Hoàn [Song Hoa] Quỷ nhấc đèn

Duẫn Thiên

Trùm đầu Bông đi buôn, loại phi pháp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
194
Số lượt thích
1,532
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Phồn Hoa Huyết Cảnh
#1
Tác giả: Tác giả: Thanh Sơn Vi Tuyết 青山不老.
Series quỷ cùng hệ liệt: Hoang Thành Quỷ, Tình Thoại Quỷ, Quỷ Qua Đường, Hí Ngôn Quỷ, Quỷ đưa đò, Bách Quỷ Chợ Đêm, v.v.
Edit: Thiên

-------

Quỷ nhấc đèn

1

Trương Giai Lạc đỗ xe ở góc phố, đạp lên con đường đầy cánh hoa rơi đi về phía hẻm nhỏ. Anh kiểm tra địa chỉ trên tờ giấy, tìm được biển tên đường bị che giấu dưới những cành lá um tùm, sau đó bước lên mấy bậc thềm đá, gõ vang cánh cửa lớn màu đen cũ kỹ.

Xa xa trong sân có giọng nói vang lên hỏi: "Ai đấy?"

"Bán bảo hiểm." Trương Giai Lạc nói.

Lời này do anh nói ra trông rất kỳ quái. Anh ăn mặc nghiêm túc, cầm túi công văn trong tay, nhưng nói anh giống sinh viên mới tốt nghiệp đi xin việc cũng được, thanh niên mới bước ra đời cũng được, chỉ là nhìn sao cũng không trông như đang chào hàng. Chưa kể, nếu người bán bảo hiểm cứ tự giới thiệu thẳng thừng như vậy, đoán chắc cả cửa cũng không được bước một chân vào.

Nhưng nửa phút sau, cánh cửa thật sự mở ra. Mở cửa chính là một cậu học sinh trung học mặc đồng phục trường, vẫn còn là một đứa nhóc choai choai nhưng đã đầy già dặn mà mời người đến thăm vào cửa.

"Có người lớn ở nhà không?" Trương Giai Lạc hỏi cậu.

"Không có." Cậu học sinh trung học nói, "Hơn nữa tôi mới là người ủy thác anh."

Trương Giai Lạc: "Hóa ra ám hiệu bán bảo hiểm gì kia là do cậu nghĩ ra."

Cậu học sinh trung học xấu hổ cười một tiếng."Không phải rất ngầu à," cậu nói, "Giống như đang hoạt động bí mật gì đấy đúng không!"

Trương Giai Lạc quyết định vẫn là không so đo tiểu tiết với người ủy thác nhỏ tuổi này. Anh vừa đi theo đối phương vào trong sân, vừa hỏi: "Lúc trước cậu bảo là muốn tìm hiểu kĩ chuyện kỳ quái phát sinh ở trong phòng?"

"Đúng, " Cậu học sinh trung học gật đầu, "Không bằng anh đoán thử, chuyện kỳ quái xảy ra ở đâu?"

Trương Giai Lạc nói: "Nhà kho."

"Đoán sai rồi, " Cậu học sinh trung học chớp chớp mắt, "Nhà tôi không hề có nhà kho nha."

Trương Giai Lạc mỉm cười, dừng bước chân. Anh nhìn chung quanh, vươn tay chạm nhẹ vào bức tường phía đông của sân vốn hẳn là màu xanh lam, hiện tại bởi vì trải qua năm tháng mà nhuộm thành màu ngói hiên xám tro.

"Chuyện kỳ quái xảy ra lần đầu tiên là ở trên bức tường đằng kia." Anh nói, sau đó xoay người chỉ cái cây lớn trong sân, "Lần thứ hai là dưới gốc cây, lần thứ ba là ở trong phòng ngủ của cậu."

Đột nhiên anh sáp đến gần người ủy thác, đối phương bất giác lùi về sau một bước. Cậu học sinh trung học dưới cái nhìn chăm chú của anh không khỏi ngừng hô hấp, cũng không dám thở mạnh, đến khi bàn tay của Trương Giai Lạc dừng lại trên vai cậu.

"Đêm qua cậu ngủ không ngon, nằm mơ nhưng không nhớ, bởi vì cậu bị thứ không thuộc về thế giới bên này đè lên vai." Anh nhặt lên một quả du nhỏ từ trên vai đối phương, "Nhà kho của nhà cậu ở ngay trong phòng sách bên kia, bất kệ là gần đây cậu gặp phải chuyện kỳ quái gì, chắc chắn đều có liên quan với chuyện xảy ra trước đây ở đấy."

Trương Giai Lạc thu tay về, tổng kết: "Tôi cũng không ngại cậu thăm dò mình, nhưng người theo nghề này không phải ai cũng tốt tính giống như tôi đâu."

Người ủy thác của anh đứng im tại chỗ, hơn nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần.

“Xin lỗi." Cậu xấu hổ mà cúi thấp đầu, "Tôi không cố ý muốn thử thăm dò anh, nhưng anh không giống với những gì tôi đã nghe trước đây... Theo lời đồn thì anh hẳn phải có người hợp tác cùng hành động, tôi có hơi lo là tìm nhầm người."

"Lúc trước có." Trương Giai Lạc nói, "Nhưng hiện tại chỉ còn mỗi mình tôi."

2

Tôn Triết Bình lót hai tay sau gáy, nằm ngửa ở trên boong thuyền chật hẹp.

Thuyền nhỏ trôi nổi ở trên dòng sông tối đen như mực. Không rõ là nước sông này đen, hay là bốn bề quanh thân tối tăm, nếu dùng tay múc một vốc nước, nước sông tựa như sương đêm tựa như cát lạnh sẽ chảy khỏi kẽ tay. Mặt sông rất rộng, lại dài đến không có điểm cuối, có người nói dòng sông này là một vòng lặp đi lặp lại, cho nên hành trình xuôi dòng vĩnh viễn cũng sẽ không kết thúc.

Nhưng trên sông vẫn lác đa lác lác những đốm sáng, tựa như vụn sao rơi xuống đất đốt cháy đồng hoang.

Có rất nhiều thuyền nhỏ, chúng nối đuôi nhau từng chiếc một, trôi nổi trên dòng nước dài. Trên mỗi chiếc thuyền đều có một bóng người và một ngọn đèn. Một số người ngồi, một số người đứng nghiêm, còn một số thì lười biếng nằm tựa như đang đạp thanh. Chỉ có những cây đèn là thứ ánh sáng duy nhất chiếu rõ gương mặt khác nhau nhưng đều hết sức bình tĩnh không có ngoại lệ của bọn họ.

Tôn Triết Bình nhấc ngọn đèn của hắn. Cách lớp giấy trên khung gỗ, ánh lửa trong đó chập chờn lúc sáng lúc tối, gần như muốn nói lại thôi. Một lát sau, đèn nói: "Chúng ta lại rẽ về."

"Bao nhiêu lần?" Tôn Triết Bình nghiêng mặt sang liếc mắt nhìn một cái, "Nhớ không rõ lắm."

"4,504 lần." Đèn nói với hắn.

Tôn Triết Bình trở mình, nhìn đường nét mơ hồ trong bóng tối đang dần lùi xa."Nhân gian cũng đã trôi qua nhiều năm rồi." Hắn tính toán một chút.

"Ngươi càng nhớ rõ, càng không đi được." Đèn nói, "Cũng đã qua lâu đến vậy, ngươi còn nghĩ đến chuyện của con người làm cái gì."

"Chịu thôi, luôn phải nghĩ mà." Tôn Triết Bình lại nằm xuống thuyền nhỏ.

"Đó là vì ngươi vẫn có chuyện làm, ví như nói chuyện với ta." Ngọn lửa đèn lung lay, "Không gì để làm thì thôi đừng nhớ nữa."

Tôn Triết Bình nói: "Trước khi ngươi biết nói chuyện, ta cũng từng trải qua rất nhàm chán."

"Người chờ được cả một cây đèn có thể biết nói, sao còn chưa thể dứt khoát quên sạch những thứ kia?" Đèn hỏi.

"Không giống nhau." Đối phương chậm rãi nói, "Có vài chuyện, cứ không thể quên được."

3

"Trong đó thật sự có súng à?" Cậu học sinh trung học hiếu kỳ hỏi.

Trương Giai Lạc vỗ túi công văn trong tay một cái."Cậu sẽ không muốn biết trong đó có gì đâu, " anh nói, "Lúc biết thì chứng tỏ chúng ta đụng phải phiền phức."

Cậu học sinh trung học nói: "Trông anh không giống như người sẽ sợ phiền phức."

"Lời này nói không tệ." Trương Giai Lạc cười một tiếng, "Nhưng dù sao tôi cũng phải nghĩ đến lá gan và mạng nhỏ của người ủy thác một chút."

"Tôi cũng đâu sợ mấy thứ kỳ quái này kia." Cậu học sinh trung học bĩu môi.

"Có thể thấy được, lá gan cậu không nhỏ." Trương Giai Lạc ngồi xuống bàn đá trong sân, "Khi nào người lớn trong nhà cậu về? Tôi cũng không muốn bị đuổi ra ngoài như một tên lừa đảo đâu."

"Sẽ không về, chỉ có một mình tôi ở đây." Cậu học sinh trung học bưng trà đi ra từ trong nhà, "Họ đều rất bận rộn."

Trương Giai Lạc nhận lấy cái tách, nghe đối phương nói tiếp: "Ngay cả vụ có trộm vào nhà kho hôm trước, họ cũng chỉ gọi điện thoại về."

"Chính là chuyện gần đây à?" Anh hỏi.

"Đúng vậy, " Cậu học sinh trung học nói, "Chuyện có liên quan với nhà kho anh vừa nói mới nãy, hẳn là này."

Trương Giai Lạc suy nghĩ một chút: "Chính là vụ ăn trộm chui vào nhà được đề cập trên tin tức địa phương?"

"Chắc là đúng rồi, sau đó đồn công an và phóng viên cũng có đến chụp ảnh vân vân." Cậu học sinh trung học thờ ơ nói, "Không mất thứ gì cả, khi hắn chui vào nhà kho lúc nửa đêm thì tình cờ đụng phải tôi."

"Nửa đêm cậu ở trong nhà kho, còn đánh người ta một trận?" Trương Giai Lạc nhướng mày, "Tôi có xem tin tức, tên trộm bị đánh thảm thật đấy."

"Hắn cầm dao, tôi cũng sợ lắm." Cậu học sinh trung học dường như không muốn nhắc lại đề tài này chút nào, "Này chắc không có liên quan với chuyện kỳ quái đâu nhỉ, tên kia vẫn còn nằm trong bệnh viện, với lại mấy chuyện tôi nhìn thấy cũng không giống như là do con người làm."

"Mấy người có đập thứ gì linh tinh ở trong nhà kho không thế?" Trương Giai Lạc hỏi.

"Chắc là không, " cậu học sinh trung học suy nghĩ cẩn thận, "Nhưng trong đấy lộn xộn lắm, còn chưa dọn dẹp đây."

Trương Giai Lạc nhấp ngụm trà: "Tôi cần nhìn xem xung quanh."

"Được, nhưng mà tôi có một câu hỏi." Cậu học sinh trung học nói, "Rốt cuộc là tại sao anh biết chuyện kỳ quái kia xảy ra ở đâu?"

"Có những vết mực dạng như lá ở trên hiên tường bên kia, " Trương Giai Lạc chỉ bức tường, cậu học sinh trung học nghe vậy ngoảnh đầu lại, nhưng không hề nhìn thấy gì cả." Dưới tàng cây có dấu chân đen bằng mực, từ trong sân cho đến cạnh phòng ngủ của cậu. Lúc trước cậu từng bị quỷ đè vai, trên đầu vai có dấu tay đen, thế nên mới gặp phải ác mộng."

"Hôm qua đúng là tôi ngủ không ngon, nhưng không gặp ác mộng." Cậu học sinh trung học thì thào, "Là một giấc mơ đẹp đấy."

"Có thể đây là con quỷ khá thân thiện." Trương Giai Lạc nhún vai.

Bọn họ đến trước chân tường nhìn một chút. Trương Giai Lạc cũng không mang theo cái thang, quan sát trái phải mấy lần, nói: "Con quỷ này từng nằm bò ở trên bức tường này."

"Bò vào từ đây?" Cậu học sinh trung học ngửa đầu nhìn.

"Không phải." Trương Giai Lạc nói, "Là muốn bò ra ngoài, nhưng không thành."

"Tôi chưa từng thấy gì cả." Cậu học sinh trung học lẩm bẩm một mình, "Này quá kỳ quái."

Trương Giai Lạc khó hiểu nói: "Có gì đáng kinh ngạc? Người bình thường thường vốn sẽ không nhìn thấy, hơn nữa không phải cậu còn gặp phải chuyện kỳ quái à."

"Là tôi nghe thấy." Cậu học sinh trung học nói, "Lúc đầu là lớp ngói trên tường cứ vang không ngừng, sau đó là lá cây cứ xào xạc dù không có gió, tiếp đó là trong phòng ngủ..."

Cậu dừng lại. Trương Giai Lạc đợi hồi lâu, kỳ quái nói: "Sau đó thì sao?"

Đối phương ấp úng một lúc: "Tôi nghe thấy có người đang hát."

"Hát gì?" Trương Giai Lạc cảm thấy hứng thú nói, "Chiêu hồn hay là cầu chúc? À mà chắc cậu cũng không biết."

"Có lẽ là khúc hát ru." Cậu học sinh trung học do dự nói, "Nghe vào cứ như là đang dỗ tôi ngủ vậy."

Trương Giai Lạc nhìn cậu bằng ánh mắt hoàn toàn mới: "Bạn học nhỏ, thần kinh của cậu không phải thô bình thường đâu, vậy mà cũng có thể ngủ được à?"

"Tôi chỉ nghĩ là nghe rất êm tai thôi!" Cậu học sinh trung học đỏ mặt, "Sao, anh chưa từng nghe quỷ hát ru à?"

Cậu vừa nói ra liền cảm thấy câu hỏi này không hợp logic lắm, đã chuẩn bị sẵn tâm lý đợi đối phương nói câu "Tôi thực sự là chưa từng nghe" đến cười nhạo mình.

"Này à, " Trương Giai Lạc cười cười, "Tôi thực sự còn nghe rồi đây."

4

"Người bạn kia của ngươi, " đèn hỏi, "Là người như thế nào?"

"Hình như ngươi đã từng hỏi rất nhiều lần." Tôn Triết Bình nhìn nó, "Không phải đang mong ta sẽ quên hết mọi chuyện đi sao?"

"Ngươi quên sạch thì ta đã được giải thoát rồi, nhưng ngươi không quên ta cũng chịu thôi." Đèn thở dài, "Nói một chút đi, dù sao cũng không có gì làm."

"Không có gì đặc biệt gì, chỉ là một con người." Tôn Triết Bình nói.

Đèn nói: "Đáng để ngươi nhớ lâu đến mà không có gì khác biệt sao."

"Này có là gì, ta là một con quỷ bình thường, hắn cũng là một con người bình thường, cũng đâu cần phải nhất định có duyên phận đặc biệt biết bao." Tôn Triết Bình chậm rãi nói, "Chúng ta gặp nhau, chỉ có ngần ấy chuyện."

Thuyền nhỏ của bọn họ lẳng lặng trôi nổi trên mặt sông.

"Hắn có thể còn nhớ ngươi không?" Đèn nhỏ giọng hỏi.

Tôn Triết Bình nói: "Ta nhớ là được."

"Ngươi nhớ cũng vô dụng." Giọng đèn có phần khó chịu, "Ngươi nhớ thì không thể nào đầu thai được, trôi nổi mãi mãi ở đây có gì hay hả? Đừng để khi hắn đã đến kiếp sau, ngươi còn ở đây không đi."

"Đời người lại không dài." Tôn Triết Bình không chút để tâm nói, "Ta cũng từng là người đấy."

"Ngươi đã vì chuyện lúc làm người mà bị phạt nhiều năm như vậy, giờ lại muốn tự hành xác vì chuyện lúc làm quỷ. " Đèn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, "Rốt cuộc ngươi có ý gì?"

"Bớt giận." Tôn Triết Bình gõ gõ nó, "Ngủ một lát đi, ta hát cho ngươi nghe một khúc hát ru cũng được. Ta khá giỏi dỗ người khác ngủ."

Đèn nói: "Ngươi hát gì?"

"Ví như 'Muội muội ngươi ngồi đầu thuyền, ca ca ta bơi dưới nước' gì đấy?"

"Không có ai muốn nghe thứ đó cả!" Đèn gào lên.

Tôn Triết Bình bật cười, ngẫm nghĩ rồi bắt đầu ngâm nga một khúc không lời. Giọng của hắn rất trầm, giai điệu nặng nề hệt như sương mù trên lau sậy lúc chạng vạng, dần tung bay trên dòng sông này.

Đột nhiên có một người khác gia nhập. Là bóng người của chiếc thuyền bên cạnh, hắn cũng ngâm lên điệu hát dân gian tương tự bằng chính loại văn ngôn nghe không hiểu lắm. Sau đó là người thứ hai, thứ ba, dần dần càng có nhiều người. Thanh âm của bọn họ đan xen lẫn nhau, hóa thành một bầu trời mây không vòm, bay là đà.

Trên mặt nước tối đen lấp lánh vô số ánh đèn, toàn bộ đám người trên dòng sông đều khẽ hát ca.

"Nghe vào sao cứ có cảm giác buồn thương." Đèn nói nhỏ.

"Đây là làn điệu quê hương." Tôn Triết Bình nói, "Ngươi nghe, mỗi con quỷ hát lên, trong lòng đều có người không thể quên được."

5

Cậu học sinh trung học mở cửa phòng ra.

Phòng ngủ của cậu rất lớn, bên trong lại không trang trí gì, ngoại trừ giường ngủ chính là cái bàn, còn có một giá sách cũ. Trương Giai Lạc cúi đầu nhìn sàn nhà: "Bây giờ tôi cảm thấy cậu nói là hát ru cũng có chút đáng tin."

"Sao thế?" Cậu học sinh trung học lén liếc trộm vẻ mặt của hắn một cái.

"Ở đây, con quỷ kia đứng ở chỗ này cả một đêm." Trương Giai Lạc chỉ song cửa sổ. "Nhưng không sao, bây giờ cậu vẫn còn sống tốt mà."

"Trước anh có bảo tôi bị đè vai?" Cậu học sinh trung học hỏi.

"Đúng thế, " Trương Giai Lạc ra khỏi phòng cùng với cậu, cài cửa lại, "Mấy con quỷ lợi hại một chút thì không sợ, nhưng đám tiểu quỷ mới tới kia sẽ ko dám đụng vào con người."

"Nói như vậy thì con quỷ lâu năm có thể thích gì làm nấy sao?"

"Đâu đơn giản như vậy." Trương Giai Lạc nói, "Quỷ có rất nhiều luật lệ hơn so với con người, vi phạm một chút đều sẽ chọc phải phiền phức... Mà đó cũng chẳng phải loại mức độ như phạt đứng dưới cuối lớp đâu. Thế nên cậu không cần lo, chúng nó không thể gây tổn thương cho con người."

Cậu học sinh trung học nói: "Thế mấy bộ phim ma gì kia toàn nói vớ vẩn hết à?"

"Không hẳn." Trương Giai Lạc đi theo cậu về phía nhà kho, "Có vài con quỷ đã từng là người, vì họ không chịu đi đầu thai mà ở lại đây nên cần phải tuân thủ khá nhiều luật lệ. Ngoài ra có số ít vốn không phải là con người, sẽ không cần kiêng dè thứ gì, công việc của tôi thường xuyên tiếp xúc với bọn họ."

Cậu học sinh trung học lại trầm mặc. Bọn họ ngang qua thư phòng, đi xuống một đoạn cầu thang, đến trước nhà kho bán ngầm. Cậu lấy chiếc chìa khóa từ phía sau khung cửa, mở ra cánh cửa trông đậm mùi cổ xưa.

Ngay khoảng khắc cánh cửa được mở ra, một làn gió nhẹ thổi đến từ lỗ thông gió ở đầu hành lang, làm mấy quả lắc của cái chuông trên tường chạm vào nhau vang leng keng leng keng.

Cậu học sinh trung học mới tiến vào trong được hai bước, vừa quay đầu lại liền phát hiện Trương Giai Lạc vẫn đứng im tại chỗ. Cậu nghi ngờ nói: "Sao thế?"

Trương Giai Lạc nhíu chặt lông mày, đột nhiên hỏi: "Sau ngày tên trộm đó lẻn vào, có còn ai khác đến nhà kho nữa không?"

"Không có." Cậu học sinh trung học bị nhiễm lấy sự nghiêm túc của anh, bất giác trở nên căng thẳng.

Trương Giai Lạc nhìn cậu, vẻ mặt có chút cổ quái.

Một lát sau, anh hỏi: "Cậu nói thật với tôi, có phải là cậu quen biết với con quỷ kia hay không?"

6

"Thật ra trước đây ta có nghe nói về ngươi." Đèn nói.

Tôn Triết Bình ngồi ở đuôi thuyền: "Ta còn rất có tiếng tăm à?"

"Dù sao ngươi cũng không phải là con quỷ bình thường." Ánh sáng trong cây đèn lập lòe, "Ta biết trước đây ngươi đi đánh trận."

"Chết sớm thật." Tôn Triết Bình nói, "Kẻ giống như ta có rất nhiều, cả sử sách cũng lười viết."

"Ngươi giết rất nhiều người, lại chết trận sa trường, không thể đầu thai, quanh quẩn ở nhân gian." Đèn nói, "Nhưng chờ đến lúc ngươi đã có thể rời đi, ngươi lại không đi."

"Bởi vì ta tình cờ gặp được một người ấy mà." Tôn Triết Bình cười, "Mấy chục năm cũng không dài lắm."

"Nhưng bây giờ ngươi lại rơi vào kết cục này." Đèn không chút lưu tình mà nói, "Không hề hối hận à?"

"Lúc ta còn là người, lên ngựa đánh trận, xuống ngựa uống rượu, chết thì cũng đã chết rồi." Tôn Triết Bình búng nó một cái, "Chờ đến khi làm quỷ, nhân gian cũng đã khác rất nhiều. Sau khi ta tỉnh lại từ nơi chết trận, liền lượn lờ dọc theo đại lộ, không ai nhìn thấy ta, nhưng mỗi người trông đều ăn no mặc ấm, cũng không cần phải lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình. Ven đường không có xương trắng, cũng không có mấy ụ đất chôn cất qua loa, chỉ có rất nhiều hoa, hoa bạt ngàn san dã."

Hắn lại nằm xuống thuyền.

"Sinh lão bệnh tử, lục đạo luân hồi, làm người làm quỷ đều trốn không thoát." Hắn nói, "Nhưng mặc kệ là người hay quỷ, ta cũng chỉ làm những điều mình nên làm."

7

Cậu học sinh trung học lùi về sau một bước."Anh biết gì rồi?" Cậu cảnh giác nói.

"Cái gì tôi cũng chưa biết." Trương Giai Lạc nói, "Nhưng trông cậu cứ như giấu không ít thứ. Để tôi nghĩ xem, lúc cậu đưa ra ủy thác có nói là muốn tìm hiểu rõ chuyện kỳ quái trong nhà nhỉ? Nếu thế xem ra cậu không muốn phải trục xuất hoặc là thanh trừ con quỷ kia, mà là muốn tìm hắn đi."

"Làm sao anh biết?" Cậu học sinh trung học cầm lấy tay nắm cửa. Cậu tuy có vẻ thành thục, nhưng lúc này cũng có thể nhìn ra chỉ là một đứa trẻ còn nhỏ.

"Đừng căng thẳng, quen quỷ cũng đâu phải chuyện to tát gì." Trương Giai Lạc nhìn bộ dạng như muốn chạy mất dép của cậu, không thể không an ủi, "Dù cho cậu không nói thẳng ngay từ đầu cũng không sao."

Đối phương vẫn không nhúc nhích mà nhìn thẳng anh. Trương Giai Lạc lại nói: "Cậu hỏi tại sao tôi biết? Cậu ngoảnh lại nhìn đi."

Cậu học sinh trung học quay đầu lại, chỉ nhìn thấy đống đồ đạc chất lộn xộn trong nhà kho chứ không phát hiện bất cứ thứ khác thường gì. Trương Giai Lạc lấy túi công văn gõ lên đầu cậu khiến cậu sợ đến mức nhảy dựng sang bên cạnh một phát, còn tưởng rằng đối phương muốn động thủ. Thế nhưng lúc cậu nhìn lại bên trong nhà kho, trước mắt đã xuất hiện cảnh tượng hoàn toàn khác.

Cậu nhìn thấy những vết mực đậm nhạt không đồng đều như hắt tung tóe, vẩy đầy cả gian nhà kho. Cả kinh hít sâu một hơi, lúc cậu định thần nhìn lại lần nữa thì đã không còn thứ gì.

"Vừa nãy là gì vậy?" Cậu run rẩy hỏi.

"Là những gì tôi đã thấy." Trương Giai Lạc nói, "Có con quỷ phạm luật ở đây, chắc là đã tiến nửa bước xuống phía dưới, ngay cả hình thể ở nhân gian cũng giữ không nổi nữa rồi."

Gương mặt cậu học sinh trung học trắng bệch: "Luật gì?"

"Những người bởi vì một vài nguyên nhân mà không đi đầu thai, bọn họ sẽ trở thành loại quỷ này, tuyệt đối không thể gây tổn thương cho con người." Trương Giai Lạc đi vào nhà kho, nhìn quanh dấu vết lưu lại bốn phía, "Nếu phạm vào điều cấm kỵ này, bọn họ sẽ bị kéo đến một dòng sông, ở đấy có rất nhiều thuyền, trên mỗi chiếc thuyền đều có một ngọn đèn. Bọn họ phải cầm cây đèn này trôi nổi ở trên sông cho đến khi quên hết tất cả mọi chuyện lúc làm người và làm quỷ, sau đó mới có thể đi đầu thai chuyển kiếp."

"Lúc đầu thai không phải cuối cùng vẫn uống một chén Mạnh bà thang, quên hết mọi thứ về kiếp trước sao?" Sau một lúc lâu cậu học sinh trung học mới hỏi.

"Đó là ân huệ dành cho con người." Trương Giai Lạc nói, "Cậu uống thì có thể quên hết được, tiện biết bao nhiêu. Nhưng bọn họ phải tự mình quên, dù không quên được cũng phải quên."

"Vậy nếu như mãi cũng không quên được thì sao?"

"Thì vĩnh viễn ở trên sông."

Cậu học sinh trung học che mặt: "Nhưng anh ấy vì cứu tôi..."

Giây phút đấy, nét mặt của Trương Giai Lạc nhất thời buông lỏng, nhưng nhanh chóng lướt qua cứ như trước nay chưa xuất hiện. Anh vỗ vai cậu học sinh trung học: "Cậu nói cho tôi biết là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trước đi."

Lúc đối phương ngẩng đầu lên, ngoại trừ đôi mắt có hơi đỏ thì đã khôi phục bộ dáng bình thản. Cậu cố gắng dùng ngữ khí ung dung, kể lại câu chuyện của mình với Trương Giai Lạc.

Câu chuyện bắt đầu từ rất nhiều năm về trước. Hồi đó cậu học sinh trung học vẫn còn là một nhóc con tiểu học, cũng không có bạn chơi cùng, từ lúc phát hiện được nhà kho nho nhỏ trong sân kia, cậu thường dành cả một buổi chiều ở trong đấy.

Thực ra trong nhà kho không hề có món cổ vật thật sự nào cả, nhưng chúng đều là những đồ sưu tập đẹp đẽ và kỳ lạ. Nhóc tiểu học chết mê chết mệt đối với những thứ này, đôi khi sẽ cẩn thận lấy một vài thứ ra tự diễn một vở hí kịch do mình tự biên, khi khác lại nhìn mấy thứ có hình thù kỳ quái rồi tưởng tượng ra vài câu chuyện cổ. Về sau có một ngày, trong lúc cậu đang vừa thu dọn đồ đạc vừa tự lải nhải một mình, có giọng nói vang lên bên cạnh: "Sau đó thì sao?"

Cậu giật mình, quay đầu lại nhìn nhưng không hề thấy gì cả. Cậu rất chắc chắn là mình không nghe lầm, liền hô về phía nhà kho: "Là ai đang nói chuyện?"

Lát sau, một bóng người mờ nhạt hiện lên từ sau cái giá. Hắn lấy hai tay che miệng, ngại ngùng nói: "Bất cẩn nói ra tiếng, làm phiền cậu rồi."

Học sinh tiểu học chớp chớp đôi mắt: "Anh là quỷ à?"

"Đúng vậy." Con quỷ đội nón kia ôn nhu nói, "Đừng sợ, sau này tôi sẽ không xuất hiện nữa."

"Không sao hết, chúng ta chơi cùng đi!" Nhóc tiểu học vui vẻ nói, "Dù sao tui cũng chỉ có một mình."

"Lớn lên cậu sẽ biết sợ." Ngài quỷ mỉm cười.

"Tui không nghĩ là sẽ khác." Nhóc tiểu học nói, "Tui biết quỷ là thứ con người sẽ trở thành sau khi chết, bình thường không xuất hiện, đây được gọi là sự kiện siêu nhiên. Tui cũng biết có vài con quỷ sẽ làm hại con người, sẽ ăn thịt người, anh sẽ làm như vậy sao?"

Ngài quỷ chậm rãi nói: "Tôi sẽ không hại người."

"Nhìn đi, tui còn biết rất nhiều nhé." Nhóc tiểu học đẩy bình hoa trong tay về lại cái giá, "Có muốn ra sân chơi với tui không?"

"Tôi không thể rời khỏi nơi này." Ngài quỷ lượn lên lờ xuống, "Ngày mai cậu có đến không?"

"Tui không chắc lắm." Nhóc tiểu học nói năng như người lớn, "Nhưng mà chỉ cần có thời gian, tui sẽ đến tìm anh chơi!"

Quả nhiên cậu không có thất hẹn. Thỉnh thoảng có thời gian, cậu liền lén lút chạy đến nhà kho tán gẫu với con quỷ này. Sau đó cậu phát hiện, bộ quần áo ngài quỷ đang mặc cũng không phải thuộc về thời đại này, đoán chừng là một con quỷ rất lâu đời. Nhưng mà việc này không hề quan trọng, ngài quỷ rất thích nghe chuyện cổ cậu tự tưởng tượng, cậu cũng rất thích nghe quỷ nói chuyện; nhưng khác với mấy chuyện cổ của cậu, những câu chuyện ngài quỷ kể đều là sự thật.

Cậu cảm thấy có đôi khi chuyện thật nghe còn hay hơn cả chuyện cổ.

"Anh chỉ có thể ở chỗ này thôi sao?" Có một lần cậu hỏi, "Hoa bên ngoài đã nở rộ rồi đấy."

"Đúng vậy." Ngài quỷ ngồi trên giá nói, "Tôi là một con quỷ khá ngốc. Có vài con quỷ rất lợi hại, bọn họ có thể ra bên ngoài giống như con người vậy, người khác cũng không biết họ là quỷ."

"Thế chẳng phải không khác gì anh sao?"

"Có khác." Quỷ cười nói, "Dù có là quỷ cũng phải tuân theo luật nha."

Nhóc tiểu học vẫn còn nhỏ, tuy có hơi khó hiểu thứ gọi là luật, nhưng quên hỏi, về sau cũng không nhắc lại.

Thời gian ngày một trôi đi, nhóc con tiểu học trở thành cậu học sinh trung học, cũng càng ngày càng cao, tuy vẫn chưa cao bằng con quỷ kia. Dù cậu không còn chơi trò chơi trò lục tìm đồ cũ và tưởng tượng ra cả chuyện cổ, nhưng vẫn thường hay đến tán gẫu với con quỷ ở trong nhà kho.

"Thế rồi đêm hôm đó, " cậu nói, "Tôi nghe thấy trong nhà giống như có trộm vào, cũng không nghĩ nhiều mà chạy ngay đến nhà kho nhìn xem. Tên kia cầm dao trông rất kích động, giống như muốn lao tới đâm tôi... Tôi còn chưa kịp hiểu gì, tên trộm đột nhiên đã bị quật lên tường, không cựa quậy. Hắn chưa chết, tôi chạy nhanh đi báo cảnh sát, sau khi mọi chuyện lắng xuống thì tôi phát hiện ngài quỷ không còn ở trong nhà kho nữa."

Cậu nhìn quanh nhà kho, nở một nụ cười cực kỳ miễn cưỡng.

"Tôi không biết tại sao anh ấy lại tan biến, nhưng có thể cảm giác được là dường như anh ấy vẫn còn ở trong sân này." Cậu thấp giọng nói, "Hiện tại tôi hiểu rồi."

Trương Giai Lạc trầm mặc một hồi, vỗ vỗ vai cậu.

"Cậu còn muốn gặp mặt hắn thêm lần nữa?" Anh hỏi.

"Tôi còn có thể sao!" Cậu học sinh trung học nhất thời nắm lấy tay hắn, "Anh có thể cứu anh ấy sao?"

"Tôi... Không thể cứu hắn về." Giọng Trương Giai Lạc lúc nói câu này rất nhẹ, "Nhưng hắn vẫn chưa hoàn toàn đến bên kia, có lẽ hai người còn thể gặp nhau một lần nữa."

"Tôi phải làm gì?" Cậu học sinh trung học vội vàng hỏi.

Trương Giai Lạc bảo cậu bình tĩnh đừng nóng, anh mở túi công văn vẫn luôn cầm trên tay, lấy ra vài thứ trong đấy. Cậu học sinh trung học liếc mắt một cái, phát hiện ở bên trong quả nhiên có vật gì đó giống như súng, nhưng còn nhiều thứ hơn thế nữa. Cuối cùng Trương Giai Lạc ghép đống linh kiện lại với nhau, làm ra một cái vòng tròn bện bằng cây khô.

"Tôi đếm một hai ba, " anh nói, "Cậu đưa tay vào và kéo mạnh."

Cậu học sinh trung học sốt sắng gật đầu.

Ngay lúc Trương Giai Lạc giơ cái vòng kia lên, dường như cả nhà kho cũng lạnh đi mấy phần, cậu học sinh trung học không khỏi rùng mình. Cậu không dám sơ suất, đợi đến khi đối phương đếm đến ba liền thò tay vào trong vòng tròn.

Trong vùng hư không, dường như cậu mò được một bàn tay lạnh như băng.

Cậu nắm lấy bàn tay kia rồi kéo ra, một hư ảnh đột nhiên xuất hiện ở giữa bọn họ. Đó là một chàng thanh niên đội nón, miệng điểm ý cười, thoạt nhìn như có thể tiêu tán bất cứ lúc nào.

Cậu học sinh trung học há to miệng, nhưng lại không thốt được lên lời. Hư ảnh vỗ cậu, hòa nhã nói: "Được rồi, không sao rồi."

"Anh không nên cứu tôi, " Cậu học sinh trung học nức nở nói, "Tôi bị đâm một cái cũng không chết được!"

"Thế nhưng tôi đã chết rồi." Hư ảnh nói, "Dù sao đây cũng chỉ là đi đầu thai sớm một chút mà thôi. Tuy vốn là muốn ở bên cậu lâu hơn, nhưng hiện tại xem ra không được rồi."

"Sau khi anh qua bên đó, nhất định phải mau mau quên tôi!" Cậu học sinh trung học hét to, “Anh nhanh đến kiếp sau đi!"

Hư ảnh hỏi: "Cậu sẽ quên ta chứ?"

"Tôi... Tôi sẽ." Cậu học sinh trung học dụi mặt, “Thế nên anh cũng phải quên tôi đi!"

"Được." Hư ảnh mỉm cười, "Nói xong rồi."

Hắn sờ mái tóc của cậu học sinh trung học, nhưng lúc này bóng người của hắn đã rất nhạt, cánh tay kia cứ như treo lơ lửng ở nơi đấy. Cậu chỉ cảm thấy có một cơn gió lạnh lướt quá, lúc lại ngẩng đầu lên, trong nhà kho đã còn lại mỗi hai người bọn họ.

Trương Giai Lạc nói: "Hắn đi rồi."

"Tôi lừa anh ấy, " cậu học sinh trung học nói, "Làm sao có thể quên được chứ? Đầu tôi cũng đâu phải bị cửa kẹp... Nhưng mà nói dối thì đúng là không tốt thật, nếu không thì anh dùng cửa kẹp tôi thử một chút xem..."

Trương Giai Lạc đè bả vai của cậu, ngăn cậu nói năng lộn xộn.

"Không sao." Cậu nói, "Tôi nghĩ hắn cũng sẽ không quên."

Lúc bọn họ ra khỏi nhà kho, sắc trời còn chưa tối đen hoàn toàn. Trên chiếc bàn đá trong sân vẫn đặt nửa ấm trà vừa nãy, có vài cánh hoa rơi vào trong mâm.

"Thật xin lỗi vì lúc trước đã thử anh, " Cậu học sinh trung học nhìn mặt đất, "Cảm ơn anh đã cho chúng tôi gặp nhau lần cuối."

"Không có gì, " Trương Giai Lạc nói, "Và cậu muốn khóc thì cứ khóc đi, hoặc là có thể chờ tôi đi rồi tính."

Cậu học sinh trung học vừa bị nói như thế trái lại ngửa mặt lên: "Tôi không hề có nhé!"

"Đây cũng đâu phải chuyện mất mặt gì." Trương Giai Lạc đóng khóa túi công văn lại.

"Chắc là dưới góc độ của anh thì trông ngu ngốc lắm nhỉ." Cậu học sinh trung học khịt mũi, "Sinh ly tử biệt giữa người và quỷ cái gì chứ... Bọn tôi vốn đã là một sống một chết rồi mà."

"Đây không phải là lần đầu tiên tôi gặp loại chuyện này." Trương Giai Lạc nói.

Anh xoay người bước ra khỏi sân. Cậu học sinh trung học chỉ nghe được câu nói cuối cùng của anh: "Tôi cũng từng có người hợp tác ấy mà."

8.

Trên dòng sông lênh đênh thuyền và đèn, mặt nước yên tĩnh đột nhiên nổi lên ít gợn sóng.

Loại chuyện này chỉ có thể xảy ra dưới một tình huống, đó chính là dòng sông lại sắp đón tiếp một người lên thuyền mới. Những chiếc thuyền gần đó khẽ lắc lư, có một chiếc thuyền trống xuất hiện ở trên mặt nước, nhiều đốm sáng tụ lại giữa không trung, biến thành một ngọn đèn u ám.

"Lại có người mới." Đèn nói.

Tôn Triết Bình ngẩng đầu nhìn về phía bên đấy: "Trông khá trẻ."

"Ngươi nói con người sao cứ toàn nghĩ không thông như vậy?" Đèn càu nhàu nói.

"Đó là quỷ." Tôn Triết Bình sửa lại, "Vả lại chúng ta đều hiểu rất rõ."

Đèn nói: "Lúc ngươi làm quỷ không nên có quá nhiều quan hệ với con người."

"Chuyện này ta cũng bó tay." Tôn Triết Bình lộ ra nụ cười trong bóng tối, "Lần đầu tiên gặp nhau, hắn không hề phát hiện ra ta không phải người. Hắn mệt sống mệt chết đánh tiểu quỷ ở đấy, còn lén lén lút lút để những người được hắn cứu không phát hiện ra, ta liền giúp hắn một tay. Sau đó hắn nói, này đằng ấy, có muốn đi cùng tôi không?"

"Ngươi đồng ý?"

"Đúng vậy." Tôn Triết Bình nói, "Ngươi nói, ta đây không phải đã nghĩ rất kỹ sao."

"Sau đó ngươi vì cứu hắn mà đến nơi này." Đèn cười xùy một hồi, "Khi đó ngươi không nghĩ đến nhỉ."

"Này khó mà nói chắc được." Tôn Triết Bình vỗ vỗ lên thân đèn, "Như lúc ra chiến trường vậy, phải chuẩn bị sẵn tinh thần không quay về? Lại nói, ta cảm thấy thời đại đó không tệ. Ta không ham giết người, thích cứu người hơn."

"Thế nếu được quay lại, ngươi vẫn sẽ làm vậy đúng không?" Đèn hỏi.

"Nào có nhiều giả thiết đến vậy chứ."

Đèn nói: "Bây giờ ngươi có."

Từng giọt từng giọt ánh sáng chảy ra từ ngọn đèn, đọng lại thành một bóng người tranh sáng tranh tối. Bóng người nhìn hệt như Tôn Triết Bình, toàn thân hư ảo, chỉ có một tay là rõ ràng.

Tôn Triết Bình trừng nó: "Làm sao ngươi biến thành ta?"

Đèn dùng tay kia xách hắn lên, chiều cao của bọn họ xấp xỉ nhau, nhưng động tác này nó lại làm đến dễ dàng vô cùng.

"Ta là đèn, mạnh hơn so với con người các ngươi nhiều." Nó nói, "Các ngươi không thể tự túm tóc mình rồi xách lên nhỉ? Ta thì có thể."

Nó ném Tôn Triết Bình xuống sông, sau đó dùng tay kia nhặt cây đèn rơi ở trên thuyền lên. Ngọn đèn sắp tắt trong đấy càng thêm chập chờn, lần nữa trở nên ổn định.

Tôn Triết Bình bắt đầu chìm xuống lòng sông, dần dần rơi vào bóng tối. Hắn hô: "Rốt cuộc ngươi đang làm gì?"

"Ta tự nhấc mình thay ngươi, " đèn nói, "Ngươi quay về tìm bằng hữu của mình đi. Dù sao cũng không quên được, ta chờ với ngươi cũng vô dụng. Chỉ cần ta không tắt thì sẽ không thành vấn đề."

Lúc này đối phương đã biến mất ở trong bóng tối. Đèn ngồi xuống đầu thuyền, xem ra nó là cây đèn sáng nhất trên dòng sông này.

"Con người đúng thật là không thể nói lý mà." Nó lầm bầm lầu bầu mà nói, sau đó lắc đầu.

9

Trương Giai Lạc rẽ vào một khúc cua, dừng lại bên vệ đường ở vùng ngoại ô.

Hoa hai bên đường đều nở rộ, sắc màu ở giữa chiều tà có vẻ đặc biệt mờ ảo. Anh sẽ không thường nhìn lại quá khứ, nhưng có thể là chuyện đụng phải ngày hôm nay khiến anh trông thấy bóng dáng năm xưa của mình, lại có lẽ chỗ này rất giống nơi bọn họ gặp nhau lần đầu tiên, anh không kiềm được mà muốn dừng lại nhìn.

Lúc đó, anh thậm chí còn không phát hiện ra đối phương là quỷ, cũng không biết đến quá khứ nhuộm máu kia của hắn, không biết hắn ngủ say ở nơi bản thân bị chôn vùi bao nhiêu năm, không biết tại sao hắn lại quanh quẩn ở nhân gian. Dĩ nhiên, anh cũng không biết bọn họ sẽ là cặp đôi hợp tác ăn ý đến cỡ nào, sẽ cùng đi qua bao nhiêu nơi, sẽ cứu bao nhiêu người, sẽ để lại truyền thuyết ra sao.

Khi đó anh vẫn còn trẻ, vẫn còn chưa nghĩ tới việc trên thế gian sẽ có nhiều cuộc ly biệt bất thình lình như vậy.

Trương Giai Lạc nghĩ đến những thứ này, lại không hề cảm thấy khổ sở chút nào, chỉ bất giác mỉm cười. Anh nhớ, khi đó mình đã vươn tay ra như vậy, hỏi ——

Anh chợt thấy có một người đứng trong biển hoa. Bên dưới hoàng hôn, đối phương đi về phía anh, gương mặt quen thuộc kia càng lúc càng rõ ràng, cho đến khi hoàn toàn tái hiện ra theo năm tháng cùng nơi sâu nhất trong ký ức.

"Này đằng ấy," đối phương đưa tay ra, "Có muốn đi cùng tôi tiếp không?"

10

"Ha, mới tới." Đèn nói.

"Xin chào." Con quỷ đội nón ở thuyền bên cạnh trả lời. Hắn trông điềm đạm nho nhã, thành thật mà nhấc ngọn đèn trên tay kia. Hắn do dự một chút, hỏi: "Ngươi là đèn à?"

"Đúng vậy." Đèn nở nụ cười, "Ta nhấc bản thân thay cái tên vốn ở trên thuyền kia."

Con quỷ mới tới rõ ràng có chút mê man, nhưng mà cũng không hỏi nhiều. Hắn ôm đầu gối, lúc sau nói: "Chỗ này tối ghê."

"Ngươi làm sao mà để rơi xuống đây?" Đèn hỏi.

"Ta tổn thương một người, vì cứu người." Con quỷ mới tới nói.

"Cũng giống như cái tên trên thuyền ta nha." Đèn ra vẻ như ông cụ non mà nói, "Đừng sợ, ngươi sẽ quen thôi. Tuy ta không rành dỗ người khác ngủ, nhưng có thể hát cho ngươi nghe một khúc hát ru."

"Khúc hát ru?" Con quỷ mới tới nhìn nó.

"Ví như 'Muội muội ngươi ngồi đầu thuyền, ca ca ta bơi dưới nước ——' kiểu vậy."

Con quỷ mới tới ngơ ngác nhìn nó.

Đèn nở nụ cười. Nó quay đầu nhìn về bờ sông chìm trong bóng tối, nơi đấy không có bất cứ thứ gì. Nhưng nó như thể nhìn thấy tướng sĩ giục ngựa rong ruổi mấy ngày liền dưới những lá cờ, nhìn thấy những con quỷ bay ra từ nơi vùi thây quan sát xung quanh, nhìn thấy một biển hoa bên đường, nhìn thấy hai bóng người sóng vai đi xa, biến mất bên dưới hoàng hôn.

Nó hát: "Trên đồng hoa sớm nở, chầm chậm về cố hương..."

END
 

Bình luận bằng Facebook