- Bình luận
- 83
- Số lượt thích
- 656
CHƯƠNG 61.
Liên tục mấy hôm, trừ Chủ Nhật tới chỗ Vương Kiệt Hi tập múa, khối lượng huấn luyện mỗi ngày của Kiều Nhất Phàm luôn là hơn 3000 mét, lần nào Diệp Tu cũng chỉ tăng lên một chút cho cậu, ngoài huấn luyện theo lệ thường, còn đặc biệt dành thời gian rảnh dạy cậu bơi bướm và kĩ xảo xoay người để luyện chơi.
Cũng có thể là nhờ tập múa từ nhỏ, Kiều Nhất Phàm học bơi bướm thậm chí còn nhanh hơn cả bơi ngửa và bơi ếch, chưa tới một tuần ngắn ngủi, đã bơi ra dáng ra kiểu rồi — giờ chưa bàn đến nhanh hay chậm, ít ra thoạt nhìn thôi cũng rất là đã mắt thoả lòng.
Có một lần Nguỵ Sâm ghé qua khi bọn họ chưa tan học, đúng lúc đang luyện phần cuối của buổi học là bơi bướm. Nguỵ Sâm nhìn Kiều Nhất Phàm bơi nửa vòng, sửng sốt hỏi thẳng Diệp Tu: “Tiểu Kiều mới học thật hả?”
“Đúng vậy,” Thật ra Diệp Tu cũng kinh ngạc lắm, “Tui cũng không nghĩ tới hoá ra em ấy bơi bướm giỏi nhất?”
Thật ra cũng khó trách khi hai người họ ngạc nhiên đến vậy.
Trong bốn kiểu bơi tiêu chuẩn, chỉ có bơi bướm là khó nhất và cũng mệt nhất. Nếu đi hỏi thử mấy đứa nhỏ lớp đào tạo chuyên môn xem là ghét nhất kiểu bơi nào, tám mươi chín mươi phần trăm sẽ đáp bơi bướm, ngay cả Khưu Phi, năm đó huấn luyện hễ nghe tới bơi bướm thì cũng muốn chau mày.
Nhưng Kiều Nhất Phàm gần như chẳng hề phiền não chuyện này, cậu không thấy khó, thậm chí còn nghĩ bơi vui lắm —
“Động tác cơ thể khi bơi bướm có hơi giống wave (1) đó,” lúc cậu mới vừa học còn nhắn tin cho Cao Anh Kiệt kinh ngạc cảm thán, “Anh Kiệt cậu mà muốn học thì chắc chắn còn thấy dễ hơn cả tớ!”
Kiều Nhất Phàm cũng không biết có phải là vì vai eo mình có đủ lực và độ linh hoạt hay không, dù sao xuống nước chưa bơi được hai vòng, cậu đã tìm được đúng nhịp điệu, thế là đến lần đánh chân thứ hai còn chưa cần Diệp Tu đến dạy, cậu cứ thế tự nhiên bơi ra kiểu.
“Ngon,” Nguỵ Sâm quan sát thấy không tệ, gật đầu liên tục, giọng điệu nghe chua loét, “Mày phải đào tạo đàng hoàng chút đấy nhá — Sao mà hạt giống tốt nào cũng bị mày lượm hết vậy?”
Diệp Tu vui vẻ: “Bớt đi ông, Hoàng Thiếu Thiên lấy cả một sọt quán quân rồi, còn chưa biết đủ hả?”
“Có ích gì chắc, cũng đâu phải tao lấy,” Nguỵ Sâm đảo mắt đầy vẻ khinh không thèm nhìn, nói, “Mày luyện cho nhóc kia đi, tao còng lưng dạy mấy đứa nhỏ tiếp.”
Hắn nói mấy đứa nhỏ, là chỉ những học sinh mới vừa đăng kí lớp đào tạo chuyên môn không lâu.
Bắt đầu kì nghỉ đông, lại đến lúc cao điểm phụ huynh đăng kí các lớp ngoại khoá cho con em mình. Trần Quả không bỏ lỡ cơ hội tốt để chiêu mộ học viên mới, không chỉ thay biển hiệu hồ bơi đã bị đập hư trước đó, ngay cả tường rào quanh hồ bơi cũng được sơn lại. Gia Thế gióng trống khua chiêng khởi công trong hẻm nhỏ như thế, tự nhiên sẽ thu hút sự chú ý của không ít dân cư và người qua đường.
Lần này Trần Quả quyết liều tới cùng, đặc biệt thuê vài nhân viên bán thời gian, này thì phát tờ rơi này thì bày gian hàng tuyên truyền ở đầu hẻm, ảnh chụp Nguỵ Sâm được photoshop cho trẻ ra ít nhất mười tuổi bị người qua đường ném khắp nơi, xung quanh thùng rác cách đó ba con phố còn rải đầy. Có lần Nguỵ Sâm ra ngoài dạo một vòng về, vui tươi hớn hở khoe khoang với Diệp Tu, nói là sống hơn ba mươi năm, lần đầu tiên cảm nhận được khoái cảm khi làm minh tinh.
… Thôi kệ.
Xét thấy hắn nhờ vào hào quang của Hoàng Thiếu Thiên mà đúng thật là đã giúp thu hút vài học viên mới cho Gia Thế, Diệp Tu khó có dịp không mỉa mai hắn, liên tục gật đầu bảo phải, dỗ cho Nguỵ Sâm mặt mày hồng hào, hôm đó lúc dạy học giọng cũng lớn hơn gấp đôi.
Kiều Nhất Phàm không quen thuộc lắm với vị huấn luyện viên mới này của Gia Thế, nhưng con người Nguỵ Sâm có phần tục tằn, tính tình bộc trực mà hào sảng, đã nhiều lần Kiều Nhất Phàm bị hắn ấn đầu xoa, số lần nhiều thì cũng thành quen. Thỉnh thoảng Diệp Tu có việc, Nguỵ Sâm thẳng thừng vung tay bảo giao Tiểu Kiều cho tao. Hắn dạy ra được một Hoàng Thiếu Thiên vốn chính là quán quân thế giới hạng mục bơi bướm và bơi ếch, dĩ nhiên Diệp Tu sẽ yên tâm. Kiều Nhất Phàm luyện với hắn vài lần, bị cách thức dạy học “liên hoàn gầm thét mắng mỏ” của huấn luyện viên Nguỵ làm cho choáng váng đầu óc, nhưng kĩ thuật bơi bướm lại tiến bộ cực kì đáng kể, Diệp Tu quay về vừa thấy vậy, lập tức quyết định giao cho Nguỵ Sâm dạy Kiều Nhất Phàm bơi bướm, để cậu chuẩn bị thật tốt hạng mục đã đăng kí cho tháng Ba.
Kiều Nhất Phàm tuyệt đối chưa từng nghĩ tới, hạng mục đầu tiên mình xác định có thể thi đấu, thế mà lại là kiểu bơi cậu học muộn nhất. Chẳng qua Diệp Tu nói rất hợp lý, người giỏi bơi bướm chẳng nhiều, điền kỵ tái mã (2), nhiều khi cậu lại càng có hi vọng giành giải hơn.
Luyện bơi bướm lâu dần, tải trọng lên vai lưng và eo lập tức tăng lên không ít, có đôi lúc trước khi tan học Diệp Tu sẽ bảo cậu nằm xuống đệm mềm, giúp cậu thả lỏng cơ bắp eo lưng một chút, cơ lưng cậu rất mỏng, cũng rất cứng, tay nghề xoa bóp của Diệp Tu không coi là dịu dàng được, thường xuyên làm cậu đau đến mức nhịn không nổi phải kêu thành tiếng, lúc đầu Kiều Nhất Phàm còn cố nhịn, sau đó thật sự nghẹn đến khó chịu, thấy không có ai khác thì dứt khoát không nhịn nữa, tự cho phép mình rên hừ hừ theo nhịp của Diệp Tu.
Diệp Tu thấy buồn cười, thế mà tay vẫn nhẹ lại, nhưng qua hôm sau nên tập luyện thì tập luyện nên xoa bóp thì xoa bóp, mặc kệ Kiều Nhất Phàm có ý đồ dối gạt cho qua như thế nào, hắn sẽ luôn ấn cậu xuống đệm nghiêm túc giúp cậu thả lỏng cơ.
— Việc này là cần thiết, gần đây Kiều Nhất Phàm bắt đầu luyện các kĩ thuật múa cao cấp, butterfly kick (3) lộn mèo vân môn đại quyển (4), cái nào cũng cần đến lực eo cả, Vương Kiệt Hi dặn đi dặn lại hắn rằng tuyệt đối đừng để Kiều Nhất Phàm tiêu hao thể lực quá nhiều. Diệp Tu không hiểu về vũ đạo lắm, nhưng hắn là vận động viên nên cũng rất để tâm những chuyện này, cho nên dù Kiều Nhất Phàm muốn hay không, hắn nên làm gì thì vẫn phải làm.
Kiều Nhất Phàm hết cách, đành cam chịu mỗi ngày đều bị chà đạp hệt như cây cải trắng héo rũ.
Thể năng, bơi lội, kĩ thuật, làm mềm cơ, đây là toàn bộ kì nghỉ của cậu. Ba Kiều mẹ Kiều mỗi ngày đi sớm về trễ, trước khi ra cửa thấy Kiều Nhất Phàm tựa vào ghế sô pha thấp trong phòng khách nhà mình để xoạc chân, lúc về thường thường còn được chứng kiến Kiều Nhất Phàm đang tập treo eo (5).
Mẹ Kiều bắt đầu nuôi sở thích mới, mỗi ngày gửi lên group bạn bè clip cậu luyện múa, ba Kiều thỉnh thoảng lại hỏi cậu đôi câu về tình hình huấn luyện, chẳng bình luận gì nhiều, cũng không tỏ rõ là ủng hộ hay phản đối, lần nào Kiều Nhất Phàm nói chuyện với ông cũng thấp thỏm lắm, nhưng ba Kiều cũng chỉ lẳng lặng nghe, nghe xong thì gật gật đầu, sau đó nhắc nhở cậu lúc tập xoạc chân không có gì làm thì tranh thủ xem bài vở nhiều hơn.
Chớp mắt đã đến đêm trước Tết Âm Lịch.
Lớp đào tạo chuyên môn được nghỉ hai tuần, Nguỵ Sâm mua vé xe từ sớm, mới sáng tinh mơ chưa mang theo gì đã đi mất rồi, Vương Kiệt Hi cũng phải về quê nên tạm dừng các buổi học riêng với Kiều Nhất Phàm, chỉ có Diệp Tu và Trần Quả còn ở, Kiều Nhất Phàm thì lại không có sắp xếp gì cả, ở nhà ăn Tết cùng ba mẹ như thường lệ.
Dù sao cũng chẳng có việc để làm, Diệp Tu bèn hẹn Kiều Nhất Phàm, ngày nào cũng thế, dù chơi hay là tập luyện, cũng phải tới hồ bơi ngâm nước một lúc. Cửa Gia Thế chuyên mở cho hai người họ, tiệm net gần cuối năm chẳng có bao người, Trần Quả bèn đi cùng, hồi nhỏ chị cũng từng học lớp đào tạo chuyên môn, nhưng lâu lắm rồi không bơi, bây giờ còn bơi không lại Kiều Nhất Phàm.
Có thể là vì sắp ăn Tết, gần đây Diệp Tu cũng khá khoan dung đối với việc huấn luyện của cậu, vuốt vuốt dây đồng hồ bấm giờ mấy lần, rốt cuộc cũng chỉ giơ cao đánh khẽ, đơn thuần muốn doạ cậu mà thôi.
Giờ Kiều Nhất Phàm đã quen thân với Diệp Tu lắm rồi, Diệp Tu có muốn phạt thật hay không chỉ liếc một cái là cậu có thể nhìn ra ngay, thế nên không những không sợ, thậm chí còn dám thẳng thừng chơi xấu, than phiền với Diệp Tu: “Huấn luyện viên, mười lần một trăm mét mệt lắm, bơi tám lần thôi được không ạ?”
“Không được,” Diệp Tu tỏ vẻ hung dữ, “Mới bơi có bao nhiêu mà em đã kêu mệt? Muốn ăn đòn phải không?”
Rõ ràng mới vừa xong sáu lần bơi hỗn hợp 400 mét thôi, Kiều Nhất Phàm còn thở đều lắm, tủi thân ngửa đầu ngó hắn, có thổi còi cũng bám víu thành hồ không chịu xuất phát. Hai người giằng co đối diện nhau một hồi, Diệp Tu đành bó tay đầu hàng trước: “... Anh thấy là em muốn ăn đòn rồi!”
“Một vòng tự do một vòng bơi ngửa, mười lần, không được cò kè mặc cả thêm nữa,” hắn mở miệng, lại uy hiếp thêm vào, “Bơi cho đàng hoàng đấy, không đàng hoàng thì xem xem anh có xử em hay không.”
Kiều Nhất Phàm “đấu tranh” thắng lợi, hớn ha hớn hở đạp thành hồ xuất phát.
— Không bơi đàng hoàng?
Đó là chuyện không thể.
Chơi xấu thì chơi xấu, mệt cũng là sự thật, nhưng dối gạt và bơi cho có, loại hành vi ấy, cậu không thể nào làm ra.
Một năm vui vui vẻ vẻ qua đi, lúc quay lại đã là giữa tháng Hai, Nguỵ Sâm mang theo không ít điểm tâm đặc sản, lung ta lung tung nhét cho Kiều Nhất Phàm cả một bao lớn, nói coi như là “tiền lì xì”. Kiều Nhất Phàm ngốc nghếch nhận lấy, về nhà vừa thấy hàm lượng đường, không chút do dự ném hết lên đầu giường Kiều tiên sinh và Kiều nữ sĩ — Kiều nữ sĩ cũng thích ăn đồ ngọt, quan trọng nhất là ăn mà không tăng cân. Thương thay cho Kiều Nhất Phàm chẳng được di truyền chiếc gen ưu tú này, chỉ đành ngồi ngó, vì khống chế thể trọng mà phải nhịn đau từ bỏ những thứ yêu thích.
Cứ thế, một năm trôi qua, Vương Kiệt Hi trở về gặp lại Kiều Nhất Phàm, lời đầu tiên là câu nghi vấn dưới hình thức khẳng định vẫn không hề có chút thương tiếc nào: “Béo?”
Kiều Nhất Phàm khóc không ra nước mắt.
Nhưng mà lúc này chỉ mới bắt đầu thôi.
Càng thảm thiết hơn so với chuyện cậu tăng cân, là kỹ thuật của cậu.
Hai tuần không ai giúp đỡ, cũng không có chỗ nào đủ rộng cho cậu tập luyện, mặc dù hai người đều đã chuẩn bị tâm lí sẵn sàng rằng chắc chắn sẽ thụt lùi, tình hình thực tế vẫn khiến bọn họ không đành lòng đối diện.
Ít nhiều gì butterfly kick vẫn còn đỡ, động tác không gọi là khó, chỉ là trông hơi xấu, lộn mèo với vân môn đại quyển thì lại cực kì hỏng bét.
Thậm chí trong tình huống thực hiện lộn mèo có người đỡ phía sau, eo Kiều Nhất Phàm vẫn không vững, vừa bất cẩn một phát là ngã xuống đất.
Cho dù có đệm bảo hộ, đột nhiên ngã mạnh một cái thôi cũng đau lắm, sau đó lúc luyện vân môn đại quyển cậu không đáp đất chuẩn, mông lập tức hạ cánh còn thảm thiết hơn khi nãy, cả thân dưới Kiều Nhất Phàm đều đau đến tê dại, vật lộn một hồi vẫn chẳng đứng lên nổi. Vương Kiệt Hi cau chặt đôi lông mày, nhưng không trách cậu, cẩn thận đỡ cậu dậy, xắn ống quần cậu lên xoa ấn một chút.
Dễ bị thương vì không tập tốt kĩ thuật cơ bản là chuyện bình thường, lúc mới bắt đầu luyện Vương Kiệt Hi cũng đã từng trải qua, thế nên không trách cứ cậu. Chẳng biết Kiều Nhất Phàm vì ngã đau hay là vì quá hổ thẹn mà vành mắt phiếm hồng, cậu xoa xoa mũi, nhẹ giọng xin lỗi Vương Kiệt Hi: “... Em xin lỗi ạ.”
Vương Kiệt Hi không đáp, xoa bóp đầu gối và bắp chân của cậu, hỏi: “Đau lắm à?”
Kiều Nhất Phàm lắc đầu: “Không sao ạ.”
Vương Kiệt Hi không yên tâm lắm nên kiểm tra lại hết một lần, xác nhận không tổn thương đến xương cốt, trên người cũng không xuất hiện vết bầm tím — dấu hiệu của chấn thương mô mềm, lúc này mới âm thầm khẽ thở ra, nói: “Vậy nghỉ một lát, tiếp tục.”
Bị ngã là vì lực đặt chưa đúng chỗ, hoặc là động tác kĩ thuật không đúng chuẩn, tóm lại, nửa sau buổi tập Kiều Nhất Phàm cẩn thận gấp bội mọi khi, thà rằng liều mạng nhiều thêm chứ chẳng dám tiếp tục lơi lỏng. May là cậu không còn ngã nữa, cơ thể vận động một hồi cũng không thấy có chỗ nào bất ổn. Vương Kiệt Hi hướng dẫn cậu luyện xong kĩ thuật thì tiếp tục dạy cậu động tác hoàn chỉnh của “Thiếu niên du”, Kiều Nhất Phàm hoàn toàn nhập tâm dồn hết lực chú ý vào điệu múa của Vương Kiệt Hi, chẳng để tâm tới điều gì khác.
Đến nỗi hai lần bị ngã lúc ban đầu kia, cậu đã sớm ném ra khỏi óc.
Tận đến khi một ngày qua đi, buổi học riêng kết thúc.
Buổi tối Kiều Nhất Phàm về đến nhà, sức cùng lực kiệt nằm vật ra giường, thả lỏng cơ bắp toàn thân, lúc này mới muộn màng nhận ra mình thấy có chút không thoái mái. Cậu lật người vài lần trên giường, rồi không tin lắm nên quỳ xuống thử khom eo. Đợi đến khi đứng dậy, cậu mới thấy có chút vừa trướng vừa nhức bất thường ập tới từ sau eo, xen vào là cảm giác như bị kim đâm khá mơ hồ, từng tấc từng tấc dọc theo thắt lưng cậu lan ra bốn phía.
Lòng Kiều Nhất Phàm bỗng chùng xuống.
Không thể nào…?
Cậu khó tin vòng tay ra sau ấn lên eo, rồi lại dùng sức ấn thêm vài cái.
— Cậu thấy eo mình hơi đau.
——TBC——
Chú thích
(1) Wave (dance):
(2) Điền kỵ tái mã: Có ý nghĩa lấy sở trường của mình đối phó với khuyết điểm của đối thủ, xuất xứ từ một câu chuyện thời Chiến Quốc về nhà quân sự Tôn Tẫn, một đại mưu trí phò tá Tề Uy Vương:
Tôn Tẫn sau khi đến nước Tề , tướng quân Điền Kỵ vô cùng ngưỡng mộ tài năng của ông, đối đãi ông như khách quý. Điền Kỵ thường cùng Tề Vương và các công tử đua ngựa, tiền đặt cược cho mỗi cuộc đua là rất lớn. Tôn Tẫn phát hiện ra sức ngựa của họ không hơn nhau là mấy, có thể phân thành ba cấp là thượng, trung, hạ. Vì thế, Tôn Tẫn nói với Điền Kỵ: “Ngài chỉ cần quản việc đặt tiền cược, tôi có thể giúp ngài giành chiến thắng.” Điền Kỵ tin tưởng và đáp ứng yêu cầu của Tôn Tẫn.
Lúc cuộc đua sắp bắt đầu, Tôn Tẫn nói: “Bây giờ hãy dùng ngựa hạ đẳng của ngài đấu với ngựa thượng đẳng của bọn họ, dùng ngựa thượng đẳng của ngài đấu với ngựa trung đẳng của bọn họ, lấy ngựa trung đẳng của ngài đấu với ngựa hạ đẳng của bọn họ”.
Quả nhiên, sau ba trận đấu, Điền Kỵ thua một trận, thắng hai trận. Chung cuộc, Điền Kỵ lấy được tiền đặt cược từ Tề Vương. Vì thế, Điền Kỵ tiến cử Tôn Tẫn với Tề Uy Vương, từ đó mới có được nước Tề cường thịnh về sau này.
(Nguồn: trithucvn.org)
(3) Butterfly kick: (4) Vân môn đại quyển: là một trong những loại hình múa truyền thống của Trung Hoa thời thượng cổ, là loại hình múa đầu tiên mang tính lễ nghi. Tương truyền điệu múa sinh ra để ca tụng công đức của Hiên Viên Hoàng Đế: tạo ra vạn vật, đoàn tụ vạn dân, thịnh đức như mây.
(5) Bài tập treo eo bằng dây: