tới, Ngô Vũ Sách theo quán tính phải lùi về sau vài bước. "A Sách! tôi rất cảm động. Dù gặp bất kì chuyện gì chúng ta cũng sẽ cùng nhau đương đầu."
"Từng nói, song kiếm bên nhau, không rời không bỏ."
"A Sách..." Lý Hiên thâm tình nhìn Ngô Vũ Sách, ánh mắt đầy ẩn ý.
"Nói." Giọng của Ngô Vũ Sách cũng mềm đi.
"Nếu đã cùng nhau, buổi tối tôi có thể đến phòng cậu ngủ được không?"
Hệt như một lạc âm giữa bản nhạc nhẹ triền miên êm dịu, Ngô Vũ Sách hết nói nổi: "Cũng không phải không được. Nhưng anh không thể nói vào lúc khác được hả?"
"Lúc khác nói thì chưa chắc cậu sẽ đáp ứng." Lý Hiên thì thầm.
"Vừa mới nói xong tôi đã thấy hối hận rồi."
"A Sách, cậu hối hận khi đồng ý cùng một chỗ với tôi sao?" Lý Hiên làm ra động tác lau nước mắt.
"Không phải là hối hận ở cùng anh, mà là hối hận vì đã nói với anh." Ngô Vũ Sách cười khổ. "Anh vốn đã không kiêng dè gì, nói với anh rồi, sau này chẳng phải anh càng đắc ý sao?"
"Vậy cũng hết cách, ai bảo Ngô Vũ Sách thích tôi, không đắc ý không được!"
- Hết chương 7 -