Kết quả “nơi nào tuỳ thích” của Hàn Văn Thanh là hai người đứng đơ ra ở vườn bách thú mắt to trừng mắt nhỏ với con sư tử sau song sắt.
“Mày cũng đủ tuỳ thích quá đi…” Trương Tân Kiệt khẽ càu nhàu một tiếng.
Hàn Văn Thanh cũng nhận thấy được hành trình quá nhạt nhẽo, nhưng vẫn muốn cứu vớt mặt mũi mình một phen: “Xem sư tử không được sao?”
“Sư tử này cũng không đẹp bằng mày.”
“Tao rất cảm ơn mày.” Hàn Văn Thanh nghiến răng nghiến lợi.
Trương Tân Kiệt vẫn rất thong dong: “Đừng ngại.”
Xem xong sư tử hai người lại lần lượt xem tê giác, hà mã với hươu cao cổ, Trương Tân Kiệt cảm thấy vô cùng chán nản với loại hẹn hò kiểu học sinh tiểu học đi chơi công viên này, hắn ở vườn thú tẻ nhạt hết nhìn đông lại nhìn tây, lúc này, Hàn Văn Thanh bỗng nhích lại gần, nắm tay hắn.
“Giận à?”
“Cũng bình thường.”
“Cũng bình thường là sao?”
“Là vẫn chưa bị mày làm tức chết ấy.”
Hàn Văn Thanh bị hắn nghẹn đến không nói nên lời, chỉ đành kiên trì lảng sang chuyện khác: “Mày xem bên kia có con đười ươi.”
“Đấy là khỉ đầu chó.”
“Ồ,” Hàn Văn Thanh cứng đơ đáp lại, “Mày học môn sinh học giỏi thật.”
“Rõ ràng là mày không thường thức.”
Hai người trong trạng thái “học sinh tiểu học cãi nhau” đi lung tung một vòng vườn thú, lúc đến một nơi khá vắng, Trương Tân Kiệt bỗng sáp tới bên Hàn Văn Thanh đẩy đẩy: “Này, không phải mày muốn hôn tao à?”
Hàn Văn Thanh sửng sốt, Trương Tân Kiệt đã nhắm mắt, hơi ngẩng đầu.
Hắn chỉ cảm thấy tim mình đột ngột đập rộn, đầu óc gần như trống rỗng, hắn liếm nhẹ môi, sau đó tới gần, chạm nhẹ một cái trên môi Trương Tân Kiệt.
minh hoạ khum rõ nguồn T_T
“Mày thế là —— xong rồi?” Trương Tân Kiệt vẫn cứ nhắm mắt, Hàn Văn Thanh lại thấy giữa đôi lông mày của hắn xuất hiện một vẻ hoang mang.
Một giây sau hắn ngây ra hoảng hốt, Trương Tân Kiệt khoát tay lên vai hắn, chủ động sáp lại gần hôn hắn, đầu lưỡi liếm nhẹ qua khoé môi hắn, răng nhọn và vòm miệng, Hàn Văn Thanh đầu óc choáng váng, hai tay vô thức vòng qua eo Trương Tân Kiệt.
Dù lần “hẹn hò” này vô cùng thất bại, nhưng bọn hắn vẫn chậm chạp đi dạo đến khi vườn bách thú đóng cửa, còn ở quán cơm nhỏ bên ngoài vườn bách thú ăn một bát mì chẳng có vị gì. Đợi đến khi bọn hắn nhàn nhã dạo bước gần đến trường học thì mới sực nhận ra e rằng lúc này bọn hắn không thể về được.
“Ký túc xá cấm cửa là 11:30, nhưng trường học lại không cho vào sau tám giờ.”
“Trèo tường?”
“Không trèo được, gần kỳ thi đại học, bảo vệ kiểm tra rất nghiêm.”
“Vậy chẳng bằng chúng ta đặt phòng ở bên ngoài?”
Trương Tân Kiệt quay đầu, dùng ánh mắt cảnh giác quan sát Hàn Văn Thanh, nhìn chằm chằm đến nỗi sống lưng hắn run lên.
Hàn Văn Thanh có thể thề với trời, lúc hắn nói lời đề nghị không hề có mưu đồ bất chính nào, nhưng Trương Tân Kiệt trả lời vẫn khiến hắn suýt phun một búng máu ra ngoài: “Chúng ta có thể ngồi tự học cả đêm ở cây ATM của ngân hàng công thương đối diện trường học.”
Thần linh ơi ngân hàng công thương con mẹ mày.
Cuối cùng bọn hắn chọn một phương án đáp ứng cả hai —— qua cửa hàng MacDonald hoạt động 24h gần trường học đối phó đêm nay trước.
Nói là “tự học cả đêm”, nhưng Trương Tân Kiệt thật sự không có thiên phú thức đêm chút nào, hắn vốn đã quen với nhịp sinh hoạt học tập và làm việc ở nhà, đến 11:30 bắt đầu mệt rã rời, ngáp liên tục, trán sắp muốn dính lên mặt bàn luôn.
“Mua cho mày cốc cà phê nha?”
Trương Tân Kiệt ra sức lắc đầu, như muốn lắc cơn buồn ngủ ra khỏi đầu mình: “Cà phê đối với tao vô dụng…”
“Vậy thì đừng vật vờ nữa, nằm xuống bàn ngủ một lúc.”
Trương Tân Kiệt mơ màng gật đầu, gục xuống chưa đầy ba phút, lại ngồi dậy: “Mỏi vai.”
“Bằng không mày gối lên đùi tao?”
Chỗ Hàn Văn Thanh ngồi là một hàng ghế dài nối liền nhau, lúc này cũng không có người nào, Trương Tân Kiệt ngập ngừng chốc lát, liền đứng dậy nhích sang bên cạnh Hàn Văn Thanh, nằm xuống, gối đầu lên đùi Hàn Văn Thanh.
“Sao chân mày cứng thế?” Nói xong Trương Tân Kiệt trở mình, còn đưa tay bóp đùi hắn một cái.
Móng vuốt của hắn bóp một cái làm Hàn Văn Thanh cả người rùng mình, lưng đổ một lớp mồ hôi, hắn kinh hãi phát hiện cơ thể mình có phản ứng, nhưng lúc này lại không thể động đậy —— Trương Tân Kiệt đã gối chân hắn ngủ, đến kính cũng quên không tháo ra.
Hàn Văn Thanh hơi do dự, đưa tay nhẹ nhàng giúp hắn gỡ kính xuống, gập lại cẩn thận để trên mặt bàn, sau đó nhìn gói khoai tây chiên ăn được một nửa trên bàn mà buồn rầu.
Hắn cứ ngồi thế đến hơn nửa đêm trong sự dày vò, lúc năm giờ sáng Trương Tân Kiệt bất ngờ tỉnh lại, hắn đang buồn ngủ trở mình thì nhìn thấy “lều vải” đội lên giữa hai chân Hàn Văn Thanh.
Nhất thời tình cảnh hết sức khó xử, Trương Tân Kiệt kinh ngạc nhìn chăm chăm đũng quần Hàn Văn Thanh đến nửa ngày, mới lù lù bò lên, hỏi: “Mày có muốn đi wc giải quyết phát không?”
Hàn Văn Thanh như được đại xá, đứng dậy như một làn khói chạy mất dạng, Trương Tân Kiệt đeo kính lên, nhìn bóng dáng Hàn Văn Thanh một đường chạy như bay, không khỏi cười ra tiếng.
Hàn Văn Thanh ở wc giằng co nửa ngày mới trở về bàn, lúc này Trương Tân Kiệt đang ăn khoai tây chiên còn dư đêm qua, trên giấy nháp đang giải một đề hóa học. Nghe tiếng Hàn Văn Thanh quay về, hắn đầu cũng không ngẩng sỉ vả một câu: “Tao biết ngay mày không có ý tốt.”
“Đây là ngoài ý muốn…” Hàn Văn Thanh nghĩ nát óc muốn chứng minh mình trong sạch, cuối cùng cũng chỉ đành giơ tay đầu hàng, “Đừng ăn, nguội hết rồi.”
“Nhưng đói rồi.”
“Tao mua thêm gói nữa cho mày.”
“Khỏi đi, tao ăn chỗ này đủ rồi.”
“Mày cẩn thận đau bụng đúa.”
Trương Tân Kiệt không nhịn được vơ lấy miếng khoai tây chiên nhét vào miệng Hàn Văn Thanh: “Im miệng.”
Hàn Văn Thanh bất ngờ bị chặn miệng, chỉ đành tức tối nhai nhai nhai khoai tây chiên, nhìn Trương Tân Kiệt làm đề. Thấy Trương Tân Kiệt giải xong cả hai đề, hắn mới khó khăn nuốt khoai tây, hỏi: “Mày với cha mày… sao rồi?”
Trương Tân Kiệt giật mình, hắn nhìn chằm chằm phương trình hoá học trước mắt, chậm rãi đáp: “Còn thế nào được nữa… vốn cũng không phải chuyện lớn gì, cãi nhau mãi bực cả mình, giờ dừng chiến tranh thôi.”
“Vì chuyện chỗ ngồi hả?”
Trương Tân Kiệt lắc đầu: “Chỗ ngồi là chuyện nhỏ, quan trọng là tao muốn đăng ký sư phạm, trong nhà không cho… Mấy người đấy quản lý tao quen rồi, giờ tao muốn thoát khỏi sự khống chế của họ, chắc chắn sẽ có trở ngại…”
Hàn Văn Thanh cười khổ lắc đầu: “Biết đủ đi… ít nhất trong nhà mày vẫn có lòng muốn quản lý mày.”
Trương Tân Kiệt sửng sốt ngẩng đầu, nhìn Hàn Văn Thanh một cái.
“Mày có dự định gì không?”
“Gì mà có dự định gì không?”
“Chớp mắt một cái là thi đại học rồi… mày có dự định gì không?”
“Chả biết,” Hàn Văn Thanh trả lời không chút nghĩ ngợi, “Tao thi xong trước đã, được thì tính sau.”
“Không mở quán đồ nướng à?” Trương Tân Kiệt trêu.
Hàn Văn Thanh cười lạnh một tiếng: “Thi đại học xong thì tao không thể mở quán đồ nướng à?”
“Thế thì tốt, tao giúp mày nghiên cứu xem cái đại học nào có ngành dạy về đồ nướng… Tân Đông Phương được không?”
“Sao mày không nói Lam Tường đi?”
“Trường đấy không phải dạy lái máy xúc hả?”
Hàn Văn Thanh bị Trương Tân Kiệt dùng vẻ mặt nghiêm túc trêu chọc đến bật cười, hắn đỡ trán, cười đến nhoài ra bàn.
Trương Tân Kiệt vô cùng hào hứng ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó kinh ngạc phát hiện Hàn Văn Thanh cười lên lại thấy rõ hai cái lúm đồng tiền.
Hắn không nhịn được đưa tay chọc chọc nhẹ hai cái lên cái lúm má bên phía mình của Hàn Văn Thanh.
Hàn Văn Thanh thình lình bắt được cái tay kia: “Làm cái gì thế mày?”
“Làm gì đâu,” Trương Tân Kiệt chớp chớp mắt với Hàn Văn Thanh, vẻ mặt như thể phát hiện một vùng đất mới, “Mày có má lúm đó.”
“Có thì có chứ, làm sao?”
“Cái mặt mày có má lúm rất lãng phí.” Trương Tân Kiệt chính đáng đáp.
Hàn Văn Thanh hết nói nổi: “Trương Tân Kiệt mày là học sinh cấp I à?”
“Hàn Văn Thanh mày thích học sinh cấp I hả?”
Hàn Văn Thanh cảm thấy mình sắp điên mất: “Mày toàn nói mấy cái linh tinh gì đâu…”
“Ai bảo, tao nói thật mà,” Trương Tân Kiệt ngồi thẳng lưng, ra vẻ như làm nghiên cứu khoa học, “Mày bắt đầu thích tao từ lúc nào? Lần trước ở phòng dụng cụ, mày hôn tao là vì mày thích tao hay sao?”
“Tao cũng không rõ,” Hàn Văn Thanh nâng cằm, cau mày nghiêm túc suy nghĩ, “Chắc là thế…”
Trương Tân Kiệt không tiếp lời hắn, chỉ tiếp tục dùng ánh mắt nghiên cứu khoa học quan sát Hàn Văn Thanh, khẽ hỏi: “Vậy mày biết tao thích mày từ khi nào không?”
“Tao nào biết, tao cũng không phải con giun trong bụng mày.”
“Từ cái lần mày trừng mắt như ếch xanh nhìn tao ấy…”
“Trương Tân Kiệt mày không thể yên được sao?” Hàn Văn Thanh tức muốn nổ phổi.
“Đương nhiên là không thể yên được rồi,” Trương Tân Kiệt mau lẹ cất sách luyện đề, lại gần hôn chóc một cái lên khoé môi Hàn Văn Thanh, “Đi thôi hoàng tử Ếch, về đi học nào.”
Kỳ thi thử lần ba và lần bốn kẹp cái đại hội tuyên thệ trước kỳ thi đại học 100 ngày ở giữa, Hàn Văn Thanh cảm thấy hoạt động kiểu này chán ngắt, Trương Tân Kiệt liền lôi kéo hắn cúp cua ngày đại hội, hai người cùng chạy đến bãi tập, ngồi trên bậc thang ăn kem.
“Mày không sợ cha mày đi tìm mày hả?”
“Ông ấy phải đứng đợi trong hội trường, chắc chắn không rảnh ra đây đâu.”
Trương Tân Kiệt nói, đưa kem mình đến bên miệng Hàn Văn Thanh, Hàn Văn Thanh không tập trung cúi đầu cắn một miếng, kết quả kem lỡ quệt lên cằm, còn có mấy giọt tan ra rơi lên quần hắn.
“Mày làm sao thế? Ăn kem mà cũng rơi vãi được.”
Trương Tân Kiệt miệng thì oán giận, vội vàng lấy khăn giấy trong cặp ra, giúp Hàn Văn Thanh lau miệng với cằm, còn lại thừa thì nhét vào tay hắn, để hắn lau sạch trên quần.
Hàn Văn Thanh không lau thì thôi, lau một cái kem dây đầy ra quần, một mảng trắng trắng nhìn vô cùng quỷ dị. Hắn đành nhảy xuống bậc thềm nói: “Tao vẫn nên quay về thay quần khác thì hơn.”
“Mày sợ cái gì? Ở đây cũng chẳng có ai, tí nữa mày mặc áo khoác đồng phục, che đi không phải xong rồi sao?”
Hàn Văn Thanh nghĩ, quả thực cũng có thể làm thế, lại ngồi lên bậc thang, gió cuốn mây bay giải quyết hết cây kem trong tay mình, rồi tiếp tục ngây người nhìn dãy lớp học và sân vận động đằng xa.
“Nghĩ gì thế?” Trương Tân Kiệt cũng ăn hết kem, vỗ vai Hàn Văn Thanh.
“Mày định đăng ký sư phạm thật à?”
“Thật mà.”
“Thế tao cũng báo sư phạm là xong.”
Trương Tân Kiệt kinh ngạc đánh giá Hàn Văn Thanh một chút: “Mày làm thầy giáo… chắc chắn phong cách sẽ giống cha tao.”
Khoé miệng Hàn Văn Thanh giật giật: “Mày đang khen tao hay đang mỉa tao đấy?”
“Đương nhiên là khen mày rồi,” Trương Tân Kiệt đưa tay sờ sờ gò má và thái dương Hàn Văn Thanh, rồi rờ ra sau gáy hắn, “Mày chắc chắn sẽ trở thành một giáo viên ưu tú.”
Hàn Văn Thanh thuận thế sáp tới hôn lên trán Trương Tân Kiệt, sân vận động đằng xa truyền đến tiếng hô khẩu hiệu vang dội của học sinh: “Hôm nay tôi tự hào vì trường mình, ngày mai trường tự hào vì tôi!”
Lúc hai người tách nhau ra Hàn Văn Thanh khẽ cười: “Tương lai trường mình chắc chắn sẽ tự hào về mày.”
“Tao cần trường tự hào về tao làm gì? Tao chỉ cần mày tự hào thôi.”
END