Hoàn [Kính Tâm 2021][Lâm Kính Ngôn][PNCH] Thời Trẻ Trâu Của Lâm Kính Ngôn

Trời Sao

Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
433
Số lượt thích
1,964
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn
#1
Thời Trẻ Trâu Của Lâm Kính Ngôn
- Phiên ngoại Cộng Hòa Quốc Chi Kiếm -




Tác giả: Hoàng Sơ.
Edit: Trời Sao.

Sản phẩm thuộc project Kính Tâm - Mừng sinh nhật Lâm Kính Ngôn 01/05/2021


1.

Lâm Kính Ngôn là sĩ quan chuẩn đặc chủng duy nhất trong trại huấn luyện, anh đã trở thành thiếu úy từ khi những người khác vẫn còn là binh nhì, binh nhất. Có điều Đại đội Đặc chủng không bật đèn xanh cho bất cứ ai khi tuyển chọn, thời gian đầu tuyển huấn, mỗi ngày trong mắt anh đều dài như một năm.

Vượt chướng ngại vật 400m, mỗi vòng là một lần cẳng tay và khuỷu tay trầy da tróc thịt vì bị chà xát lên cát đá trên đất, bàn tay đầm đìa máu tươi vì đu dây vượt địa hình. Bôi ít thuốc, băng bó qua loa, chạy lại vòng nữa. Có khi còn lược luôn cả bước băng bó vì có băng cũng sẽ bung ra trên đường, lại dễ ảnh hưởng hiệu suất, phiền.

Hạng mục mang phụ trọng di chuyển, chưa vác được thùng đạn bao lâu đã phải thả xuống, còn khúc cây thì cơ bản là không nhấc nổi. Anh bèn tranh thủ thời gian nghỉ để tự mình luyện thêm, từng chút từng chút dần tăng phụ trọng của thùng đạn lên, buộc lốp xe đổ đầy nước quanh eo rồi gắng sức chạy. Luyện tập ác liệt đến mức vai bị mài mở cả thịt, eo cũng rách da, vậy mà vẫn chỉ thoa thuốc qua quýt, cứ như thể đau đớn chẳng khác gì mắt phải chớp mũi phải thở, đã trở thành một phần bình thường của cuộc sống.

2.

Trương Giai Lạc thì thầm với Tôn Triết Bình:

"Nhìn lão Lâm có vẻ không xong, mình đến giúp ảnh chút đi?"

Tôn Triết Bình lắc đầu: "Giúp kiểu gì? Giúp làm sát hạch hả? Nền tảng thể chất của ổng không tốt, chỉ đành trông vào quyết tâm khổ luyện thôi. Nếu cố lắm mà tố chất thân thể vẫn không tốt lên được thì chắc chắn cuối cùng vẫn sẽ bị đào thải."

"Tui không thể đứng nhìn anh ấy bị đào thải được!" Trương Giai Lạc trở nên nghiêm túc, "Ảnh tốt đến thế mà!"

"Lô-gíc của cậu bị gì thế..." Tôn Triết Bình khoanh tay, im lặng một lúc rồi lại nói: "Quả thật lão Lâm rất tốt, tôi cũng muốn anh ấy ở lại cùng mình."

"Vậy chúng ta giúp ảnh đi!" Trương Giai Lạc mở tròn hai mắt.

"Nhưng giúp kiểu gì mới được?" Tôn Triết Bình nhíu mày, "Không thể huấn luyện giùm, cũng không cầu xin huấn luyện viên nhẹ tay được."

"Rồi sẽ có cách!" Trương Giai Lạc siết nắm đấm, "Mình bắt đầu từ chuyện nhỏ trước!"

Lâm Kính Ngôn nhận ra chẳng biết từ bao giờ mà sau mông mình có thêm hai cái đuôi. Trưa trưa ra bãi tập huấn luyện thêm sẽ có Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc vác theo khuôn mặt ăn không ngồi rồi bám theo, cười giả trân mà nói: "Yo, lão Lâm cũng tới đây tập thêm à? Vậy bọn mình tập chung đi!" Đêm đêm quấn lốp xe chạy bộ cũng sẽ thấy Trương Giai Lạc và Tôn Triết Bình xuất hiện, vẫy tay bảo: "Khéo ghê, bọn tôi cũng đang định chạy!"

Trương, Tôn là hai chuẩn đặc chủng đáng chú ý nhất trong trại huấn luyện, phải luyện tập cùng họ vô hình chung đè thêm một tầng áp lực lên vai Lâm Kính Ngôn. Thế nhưng, thấy tư thế linh hoạt của bọn họ ở phía trước, cơ thể anh như được tiêm cả một ống thuốc kích thích, chỉ muốn bắt kịp, bắt kịp, bắt kịp, dùng hết sức bình sinh để thu hẹp khoảng cách.

Theo sau lưng kẻ mạnh, khiến hi vọng trở thành kẻ mạnh lớn thêm một chút.

Trương Giai Lạc và Tôn Triết Bình lúc nào cũng tìm trăm phương nghìn kế để được phân vào một tổ với anh trong các bài huấn luyện hàng ngày.

Lúc bò vũng bùn, hai người sẽ ở hai bên, kẹp anh vào giữa, thấy anh có dấu hiệu mất sức là lập tức níu ba lô của anh mạnh mẽ kéo về phía trước.

Khi ôm khúc cây gập bụng, Trương Giai Lạc nhấc khúc cây hô to: "Nằm xuống nhanh lên." Anh nằm ở một bên khúc cây, bị đá cho một cước, Tôn Triết Bình nói: "Vào giữa nằm." Vị trí giữa để giành cho anh, là vị trị ít phải dùng sức nhất.

Bài sát hạch thể lực cuối cùng đã đào thải rất nhiều đồng đội, anh nhìn tên mình trên danh sách đạt tiêu chuẩn, vừa định quay đi tìm hai người đồng đội đã bị ôm lên.

Trương Giai Lạc cười chói lóa, trông còn kích động hơn chính anh, hét thật to: "Tôn Triết Bình! Lão Lâm qua rồi!"

3.

Năm đó huấn luyện bắn tỉa được tiến hành sớm. Được diện kiến súng bắn tỉa tha thiết ước mong bấy lâu nay khiến các chàng trai trẻ kích động đến mức thức trắng đêm.

Lâm Kính Ngôn cũng mất ngủ, thử thách mới đã ở trước mắt, bắn tỉa, ở một mức độ nào đó, là trận chiến cá nhân, sự đồng hành và khích lệ của đồng đội không có quá nhiều tác dụng thực tiễn. Khác với các lính chuẩn đặc chủng khác sẽ vào trại huấn luyện thông qua hội thao, anh được Đại đội Thông tin trực tiếp điều động tới, trước đây thậm chí còn chưa bao giờ dùng cầm súng trường tự động 95 bắn phát nào.

Bắt "lính mới" bắn tỉa chỉ đường, gian nan thế nào có thể tưởng tượng được.

Bia nửa người, người ta có thể bắn vòng 10, anh giỏi lắm chỉ được vòng 8.

Bia hiện vật, người ta bắn 10 trúng 9, anh trúng một nửa thôi đã chật vật.

Bia di chuyển, người ta có thể diệt một nửa, anh một phát cũng không là chuyện thường.

Trương Giai Lạc lôi anh đi luyện tập cùng hắn rất thường xuyên, bảo anh rằng mình đã tìm ra phương pháp, thế nhưng cùng loại súng cùng loại bia, Trương Giai Lạc có thể bắn phát nào phát nấy trúng "vòng 11" (là số "0" của vòng 10), còn điểm đạn rơi của anh vẫn thủy chung lạc ngoài vòng 10.

Tôn Triết Bình lôi Trương Giai Lạc lại dặn dò: "Cậu đừng kích thích lão Lâm, lại khiến ổng nghĩ ngợi."

Không lâu sau đó, anh quả thật tìm ra phương pháp, thành tích bắn tỉa dần có tiến bộ.

Lần nọ, huấn luyện viên thấy anh dùng bút lông dầu màu xanh lam vẽ lên viên đạn, bèn tò mò hỏi: "Làm thế để làm gì?"

Anh nhét viên đạn đã được đồ kĩ vào băng đạn, cười: "Tôi thấy mỗi lần bắn bia, điểm đạn rơi của phát đầu tiên luôn có một độ lệch nhất định với mấy phát sau, hiểu rõ độ lệch này sẽ giúp ích cho việc điều chỉnh trong quá trình luyện tập sau này."

"Vẽ màu lên là để?" Huấn luyện viên tiếp tục hỏi.

"Viên có đầu đạn màu lam là của phát súng đầu tiên, sau khi xuyên qua giấy sẽ để lại vệt xanh mờ mờ, từ đó tôi sẽ biết rốt cục phát đầu trúng vào đâu." Dứt lời, tiếng nạp đạn vang lên lạch cạch.

Huấn luyện viên cười cười, vỗ nhẹ lên vai anh, nói: "Cố lên."

Sát hạch bắn tỉa, rất nhiều người không ngờ rằng Lâm Kính Ngôn có thể vượt qua, thậm chí có đội viên đi xem bia giấy để đối sánh mới biết thành tích của Lâm Kính Ngôn chỉ đứng sau Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc.

4.

Huấn luyện chịu rét hàng năm luôn là một đợt giày vò cả thể xác lẫn tinh thần. Thời điểm ấy khi huấn luyện viên vạch ra lộ trình hành quân đi bộ dài 400km, trời đã chuyển đông rét buốt, tuyết đổ đầy trời, mỗi ngày tiểu đội chuẩn đặc chủng phải cõng bọc hành lý nặng trĩu bôn ba hơn 60km.

Tình hình của Lâm Kính Ngôn hơi nát, vừa vào cánh đồng tuyết đã cảm mạo, ho liên tục trong vài ngày, thậm chí còn lờ mờ có triệu chứng bị sốt.

Trương Giai Lạc nói: "Bằng không mình báo cáo lại với huấn luyện viên một tiếng."

Tôn Triết Bình nói: "Báo cáo cái gì? Nói lão Lâm sinh bệnh rồi muốn được nghỉ ngơi à? Cả nghĩ quá rồi đấy!"

Trương Giai Lạc sốt ruột: "Không thì phải làm sao? Lão Lâm sắp chết rồi kia kìa!"

Tôn Triết Bình mắng: "Cái rắm! Chết đếch gì? Đừng có gở mồm, còn sức thì đem đi khích lệ ổng đi."

Trương Giai Lạc đấm lên người Tôn Triết Bình, "Tên đần này! Bình tĩnh chút coi!"

Tôn Triết Bình đáp trả bằng một cú cùi chỏ, rồi cả hai cùng hướng hàng cuối mà chạy.

Lâm Kính Ngôn mặc kệ mồ hôi đổ ròng, mặc kệ cơ thể đang run lẩy bẩy, gượng cười: "Không sao, tôi chịu được."

Đến đêm phải dựng lều vải trên tuyết, Lâm Kính Ngôn trốn vào một góc không người cởi giày và tất. Gót chân nổi lên bảy tám bọng nước nhìn mà giật mình. Chỉ luồn qua lỗ kim, mũi kim luồn qua bọng, nặn nước ra, để chỉ lại. Thay một đôi tất sạch, cẩn thận gói mũi kim, khi tạm biệt đồng đội, gương mặt anh đã nở một nụ cười hiền hòa.

Suốt mấy ngày hành quân, ngày nào anh cũng trốn đi nặn bọng nước, cho đến một ngày không cẩn thận bị Trương Giai Lạc phát hiện.

"Lão Lâm! Anh!" Trương Giai Lạc không nói nên lời, hai chân Lâm Kính Ngôn như thú nhồi bông cũ nát, gót chân luồn đầy chỉ.

"Không việc gì, mọc ít bọng nước mà thôi." Lâm Kính Ngôn nhanh chóng xỏ giày.

"Thôi cái gì mà thôi! Anh không biết đau à!" Trương Giai Lạc thấy lòng mình bức bối vô cùng.

"Đau chứ, cho nên mới phải chọc, không chọc càng đau nữa." Lâm Kính Ngôn cười, "Có gì đâu, đau nữa cũng đi phải đi tiếp, không phải sao?"

"Anh để đầu chỉ lại bên trong làm gì? Nhiễm trùng mất." Trương Giai Lạc quay đầu hét lớn: "Tôn Triết Bình! Mau tới đây!"

"Đừng hét, không nhiễm trùng đâu, bọng nước khô là tôi rút chỉ ra mà." Lâm Kính Ngôn thở dài, Tôn Triết Bình đã chạy tới nơi, hỏi, "Làm sao?"

"Chân lão Lâm bị nổi bọng nước, ổng chọc thủng rồi luồn chỉ vào!" Trương Giai Lạc nói.

"Tôi..." Lâm Kính Ngôn vừa định giải thích đã bị Tôn Triết Bình cướp lời, "Lão Lâm làm thế không sai, luồn chỉ vào là để dẫn lưu, nước không nặn ra được sẽ thấm vào chỉ, thế mới không loét ra."

"Thật không?" Trương Giai Lạc hỏi.

Lâm Kính Ngôn gật đầu, "Thật."

"Đau thì làm sao?" Trương Giai Lạc lại hỏi.

"Thì làm sao được nữa? Đau chỗ nào thì đè vào chỗ đấy, không tránh được." Lâm Kính Ngôn cười nói: "Đè lâu cho chỗ đấy tê dần, khi đi sẽ không còn cảm giác."

Kết thúc huấn luyện chịu rét, Lâm Kính Ngôn phải nằm viện ba ngày vì sốt cao. Anh đổ bệnh, nhưng trước khi gục ngã đã suôn sẻ lấy được giấy chứng nhận đạt chuẩn huấn luyện chịu rét.

5.

Huấn luyện thực chiến tổng hợp cuối cùng, Lâm Kính Ngôn đi theo Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc, hoàn thành từng hạng mục một cách rất đúng quy củ, không mắc sai sót nào nghiêm trọng, nhưng cũng chẳng thấy bất cứ điểm sáng nào. May mà đến lúc đấy tuyển huấn đã đào thải gần hết người, với số lượng đội viên còn chưa tới hai chữ số còn lại, huấn luyện viên không nỡ phải loại thêm.

Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc đã an toàn, Lâm Kính Ngôn cũng gần gần như thế.

Có điều, khi Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc đã được thư giãn, anh vẫn nghiêm túc chịu khó huấn luyện như cũ. Thời gian như quay về trước đó một năm, anh vẫn là người lính chuẩn đặc chủng trưa trưa đêm đêm huấn luyện thêm kia.

Trong khóa huấn luyện đối kháng cuối cùng trước khi thực chiến, mọi người được chia ra làm hai tổ, thi điều tra thành thị, quét mìn, đối chiến và nhiều hạng mục tổng hợp khác. Khi sắp kết thúc, huấn luyện viên chỉ vào một lều vải lớn mà nói: "Đây là một lều vải chứa khí độc, trong đó có thông tin mật báo mà chúng ta cần, cả hai tổ đều phải đi vào chép tin, ai chép được nhiều nhất sẽ chiến thắng."

Sau khi đeo kĩ mặt nạ phòng độc, Trương Giai Lạc tiên phong vọt vào, một phút sau đã trở ra, trên tờ giấy chỉ có mười mấy con số xiêu vẹo. Hắn kéo mặt nạ, hổn hển thở từng hơi lớn: "Đậu má! Bên trong toàn khí độc, chả thấy nổi mật báo đâu! Ông đây vất vả lắm mới tìm được chuỗi này, chép mà đầu óc nhão như cháo ấy!"

Hai người khác của đội kia cũng đi ra, dồn dập lắc đầu tỏ ý sao chép khó khăn.

Tôn Triết Bình dẫn đồng đội đi vào, khi ra ngoài chỉ chép được nhiều hơn Trương Giai Lạc vài con số.

Huấn luyện viên hô: "Tiểu đội của Trương Giai Lạc tạm thời bị tụt lại, người cuối cùng vào."

Lâm Kính Ngôn vừa xốc mở rèm cửa của lều vải đã bị khí độc nuốt chửng.

Thời gian vùn vụt trôi qua, Trương Giai Lạc ngày càng sốt sắng: "Lão Lâm chắc không té xỉu đâu nhỉ?"

Huấn luyện viên nói: "Không đâu, bên trong có camera, cậu ta vẫn đang chép."

"Sao ổng nhịn được thế! Tôi mới vào một phút đã hết chịu nổi rồi!" Trương Giai Lạc vội la lên.

"Nhưng cậu ta lại trụ được đấy." Huấn luyện viên chăm chú nhìn camera, "Đừng coi thường đồng đội của mấy cậu, các cậu giúp đỡ cậu ta bao nhiêu cậu ta hiểu rõ hơn ai hết. Bây giờ đến phiên cậu ta báo đáp lại, sao cậu ta có thể không dốc toàn sức chứ?"

Phút thứ 6, Lâm Kính Ngôn lảo đảo đi ra, trên tay run rẩy cầm một tờ giấy nhăn nhúm có viết hơn 100 con số. Tôn Triết Bình nhận tờ giấy, mười mấy chữ số sau cùng đã nguệch ngoạc nhìn không ra hình thù.

Nhờ tờ giấy này, tiểu đội của Trương Giai Lạc toàn thắng.

6.

Trời định anh là một hacker điềm đạm, nhưng lại không phải lính đặc chủng bẩm sinh.

Vậy mà anh lại trở thành người xuất sắc trên cả hai lĩnh vực dường như chẳng chút liên quan này. Thực lực chứng minh: Nỗ lực hết mình của sau này, có thể sánh ngang với thiên phú xuất sắc từ lúc sinh ra.

- END -

Chúc mừng sinh nhật Trung đội trưởng Trung đội III!
 
Last edited:

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,036
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#2
huhu Lâm đội luôn khiến mình muốn khóc :sauk:sauk
Chúc mừng sinh nhật Trung đội trưởng Trung đội III!
Lâm Kính Ngôn sinh nhật vui vẻ :noel:noel:noel
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#3
Chẳng soái chút nào, chẳng lóa mắt chút nào, chỉ dẻo dai khiến người không rời mắt được thôi.

Ngả mũ vì Lâm đại đại, một con người chiếm trọn spotlight, dù 2 cái bông không ngừng rải cẩu lương bên cạnh.
 
Last edited:

FanPD

Khanh bản giai nhân, nại hà si tặc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
496
Số lượt thích
3,383
Location
HCMC
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ
#4
Việc người ta dễ dàng đạt được, anh phải nỗ lực chật vật giành lấy từng chút một, nhưng hơn hết thảy, anh không bao giờ bỏ cuộc. Luôn ngưỡng mộ những người như thế.
 

Bình luận bằng Facebook