Hoàn [CMSN Hoàng Thiếu Thiên 2020][Hoàng Thiếu Thiên]Mười Bảy Tuổi

A Châu

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
58
Số lượt thích
592
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu
#1
CV: Phong Hạ
Edit: Ah Châu
Beta: @Hóng chuyện 24/7
Project: [CMSN Hoàng Thiếu Thiên 2020] Kiếm Tại Vũ Hạ. (Mời các bạn nhấn link để đón theo dõi tiếp những fic siêu hot siêu hay khác nữa nhé)
--------------------------------------------------------
[Hoàng Thiếu Thiên]Mười Bảy Tuổi

[Hoàng Thiếu Thiên năm mười bảy tuổi là như thế nào]

Đột nhiên được phóng viên hỏi cái vấn đề này khiến Hoàng Thiếu Thiên ngẩn người, làm bộ nhớ lại, nhưng ngoài miệng thì vẫn không ngừng: "Mười bảy tuổi hả, đó không phải là một năm trước khi tui ra mắt hở! Lúc đó Vương Kiệt Hi ra mắt, nhìn cái đấu pháp Ma Thuật Sư kia lòng tui ngứa ngáy, hận không thể mau chóng ra mắt cùng ảnh tỷ thí một xíu. À một năm đó tui còn có được vũ khí bạc Băng Vũ, lúc tui vừa cầm còn chưa được trực tiếp sử dụng, cùng nhân viên kỹ thuật thảo luận nửa ngày đó,"

"Nếu như tui không bị Ngụy lão đại dẫn dắt vào giới Vinh Quang chuyên nghiệp hả?" Hoàng Thiếu Thiên lặp lại câu hỏi này một lần nữa, chống cằm nghĩ nghĩ: "Vậy tui khẳng định chính là đi học. Thế nhưng game này hot như vậy coi như tui không gia nhập giới chuyên nghiệp, mỗi ngày khẳng chắc chắn cũng sẽ chơi, mà đã học thì còn phải làm bài tập, không giống như mấy đứa con nít ở trong trại huấn luyện, nghĩ đến thật thê thảm!"

"Không cảm thấy trong lời nói của tui có biết bao nhiêu thê thảm sao? Ài, tui mới không có cười trên nỗi đau của người khác đâu nhé!" Hắn không thừa nhận mình quả thật là đã cười trên nỗi đau của người khác, cố ý làm bộ mặt nghiêm túc. Tuy nhiên do bầu không khí thoải mái, làm hắn chỉ kiềm nén được vài giây lại cười "Ai, sao cậu muốn biết chuyện của tui ở trường học quá vậy, tui rời trường quá sớm, cậu cũng không phải không biết."

"Có fan hâm mộ còn miêu tả một đoạn ngắn nếu tui đang học trung học sao! Lợi hại vậy, cho tui xem, cho tui xem." Hoàng Thiếu Thiên đón lấy điện thoại của phóng viên đưa tới, "Vốn định nhớ lại một phen, nhưng mà cảm giác này nói ra sẽ rất kỳ quái ha ha ha ha." Hắn thu lại vẻ mặt vui cười chăm chú xem, hiếm thấy an tĩnh một lúc.

[Thiếu niên hấp tấp chạy ra cửa, dưới lầu lấy hộp sữa bò ra, ném vào túi xách kéo lại, trong miệng còn ngậm một lát bánh mì, vội vội vàng vàng đạp xe đạp về phía trường học, vẫn không quên cúi đầu nhìn thoáng qua dây giày đã được buộc chặt chưa.

Đến khi vọt tới cổng trường học, hắn mới nhớ tới lau lau miệng chỉnh lại tóc tai với cổ áo đồng phục, sửa lại huy hiệu trường cho ngay ngắn, nghĩ thầm lần này sẽ không bị sao đỏ bắt lại ở cổng trường, sau đó mới nghênh ngang dắt xe đi vào trong trường.

Đương nhiên loại bình tĩnh này chỉ tồn tại chưa đến một phút, bởi vì tiếng chuông đầu giờ đã vang lên rất lâu. Thiếu niên chửi một câu "Đệch" sau đó liền chạy như điên tới bãi đậu xe, nhanh chóng khóa kỹ xe rồi chui lên cầu thang, đạp lên tiếng chuông truy bài đầu giờ bước vào phòng học.

"Bài tập về nhà. . .Tui lần này đã làm xong bài tập về nhà! Thật!" Hắn từ trong cặp lấy sách bài tập ra, cười hì hì giao cho lớp trưởng. Sau đó dựng đứng sách lên, núp ở phía sau len lút uống sữa, ánh mắt còn không ngừng ngó tới ngó lui, đề phòng giáo viên đột nhiên bắt được.

Trên cuốn sách là bức tranh được vẽ đại không nhớ trong tiết học nhàm chán nào đó, đằng sau còn có một hàng chữ: "Dạ Vũ Thanh Phiền, Kiếm Định Thiên Hạ]

"Ha ha ha ha đã lâu rồi mới uống sữa bò, tui cũng không bị nghẹn. Không tệ không tệ, bản này viết về thời thiếu niên cảm giác giống mười phần nha, quả thực giống mấy chuyện tui có thể làm ra. Với lại không hổ là tui nha, người theo chủ nghĩa cơ hội. Tui lúc cấp hai không chỉ thế này, còn vụng trộm trên lớp đọc truyện tranh, chẳng qua là không chật vật như vậy, đến trễ còn chạy như điên quái gì, làm mấy chuyện vậy đại khái chắc mệt chết. Nghĩ tới đó vẫn là chiến đội tốt, không nói mấy cái khác, ít ra phòng huấn luyện rất gần." Hoàng Thiếu Thiên càng nói càng cảm thấy Lam Vũ rất tốt, có chút gật đầu tán thành.

"Đi học cũng tốt, ở chiến đội cũng tốt. Chí ít tui bây giờ đã thực hiện được nội dung cái bức vẽ kia á, Kiếm Thánh cái gì, tui trước kia chưa từng nghĩ qua. Cái gì? Cậu nói thời điểm lúc tui vừa chơi game đã làm gì hả, làm sao quen biết được với Ngụy lão đại hả? Tất cả mọi người đều biết tui là được ổng nhặt về từ trong Vinh Quang á, khụ khụ khụ chúng tui chính là rất bình thường so tài một xíu, ổng nhìn tui trình độ không tệ sau đó liền kéo tui đến đây." Hoàng Thiếu Thiên thề son sắt nói.

"Cướp boss khắp thế giới? Không có không có, cậu nghe ai nói? Có đúng không, mấy người chơi cũ tuyệt đối nhớ lầm, trước kia rõ ràng là chiến thuật cướp boss khắp nơi, rõ ràng không phải là kiếm khách."

[Hoàng Thiếu Thiên năm mười bảy tuổi người sùng bái là ai]

Hoàng Thiếu Thiên nghiêng đầu nghĩ, "Câu hỏi này xác định không phải đang hỏi theo đuổi thần tưởng hả? Tui không theo đuổi thần tượng ha ha ha, có sùng bái vận động viên nhưng hình như cậu không phải hỏi cái vấn đề này đi. A quả nhiên không phải, sùng bái người bên cạnh, nói cách khác chính là khâm phục, tin tưởng và nghe theo người khác, người đầu tiên đương nhiên là Ngụy lão đại rồi."

"Tui khi đó cùng với ổng luận bàn đều rất tích cực, tuy nhiên mấy đứa trạc tuổi tui trong trại huấn luyện nhiều như vậy, ổng cũng không thể một mực theo giúp tui luận bàn, tui không thể làm gì khác hơn là cùng ổng đánh mấy ván, xong liền đổi người khác."

"Thời điểm gặp ổng, chính là lần đầu tiên tui cướp boss bị phát hiện sau đó. . .khụ khụ khụ, đoạn này cho qua ha, cướp boss cái quái gì chứ, đều tại cậu vừa rồi hỏi tui, hại tui làm tui nói hố, trong đầu đều toàn là cướp boss thế giới. Dù sao tui lúc ấy đã cảm thấy thuật sĩ này siêu lợi hại á, Ngụy lão đại quả thực là người lợi hại nhất, đến bây giờ tui cũng rất tôn trọng ổng, cho dù về sau chúng tui là đối thủ." Nói về Ngụy Sâm, Hoàng Thiếu Thiên dường như nhớ đến chuyện gì đó, càng nói càng lộ cười cười, đổi đề tài, "Còn có, tất nhiên cũng chính là đội trưởng của tụi tui."

"Thời điểm tui vừa mới bắt đầu nhìn cậu ấy rất không vừa mắt, dù sao lúc ấy còn nhỏ tuổi, đối với người đồng dạng có chút địch ý cũng rất bình thường. Với lại cậu ấy cùng với Ngụy lão đều là thuật sĩ, chẳng qua phong cách chênh lệch rất nhiều. Hơn nữa lúc bắt đầu cũng không nghĩ tới về sau sẽ lại là đồng đội thân mật hợp tác. Có điều về sau được chứng kiến năng lực phân tích chiến thuật của cậu ấy, địch ý lúc đầu của tui liền biến mất tiêu. Dù sao Lam Vũ tụi tui là chiến đội tốt nhất, nhóm đội hữu của tui đều là đồng đội tốt nhất, cho nên bất luận đội trưởng nào, đều là đội trưởng tốt nhất."

"Tui cùng với đội trưởng đánh qua một trận sao? Đợi đã, cậu đây là từ đâu nghe được cái tin tức ngầm loạn thất bát tao này giữa tuyển thủ chuyên nghiệp chúng tui. À mà lúc ấy tụi tui cũng coi như đạt chuẩn chuyên nghiệp đi, làm gì có chuyện giải quyết thô bạo như vậy, đương nhiên là gặp nhau trên sàn thi đấu rồi." Hoàng Thiếu Thiên sau khi nghe phóng viên hỏi câu này tiến hành lên án đồng thời không khỏi bật cười "Bên ngoài thế mà truyền ra tui với đội trưởng năm đó còn “hẹn hò” hở? Cấp hai sao ha ha ha, bây giờ ở cái tuổi này không ai còn làm cái chuyện đó đâu,"

[Hoàng Thiếu Thiên năm mười bảy tuổi nghĩ gì về những người khác]

"Những người khác? Những người khác trong giới chuyên nghiêp hả?” Hoàng Thiếu Thiên nghĩ nghĩ quả quyết trả lời: "Ha ha ha thật ra tui lúc ấy vẫn rất điên cuồng, sau khi cầm được vũ khí bạc, muốn kéo mấy vị ra mắt trước kia đánh một trận. Nhất là Diệp Thu, không phải tui nói, ba lần quán quân liên tiếp kia của ổng quả thật quá kéo cừu hận."

"Bá Đồ mặc dù ba mùa giải đầu tiên đều không cầm được giải á quân, nhưng thực lực cũng không thể khinh thường, từng bước một ổn định lại. Mà Hàn đội lại là đối thủ rất đáng được tôn kính. Còn Vương Kiệt Hi, tui cũng ăn không ít chổi của ổng đó, Vi Thảo với Lam Vũ không phải một sớm một chiều liền nói hết."

"Phương Duệ ngược lại là cùng một trại huấn luyện với tui, tốc độ tay phải của cậu ta rất lợi hại, chỉ so tay phải tui không sánh bằng cậu ta. Chỉ là khi đó tui liền nghĩ cậu ta cuối cùng là thích hợp với nghề gì. Phương đội chiêu mộ cậu ta tới nói là có phong thái của Ngụy lão đại, về sau quả nhiên rất bỉ ổi, thích hợp với đạo tặc."

"Tui với Trương Tân Kiệt, Tiêu Thì Khâm ngược lại đã sớm biết nhau, còn cùng với đội trưởng và bọn họ chung một chỗ xem Gia Thế và Bách Hoa tranh tài. Tui lúc ấy cũng cảm thấy hai người này không đơn giản á, phân tích đâu ra đấy giống với đội trưởng tụi tui, tui gần như không thể chen vô được. Bây giờ nghĩ lại ánh mắt của tui quả nhiên không tệ, lập tức liền đoán được ba chiến thuật sư." Hoàng Thiếu Thiên có chút đắc ý cười cười "À thật ra cũng không phải vài năm, luôn cảm thấy như ngày hôm qua. Nhưng khi cậu đề cập đến, tui lại cảm thấy giống như đã qua rất lâu, tỉ như mấy chiến thuật sư này càng ngày càng tâm bẩn. . .Ủa đợi đã đoạn này cũng cắt luôn ha."

[Nếu như có thể quay về quá khứ nhìn lại bản thân mình năm mười bảy tuổi]

"Vậy tui muốn nói cho hắn biết, tiểu tử ngươi yên tâm, ngươi về sau là Kiếm Thánh! Có điều cũng không thể vì cái này mà lơ là, phải càng thêm cố gắng, về sau một trận tranh tài trên dưới mấy chục vạn đừng vì một chút sai lầm cá nhân này không gánh nổi. . ."

"Tự ôm mình à? À, tui khi đó hình như không có thê thảm như vậy đâu, tại sao lại muốn tự ôm mình?" Hoàng Thiếu Thiên trả lời rất lạc quan, sau đó dường như muốn thao thao bất tuyệt nói tiếp, trước đó, hắn chợt nhớ tới một vấn đề: "Nhưng sao lúc nào cũng nhắc đến tuổi mười bảy của tui vậy?"

"Bởi vì mười bảy tuổi là tuổi ra mắt sao? Lý do này hẳn là có thể, nhưng mà tui cảm thấy tui mười tám tuổi đến bây giờ cũng có thể nói về nó đó."

[Mười tám tuổi đến giờ]

"Mười tám tuổi, ra mắt mùa giải thứ tư, cùng với đội trưởng chúng tui tạo thành song hạch của Lam Vũ, chúng tui thế nhưng lại là một đôi cộng tác duy nhất trong thế hệ hoàng kim. Chỉ có điều cặp đôi hợp tác tốt nhất lại là em gái Tô với lão Diệp, hai người bọn họ đơn giản là quen biết nhau rất nhiều năm. Cái sự ăn ý phối hợp kia ngay cả tui và đội trưởng đều không thể không cảm thán. Mà Liên minh năm đó còn sửa lại quy tắc, khụ khụ, thực sự nói ra cũng không được vẻ vang cho lắm, chính là cái cấm nhân vật sau khi chết gửi tin nhắn trên kênh đó."

"Mười chín tuổi khá bình thản, mùa thứ năm Lam Vũ phát huy rất ổn định, đội ngũ chúng tui phối hợp ngày càng tốt. Tống Hiểu cũng ra mắt, tui cảm thấy Lam Vũ về sau sẽ phát triển tốt hơn. Nhắc đến thi đấu cá nhân, lúc này Chu Trạch khải cũng ra mắt, tốt a, mặc dù là tui cũng không thể không thừa nhận, cậu ta dáng dấp quả thực rất đẹp trai, còn ít nói, so với tui hoàn toàn khác biệt. Sao? đồng chí phóng viên cậu gật đầu, cậu cảm thấy tui nói nhiều hả?" Hoàng Thiếu Thiên vẻ mặt nghi ngờ.

"Hau mươi tuổi! Cái này nhất định phải nói nè, Vu Phong ra mắt nhận được danh hiệu tân binh xuất sắc nhất, nhân vật đóng vai trò tay đấm không tệ. Mùa giải thứ sáu Lam Vũ chúng tui vừa chặn đứt con đường quán quân liên tiếp của Vi Thảo, giành chức tổng quán quân, mà MVP trận đấu đó chính là bản Kiếm Thánh. Tui đã nói rồi, Lam Vũ chúng tui sẽ phát triển rất tốt, về sau nhất định sẽ tốt hơn."

"Hai mươi một tuổi, mùa giải thứ bảy à. Mùa giải thứ bảy kỳ thực cũng không khác biệt lắm với mùa thứ năm. Chẳng qua Từ Cảnh Hi hơi vất vả, vừa vào nghề liền phải đối diện với tình huống tui chạy tán loạn trên đấu trường, làm trị liệu quả thực rất mệt mỏi. . .Hả? Phóng viên cậu lại gật đầu, cậu cảm thấy tui là ở trên đó chạy tán loạn hả? Không không không, tui chỉ là đang khảo sát tình huống toàn bộ, tìm kiếm thời cơ tốt nhất, người theo chủ nghĩa cơ hộ, hiểu hem!"

"Hai mươi hai tuổi, mùa giải thứ tám vừa mới kết thúc, chúng tui cầm á quân, bại bởi Luân Hồi. Mặc dù rất đáng tiếc, nhưng mà Luân Hồi quả thực rất mạnh. Rút kinh nghiệm, về sau sẽ tốt hơn."

"Muốn nói thêm thực ra tui còn chưa nghĩ tới á, cho dù đã giải nghệ tui cũng sẽ không rời khỏi Vinh Quang. Cái đề tài giải nghệ này vẫn rất nghiêm túc, tui liền không cười toe toét. Tui đương nhiên hy vọng Lam Vũ có thể giành quán quân, nhưng giành được quán quân cũng không phải là toàn bộ sự nghiệp. Có thể quen biết được một đám đồng đội cùng chung chí hướng, có đối thủ đáng tôn kính cũng là một phần rất trọng yếu. Ài, tui đột nhiên nói chuyện nghiêm túc thế, không thích ứng kịp sao? Nói thế nào tui cũng là đội phó của Lam Vũ nha, còn có thể không đứng đắn? Tui bình thường có không đứng đắn hở?"

"Đối với chuyện Diệp Thu giải nghệ, cái này, tui cảm thấy anh ấy giống tui. Tình yêu chúng tui dành cho Vinh Quang là như nhau, cho nên tui tin tưởng anh ấy sẽ không rời khỏi Vinh Quang."

"Hửm? Đột nhiên hỏi tui chuyện đời sống tình cảm. Thi đấu điện tử không có tình yêu, kế tiếp. Không phải ai cũng như Phương Minh Hoa, ở trong Liên minh dưới tình huống con gái ít như vậy vẫn có người đã kết hôn, đơn giản muốn kéo thù hận. À, không cần đồng chí phóng viên cậu nhắc nhở, tui biết Lam Vũ chúng tui không có con gái."

"Cuối cùng muốn hỏi cái gì? Hy vọng về sau còn có thể tiếp nhận phỏng vấn của mấy cậu, cái kiểu phỏng vấn không chính thức này người ta cảm thấy không mệt mỏi chút nào, thật thoải mái, mà phóng viên lại rất có kiễn nhẫn nữa, một mực nghe tui nói. Tui uống miếng nước cái."

"Sau đó chúc tui sinh nhật vui vẻ. Hả? Mấy cậu sao đột nhiên lại vào đây?" Hoàng Thiếu Thiên một bên kinh ngạc một bên nhìn những đồng đội Lam Vũ bước vào phòng khách.

"Sinh nhật vui vẻ nha Hoàng Thiếu!" Trịnh Hiên cầm bánh ngọt, "Vừa rồi cậu phỏng vấn tôi có nghe được một chút, ngẫm lại, tôi với đội trưởng trái lại đã ở cạnh cậu từ sinh nhật mười bảy đến giờ a."

"Tui đi, Trịnh Hiên cậu nghe lén tui phỏng vấn hả! Một chút nữa tui phải trét bánh kem lên mặt cậu." Hoàng Thiếu Thiên hung hăn nói.

"Áp lực như núi, áp lực như núi."

"Sinh nhật vui vẻ, Thiếu Thiên." "Sinh nhật vui vẻ, Hoàng Thiếu!" Những người khác cũng cười chúc mừng. "Thổi nến đi, Trịnh Hiên cầm cũng rất mỏi."

Phóng viên ra hiệu thợ quay phim quay lại khoảnh khắc này.

Mọi người đằng sau đều bị trét bánh kem đầy mặt thành mèo hoa đương nhiên cũng chùi đi, nhưng bị người trong cuộc yêu cầu không truyền ra ngoài bởi vì tổn hại đến hình tượng anh tuấn của bọn họ.

[Cuộc phỏng vấn khác]

"Thật mong đợi được phỏng vấn lần thứ hai nha, cũng đã lâu rồi từ lần phỏng vấn trước. Lần này tui mới trở về vì tham gia giải đấu Thế giới, ngược lại cách sinh nhật còn một khoảng thời gian, không thể nhân cơ hội ăn bánh kem. Ha ha ha cậu phóng viên đừng nhìn tui như vậy, bánh kem lần trước cũng không ăn, tui đều trét lên mặt Trịnh Hiên."

"Á trong di động của cậu thế mà còn giữ mấy cái video tin tức này, chờ một chút, không phải nói hai đoạn này phải bỏ đi rồi hả sao còn xuất hiện. Lịch sử đen tối a lịch sử đen tối!"

"Lại có fan hâm một viết cái gì đó cho tui hả? Tui sẽ đọc sau."

"Muốn nói cái gi hả, tui cảm thấy đội trưởng trước đó ở trong phỏng vấn cũng nói không khác biệt lắm, vậy tui liền trích dẫn một đoạn ha." Hoàng Thiếu Thiên cười cười, sau đó nghiêm túc nói.

"Chúng ta còn rất nhiều mùa hè thuộc về Lam Vũ."

[Thư của fan hâm mộ]

Hoàng Thiếu Thiên năm mười bảy tuổi là Hoàng Thiếu Thiên giỏi nhất, năm anh mười tám tuổi, mười chín tuổi, hai mươi tuổi anh cũng thế, Hoàng Thiếu Thiên mỗi một tuổi, đều chính là anh giỏi nhất.

Xin cho tôi bày tỏ một chút tâm trạng của fangirl:

Em thật sự là fan hâm mộ siêu cấp trung thành! Cái đoạn ngắn tuổi mười bảy lần trước kia chính là em viết! Anh khen xong em kích động đến không ngủ được, xem đi xem lại đoạn video kia rất nhiều lần.

Thật không nghĩ tới anh sẽ nghiêm túc đọc hết.

Em cảm thấy em viết không được tốt một phần mười.

Từ khi anh ra mắt đến bây giờ cũng đã qua rất nhiều năm. Lúc ấy em còn tranh TV với cha xem thi đấu chuyên nghiệp, cảm thấy Dạ Vũ Thanh Phiền thật sự một kiếm khách lợi hại, bây giờ nghĩ lại ánh mắt của em cũng tốt giống như anh ha ha ha. Thật sự rất vui khi có thể nhìn thấy Hoàng thiếu trưởng thành, đồng thời còn có thể cùng trưởng thành với anh.

Kiếm Thánh đại đại là tuyệt nhất! Lam Vũ tất thắng!

Chúng ta còn rất nhiều mùa hè thuộc về Lam Vũ!!!

Sớm chúc anh sinh nhật khoái hoạt.

[Hoàng Thiếu Thiên phúc đáp]

[Cảm ơn em đã ủng hộ anh với Lam Vũ, chúng ta nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của em."

"Câu trả lời này có quá trang trọng không, có hù dọa đến fan hâm mộ không?" Hoàng Thiếu Thiên xóa câu này, gõ một câu khác, "Ha ha ha em gái, em thật có mắt nhìn, tiếp tục ủng hộ Lam Vũ chúng ta không sai! - câu này nếu gửi ra ngoài tui có bị mấy đội khác trào phúng không? Nhưng nếu nói đại cái gì đó thì không phù hợp với hình tượng cao lãnh của tui, không sai, tui là Kiếm Thánh lạnh lùng cao ngạo."

Hắn nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng trả lời một câu, "Câu này chắc là không sai."

"Mùa hè Lam Vũ, bạn và tôi chúng ta cùng nhau chứng kiến."

Hoàng Thiếu Thiên vươn vai một cái, đi đến bên cửa sổ nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài, tự nói với mình: "Ừm, sinh nhật vui vẻ, Hoàng Thiếu Thiên. Năm nay tranh thủ cùng Tiểu Lư liên thủ, đem bánh kem trét lên mặt đội trưởng."

-Hoàn-

*Thư của fan hâm mộ chính là tiếng lòng của tui á! !

*Thiếu Thiên sinh nhật vui vẻ! ! ! Chúng ta đều là fan hâm mộ trung thành của Kiếm Thánh đại đại.
 

Bình luận bằng Facebook