Ongoing [Cu củ cụ cú 2020][Vi Thảo] Chậu cây

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
337
Số lượt thích
2,063
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#1



Vi Thảo trung tâm

Chậu cây


Tác giả: Một bát mì trộn tương chiên (一碗炸酱面)
CV: 张佳乐头上的小花儿
Edit: Hóng chuyện 24/7

Một món quà nho nhỏ gửi tặng chị @Cú mèo yêu dấu của Hóng!!!!!
Chị yêu, sinh nhật vui vẻ!



Chậu cây thứ nhất ------------ Phần Cao Anh Kiệt & Vương Kiệt Hi

Mỗi một đội viên khi gia nhập Vi thảo đều sẽ được tặng một chậu cậy.

Tặng thực vật tượng trưng cho một lời chúc tốt đẹp, đại biểu cho hi vọng của chiến đội kỳ vọng mỗi người đều có thể trưởng thành mạnh mẽ. Cây được tặng ngẫu nhiên, đương nhiên cũng có lúc được chọn sẵn, mà có lẽ là bởi vì cái tên Vi Thảo này, gần như mỗi vị đội viên đều lựa chọn cho mình những cây thân cỏ, thậm chí còn là màu xanh để bảo vệ mắt. Và vì thế, trên bàn huấn luyện của mỗi thành viên Vi Thảo đều bày một chậu cây xanh, ngắm thấy rất thư thản, khoan khoái.



Khi Cao Anh Kiệt mới vào chiến đội, cây cậu nhận được là một chậu Mẫu Tử.

Thật ra thì Mẫu Tử không quá thích hợp để trồng trong phòng huấn luyện, cành cây và lá cây vươn ra dễ che tầm nhìn trên bàn, chỉ là Cao Anh Kiệt là một người mới, ở ký túc xá sạch sẽ, gọn gàng, không dám bày bừa những thứ không dùng, do vậy chỉ có thể để Mẫu Tử ở phòng huấn luyện. May mà khi đó Mẫu Tử còn nhỏ, mấy cành vươn ra bên ngoài cũng chỉ vừa tới mép bồn, không chiếm quá nhiều diện tích.

Cậu lúc đó nghĩ, sau này có thể bày trên cái kệ trong ký túc xá thì tốt hơn nhiều. Nhưng mà khi cậu thật sự trở thành đội viên chủ lực, có lẽ đội trưởng Vương Kiệt Hi không quản nghiêm như vậy nữa rồi. Vậy phải trông nó hơn một năm? Hai năm? Đến lúc đó, Mẫu Tử cũng lớn, lớn lắm rồi, bày ở ký túc xá chắc chắn rất đẹp.

Trồng cây cũng không tính là sao nhãng đi... Cao Anh Kiệt nghĩ thật kỹ, vụng trộm nhìn bóng lưng Vương Kiệt Hi đằng trước. Sắc trời ngoài kia đã tối, tuy vậy bên trong phòng huấn luyện im ắng vẫn loé lên hai ngọn đèn cô độc: một chiếc trên đỉnh đầu Cao Anh Kiệt, một chiếc trên đỉnh đầu Vương Kiệt Hi. Cao Anh Kiệt rất hay bị giữ lại huấn luyện thêm một mình, bị giữ nhiều quá thành ra quen, chỉ là tối nay Vương Kiệt Hi muốn ở lại làm thêm giờ để xử lí chút chuyện, bố trí xong xuôi nhiệm vụ cho cậu rồi mới hớt hải đi - Tính tự giác của đứa nhỏ này quả nhiên khiến người khác an tâm, điều này làm Vương Kiệt Hi rất vui mừng.

Làm đội trưởng thật sự vất vả mà...

Cao Anh Kiệt đã hoàn thành nhiệm vụ xong từ sớm, nhưng nhìn dáng vẻ bận rộn, cực kỳ tập trung của Vương Kiệt Hi, cậu không muốn quất rầy anh, thế là nấp sau màn hình máy tính lén nhìn, buồn tẻ đến phát chán.

Ủa? Chậu thực vật của đội trưởng hình như sắp chết rồi.

Vương Kiệt Hi nuôi thực vật giống như bản thân mình vậy, một chậu cây kỳ quái nhất gian phòng huấn luyện này. Không ai biết nó tên gì, chắc là cỏ dại đi... Nhưng cỏ dại không thể cao như thế được, bảo nó là giống mới quý hiếm thì tra không ra trên mạng. Nghe nói sau khi Vương Kiệt Hi gia nhập Vi Thảo, anh đã đào nó lên dưới câu lạc bộ, nhưng mấy năm gần đây câu lạc bộ sửa chữa liên tục, nơi đào cây đã sớm không tìm được, thành ra người khác phải từ bỏ dự định đi tìm ban đầu.

Cây giống đội trưởng kìa, liệu có ai không muốn nuôi?

Cao Anh Kiệt rướn người về phía trước để nhìn rõ cây hơn. Cậu nheo mắt cố nhìn, chậu cây được bày trên bàn của Vương Kiệt Hi hình như lâu rồi không được chắm sóc, lá cây héo úa rủ xuống, mép lá còn quăn lại, ố vàng hơn cả lúc cậu nhìn thấy nó vào mùa hè.

Ngắm bóng lưng bận rộn của Vương Kiệt Hi, Cao Anh Kiệt tự dưng thấu hiểu, đội trưởng bận rộn như vậy, có lẽ không có thời gian để chăm sóc đi... Mùa giải thứ bảy kết thúc, Thần Trị Liệu Phương Sĩ Khiêm giải nghệ, Đặng Phục Thăng cũng gần như giải nghệ, tuổi tác hai bên chênh lệch đi nhiều, thành ra Vi Thảo nhìn qua như một nhà giàu hào nhoáng nhưng chỉ cần người nào tinh ý chút là có thể nhận ra ẩn sâu trong đó là nỗi lo không người kế tục. Nó cũng gần như là lí do khiến Vương Kiệt Hi vội vã bồi dưỡng người kế nhiệm. Mà Cao Anh Kiệt - đối tượng trọng điểm được bồi dưỡng lại cực kỳ mờ mịt, không tự tin, lưỡng lự, không giúp đỡ được Vương Kiệt Hi việc gì, điều này làm cậu cực kỳ áy náy, nhưng cũng không biết nên làm thế nào.

Dù sao thì Vương Kiệt Hi gần như lúc nào cũng dung túng, nuông chiều cậu, dạy bảo cậu trưởng thành từng chút một, nói cậu phải bước dần dần, đừng vội.

Nhưng nếu như vậy, đội trưởng cũng thật vất vả... Cao Anh Kiệt tự trách mình, cậu lại nhìn chậu cỏ khô héo kia, vươn cổ cố nhìn rõ hơn một chút, nhưng không ngờ di người quá xa, tay không vịn được vào bàn, cằm bống nhiên đập phải mép màn hình, vang rõ tiếng kêu.

Tiếng này mà không kinh động đến Vương Kiệt Hi thì hơi khó, Cao Anh Kiệt tay chân luống cuống ngồi lại vị trí của mình, cúi mặt xuống, không dám nhìn ánh mắt Vương Kiệt Hi đang quay tới.

Vương Kiệt Hi lúc nghe tiếng động kia cũng giật mình, còn tưởng thằng bé này đã xảy ra chuyện gì, đứng lên sải bước đến sau Cao Anh Kiệt, thấy cậu ỉu xìu, "Xảy ra chuyện gì à?"

Cao Anh Kiệt cúi đầu, cậu há to miệng, mặt đỏ bừng, lắp ba lắp bắp trả lời: "Dạ không, không sao đội trưởng ạ, em vừa nãy không cẩn thận đập vàp màn hình... Em rất xin lỗi."

Vương Kiệt Hi nhìn cậu có hơi sợ hãi, mình mặc dù có hơi nghiêm túc chút, nhưng với người khác vẫn bình dị gần gũi mà, đứa nhỏ này cũng đâu cần phải sợ như vậy? Cho dù thiên phú của Cao Anh Kiệt rất xuất sắc, nhưng tính rụt rè ấy lại khiến con người ta phải đau đầu. Đây cũng là khó khăn lớn nhất mà trước mắt Vương Kiệt Hi chưa khắc phục được.

Anh chưa từng học tâm lý học, cũng chưa từng học giảng dạy, không biết làm sao để an ủi cậu học trò nhỏ của mình, im lặng một lúc rồi dứt khoát nhảy qua đề tài này "Làm xong huấn luyện rồi à?"

Nghe được câu này, Cao Anh Kiệt lập tức thở phảo, thành tích huấn luyện lần này của cậu không tệ lắm, chắc hẳn Vương Kiệt Hi sẽ hài lòng. Nghĩ đến đây, giọng của cậu nhẹ hơn hẳn: "Dạ, xong rồi ạ."

"Đưa anh xem chút." Vương Kiệt Hi cầm chuột, ấn mở thành tích kiểm tra, tổng thể phát huy của cậu vẫn rất ổn định, chỉ là với yêu cầu của Vương Kiệt Hi giao cho cậu thì vẫn chưa đủ. Dù vậy bên ngoài sắc trời càng ngày càng tối hơn, anh nhớ tới trước đó Đặng Phục Thăng lặp đi lặp lại nhấn mạnh việc phải giáo dục khích lệ tính cách, do vậy lời phê bình còn chưa ra khỏi miệng đã được tự động nuốt lại, "Em còn có thể làm tốt hơn nữa. Hôm nay đến đây thôi, về nghỉ ngơi đi."

Cao Anh Kiệt ngẩn người, hơi thất vọng vì mình không thể đạt đến yêu cầu mà đội trưởng mong muốn, đầu càng cúi thấp xuống, tắt máy rồi thu dọn qua loa lại bàn ghế, sau đó đứng lên: "Đội trưởng không quay về nghỉ ngơi ạ?"

Vương Kiệt Hi vẫn còn trong giai đoạn tìm tòi cách giảng dạy nhìn bộ dáng này của cậu, nghĩ mãi không nhớ mình từng nặng lời câu nào, thì nghe thấy Cao Anh Kiệt hỏi thăm do vậy thuận miệng đáp: "Em về trước đi, anh còn có chút chuyện."

"V- Vâng..." Cao Anh Kiệt gật đầu, cũng không dám nói thêm câu nào, cúi người vộ vã chạy ra ngoài, chạy ra cửa mới nhớ ra gì đó, lấy hết can đảm quay người cúi chào bóng lưng đang chuẩn bị ngồi của Vương Kiệt Hi, "Cám, cảm ơn đội trưởng đã chỉ dạy! Đội trưởng cũng hãy nghỉ ngơi sớm đi ạ!"

Nói xong, Cao Anh Kiệt không dám chần chừ nửa giây, chạy rời khỏi, bỏ lại Vương Kiệt Hi đang ngồi trên ghế ngơ ngác.

Đứa nhỏ này, từ khi nào học giống người Nhật Bản vậy?

Ngơ ngác chán chê xong, anh mới phát hiện ra một tin vui: đứa nhỏ này biết quan tâm người khác rồi, bắt đầu hiểu chuyện rồi!



Sáng sớm hôm sau, Cao Anh Kiệt dậy thật sớm. Cậu tranh thủ lúc những người khác còn đang say giấc nồng, mình lặng lẽ chạy tới phòng huấn luyện, cầm kéo và bình phun cắt tỉa chậu cây của Vương Kiệt Hi.

Chín giờ sáng, thời gian huấn luyện chính thức của Vi Thảo, Vương Kiệt Hi bước vào phòng, cảm giác hình như có cái gì đó không đúng.

Anh nhìn mấy món đồ trên bàn, quay đầu hỏi Đặng Phục Thăng: "Phục Thăng, cậu động đến chậu cây kia của tôi hả?"

Phía sau màn hình, Cao Anh Kiệt nghe được lập tức nâng cao tinh thần, vểnh tai lên nghe, lén chờ Vương Kiệt Hi sẽ vui vẻ với thành quả mình mới tu sửa sáng nay.

"Không có." Đặng Phục Thăng lắc đầu. "Tôi cũng vừa mới đến mà."

"Vậy hả." Vương Kiệt Hi nhìn chằm chằm vào chậu cây suy nghĩ, còn Cao Anh Kiệt thì đang chờ mong anh sẽ nói: "Chậu cây này được cắt tỉa qua?" hoặc "Chậu cây này được tưới nước à?" Lúc Vương Kiệt Hi bưng chậu cây kia lên, để về phía bên trái.

"Hôm qua nó còn ở bên này, hôm nay sao lại ở bên phải vậy? Nhìn lạ quá, không quen."

Cao Anh Kiệt nghe thấy Vương Kiệt Hi nói thầm như vậy, cõi lòng vỡ vụn.

Cho nên nói, tâm tư Ma Thuật Sư đừng đoán, não người ta căn bản không cùng tần số với mấy người đâu.

---


Chậu cây thứ hai ----- Phần Cao Anh Kiệt & Lưu Tiểu Biệt

Chủ nào cây đấy, tiêu biểu như Cao Anh Kiệt vậy, cây mà cậu nuôi chính là Mẫu Tử mềm mại, còn Vương Kiệt Hi thì nuôi một cái cây không ai biết tên xứng danh cỏ dại.

Không chỉ thế, Lưu Tiểu Biệt còn một mình một kiểu nuôi một chậu xương rồng cảnh.

Xương rồng cảnh cũng là cây xanh thôi, có gì không được đâu? Lưu Tiểu Biệt cây ngay không sợ chết đứng nói, còn không cần phải chăm sóc tưới tắm, cực kỳ tiện lợi, bỏ mặc cũng oke luôn... Moá! Viên Bách Thanh cậu quay lại đây! Đừng bỏ rơi tôi!

Là người thành phố B, Lưu Tiểu Biệt mặc dù bề ngoài là dáng vẻ lạnh lùng, khó gần nhưng thật ra rất dễ mến, cái gì cũng biết một chút, trò gì cũng chơi được, không cần phải cầm Hai quả óc chó. Kỳ nghỉ cậu cầm lồng chim đi từng đường làng ngõ xóm, thấy chuỗi hạt Bồ Đề trên tay của Vương Kiệt Hi rất đẹp, thế là đặc biệt chạy đến chợ văn hoá tìm một cát giống như vậy, nhưng xấu hổ không dám đeo trước mặt Vương Kiệt Hi.

Nhưng dù có say mê cơ nào, người thành phố B có cái đặc điểm, chơi nhưng không chơi những thứ hao tâm tốn sức kia, những món đồ thong dong, thuận tiện mới có thể hấp dẫn ánh mắt của họ. Lưu Tiểu Biệt tất nhiên rất thích, nhưng khi phải đối mặt với mấy chuyện làm vườn thế này thì bất kể khi nào nhắc đến cũng khiến cậu đau đầu, cái này khác hoàn toàn với chuyện nuôi chim mà. Chim còn có thể ồn ào với cậu mấy câu, học nói chuyện (ví dụ như kiểu "Biệt ca vô cùng đẹp trai"), còn cây thì có gọi khản cổ nó cũng chẳng động cho, chỉ có thể rảnh rỗi nhìn nó, còn phải hằng ngày quan tâm chăm sóc nó, vừa nghĩ đã thấy phiền.

Vì vậy dù cho là sức sống mạnh mẽ xương rồng cảnh cũng không thể vượt qua nổi tính tuỳ ý của Lưu Tiểu Biệt, nửa năm không thèm tưới tắm, rốt cuộc cũng bắt đầu héo dần.

Chuyện này không ổn rồi. Lưu Tiểu Biệt nhìn chằm chằm cây xương rồng cảnh héo úa nghĩ: "Ai có thể nhắc mình tưới nước mỗi ngày nhỉ?"

Kết quả ấy hả, mơ cái gì chứ. Lưu Tiểu Biệt vừa nghĩ biện pháp (không đáng tin cậy) để Viên Bách Thanh nhắc nhở
mình chuyện này thì sáng sớm hôm sau đã thấy chậu xương rồng cảnh của mình được tưới nước qua. Đất vẫn còn ẩm, gai xương rồng vẫn còn đọng giọt.

Ủa ủa, lạ vậy!???

Lưu Tiểu biệt gãi đầu, đạp ghế Viên Bách Thanh bên cạnh: "Này, mày tưới nước cho tao hả?"

"Hả?" Viên Bách Thanh mờ mịt nhìn thằng bạn, "Tao không có giội nước mày mà, hôm qua hắt nước vào mày là thằng Lương."

"Ụ oá! Hôm qua em không có tắm." Lương Phương ngoảnh đầu kháng nghị, "Anh giội mà!"

Lưu Tiểu Biệt mông lung, rõ ràng mình nói là tưới mà, sao đến miệng mấy thằng kia lại thành giội rồi.

Và để làm rõ vấn đề này, Lưu Tiểu Biệt tuỳ tính bắt đầu nghiêm túc, tối không có huấn luyện thêm, cậu sau khi tận mắt thấy Vương Kiệt Hi khoá cửa thì mới rời khỏi, suýt nữa làm Vương Kiệt Hi tưởng cậu muốn tập luyện thêm. Sáng ngày hôm sau, mới năm giờ Lưu Tiểu Biệt đã ngồi trước cửa phòng huấn luyện, vừa ngáp vừa đợi.

Chìa khoá phòng huấn luyện chỉ đội trưởng và đội phó mới có, nhưng mà hai người họ không giống như đang nhàn rỗi cho lắm. Lưu Tiểu Biệt thầm suy luận, chẳng lẽ là trong phòng huấn luyện có trộm? Ô đúng, chìa khoá phòng huấn luyện bên hậu cần cũng có, ơ nhưng cũng không đúng, tính mấy bà mấy mẹ ở bên hậu cần lúc giận như nhím vậy, mấy người đó có thể sáng rảnh rỗi tới tưới nước cho cây hay sao?

Lưu Tiểu Biệt suy tư, đột nhiên có tiếng bước chân truyền tới từ cửa cầu thang, cậu mau chóng tập trung ngó sang thì thấy một bóng người gầy gò nhỏ nhắn bước xuống. Cậu từ chối nghĩ nữa, nhanh chóng bước lùi hai bước rồi trốn vào phòng nghỉ bên cạnh.

Một bước, hai bước, tiếng bước chân trên hành lang càng ngày càng rõ, Lưu Tiểu Biệt thầm tính toán, vận dụng khả năng nghe và năng lực nhận biết vị trí trong Vinh Quang mà đoán xemn người đến là ai. Từ dáng người vừa rồi, vóc người chưa đến một mét bảy, dáng hơi gầy, không nhìn thấy ngực nên không rõ là nữ cường tráng hay là nam gầy gò nữa. Nhưng nghe tiếng bước chân, tiếng rất nhỏ, tựa như đang làm giảm âm thanh đến mức thấp nhất, còn nghe tiếng chân thì khả năng là đi giày thể thao. Từ cầu thang đến phòng huấn luyện đi tất cả hết có hai mươi hai bước, Lưu Tiểu Biệt chỉ cần mười chín bước, suy ra bước chân của người đó ngắn hơn mình, còn có...

BGM Conan như thể tự động vang lên, Lưu Tiểu Biệt nghe thấy tiếng chìa khoá tra vào cửa, người đến cũng rất quen vặn chìa hai phòng khoá cửa, đi vào phòng huấn luyện.

Lưu Tiểu Biệt lặng lẽ đi ra, rón rén di chuyển đến tường cạnh của phòng huấn luyện, rướn cổ nhìn.

Ồ, thì ra là cậu tân binh Cao Anh Kiệt.

Nói thật, vốn Lưu Tiểu Biệt cũng hơi ngứa mắt loại như Cao Anh Kiệt, khúm núm khép nép như thể ẻo lả vậy. Lần đầu gặp mặt, Lưu Tiểu Biệt không hề có ấn tượng tốt về Cao Anh Kiệt, ngoại trừ việc lễ phép. Nhưng sau khi cùng luyện tập, Lưu Tiểu Biệt đã hiểu rõ hơn về thiên phú và trình độ của Cao Anh Kiệt, không chỉ thế còn được Vương Kiệt Hi quan tâm và che chở, về phương diện Vinh Quang, Lưu Tiểu Biệt khâm phục khẩu phục. Chỉ là điều tốt đẹp thì không tồn tại mãi, nội bộ câu lạc bộ không ngừng lan truyền, ai cũng biết Cao Anh Kiệt là đội trưởng tương lai đang được bồi dưỡng, điều này làm Lưu Tiểu Biệt xoắn xuýt. Về tình về lý, cậu hẳn phải ủng hộ quyết định của câu lạc bộ, nhưng để một tên rụt rè nhát gan lên làm đội trưởng... Rồi so sánh với đội trưởng hiện tại Vương Kiệt Hi trầm ổn của bọn họ, quyết định câu lạc bộ thật sự khiến Lưu Tiểu Biệt không dám gật bừa, thái độ với Cao Anh Kiệt lại trở về mập mờ nước đôi, không ghét cũng chẳng thích.

Đúng, nếu nói thực lực, thằng nhóc ấy có. Nhưng cậu ta có đủ năng lực để dẫn dăt Vi Thảo sao?

"Ồ, thật sớm."

Lưu Tiểu Biệt đi vào phòng huấn luyện, ôm tay nhìn Cao Anh Kiệt đang chăm chú sửa sang lại cây, bỗng nhiên muốn doạ cậu chút: "Ngài sáng sớm đã đi tỉa hoa sao?"

Cao Anh Kiệt bị giật mình, cậu tỉa hoa rất chăm chú, không ngờ phòng huấn luyện sớm thế này mà còn có người tới, tay run lên, lưỡi kéo sắc không cẩn thận xoẹt qua đầu ngón tay, làm ngón tay vốn thon dài trắng đẹp tự nhiên xuất hiện một vết thương không nhỏ, máu chảy không ngừng, chảy từ đầu ngón đến bàn tay.

Lần này không chỉ Cao Anh Kiệt mà đến cả Lưu Tiểu Biệt cũng sợ phát khóc. Tay đối với tuyển thủ chuyên nghiệp chính là tính mạng đó! Hơn nữa Cao Anh Kiệt vừa mới ra mắt, còn là một thiên tài Vinh Quang, nếu chỉ vì một chuyện nhỏ như thế này mà huỷ cả một đời thiên tài đánh giải... Lưu Tiểu Biệt không dám nghĩ nữa, cả đầu giờ chỉ còn chữ: Xong, xong rồi, tạch thật rồi.

Cao Anh Kiệt đều được quan tâm rất chu đáo, tích cách lại tương đối hướng nội, dù cho mình là con trai nhưng cũng rất ít khi va chạm, tự nhiên bị nặng như này, nước mắt vì đau ngập tràn quanh hốc. Trên bàn cũng không có giấy vệ sinh, cậu đành phải theo bản năng bóp lấy vùng thịt bên cạnh vết thương để giảm đau, thành ra tay kia cũng bị dính máu.

Dáng vẻ cả hai tay đầy máu chảy làm con người ta kinh hồn khiếp vía, hai thiếu niên mười sau mười bảy tuổi mặt đối mặt ngây ra một hồi mới nhớ tới phải xuống phòng y tế. Lưu Tiểu Biệt bước nhanh đến bàn của mình mở ngăn kéo ra, rút lấy mấy tờ giấy ăn quấn quanh ngón trỏ của Cao Anh Kiệt. Máu thấm giấy rất nhanh, Cao Anh Kiệt cũng không dám động, thành ra Lưu Tiểu Biệt chỉ còn cách để cậu nắm chắt giấy, kéo cậu chạy đến phòng y tế.

Đến cửa phòng y tế, đẩy cửa ra, đội y còn chưa tới, bên trong không một bóng người. Lưu Tiểu Biệt ở Vi Thảo một năm quen đường quen nẻo tìm số điện thoại đội y, gọi bảo tới nhanh lên chút.

"Cậu trước đi rửa cái đã..." Sau khi để điện thoại xuống, Lưu Tiểu Biệt lấy hết can đảm quay đầu lại nhìn Cao Anh Kiệt, "Cái kéo không sạch."

Cao Anh Kiệt thút thít, nước mắt rốt cuộc cũng rơi, cậu nghe lời đứng lên, đi đến bên cạnh bồn mở vòi hoa sen, gỡ đống giấy được bọc quanh rửa vết thương, vừa làm vừa khóc, khiến cho Lưu Tiểu Biệt không biết giờ nên làm gì. Cậu tưởng rằng là đau đến không chịu được, chỉ có thể đúng vỗ vỗ lưng người kia.

"Tiểu, anh Tiểu Biệt..." Cao Anh Kiệt thút tha thút thít đáp, mang chút giọng mũi, "Đội trưởng liệu có mắng em hay không... Nhỡ, nhỡ em không đánh giải được nữa thì sao..."

"Không có chuyện đó đâu. Đừng có nói linh tinh." Lòng Lưu Tiểu Biệt cũng run lên từng đợt, tay lẩy bẩy, "Có mắng cũng là mắng anh."

Nghe vậy, Cao Anh Kiệt đột ngột ngẩng đầu lên, méo miệng nghĩ, rửa sạch cả tay kia rồi lau nước mắt: "Ừm... anh Tiểu Biệt, bây giờ anh về phòng huấn luyện trước được không ạ? Em sẽ rửa tay sạch sẽ rồi chúng ta coi như không có chuyện gì xảy ra nhé?"

"Nhưng, nhưng chuyện này..." Lưu Tiểu Biệt sững sờ, "Tôi phải chịu trách nhiệm."

"Em cũng không nên cầm vật sắc như vậy..." Cao Anh Kiệt đầu ỉu xìu, ảo não nói, "Em không muốn để đội trưởng biết em giúp anh ấy chắm sóc bồn cây kia. Đội trưởng chắc chắn không bắt em làm vậy, anh ấy nhất định sẽ nói kiểu như huấn luyện nghiêm túc..."

Lưu Tiểu Biệt hơi ngạc nhiên: "Nhóc không phải rất chăm chỉ sao?"

"Nhưng đội trưởng cảm thấy vẫn chưa đủ, em cũng không muốn để anh ấy thấy mình lơ đãng làm việc, như này... sẽ phụ sự kỳ vọng của anh ấy."

Lưu Tiểu Biệt yên lặng một lúc, cậu quả thật không nghỉ tới lí do làm Cao Anh Kiệt không tự tin là vì lo sợ những kỳ vọng này. Kỳ vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn, Vi Thảo nâng Cao Anh Kiệt càng cao, Cao Anh Kiệt càng không dám chắc, tự tin để chứng minh lựa chọn của Vi Thảo là chính xác.

Có lẽ đội trưởng vẫn chưa tìm ra lí do vốn là vì mình.

Lưu Tiểu Biệt không quen chất vấn Vương Kiệt Hi, cậu lắc đầu, ném hết đống suy nghĩ này ra khỏi não: "Ừm... Vậy tôi đi trước nhé. Cậu một mình ở đây có sao không?"

"Vâng, không sao ạ." Cao Anh Kiệt gật đầu, trịnh trọng bổ sung, "Anh nhất định không được nói cho đội trưởng đấy."

"Rồi rồi, biết rồi." Lưu Tiểu Biệt trừng mắt với cậu, giơ ngón trỏ lên môi, "Xuỵt."

"Xuỵt." Cả hai tay Cao Anh Kiệt đều bận, cậu chỉ đành làm khẩu hình, cực kỳ biết ơn, cười với Lưu Tiểu Biệt rồi đóng vòi nước lại, dùng khắn giấy quấn lại vết thương, ngồi đợi đội y đến.

Chuyện này cũng kết thúc sau khi Cao Anh Kiệt nghỉ ngơi hai ngày. Vương Kiệt Hi đau lòng nhìn học trò duy nhất của mình, mắng cũng không mắng nổi, mặt dù có u ám đáng sợ nhưng cũng chỉ dám nói lời an ủi. May mà vết thương không sâu, nhưng mà lượng máu chảy khiến người ta phải kinh sợ, qua vài ngày nữa cơ bản là sẽ khép lại, chỉ để lại một vết sẹo mờ ở rìa ngón tay, không để ý gần như không thấy.

Mà cũng từ đó về sau Cao Anh Kiệt không hiểu sao cảm thấy mình dường như thân thiết hơn với Lưu Tiểu Biệt rồi. Phải chăng đó là hoạn nạn thấy được chân tình? Có lẽ Cao Anh Kiệt không cảm thấy gì, nhưng với Lưu Tiểu Biệt, Cao Anh Kiệt đã cứu cậu một mạng. Phải biết, nếu Vương Kiệt Hi biết được người gây ra vụ này là mình thì chắc chắn không phải chỉ nói nặng lời đơn giản vậy đâu.

"Mày đây là đau lòng cho bé Cao? Ôi thần linh ơi gà mẹ!" Viên Bách Thành bày tỏ rất hoan nghênh.

"Mày thì biết cái gì." Lưu Tiểu Biệt không thèm để ý thằng bạn.

Sau khi biết rõ thứ mà Cao Anh Kiệt lo sợ chính là kỳ vọng của Vi Thảo, Lưu Tiểu Biệt từng thử truyền đạt điều này với Vương Kiệt Hi qua Đặng Phục Thăng. Mặc dù cậu không biết nó sẽ ra sao nhưng thấy Cao Anh Kiệt cười nhiều hơn so với trước, mình nghe có vẻ cũng nhẹ nhõm hơn nhiều. Lưu Tiểu Biệt cũng rất sẵn lòng quan tâm cậu khi Vương Kiệt Hi không có ở, chăm sóc cậu, giúp cậu dần dần hoà nhập với các thành viên chủ lực khác của chiến đội.

Chàng trai trẻ này chắc chắn sẽ là tương lai Vi Thảo, nếu vậy cậu nguyện ý đi theo, sẵn sàng ủng hộ vô điều kiện, cũng sẵn sàng bảo hộ cậu bất kể chuyện gì.

Tất cả vì Vi Thảo.


"Này, Anh Kiệt."

"Dạ, có chuyện gì ạ anh Tiểu Biệt?"

"Nhóc xem, anh đây giúp cậu giấu đội trưởng, cậu có phải nên có gì đó đáp lại không?"

"Dạ? Ặc..."

"Cũng không cần nhiều, chỉ cần về sau nhóc giúp anh chăm sóc cây xương rồng kia là được rồi. Cảm ơn nhé."

"A vâng, được ạ. Không vấn đề ạ..."

... Hình như có chỗ nào đó sai sai?

"Khoan đã anh Tiểu Biệt! Em cũng giúp anh giấu đội trưởng mà!"

"Hai đứa giấu anh cái gì?"

"Không có đội trưởng! Không giấu gì cả ạ."

"Ụ oá đội trưởng? A, buổi sáng tốt lành ạ! Hai đứa tụi em..."

"Tụi em chưa kịp ăn sáng nên đi trước nhé! Lát gặp anh ạ."

Vương Kiệt Hi nghi ngờ nhìn hai đứa nhóc nhà mình sóng vai đi, tự dưng thấy buồn bực, mình rốt cuộc đã bỏ lỡ chuyện gì??? Sao Cao Anh Kiệt lại thân với Lưu Tiểu Biệt nhanh như vậy? Còn với mình vẫn như thế...

Như thế...

Được rồi, cái này mình cũng không muốn tự thừa nhận cho lắm.

---

Chậu cây thứ ba -- Phần Cao Anh Kiệt & Viên Bách Thanh

Viên Bách Thanh là một người rất buông thả, ngay từ đầu đã từ chối cái chuyện làm vườn phiền phức này. Lý do thì là dù sao cái thứ đồ chơi này đến tay mình cũng chết, không bằng giữ lại cho nó đường sống đi.

Ừm, có câu gì ấy nhỉ? Cứu một mạng cây còn hơn xây bảy toà tháp.

Về sau sư phụ của cậu Phương Sĩ Khiên giải nghệ, trước khi đi trịnh trọng giao bồn Măng Leo và hai tấm thẻ tài khoản cho Viên Bách Thanh: "Từ nay trở đi, cái này sẽ thuộc về cậu, hãy chăm sóc nó thật tốt."

Thật lòng mà nói, Viên Bách Thanh cũng không muốn nuôi cây Măng Leo này, nhưng mà không hiểu sao Phương Sĩ Khiêm lại chôn hai thẻ tài khoản Phòng Phong và Đông Trùng Hạ Thảo dưới gốc cây Măng Leo rồi nhân lúc cậu khốn khổ đào bới đất, anh ta thì đã chuồn đi mất, chỉ còn chậu cây Măng Leo tội nghiệp nằm xiên vẹo ở trong cùng với đôi bàn tay đầy đất lẫn thẻ tài khoản đầy đất này. Nhưng cuối cùng cậu cũng chỉ vừa than thở vừa rửa lại thẻ tài khoản, trồng lại cây Măng Leo.

Không chỉ thế, so với cái lông bông của Lưu Tiểu Biệt, Viên Bách Thành nhìn còn không đáng tin cậy hơn, dù thực tế thì cậu rất nghiêm túc, kể từ khi trồng Măng Leo thì chưa bao giờ bỏ mặc nó. Ngày nào cũng tưới tắm đầy đủ, tưới tưới tưới rồi lại tưới. Tưới nhiều như thế làm cây héo dần đó cha nội.

Sao lại thế chứ, Viên Bách Thanh trằn trọc suy tư, lại ngày nào cũng tưới nước, thậm chí còn chăm tưới hơn, chỉ tiếc không thê ngâm cây trong nước luôn.

Rốt cuộc cũng có một ngày, Cao Anh Kiệt nhìn không nổi nữa. Một ngày nào đó sau khi kết thúc huấn luyện, mọi người túm năm tụm ba cùng đi ăn cơm chiều, Cao Anh Kiệt nhanh nhẹn đồng ý với đội trưởng Vương Kiệt Hi gọi cậu tối đến ký túc xá huấn luyện thêm ca tối rồi vụt chạy tới bên cạnh Viên Bách Thanh, kép tay áo cậu: "Anh Bách Thanh ơi, em có chuyện muốn nói với anh..."

Viên Bách Thanh vừa đi vừa chém gió với Lưu Tiểu Biệt thì đột nhiên nghe thấy Cao Anh Kiệt gọi mình, ngơ ngác quay đầu lại hỏi: "Sao vậy?"

Cao Anh Kiệt rón rén nhìn Lưu Tiểu Biệt, đối phương lập tức hiểu ý, phẩy tay: "Tao đi trước, hai người từ từ mà nói." Dứt lời chân như bôi dầu trượt mất.

Trước khi đi còn ném cho Cao Anh Kiệt cái ánh mắt "Tình đồng chí ăn ý."

Cao Anh Kiệt cảm kích cười bóng lưng Lưu Tiểu Biệt rồi ngó ngang ngó dọc thấy không thấy ai mới nhỏ giọng nói: "Anh Bách Thanh, em... em định nói..."

"Định nói cái gì?" Viên Bách Thanh hỏi, không biết thằng nhóc định nói gì với mình.

Nhưng mà nói thật, làm đội viên chính thức, cậu không quá thân với Cao Anh Kiệt. Khác với người khác, Viên Bách Thanh là học trò trực thuộc Phương Sĩ Khiêm, đều là dính đuôi Phương Sĩ Khiêm, quen người khác ở Vi Thảo cũng là qua Phương Sĩ Khiêm, vì vậy cậu không sùng bái Vương Kiệt Hi cho lắm, thái độ với Vương Kiệt Hi hệt Phương Sĩ Khiêm: Ồ, đội trưởng đã nói vậy thì không sao rồi. Vậy nghe theo đội trưởng thôi.

Thậm chí khi Vương Kiệt Hi tuyên bố Cao Anh Kiệt là người nối nghiệp đang được bồi dưỡng của Vương Bất Lưu Hành, Viên Bách Thanh không hề ngạc nhiên hay nghi ngờ gì. Cậu chỉ suy nghĩ một lúc, mắt nhìn người của đội trưởng không tệ, người mới này thiên phú rất cao, để nối nghiệp đội trưởng không hề sai, vậy nên theo đội trưởng thôi.

Nhưng nói gì thì nói, Viên Bách Thanh vẫn có chút thiện cảm với Cao Anh Kiệt. Nhìn Cao Anh Kiệt lúc nào cũng bám theo Vương Kiệt Hi, cậy như thể thấy được bóng hình tựa này năm ngoái bám theo Phương Sĩ Khiêm, ngây thơ không biết rằng mình đã bị sư phụ lừa đi huấn luyện thêm.

Nên giờ đây, khi Cao Anh Kiệt chủ động tới tìm cậu, Viên Bách Thanh chịu không nổi hờ hững tàn nhẫn của đội trưởng, định đến truyền đạt kinh nghiệm chút.

"Anh Bách Thanh, cái kia..." Cao Anh Kiệt nín nhịn hồi lâu, cuối cùng cũng nhả ra một câu, "Cây Măng Leo kia không phải nuôi như thế, ngày nào cũng tưới nước, cây sẽ chết đuối.

... Hở?

Viên Bách Thanh phản ứng hơi không kịp cái mạch suy nghĩ của Ma Thuật Sư, kinh hãi mãi rồi mới gật đầu: "Vậy nhóc định nuôi thế nào?"

Cao Anh Kiệt phân vân một hồi rồi mới ren rén đưa ra đề nghị: "Anh Bách Thanh nếu không ngại thì có thể để em nuôi một lần được không ạ? Anh không cần phải quan tâm đến nó, tưới nước xới đất hằng ngày để em là được... Ừm, có được không ạ?"

"Không được." Viên Bách Thanh bắt kịp sóng não, kháng nghị như thể bảo vệ con vậy, "Cây này là sư phụ cho anh, anh phải tự nuôi nó."

"Nhưng em cũng nuôi cả cây của đội trưởng mà..."

"Sư phụ nhóc là sư phụ nhóc, sư phụ anh là sư phụ anh, ông ta với cây của ổng khó hầu hạ lắm!"

"Không sao đâu ạ, anh Bách Thanh, cứ để em thử đi ạ..." Cao Anh Kiệt lo lắng nhìn người kia, "Nếu không phải may mắn, thì nó đã chết rồi..."

Viên Bách Thanh nhìn chằm chằm cậu mãi, thật sự không chịu nổi đứa trẻ này sao lại cố chấp như vậy, đành phải gật đầu: "Được rồi, nhóc thích thì để nhóc. Nhưng mà anh nói trước, anh chỉ cho nhóc nuôi nửa tháng thôi."

"Dạ, em cảm ơn anh Bách Thanh ạ." Cao Anh Kiệt phấn chấn gật đầu, quay về phòng huấn luyện bắt đầu công cuộc cắt tỉa cây Măng Leo kia.

Thằng nhóc này không phải ngại ngại ngùng ngùng hả? Sao lại có thể chấp nhất vấn đề vớ vẩn này? Viên Bách Thanh khó hiểu nhìn bóng lưng cậu nhóc, nhún vai rồi đi tới nhà ăn tìm Lưu Tiểu Biệt kể chuyện.

"Loài ăn cỏ cậu hiểu không? Anh Kiệt nhà chúng ta là loài ăn cỏ." Lưu Tiểu Biệt nuốt ực miếng Trác Tương Miến xuống, ánh mắt ghét bỏ Viên Bách Thanh, rồi lau khoé miệng dính tương, "Cái khác tao không nói nhưng mấy cái kiểu như nuôi cây thế này này, mày tốt nhất là nên nghe nó nói. Thằng nhóc này chăm sóc cây giỏi lắm."

Quả nhiên, hệt như lời Lưu Tiểu Biệt nói, dù Viên Bách Thanh chưa từng thấy Cao Anh Kiệt chăm cái chậu cây này nhưng nửa tháng trôi qua, chậu cây càng ngày càng khoẻ mạnh, lá cây héo rượu mọc đứng hẳn lên, rìa lá ố vàng cũng đổi thành xanh sẫm. Viên Bách Thanh nhìn đi nhìn lại cây Măng Leo của mình, nhìn chán lại thì ngẩng đầu nhìn Cao Anh Kiệt đứng bên cạnh cười ngại ngùng, gãi đầu: "Đậu má..."

Cao Anh Kiệt mỉm cười: "Anh Bách Thanh nhất định không được nói cho đội trưởng biết chuyện này đâu nhé."

"Ủa tại sao? Đội trưởng có phải không cho nhóc chăm cây đâu."

"Ặc... Anh ấy có lẽ sẽ cảm thấy em làm việc không đàng hoàng đi." Cao Anh Kiệt cười cười, "Đội trưởng dốc hết lòng vì Vi Thảo, anh ấy đương nhiên là muốn nhìn thấy chúng ta cũng sẽ như mình, nhất là với em, đội trưởng quan tâm em như vậy... Nếu như anh ấy biết em đang làm chuyện khác, chắc chắn sẽ thất vọng."

"Ủa... Nhóc không thể nghĩ như vậy được, chỉ đọc sách thánh hiền là không đủ đâu, phải phát triển toàn diện chứ."

"Dạ vâng. Vì vậy, đôi lúc em nghĩ Vi Thảo chính là mọi người tạo thành, nếu như em giúp mọi người làm chút chuyện mà mọi người không thể quan tâm, cũng có thể coi là... vì Vi Thảo đi."

Ngập ngừng mãi, Cao Anh Kiệt ngượng ngùng níu góc áo: "Em cũng không biết làm sao để diễn tả cái cảm giác này, nhưng Vi Thảo chính là một đại gia đình, em muốn vì nó mà làm những việc mà mình có thể làm..."

"Oke oke, anh hiểu rồi." Viên Bách Thanh vỗ bả vai cậu, "Chỉ là nghe Tiểu Biệt nói, em cũng giúp thằng đó chăm chậu xương rồng cảnh kia hở? Lại cả chậu của đội trưởng và chậu của nhóc nữa, nuôi nhiều quá thì quả thật đang lãng phí tinh lực đó, dù sao cũng đâu thể ngày nào cũng dậy sớm."

Mặt Cao Anh Kiệt đỏ bừng: "Anh Bách Thanh sao anh biết được... Em đã bảo anh Tiểu Biệt đừng nói cho người khác mà."

"Yên tâm, thằng đó chỉ nói cho anh biết thôi." Viên Bách Thanh huyên thuyên, "Tụi anh từ lúc còn ở trại huấn luyện đã 'đêm rét chung chăn thành đôi tri kỷ' rồi."

... Nghe có vẻ là chuyện rất ghê gớm.

Cao Anh Kiệt làm bộ em không biết cái gì cả, quay người rút một tờ giấy từ ngăn kéo ra: "Đây là phương pháp tổng hợp nuôi cây Măng Leo em tìm được, em cũng tự bổ sung đôi chút, anh Bách Thanh xem thử chút ạ."

"Rồi rồi." Viên Bách Thanh nhận tờ giấy nhìn lướt qua, sau đó gấp lại cho vào túi, "Đi, anh mời nhóc đi ăn Phá Lấu, tiệm bên cạnh cổng câu lạc bộ làm Phá Lấu ngon lắm. Đi đi đi anh đãi, anh đãi."

Đêm, Cao Anh Kiệt và Viên Bách Thanh cả người đầy mùi thịt dê bị Vương Kiệt Hi giữ lại huấn luyện.

"Tiểu Kiệt, anh có chuyện muốn nói với em."

Tám chín giờ, phòng huấn luyện gần như không còn ai, Vương Kiệt Hi đi đến bên cạnh Cao Anh Kiệt vỗ vai cậu, Cao Anh Kiệt tháo tai nghe ra ngẩng đầu nhìn anh.

"Đội trưởng?"

"All Stars tới đây, anh đã thay em đi báo danh vòng khiêu chiến. Đối thủ là anh, mấy ngày này em chuẩn bị chút nhé."

"Dạ? Nhưng em..."

"Không nhưng nhị gì hết. Đây là trận đầu tiên của em, cứ coi như là để thích ứng với bầu không khí tranh tài đi, cố gắng hết mình là được."

Nói xong, Vương Kiệt Hi quay người đi khỏi phòng huấn luyện, trước đó còn dặn dò Viên Bách Thanh đang mắt chữ A mồm chữ O sững sờ bên cạnh: "Đừng có lười biếng, em mau luyện tiếp đi."


Tiếng bàn phím hoà với tiếng chuột lại lần nữa vang lên. Cây Mẫu Tử được Cao Anh Kiệt bày trên bàn bị gió nóng của điều hoà không khí khẽ lay động, nhành cây được cậu chăm sóc cẩn thận vốn kẹt ở mét chậu đung đưa, nay đã nhô ra khỏi nơi ẩn náu.

-TBC-​


Ý nghĩa các loài cây ở đây là một trong những dụng ý mà Hóng cho là rất ấn tượng trong fic này, vậy nên Hóng xin được trích dẫn một vài ý nghĩa của các loại cây.
  • Cây Mẫu Tử: Đúng như tên gọi của nó, cây mẫu tử mang ý nghĩa của sự ấm áp, che chở,đùm bọc. Trồng cây mẫu tử trong nhà mang đến cảm giác ấm áp hạnh phúc kỳ lạ.
    Những cuống hoa mang những bông hoa nhỏ xinh với những chồi mầm con con. Mẫu Tử với những chiếc lá mọc dài rủ xuống như đang ôm lấy những đứa con thơ. Có lẽ vì thế mà hoa mẫu tử mang biểu tượng của tình yêu cha mẹ, của tình cảm gia đình thiêng liêng.
  • Cây xương rồng – vừa là sự mãnh liệt vừa là sự yếu đuối
Đó là ý nghĩa của cây xương rồng trong cuộc sống. Với khả năng sống trong môi trường khắc nghiệt, cây xương rồng thể hiện sự bền bỉ, sức sống mãnh liệt, khả năng chịu đựng cao. Nó đại diện cho người mạnh mẽ, kiên định, sống bằng lý trí và có thể vượt qua mọi hoàn cảnh khó khăn, giống như ý nghĩa của sen đá – người bạn mọng nước nhỏ bé.
Tuy nhiên, nếu chỉ mạnh mẽ và gai góc thì chưa đủ sự hấp dẫn và chiều sâu khiến người ta muốn khám phá. Cũng như thân cây xương rồng bên ngoài xù xì, gai góc nhưng bên trong mọng nước, có những người vẻ ngoài thì cứng rắn nhưng bên trong lại mềm yếu, giàu tình cảm.

  • Cây Măng Leo là một cây chuyên dùng để trang trí nội thất, thường được trồng để lấy may mắn và nó cũng là món quà ý nghĩa để bạn dành tặng những người đặc biệt.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook