- Bình luận
- 81
- Số lượt thích
- 756
- Fan não tàn của
- Diệp Tu đại thần, Trương Giai Lạc đại thần
Chương 13 thuộc project mừng sinh nhật Trương Giai Lạc 2022 - Longlasting Sparks of Dawn.
Chương 13:
Căn hộ số 2202, tiểu khu 2, phố hoa viên, 12:36 ngày 20 tháng 07 năm 2032.
Trương Giai Lạc ngồi trước máy tính, tay trái ôm vị chả tôm cá tươi tay phải ôm vị thịt bò kho, suy nghĩ hồi lâu rồi hỏi: "Cậu thấy mì tôm ngon hơn hay thịt bò kho ngon hơn?"
Box chat góc dưới bên trái màn hình hiển thị rất nhiều tin nhắn, tất cả đều đến từ cùng một người. Trương Giai Lạc vừa nhấn gửi, một tin nhắn mới đã nhảy lên:
Tái Thụy Nhất Hạ: Cậu không thể ăn cái gì có dinh dưỡng hơn à?
"Quả nhiên vẫn còn là bạn nhỏ, chờ cậu đến cái tuổi của tui, rời khỏi vòng tay ba mẹ rồi sẽ biết mì tôm là phát minh vĩ đại đến thế nào của nhân loại. Mà nói đi cũng phải nói lại, cậu vẫn không mua yến mạch à?"
Tái Thụy Nhất Hạ: Haha, mẹ tôi không cho.
"Đã nói bao nhiêu lần, không được haha linh tinh, bảo sao mỗi lần cậu ra ngoài đều dụ một đống người tới vây đánh."
Tái Thụy Nhất Hạ: Tên tám lạng đừng ở đó mà cười người nửa cân.
"Cậu thì biết gì, người ta toàn đến tìm tui đòi kí tên chụp ảnh chung cúng bái đại thần đấy!"
Tái Thụy Nhất Hạ: À
"..."
"Ok tui chọn vị chả tôm cá tươi, cậu đừng lười nhác chỗ này nữa, đi luyện cấp lẹ đi!"
Tái Thụy Nhất Hạ: Còn cậu?
"Tui ăn xong qua liền."
Tái Thụy Nhất Hạ: ... Không phải cậu nói chiều tối hôm nay phải đi xem mặt à?
"... Không đi."
Tái Thụy Nhất Hạ: Liên quan đến hạnh phúc sau này của cậu đấy, tôi thấy cậu nên đi đi thì hơn.
"Trẻ con thì biết gì? Hạnh phúc mà mối ra được từ xem mặt thì tôi đã hạnh phúc đến chết từ lâu rồi."
Tái Thụy Nhất Hạ: Đi cũng không thiệt, có cơm ăn.
"Có cơm mà tôi còn phải ở đây ăn mì à?! Chính vì cơm cũng chả có mới không đi đấy!"
Tái Thụy Nhất Hạ: Tiền đồ.
"Tên trẻ trâu nhà cậu lại thiếu đòn đúng không? Lại đây lại đây, nhân lúc mì còn chưa chín tui cho cậu no đòn trước!"
Tái Thụy Nhất Hạ: Đi đi, nói không chừng duyên lại đến.
"... Ê, nhóc quỷ, để tui kể cho cậu một câu chuyện." Trương Giai Lạc hắng giọng, nhìn cảnh phố trên màn hình mà đột nhiên nổi lên khao khát kể chuyện. Phải nói rằng internet là một thứ rất kì diệu. Nó khoác lên những người xa lạ một chiếc áo thành thật lương thiện, dụ hết người này đến người khác trải những nỗi lòng thầm kín của riêng mình, lôi ra được cả những chặng ký ức chẳng muốn ai hay kia.
Tôi có ông bạn, hồi trước cậu ta quen một người qua game..."
Tái Thụy Nhất Hạ: Cậu có thể nói thẳng là mình
"Hồi trước tui quen một người qua game, lâu dần thành bạn bè. Năm bọn tôi tốt nghiệp đại học đã hẹn nhau du ngoạn khắp Trung Quốc, đi rất nhiều chỗ... Lúc đó rất vui vẻ, trẻ tuổi, tự do, chẳng sợ gì! Gặp được cậu ấy có lẽ là chuyện may mắn nhất đời tui. Nhưng vì một chuyện ngoài ý muốn mà tui né tránh cậu ấy. Thật ra tui cũng định nghĩ rõ ràng rồi sẽ quay về tìm cậu ta. Ai biết ba năm loáng một cái trôi qua như thế. Khó tin lắm đúng không? Ba năm, sao nói qua là qua luôn cơ chứ?... Mấy ngày trước tui có đụng mặt cậu ta, cậu ta vẫn thế, cũng đã làm hết những chuyện ngày xưa bọn tui từng mơ tới, nhưng tui vẫn chưa nghĩ xong... Cho nên tui lại bỏ chạy..."
Tái Thụy Nhất Hạ: Chuyện này có liên quan đến việc cậu không đi xem mắt?
"... Có."
Tái Thụy Nhất Hạ: Cậu thích cậu ta?
"Thích, khoan đã nhóc quỷ này cậu nghĩ gì đi đâu đấy?! Sao tui thích cậu ta được! Không, tui nói, tui nói thích là thích kiểu bạn bè, không phải thích kiểu cậu nói! Không đúng! Sao cậu biết người ta là nam?!"
Tái Thụy Nhất Hạ: À. ra là nam.
"..."
Tái Thụy Nhất Hạ: Cậu không thích người ta, vậy sao lại không đi xem mặt? Người ta thích cậu?
"Sao tui biết cậu ta nghĩ gì được!!! Tui có thích cậu ta hay không và tui có đi xem mắt hay không liên quan gì tới nhau? Không phải mấu chốt người ta thường quan tâm nằm ở "xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì" với "sau này cậu tính thế nào" hả?
Tái Thụy Nhất Hạ: À, xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì?
"Tui không nói cho cậu."
Tái Thụy Nhất Hạ: Vậy sau này cậu tính thế nào?
"Tui không biết..."
Tái Thụy Nhất Hạ: Cho nên cậu thấy hỏi hai vấn đề này có được tích sự gì không?
"..."
Tái Thụy Nhất Hạ: Đều là chuyện đã qua rất lâu rồi, có khi người ta cơ bản là không thèm để ý? Một mình cậu vẫn ngồi đây so đo từng tý, mệt không?
"Cậu ta dám không để ý?! Nếu cậu ta có cái gan đó tui lập tức đấm vỡ mồm cậu ta!"
Tái Thụy Nhất Hạ: ...
Tái Thụy Nhất Hạ: Rốt cục là cậu phiền lòng chuyện gì?
"Chuyện quan hệ giữa bọn tui... là quan hệ gì? Mấy chuyện sau này bọn tui sẽ đối xử với nhau như thế nào?"
Tái Thụy Nhất Hạ: Đầu tiên
Tái Thụy Nhất Hạ: Cậu cần
Tái Thụy Nhất Hạ: Gặp người ta
Tái Thụy Nhất Hạ: Sau đó
Tái Thụy Nhất Hạ: Không bỏ chạy
"Chuyện này... Không được."
Tái Thụy Nhất Hạ: Thế hay là cậu đi xem mặt đi.
"Logic của cậu bị gì thế? Môn toán chắc chắn không đạt trung bình!"
Tái Thụy Nhất Hạ: Dời mối quan tâm vào chỗ đấy, để cậu khỏi nghĩ về người ta nữa.
"Tui nghĩ về cậu ta bao giờ?!"
Tái Thụy Nhất Hạ: Mới đây
"... Vì sao cậu dùng trăm phương nghìn kế cũng phải đẩy tui đi xem mắt thế?"
Tái Thụy Nhất Hạ: Tôi muốn ngủ trưa, nhưng cậu cứ online mãi
"Tui không log out thì cậu không ngủ được à?"
Tái Thụy Nhất Hạ: Thả rông cậu online một mình rất nguy hiểm, dễ gây sự
"Cậu có ý gì?"
Tái Thụy Nhất Hạ: Ý trên mặt chữ
"... Cậu thật sự cảm thấy tui nên đi xem mắt?"
Tái Thụy Nhất Hạ: Thứ nhất, trước mắt cậu không thích ai
Tái Thụy Nhất Hạ: Thứ hai, theo quan sát của tôi, mỗi ngày ở nhà cậu cũng chẳng có chuyện gì để làm
Tái Thụy Nhất Hạ: Thứ ba, dù sao cũng đã nộp tiền cho công ty mai mối, không đi thì phí
"Hợp lý! Không đi không phải sẽ làm lời cho cái tên Diệp Bất Tu kia sao?!" Trương Giai Lạc vỗ bàn đánh rầm đứng lên, tay gạt phải bát mì. Nước mì xối ào ào lên bàn phím, khói trắng lập tức bốc lên. Hắn hơi sững người đứng bất động, không màng cả mấy tin nhắn Tái Thụy Nhất Hạ gửi sang. Bàn phím không phải lần đầu tiên bị đổ nước mì, chuyện xem mặt cũng đã làm bao nhiều suốt hai năm qua. Trương Giai Lạc đứng ở đó, nắm chặt tay, không rõ vì sao mình lại bực bội. Hắn không muốn thừa nhận rằng trong lòng mình, lần xem mắt này hoàn toàn khác. Bởi vì điểm khác duy nhất mà hắn tìm được chính là, lần này sẽ gặp lại Tôn Triết Bình.
Haha, say rượu mất trí, chẳng đơn giản quá, không phải chỉ là bốn chữ thôi sao? Phải, Trương Giai Lạc hắn có thể vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, tiếp tục xưng huynh gọi đệ với Tôn Triết Bình. Bị đâm mông một lần thôi mà? Cũng đâu phải cưỡng hiếp.
Nhưng mấu chốt là ở đó, lần say rượu mất trí đó vẫn có sự tình nguyện đôi bên.
Muốn Trương Giai Lạc trơ mặt nói với Tôn Triết Bình rằng "cậu xem, cả hai đều xỉn quắc cần câu nên cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện quái gì cả đi" ấy hả, trong lòng Trương Giai Lạc không vượt được ngọn núi này. Muốn Trương Giai Lạc chờ Tôn Triết Bình bối rối nói với hắn "tất thảy đều do men say chúng ta vẫn là anh em" ấy hả, Trương Giai Lạc thấy mình chẳng vui nổi. Nhưng nếu thật sự vì chuyện này mà hai người họ mơ mơ hồ hồ về bên nhau, Trương Giai Lạc lại cảm thấy thiêu thiếu, hoặc là cần thêm một chút tình cảm, hoặc là cần thêm một thời gian mập mờ.
Có vài lúc, rõ ràng chỉ thiếu một khúc nhỏ, nhưng lại hệt như hạt cát mắc lại trong giày, có thể bạn lớ nó đi, nhưng từng giây từng phút đều bị nó cấn đến luống cuống.
Trương Giai Lạc cười khẩy, đột nhiên hắn nhận ra mình thật là buồn cười. Ba năm rồi, dù lúc đầu thật sự có gì đó đi chăng nữa, nay có lẽ cũng đã tan biến hết. Nhưng hắn cứ khăng khăng tin rằng vẫn còn, để rồi ngu ngốc chặn chút mơ hồ hư vô kia trước cửa.
Trương Giai Lạc, sao mày có thể ngu đến thế?
Trên màn hình, Tái Thụy Nhất Hạ đã gửi tận mười mấy tin nhắn, đa số đều là hỏi sao đột nhiên biến mất rồi. Trương Giai Lạc nhắn nhủ một câu "Đi xem mắt" rồi lập tức log out, cũng không quan tâm Tái Thụy Nhất Hạ nghe lọt hay không.
Sau đó, hắn thật sự sửa soạn tử tế để tới nhà hàng. Lại nói, Trương Giai Lạc và Tái Thụy Nhất Hạ quen nhau là chuyện tình cờ nhưng lại vô cùng hợp lý. Có đôi lúc hình ảnh của Tái Thụy Nhất Hạ hoàn toàn trùng khít với Tôn Triết Bình trong ký ức của Trương Giai Lạc. Nhưng đa số thời gian, tên kia là một thiếu niên bị bệnh trẻ trâu, ôm hùng tâm tráng chí muốn một lần thành danh, chẳng thấy hào hứng gì mỗi khi luyện cấp lại.
Nếu cậu ta không phải cuồng kiếm sĩ, Trương Giai Lạc nghĩ thầm, có lẽ mình sẽ có thái độ tốt hơn với cậu ta. Nhưng nếu cậu ta không phải cuồng kiếm sĩ, Trương Giai Lạc thật sự sẽ phản hồi một chú gà mờ trẻ trâu sao? Thế giới này không có chữ "nếu", cho nên điều này sẽ vĩnh viễn là bí ẩn.
Đường nhựa bị ánh mặt trời hun nóng tới mức phát sáng, các loại phương tiện giao thông công cộng chen chúc người nhích lên chậm rì, cùng với trạm xe dán đầy tờ rơi đủ màu, tất cả, không thể thiếu dù chỉ một, cùng tạo nên một mùa hè nóng nực. Trương Giai Lạc chậm chạp đi dọc theo bóng cây. Có mấy cô gái đứng bên đường nắm tay nhau ríu ra ríu rít chỉ trỏ một cái gì đó. Hắn nhìn theo hướng các nữ sinh kia, thấy một Tôn Triết Bình, ở lề đường châm thuốc.
Đôi mắt người nọ sáng lên ít ánh cam, hắn nhếch miệng, tựa như nở một nụ cười ghẹo người về hướng này.
Chương 13:
Căn hộ số 2202, tiểu khu 2, phố hoa viên, 12:36 ngày 20 tháng 07 năm 2032.
Trương Giai Lạc ngồi trước máy tính, tay trái ôm vị chả tôm cá tươi tay phải ôm vị thịt bò kho, suy nghĩ hồi lâu rồi hỏi: "Cậu thấy mì tôm ngon hơn hay thịt bò kho ngon hơn?"
Box chat góc dưới bên trái màn hình hiển thị rất nhiều tin nhắn, tất cả đều đến từ cùng một người. Trương Giai Lạc vừa nhấn gửi, một tin nhắn mới đã nhảy lên:
Tái Thụy Nhất Hạ: Cậu không thể ăn cái gì có dinh dưỡng hơn à?
"Quả nhiên vẫn còn là bạn nhỏ, chờ cậu đến cái tuổi của tui, rời khỏi vòng tay ba mẹ rồi sẽ biết mì tôm là phát minh vĩ đại đến thế nào của nhân loại. Mà nói đi cũng phải nói lại, cậu vẫn không mua yến mạch à?"
Tái Thụy Nhất Hạ: Haha, mẹ tôi không cho.
"Đã nói bao nhiêu lần, không được haha linh tinh, bảo sao mỗi lần cậu ra ngoài đều dụ một đống người tới vây đánh."
Tái Thụy Nhất Hạ: Tên tám lạng đừng ở đó mà cười người nửa cân.
"Cậu thì biết gì, người ta toàn đến tìm tui đòi kí tên chụp ảnh chung cúng bái đại thần đấy!"
Tái Thụy Nhất Hạ: À
"..."
"Ok tui chọn vị chả tôm cá tươi, cậu đừng lười nhác chỗ này nữa, đi luyện cấp lẹ đi!"
Tái Thụy Nhất Hạ: Còn cậu?
"Tui ăn xong qua liền."
Tái Thụy Nhất Hạ: ... Không phải cậu nói chiều tối hôm nay phải đi xem mặt à?
"... Không đi."
Tái Thụy Nhất Hạ: Liên quan đến hạnh phúc sau này của cậu đấy, tôi thấy cậu nên đi đi thì hơn.
"Trẻ con thì biết gì? Hạnh phúc mà mối ra được từ xem mặt thì tôi đã hạnh phúc đến chết từ lâu rồi."
Tái Thụy Nhất Hạ: Đi cũng không thiệt, có cơm ăn.
"Có cơm mà tôi còn phải ở đây ăn mì à?! Chính vì cơm cũng chả có mới không đi đấy!"
Tái Thụy Nhất Hạ: Tiền đồ.
"Tên trẻ trâu nhà cậu lại thiếu đòn đúng không? Lại đây lại đây, nhân lúc mì còn chưa chín tui cho cậu no đòn trước!"
Tái Thụy Nhất Hạ: Đi đi, nói không chừng duyên lại đến.
"... Ê, nhóc quỷ, để tui kể cho cậu một câu chuyện." Trương Giai Lạc hắng giọng, nhìn cảnh phố trên màn hình mà đột nhiên nổi lên khao khát kể chuyện. Phải nói rằng internet là một thứ rất kì diệu. Nó khoác lên những người xa lạ một chiếc áo thành thật lương thiện, dụ hết người này đến người khác trải những nỗi lòng thầm kín của riêng mình, lôi ra được cả những chặng ký ức chẳng muốn ai hay kia.
Tôi có ông bạn, hồi trước cậu ta quen một người qua game..."
Tái Thụy Nhất Hạ: Cậu có thể nói thẳng là mình
"Hồi trước tui quen một người qua game, lâu dần thành bạn bè. Năm bọn tôi tốt nghiệp đại học đã hẹn nhau du ngoạn khắp Trung Quốc, đi rất nhiều chỗ... Lúc đó rất vui vẻ, trẻ tuổi, tự do, chẳng sợ gì! Gặp được cậu ấy có lẽ là chuyện may mắn nhất đời tui. Nhưng vì một chuyện ngoài ý muốn mà tui né tránh cậu ấy. Thật ra tui cũng định nghĩ rõ ràng rồi sẽ quay về tìm cậu ta. Ai biết ba năm loáng một cái trôi qua như thế. Khó tin lắm đúng không? Ba năm, sao nói qua là qua luôn cơ chứ?... Mấy ngày trước tui có đụng mặt cậu ta, cậu ta vẫn thế, cũng đã làm hết những chuyện ngày xưa bọn tui từng mơ tới, nhưng tui vẫn chưa nghĩ xong... Cho nên tui lại bỏ chạy..."
Tái Thụy Nhất Hạ: Chuyện này có liên quan đến việc cậu không đi xem mắt?
"... Có."
Tái Thụy Nhất Hạ: Cậu thích cậu ta?
"Thích, khoan đã nhóc quỷ này cậu nghĩ gì đi đâu đấy?! Sao tui thích cậu ta được! Không, tui nói, tui nói thích là thích kiểu bạn bè, không phải thích kiểu cậu nói! Không đúng! Sao cậu biết người ta là nam?!"
Tái Thụy Nhất Hạ: À. ra là nam.
"..."
Tái Thụy Nhất Hạ: Cậu không thích người ta, vậy sao lại không đi xem mặt? Người ta thích cậu?
"Sao tui biết cậu ta nghĩ gì được!!! Tui có thích cậu ta hay không và tui có đi xem mắt hay không liên quan gì tới nhau? Không phải mấu chốt người ta thường quan tâm nằm ở "xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì" với "sau này cậu tính thế nào" hả?
Tái Thụy Nhất Hạ: À, xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì?
"Tui không nói cho cậu."
Tái Thụy Nhất Hạ: Vậy sau này cậu tính thế nào?
"Tui không biết..."
Tái Thụy Nhất Hạ: Cho nên cậu thấy hỏi hai vấn đề này có được tích sự gì không?
"..."
Tái Thụy Nhất Hạ: Đều là chuyện đã qua rất lâu rồi, có khi người ta cơ bản là không thèm để ý? Một mình cậu vẫn ngồi đây so đo từng tý, mệt không?
"Cậu ta dám không để ý?! Nếu cậu ta có cái gan đó tui lập tức đấm vỡ mồm cậu ta!"
Tái Thụy Nhất Hạ: ...
Tái Thụy Nhất Hạ: Rốt cục là cậu phiền lòng chuyện gì?
"Chuyện quan hệ giữa bọn tui... là quan hệ gì? Mấy chuyện sau này bọn tui sẽ đối xử với nhau như thế nào?"
Tái Thụy Nhất Hạ: Đầu tiên
Tái Thụy Nhất Hạ: Cậu cần
Tái Thụy Nhất Hạ: Gặp người ta
Tái Thụy Nhất Hạ: Sau đó
Tái Thụy Nhất Hạ: Không bỏ chạy
"Chuyện này... Không được."
Tái Thụy Nhất Hạ: Thế hay là cậu đi xem mặt đi.
"Logic của cậu bị gì thế? Môn toán chắc chắn không đạt trung bình!"
Tái Thụy Nhất Hạ: Dời mối quan tâm vào chỗ đấy, để cậu khỏi nghĩ về người ta nữa.
"Tui nghĩ về cậu ta bao giờ?!"
Tái Thụy Nhất Hạ: Mới đây
"... Vì sao cậu dùng trăm phương nghìn kế cũng phải đẩy tui đi xem mắt thế?"
Tái Thụy Nhất Hạ: Tôi muốn ngủ trưa, nhưng cậu cứ online mãi
"Tui không log out thì cậu không ngủ được à?"
Tái Thụy Nhất Hạ: Thả rông cậu online một mình rất nguy hiểm, dễ gây sự
"Cậu có ý gì?"
Tái Thụy Nhất Hạ: Ý trên mặt chữ
"... Cậu thật sự cảm thấy tui nên đi xem mắt?"
Tái Thụy Nhất Hạ: Thứ nhất, trước mắt cậu không thích ai
Tái Thụy Nhất Hạ: Thứ hai, theo quan sát của tôi, mỗi ngày ở nhà cậu cũng chẳng có chuyện gì để làm
Tái Thụy Nhất Hạ: Thứ ba, dù sao cũng đã nộp tiền cho công ty mai mối, không đi thì phí
"Hợp lý! Không đi không phải sẽ làm lời cho cái tên Diệp Bất Tu kia sao?!" Trương Giai Lạc vỗ bàn đánh rầm đứng lên, tay gạt phải bát mì. Nước mì xối ào ào lên bàn phím, khói trắng lập tức bốc lên. Hắn hơi sững người đứng bất động, không màng cả mấy tin nhắn Tái Thụy Nhất Hạ gửi sang. Bàn phím không phải lần đầu tiên bị đổ nước mì, chuyện xem mặt cũng đã làm bao nhiều suốt hai năm qua. Trương Giai Lạc đứng ở đó, nắm chặt tay, không rõ vì sao mình lại bực bội. Hắn không muốn thừa nhận rằng trong lòng mình, lần xem mắt này hoàn toàn khác. Bởi vì điểm khác duy nhất mà hắn tìm được chính là, lần này sẽ gặp lại Tôn Triết Bình.
Haha, say rượu mất trí, chẳng đơn giản quá, không phải chỉ là bốn chữ thôi sao? Phải, Trương Giai Lạc hắn có thể vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, tiếp tục xưng huynh gọi đệ với Tôn Triết Bình. Bị đâm mông một lần thôi mà? Cũng đâu phải cưỡng hiếp.
Nhưng mấu chốt là ở đó, lần say rượu mất trí đó vẫn có sự tình nguyện đôi bên.
Muốn Trương Giai Lạc trơ mặt nói với Tôn Triết Bình rằng "cậu xem, cả hai đều xỉn quắc cần câu nên cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện quái gì cả đi" ấy hả, trong lòng Trương Giai Lạc không vượt được ngọn núi này. Muốn Trương Giai Lạc chờ Tôn Triết Bình bối rối nói với hắn "tất thảy đều do men say chúng ta vẫn là anh em" ấy hả, Trương Giai Lạc thấy mình chẳng vui nổi. Nhưng nếu thật sự vì chuyện này mà hai người họ mơ mơ hồ hồ về bên nhau, Trương Giai Lạc lại cảm thấy thiêu thiếu, hoặc là cần thêm một chút tình cảm, hoặc là cần thêm một thời gian mập mờ.
Có vài lúc, rõ ràng chỉ thiếu một khúc nhỏ, nhưng lại hệt như hạt cát mắc lại trong giày, có thể bạn lớ nó đi, nhưng từng giây từng phút đều bị nó cấn đến luống cuống.
Trương Giai Lạc cười khẩy, đột nhiên hắn nhận ra mình thật là buồn cười. Ba năm rồi, dù lúc đầu thật sự có gì đó đi chăng nữa, nay có lẽ cũng đã tan biến hết. Nhưng hắn cứ khăng khăng tin rằng vẫn còn, để rồi ngu ngốc chặn chút mơ hồ hư vô kia trước cửa.
Trương Giai Lạc, sao mày có thể ngu đến thế?
Trên màn hình, Tái Thụy Nhất Hạ đã gửi tận mười mấy tin nhắn, đa số đều là hỏi sao đột nhiên biến mất rồi. Trương Giai Lạc nhắn nhủ một câu "Đi xem mắt" rồi lập tức log out, cũng không quan tâm Tái Thụy Nhất Hạ nghe lọt hay không.
Sau đó, hắn thật sự sửa soạn tử tế để tới nhà hàng. Lại nói, Trương Giai Lạc và Tái Thụy Nhất Hạ quen nhau là chuyện tình cờ nhưng lại vô cùng hợp lý. Có đôi lúc hình ảnh của Tái Thụy Nhất Hạ hoàn toàn trùng khít với Tôn Triết Bình trong ký ức của Trương Giai Lạc. Nhưng đa số thời gian, tên kia là một thiếu niên bị bệnh trẻ trâu, ôm hùng tâm tráng chí muốn một lần thành danh, chẳng thấy hào hứng gì mỗi khi luyện cấp lại.
Nếu cậu ta không phải cuồng kiếm sĩ, Trương Giai Lạc nghĩ thầm, có lẽ mình sẽ có thái độ tốt hơn với cậu ta. Nhưng nếu cậu ta không phải cuồng kiếm sĩ, Trương Giai Lạc thật sự sẽ phản hồi một chú gà mờ trẻ trâu sao? Thế giới này không có chữ "nếu", cho nên điều này sẽ vĩnh viễn là bí ẩn.
Đường nhựa bị ánh mặt trời hun nóng tới mức phát sáng, các loại phương tiện giao thông công cộng chen chúc người nhích lên chậm rì, cùng với trạm xe dán đầy tờ rơi đủ màu, tất cả, không thể thiếu dù chỉ một, cùng tạo nên một mùa hè nóng nực. Trương Giai Lạc chậm chạp đi dọc theo bóng cây. Có mấy cô gái đứng bên đường nắm tay nhau ríu ra ríu rít chỉ trỏ một cái gì đó. Hắn nhìn theo hướng các nữ sinh kia, thấy một Tôn Triết Bình, ở lề đường châm thuốc.
Đôi mắt người nọ sáng lên ít ánh cam, hắn nhếch miệng, tựa như nở một nụ cười ghẹo người về hướng này.
-TBC-
Last edited: